Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Chương 65
Khương Ô Lap
07/05/2024
“Hai đứa có ngửi thấy mùi đồ nướng không?” Trong tiếng gió và tiếng nước biển không ngừng trong tai nghe, đột nhiên xen vào giọng nói của một chàng trai trẻ.
Chu Ải nghe ra người nói là ai, cậu quay đầu nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong buông tay che lỗ thu âm của tai nghe, hắn gọi người bên kia: “Cậu.”
Trần Trinh ở bên kia ừ một tiếng, anh hỏi Chu Ải trong tiếng gió: “Tiểu Ải đỡ sốt hơn chưa?”
Chu Ải đánh hai ký tự với Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải, nói với Trần Trinh ở bên kia: “Đỡ hơn rồi, Chu Ải bảo cảm ơn cậu.”
Trần Trinh ở bên kia cười một tiếng: “Không cần khách sáo với tôi, nhưng người nên cảm ơn là con đấy, nhưng mà con cũng biết tìm chỗ đấy, cậu và bác sĩ Tiêu cũng lâu rồi không ra ngoài hẹn hò, ra đây hóng gió, cũng được.”
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của một người đàn ông khác, có vẻ như là ở xa đang gọi Trần Trinh, giọng nói của Trần Trinh cũng di chuyển xa dần, anh nói: “Trời sắp tối rồi, lát nữa tôi sẽ tắt máy ảnh, hai đứa tự chăm sóc tốt cho bản thân, lúc nào xuất viện về trường thì con báo cho tôi một tiếng, đợi hai ngày nữa, tôi đến trường mang đồ ăn cho hai đứa.”
Trần Tầm Phong ừ một tiếng, nói: “Biết rồi.”
Hoàng hôn mùa đông buông xuống rất nhanh, chỉ trong lúc họ nói vài câu, hình ảnh trên màn hình điện thoại đã chuyển sang màu xanh lam tối, khi màn hình hoàn toàn tối đen, Trần Trinh bên kia đã tắt máy ảnh, tiếng sóng biển trong tai nghe cũng biến mất ngay lập tức, Trần Tầm Phong vừa giơ tay tháo tai nghe của Chu Ải vừa giải thích với cậu rằng: “Không khí học tập ở lớp của cậu quá căng thẳng, ngày nào cậu cũng ngồi trong lớp học của tòa nhà màu trắng nhỏ đó, chỉ làm việc học này, không nghỉ ngơi, không thư giãn, nhìn thấy mà khó chịu.”
Chu Ải nhẹ nhàng lắc đầu, muốn nói với Trần Tầm Phong rằng mình không thấy mệt, nhưng Trần Tầm Phong giơ tay nâng đầu cậu, không cho cậu lắc, Trần Tầm Phong nhìn vào mắt Chu Ải, nhàn nhạt nhấn mạnh: “Là tôi nhìn thấy mà khó chịu.”
Trong mắt Chu Ải liền ẩn chứa chút cười, cậu bị bệnh, người gầy đi nhiều, trạng thái tinh thần luôn khác so với bình thường, người thì yếu ớt, bây giờ cậu dựa vào người Trần Tầm Phong, chút cười trong mắt cậu liền mang theo chút lười biếng và chiều chuộng.
Trần Tầm Phong tiếp tục nói: “Tôi theo dõi dự báo thời tiết một thời gian, thuê một chiếc thuyền, định nhân dịp sinh nhật của cậu đưa cậu ra biển hóng gió, bên bãi phía Tây có dự báo trước là sẽ có cầu vồng xuất hiện, cầu vồng mùa đông khá hiếm, tôi muốn cho cậu xem.”
Chu Ải lặng lẽ lắng nghe, Trần Tầm Phong nhìn cậu, giọng nói hạ thấp xuống, mang theo chút giải thích: “Tôi nói những điều này không phải để trách cậu, càng không phải thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ, cầu vồng mùa đông có hiếm đến đâu thì cũng sẽ xuất hiện trở lại, chúng ta có thể thuê thuyền ra biển bất cứ lúc nào, những điều đó không quan trọng, Chu Ải, tôi chỉ không chịu được khi nhìn thấy cậu bị bệnh như bây giờ, tôi không thích cậu bị bệnh, nhất là bị bệnh vào đúng ngày trưởng thành.”
Chu Ải dựa vào người Trần Tầm Phong, chỉ cụp mắt xuống.
Trần Tầm Phong vẫn luôn quan sát biểu cảm của Chu Ải, nói xong câu này, hắn lại đột nhiên cười một tiếng, sau đó nói quay về chủ đề nhẹ nhàng: “Tôi còn chuẩn bị cả vỉ nướng và bếp lẩu trên thuyền, chuẩn bị cả rượu nữa.” Hắn giơ tay vuốt nhẹ mặt Chu Ải, trêu cậu, giọng nói nhẹ nhàng: “Cho cậu uống rượu, làm hư cậu.”
Tiếng sóng biển trong tai nghe vừa nãy dường như vẫn chưa biến mất, theo nhịp điệu nói chuyện của Trần Tầm Phong, tiếng thủy triều lên xuống vang lên trong lòng Chu Ải, tay trái của Chu Ải đang cắm kim truyền dịch, tay phải bị Trần Tầm Phong nắm lấy, nghe thấy lời của Trần Tầm Phong, cậu chỉ nhìn Trần Tầm Phong, nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Tầm Phong trượt ngón tay xuống, bóp lấy cằm Chu Ải, nhìn cậu đầy dò xét: “Tôi nói gì, cậu cũng gật đầu đồng ý sao?”
Trần Tầm Phong nhìn chằm chằm Chu Ải, Chu Ải luôn im lặng, cậu là một người như vậy, cho nên ngay cả tất cả những “Được” mà cậu đáp lại cũng đều nhẹ nhàng hời hợt, Chu Ải nhỏ hơn hắn, nhưng khi còn nhỏ là Chu Ải chăm sóc hắn, bây giờ là Chu Ải chiều chuộng hắn, thậm chí từ khi họ quen nhau đến giờ, Chu Ải chưa bao giờ từ chối hắn, Chu Ải đáp ứng hắn mọi thứ.
Lúc 7 tuổi, hắn đi ngang qua tiệm trò chơi nhìn nhiều hơn mấy lần, Chu Ải đã mua cho hắn cả một cặp sách đầy ắp xu trò chơi; lúc 17 tuổi, hắn nói mình học không giỏi, Chu Ải không đưa ra bất kỳ đánh giá nào, nhưng từ ngày đó trở đi, tài liệu học tập cậu chuẩn bị chưa bao giờ ngắt quãng. Mười năm qua, Chu Ải từ một đứa trẻ nhút nhát ngày nào đã trở thành dáng vẻ lạnh lùng như bây giờ, nhưng đối với Trần Tầm Phong thì cậu chưa bao giờ thay đổi.
Có lẽ Trần Tầm Phong sẽ mãi mãi không nỡ buông tay Chu Ải, hắn sẽ mãi mãi nắm chặt lấy Chu Ải.
Chu Ải nghiêng đầu ho hai tiếng, ho xong cũng không trả lời câu hỏi của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong giơ tay vỗ nhẹ lưng cậu, lại bưng cốc nước ấm bên cạnh cho Chu Ải uống, sau khi đặt cốc nước xuống, hắn với tay lấy một chiếc hộp màu đen từ trong cặp sách bên kia ra, hai bàn tay đan vào nhau của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, Trần Tầm Phong chỉ dùng một tay mở hộp ra, trong lúc đó hắn nói với Chu Ải: “Tổng thấy màu xanh rất hợp với cậu, cho nên lần này chọn quà, tôi cũng chọn màu xanh.”
Chu Ải thuận theo động tác của Trần Tầm Phong rũ mắt nhìn xuống, trong chiếc hộp da thô mà Trần Tầm Phong mở ra đựng một bộ trang sức - dây chuyền và hai chiếc khuyên tai, dây chuyền là dây xích bạch kim màu bạc, giữa sợi xích mảnh mai có đính một viên đá quý màu xanh cắt thành hình elip, hai bên dây chuyền là những chiếc khuyên tai cùng bộ đính đá quý màu xanh. Bên trong chiếc hộp vuông cũng là màu đen thuần túy, màu đen làm nền khiến cho ba điểm xanh trong hộp trở nên vô cùng trong trẻo, kiểu dáng của dây chuyền và khuyên tai vô cùng đơn giản, đá quý đính trên đó không lớn, nhưng rất tinh xảo, ánh sáng đi vào viên đá quý nhỏ bé tạo thành đường đi trong suốt, xung quanh đá quý chỉ có một vòng kim loại mảnh khảnh viền xung quanh, toàn bộ bộ trang sức rất tinh tế nhưng lại khiêm tốn.
Trần Tầm Phong lấy sợi dây chuyền mảnh mai từ trong hộp ra, hai bàn tay đan vào nhau của hai người thuận thế tách ra, hắn mở cổ áo của Chu Ải, cúi đầu cẩn thận đeo dây chuyền vào cổ Chu Ải.
Dây chuyền rất nhẹ, sau khi đeo vào, Chu Ải chỉ cảm thấy hơi lạnh trong chốc lát, sau đó cậu rũ mắt, nhìn Trần Tầm Phong đặt viên đá quý màu xanh của mặt dây chuyền ngay bên dưới xương quai xanh của cậu, Trần Tầm Phong nói: “Lúc chọn quà, tôi muốn tặng cậu thứ gì tốt nhất, nhưng lại mâu thuẫn thấy thứ nào cũng không đủ tốt.”
Ánh mắt Chu Ải hơi dịch chuyển, nhìn vào hàng mi rủ xuống của Trần Tầm Phong, nhìn một lúc, cậu đột nhiên giơ tay, lấy hai viên khuyên tai màu xanh trong hộp ra, cậu nâng mặt Trần Tầm Phong lên, đưa khuyên tai đến bên vành tai Trần Tầm Phong rồi so sánh.
Trần Tầm Phong mặc cho cậu hành động, chỉ hỏi: “Cậu muốn bấm lỗ tai cho tôi sao?”
Chu Ải liếc hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Tầm Phong liền cười một tiếng: “Vậy cậu làm đi, tôi không sợ đau.”
Chu Ải cũng cười theo hắn, sau khi so sánh bên tai Trần Tầm Phong xong, cậu đặt cả hai chiếc khuyên tai vào lòng bàn tay Trần Tầm Phong, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, cậu gõ hai dòng chữ. Dòng đầu tiên Chu Ải viết: Quà 18 tuổi, cũng chia sẻ với cậu. Dòng thứ hai cậu viết ngay bên dưới: Cậu đeo vào, đẹp lắm.
Trần Tầm Phong nhìn hai dòng chữ này, đột nhiên nhớ đến sinh nhật năm ngoái khi Chu Ải 17 tuổi, hôm đó hắn vốn định đưa Chu Ải đi bù sinh nhật, nhưng lại đánh nhau với các học sinh thể dục đặc biệt trên sân bóng, cuối cùng họ chỉ có thể ngồi trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, vội vàng chia nhau chiếc bánh sinh nhật và hai điếu thuốc; một năm trôi qua trong chớp mắt, giờ đã là sinh nhật 18 tuổi của Chu Ải, Chu Ải bị bệnh dựa vào đầu giường, ho khan yếu ớt bên cạnh hắn, nhưng vẫn chia sẻ món quà sinh nhật của mình, trang sức cậu đều muốn chia đôi, tặng một phần cho Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong ngẩng đầu nhìn Chu Ải, nói: “Được, khoa Tai Mũi Họng ở dưới lầu có thể bấm lỗ tai, ngày mai tôi sẽ đi lấy số, tôi và cậu cùng đeo một bộ.”
...
Từ học kỳ một lớp 10 đến học kỳ một lớp 12, Chu Ải và những người khác sẽ bắt đầu tham gia đủ loại cuộc thi, giải đấu và tuyển chọn, vì vậy kỳ nghỉ đông năm lớp 10, bọn họ chỉ được nghỉ tổng cộng 7 ngày.
Sau khi chọn tổ hợp môn, Chu Ải bắt đầu ở nội trú trong trường, từ lúc đầu mỗi cuối tuần về nhà, phát triển đến sau này mỗi tháng mới về nhà một lần, cậu bận rộn trong trường, không hiểu tình hình gia đình, vì vậy cậu cũng không biết mối quan hệ giữa Chu Duệ Thành và Từ Lệ đã trở nên căng thẳng đến mức nào. đến mức năm nay vào dịp Tết, Từ Lệ và Chu Hữu Bảo đều không về nhà.
Bữa cơm tất niên năm nay thiếu vắng Từ Lệ và Chu Hữu Bảo ồn ào, nhưng lại có thêm một Trần Tứ Lưu nói năng lưu loát.
Ba ngày trước khi Chu Ải nghỉ đông về, cậu đã học ở phòng ngủ trên lầu ba ngày, cho đến tối ngày Tết, Chu Dụê Thành gõ cửa phòng cậu, bảo cậu xuống ăn cơm, khi Chu Ải đi xuống cầu thang, cậu nhìn thấy Trần Tứ Lưu đang ngồi ở phòng khách.
Trần Tứ Lưu mặc áo sơ mi quần tây, áo khoác vest treo ở lối vào, trông hoàn toàn khác với trước đây, anh ta ngồi trên ghế sofa, khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, trên mặt còn nở một nụ cười cố ý và nghiêm nghị, sau khi nhìn lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Chu Ải, ánh mắt đó rất bẩn thỉu và đê tiện, Chu Ải chỉ lạnh lùng dời mắt đi.
Bữa cơm tất niên được Chu Duệ Thành đặt ở khách sạn bên ngoài, tám món mặn tám món chay bày đầy cả bàn, nhưng chỉ có ba người ngồi quanh bàn. Trên bàn ăn gia đình, Chu Ải vẫn là người vô hình như mọi khi, cậu ngồi một mình một góc, chỉ im lặng ăn cơm.
Chu Duệ Thành dường như rất coi trọng Trần Tứ Lưu, họ đã không còn duy trì mối quan hệ chỉ vì anh ta là gia sư của Chu Ải nữa, nửa năm trước Chu Duệ Thành đã đầu tư vào dự án nghiên cứu khoa học của Trần Tứ Lưu, hai người còn hợp tác làm bằng sáng chế, trên bàn ăn họ nói về tiến trình thí nghiệm và sắp xếp sau Tết, nói đến lúc hứng khởi, họ bắt đầu uống rượu.
Khi hai người bắt đầu rót rượu cho nhau, Chu Ải đặt đũa xuống chuẩn bị rời khỏi bàn, nhưng Trần Tứ Lưu đối diện dường như luôn để mắt đến hành động của Chu Ải, Chu Ải vừa nhúc nhích, anh ta đã gọi tên Chu Ải qua một chiếc bàn, anh ta bước tới hai bước chặn đường Chu Ải, trực tiếp đưa cho cậu một phong bao lì xì dày cộp, rồi mỉm cười nói: “Tiểu Ải sang năm là thi rồi đúng không? Hôm nay là Tết, chúc mừng năm mới, năm sau học hành tấn tới, thuận buồm xuôi gió.”
Anh ta nói rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn Chu Ải lại rất nhớp nháp.
Chu Ải không nhìn Trần Tứ Lưu, càng không nhận đồ của anh ta, chỉ định tránh người rời đi, nhưng Chu Duệ Thành ngồi đối diện nhìn họ, đột nhiên cau mày quát một câu: “Có chút lễ phép không hả Chu Ải! Người ta là thầy của con! Đến Tết con không biếu người ta quà, ngược lại người ta còn lì xì cho con, có nhận hay không thì con cũng phải nói lời cảm ơn chứ?”
Trần Tứ Lưu lại bắt đầu khuyên can Chu Duệ Thành đang nổi giận, nụ cười ôn hòa trên mặt anh ta không bao giờ biến mất, anh ta nói: “Tổng giám đốc Chu, có lẽ là do tôi và Tiểu Ải đã lâu không gặp nhau nên em ấy có chút xa lạ với tôi, tôi tin rằng--”
Trần Tứ Lưu đang nói chuyện trước mặt, cánh tay của Chu Ải va vào bàn ăn bên cạnh, chén đĩa trên bàn đột nhiên rơi xuống, tiếng vỡ tanh tách trực tiếp cắt ngang lời Trần Tứ Lưu chưa nói hết, Trần Tứ Lưu theo bản năng lùi lại hai bước, tránh để dầu mỡ bắn vào người, anh ta nhường đường, Chu Ải liền nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ, từ đầu đến cuối, trên mặt Chu Ải đều lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Trong quá trình lên lầu, cậu vẫn có thể nghe thấy Chu Duệ Thành ở phía sau trách móc cậu: “Cái tính xấu đó của nó càng ngày càng giống mẹ nó rồi! Không hiểu sao lại nổi điên! Thậm chí còn không tôn trọng cả thầy của mình!” Chu Duệ Thành mắng xong, chính là Trần Tứ Lưu giả vờ ôn hòa khuyên giải.
Chu Ải lên lầu vào phòng ngủ của mình, đóng hết mọi âm thanh ở bên ngoài cửa, cậu vào phòng trước tiên là đi tắm, lần tắm này lại lâu hơn trước, tắm xong cậu không sấy tóc, chỉ quấn một chiếc khăn quanh cổ và vai.
Nhưng khi đẩy cửa phòng tắm ra, cậu lại nhìn thấy Trần Tứ Lưu đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, mặt Trần Tứ Lưu đỏ bừng, người toàn mùi rượu, mùi rượu nồng nặc khiến căn phòng của Chu Ải cũng toàn là mùi đó, anh ta quay mặt về phía phòng tắm, cởi mấy cúc áo sơ mi, đang ngồi phịch trên giường của Chu Ải.
Nghe thấy tiếng Chu Ải đẩy cửa, anh ta ngẩng đầu lên đáp lại, nhìn chằm chằm vào Chu Ải, mãi mà không dời mắt, rồi anh ta nói bằng giọng mơ hồ: “Tiểu Ải, em đã trưởng thành, hình như đã khác rồi.”
Còn Chu Ải thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cau mày.
Chu Ải nghe ra người nói là ai, cậu quay đầu nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong buông tay che lỗ thu âm của tai nghe, hắn gọi người bên kia: “Cậu.”
Trần Trinh ở bên kia ừ một tiếng, anh hỏi Chu Ải trong tiếng gió: “Tiểu Ải đỡ sốt hơn chưa?”
Chu Ải đánh hai ký tự với Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải, nói với Trần Trinh ở bên kia: “Đỡ hơn rồi, Chu Ải bảo cảm ơn cậu.”
Trần Trinh ở bên kia cười một tiếng: “Không cần khách sáo với tôi, nhưng người nên cảm ơn là con đấy, nhưng mà con cũng biết tìm chỗ đấy, cậu và bác sĩ Tiêu cũng lâu rồi không ra ngoài hẹn hò, ra đây hóng gió, cũng được.”
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của một người đàn ông khác, có vẻ như là ở xa đang gọi Trần Trinh, giọng nói của Trần Trinh cũng di chuyển xa dần, anh nói: “Trời sắp tối rồi, lát nữa tôi sẽ tắt máy ảnh, hai đứa tự chăm sóc tốt cho bản thân, lúc nào xuất viện về trường thì con báo cho tôi một tiếng, đợi hai ngày nữa, tôi đến trường mang đồ ăn cho hai đứa.”
Trần Tầm Phong ừ một tiếng, nói: “Biết rồi.”
Hoàng hôn mùa đông buông xuống rất nhanh, chỉ trong lúc họ nói vài câu, hình ảnh trên màn hình điện thoại đã chuyển sang màu xanh lam tối, khi màn hình hoàn toàn tối đen, Trần Trinh bên kia đã tắt máy ảnh, tiếng sóng biển trong tai nghe cũng biến mất ngay lập tức, Trần Tầm Phong vừa giơ tay tháo tai nghe của Chu Ải vừa giải thích với cậu rằng: “Không khí học tập ở lớp của cậu quá căng thẳng, ngày nào cậu cũng ngồi trong lớp học của tòa nhà màu trắng nhỏ đó, chỉ làm việc học này, không nghỉ ngơi, không thư giãn, nhìn thấy mà khó chịu.”
Chu Ải nhẹ nhàng lắc đầu, muốn nói với Trần Tầm Phong rằng mình không thấy mệt, nhưng Trần Tầm Phong giơ tay nâng đầu cậu, không cho cậu lắc, Trần Tầm Phong nhìn vào mắt Chu Ải, nhàn nhạt nhấn mạnh: “Là tôi nhìn thấy mà khó chịu.”
Trong mắt Chu Ải liền ẩn chứa chút cười, cậu bị bệnh, người gầy đi nhiều, trạng thái tinh thần luôn khác so với bình thường, người thì yếu ớt, bây giờ cậu dựa vào người Trần Tầm Phong, chút cười trong mắt cậu liền mang theo chút lười biếng và chiều chuộng.
Trần Tầm Phong tiếp tục nói: “Tôi theo dõi dự báo thời tiết một thời gian, thuê một chiếc thuyền, định nhân dịp sinh nhật của cậu đưa cậu ra biển hóng gió, bên bãi phía Tây có dự báo trước là sẽ có cầu vồng xuất hiện, cầu vồng mùa đông khá hiếm, tôi muốn cho cậu xem.”
Chu Ải lặng lẽ lắng nghe, Trần Tầm Phong nhìn cậu, giọng nói hạ thấp xuống, mang theo chút giải thích: “Tôi nói những điều này không phải để trách cậu, càng không phải thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ, cầu vồng mùa đông có hiếm đến đâu thì cũng sẽ xuất hiện trở lại, chúng ta có thể thuê thuyền ra biển bất cứ lúc nào, những điều đó không quan trọng, Chu Ải, tôi chỉ không chịu được khi nhìn thấy cậu bị bệnh như bây giờ, tôi không thích cậu bị bệnh, nhất là bị bệnh vào đúng ngày trưởng thành.”
Chu Ải dựa vào người Trần Tầm Phong, chỉ cụp mắt xuống.
Trần Tầm Phong vẫn luôn quan sát biểu cảm của Chu Ải, nói xong câu này, hắn lại đột nhiên cười một tiếng, sau đó nói quay về chủ đề nhẹ nhàng: “Tôi còn chuẩn bị cả vỉ nướng và bếp lẩu trên thuyền, chuẩn bị cả rượu nữa.” Hắn giơ tay vuốt nhẹ mặt Chu Ải, trêu cậu, giọng nói nhẹ nhàng: “Cho cậu uống rượu, làm hư cậu.”
Tiếng sóng biển trong tai nghe vừa nãy dường như vẫn chưa biến mất, theo nhịp điệu nói chuyện của Trần Tầm Phong, tiếng thủy triều lên xuống vang lên trong lòng Chu Ải, tay trái của Chu Ải đang cắm kim truyền dịch, tay phải bị Trần Tầm Phong nắm lấy, nghe thấy lời của Trần Tầm Phong, cậu chỉ nhìn Trần Tầm Phong, nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Tầm Phong trượt ngón tay xuống, bóp lấy cằm Chu Ải, nhìn cậu đầy dò xét: “Tôi nói gì, cậu cũng gật đầu đồng ý sao?”
Trần Tầm Phong nhìn chằm chằm Chu Ải, Chu Ải luôn im lặng, cậu là một người như vậy, cho nên ngay cả tất cả những “Được” mà cậu đáp lại cũng đều nhẹ nhàng hời hợt, Chu Ải nhỏ hơn hắn, nhưng khi còn nhỏ là Chu Ải chăm sóc hắn, bây giờ là Chu Ải chiều chuộng hắn, thậm chí từ khi họ quen nhau đến giờ, Chu Ải chưa bao giờ từ chối hắn, Chu Ải đáp ứng hắn mọi thứ.
Lúc 7 tuổi, hắn đi ngang qua tiệm trò chơi nhìn nhiều hơn mấy lần, Chu Ải đã mua cho hắn cả một cặp sách đầy ắp xu trò chơi; lúc 17 tuổi, hắn nói mình học không giỏi, Chu Ải không đưa ra bất kỳ đánh giá nào, nhưng từ ngày đó trở đi, tài liệu học tập cậu chuẩn bị chưa bao giờ ngắt quãng. Mười năm qua, Chu Ải từ một đứa trẻ nhút nhát ngày nào đã trở thành dáng vẻ lạnh lùng như bây giờ, nhưng đối với Trần Tầm Phong thì cậu chưa bao giờ thay đổi.
Có lẽ Trần Tầm Phong sẽ mãi mãi không nỡ buông tay Chu Ải, hắn sẽ mãi mãi nắm chặt lấy Chu Ải.
Chu Ải nghiêng đầu ho hai tiếng, ho xong cũng không trả lời câu hỏi của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong giơ tay vỗ nhẹ lưng cậu, lại bưng cốc nước ấm bên cạnh cho Chu Ải uống, sau khi đặt cốc nước xuống, hắn với tay lấy một chiếc hộp màu đen từ trong cặp sách bên kia ra, hai bàn tay đan vào nhau của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, Trần Tầm Phong chỉ dùng một tay mở hộp ra, trong lúc đó hắn nói với Chu Ải: “Tổng thấy màu xanh rất hợp với cậu, cho nên lần này chọn quà, tôi cũng chọn màu xanh.”
Chu Ải thuận theo động tác của Trần Tầm Phong rũ mắt nhìn xuống, trong chiếc hộp da thô mà Trần Tầm Phong mở ra đựng một bộ trang sức - dây chuyền và hai chiếc khuyên tai, dây chuyền là dây xích bạch kim màu bạc, giữa sợi xích mảnh mai có đính một viên đá quý màu xanh cắt thành hình elip, hai bên dây chuyền là những chiếc khuyên tai cùng bộ đính đá quý màu xanh. Bên trong chiếc hộp vuông cũng là màu đen thuần túy, màu đen làm nền khiến cho ba điểm xanh trong hộp trở nên vô cùng trong trẻo, kiểu dáng của dây chuyền và khuyên tai vô cùng đơn giản, đá quý đính trên đó không lớn, nhưng rất tinh xảo, ánh sáng đi vào viên đá quý nhỏ bé tạo thành đường đi trong suốt, xung quanh đá quý chỉ có một vòng kim loại mảnh khảnh viền xung quanh, toàn bộ bộ trang sức rất tinh tế nhưng lại khiêm tốn.
Trần Tầm Phong lấy sợi dây chuyền mảnh mai từ trong hộp ra, hai bàn tay đan vào nhau của hai người thuận thế tách ra, hắn mở cổ áo của Chu Ải, cúi đầu cẩn thận đeo dây chuyền vào cổ Chu Ải.
Dây chuyền rất nhẹ, sau khi đeo vào, Chu Ải chỉ cảm thấy hơi lạnh trong chốc lát, sau đó cậu rũ mắt, nhìn Trần Tầm Phong đặt viên đá quý màu xanh của mặt dây chuyền ngay bên dưới xương quai xanh của cậu, Trần Tầm Phong nói: “Lúc chọn quà, tôi muốn tặng cậu thứ gì tốt nhất, nhưng lại mâu thuẫn thấy thứ nào cũng không đủ tốt.”
Ánh mắt Chu Ải hơi dịch chuyển, nhìn vào hàng mi rủ xuống của Trần Tầm Phong, nhìn một lúc, cậu đột nhiên giơ tay, lấy hai viên khuyên tai màu xanh trong hộp ra, cậu nâng mặt Trần Tầm Phong lên, đưa khuyên tai đến bên vành tai Trần Tầm Phong rồi so sánh.
Trần Tầm Phong mặc cho cậu hành động, chỉ hỏi: “Cậu muốn bấm lỗ tai cho tôi sao?”
Chu Ải liếc hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Tầm Phong liền cười một tiếng: “Vậy cậu làm đi, tôi không sợ đau.”
Chu Ải cũng cười theo hắn, sau khi so sánh bên tai Trần Tầm Phong xong, cậu đặt cả hai chiếc khuyên tai vào lòng bàn tay Trần Tầm Phong, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, cậu gõ hai dòng chữ. Dòng đầu tiên Chu Ải viết: Quà 18 tuổi, cũng chia sẻ với cậu. Dòng thứ hai cậu viết ngay bên dưới: Cậu đeo vào, đẹp lắm.
Trần Tầm Phong nhìn hai dòng chữ này, đột nhiên nhớ đến sinh nhật năm ngoái khi Chu Ải 17 tuổi, hôm đó hắn vốn định đưa Chu Ải đi bù sinh nhật, nhưng lại đánh nhau với các học sinh thể dục đặc biệt trên sân bóng, cuối cùng họ chỉ có thể ngồi trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, vội vàng chia nhau chiếc bánh sinh nhật và hai điếu thuốc; một năm trôi qua trong chớp mắt, giờ đã là sinh nhật 18 tuổi của Chu Ải, Chu Ải bị bệnh dựa vào đầu giường, ho khan yếu ớt bên cạnh hắn, nhưng vẫn chia sẻ món quà sinh nhật của mình, trang sức cậu đều muốn chia đôi, tặng một phần cho Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong ngẩng đầu nhìn Chu Ải, nói: “Được, khoa Tai Mũi Họng ở dưới lầu có thể bấm lỗ tai, ngày mai tôi sẽ đi lấy số, tôi và cậu cùng đeo một bộ.”
...
Từ học kỳ một lớp 10 đến học kỳ một lớp 12, Chu Ải và những người khác sẽ bắt đầu tham gia đủ loại cuộc thi, giải đấu và tuyển chọn, vì vậy kỳ nghỉ đông năm lớp 10, bọn họ chỉ được nghỉ tổng cộng 7 ngày.
Sau khi chọn tổ hợp môn, Chu Ải bắt đầu ở nội trú trong trường, từ lúc đầu mỗi cuối tuần về nhà, phát triển đến sau này mỗi tháng mới về nhà một lần, cậu bận rộn trong trường, không hiểu tình hình gia đình, vì vậy cậu cũng không biết mối quan hệ giữa Chu Duệ Thành và Từ Lệ đã trở nên căng thẳng đến mức nào. đến mức năm nay vào dịp Tết, Từ Lệ và Chu Hữu Bảo đều không về nhà.
Bữa cơm tất niên năm nay thiếu vắng Từ Lệ và Chu Hữu Bảo ồn ào, nhưng lại có thêm một Trần Tứ Lưu nói năng lưu loát.
Ba ngày trước khi Chu Ải nghỉ đông về, cậu đã học ở phòng ngủ trên lầu ba ngày, cho đến tối ngày Tết, Chu Dụê Thành gõ cửa phòng cậu, bảo cậu xuống ăn cơm, khi Chu Ải đi xuống cầu thang, cậu nhìn thấy Trần Tứ Lưu đang ngồi ở phòng khách.
Trần Tứ Lưu mặc áo sơ mi quần tây, áo khoác vest treo ở lối vào, trông hoàn toàn khác với trước đây, anh ta ngồi trên ghế sofa, khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, trên mặt còn nở một nụ cười cố ý và nghiêm nghị, sau khi nhìn lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Chu Ải, ánh mắt đó rất bẩn thỉu và đê tiện, Chu Ải chỉ lạnh lùng dời mắt đi.
Bữa cơm tất niên được Chu Duệ Thành đặt ở khách sạn bên ngoài, tám món mặn tám món chay bày đầy cả bàn, nhưng chỉ có ba người ngồi quanh bàn. Trên bàn ăn gia đình, Chu Ải vẫn là người vô hình như mọi khi, cậu ngồi một mình một góc, chỉ im lặng ăn cơm.
Chu Duệ Thành dường như rất coi trọng Trần Tứ Lưu, họ đã không còn duy trì mối quan hệ chỉ vì anh ta là gia sư của Chu Ải nữa, nửa năm trước Chu Duệ Thành đã đầu tư vào dự án nghiên cứu khoa học của Trần Tứ Lưu, hai người còn hợp tác làm bằng sáng chế, trên bàn ăn họ nói về tiến trình thí nghiệm và sắp xếp sau Tết, nói đến lúc hứng khởi, họ bắt đầu uống rượu.
Khi hai người bắt đầu rót rượu cho nhau, Chu Ải đặt đũa xuống chuẩn bị rời khỏi bàn, nhưng Trần Tứ Lưu đối diện dường như luôn để mắt đến hành động của Chu Ải, Chu Ải vừa nhúc nhích, anh ta đã gọi tên Chu Ải qua một chiếc bàn, anh ta bước tới hai bước chặn đường Chu Ải, trực tiếp đưa cho cậu một phong bao lì xì dày cộp, rồi mỉm cười nói: “Tiểu Ải sang năm là thi rồi đúng không? Hôm nay là Tết, chúc mừng năm mới, năm sau học hành tấn tới, thuận buồm xuôi gió.”
Anh ta nói rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn Chu Ải lại rất nhớp nháp.
Chu Ải không nhìn Trần Tứ Lưu, càng không nhận đồ của anh ta, chỉ định tránh người rời đi, nhưng Chu Duệ Thành ngồi đối diện nhìn họ, đột nhiên cau mày quát một câu: “Có chút lễ phép không hả Chu Ải! Người ta là thầy của con! Đến Tết con không biếu người ta quà, ngược lại người ta còn lì xì cho con, có nhận hay không thì con cũng phải nói lời cảm ơn chứ?”
Trần Tứ Lưu lại bắt đầu khuyên can Chu Duệ Thành đang nổi giận, nụ cười ôn hòa trên mặt anh ta không bao giờ biến mất, anh ta nói: “Tổng giám đốc Chu, có lẽ là do tôi và Tiểu Ải đã lâu không gặp nhau nên em ấy có chút xa lạ với tôi, tôi tin rằng--”
Trần Tứ Lưu đang nói chuyện trước mặt, cánh tay của Chu Ải va vào bàn ăn bên cạnh, chén đĩa trên bàn đột nhiên rơi xuống, tiếng vỡ tanh tách trực tiếp cắt ngang lời Trần Tứ Lưu chưa nói hết, Trần Tứ Lưu theo bản năng lùi lại hai bước, tránh để dầu mỡ bắn vào người, anh ta nhường đường, Chu Ải liền nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ, từ đầu đến cuối, trên mặt Chu Ải đều lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Trong quá trình lên lầu, cậu vẫn có thể nghe thấy Chu Duệ Thành ở phía sau trách móc cậu: “Cái tính xấu đó của nó càng ngày càng giống mẹ nó rồi! Không hiểu sao lại nổi điên! Thậm chí còn không tôn trọng cả thầy của mình!” Chu Duệ Thành mắng xong, chính là Trần Tứ Lưu giả vờ ôn hòa khuyên giải.
Chu Ải lên lầu vào phòng ngủ của mình, đóng hết mọi âm thanh ở bên ngoài cửa, cậu vào phòng trước tiên là đi tắm, lần tắm này lại lâu hơn trước, tắm xong cậu không sấy tóc, chỉ quấn một chiếc khăn quanh cổ và vai.
Nhưng khi đẩy cửa phòng tắm ra, cậu lại nhìn thấy Trần Tứ Lưu đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, mặt Trần Tứ Lưu đỏ bừng, người toàn mùi rượu, mùi rượu nồng nặc khiến căn phòng của Chu Ải cũng toàn là mùi đó, anh ta quay mặt về phía phòng tắm, cởi mấy cúc áo sơ mi, đang ngồi phịch trên giường của Chu Ải.
Nghe thấy tiếng Chu Ải đẩy cửa, anh ta ngẩng đầu lên đáp lại, nhìn chằm chằm vào Chu Ải, mãi mà không dời mắt, rồi anh ta nói bằng giọng mơ hồ: “Tiểu Ải, em đã trưởng thành, hình như đã khác rồi.”
Còn Chu Ải thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.