Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Chương 78
Khương Ô Lap
07/05/2024
Trần Tầm Phong đang nói chuyện về việc nộp đơn xin dự án với giáo sư hướng dẫn của hắn, hai người đi đến căng tin thì hắn mới kết thúc cuộc gọi, hắn đến trường của Chu Ải quá nhiều lần, hắn quen thuộc với trường của Chu Ải không kém gì trường của mình, vì vậy sau khi cúp điện thoại, hắn đã quen thuộc kéo Chu Ải lên tầng hai của căng tin.
Hai người gọi đồ ăn xong thì tìm một bàn trống ngồi đối diện nhau, Trần Tầm Phong đưa điện thoại của mình cho Chu Ải xem, hắn nói: “Em trai em hôm nay đã gửi Wechat cho anh.”
Chu Ải cầm đũa trên tay, lông mày khẽ động, trước tiên rũ mắt nhìn hộp thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, Chu Hữu Bảo ở bên kia đã gửi một bài kiểm tra toán được điểm tối đa, và gửi thêm một tin nhắn ở dòng dưới: Cho anh trai xem.
“Anh trai” ở đây tất nhiên là chỉ Chu Ải, Chu Hữu Bảo thích liên lạc với Chu Ải, nhưng cậu bé không liên lạc trực tiếp với Chu Ải, mà luôn thông qua điện thoại và tin nhắn của Trần Tầm Phong để hỏi thăm tình hình của Chu Ải.
Trần Tầm Phong mở một chai nước đặt bên cạnh Chu Ải, nói: “Bây giờ nó mới 10 tuổi, lớn thêm chút nữa thì có thể sẽ tốt hơn.”
Chu Ải rũ mắt nhìn bài kiểm tra toán đạt điểm tối đa, đầu trang viết ba chữ “Chu Hữu Bảo”, từ cái tên của cậu bé có thể thấy, Chu Hữu Bảo là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương và kỳ vọng của bố mẹ, cậu bé thông minh, vì vậy năm đó khi chuyện xảy ra, cậu bé đã gọi điện cho Chu Ải trước, nhưng cậu bé cũng đáng thương, vì tất cả những gì cậu bé có được đều bị phá hủy trong nháy mắt.
Chu Ải đã học năm ba đại học, bây giờ nhớ lại chuyện năm đó thi đại học, dường như chỉ có mình cậu và Trần Tầm Phong học tập và sinh hoạt bình thường, nửa năm đó dường như họ chỉ làm mỗi việc học, nhưng chuyện xảy ra năm đó còn nhiều hơn thế nữa.
Hai năm trước, kì thi đại học của Chu Ải diễn ra vô cùng thuận lợi, chuyện ngoài ý muốn duy nhất xảy ra trong những ngày thi đại học có lẽ là khi cậu thi xong môn cuối cùng, cậu nhìn thấy Từ Lệ đột nhiên xuất hiện. Lúc đó Từ Lệ kéo Chu Hữu Bảo đứng rất xa ở phía đối diện, chỉ cách dòng người và dòng xe đông đúc, mắt không chớp nhìn cậu chằm chằm, nhìn mãi, Từ Lệ đột nhiên đỏ hoe mắt.
Sau khi thi đại học xong, Chu Ải và Trần Tầm Phong không quan tâm đến điều gì cả, trước tiên cứ ôm nhau ngủ ở nhà hai ngày trọn vẹn, sau khi tỉnh dậy, điện thoại của Chu Ải có thêm nhiều cuộc gọi nhỡ, bao gồm cả cảnh sát và luật sư, thậm chí còn có cả người ông ngoại không bao giờ liên lạc với cậu, lúc đó Chu Ải mới biết, ngay trong hai ngày thi đại học của cậu, bố cậu là Chu Duệ Thành đã chết.
Nửa năm cuối lớp 12, Chu Ải gần như hoàn toàn không liên lạc với gia đình, vì vậy cậu không biết rằng nửa năm đó mâu thuẫn giữa Từ Lệ và Chu Duệ Thành vẫn luôn leo thang, họ đã cãi nhau vô số lần, cuối cùng đã đến mức phải ly hôn, hai ngày thi đại học đó, họ thậm chí còn xô xát đánh nhau trong biệt thự, và ngày hôm sau sau khi xô xát, khi Từ Lệ trở về biệt thự để dọn đồ, bà phát hiện Chu Duệ Thành đã không thể chờ đợi được nữa mà đưa người phụ nữ bên ngoài về nhà hú hí.
Hôm đó, Từ Lệ nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà, cuối cùng bà đã hoàn toàn suy sụp, bà ngây người nhìn cảnh tượng đó, hồi lâu vẫn không phản ứng lại, bà cảm thấy quen thuộc, bà cảm thấy mình đã từng trải qua, vì vậy trong khoảnh khắc đó bà nhớ lại rất nhiều thứ, bà nhớ lại sự cô đơn khi mang thai, bà nhớ lại những người phụ nữ xa lạ liên tục xuất hiện bên cạnh Chu Duệ Thành, bà nhớ lại mình từng có một đứa con, bà nhớ lại nhiệt độ luôn nóng bỏng trên người đứa trẻ đó, bà nhớ lại khi đó mình còn rất trẻ... Ký ức bị thôi miên che lấp của bà đã phá vỡ lớp đất, cuối cùng từ từ sống lại, và những ký ức đó vẫn rõ ràng như ngày hôm qua, dường như chỉ được giấu trong đáy lòng, chưa bao giờ phai nhạt.
Bà vô thức thốt ra hai chữ: “... Chu Ải.”
Bà nhớ đến Chu Ải, Chu Ải gầy gò nhỏ bé, Chu Ải luôn ốm yếu, Chu Ải là con trai của bà, là một người mẹ, bà đương nhiên có bản năng yêu thương Chu Ải, khi mang thai, nhiều lần bà nảy sinh ý định tự sát mãnh liệt, cuối cùng đều là vì đứa trẻ trong bụng, bà mới lấy lại được lý trí; nhưng là vợ của Chu Duêh Thành, bà lại hận Chu Duệ Thành, cũng hận Chu Ải đã mang đến cho bà vô vàn đau khổ. Năm đó, bà một mình nuôi Chu Ải, Chu Ải chưa đầy một tuổi, lúc tỉnh lúc mê, lúc mê, bà bóp cổ Chu Ải chỉ muốn bóp chết cậu, lúc tỉnh táo, bà ôm Chu Ải đang ốm yếu và nói xin lỗi cậu.
Từ Lệ ngây người đứng tại chỗ, bà nghe thấy tiếng khóc của Chu Hữu Bảo bên cạnh, bà chậm chạp quay đầu nhìn lại, rồi trong tiếng khóc của Chu Hữu Bảo, bà nhớ lại, hồi nhỏ Chu Ải cũng hay khóc, khóc khi đói, khóc khi sốt khó chịu, khóc khi bị cảm lạnh nặng, giọng nói khàn khàn, Chu Ải khóc suốt ngày, khóc đến xé lòng, lúc đó bà không hiểu, tại sao một đứa trẻ sơ sinh lại khóc to như vậy, nên bà bóp cổ Chu Ải, bịt tai Chu Ải, bịt mắt Chu Ải, lại dùng khăn nhét vào miệng cậu, bà cảm thấy quá phiền, bà không để Chu Ải cảm nhận thế giới này, bà cũng không để Chu Ải phát ra nửa tiếng ồn ào.
Từ Lệ cau mày, bà tiếp tục cái tên mà mình vừa thốt ra, bà hỏi Chu Duệ Thành đang trần truồng ở phía đối diện, bà có vẻ thực sự tò mò: “... Chu Ải, tại sao Chu Ải luôn không nói gì cả?”
Chu Duệ Thành vừa bị Từ Lệ tát một cái, ông ta đang soi gương nhìn vết sưng đỏ trên mặt, nghe thấy câu này, ông ta cười khẩy: “Phải hỏi bà chứ Từ Lệ, tại sao Chu Ải không nói, nó là một đứa câm thì sao nói được?” Chu Duệ Thành quay đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Lệ, từng chữ từng chữ nói: “Từ Lệ, bà đúng là một kẻ điên, bà hoàn toàn bị tâm thần, vì vậy bà đã quên rất nhiều chuyện. Bà có biết Chu Ải là ai không? Chu Ải, nó là con trai bà sinh ra. Bà còn nhớ không, bà đã hành hạ con trai mình thành tàn phế, bà suýt nữa đã hành hạ nó đến chết, tại sao bây giờ nó lại là một đứa câm?”
Chu Duệ Thành chỉ vào vai Từ Lệ, cười lạnh một tiếng: “Đây đều là do bà ban tặng, chính bà, một kẻ điên, đã biến nó thành một đứa câm.” Chu Duệ Thành cúi xuống nhặt quần áo ném trên sàn, vừa mặc vào người vừa nhìn Từ Lệ với vẻ ghê tởm, ông ta nói: “Bà không bình thường, đứa con trai bà sinh ra cũng không phải là thứ bình thường, nó thừa hưởng từ bà, từ nhỏ đã là khách quen của bệnh viện tâm thần, chữa đến tận bây giờ, thế mà lại còn cặp kè với một thằng đàn ông, ngay trước cửa nhà cũng có thể ôm nhau, một bà mẹ thần kinh có một đứa con trai thần kinh--”
Chu Duệ Thành vẫn chưa kịp nói hết câu thì Từ Lệ đột nhiên giơ tay đẩy mạnh ông ta một cái, ông ta đứng ngay bên lan can tầng hai, ông ta cao, trọng tâm cơ thể ở trên, lan can tầng hai không cản được ông ta, vì vậy sau khi đôi dép lê của ông ta trượt trên sàn hai lần, toàn bộ cơ thể ông ta đã ngã từ lan can tầng hai xuống, khi ngã xuống, gáy Chu Duệ Thành chạm đất, đập mạnh vào tấm đá cẩm thạch, ông ta chết ngay tại chỗ, khi chết, chiếc áo sơ mi nửa thân trên của ông ta thậm chí còn chưa mặc xong.
Tất cả những điều này đều diễn ra trước mắt Chu Hữu Bảo, cậu bé chứng kiến cảnh bố mình ngoại tình, chứng kiến cảnh bố mẹ mình quyết liệt xé rách mặt nhau, chứng kiến bố mình ngã xuống và chết, cũng chứng kiến sự thờ ơ và lạnh nhạt của mẹ mình.
Chu Duệ Thành mở to mắt nằm trên sàn đá cẩm thạch trong nhà, một vũng máu đỏ lớn thấm ra từ gáy ông ta, Chu Hữu Bảo đứng ở tầng hai, có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng và xa lạ.
Chu Hữu Bảo không khóc nữa, cậu bé ôm điện thoại cố định trong nhà trốn vào một góc, cậu bé khá thông minh, nên khi nhìn thấy số điện thoại của Chu Ải trên điện thoại của tài xế, cậu bé đã ghi nhớ rất kỹ trong lòng, cậu bé ngồi trong góc run rẩy lấy điện thoại gọi cho Chu Ải, nhưng vừa mới bấm số thì Từ Lệ ở bên kia đã nghe thấy.
Giọng Từ Lệ hiếm khi bình tĩnh, bà nói: “Hôm nay là ngày 8 tháng 6, anh trai con đang thi, con đừng gọi điện cho anh ấy.”
Từ Lệ từ từ đi đến trước mặt Chu Hữu Bảo, bà cúi xuống, đưa bàn tay lạnh lẽo lau nước mắt trên mặt Chu Hữu Bảo, sắc mặt bà khá bình tĩnh, bà hỏi Chu Hữu Bảo: “Con có muốn đi thăm anh trai con không?”
Hôm đó Từ Lệ đưa Chu Hữu Bảo đến trường Số Sáu, bà nắm tay Chu Hữu Bảo đợi ở trường Số Sáu cả buổi chiều, đến khi tất cả thí sinh thi xong, cuối cùng cũng đợi được Chu Ải mặc đồng phục sạch sẽ xuất hiện ở cổng trường.
Hai mẹ con đứng từ xa nhìn Chu Ải, Từ Lệ đứng dưới ánh mặt trời cả buổi chiều, nhưng nhiệt độ trên người bà vẫn lạnh, bà nắm tay Chu Hữu Bảo, ánh mắt dõi theo bóng lưng Chu Ải ở đằng xa, bà nói với Chu Hữu Bảo: “Sau này đối xử tốt với anh trai con, nhưng đừng trở thành gánh nặng của anh ấy.”
Giọng Từ Lệ vẫn nhẹ nhàng, như thể không có chuyện gì xảy ra, mãi đến khi bóng lưng Chu Ải hoàn toàn biến mất ở góc phố, Từ Lệ mới cúi đầu nhìn lại Chu Hữu Bảo, bà xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của Chu Hữu Bảo, rồi nói: “Đi thôi, mẹ đưa con đến thăm ông ngoại.”
Mùa hè năm lớp mười hai, có tổng cộng ba chuyện lớn xảy ra với Chu Ải.
Thứ nhất, cậu là thủ khoa toàn tỉnh năm đó, trường Số Sáu cùng với thành phố đã treo bảng vàng của cậu rầm rộ suốt kỳ nghỉ hè, trước khi chính thức công bố kết quả, một số trường danh tiếng đã ân cần gửi thư cho cậu, đưa ra những điều kiện tốt, mời Chu Ải nhập học trước. Thân phận câm điếc của Chu Ải một lần nữa trở thành đề tài bàn tán của mọi người, nhưng lần này cậu không nhận được một chút coi thường và chế giễu nào, cậu nhận được toàn bộ sự kính trọng và ca ngợi được thể hiện theo nhiều cách khác nhau từ nhiều người khác nhau, từ các giáo sư và lãnh đạo trường danh tiếng cho đến các cô chú nhảy múa quảng trường, tất cả đều khen ngợi cậu.
Thứ hai, bố của Chu Ải đã chết, chết trong tư thế vô cùng phản cảm tại biệt thự của mình, hung thủ là mẹ cậu.
Thứ ba, mẹ cậu đã tự thú và vào tù.
Ngày kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của Chu Ải chính thức được công bố, nhà trường đã bắn pháo hoa chúc mừng cậu, cũng vào ngày hôm đó, vụ án của Chu Duệ Thành và Từ Lệ được mở phiên tòa, Chu Ải không đến trường Số Sáu mà lặng lẽ xuất hiện ở hàng ghế cuối của tòa án, Trần Tầm Phong nắm tay cậu ngồi bên cạnh, hai người im lặng nghe hết toàn bộ phiên tòa.
Trong suốt quá trình diễn ra phiên tòa, Chu Ải vẫn luôn đội mũ lưỡi trai màu đen ngồi trong góc tối, nhưng Từ Lệ dường như vẫn nhìn thấy cậu, vì vậy sau khi phiên tòa kết thúc, Chu Ải đã nhận được một lá thư do luật sư chuyển giao cho cậu.
Nhưng cậu và Từ Lệ thực sự không có tình cảm gì, vì vậy Từ Lệ dường như không biết phải viết gì cho cậu, đương nhiên bà ấy cũng không thể nói ra những lời dặn dò thân mật hay quan tâm, vì vậy bà ấy chỉ viết hai câu trên giấy: Chúc mừng con, hy vọng con đường tương lai của con sẽ thuận lợi.
Kết thúc câu này có một chấm mực lớn, giống như Từ Lệ dừng bút ở đây để suy nghĩ, sau đó bà ấy mới viết ở dòng dưới: Ông ngoại sẽ ngăn chặn tất cả các tin tức liên quan đến chuyện này, giảm thiểu tối đa ảnh hưởng xã hội, nhất định sẽ không liên hệ đến con.
“Vợ giết chồng” là một chủ đề khi bị phanh phui có thể gây bùng nổ dư luận, và nếu bị phanh phui, những cư dân mạng nhiệt tình sẽ “giúp” tiết lộ thêm nhiều chi tiết, Chu Ải là con của họ, Chu Ải đồng thời cũng là thủ khoa tỉnh năm nay, vì vậy Chu Ải rất có thể liên quan đến vụ án của họ.
Những lời Từ Lệ viết trong thư là để giải thích chuyện này với Chu Ải, giải thích rằng họ sẽ không liên lụy đến Chu Ải.
Chiều hôm đó, Chu Ải và Trần Tầm Phong đi ra khỏi tòa án, phía xa hoàng hôn rực rỡ khắp trời, Chu Ải dựa vào bức tường phía sau tòa án châm một điếu thuốc, bố cậu đã chết, mẹ cậu phải ngồi tù, cậu với những người thân khác trong gia đình chỉ có quan hệ huyết thống chứ không có quan hệ họ hàng, Chu Hữu Bảo được ông bà ngoại đưa đi, vì vậy Chu Ải đã hoàn toàn thoát ly khỏi gia đình, cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Trần Tầm Phong rằng cậu đã hoàn toàn trở thành một người cô đơn.
Lúc đó Trần Tầm Phong đang cúi đầu châm thuốc cho Chu Ải, gió rất lớn, nên điếu thuốc đó châm rất nhanh, châm xong Trần Tầm Phong khẽ ừ một tiếng, hắn nắm lấy tay Chu Ải, rũ mắt nhìn Chu Ải, nói: “Đúng vậy, đã trở thành người của tôi.”
Hắn nhấn mạnh: “Chỉ của mình tôi.”
Nói xong, Trần Tầm Phong giơ tay rút điếu thuốc mà Chu Ải đang ngậm, hắn dùng lực xoa cằm Chu Ải và hôn lên, trong miệng hai người đều có vị đắng và mát của bạc hà, ánh hoàng hôn của cuối mùa hè bao trùm lấy họ, họ dựa sát vào bức tường ở góc trong ánh hoàng hôn.
Trần Tầm Phong cầm hai điếu thuốc trên tay, khi họ tách ra, hai điếu thuốc đó đều cháy tự nhiên đến tận đầu, sắp cháy đến ngón tay của Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong dập tắt tàn thuốc, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, hắn dùng khăn ướt lau mặt và môi Chu Ải, nhưng mắt lại nhìn vào yết hầu của Chu Ải, hắn khẽ nói: “Hôm nay tôi mới biết, tại sao cậu lại không nói được.”
Chu Ải ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Tầm Phong cau mày, nhưng lại ôm chặt Chu Ải, hắn hôn lên tai Chu Ải, nói: “Tôi rất đau, Chu Ải.”
Hai người gọi đồ ăn xong thì tìm một bàn trống ngồi đối diện nhau, Trần Tầm Phong đưa điện thoại của mình cho Chu Ải xem, hắn nói: “Em trai em hôm nay đã gửi Wechat cho anh.”
Chu Ải cầm đũa trên tay, lông mày khẽ động, trước tiên rũ mắt nhìn hộp thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, Chu Hữu Bảo ở bên kia đã gửi một bài kiểm tra toán được điểm tối đa, và gửi thêm một tin nhắn ở dòng dưới: Cho anh trai xem.
“Anh trai” ở đây tất nhiên là chỉ Chu Ải, Chu Hữu Bảo thích liên lạc với Chu Ải, nhưng cậu bé không liên lạc trực tiếp với Chu Ải, mà luôn thông qua điện thoại và tin nhắn của Trần Tầm Phong để hỏi thăm tình hình của Chu Ải.
Trần Tầm Phong mở một chai nước đặt bên cạnh Chu Ải, nói: “Bây giờ nó mới 10 tuổi, lớn thêm chút nữa thì có thể sẽ tốt hơn.”
Chu Ải rũ mắt nhìn bài kiểm tra toán đạt điểm tối đa, đầu trang viết ba chữ “Chu Hữu Bảo”, từ cái tên của cậu bé có thể thấy, Chu Hữu Bảo là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương và kỳ vọng của bố mẹ, cậu bé thông minh, vì vậy năm đó khi chuyện xảy ra, cậu bé đã gọi điện cho Chu Ải trước, nhưng cậu bé cũng đáng thương, vì tất cả những gì cậu bé có được đều bị phá hủy trong nháy mắt.
Chu Ải đã học năm ba đại học, bây giờ nhớ lại chuyện năm đó thi đại học, dường như chỉ có mình cậu và Trần Tầm Phong học tập và sinh hoạt bình thường, nửa năm đó dường như họ chỉ làm mỗi việc học, nhưng chuyện xảy ra năm đó còn nhiều hơn thế nữa.
Hai năm trước, kì thi đại học của Chu Ải diễn ra vô cùng thuận lợi, chuyện ngoài ý muốn duy nhất xảy ra trong những ngày thi đại học có lẽ là khi cậu thi xong môn cuối cùng, cậu nhìn thấy Từ Lệ đột nhiên xuất hiện. Lúc đó Từ Lệ kéo Chu Hữu Bảo đứng rất xa ở phía đối diện, chỉ cách dòng người và dòng xe đông đúc, mắt không chớp nhìn cậu chằm chằm, nhìn mãi, Từ Lệ đột nhiên đỏ hoe mắt.
Sau khi thi đại học xong, Chu Ải và Trần Tầm Phong không quan tâm đến điều gì cả, trước tiên cứ ôm nhau ngủ ở nhà hai ngày trọn vẹn, sau khi tỉnh dậy, điện thoại của Chu Ải có thêm nhiều cuộc gọi nhỡ, bao gồm cả cảnh sát và luật sư, thậm chí còn có cả người ông ngoại không bao giờ liên lạc với cậu, lúc đó Chu Ải mới biết, ngay trong hai ngày thi đại học của cậu, bố cậu là Chu Duệ Thành đã chết.
Nửa năm cuối lớp 12, Chu Ải gần như hoàn toàn không liên lạc với gia đình, vì vậy cậu không biết rằng nửa năm đó mâu thuẫn giữa Từ Lệ và Chu Duệ Thành vẫn luôn leo thang, họ đã cãi nhau vô số lần, cuối cùng đã đến mức phải ly hôn, hai ngày thi đại học đó, họ thậm chí còn xô xát đánh nhau trong biệt thự, và ngày hôm sau sau khi xô xát, khi Từ Lệ trở về biệt thự để dọn đồ, bà phát hiện Chu Duệ Thành đã không thể chờ đợi được nữa mà đưa người phụ nữ bên ngoài về nhà hú hí.
Hôm đó, Từ Lệ nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà, cuối cùng bà đã hoàn toàn suy sụp, bà ngây người nhìn cảnh tượng đó, hồi lâu vẫn không phản ứng lại, bà cảm thấy quen thuộc, bà cảm thấy mình đã từng trải qua, vì vậy trong khoảnh khắc đó bà nhớ lại rất nhiều thứ, bà nhớ lại sự cô đơn khi mang thai, bà nhớ lại những người phụ nữ xa lạ liên tục xuất hiện bên cạnh Chu Duệ Thành, bà nhớ lại mình từng có một đứa con, bà nhớ lại nhiệt độ luôn nóng bỏng trên người đứa trẻ đó, bà nhớ lại khi đó mình còn rất trẻ... Ký ức bị thôi miên che lấp của bà đã phá vỡ lớp đất, cuối cùng từ từ sống lại, và những ký ức đó vẫn rõ ràng như ngày hôm qua, dường như chỉ được giấu trong đáy lòng, chưa bao giờ phai nhạt.
Bà vô thức thốt ra hai chữ: “... Chu Ải.”
Bà nhớ đến Chu Ải, Chu Ải gầy gò nhỏ bé, Chu Ải luôn ốm yếu, Chu Ải là con trai của bà, là một người mẹ, bà đương nhiên có bản năng yêu thương Chu Ải, khi mang thai, nhiều lần bà nảy sinh ý định tự sát mãnh liệt, cuối cùng đều là vì đứa trẻ trong bụng, bà mới lấy lại được lý trí; nhưng là vợ của Chu Duêh Thành, bà lại hận Chu Duệ Thành, cũng hận Chu Ải đã mang đến cho bà vô vàn đau khổ. Năm đó, bà một mình nuôi Chu Ải, Chu Ải chưa đầy một tuổi, lúc tỉnh lúc mê, lúc mê, bà bóp cổ Chu Ải chỉ muốn bóp chết cậu, lúc tỉnh táo, bà ôm Chu Ải đang ốm yếu và nói xin lỗi cậu.
Từ Lệ ngây người đứng tại chỗ, bà nghe thấy tiếng khóc của Chu Hữu Bảo bên cạnh, bà chậm chạp quay đầu nhìn lại, rồi trong tiếng khóc của Chu Hữu Bảo, bà nhớ lại, hồi nhỏ Chu Ải cũng hay khóc, khóc khi đói, khóc khi sốt khó chịu, khóc khi bị cảm lạnh nặng, giọng nói khàn khàn, Chu Ải khóc suốt ngày, khóc đến xé lòng, lúc đó bà không hiểu, tại sao một đứa trẻ sơ sinh lại khóc to như vậy, nên bà bóp cổ Chu Ải, bịt tai Chu Ải, bịt mắt Chu Ải, lại dùng khăn nhét vào miệng cậu, bà cảm thấy quá phiền, bà không để Chu Ải cảm nhận thế giới này, bà cũng không để Chu Ải phát ra nửa tiếng ồn ào.
Từ Lệ cau mày, bà tiếp tục cái tên mà mình vừa thốt ra, bà hỏi Chu Duệ Thành đang trần truồng ở phía đối diện, bà có vẻ thực sự tò mò: “... Chu Ải, tại sao Chu Ải luôn không nói gì cả?”
Chu Duệ Thành vừa bị Từ Lệ tát một cái, ông ta đang soi gương nhìn vết sưng đỏ trên mặt, nghe thấy câu này, ông ta cười khẩy: “Phải hỏi bà chứ Từ Lệ, tại sao Chu Ải không nói, nó là một đứa câm thì sao nói được?” Chu Duệ Thành quay đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Lệ, từng chữ từng chữ nói: “Từ Lệ, bà đúng là một kẻ điên, bà hoàn toàn bị tâm thần, vì vậy bà đã quên rất nhiều chuyện. Bà có biết Chu Ải là ai không? Chu Ải, nó là con trai bà sinh ra. Bà còn nhớ không, bà đã hành hạ con trai mình thành tàn phế, bà suýt nữa đã hành hạ nó đến chết, tại sao bây giờ nó lại là một đứa câm?”
Chu Duệ Thành chỉ vào vai Từ Lệ, cười lạnh một tiếng: “Đây đều là do bà ban tặng, chính bà, một kẻ điên, đã biến nó thành một đứa câm.” Chu Duệ Thành cúi xuống nhặt quần áo ném trên sàn, vừa mặc vào người vừa nhìn Từ Lệ với vẻ ghê tởm, ông ta nói: “Bà không bình thường, đứa con trai bà sinh ra cũng không phải là thứ bình thường, nó thừa hưởng từ bà, từ nhỏ đã là khách quen của bệnh viện tâm thần, chữa đến tận bây giờ, thế mà lại còn cặp kè với một thằng đàn ông, ngay trước cửa nhà cũng có thể ôm nhau, một bà mẹ thần kinh có một đứa con trai thần kinh--”
Chu Duệ Thành vẫn chưa kịp nói hết câu thì Từ Lệ đột nhiên giơ tay đẩy mạnh ông ta một cái, ông ta đứng ngay bên lan can tầng hai, ông ta cao, trọng tâm cơ thể ở trên, lan can tầng hai không cản được ông ta, vì vậy sau khi đôi dép lê của ông ta trượt trên sàn hai lần, toàn bộ cơ thể ông ta đã ngã từ lan can tầng hai xuống, khi ngã xuống, gáy Chu Duệ Thành chạm đất, đập mạnh vào tấm đá cẩm thạch, ông ta chết ngay tại chỗ, khi chết, chiếc áo sơ mi nửa thân trên của ông ta thậm chí còn chưa mặc xong.
Tất cả những điều này đều diễn ra trước mắt Chu Hữu Bảo, cậu bé chứng kiến cảnh bố mình ngoại tình, chứng kiến cảnh bố mẹ mình quyết liệt xé rách mặt nhau, chứng kiến bố mình ngã xuống và chết, cũng chứng kiến sự thờ ơ và lạnh nhạt của mẹ mình.
Chu Duệ Thành mở to mắt nằm trên sàn đá cẩm thạch trong nhà, một vũng máu đỏ lớn thấm ra từ gáy ông ta, Chu Hữu Bảo đứng ở tầng hai, có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng và xa lạ.
Chu Hữu Bảo không khóc nữa, cậu bé ôm điện thoại cố định trong nhà trốn vào một góc, cậu bé khá thông minh, nên khi nhìn thấy số điện thoại của Chu Ải trên điện thoại của tài xế, cậu bé đã ghi nhớ rất kỹ trong lòng, cậu bé ngồi trong góc run rẩy lấy điện thoại gọi cho Chu Ải, nhưng vừa mới bấm số thì Từ Lệ ở bên kia đã nghe thấy.
Giọng Từ Lệ hiếm khi bình tĩnh, bà nói: “Hôm nay là ngày 8 tháng 6, anh trai con đang thi, con đừng gọi điện cho anh ấy.”
Từ Lệ từ từ đi đến trước mặt Chu Hữu Bảo, bà cúi xuống, đưa bàn tay lạnh lẽo lau nước mắt trên mặt Chu Hữu Bảo, sắc mặt bà khá bình tĩnh, bà hỏi Chu Hữu Bảo: “Con có muốn đi thăm anh trai con không?”
Hôm đó Từ Lệ đưa Chu Hữu Bảo đến trường Số Sáu, bà nắm tay Chu Hữu Bảo đợi ở trường Số Sáu cả buổi chiều, đến khi tất cả thí sinh thi xong, cuối cùng cũng đợi được Chu Ải mặc đồng phục sạch sẽ xuất hiện ở cổng trường.
Hai mẹ con đứng từ xa nhìn Chu Ải, Từ Lệ đứng dưới ánh mặt trời cả buổi chiều, nhưng nhiệt độ trên người bà vẫn lạnh, bà nắm tay Chu Hữu Bảo, ánh mắt dõi theo bóng lưng Chu Ải ở đằng xa, bà nói với Chu Hữu Bảo: “Sau này đối xử tốt với anh trai con, nhưng đừng trở thành gánh nặng của anh ấy.”
Giọng Từ Lệ vẫn nhẹ nhàng, như thể không có chuyện gì xảy ra, mãi đến khi bóng lưng Chu Ải hoàn toàn biến mất ở góc phố, Từ Lệ mới cúi đầu nhìn lại Chu Hữu Bảo, bà xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của Chu Hữu Bảo, rồi nói: “Đi thôi, mẹ đưa con đến thăm ông ngoại.”
Mùa hè năm lớp mười hai, có tổng cộng ba chuyện lớn xảy ra với Chu Ải.
Thứ nhất, cậu là thủ khoa toàn tỉnh năm đó, trường Số Sáu cùng với thành phố đã treo bảng vàng của cậu rầm rộ suốt kỳ nghỉ hè, trước khi chính thức công bố kết quả, một số trường danh tiếng đã ân cần gửi thư cho cậu, đưa ra những điều kiện tốt, mời Chu Ải nhập học trước. Thân phận câm điếc của Chu Ải một lần nữa trở thành đề tài bàn tán của mọi người, nhưng lần này cậu không nhận được một chút coi thường và chế giễu nào, cậu nhận được toàn bộ sự kính trọng và ca ngợi được thể hiện theo nhiều cách khác nhau từ nhiều người khác nhau, từ các giáo sư và lãnh đạo trường danh tiếng cho đến các cô chú nhảy múa quảng trường, tất cả đều khen ngợi cậu.
Thứ hai, bố của Chu Ải đã chết, chết trong tư thế vô cùng phản cảm tại biệt thự của mình, hung thủ là mẹ cậu.
Thứ ba, mẹ cậu đã tự thú và vào tù.
Ngày kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của Chu Ải chính thức được công bố, nhà trường đã bắn pháo hoa chúc mừng cậu, cũng vào ngày hôm đó, vụ án của Chu Duệ Thành và Từ Lệ được mở phiên tòa, Chu Ải không đến trường Số Sáu mà lặng lẽ xuất hiện ở hàng ghế cuối của tòa án, Trần Tầm Phong nắm tay cậu ngồi bên cạnh, hai người im lặng nghe hết toàn bộ phiên tòa.
Trong suốt quá trình diễn ra phiên tòa, Chu Ải vẫn luôn đội mũ lưỡi trai màu đen ngồi trong góc tối, nhưng Từ Lệ dường như vẫn nhìn thấy cậu, vì vậy sau khi phiên tòa kết thúc, Chu Ải đã nhận được một lá thư do luật sư chuyển giao cho cậu.
Nhưng cậu và Từ Lệ thực sự không có tình cảm gì, vì vậy Từ Lệ dường như không biết phải viết gì cho cậu, đương nhiên bà ấy cũng không thể nói ra những lời dặn dò thân mật hay quan tâm, vì vậy bà ấy chỉ viết hai câu trên giấy: Chúc mừng con, hy vọng con đường tương lai của con sẽ thuận lợi.
Kết thúc câu này có một chấm mực lớn, giống như Từ Lệ dừng bút ở đây để suy nghĩ, sau đó bà ấy mới viết ở dòng dưới: Ông ngoại sẽ ngăn chặn tất cả các tin tức liên quan đến chuyện này, giảm thiểu tối đa ảnh hưởng xã hội, nhất định sẽ không liên hệ đến con.
“Vợ giết chồng” là một chủ đề khi bị phanh phui có thể gây bùng nổ dư luận, và nếu bị phanh phui, những cư dân mạng nhiệt tình sẽ “giúp” tiết lộ thêm nhiều chi tiết, Chu Ải là con của họ, Chu Ải đồng thời cũng là thủ khoa tỉnh năm nay, vì vậy Chu Ải rất có thể liên quan đến vụ án của họ.
Những lời Từ Lệ viết trong thư là để giải thích chuyện này với Chu Ải, giải thích rằng họ sẽ không liên lụy đến Chu Ải.
Chiều hôm đó, Chu Ải và Trần Tầm Phong đi ra khỏi tòa án, phía xa hoàng hôn rực rỡ khắp trời, Chu Ải dựa vào bức tường phía sau tòa án châm một điếu thuốc, bố cậu đã chết, mẹ cậu phải ngồi tù, cậu với những người thân khác trong gia đình chỉ có quan hệ huyết thống chứ không có quan hệ họ hàng, Chu Hữu Bảo được ông bà ngoại đưa đi, vì vậy Chu Ải đã hoàn toàn thoát ly khỏi gia đình, cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Trần Tầm Phong rằng cậu đã hoàn toàn trở thành một người cô đơn.
Lúc đó Trần Tầm Phong đang cúi đầu châm thuốc cho Chu Ải, gió rất lớn, nên điếu thuốc đó châm rất nhanh, châm xong Trần Tầm Phong khẽ ừ một tiếng, hắn nắm lấy tay Chu Ải, rũ mắt nhìn Chu Ải, nói: “Đúng vậy, đã trở thành người của tôi.”
Hắn nhấn mạnh: “Chỉ của mình tôi.”
Nói xong, Trần Tầm Phong giơ tay rút điếu thuốc mà Chu Ải đang ngậm, hắn dùng lực xoa cằm Chu Ải và hôn lên, trong miệng hai người đều có vị đắng và mát của bạc hà, ánh hoàng hôn của cuối mùa hè bao trùm lấy họ, họ dựa sát vào bức tường ở góc trong ánh hoàng hôn.
Trần Tầm Phong cầm hai điếu thuốc trên tay, khi họ tách ra, hai điếu thuốc đó đều cháy tự nhiên đến tận đầu, sắp cháy đến ngón tay của Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong dập tắt tàn thuốc, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, hắn dùng khăn ướt lau mặt và môi Chu Ải, nhưng mắt lại nhìn vào yết hầu của Chu Ải, hắn khẽ nói: “Hôm nay tôi mới biết, tại sao cậu lại không nói được.”
Chu Ải ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Tầm Phong cau mày, nhưng lại ôm chặt Chu Ải, hắn hôn lên tai Chu Ải, nói: “Tôi rất đau, Chu Ải.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.