Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường
Chương 81: Hoàn chính văn
Khương Ô Lap
07/05/2024
Đến năm ba năm tư đại học, công ty thiết bị của Trần Tầm Phong cuối cùng cũng bắt đầu đi vào đúng hướng, đơn hàng đầu tiên của họ là do bác sĩ Tiêu giới thiệu, ngày giao hàng Trần Trinh cũng đến.
Ngày hôm đó có một bữa tiệc trưa, Trần Tầm Phong ngồi ở ghế sau xe của Trần Trinh và bị chú kéo đi, lên xe Trần Trinh trước tiên hỏi Trần Tầm Phong: “Chu Ải đâu?”
Trần Tầm Phong cầm điện thoại trả lời tin nhắn của công ty, nghe thấy giọng Trần Trinh, hắn nhíu mày, rồi nói: “Đi họp ở Hạ Môn với thầy giáo của em ấy rồi.”
Trần Trinh vừa đánh lái vừa hỏi người phía sau: “Vẫn là sinh viên đại học mà đã được thầy giáo đưa ra ngoài rồi sao?”
Trần Tầm Phong ừ một tiếng, nhàn nhạt giải thích: “Sau này em ấy có thể sẽ theo thầy giáo này, học liên thông thạc sĩ tiến sĩ.”
Trần Trinh cười quay đầu, nhìn người ngồi ở ghế phụ: “Sau này trình độ học vấn của Chu Ải chắc chắn sẽ vượt qua anh.”
Tiêu Thận không tiếp lời với lời trêu chọc của chú, chỉ bảo chú quay lại nhìn đường.
Nhưng Trần Trinh là người không ngồi yên được, chú lại nhìn qua kính trước liếc nhìn Trần Tầm Phong đang dựa vào ghế sau, sau đó cười nói với hắn: “Hôm nay con mặc bộ đồ này vào văn phòng, viện trưởng Quách không coi con là đàn em bắt con đi rót trà à?”
Trần Tầm Phong dựa lưng vào ghế sau, biếng nhác dang chân, hắn cúi đầu nhìn chiếc quần bò cũ kỹ và đôi giày thể thao trên người mình, rồi lại nhìn hai người mặc áo sơ mi chỉnh tề ở phía trước, nói: “Mặc bộ này tiện.”
Hôm nay trong quá trình vận chuyển, Trần Tầm Phong cũng đi theo xe, hắn đương nhiên phải chọn mặc mấy bộ quần áo tiện lợi cho mình, vì vậy lúc này so với hai người đàn ông ngồi phía trước, hắn càng giống một sinh viên trẻ trung nhàn rỗi.
Trần Trinh dừng xe trước đèn đỏ, cảm thán: “Ra ngoài nói con là ông chủ, có lẽ người khác còn không tin.”
Trần Tầm Phong uống một ngụm nước, có vẻ không kiên nhẫn hầu theo: “Tin hay không thì tùy.”
Trần Trinh hỏi hắn: “Con còn nhớ trước kia cậu làm thế nào không?”
Trần Tầm Phong nhìn Trần Trinh qua gương: “Trước khi đi làm, trước tiên tự sắm cho mình mấy bộ quần áo đắt tiền, làm ra vẻ màu mè.”
Tiêu Thận quay mặt sang nhìn Trần Trinh, Trần Trinh cười tổng kết: “Giả vờ giả vịt cũng là một môn học.” Chú dừng lại một lúc ở đây, rồi đột nhiên hỏi người ngồi phía sau: “Cậu vẫn chưa hỏi con, lúc đó tại sao con lại muốn sản xuất thiết bị? Gia đình chúng ta và những người trước đây con tiếp xúc hình như cũng không có ai làm nghề này.”
Trần Trinh lái xe lạnh nhạt đánh giá: “Không có kinh nghiệm, không có nền tảng mà lao đầu vào làm công nghiệp nhẹ, rất khó, giai đoạn đầu đầu tư lớn, mất nhiều thời gian, lợi nhuận chậm và cũng không có bảo đảm, hơn nữa trên thị trường đã có quá nhiều thương hiệu lâu đời, đặc biệt là ngành công nghiệp hóa học y tế này, người ta đều ký hợp đồng mười năm hai mươi năm, đều chỉ công nhận những thương hiệu lớn, con đường này của con không dễ đi.”
Trần Tầm Phong cầm điện thoại của mình, thỉnh thoảng xoay xoay trên tay, hắn khá hiểu ý của Trần Trinh, Trần Trinh nói rất khách quan, ngành của họ đúng là không dễ làm, thiết bị lớn có tuổi thọ cao, đổi mới chậm, và họ không giống như ngành truyền thông mới hoặc giải trí, tạo ra sự mới mẻ, quảng cáo một chút là có thể nổi tiếng nhanh chóng, sự nổi tiếng của họ chỉ có thể dựa vào uy tín của sản phẩm, mà đây sẽ là một quá trình khá dài.
Trần Tầm Phong dừng động tác trên tay, hắn từ từ nói: “Những thương hiệu lâu đời cũng là làm từ đầu mà ra, ngành nghề nào cũng có cạnh tranh mới cũ, phòng thí nghiệm của Chu Ải mỗi tuần đều có người đến chào hàng thiết bị, chúng cũng không phải là không thể thay thế.”
Trần Tầm Phong cảm thấy mình lại bắt đầu leo núi, ban đầu là khi học cấp ba, hắn từ chân núi đi về phía Chu Ải, bây giờ hắn đã đổi một ngọn núi khác, nhưng lần này hắn đã kéo Chu Ải theo, hắn không có gì phải lo lắng và sợ hãi, hắn chỉ đi lên, Trần Tầm Phong lại uống một ngụm nước, sau đó hắn mới trả lời câu hỏi mà Trần Trinh đưa ra trước đó, hắn đưa ra một lý do khá đơn giản: “Tôi không hứng thú với những thứ khác, nên chọn cái này.”
Trần Trinh nhìn Trần Tầm Phong qua kính trước, Trần Tầm Phong vẫn là khuôn mặt vô cùng trẻ trung gọn gàng, hắn mặc áo phông rộng, đeo khuyên tai màu xanh lam đậm, cánh tay xăm chữ Tạng màu xanh, hắn dựa vào cửa sổ xe, chính là dáng vẻ của những chàng trai trong khuôn viên trường đại học, nhưng trên người hắn dần có thêm sự điềm đạm khó đoán, Trần Tầm Phong đang đứng trên ranh giới giữa thiếu niên và đàn ông, hắn đang dần vượt qua ranh giới đó, trở thành một người đàn ông trẻ tuổi.
Trần Trinh hiếm khi thu lại nụ cười không đứng đắn trên mặt, bình thản nói: “Được, con đã nghĩ kỹ, cậu sẽ luôn ủng hộ con.”
Trần Tầm Phong khẽ chuyển tầm mắt, nhìn vào gương chiếu hậu, hắn nói: “Cảm ơn, cậu.”
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng, lúc xuống xe Trần Trinh lại nhìn thấy hình xăm nổi bật trên cánh tay của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong mặc áo ngắn tay màu đen, cánh tay lộ ra trắng trẻo, vì vậy rất dễ nhìn thấy hình xăm trên tay hắn.
Trần Trinh vỗ vai Trần Tầm Phong hỏi hắn: “Xăm gì trên tay thế?”
Trần Tầm Phong cúi đầu nhìn, nói: “Khỏe mạnh cường tráng.”
Trần Trinh tưởng Trần Tầm Phong đang qua quýt với mình, vỗ vai hắn nói: “Vớ vẩn.”
Trần Trinh không hỏi nữa, nhưng Trần Tầm Phong không qua quýt cũng không lừa chú, hắn và Chu Ải xăm hai điều ước bình thường nhất trên cánh tay, trước ngôi chùa ở Tây Tạng, Trần Tầm Phong ước Chu Ải mãi mãi khỏe mạnh, Chu Ải ước Trần Tầm Phong cả đời bình an, Trần Tầm Phong xăm điều ước trên cánh tay phải, Chu Ải xăm chữ bình an trên cánh tay trái.
Họ mãi mãi mang theo những điều ước bình thường nhất dành cho đối phương trên cơ thể mình.
Khi đến cửa nhà hàng, có người dẫn họ đến phòng riêng, lần này do bác sĩ Tiêu giới thiệu, đối tác của Trần Tầm Phong là một học viện y khoa trong thành phố, sau khi vào cửa, hắn nói chuyện với một số lãnh đạo hành chính, nhưng vẫn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Trần Tầm Phong cầm ly thủy tinh, không để lộ dấu vết nhìn theo ánh mắt đó, cuối ánh mắt là khuôn mặt của một người đàn ông, người đàn ông đeo kính ngồi đối diện, dáng vẻ nho nhã và kín đáo, nhìn thấy ánh mắt của Trần Tầm Phong, anh ta còn cong môi cười với hắn.
Trần Tầm Phong khẽ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy người đối diện rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, Trần Tầm Phong chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không để ý đến ánh mắt làm phiền của anh ta nữa.
Hơn nửa bữa tiệc, mọi người trên bàn bắt đầu trò chuyện về học sinh và giáo dục, Viện trưởng Quách đối diện đột nhiên vỗ vai người bên cạnh, nói: “Thực ra sinh viên đại học rất thích hợp để giáo dục học sinh trung học, học trò của tôi trước đây đi làm gia sư, đã dạy ra một học sinh đứng đầu tỉnh.”
Trần Tầm Phong uống nhiều rượu, bây giờ mới bắt đầu gắp thức ăn, nghe đến ba chữ “học sinh đứng đầu tỉnh”, hắn khẽ dừng đũa lại.
Có người trên bàn hỏi: “Dạy bao nhiêu năm?”
Trần Tầm Phong nghe thấy giọng nói của người đàn ông đối diện, giọng nói nho nhã giống hắn, anh ta nhẹ nhàng nói: “6 năm, từ năm lớp 7 đến lớp 12.”
Nhưng hầu hết mọi người trên bàn đều không tin, phần lớn mọi người sẽ coi trọng tính chủ động của học sinh hơn, có người nhàn nhạt nói: “Có thể thi đỗ học sinh đứng đầu tỉnh, thì thực ra không liên quan nhiều đến giáo viên, chủ yếu là do bản thân học sinh thực sự có năng lực.” Người đó lại suy nghĩ một chút, sau đó vừa nghĩ vừa hỏi: “Học sinh đứng đầu tỉnh mà anh nói là của trường nào? Của trường Số Sáu vài năm trước hả?”
Tính ám chỉ này đã khá rõ ràng, lúc này Trần Tầm Phong từ từ ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm mắt với người đàn ông đeo kính đối diện, người đàn ông đó cười khẽ, nhìn Trần Tầm Phong, rồi mới nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, họ Chu. Em ấy rất thông minh và cũng rất chăm chỉ, tôi thực sự không dạy được em ấy điều gì.”
Chủ đề kết thúc ở đây, Trần Trinh quay đầu nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đã thu hồi ánh mắt, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, trên mặt hắn rất nhạt, không có biểu cảm gì.
Ăn xong đã hơn hai giờ chiều, trước khi rời đi, Trần Tầm Phong đi vệ sinh, hắn mở vòi nước rửa tay, thì có tiếng bước chân dừng lại sau hắn, người đó vẫn dùng giọng điệu nho nhã đó, anh ta hỏi Trần Tầm Phong: “Sao hai người vẫn chưa chia tay?”
Trần Tầm Phong xé tờ giấy bên cạnh lau tay, vừa lau tay vừa quay người lại, hắn gọi tên đàn ông trước mặt: “Trần Tứ Lưu.”
Khi người kia nói ra hai chữ “họ Chu”, Trần Tầm Phong đột nhiên nhớ ra anh ta, Trần Tầm Phong đã từng gặp anh ta, vào một ngày mưa năm lớp 10, Chu Ải bị anh họ của Hồ Thành dẫn người vây bắt, hắn đã lạc mất Chu Ải, cuối cùng là Trần Tứ Lưu trước mặt đã đón được Chu Ải. Lúc đó Chu Ải đứng đối diện đường qua vạch kẻ dành cho người đi bộ, đó là lần đầu tiên sau khi gặp lại họ nhìn thấy nhau, khi đó người che ô cho Chu Ải chính là người đàn ông đeo kính trước mặt.
Trần Tầm Phong hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Trần Tứ Lưu, mà trực tiếp hỏi anh ta: “Hỏi anh một vấn đề.”
Trần Tứ Lưu ám muội cười: “Về chuyện của Chu Ải sao?”
Trần Tầm Phong ném tờ khăn giấy đã dùng vào thùng rác bên cạnh, hắn dựa vào bệ bồn rửa mặt vẫn cao hơn Trần Tứ Lưu, vì vậy Trần Tầm Phong hơi rũ mắt nhìn anh ta, sau đó mới nói: “Chu Ải học nửa đầu năm lớp 10, trước tiên là ngã cầu thang bị thương ở eo và chân, sau đó là tay ——” Trần Tầm Phong trượt tay mình: “Từ đây đến đây, bị rạch hai vết dao.”
Trần Tầm Phong không giải thích nhiều, nói xong tình hình liền hỏi anh ta: “Là anh sao?”
Hắn vừa nhớ đến sự tồn tại của người này, lại nghe anh ta nói là gia sư của Chu Ải, Trần Tầm Phong liền phản ứng lại, những vết thương trên người Chu Ải năm lớp 10, đến giờ hắn vẫn không biết lý do, Chu Ải không nói với hắn, nhưng hắn chưa bao giờ quên.
Trần Tứ Lưu nghe thấy câu hỏi nhưng lại cười, anh ta cười thành tiếng, cười đến mức phải tháo kính xuống hỏi: “Chu Ải còn không nói với cậu chuyện này sao?”
Câu hỏi ngược lại của Trần Tứ Lưu rất mơ hồ, nhưng Trần Tầm Phong dường như đã biết được câu trả lời từ trong đó, hắn không biểu cảm nhìn người đối diện, nhàn nhạt nói: “Là anh đúng không?”
Trần Tứ Lưu cười cười lại đột nhiên đứng dậy, đột ngột ném kính lao tới bóp cổ Trần Tầm Phong, gân xanh trên mặt Trần Tứ Lưu nổi lên, anh ta gào hỏi Trần Tầm Phong: “Dựa vào đâu? Em ấy có thể thích đàn ông! Em ấy có thể hôn đàn ông và ôm đàn ông! Tại sao lại là mày? Tại sao lại là mày! Tao ở bên em ấy sáu năm! Tại sao em ấy lại chọn mày?”
Biểu cảm của Trần Tứ Lưu như bị ma ám, anh ta chất vấn Trần Tầm Phong: “Tao đã quen em ấy từ năm 12 tuổi! Tao nhìn em ấy lớn lên... Nhưng tại sao lại là mày? Tại sao em ấy lại có thể ở bên mày? Dựa vào đâu?”
Cảm xúc của Trần Tứ Lưu không có lý do, nói đến đây, anh ta lại bắt đầu cười: “Thương tích? Tại sao em ấy lại bị thương? Tại sao em ấy lại bị thương?” Anh ta lặp lại câu hỏi này hai lần, mới phản ứng lại được, Trần Tứ Lưu chỉ vào mình nói: “Bởi vì tao chỉ chạm vào em ấy một cái, em ấy muốn giết tao, em ấy cầm compa, em ấy muốn dùng mũi compa đâm chết tao.”
Trần Tầm Phong lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó gỡ tay anh ta ra, trực tiếp ném anh ta xuống sàn, đầu Trần Tứ Lưu đập xuống sàn “ầm ầm” hai tiếng, Trần Tầm Phong lạnh lùng quay lưng đi rửa tay lại, Trần Tứ Lưu như say rượu, anh ta hoàn toàn vứt bỏ lớp vỏ nho nhã, chật vật ngồi trên sàn ngẩng đầu hỏi Trần Tầm Phong: “Khi mày hôn em ấy, tại sao em ấy không đâm chết mày?”
Trần Tứ Lưu nói: “Tao đã nhìn thấy hết rồi, trước cửa biệt thự, Chu Ải và mày.”
Trần Tầm Phong rửa tay trước vòi nước, nghe thấy những lời này, lông mày hắn giật giật, Trần Tứ Lưu nói về chuyện khi họ học lớp 12, lúc đó Chu Ải chỉ nói bố cậu nhìn thấy hai người họ, nhưng đến tận bây giờ Trần Tầm Phong mới biết, hóa ra Trần Tứ Lưu cũng nhúng tay vào việc này.
Trần Tầm Phong cúi đầu nhìn dòng nước trước mắt, hắn nhớ lại Chu Ải gầy trơ xương như sắp đổ gục trong gió lúc đó, cũng nhớ lại dấu bàn tay trên mặt Chu Ải, yết hầu hắn khẽ động, rồi giơ tay tắt vòi nước trước mặt.
...
Khi khuôn mặt Trần Tầm Phong một lần nữa xuất hiện trên màn hình điện thoại thì mới chỉ trôi qua 5 phút, hắn như thể tùy ý tìm một góc cầu thang yên tĩnh nào đó để ngồi xuống, ánh sáng trong góc cầu thang không được rõ ràng, chia khuôn mặt hắn thành những đường ranh giới sáng tối, hắn nhìn Chu Ái trên màn hình, mấp máy môi, rồi nói: “Không đánh anh ta.”
Chu Ải lặng lẽ nhìn khuôn mặt Trần Tầm Phong, rồi nhẹ gật đầu với hắn, 5 phút trước, khi cậu ngồi trong phòng khách sạn giúp đàn anh xem xét bài viết nộp đăng, Trần Tầm Phong đã gọi điện video cho cậu, cậu vẫn luôn lắng nghe giọng nói bên kia, toàn bộ quá trình Trần Tầm Phong nói chuyện với Trần Tứ Lưu, Chu Ải đều biết.
Chu Ải hơi khựng lại, rồi gửi tin nhắn vừa soạn xong đi, cậu giải thích với Trần Tầm Phong về chấn thương ở thắt lưng trước đây của mình: Lần ngã từ cầu thang đó, là Chu Hữu Bảo kéo em, em không đứng vững, không liên quan đến anh ta.
Trần Tầm Phong nhìn tin nhắn đó, nhàn nhạt hỏi lại: “Thế thì những chuyện khác có liên quan rồi?” Hắn nhìn khuôn mặt Chu Ải, chậm rãi nói: “Vừa rồi lúc đi lên cầu thang, anh lại nhớ ra, có một năm vào lúc Tết, anh cũng gọi video cho em, lúc đó em ngồi trên bệ cửa sổ phòng, tóc ướt sũng hóng gió lạnh, lúc đó tâm trạng em cũng không ổn, là anh ta sao?”
Chu Ải nhìn khuôn mặt Trần Tầm Phong trên màn hình, ánh sáng mờ tối, cậu không thể nhìn rõ sắc mặt của Trần Tầm Phong, nhưng lúc này cậu đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã làm sai, cậu giấu Trần Tầm Phong rất nhiều chuyện, cậu không muốn nói cho Trần Tầm Phong biết, ở chỗ cậu thì cậu có thể bỏ qua, nhưng Trần Tầm Phong xưa nay là người cố chấp, Trần Tầm Phong không bỏ qua được thì chính là không bỏ qua được.
Bây giờ họ sắp kết thúc năm ba đại học, chuyện năm nhất trung học đã qua suốt sáu năm, nhưng Trần Tầm Phong vẫn có thể nói rõ từng chuyện một, từng chuyện liên quan đến cậu, Trần Tầm Phong đều nhớ rất rõ mọi chi tiết.
Trần Tầm Phong là người có tính cách như vậy, chính hắn cũng nói, gặp chuyện của Chu Ải, hắn không bỏ qua được, Chu Ải không nói với hắn, hắn sẽ tự mình ghi nhớ, tự mình suy nghĩ, hắn nhất định phải tìm ra kết quả.
Chu Ải cảm thấy mình làm sai rồi, cậu biết rõ tính cách của Trần Tầm Phong, cậu không nên giấu Trần Tầm Phong, Chu Ải lặng lẽ nhìn Trần Tầm Phong rất lâu, rồi nhẹ nhàng thở ra, cậu khẽ gật đầu với Trần Tầm Phong, rồi vừa mở video, vừa soạn tin nhắn cho người bên kia, cậu viết trong hộp thoại: Là vì Trần Tứ Lưu, Tết năm đó, anh ta về nhà với bố em, em tắm xong thì phát hiện anh ta vào phòng em, sau đó em đã ấn anh ta vào bồn nước.
Chu Ải ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái trong phòng khách sạn, cậu nhìn Trần Tầm Phong im lặng trong ống kính, chậm rãi nhắn tin cho hắn, cậu kể hết cho Trần Tầm Phong mọi chuyện từ đầu đến cuối, từ việc Trần Tứ Lưu dụ dỗ, sự ghê tởm của Trần Tứ Lưu cho đến hành vi quấy rối của Trần Tứ Lưu.
Cậu không còn giấu Trần Tầm Phong nữa, cậu cũng không muốn giấu hắn nữa, cậu giải thích rất lâu, giải thích đến cuối cùng, Chu Ải bổ sung thêm một câu: Mọi hành động của anh ta chỉ khiến em thấy ghê tởm và chán ghét, Trần Tầm Phong, nếu thực sự có cái gọi là tình cảm đầu đời, thì tình cảm đầu đời của em đều là vì anh.
Việc Trần Tứ Lưu dụ dỗ và ám chỉ quá rõ ràng, nhưng việc Chu Ải yêu một người đàn ông không liên quan gì đến việc dụ dỗ và ám chỉ của anh ta, tình cảm của cậu nảy sinh hoàn toàn là vì Trần Tầm Phong, cậu muốn Trần Tầm Phong biết rõ chuyện này.
Hôm nay Trần Tầm Phong có hơi im lặng, hắn ngồi đối diện vừa hút thuốc vừa xem tin nhắn Chu Ải gửi đến, có lẽ vì tuổi tác ngày càng cao, hai năm nay Trần Tầm Phong đã trầm lắng đi rất nhiều, vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, Trần Tứ Lưu khiêu khích hắn nhiều lần, Trần Tầm Phong đều tỏ ra bình tĩnh, hắn không phải không tức giận, chỉ là bây giờ hắn cân nhắc nhiều thứ hơn.
Camera giám sát ngay trước cửa, hễ động thủ là hắn sẽ không để Trần Tứ Lưu có đường sống, nhưng đồng thời hắn cũng rất tỉnh táo, hắn không muốn lãng phí bản thân vào loại cặn bã như vậy, bây giờ hắn là sinh viên năm ba đại học, hắn là người phụ trách của một công ty, hắn còn là người của Chu Ải, Chu Ải chỉ có hắn, vì vậy hắn sẽ không bốc đồng mà ra tay đánh Trần Tứ Lưu, hắn sẽ không để mình xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, hắn phải để cho Chu Ái yên tâm.
Còn cách giải quyết Trần Tứ Lưu thì hắn thực sự có rất nhiều, bạo lực có lẽ là lựa chọn tệ nhất.
Trần Tầm Phong dập tắt điếu thuốc trên tay, hắn nhìn khuôn mặt Chu Ải trên màn hình, họ mới xa nhau chưa đầy hai ngày, nhưng bây giờ hắn rất muốn ôm Chu Ải, hắn nghĩ rồi trực tiếp nói, giọng Trần Tầm Phong luôn hơi lạnh, dù có nhẹ nhàng chậm rãi đến đâu, cũng vẫn không thay đổi được chất lạnh đó, hắn dùng giọng hơi lạnh chậm rãi nói với người bên kia: “Chu Ải, anh nhớ em.”
Nói xong câu này, Trần Tầm Phong lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ lắm.”
…
Ba ngày sau, hai người mới gặp lại nhau, tối hôm đó Chu Ải từ Hạ Môn về, Trần Tầm Phong lại đi Hà Bắc một chuyến, vì vậy hắn từ Hà Bắc về.
Một người đi tàu cao tốc, một người đi máy bay, đến các ga khác nhau nên không thể đi chung, Chu Ải về nhà trước, về đến nhà vừa đặt vali xuống thì nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài.
Chu Ải vừa định ra khỏi phòng ngủ thì bị người đàn ông cao lớn vừa vào cửa chặn đường, có lẽ vì công việc, hôm nay Trần Tầm Phong hiếm khi mặc áo sơ mi và quần tây, bộ quần áo được cắt may chỉnh tề tôn lên đường nét vai eo rõ ràng của hắn, khắc họa rõ nét một mặt đầy áp bức nam tính của hắn.
Hai người đối mặt, Trần Tầm Phong trực tiếp ôm lấy lưng Chu Ải bế cậu lên, gặp nhau hai người không nói lời nào, Trần Tầm Phong chỉ im lặng bế Chu Ải lên giường phía sau, hắn quỳ một gối bên cạnh Chu Ải, định cởi quần áo trên người Chu Ải, lúc đầu Chu Ải chỉ ngồi mặc hắn cởi, nhưng đến khi tay Trần Tầm Phong sờ vào quần cậu thì Chu Ải mới đè tay hắn lại.
Chu Ải nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm, ra hiệu với hắn là hắn vẫn chưa tắm.
Trần Tầm Phong xoa xoa thắt lưng cho Chu Ải, hắn trực tiếp hôn tới, hôn một lúc, giọng hắn mới từ kẽ môi chậm rãi thoát ra, Trần Tầm Phong nói: “Không sao đâu.”
Chu Ải giơ tay kéo chiếc gối ở sau lưng mình ra, Trần Tầm Phong tiến đến giúp cậu, sau khi kéo ra hắn dựa vào tai Chu Ải nói: “Tên súc sinh đó, đúng là đã cưỡng hiếp nam sinh khác, anh ta chết chắc rồi.”
Câu nói này của Trần Tầm Phong tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất tàn nhẫn, Chu Ải chỉ giơ tay mình lên vòng qua cổ Trần Tầm Phong, trong phòng chưa kịp bật điều hòa, hai người họ áp sát vào nhau, đều đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng không ai có ý định buông ra.
Trần Tầm Phong vẫn luôn ôm Chu Ải bằng một tay, hắn đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường, lục tìm thứ gì đó bên trong, sau đó hắn hôn lên trán đẫm mồ hôi của Chu Ải, Trần Tầm Phong nói nhỏ: “Anh nhớ em quá, lát nữa chắc chắn sẽ đau, nếu đau thì em cứ vỗ vai anh.”
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, chỉ giơ tay vuốt ve hàng mi của hắn.
Trần Tầm Phong luôn dịu dàng với Chu Ải, nhưng điều này không bao gồm cả hành vi thân mật của họ, về phương diện này, Trần Tầm Phong giống như giải phóng con thú mang tên dục vọng trong lòng, hắn không kiềm chế được dục vọng của mình, còn Chu Ải thì luôn chiều chuộng hắn vô điều kiện, vì vậy hắn chỉ cần đến gần Chu Ải là muốn cắn cậu, và càng đến gần, Trần Tầm Phong sẽ càng tàn nhẫn hơn.
Tối hôm đó, khoảng hơn 10 giờ họ đã về đến nhà, nhưng phải đến tận 3 giờ sáng, căn phòng mới hoàn toàn yên tĩnh, Chu Ải nằm nghiêng người ngủ trên chiếc ga giường mới thay, Trần Tầm Phong nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu.
Nhưng Trần Tầm Phong vẫn chưa thể nghỉ ngơi, ngày mai là lễ tốt nghiệp của khóa sinh viên năm nay của học viện họ, Trần Tầm Phong phải đại diện cho sinh viên xuất sắc phát biểu, hắn bận rộn suốt mấy ngày nay, nên vẫn chưa chuẩn bị xong bài phát biểu của mình.
Hơi lạnh trong phòng nhẹ nhàng thổi vào người họ, Trần Tầm Phong liếc nhìn Chu Ải đang ngủ bên cạnh mình, sau đó mới gõ dòng chữ đầu tiên lên màn hình máy tính trống không: Kính thưa các thầy cô giáo, các bạn sinh viên thân mến, chào buổi sáng mọi người, tôi là Trần Tầm Phong, lớp 301 Khoa Chế tạo máy tinh vi, Học viện Kỹ thuật.
—— Hoàn chính văn ——!
Ngày hôm đó có một bữa tiệc trưa, Trần Tầm Phong ngồi ở ghế sau xe của Trần Trinh và bị chú kéo đi, lên xe Trần Trinh trước tiên hỏi Trần Tầm Phong: “Chu Ải đâu?”
Trần Tầm Phong cầm điện thoại trả lời tin nhắn của công ty, nghe thấy giọng Trần Trinh, hắn nhíu mày, rồi nói: “Đi họp ở Hạ Môn với thầy giáo của em ấy rồi.”
Trần Trinh vừa đánh lái vừa hỏi người phía sau: “Vẫn là sinh viên đại học mà đã được thầy giáo đưa ra ngoài rồi sao?”
Trần Tầm Phong ừ một tiếng, nhàn nhạt giải thích: “Sau này em ấy có thể sẽ theo thầy giáo này, học liên thông thạc sĩ tiến sĩ.”
Trần Trinh cười quay đầu, nhìn người ngồi ở ghế phụ: “Sau này trình độ học vấn của Chu Ải chắc chắn sẽ vượt qua anh.”
Tiêu Thận không tiếp lời với lời trêu chọc của chú, chỉ bảo chú quay lại nhìn đường.
Nhưng Trần Trinh là người không ngồi yên được, chú lại nhìn qua kính trước liếc nhìn Trần Tầm Phong đang dựa vào ghế sau, sau đó cười nói với hắn: “Hôm nay con mặc bộ đồ này vào văn phòng, viện trưởng Quách không coi con là đàn em bắt con đi rót trà à?”
Trần Tầm Phong dựa lưng vào ghế sau, biếng nhác dang chân, hắn cúi đầu nhìn chiếc quần bò cũ kỹ và đôi giày thể thao trên người mình, rồi lại nhìn hai người mặc áo sơ mi chỉnh tề ở phía trước, nói: “Mặc bộ này tiện.”
Hôm nay trong quá trình vận chuyển, Trần Tầm Phong cũng đi theo xe, hắn đương nhiên phải chọn mặc mấy bộ quần áo tiện lợi cho mình, vì vậy lúc này so với hai người đàn ông ngồi phía trước, hắn càng giống một sinh viên trẻ trung nhàn rỗi.
Trần Trinh dừng xe trước đèn đỏ, cảm thán: “Ra ngoài nói con là ông chủ, có lẽ người khác còn không tin.”
Trần Tầm Phong uống một ngụm nước, có vẻ không kiên nhẫn hầu theo: “Tin hay không thì tùy.”
Trần Trinh hỏi hắn: “Con còn nhớ trước kia cậu làm thế nào không?”
Trần Tầm Phong nhìn Trần Trinh qua gương: “Trước khi đi làm, trước tiên tự sắm cho mình mấy bộ quần áo đắt tiền, làm ra vẻ màu mè.”
Tiêu Thận quay mặt sang nhìn Trần Trinh, Trần Trinh cười tổng kết: “Giả vờ giả vịt cũng là một môn học.” Chú dừng lại một lúc ở đây, rồi đột nhiên hỏi người ngồi phía sau: “Cậu vẫn chưa hỏi con, lúc đó tại sao con lại muốn sản xuất thiết bị? Gia đình chúng ta và những người trước đây con tiếp xúc hình như cũng không có ai làm nghề này.”
Trần Trinh lái xe lạnh nhạt đánh giá: “Không có kinh nghiệm, không có nền tảng mà lao đầu vào làm công nghiệp nhẹ, rất khó, giai đoạn đầu đầu tư lớn, mất nhiều thời gian, lợi nhuận chậm và cũng không có bảo đảm, hơn nữa trên thị trường đã có quá nhiều thương hiệu lâu đời, đặc biệt là ngành công nghiệp hóa học y tế này, người ta đều ký hợp đồng mười năm hai mươi năm, đều chỉ công nhận những thương hiệu lớn, con đường này của con không dễ đi.”
Trần Tầm Phong cầm điện thoại của mình, thỉnh thoảng xoay xoay trên tay, hắn khá hiểu ý của Trần Trinh, Trần Trinh nói rất khách quan, ngành của họ đúng là không dễ làm, thiết bị lớn có tuổi thọ cao, đổi mới chậm, và họ không giống như ngành truyền thông mới hoặc giải trí, tạo ra sự mới mẻ, quảng cáo một chút là có thể nổi tiếng nhanh chóng, sự nổi tiếng của họ chỉ có thể dựa vào uy tín của sản phẩm, mà đây sẽ là một quá trình khá dài.
Trần Tầm Phong dừng động tác trên tay, hắn từ từ nói: “Những thương hiệu lâu đời cũng là làm từ đầu mà ra, ngành nghề nào cũng có cạnh tranh mới cũ, phòng thí nghiệm của Chu Ải mỗi tuần đều có người đến chào hàng thiết bị, chúng cũng không phải là không thể thay thế.”
Trần Tầm Phong cảm thấy mình lại bắt đầu leo núi, ban đầu là khi học cấp ba, hắn từ chân núi đi về phía Chu Ải, bây giờ hắn đã đổi một ngọn núi khác, nhưng lần này hắn đã kéo Chu Ải theo, hắn không có gì phải lo lắng và sợ hãi, hắn chỉ đi lên, Trần Tầm Phong lại uống một ngụm nước, sau đó hắn mới trả lời câu hỏi mà Trần Trinh đưa ra trước đó, hắn đưa ra một lý do khá đơn giản: “Tôi không hứng thú với những thứ khác, nên chọn cái này.”
Trần Trinh nhìn Trần Tầm Phong qua kính trước, Trần Tầm Phong vẫn là khuôn mặt vô cùng trẻ trung gọn gàng, hắn mặc áo phông rộng, đeo khuyên tai màu xanh lam đậm, cánh tay xăm chữ Tạng màu xanh, hắn dựa vào cửa sổ xe, chính là dáng vẻ của những chàng trai trong khuôn viên trường đại học, nhưng trên người hắn dần có thêm sự điềm đạm khó đoán, Trần Tầm Phong đang đứng trên ranh giới giữa thiếu niên và đàn ông, hắn đang dần vượt qua ranh giới đó, trở thành một người đàn ông trẻ tuổi.
Trần Trinh hiếm khi thu lại nụ cười không đứng đắn trên mặt, bình thản nói: “Được, con đã nghĩ kỹ, cậu sẽ luôn ủng hộ con.”
Trần Tầm Phong khẽ chuyển tầm mắt, nhìn vào gương chiếu hậu, hắn nói: “Cảm ơn, cậu.”
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng, lúc xuống xe Trần Trinh lại nhìn thấy hình xăm nổi bật trên cánh tay của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong mặc áo ngắn tay màu đen, cánh tay lộ ra trắng trẻo, vì vậy rất dễ nhìn thấy hình xăm trên tay hắn.
Trần Trinh vỗ vai Trần Tầm Phong hỏi hắn: “Xăm gì trên tay thế?”
Trần Tầm Phong cúi đầu nhìn, nói: “Khỏe mạnh cường tráng.”
Trần Trinh tưởng Trần Tầm Phong đang qua quýt với mình, vỗ vai hắn nói: “Vớ vẩn.”
Trần Trinh không hỏi nữa, nhưng Trần Tầm Phong không qua quýt cũng không lừa chú, hắn và Chu Ải xăm hai điều ước bình thường nhất trên cánh tay, trước ngôi chùa ở Tây Tạng, Trần Tầm Phong ước Chu Ải mãi mãi khỏe mạnh, Chu Ải ước Trần Tầm Phong cả đời bình an, Trần Tầm Phong xăm điều ước trên cánh tay phải, Chu Ải xăm chữ bình an trên cánh tay trái.
Họ mãi mãi mang theo những điều ước bình thường nhất dành cho đối phương trên cơ thể mình.
Khi đến cửa nhà hàng, có người dẫn họ đến phòng riêng, lần này do bác sĩ Tiêu giới thiệu, đối tác của Trần Tầm Phong là một học viện y khoa trong thành phố, sau khi vào cửa, hắn nói chuyện với một số lãnh đạo hành chính, nhưng vẫn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Trần Tầm Phong cầm ly thủy tinh, không để lộ dấu vết nhìn theo ánh mắt đó, cuối ánh mắt là khuôn mặt của một người đàn ông, người đàn ông đeo kính ngồi đối diện, dáng vẻ nho nhã và kín đáo, nhìn thấy ánh mắt của Trần Tầm Phong, anh ta còn cong môi cười với hắn.
Trần Tầm Phong khẽ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy người đối diện rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, Trần Tầm Phong chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không để ý đến ánh mắt làm phiền của anh ta nữa.
Hơn nửa bữa tiệc, mọi người trên bàn bắt đầu trò chuyện về học sinh và giáo dục, Viện trưởng Quách đối diện đột nhiên vỗ vai người bên cạnh, nói: “Thực ra sinh viên đại học rất thích hợp để giáo dục học sinh trung học, học trò của tôi trước đây đi làm gia sư, đã dạy ra một học sinh đứng đầu tỉnh.”
Trần Tầm Phong uống nhiều rượu, bây giờ mới bắt đầu gắp thức ăn, nghe đến ba chữ “học sinh đứng đầu tỉnh”, hắn khẽ dừng đũa lại.
Có người trên bàn hỏi: “Dạy bao nhiêu năm?”
Trần Tầm Phong nghe thấy giọng nói của người đàn ông đối diện, giọng nói nho nhã giống hắn, anh ta nhẹ nhàng nói: “6 năm, từ năm lớp 7 đến lớp 12.”
Nhưng hầu hết mọi người trên bàn đều không tin, phần lớn mọi người sẽ coi trọng tính chủ động của học sinh hơn, có người nhàn nhạt nói: “Có thể thi đỗ học sinh đứng đầu tỉnh, thì thực ra không liên quan nhiều đến giáo viên, chủ yếu là do bản thân học sinh thực sự có năng lực.” Người đó lại suy nghĩ một chút, sau đó vừa nghĩ vừa hỏi: “Học sinh đứng đầu tỉnh mà anh nói là của trường nào? Của trường Số Sáu vài năm trước hả?”
Tính ám chỉ này đã khá rõ ràng, lúc này Trần Tầm Phong từ từ ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm mắt với người đàn ông đeo kính đối diện, người đàn ông đó cười khẽ, nhìn Trần Tầm Phong, rồi mới nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, họ Chu. Em ấy rất thông minh và cũng rất chăm chỉ, tôi thực sự không dạy được em ấy điều gì.”
Chủ đề kết thúc ở đây, Trần Trinh quay đầu nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đã thu hồi ánh mắt, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, trên mặt hắn rất nhạt, không có biểu cảm gì.
Ăn xong đã hơn hai giờ chiều, trước khi rời đi, Trần Tầm Phong đi vệ sinh, hắn mở vòi nước rửa tay, thì có tiếng bước chân dừng lại sau hắn, người đó vẫn dùng giọng điệu nho nhã đó, anh ta hỏi Trần Tầm Phong: “Sao hai người vẫn chưa chia tay?”
Trần Tầm Phong xé tờ giấy bên cạnh lau tay, vừa lau tay vừa quay người lại, hắn gọi tên đàn ông trước mặt: “Trần Tứ Lưu.”
Khi người kia nói ra hai chữ “họ Chu”, Trần Tầm Phong đột nhiên nhớ ra anh ta, Trần Tầm Phong đã từng gặp anh ta, vào một ngày mưa năm lớp 10, Chu Ải bị anh họ của Hồ Thành dẫn người vây bắt, hắn đã lạc mất Chu Ải, cuối cùng là Trần Tứ Lưu trước mặt đã đón được Chu Ải. Lúc đó Chu Ải đứng đối diện đường qua vạch kẻ dành cho người đi bộ, đó là lần đầu tiên sau khi gặp lại họ nhìn thấy nhau, khi đó người che ô cho Chu Ải chính là người đàn ông đeo kính trước mặt.
Trần Tầm Phong hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Trần Tứ Lưu, mà trực tiếp hỏi anh ta: “Hỏi anh một vấn đề.”
Trần Tứ Lưu ám muội cười: “Về chuyện của Chu Ải sao?”
Trần Tầm Phong ném tờ khăn giấy đã dùng vào thùng rác bên cạnh, hắn dựa vào bệ bồn rửa mặt vẫn cao hơn Trần Tứ Lưu, vì vậy Trần Tầm Phong hơi rũ mắt nhìn anh ta, sau đó mới nói: “Chu Ải học nửa đầu năm lớp 10, trước tiên là ngã cầu thang bị thương ở eo và chân, sau đó là tay ——” Trần Tầm Phong trượt tay mình: “Từ đây đến đây, bị rạch hai vết dao.”
Trần Tầm Phong không giải thích nhiều, nói xong tình hình liền hỏi anh ta: “Là anh sao?”
Hắn vừa nhớ đến sự tồn tại của người này, lại nghe anh ta nói là gia sư của Chu Ải, Trần Tầm Phong liền phản ứng lại, những vết thương trên người Chu Ải năm lớp 10, đến giờ hắn vẫn không biết lý do, Chu Ải không nói với hắn, nhưng hắn chưa bao giờ quên.
Trần Tứ Lưu nghe thấy câu hỏi nhưng lại cười, anh ta cười thành tiếng, cười đến mức phải tháo kính xuống hỏi: “Chu Ải còn không nói với cậu chuyện này sao?”
Câu hỏi ngược lại của Trần Tứ Lưu rất mơ hồ, nhưng Trần Tầm Phong dường như đã biết được câu trả lời từ trong đó, hắn không biểu cảm nhìn người đối diện, nhàn nhạt nói: “Là anh đúng không?”
Trần Tứ Lưu cười cười lại đột nhiên đứng dậy, đột ngột ném kính lao tới bóp cổ Trần Tầm Phong, gân xanh trên mặt Trần Tứ Lưu nổi lên, anh ta gào hỏi Trần Tầm Phong: “Dựa vào đâu? Em ấy có thể thích đàn ông! Em ấy có thể hôn đàn ông và ôm đàn ông! Tại sao lại là mày? Tại sao lại là mày! Tao ở bên em ấy sáu năm! Tại sao em ấy lại chọn mày?”
Biểu cảm của Trần Tứ Lưu như bị ma ám, anh ta chất vấn Trần Tầm Phong: “Tao đã quen em ấy từ năm 12 tuổi! Tao nhìn em ấy lớn lên... Nhưng tại sao lại là mày? Tại sao em ấy lại có thể ở bên mày? Dựa vào đâu?”
Cảm xúc của Trần Tứ Lưu không có lý do, nói đến đây, anh ta lại bắt đầu cười: “Thương tích? Tại sao em ấy lại bị thương? Tại sao em ấy lại bị thương?” Anh ta lặp lại câu hỏi này hai lần, mới phản ứng lại được, Trần Tứ Lưu chỉ vào mình nói: “Bởi vì tao chỉ chạm vào em ấy một cái, em ấy muốn giết tao, em ấy cầm compa, em ấy muốn dùng mũi compa đâm chết tao.”
Trần Tầm Phong lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó gỡ tay anh ta ra, trực tiếp ném anh ta xuống sàn, đầu Trần Tứ Lưu đập xuống sàn “ầm ầm” hai tiếng, Trần Tầm Phong lạnh lùng quay lưng đi rửa tay lại, Trần Tứ Lưu như say rượu, anh ta hoàn toàn vứt bỏ lớp vỏ nho nhã, chật vật ngồi trên sàn ngẩng đầu hỏi Trần Tầm Phong: “Khi mày hôn em ấy, tại sao em ấy không đâm chết mày?”
Trần Tứ Lưu nói: “Tao đã nhìn thấy hết rồi, trước cửa biệt thự, Chu Ải và mày.”
Trần Tầm Phong rửa tay trước vòi nước, nghe thấy những lời này, lông mày hắn giật giật, Trần Tứ Lưu nói về chuyện khi họ học lớp 12, lúc đó Chu Ải chỉ nói bố cậu nhìn thấy hai người họ, nhưng đến tận bây giờ Trần Tầm Phong mới biết, hóa ra Trần Tứ Lưu cũng nhúng tay vào việc này.
Trần Tầm Phong cúi đầu nhìn dòng nước trước mắt, hắn nhớ lại Chu Ải gầy trơ xương như sắp đổ gục trong gió lúc đó, cũng nhớ lại dấu bàn tay trên mặt Chu Ải, yết hầu hắn khẽ động, rồi giơ tay tắt vòi nước trước mặt.
...
Khi khuôn mặt Trần Tầm Phong một lần nữa xuất hiện trên màn hình điện thoại thì mới chỉ trôi qua 5 phút, hắn như thể tùy ý tìm một góc cầu thang yên tĩnh nào đó để ngồi xuống, ánh sáng trong góc cầu thang không được rõ ràng, chia khuôn mặt hắn thành những đường ranh giới sáng tối, hắn nhìn Chu Ái trên màn hình, mấp máy môi, rồi nói: “Không đánh anh ta.”
Chu Ải lặng lẽ nhìn khuôn mặt Trần Tầm Phong, rồi nhẹ gật đầu với hắn, 5 phút trước, khi cậu ngồi trong phòng khách sạn giúp đàn anh xem xét bài viết nộp đăng, Trần Tầm Phong đã gọi điện video cho cậu, cậu vẫn luôn lắng nghe giọng nói bên kia, toàn bộ quá trình Trần Tầm Phong nói chuyện với Trần Tứ Lưu, Chu Ải đều biết.
Chu Ải hơi khựng lại, rồi gửi tin nhắn vừa soạn xong đi, cậu giải thích với Trần Tầm Phong về chấn thương ở thắt lưng trước đây của mình: Lần ngã từ cầu thang đó, là Chu Hữu Bảo kéo em, em không đứng vững, không liên quan đến anh ta.
Trần Tầm Phong nhìn tin nhắn đó, nhàn nhạt hỏi lại: “Thế thì những chuyện khác có liên quan rồi?” Hắn nhìn khuôn mặt Chu Ải, chậm rãi nói: “Vừa rồi lúc đi lên cầu thang, anh lại nhớ ra, có một năm vào lúc Tết, anh cũng gọi video cho em, lúc đó em ngồi trên bệ cửa sổ phòng, tóc ướt sũng hóng gió lạnh, lúc đó tâm trạng em cũng không ổn, là anh ta sao?”
Chu Ải nhìn khuôn mặt Trần Tầm Phong trên màn hình, ánh sáng mờ tối, cậu không thể nhìn rõ sắc mặt của Trần Tầm Phong, nhưng lúc này cậu đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã làm sai, cậu giấu Trần Tầm Phong rất nhiều chuyện, cậu không muốn nói cho Trần Tầm Phong biết, ở chỗ cậu thì cậu có thể bỏ qua, nhưng Trần Tầm Phong xưa nay là người cố chấp, Trần Tầm Phong không bỏ qua được thì chính là không bỏ qua được.
Bây giờ họ sắp kết thúc năm ba đại học, chuyện năm nhất trung học đã qua suốt sáu năm, nhưng Trần Tầm Phong vẫn có thể nói rõ từng chuyện một, từng chuyện liên quan đến cậu, Trần Tầm Phong đều nhớ rất rõ mọi chi tiết.
Trần Tầm Phong là người có tính cách như vậy, chính hắn cũng nói, gặp chuyện của Chu Ải, hắn không bỏ qua được, Chu Ải không nói với hắn, hắn sẽ tự mình ghi nhớ, tự mình suy nghĩ, hắn nhất định phải tìm ra kết quả.
Chu Ải cảm thấy mình làm sai rồi, cậu biết rõ tính cách của Trần Tầm Phong, cậu không nên giấu Trần Tầm Phong, Chu Ải lặng lẽ nhìn Trần Tầm Phong rất lâu, rồi nhẹ nhàng thở ra, cậu khẽ gật đầu với Trần Tầm Phong, rồi vừa mở video, vừa soạn tin nhắn cho người bên kia, cậu viết trong hộp thoại: Là vì Trần Tứ Lưu, Tết năm đó, anh ta về nhà với bố em, em tắm xong thì phát hiện anh ta vào phòng em, sau đó em đã ấn anh ta vào bồn nước.
Chu Ải ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái trong phòng khách sạn, cậu nhìn Trần Tầm Phong im lặng trong ống kính, chậm rãi nhắn tin cho hắn, cậu kể hết cho Trần Tầm Phong mọi chuyện từ đầu đến cuối, từ việc Trần Tứ Lưu dụ dỗ, sự ghê tởm của Trần Tứ Lưu cho đến hành vi quấy rối của Trần Tứ Lưu.
Cậu không còn giấu Trần Tầm Phong nữa, cậu cũng không muốn giấu hắn nữa, cậu giải thích rất lâu, giải thích đến cuối cùng, Chu Ải bổ sung thêm một câu: Mọi hành động của anh ta chỉ khiến em thấy ghê tởm và chán ghét, Trần Tầm Phong, nếu thực sự có cái gọi là tình cảm đầu đời, thì tình cảm đầu đời của em đều là vì anh.
Việc Trần Tứ Lưu dụ dỗ và ám chỉ quá rõ ràng, nhưng việc Chu Ải yêu một người đàn ông không liên quan gì đến việc dụ dỗ và ám chỉ của anh ta, tình cảm của cậu nảy sinh hoàn toàn là vì Trần Tầm Phong, cậu muốn Trần Tầm Phong biết rõ chuyện này.
Hôm nay Trần Tầm Phong có hơi im lặng, hắn ngồi đối diện vừa hút thuốc vừa xem tin nhắn Chu Ải gửi đến, có lẽ vì tuổi tác ngày càng cao, hai năm nay Trần Tầm Phong đã trầm lắng đi rất nhiều, vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, Trần Tứ Lưu khiêu khích hắn nhiều lần, Trần Tầm Phong đều tỏ ra bình tĩnh, hắn không phải không tức giận, chỉ là bây giờ hắn cân nhắc nhiều thứ hơn.
Camera giám sát ngay trước cửa, hễ động thủ là hắn sẽ không để Trần Tứ Lưu có đường sống, nhưng đồng thời hắn cũng rất tỉnh táo, hắn không muốn lãng phí bản thân vào loại cặn bã như vậy, bây giờ hắn là sinh viên năm ba đại học, hắn là người phụ trách của một công ty, hắn còn là người của Chu Ải, Chu Ải chỉ có hắn, vì vậy hắn sẽ không bốc đồng mà ra tay đánh Trần Tứ Lưu, hắn sẽ không để mình xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, hắn phải để cho Chu Ái yên tâm.
Còn cách giải quyết Trần Tứ Lưu thì hắn thực sự có rất nhiều, bạo lực có lẽ là lựa chọn tệ nhất.
Trần Tầm Phong dập tắt điếu thuốc trên tay, hắn nhìn khuôn mặt Chu Ải trên màn hình, họ mới xa nhau chưa đầy hai ngày, nhưng bây giờ hắn rất muốn ôm Chu Ải, hắn nghĩ rồi trực tiếp nói, giọng Trần Tầm Phong luôn hơi lạnh, dù có nhẹ nhàng chậm rãi đến đâu, cũng vẫn không thay đổi được chất lạnh đó, hắn dùng giọng hơi lạnh chậm rãi nói với người bên kia: “Chu Ải, anh nhớ em.”
Nói xong câu này, Trần Tầm Phong lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ lắm.”
…
Ba ngày sau, hai người mới gặp lại nhau, tối hôm đó Chu Ải từ Hạ Môn về, Trần Tầm Phong lại đi Hà Bắc một chuyến, vì vậy hắn từ Hà Bắc về.
Một người đi tàu cao tốc, một người đi máy bay, đến các ga khác nhau nên không thể đi chung, Chu Ải về nhà trước, về đến nhà vừa đặt vali xuống thì nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài.
Chu Ải vừa định ra khỏi phòng ngủ thì bị người đàn ông cao lớn vừa vào cửa chặn đường, có lẽ vì công việc, hôm nay Trần Tầm Phong hiếm khi mặc áo sơ mi và quần tây, bộ quần áo được cắt may chỉnh tề tôn lên đường nét vai eo rõ ràng của hắn, khắc họa rõ nét một mặt đầy áp bức nam tính của hắn.
Hai người đối mặt, Trần Tầm Phong trực tiếp ôm lấy lưng Chu Ải bế cậu lên, gặp nhau hai người không nói lời nào, Trần Tầm Phong chỉ im lặng bế Chu Ải lên giường phía sau, hắn quỳ một gối bên cạnh Chu Ải, định cởi quần áo trên người Chu Ải, lúc đầu Chu Ải chỉ ngồi mặc hắn cởi, nhưng đến khi tay Trần Tầm Phong sờ vào quần cậu thì Chu Ải mới đè tay hắn lại.
Chu Ải nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm, ra hiệu với hắn là hắn vẫn chưa tắm.
Trần Tầm Phong xoa xoa thắt lưng cho Chu Ải, hắn trực tiếp hôn tới, hôn một lúc, giọng hắn mới từ kẽ môi chậm rãi thoát ra, Trần Tầm Phong nói: “Không sao đâu.”
Chu Ải giơ tay kéo chiếc gối ở sau lưng mình ra, Trần Tầm Phong tiến đến giúp cậu, sau khi kéo ra hắn dựa vào tai Chu Ải nói: “Tên súc sinh đó, đúng là đã cưỡng hiếp nam sinh khác, anh ta chết chắc rồi.”
Câu nói này của Trần Tầm Phong tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất tàn nhẫn, Chu Ải chỉ giơ tay mình lên vòng qua cổ Trần Tầm Phong, trong phòng chưa kịp bật điều hòa, hai người họ áp sát vào nhau, đều đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng không ai có ý định buông ra.
Trần Tầm Phong vẫn luôn ôm Chu Ải bằng một tay, hắn đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường, lục tìm thứ gì đó bên trong, sau đó hắn hôn lên trán đẫm mồ hôi của Chu Ải, Trần Tầm Phong nói nhỏ: “Anh nhớ em quá, lát nữa chắc chắn sẽ đau, nếu đau thì em cứ vỗ vai anh.”
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, chỉ giơ tay vuốt ve hàng mi của hắn.
Trần Tầm Phong luôn dịu dàng với Chu Ải, nhưng điều này không bao gồm cả hành vi thân mật của họ, về phương diện này, Trần Tầm Phong giống như giải phóng con thú mang tên dục vọng trong lòng, hắn không kiềm chế được dục vọng của mình, còn Chu Ải thì luôn chiều chuộng hắn vô điều kiện, vì vậy hắn chỉ cần đến gần Chu Ải là muốn cắn cậu, và càng đến gần, Trần Tầm Phong sẽ càng tàn nhẫn hơn.
Tối hôm đó, khoảng hơn 10 giờ họ đã về đến nhà, nhưng phải đến tận 3 giờ sáng, căn phòng mới hoàn toàn yên tĩnh, Chu Ải nằm nghiêng người ngủ trên chiếc ga giường mới thay, Trần Tầm Phong nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu.
Nhưng Trần Tầm Phong vẫn chưa thể nghỉ ngơi, ngày mai là lễ tốt nghiệp của khóa sinh viên năm nay của học viện họ, Trần Tầm Phong phải đại diện cho sinh viên xuất sắc phát biểu, hắn bận rộn suốt mấy ngày nay, nên vẫn chưa chuẩn bị xong bài phát biểu của mình.
Hơi lạnh trong phòng nhẹ nhàng thổi vào người họ, Trần Tầm Phong liếc nhìn Chu Ải đang ngủ bên cạnh mình, sau đó mới gõ dòng chữ đầu tiên lên màn hình máy tính trống không: Kính thưa các thầy cô giáo, các bạn sinh viên thân mến, chào buổi sáng mọi người, tôi là Trần Tầm Phong, lớp 301 Khoa Chế tạo máy tinh vi, Học viện Kỹ thuật.
—— Hoàn chính văn ——!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.