Chương 114
Tam Tam Nương
12/02/2022
Chương 113
Có thể là do trận mưa rào buổi trưa mà ráng chiều và mặt trời lạnh đều cực kỳ rực rỡ, ráng mây màu quýt bao phủ cả bầu trời.
Dây đeo tay màu đen bị ném lên không trung, rồi rơi vào trong một bàn tay mảnh mai.
Diệp Khai bắt lấy nó, gót chân quay một vòng, khi cậu đối mặt với Trần Hựu Hàm một lần nữa, trong không khí dâng lên một làn gió đêm mát mẻ mang theo hơi nước, thổi bay mái tóc và cổ áo polo của cậu.
"Trả nó lại cho tôi," Trần Hựu Hàm đứng dậy từ trên khán đài, gọi cậu lại: "Tôi còn phải chơi tiếp."
Âm lượng không lớn lắm hòa vào tiếng gió vù vù giữa hai người.
Một chiếc dây đeo cổ tay màu trắng được ném đến trước mặt, Trần Hựu Hàm vô thức bắt lấy nó.
"Em tặng cái này cho anh."
"Trả --" Trần Hựu Hàm khẽ giật mình, sau đó tức giận nói: "Mẹ nó, cậu vừa mới dùng nó rồi mà!"
Diệp Khai cười tủm tỉm: "Vậy thì anh cứ vứt nó đi thôi."
Bàn tay siết chặt rồi thả lỏng, Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu rồi gật đầu, hắn chỉ vào Diệp Khai một cách hung tợn: "Được lắm." Nói rồi liền quay người sải bước đi.
Những cuối cùng hắn cũng không ném nó.
Sau bữa tối, trên ban công của tòa nhà ký túc xá 502, chiếc dây phơi kẹp lấy dây đeo cổ tay màu trắng tinh như mới bay phất phới trong cơn gió nhẹ.
Hoàng hôn buông xuống rất nhanh, đội bóng rổ thường xuyên có tiết mục chạy đêm, chạy năm vòng quanh sân vận động của trung tâm huấn luyện tỉnh, đại khái vào khoảng mười cây số. Những gia đình ở gần đó cũng ra ngoài tản bộ vào lúc này, cảnh tượng này có thể hình dung như được chào đón bởi hai bên đường, người ta vừa đứng trông con nhỏ vừa xem bọn họ chạy, vừa xem vừa thảo luận. Ví dụ như nói cậu bé này có đôi chân thật dài, cậu bé kia có cơ bắp nhìn càng rắn chắc hơn, hoặc là Ồ cái cậu này chạy nhanh quá! Chờ đến khi Trần Hựu Hàm chạy qua, cũng chỉ còn lại tiếng xì xào bán tán, họ lôi kéo tay nhau hỏi thầm rằng: Này, có phải cô con gái nhỏ nhà ông học ở Thiên Dực hay không?
Người trong cuộc thì đang đeo tai nghe, vậy nên chỉ có thể nghe thấy tiếng còi của huấn luyện viên.
Một lúc sau, đôi mắt lạnh lùng của hắn khẽ chuyển động, nhìn thấy Diệp Khai ở hành lang bên kia.
Không biết Diệp Khai đang nói chuyện gì với đồng đội, cậu nhấm nháp một quả táo trên tay.
Quả táo căng mọng màu đỏ tươi, ngón tay trắng nõn thon dài nhìn rất đẹp. Trần Hựu Hàm đi qua, cốc lên đầu cậu một cái.
"Đờ --"
Câu chửi thề cứ thế mà nín vào, Diệp Khai bị cốc đến loạng choạng, quay đầu lại trừng mắt nhìn, chỉ trong nháy mắt trên tay đã trống không, quả táo kia đã lọt vào tay Trần Hựu Hàm.
Khi cậu thiếu niên kia chạy đến bên cạnh Diệp Khai, hắn còn mang theo cả làn gió đêm.
Trong không gian vang lên một tiếng "Rồm rộp", Trần Hựu Hàm vừa chạy vừa gặm nửa bên kia quả táo chưa bị cắn đến.
·
Sáng sớm hôm sau, nghe nói chiều nay đội bóng rổ có một trận giao hữu, từ lúc huấn luyện đã bừng bừng phấn khích, ngay cả huấn luyện viên cũng nói rằng chiều nay có thể tự do hoạt động để đi xem thi đấu. Đối thủ là trường trung học cơ sở số 12 của Ninh Thị, là một trường trung học với thành tích vừa phải, nhưng thực lực đội bóng rổ của họ lại là hạng nhất của tỉnh, hơn nữa toàn bộ thành viên đều là những học sinh được tuyển chọn đặc biệt.
Trước khi trận đấu bắt đầu chẳng ai có thể ngờ rằng trần đấu này lại tệ hại đến vậy. Đối phương không ngừng chơi bẩn, nhưng trọng tài thì cứ như là mù đến nơi, có thế nào cũng không chịu thổi còi, mới kết thúc trận đầu tiên mà trên sân đã tràn ngập mùi thuốc súng. Trần Hựu Hàm chơi vị trí tiền vệ phụ, ai tinh ý đều nhận ra có điều gì đó không ổn, trung vệ bên trường trung học 12 chỉ vì phòng ngự hắn mà đã phạm lỗi liên tiếp 3 lần, đấy là còn chưa tính những lần không bị thổi còi. Chờ đến khi nghỉ giữa giờ, lúc vén áo lên nhìn thì sau lưng hắn đã tím bầm từng mảng rồi.
Diệp Khai đang đứng bên sân bóng, cậu đi đến gần khu vực nghỉ ngơi của trường trung học số 12 kia, loáng thoáng nghe được mấy tiếng "Cái thứ biếи ŧɦái chết tiệt" gì đó, trong lòng đã mơ hồ đoán được.
Bắt đầu hiệp thứ hai, Thiên Dực liên tục tạo ra những pha tấn công nhanh, chờ đến khi bóng lại chuyền vào tay Trần Hựu Hàm -- chung quanh không có ai phòng thủ! Trần Hựu Hàm ngả người ra sau để nhảy lên ném bóng, hậu vệ đội đối phương đuổi đến như một cơn gió lốc, nhảy lên phía sau hắn để ngăn cản -- biến cố đã phát sinh ngay vào lúc này! Trong nháy mắt con ngươi của Diệp Khai trợn to, tiếng la hét bao phủ toàn khán đài.
Khi ném bóng vào rổ, Trần Hựu Hàm bị củi chỏ của đối phương móc ngược lại, sau đó nặng nề ngã xuống đất từ giữa không trung!
Tiếng còi vang lên, hậu vệ của trường trung học cơ sở số 12 miễn cưỡng giơ hai tay lên, khóe miệng treo một nụ cười vô tội.
Bác sĩ hiện trường ngay lập tức vào sân, Trần Hựu Hàm tiếp đất bằng lưng, chân phải vẫn bị móc khi ngã xuống, toàn bộ phần lòng bàn chân và gân Achilles đều không có bất kỳ thứ gì để giảm xóc.
"ĐMM --" Đội trưởng đội Thiên Dực đẩy hậu vệ của đối phương: "Con mẹ nó mày cố ý có phải không!"
Dưới tình huống ném bóng ra như vậy, sao có thể bị chặn từ phía sau như thế được? Ngay từ đầu tên kia đã xông lên với mục tiêu là Trần Hựu Hàm.
Trọng tài lại thổi còi lần nữa: "Số 4 của Thiên Dực, hãy kiểm soát lời nói và hành động của mình."
Hậu vệ mặc áo số 7 của đối phương chống nạnh nhún vai nói: "Cứu mạng với, sao tôi lại cố ý làm như vậy được chứ, nói thật nha, với loại người biếи ŧɦái thích đàn ông như thằng đó, tôi lỡ đụng phải còn sợ nhiễm bệnh đây này."
Giọng hắn rất vang, sân vận động lại trống trải, một câu vừa nói ra liền có thể vang vọng khắp sân vận động.
Ánh đèn đột ngột chiếu sáng hết thảy mọi thứ.
Trần Hựu Hàm được đồng đội đỡ dậy, bác sĩ ngồi xổm nắn gân Achilles và mắt cá chân của hắn để xác nhận chấn thương. Ngón tay cái áp nhẹ vào một số vị trí thần kinh quan trọng, vừa làm vừa hỏi, "Chỗ này có đau không?"
Nhất thời không nhận được câu trả lời.
Vị bác sĩ của đội bóng mờ mịt nhìn lên, nhìn từ dưới lên, nhận thấy sắc mặt của người thanh niên này u ám đến đáng sợ.
"Muốn làm gì đây? Đừng có mà nhìn chằm chằm tôi như vậy chứ." Nụ cười trên mặt tên hậu vệ số 7 có chút bỉ ổi: "Này, cho hỏi chút nhé, cậu tham gia vào đội bóng rổ có phải vì ngứa mông hay không vậy?"
"Bố đệt," Đội trưởng lại lao lên lần nữa: "Có cần bố mày rửa sạch phân trong mồm mày dùm không?"
Tiếng còi chói tai lại vang lên lần nữa: "Làm gì đó, mấy cậu tính làm gì hả? Muốn chơi bóng hay là muốn đánh nhau đây? Đứng cách xa nhau ra cho tôi!" Trọng tài với thầy dẫn đội hai bên đều xông lên kéo người về, thẻ đỏ cũng được rút ra, nhưng mà đã không còn ai để ý đến nó nữa. Thành viên của cả hai đôi đều trong tình trạng gươm súng sẵn sàng, dùng hết các thể loại bộ phận sinh dục để chào hỏi mười tám đời tổ tông của nhau. Trong một mớ hỗn loạn hoang đường, Trần Hựu Hàm cúi người nhặt bóng rổ rơi bên chân mình.
Rầm!
Quả bóng phá gió mà bay vút đi, thành viên số 7 của trường trung học số 12 bị bóng đập chính giữa mặt. Hắn đau đớn che mũi, máu chảy xuống ào ào từ giữa hai lòng bàn tay, trong lòng sợ chết khiếp, liên tục gào rú "Mũi của tôi!" như là heo bị chọc tiết.
Trước khung cảnh nhốn nháo hỗn loạn, Trần Hựu Hàm phủi tay, như thể đang phủi bụi.
Huấn luyện viên của Trường trung học số 12 nổi giận đùng đùng: "Cậu bị sao thế hả? Muốn đánh nhau có đúng không? Hả? Giáo viên của Thiên Dực đâu rồi?! Có chuyện hiểu lầm gì thì --"
Lời còn chưa dứt đã bị Trần Hựu Hàm ném sang một bên.
Huấn luyện viên lùi lại một bước, sau một hồi sững sờ liền bắt đầu nổi điên, vừa định mở miệng mắng chửi thì phát hiện ra tên nhãi này thậm chí còn không thèm nhìn hắn.
Trần Hựu Hàm bước lên hai bước, hắn cười lạnh một tiếng, hung ác mà hài hước hỏi: "Sao nào? Mày muốn chơi tao sao? Con mẹ nó cái thứ như mày có năng lực đấy chắc?"
Diệp Khai nghĩ rằng hắn đang chế nhạo kích thước của đối phương, kết quả là một giây sau liền thấy Trần Hựu Hàm nhấc chân lên -- đạp một phát vào mục tiêu chính giữa.
Câu chửi thề còn chưa kịp thốt ra liền biến âm, chuyển thành tiếng kêu rên vừa thê thảm vừa buồn cười, hậu vệ số 7 lấy tay ôm háng, lộ ra cái mũi vô cùng thê thảm be bét máu cong vẹo trước mắt mọi người.
Trần Hựu Hàm bình tĩnh thu chân lại, nhìn từ trên cao xuống mà nói: "Rên nghe cũng không tệ lắm, nhưng giọng nói thì có chút chướng tai đấy."
Sân vận động lớn như vậy cứ thế mà im lặng một cách vi diệu trong khoảnh khắc, sau đó liền ầm ầm sôi sục. Tất cả các cầu thủ của trường trung học số 12 đều lao lên phía trước, mà Trần Hựu Hàm thì chỉ túm chặt lấy hậu vệ số 7 mà ra tay một cách tàn bạo. Thầy dẫn đội hai bên và trọng tài đứng bên ngoài vô vọng kéo người ra, không biết có tiếng ai hét lên, một đôi kính gọng bạc bị cùi chỏ đánh bay ra ngoài. Các thành viên đội Thiên Dực nhìn nhau, còn đang do dự thì đã thấy một bóng người xông vào trận chiến.
Vào lúc đồng đội bên người bị đá bay ra, Trần Hựu Hàm kinh ngạc đến độ mất hết mọi biểu cảm trên mặt.
Thậm chí nắm đấm trên tay cũng mất đi sức lực: "Cậu xông vào đây làm gì?!
Nếu như có thể mà nói, hiện tại hắn chỉ hận không thể xách cổ áo Diệp Khai rồi nâng cậu lên chỗ an toàn nhất.
Có thể là do trận mưa rào buổi trưa mà ráng chiều và mặt trời lạnh đều cực kỳ rực rỡ, ráng mây màu quýt bao phủ cả bầu trời.
Dây đeo tay màu đen bị ném lên không trung, rồi rơi vào trong một bàn tay mảnh mai.
Diệp Khai bắt lấy nó, gót chân quay một vòng, khi cậu đối mặt với Trần Hựu Hàm một lần nữa, trong không khí dâng lên một làn gió đêm mát mẻ mang theo hơi nước, thổi bay mái tóc và cổ áo polo của cậu.
"Trả nó lại cho tôi," Trần Hựu Hàm đứng dậy từ trên khán đài, gọi cậu lại: "Tôi còn phải chơi tiếp."
Âm lượng không lớn lắm hòa vào tiếng gió vù vù giữa hai người.
Một chiếc dây đeo cổ tay màu trắng được ném đến trước mặt, Trần Hựu Hàm vô thức bắt lấy nó.
"Em tặng cái này cho anh."
"Trả --" Trần Hựu Hàm khẽ giật mình, sau đó tức giận nói: "Mẹ nó, cậu vừa mới dùng nó rồi mà!"
Diệp Khai cười tủm tỉm: "Vậy thì anh cứ vứt nó đi thôi."
Bàn tay siết chặt rồi thả lỏng, Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu rồi gật đầu, hắn chỉ vào Diệp Khai một cách hung tợn: "Được lắm." Nói rồi liền quay người sải bước đi.
Những cuối cùng hắn cũng không ném nó.
Sau bữa tối, trên ban công của tòa nhà ký túc xá 502, chiếc dây phơi kẹp lấy dây đeo cổ tay màu trắng tinh như mới bay phất phới trong cơn gió nhẹ.
Hoàng hôn buông xuống rất nhanh, đội bóng rổ thường xuyên có tiết mục chạy đêm, chạy năm vòng quanh sân vận động của trung tâm huấn luyện tỉnh, đại khái vào khoảng mười cây số. Những gia đình ở gần đó cũng ra ngoài tản bộ vào lúc này, cảnh tượng này có thể hình dung như được chào đón bởi hai bên đường, người ta vừa đứng trông con nhỏ vừa xem bọn họ chạy, vừa xem vừa thảo luận. Ví dụ như nói cậu bé này có đôi chân thật dài, cậu bé kia có cơ bắp nhìn càng rắn chắc hơn, hoặc là Ồ cái cậu này chạy nhanh quá! Chờ đến khi Trần Hựu Hàm chạy qua, cũng chỉ còn lại tiếng xì xào bán tán, họ lôi kéo tay nhau hỏi thầm rằng: Này, có phải cô con gái nhỏ nhà ông học ở Thiên Dực hay không?
Người trong cuộc thì đang đeo tai nghe, vậy nên chỉ có thể nghe thấy tiếng còi của huấn luyện viên.
Một lúc sau, đôi mắt lạnh lùng của hắn khẽ chuyển động, nhìn thấy Diệp Khai ở hành lang bên kia.
Không biết Diệp Khai đang nói chuyện gì với đồng đội, cậu nhấm nháp một quả táo trên tay.
Quả táo căng mọng màu đỏ tươi, ngón tay trắng nõn thon dài nhìn rất đẹp. Trần Hựu Hàm đi qua, cốc lên đầu cậu một cái.
"Đờ --"
Câu chửi thề cứ thế mà nín vào, Diệp Khai bị cốc đến loạng choạng, quay đầu lại trừng mắt nhìn, chỉ trong nháy mắt trên tay đã trống không, quả táo kia đã lọt vào tay Trần Hựu Hàm.
Khi cậu thiếu niên kia chạy đến bên cạnh Diệp Khai, hắn còn mang theo cả làn gió đêm.
Trong không gian vang lên một tiếng "Rồm rộp", Trần Hựu Hàm vừa chạy vừa gặm nửa bên kia quả táo chưa bị cắn đến.
·
Sáng sớm hôm sau, nghe nói chiều nay đội bóng rổ có một trận giao hữu, từ lúc huấn luyện đã bừng bừng phấn khích, ngay cả huấn luyện viên cũng nói rằng chiều nay có thể tự do hoạt động để đi xem thi đấu. Đối thủ là trường trung học cơ sở số 12 của Ninh Thị, là một trường trung học với thành tích vừa phải, nhưng thực lực đội bóng rổ của họ lại là hạng nhất của tỉnh, hơn nữa toàn bộ thành viên đều là những học sinh được tuyển chọn đặc biệt.
Trước khi trận đấu bắt đầu chẳng ai có thể ngờ rằng trần đấu này lại tệ hại đến vậy. Đối phương không ngừng chơi bẩn, nhưng trọng tài thì cứ như là mù đến nơi, có thế nào cũng không chịu thổi còi, mới kết thúc trận đầu tiên mà trên sân đã tràn ngập mùi thuốc súng. Trần Hựu Hàm chơi vị trí tiền vệ phụ, ai tinh ý đều nhận ra có điều gì đó không ổn, trung vệ bên trường trung học 12 chỉ vì phòng ngự hắn mà đã phạm lỗi liên tiếp 3 lần, đấy là còn chưa tính những lần không bị thổi còi. Chờ đến khi nghỉ giữa giờ, lúc vén áo lên nhìn thì sau lưng hắn đã tím bầm từng mảng rồi.
Diệp Khai đang đứng bên sân bóng, cậu đi đến gần khu vực nghỉ ngơi của trường trung học số 12 kia, loáng thoáng nghe được mấy tiếng "Cái thứ biếи ŧɦái chết tiệt" gì đó, trong lòng đã mơ hồ đoán được.
Bắt đầu hiệp thứ hai, Thiên Dực liên tục tạo ra những pha tấn công nhanh, chờ đến khi bóng lại chuyền vào tay Trần Hựu Hàm -- chung quanh không có ai phòng thủ! Trần Hựu Hàm ngả người ra sau để nhảy lên ném bóng, hậu vệ đội đối phương đuổi đến như một cơn gió lốc, nhảy lên phía sau hắn để ngăn cản -- biến cố đã phát sinh ngay vào lúc này! Trong nháy mắt con ngươi của Diệp Khai trợn to, tiếng la hét bao phủ toàn khán đài.
Khi ném bóng vào rổ, Trần Hựu Hàm bị củi chỏ của đối phương móc ngược lại, sau đó nặng nề ngã xuống đất từ giữa không trung!
Tiếng còi vang lên, hậu vệ của trường trung học cơ sở số 12 miễn cưỡng giơ hai tay lên, khóe miệng treo một nụ cười vô tội.
Bác sĩ hiện trường ngay lập tức vào sân, Trần Hựu Hàm tiếp đất bằng lưng, chân phải vẫn bị móc khi ngã xuống, toàn bộ phần lòng bàn chân và gân Achilles đều không có bất kỳ thứ gì để giảm xóc.
"ĐMM --" Đội trưởng đội Thiên Dực đẩy hậu vệ của đối phương: "Con mẹ nó mày cố ý có phải không!"
Dưới tình huống ném bóng ra như vậy, sao có thể bị chặn từ phía sau như thế được? Ngay từ đầu tên kia đã xông lên với mục tiêu là Trần Hựu Hàm.
Trọng tài lại thổi còi lần nữa: "Số 4 của Thiên Dực, hãy kiểm soát lời nói và hành động của mình."
Hậu vệ mặc áo số 7 của đối phương chống nạnh nhún vai nói: "Cứu mạng với, sao tôi lại cố ý làm như vậy được chứ, nói thật nha, với loại người biếи ŧɦái thích đàn ông như thằng đó, tôi lỡ đụng phải còn sợ nhiễm bệnh đây này."
Giọng hắn rất vang, sân vận động lại trống trải, một câu vừa nói ra liền có thể vang vọng khắp sân vận động.
Ánh đèn đột ngột chiếu sáng hết thảy mọi thứ.
Trần Hựu Hàm được đồng đội đỡ dậy, bác sĩ ngồi xổm nắn gân Achilles và mắt cá chân của hắn để xác nhận chấn thương. Ngón tay cái áp nhẹ vào một số vị trí thần kinh quan trọng, vừa làm vừa hỏi, "Chỗ này có đau không?"
Nhất thời không nhận được câu trả lời.
Vị bác sĩ của đội bóng mờ mịt nhìn lên, nhìn từ dưới lên, nhận thấy sắc mặt của người thanh niên này u ám đến đáng sợ.
"Muốn làm gì đây? Đừng có mà nhìn chằm chằm tôi như vậy chứ." Nụ cười trên mặt tên hậu vệ số 7 có chút bỉ ổi: "Này, cho hỏi chút nhé, cậu tham gia vào đội bóng rổ có phải vì ngứa mông hay không vậy?"
"Bố đệt," Đội trưởng lại lao lên lần nữa: "Có cần bố mày rửa sạch phân trong mồm mày dùm không?"
Tiếng còi chói tai lại vang lên lần nữa: "Làm gì đó, mấy cậu tính làm gì hả? Muốn chơi bóng hay là muốn đánh nhau đây? Đứng cách xa nhau ra cho tôi!" Trọng tài với thầy dẫn đội hai bên đều xông lên kéo người về, thẻ đỏ cũng được rút ra, nhưng mà đã không còn ai để ý đến nó nữa. Thành viên của cả hai đôi đều trong tình trạng gươm súng sẵn sàng, dùng hết các thể loại bộ phận sinh dục để chào hỏi mười tám đời tổ tông của nhau. Trong một mớ hỗn loạn hoang đường, Trần Hựu Hàm cúi người nhặt bóng rổ rơi bên chân mình.
Rầm!
Quả bóng phá gió mà bay vút đi, thành viên số 7 của trường trung học số 12 bị bóng đập chính giữa mặt. Hắn đau đớn che mũi, máu chảy xuống ào ào từ giữa hai lòng bàn tay, trong lòng sợ chết khiếp, liên tục gào rú "Mũi của tôi!" như là heo bị chọc tiết.
Trước khung cảnh nhốn nháo hỗn loạn, Trần Hựu Hàm phủi tay, như thể đang phủi bụi.
Huấn luyện viên của Trường trung học số 12 nổi giận đùng đùng: "Cậu bị sao thế hả? Muốn đánh nhau có đúng không? Hả? Giáo viên của Thiên Dực đâu rồi?! Có chuyện hiểu lầm gì thì --"
Lời còn chưa dứt đã bị Trần Hựu Hàm ném sang một bên.
Huấn luyện viên lùi lại một bước, sau một hồi sững sờ liền bắt đầu nổi điên, vừa định mở miệng mắng chửi thì phát hiện ra tên nhãi này thậm chí còn không thèm nhìn hắn.
Trần Hựu Hàm bước lên hai bước, hắn cười lạnh một tiếng, hung ác mà hài hước hỏi: "Sao nào? Mày muốn chơi tao sao? Con mẹ nó cái thứ như mày có năng lực đấy chắc?"
Diệp Khai nghĩ rằng hắn đang chế nhạo kích thước của đối phương, kết quả là một giây sau liền thấy Trần Hựu Hàm nhấc chân lên -- đạp một phát vào mục tiêu chính giữa.
Câu chửi thề còn chưa kịp thốt ra liền biến âm, chuyển thành tiếng kêu rên vừa thê thảm vừa buồn cười, hậu vệ số 7 lấy tay ôm háng, lộ ra cái mũi vô cùng thê thảm be bét máu cong vẹo trước mắt mọi người.
Trần Hựu Hàm bình tĩnh thu chân lại, nhìn từ trên cao xuống mà nói: "Rên nghe cũng không tệ lắm, nhưng giọng nói thì có chút chướng tai đấy."
Sân vận động lớn như vậy cứ thế mà im lặng một cách vi diệu trong khoảnh khắc, sau đó liền ầm ầm sôi sục. Tất cả các cầu thủ của trường trung học số 12 đều lao lên phía trước, mà Trần Hựu Hàm thì chỉ túm chặt lấy hậu vệ số 7 mà ra tay một cách tàn bạo. Thầy dẫn đội hai bên và trọng tài đứng bên ngoài vô vọng kéo người ra, không biết có tiếng ai hét lên, một đôi kính gọng bạc bị cùi chỏ đánh bay ra ngoài. Các thành viên đội Thiên Dực nhìn nhau, còn đang do dự thì đã thấy một bóng người xông vào trận chiến.
Vào lúc đồng đội bên người bị đá bay ra, Trần Hựu Hàm kinh ngạc đến độ mất hết mọi biểu cảm trên mặt.
Thậm chí nắm đấm trên tay cũng mất đi sức lực: "Cậu xông vào đây làm gì?!
Nếu như có thể mà nói, hiện tại hắn chỉ hận không thể xách cổ áo Diệp Khai rồi nâng cậu lên chỗ an toàn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.