Chương 78
Tam Tam Nương
23/11/2021
Chương 78
Nhận thấy Diệp Khai đáp lại, Trần Hựu Hàm dừng lại, có chút chật vật mà đẩy cậu ra.
Diệp Khai nửa nghiêng đầu, nhìn hắn với vẻ vô tội mà tinh nghịch.
Trần Hựu Hàm hơi thở dốc, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại có sự kinh ngạc. Ba lần. Hắn đã cưỡng hôn Diệp Khai ba lần. Đây là lần đầu tiên cậu đáp lại hắn. Không đợi hắn nói gì, Diệp Khai liếc mắt qua một bên, giả dối nói: "Xin lỗi, em nhận nhầm người."
Rầm!
Cánh cửa bị đóng sập lại, Trần Hựu Hàm bỏ đi.
Diệp Khai đi đến trước cửa sổ, ngoài cửa sổ mưa gió xối xả, cánh cửa thủy tinh chạm khắc kiểu cũ bị nước mưa hắt lên thành hình gợn sóng. Quy luật sắt đá của cao nguyên chính là đêm mưa to thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ nắng đẹp. Cậu kéo rèm cửa ra, ung dung uống cạn nửa ly trà còn lại, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt.
Chờ khi cậu bước ra, Trần Hựu Hàm với vẻ mặt không vui đang khoanh tay dựa vào tường, chân hắn bắt chéo, trông có vẻ thâm trầm mà khó chịu. Diệp Khai lau tóc đi ra, vừa mới liếc đến trên giường liền không nhịn được mà bật cười. Trên chiếc giường đôi lớn có hai tấm mền, hẳn là do Mai Đóa làm, phân chia ranh giới rõ ràng.
"Có đến mức phải vậy không." Cậu lười biếng ngồi xuống bên giường: "Không lẽ anh nghĩ em sẽ chơi trò củi khô bốc lửa với anh đấy chứ."
Trần Hựu Hàm hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi ghế sô pha, chỉ tay cảnh cáo: "Không cần tổ chức sinh nhật gì hết, ngay ngày mai em cút về với bạn trai em đi."
Diệp Khai cắm máy sấy tóc vào ổ cắm, liếc nhìn hắn một cái trước khi bật máy: "Hung dữ chết mất."
Cửa phòng tắm cũng bị đóng sầm. Trần Hựu Hàm dường như đã mất kỹ năng đóng cửa đúng cách tối nay.
Sau cả ngày tiếp xúc với cao nguyên, dòng nước nóng từ năng lượng mặt trời chảy rào rào xuống đỉnh đầu. Mái tóc đen được vuốt ngược về phía sau, một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn đang ngẩng lên dưới dòng nước. Lông mày hắn nhíu chặt, ngọn đèn sưởi chiếu rõ ra du͙ƈ vọиɠ và đau khổ trên khuôn mặt hắn. Trần Hựu Hàm từ từ nhắm hai mắt lại, hầu kết nhấp nhô, đôi môi mím thành một đường thẳng. Trên thực tế, hắn đã trải qua hai năm cực kỳ cấm dục, ngay cả tự giải tỏa cũng rất hiếm.
Vào khoảnh khắc bắn ra, hắn chống một tay vào tường, cơ lưng căng cứng được thả lỏng, cả cơ thể dường như đều đang phập phồng thở dốc. Nước nóng trượt xuống vùng cơ lưng, Trần Hựu Hàm cúi đầu, trái tim căng phồng đập thình thịch.
Đôi mắt nhắm nghiền của hắn mở ra, hắn thở hổn hển, khóe mắt ửng đỏ, "ĐM." Nhìn chính mình bằng ánh mắt gần như không có chí tiến thủ.
Khi hắn bước ra thì Diệp Khai đã ngủ. Cậu ngủ bên phía áp tường, nằm nghiêng, cằm bị che bởi lớp chăn bông dày. Trần Hựu Hàm nhìn cậu một hồi, rất ngoan, lúc ngủ đôi môi sẽ tự nhiên mà nhếch lên. Khi yêu ai đó, người ta sẽ cảm thấy ngọt ngào ngay khi ngửi thấy hơi thở của người đó trong khi ngủ.
Đèn tắt, hắn cầm lấy khăn mặt và máy sấy, lẳng lặng rời khỏi phòng ngủ.
Trời đổ mưa cho đến nửa sau đêm.
Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn bị tiếng trằn trọc của Diệp Khai đánh thức. Tiếng động kia vừa nghe là biết cậu đã tỉnh, Trần Hựu Hàm không lên tiếng, cho rằng Diệp Khai cũng ngủ không ngon. Một lúc sau, nghe thấy tiếng thở nặng nề mà cậu cố kìm nén, cuối cùng hắn mới nhận ra có gì đó không ổn.
"Em sao vậy?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Diệp Khai hít một hơi thật sâu: ". . . Đau bụng."
Trần Hựu Hàm tỉnh táo lại ngay lập tức: "Đau ở đâu?"
Diệp Khai nỉ non như một con thú nhỏ: "Em không biết."
Biên giới được tạo ra bởi chăn mềm bị đẩy ra, một cái tay luồn vào.
Trần Hựu Hàm áp tay lên bụng cậu, giọng nói khàn khàn vương chút mệt mỏi: "Ở đây sao?"
Diệp Khai lắc đầu
Bàn tay kia lại dịch sang phía bên phải: "Chỗ này à?"
Diệp Khai lại phủ nhận, sau đó liền giữ lại bàn tay ấm áp của Trần Hựu Hàm: "Đừng ấn nữa, em không phân biệt được.
Trần Hựu Hàm rút tay ra: "Phải xác định được chỗ đau mới có thể uống thuốc." Lòng bàn tay là di chuyển xuống bụng dưới, Diệp Khai chợt hít mạnh một hơi, vừa cuộn người lại vừa nén giận mắng: "Đừng có mà ấn nữa, ấn tiếp là cứng bây giờ!"
". . ."
Tay Trần Hựu Hàm lập tức rút về, sau đó che lên mắt cậu. Đèn mở, tay hắn che mắt Diệp Khai chừng hai giây rồi mới bỏ ra. Diệp Khai nghe thấy tiếng hắn đứng dậy, sau mấy phút sột soạt, Trần Hựu Hàm gọi cậu: "Uống thuốc đi."
Diệp Khai mở mắt ra, nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đứng ở đầu giường, hắn mặc một chiếc áo thun bó sát màu đen, quần thể thao màu xám khói, trên tay cầm một cốc nước thủy tinh, nhìn dáng vẻ vô cùng bất lực.
"Thuốc giảm đau, thuốc tiêu hóa."
Diệp Khai cầm lấy hai viên thuốc từ lòng bàn tay hắn, nhận cốc nước. Vẫn còn ấm, vừa vặn để uống.
"Nếu em thích ăn thì sau này nhờ Mai Đóa làm thêm vài lần là được." Trần Hựu Hàm buồn cười nhìn cậu.
". . . Em ngại từ chối."
Lúc đó Bình Thố kiễng chân lay cạnh bàn, trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự mong đợi, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói rằng mình không thể ăn được nữa?
Trần Hựu Hàm cúi đầu cười yếu ớt, lắc đầu, nhận lấy cốc nước đã cạn đặt lên đầu giường, sau đó tắt đèn.
Giường lại chìm xuống một lần nữa, trong bóng tối, Diệp Khai mở mắt ra, cảm giác được động tác nằm xuống của Trần Hựu Hàm.
"Hựu Hàm ca ca, nhìn anh có vẻ rất có kinh nghiệm."
Trần Hựu Hàm im lặng một hồi, hời hợt nói: "Hai năm nay anh vẫn chạy bên ngoài suốt, lúc mới bắt đầu cũng không quen khí hậu, dần dần mới thành quen."
"Sao lần trước uống rượu lại nghiêm trọng như vậy?"
"Hiếm khi mới bị vậy."
Cả hai người đều ngừng nói chuyện, chỉ yên lặng lắng nghe tiếng sột soạt ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Trần Hựu Hàm hỏi: "Còn đau không?"
Diệp Khai ấn bụng dưới rồi "Ừ" Một tiếng
"Anh xoa cho em nhé?"
Vốn Diệp Khai vẫn luôn dùng lòng bàn tay xoa tròn từ lâu, giờ đã mỏi lắm rồi. Nghe Trần Hựu Hàm nói vậy liền "Ừ" một tiếng.
Nghe được câu trả lời của cậu Trần Hựu Hàm liền chuyển sang tư thế nằm nghiêng, một tay gập lên đỡ đầu, một tay vén chăn lên, lòng bàn tay ấm nóng áp lên bụng dưới của Diệp Khai qua lớp áo thun. Bàn tay của hắn to lớn, mạnh mẽ, biên độ xoa ấn vừa phải, Diệp Khai cảm thấy cơn đau dịu đi ngay tức khắc. Cậu nhắm mắt lại cảm nhận một lát, rồi cẩn thận từng li từng tí mà nhích lại gần hắn: ". . . Lạnh quá."
Sao có thể không lạnh được, chiếc chăn bông được dém góc kĩ càng vì cánh tay hắn duỗi vào mà nhấc lên khoảng trống, gió cũng lùa hết vào bên trong.
Trần Hựu Hàm im lặng hai giây rồi thu tay lại, trầm giọng nói: "Em tự xoa đi."
". . . Ừm."
Đôi mắt đã thích nghi được với bóng tối, Trần Hựu Hàm gần như có thể nhìn thấy dáng vẻ tủi thân mím môi của Diệp Khai. Trong lòng hắn thầm mắng bát cơm sữa chua nhân sâm kia hơn một trăm lần, bất lực mà thở dài: "Bảo Bảo, em thật sự học hư rồi." Nói rồi lại vén chăn lên một lần nữa, ra lệnh ngắn gọn: "Qua đây."
Diệp Khai dịch người qua chỗ hắn, nhiệt độ cơ thể của hai người quá chênh lệch, cậu bị hắn ủ nóng đến mức trái tim cũng run lên như phải bỏng.
Nhưng Trần Hựu Hàm cũng không ôm cậu, thậm chí còn lịch sự mà giữ khoảng cách chừng một nắm tay với cậu, hắn chỉ là nhẹ nhàng xoa xoa nơi bị đau cho cậu từng chút, từng chút một.
"Em với Lucas cãi nhau cái gì?"
". . . Không có gì."
"Hắn ta đối tốt với em chứ."
". . . Cũng được." Diệp Khai không thể nhịn được nữa, "Sao anh cứ nhắc đến anh ấy mãi vậy?"
Trong chớp mắt, lực tay hắn nhẹ lại, Trần Hựu Hàm lật người nằm thẳng, đổi sang tay trái xoa cho cậu, sau đó liền tự giễu cười một tiếng: "Nhắc nhở bản thân không được phạm sai lầm."
Thân thể bởi vì đau đớn mà kéo căng nay đã thả lỏng xuống, Diệp Khai nhẹ giọng nói: "Từ lúc nào mà anh lại có đạo đức như vậy rồi."
"Không có với người khác, với em thì có."
"Tại sao?"
"Không nỡ để em phạm sai lầm."
Diệp Khai im lặng: "Anh à, anh đã hôn em ba lần rồi."
Trần Hựu Hàm bật cười: "Hôn em là do quá xúc động, từ hôn cho đến thật sự phạm sai lầm có vô số cơ hội để quay đầu." Hắn ngừng một chút, lại nhẹ nhàng căn dặn: "Sau này nếu có người nói với em rằng hắn ta khó mà kìm lòng được, em nhất định đừng tin."
Trong sự yên tĩnh, Diệp Khai khẽ lẩm bẩm: "Không gặp được ai khác nữa."
Trái tim theo phản xạ mà nhói lên một trận. Trần Hựu Hàm khịt mũi cười một tiếng, "Đừng quyết định cả đời của mình nhanh như vậy." Nói xong lại cảm thấy những lời này của mình thực sự chẳng có mùi vị gì, liền xin lỗi ngay: "Anh không có ý đó. . . em cảm thấy xứng đáng là được."
"Xứng đáng. Chỉ là em vẫn còn hơi giận."
"Em không phải là người hay so đo. . . Hắn ta đã làm gì vậy?"
"Anh ấy gạt em."
Cánh tay hắn tê dại trong giây lát cùng với cơn đau nhói trong tim lần nữa.
"Nếu như không nghiêm trọng quá thì cứ cho hắn thêm một cơ hội đi."
"Có nghiêm trọng."
Trần Hựu Hàm im lặng nhếch môi một cái: "Thật sao, vậy em nghĩ thế nào?"
Diệp Khai mở to mắt, ánh mắt bình tĩnh xuyên qua khoảng không màu xanh đen ảm đạm, dừng lại trên gò má Trần Hựu Hàm.
"Có đôi khi em muốn bỏ đi, nhưng rồi đi đến chân trời góc biển thì vẫn thấy mình còn yêu anh ấy. Đợi khi nào em xả hết giận sẽ quay lại tìm anh ấy."
Trần Hựu Hàm bật cười thành tiếng, chỉ là tiếng cười khô khốc nhạt nhẽo: "Ừ, tha thứ thì tốt hơn, chỉ cần hai người yêu nhau là được, có một số chuyện không cần quá so đo như vậy."
Yên lặng một hồi, hắn không rõ là có ý gì mà nói: "Bảo Bảo, nếu như anh nói xin lỗi sớm hơn, có lẽ em cũng sẽ đồng ý tha thứ cho anh không chừng."
Diệp Khai suýt nữa đã không thể tiếp tục kiên trì trước những lời này của hắn, cậu gần như muốn quăng giáo đầu hàng. Cậu mấp máy môi, trước khi buột miệng thốt ra liền gắng sức mà đổi giọng: ". . . Anh cũng nói dối em sao?"
Trần Hựu Hàm cảm thấy hốc mắt mình nóng bừng, chất lỏng nóng hổi nào đó gần như rơi xuống, quai hàm hắn căng lên. . . Tiểu Khai, khi đó nói dối em rằng mình không yêu em, đó là chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời anh.
Hắn không thể nói ra được. Hắn dùng chuyện khó xảy ra nhất trong cuộc đời mình để đưa ra một lời nói dối, nhưng lại không có cơ hội để phanh phui lời nói dối này. Sự thật chỉ có ý nghĩa khi Diệp Khai quan tâm. Sau hai năm gặp lại nhau, cậu đã buông tay, đã bắt đầu một mối quan hệ mới, có người yêu mới, giờ hắn lại đi níu kéo cậu, nói rằng mọi chuyện trước đó chỉ là một lời nói dối, cầu xin một sự bắt đầu ư? Nghe chẳng khác nào một tên khốn vô liêm sỉ.
"Không có. . . Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, xin lỗi em, sau này anh sẽ không nhắc đến nữa. Em ngủ đi."
Cơn đau ở bụng dưới được bàn tay của Trần Hựu Hàm làm cho tan dần, Diệp Khai rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu dịch người sát về phía hắn, tay nắm chặt vạt áo của Trần Hựu Hàm, như thể sợ rằng sáng hôm sau vừa mở mắt lại thấy hắn đã rời đi mà không nói lời tạm biệt một lần nữa.
Vì ý nghĩ này mà đến trong mơ cậu vẫn không yên lòng. Động tác níu vạt áo biến thành ôm, ôm rồi lại thành ôm chặt, cậu gối lên cánh tay Trần Hựu Hàm, tay cậu siết chặt, ôm lấy tấm lưng hắn, mũi áp vào lồng ngực khiến cậu tràn ngập cảm giác an toàn của Trần Hựu Hàm. Hết thảy mọi đau đớn đều được xoa dịu, được chữa lành trong hơi thở quen thuộc này.
Lúc rạng sáng, cảm nhận được động tĩnh khi tỉnh dậy của người kia, Diệp Khai mơ màng mà ôm lấy hắn theo phản xạ: "Đừng đi."
Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nhấc cánh tay của hắn lên, nhưng Diệp Khai lại càng ôm chặt hơn, vùi mặt vào cổ hắn: ". . . Đừng đi mà."
Hắn biết, Diệp Khai lại nhận nhầm người một lần nữa.
Trong ánh sáng rực rỡ, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Diệp Khai: "Không đi, anh sẽ quay lại ngay."
Hắn đẩy cửa ban công ra, không khí buổi sáng sau cơn mưa rất trong lành và lạnh lẽo, đồng cỏ trông như đang nhỏ nước, sao Kim sắp khuất bóng, mặt trời vẫn chưa mọc, bầu trời mơ hồ trong ánh sáng xanh thẳm, dưới mái nhà của ngôi chùa vàng có làn khói dày tỏa ra, đó chính những người Tây Tạng đang đốt lá dâu dưới bàn dâu để cầu phước lành. Trần Hựu Hàm chỉ mặc áo tay ngắn, dựa vào lan can lặng lẽ hút xong một điếu thuốc. Khi hắn quay trở lại, vừa mới đi đến trước giường liền dừng lại, lập tức quay trở lại phòng tắm để tắm nước nóng.
Hắn trở lại bên Diệp Khai một lần nữa với toàn thân nóng bừng, Diệp Khai ngay lập tức dụi vào vòng tay hắn rồi tìm một tư thế khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Trần Hựu Hàm cho cậu gối lên mình, đỡ lấy vai cậu, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Diệp Khai trong lúc mơ màng nói mê: "Hựu Hàm ca ca . . ."
Là ảo giác của hắn sao? Cánh tay hắn trở nên cứng đờ, rồi lập tức ôm cậu càng chặt hơn.
Họ ngủ thẳng đến 10 giờ sáng, Diệp Khai cảm thấy mình thất lễ quá.
Trên giường chỉ còn lại một mình cậu, cậu giật mình một cái, lập tức nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đứng đó nhìn vào bản vẽ trên bàn làm việc, một tay hắn đang kẹp điếu thuốc. Trái tim đang thảng thốt chợt tĩnh lại, cuối cùng Diệp Khai lại giả vờ bình tĩnh ngồi dậy.
"Chào buổi sáng."
Trần Hựu Hàm không quay đầu lại, lười biếng châm chọc một câu: "Thời khóa biểu nghỉ ngơi và làm việc của sinh viên đương thời có chút đáng lo nhỉ."
Diệp Khai mạnh miệng: "Ngủ nướng vào ngày đầu tiên đến cao nguyên không phải là rất bình thường sao!"
Lập tức nhìn thấy đối phương phì cười thành tiếng: "Ai không biết còn tưởng em bị jetlag đấy."
Diệp Khai hừ một tiếng, vén chăn ra rồi bước xuống: "Hôm nay anh định dẫn em đi đâu chơi?"
Trần Hựu Hàm vì câu nói vô cùng thản nhiên này của cậu mà rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên: "Anh có nói là đồng ý à?"
"Người từ xa tới là khách, chẳng lẽ anh không nên dẫn em đi tham quan một vòng?"
Trần Hựu Hàm lịch sự hỏi lại: "Không phải em nói là đến đây tổ chức sinh nhật cho anh sao?"
Diệp Khai hùng hồn nói: "Không phải là vẫn chưa đến ngày à!"
Trần Hựu Hàm bật cười: "Anh ở bên em đến năm 18 tuổi vẫn là một bạn nhỏ ngoan ngoãn, biết lẽ trái phải, em mới để cho người khác cưng chiều có một hai năm mà đã học được cách không nói đạo lý như thế sao?" Hắn đẩy ghế ra, đứng dậy: "Đi rửa mặt rồi ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm xong rồi lại chọn địa điểm."
"Còn được chọn cơ à?" Diệp Khai nghi hoặc hỏi.
"Có chứ. Đi dọc theo đường cái đến cuối là có một cái hồ trong thung lũng, mình có thể đi xe qua đó. Trên núi có một thác nước thần, vừa đi vừa về mất chừng 3 tiếng đi bộ, còn có một bãi cỏ trên đỉnh núi, phong cảnh ở đó cũng không tệ lắm. Tùy em chọn chỗ đấy."
Diệp Khai sững sờ nhìn hắn hồi lâu, không biết vì sao lại có chút tức giận: "Trần Hựu Hàm! Anh ở đây cũng vui vẻ quá chứ!"
Trần Hựu Hàm bị cậu nổi giận với mình mà chẳng hiểu tại sao, đưa tay vỗ cho cậu một cái: "Chiều em quá rồi." Hắn thản nhiên giải thích: "Anh cũng chưa đi qua đó bao giờ, sáng nay hỏi Tang Cát mới biết."
Lửa giận của Diệp Khai tắt ngúm, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch, sau đó không nhịn được mà cong hẳn lên. Sợ Trần Hựu Hàm nhìn ra liền lập tức quay người chạy vào nhà tắm.
Lúc ăn sáng Tang Cát cho bọn họ xem vài tấm ảnh về những địa điểm kia, chỗ nào cũng đẹp, đạt cấp bậc bồng lai tiên cảnh. Diệp Khai không chọn được, rất chi là lòng tham không đáy mà hỏi Trần Hựu Hàm: "Chúng mình cũng không vội lắm anh nhỉ?"
Trần Hựu Hàm không biết tại sao kế hoạch của "mình" lại tự nhiên biến thành "chúng mình", vừa định nói lại thì Diệp Khai đã hỏi: "Ngày mai anh không đi nữa chứ?" Nói xong lại tự quyết định: "Ngày kia cũng không đi." Sau đó dứt khoát nói: "Ngày mốt chúng mình cùng đi luôn."
Trần Hựu Hàm hít sâu một hơi trước ánh nhìn của Tang Cát, Mai Đóa và Bình Thố, hắn cười một cách gượng gạo rồi nói: "Ừ, được thôi, em nói sao thì là vậy."
Bình Thố vui vẻ wow một tiếng, vỗ tay mình liên hồi.
Diệp Khai giấu đầu hở đuôi mà ho khan một tiếng, cúi đầu che đi nụ cười trên môi.
Sau bữa trưa, Tang Cát muốn chỉ cho Trần Hựu Hàm cách đi con xe máy Honda của anh, Diệp Khai vừa nghe vậy đã mang theo mũ bảo hiểm của mình, xung phong nhận việc: "Tang Cát, dạy em đi, anh ấy không biết đâu!"
Nói đùa gì chứ, Trần Hựu Hàm bẩm sinh chưa từng sử dụng phương tiện giao thông 2 bánh. Cậu hoàn toàn không muốn comeout bằng cách tuẫn tình với Trần Hựu Hàm đâu.
Trần Hựu Hàm cúi đầu châm thuốc, nhường chỗ cho cậu. Nhìn dáng vẻ như thật của Diệp Khai, hắn gọi một tiếng: "Này," rồi nhướng mày giễu cợt hỏi, "Em chắc chứ?"
Diệp Khai rất tự tin mà liếc hắn một cái, cậu bóp phanh vặn chìa khóa nửa vòng, động cơ được khởi động, cậu đội mũ bảo hiểm lên rồi hất đầu: "Lên xe."
Trần Hựu Hàm rút tay từ trong túi quần ra, cắn điếu thuốc, lười biếng cho cậu một tràng pháo tay: "Thông minh quá đi à, không hổ là sinh viên Thanh Hoa."
Chiếc Honda này về ngoại hình lẫn cách lái đều rất giống với xe điện, chỉ cần kiểm soát được tốc độ, cộng thêm đoạn đường này vắng đến nỗi ngay cả chó cũng không có, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Trần Hựu Hàm chân dài, tùy tiện nhấc chân một cái đã leo lên yên xe rồi, hắn đội mũ bảo hiểm lên, ghé vào tai cậu nói: "Cẩn thận một chút, trên xe đang chở người thừa kế khối tài sản trị giá 300 tỷ đó."
Diệp Khai cười đến mức ho khan, cậu đạp một cái để chuyển sổ, sau đó bình thản nói dưới ánh mắt trời rực rỡ sau cơn mưa: "Hựu Hàm ca ca, ôm chặt em nào."
Trần Hựu Hàm bị khói thuốc làm sặc: "CMN, em có thể đừng nói mập mờ như thế không?"
Tang Cát với Mai Đóa đều bật cười. Dưới con mắt nhìn chăm chú của hai người họ, Trần Hựu Hàm vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của Diệp Khai.
Tay ga được vặn, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, Diệp Khai lao đi như một cơn gió.
Tàn thuốc rơi đầy người Trần Hựu Hàm, buộc hắn phải ôm chặt lấy Diệp Khai, vừa cười vừa mắng: "Fuck!"
Đường ở đây chính là cái loại đường làm bằng xi măng thường thấy nhất, rất bằng phẳng, chạy dài từ cuối làng đến thung lung giữa hai quả đồi. Hai bên là đồng cỏ, bò Tây Tạng với ngựa nằm thong dong trên đó, mấy đốm màu trắng tinh trên đó là cừu non, con nào con nấy cũng nhát gan, vừa nghe tiếng động cơ đến gần liền hớt hải bỏ chạy.Suốt chặng đường, tiếng be be không ngừng vang lên, những người chăn nuôi gia súc cầm roi ngựa chào hỏi bọn họ. Diệp Khai nhanh như chớp cảm nhận được cơ thể Trần Hựu Hàm đang kề sát sau lưng mình, lồng ngực cậu cũng bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ghìm lại.
Tâm tình của cậu như bay lên theo gió, bay về phía bầu trời quang đãng không một gợn mây, về thời niên thiếu trong trẻo của mình.
Gặp được cảnh đẹp thì tùy tâm mà dừng lại. Loại cảm giác tự do này đã vượt qua hết thảy, thậm chí Diệp Khai còn chạy đến bãi cỏ chơi, bị bò mẹ Tây Tạng nhìn chằm chằm một cách cảnh giác.
Trần Hựu Hàm dựa vào xe hút thuốc, muốn dọa Diệp Khai nên chỉ chỉ về phía sau lưng cậu.
Diệp Khai lớn tiếng hỏi: "Cái gì cơ?"
"Chó ngao Tây Tạng."
Tiếng của hắn truyền theo gió đến tai Diệp Khai, thoáng cái mặt cậu đã biến sắc, Diệp Khai hét ầm lên rồi sợ hãi chạy về phía Trần Hựu Hàm. Đám cừu non chẳng hiểu có chuyện gì, thấy cậu như vậy cũng kêu be be rồi phi nước đại chạy tán loạn theo, mấy người chăn nuôi gia súc trợn trắng cả mắt. Trần Hựu Hàm cười đến không thở nổi, nhìn thấy Diệp Khai chạy về phía mình, càng ngày càng gần. Hắn không kịp tránh ra, bị cậu nhào thẳng vào trong lòng.
Xe máy vừa đụng một cái đã ngã xuống, phát ra tiếng va chạm dữ dội. Diệp Khai hít hà một tiếng rồi nhíu mày, càng ôm cổ Trần Hựu Hàm chặt hơn.
Trần Hựu Hàm nhéo eo cậu. Ánh nắng chiếu cho người như bị say, hắn cảm nhận được hơi thở sạch sẽ của Diệp Khai phả bên tai, dễ như chơi mà cà khịa: "Chạy thi với Corgi còn không thắng nổi mà muốn thắng chó ngao Tây Tạng à?"
Diệp Khai sững sờ, nhớ đến những đoạn ký ức ngắn trong quá khứ. Những ký ức đó đã khảm vào trong sinh mệnh của cậu từ lâu, đánh gãy xương thì vẫn còn có gân. Cậu thở dốc gấp gáp, trái tim đập dữ dội vì phản ứng cao nguyên, đôi mắt đen trong veo của cậu chạm vào ánh mắt thâm trầm mang theo ý cười của Trần Hựu Hàm, gần như không ai trong hai người kịp phản ứng liền đã vội vàng ôm lấy nhau rồi quấn quýt hôn lên.
Nhận thấy Diệp Khai đáp lại, Trần Hựu Hàm dừng lại, có chút chật vật mà đẩy cậu ra.
Diệp Khai nửa nghiêng đầu, nhìn hắn với vẻ vô tội mà tinh nghịch.
Trần Hựu Hàm hơi thở dốc, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại có sự kinh ngạc. Ba lần. Hắn đã cưỡng hôn Diệp Khai ba lần. Đây là lần đầu tiên cậu đáp lại hắn. Không đợi hắn nói gì, Diệp Khai liếc mắt qua một bên, giả dối nói: "Xin lỗi, em nhận nhầm người."
Rầm!
Cánh cửa bị đóng sập lại, Trần Hựu Hàm bỏ đi.
Diệp Khai đi đến trước cửa sổ, ngoài cửa sổ mưa gió xối xả, cánh cửa thủy tinh chạm khắc kiểu cũ bị nước mưa hắt lên thành hình gợn sóng. Quy luật sắt đá của cao nguyên chính là đêm mưa to thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ nắng đẹp. Cậu kéo rèm cửa ra, ung dung uống cạn nửa ly trà còn lại, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt.
Chờ khi cậu bước ra, Trần Hựu Hàm với vẻ mặt không vui đang khoanh tay dựa vào tường, chân hắn bắt chéo, trông có vẻ thâm trầm mà khó chịu. Diệp Khai lau tóc đi ra, vừa mới liếc đến trên giường liền không nhịn được mà bật cười. Trên chiếc giường đôi lớn có hai tấm mền, hẳn là do Mai Đóa làm, phân chia ranh giới rõ ràng.
"Có đến mức phải vậy không." Cậu lười biếng ngồi xuống bên giường: "Không lẽ anh nghĩ em sẽ chơi trò củi khô bốc lửa với anh đấy chứ."
Trần Hựu Hàm hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi ghế sô pha, chỉ tay cảnh cáo: "Không cần tổ chức sinh nhật gì hết, ngay ngày mai em cút về với bạn trai em đi."
Diệp Khai cắm máy sấy tóc vào ổ cắm, liếc nhìn hắn một cái trước khi bật máy: "Hung dữ chết mất."
Cửa phòng tắm cũng bị đóng sầm. Trần Hựu Hàm dường như đã mất kỹ năng đóng cửa đúng cách tối nay.
Sau cả ngày tiếp xúc với cao nguyên, dòng nước nóng từ năng lượng mặt trời chảy rào rào xuống đỉnh đầu. Mái tóc đen được vuốt ngược về phía sau, một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn đang ngẩng lên dưới dòng nước. Lông mày hắn nhíu chặt, ngọn đèn sưởi chiếu rõ ra du͙ƈ vọиɠ và đau khổ trên khuôn mặt hắn. Trần Hựu Hàm từ từ nhắm hai mắt lại, hầu kết nhấp nhô, đôi môi mím thành một đường thẳng. Trên thực tế, hắn đã trải qua hai năm cực kỳ cấm dục, ngay cả tự giải tỏa cũng rất hiếm.
Vào khoảnh khắc bắn ra, hắn chống một tay vào tường, cơ lưng căng cứng được thả lỏng, cả cơ thể dường như đều đang phập phồng thở dốc. Nước nóng trượt xuống vùng cơ lưng, Trần Hựu Hàm cúi đầu, trái tim căng phồng đập thình thịch.
Đôi mắt nhắm nghiền của hắn mở ra, hắn thở hổn hển, khóe mắt ửng đỏ, "ĐM." Nhìn chính mình bằng ánh mắt gần như không có chí tiến thủ.
Khi hắn bước ra thì Diệp Khai đã ngủ. Cậu ngủ bên phía áp tường, nằm nghiêng, cằm bị che bởi lớp chăn bông dày. Trần Hựu Hàm nhìn cậu một hồi, rất ngoan, lúc ngủ đôi môi sẽ tự nhiên mà nhếch lên. Khi yêu ai đó, người ta sẽ cảm thấy ngọt ngào ngay khi ngửi thấy hơi thở của người đó trong khi ngủ.
Đèn tắt, hắn cầm lấy khăn mặt và máy sấy, lẳng lặng rời khỏi phòng ngủ.
Trời đổ mưa cho đến nửa sau đêm.
Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn bị tiếng trằn trọc của Diệp Khai đánh thức. Tiếng động kia vừa nghe là biết cậu đã tỉnh, Trần Hựu Hàm không lên tiếng, cho rằng Diệp Khai cũng ngủ không ngon. Một lúc sau, nghe thấy tiếng thở nặng nề mà cậu cố kìm nén, cuối cùng hắn mới nhận ra có gì đó không ổn.
"Em sao vậy?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Diệp Khai hít một hơi thật sâu: ". . . Đau bụng."
Trần Hựu Hàm tỉnh táo lại ngay lập tức: "Đau ở đâu?"
Diệp Khai nỉ non như một con thú nhỏ: "Em không biết."
Biên giới được tạo ra bởi chăn mềm bị đẩy ra, một cái tay luồn vào.
Trần Hựu Hàm áp tay lên bụng cậu, giọng nói khàn khàn vương chút mệt mỏi: "Ở đây sao?"
Diệp Khai lắc đầu
Bàn tay kia lại dịch sang phía bên phải: "Chỗ này à?"
Diệp Khai lại phủ nhận, sau đó liền giữ lại bàn tay ấm áp của Trần Hựu Hàm: "Đừng ấn nữa, em không phân biệt được.
Trần Hựu Hàm rút tay ra: "Phải xác định được chỗ đau mới có thể uống thuốc." Lòng bàn tay là di chuyển xuống bụng dưới, Diệp Khai chợt hít mạnh một hơi, vừa cuộn người lại vừa nén giận mắng: "Đừng có mà ấn nữa, ấn tiếp là cứng bây giờ!"
". . ."
Tay Trần Hựu Hàm lập tức rút về, sau đó che lên mắt cậu. Đèn mở, tay hắn che mắt Diệp Khai chừng hai giây rồi mới bỏ ra. Diệp Khai nghe thấy tiếng hắn đứng dậy, sau mấy phút sột soạt, Trần Hựu Hàm gọi cậu: "Uống thuốc đi."
Diệp Khai mở mắt ra, nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đứng ở đầu giường, hắn mặc một chiếc áo thun bó sát màu đen, quần thể thao màu xám khói, trên tay cầm một cốc nước thủy tinh, nhìn dáng vẻ vô cùng bất lực.
"Thuốc giảm đau, thuốc tiêu hóa."
Diệp Khai cầm lấy hai viên thuốc từ lòng bàn tay hắn, nhận cốc nước. Vẫn còn ấm, vừa vặn để uống.
"Nếu em thích ăn thì sau này nhờ Mai Đóa làm thêm vài lần là được." Trần Hựu Hàm buồn cười nhìn cậu.
". . . Em ngại từ chối."
Lúc đó Bình Thố kiễng chân lay cạnh bàn, trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự mong đợi, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói rằng mình không thể ăn được nữa?
Trần Hựu Hàm cúi đầu cười yếu ớt, lắc đầu, nhận lấy cốc nước đã cạn đặt lên đầu giường, sau đó tắt đèn.
Giường lại chìm xuống một lần nữa, trong bóng tối, Diệp Khai mở mắt ra, cảm giác được động tác nằm xuống của Trần Hựu Hàm.
"Hựu Hàm ca ca, nhìn anh có vẻ rất có kinh nghiệm."
Trần Hựu Hàm im lặng một hồi, hời hợt nói: "Hai năm nay anh vẫn chạy bên ngoài suốt, lúc mới bắt đầu cũng không quen khí hậu, dần dần mới thành quen."
"Sao lần trước uống rượu lại nghiêm trọng như vậy?"
"Hiếm khi mới bị vậy."
Cả hai người đều ngừng nói chuyện, chỉ yên lặng lắng nghe tiếng sột soạt ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Trần Hựu Hàm hỏi: "Còn đau không?"
Diệp Khai ấn bụng dưới rồi "Ừ" Một tiếng
"Anh xoa cho em nhé?"
Vốn Diệp Khai vẫn luôn dùng lòng bàn tay xoa tròn từ lâu, giờ đã mỏi lắm rồi. Nghe Trần Hựu Hàm nói vậy liền "Ừ" một tiếng.
Nghe được câu trả lời của cậu Trần Hựu Hàm liền chuyển sang tư thế nằm nghiêng, một tay gập lên đỡ đầu, một tay vén chăn lên, lòng bàn tay ấm nóng áp lên bụng dưới của Diệp Khai qua lớp áo thun. Bàn tay của hắn to lớn, mạnh mẽ, biên độ xoa ấn vừa phải, Diệp Khai cảm thấy cơn đau dịu đi ngay tức khắc. Cậu nhắm mắt lại cảm nhận một lát, rồi cẩn thận từng li từng tí mà nhích lại gần hắn: ". . . Lạnh quá."
Sao có thể không lạnh được, chiếc chăn bông được dém góc kĩ càng vì cánh tay hắn duỗi vào mà nhấc lên khoảng trống, gió cũng lùa hết vào bên trong.
Trần Hựu Hàm im lặng hai giây rồi thu tay lại, trầm giọng nói: "Em tự xoa đi."
". . . Ừm."
Đôi mắt đã thích nghi được với bóng tối, Trần Hựu Hàm gần như có thể nhìn thấy dáng vẻ tủi thân mím môi của Diệp Khai. Trong lòng hắn thầm mắng bát cơm sữa chua nhân sâm kia hơn một trăm lần, bất lực mà thở dài: "Bảo Bảo, em thật sự học hư rồi." Nói rồi lại vén chăn lên một lần nữa, ra lệnh ngắn gọn: "Qua đây."
Diệp Khai dịch người qua chỗ hắn, nhiệt độ cơ thể của hai người quá chênh lệch, cậu bị hắn ủ nóng đến mức trái tim cũng run lên như phải bỏng.
Nhưng Trần Hựu Hàm cũng không ôm cậu, thậm chí còn lịch sự mà giữ khoảng cách chừng một nắm tay với cậu, hắn chỉ là nhẹ nhàng xoa xoa nơi bị đau cho cậu từng chút, từng chút một.
"Em với Lucas cãi nhau cái gì?"
". . . Không có gì."
"Hắn ta đối tốt với em chứ."
". . . Cũng được." Diệp Khai không thể nhịn được nữa, "Sao anh cứ nhắc đến anh ấy mãi vậy?"
Trong chớp mắt, lực tay hắn nhẹ lại, Trần Hựu Hàm lật người nằm thẳng, đổi sang tay trái xoa cho cậu, sau đó liền tự giễu cười một tiếng: "Nhắc nhở bản thân không được phạm sai lầm."
Thân thể bởi vì đau đớn mà kéo căng nay đã thả lỏng xuống, Diệp Khai nhẹ giọng nói: "Từ lúc nào mà anh lại có đạo đức như vậy rồi."
"Không có với người khác, với em thì có."
"Tại sao?"
"Không nỡ để em phạm sai lầm."
Diệp Khai im lặng: "Anh à, anh đã hôn em ba lần rồi."
Trần Hựu Hàm bật cười: "Hôn em là do quá xúc động, từ hôn cho đến thật sự phạm sai lầm có vô số cơ hội để quay đầu." Hắn ngừng một chút, lại nhẹ nhàng căn dặn: "Sau này nếu có người nói với em rằng hắn ta khó mà kìm lòng được, em nhất định đừng tin."
Trong sự yên tĩnh, Diệp Khai khẽ lẩm bẩm: "Không gặp được ai khác nữa."
Trái tim theo phản xạ mà nhói lên một trận. Trần Hựu Hàm khịt mũi cười một tiếng, "Đừng quyết định cả đời của mình nhanh như vậy." Nói xong lại cảm thấy những lời này của mình thực sự chẳng có mùi vị gì, liền xin lỗi ngay: "Anh không có ý đó. . . em cảm thấy xứng đáng là được."
"Xứng đáng. Chỉ là em vẫn còn hơi giận."
"Em không phải là người hay so đo. . . Hắn ta đã làm gì vậy?"
"Anh ấy gạt em."
Cánh tay hắn tê dại trong giây lát cùng với cơn đau nhói trong tim lần nữa.
"Nếu như không nghiêm trọng quá thì cứ cho hắn thêm một cơ hội đi."
"Có nghiêm trọng."
Trần Hựu Hàm im lặng nhếch môi một cái: "Thật sao, vậy em nghĩ thế nào?"
Diệp Khai mở to mắt, ánh mắt bình tĩnh xuyên qua khoảng không màu xanh đen ảm đạm, dừng lại trên gò má Trần Hựu Hàm.
"Có đôi khi em muốn bỏ đi, nhưng rồi đi đến chân trời góc biển thì vẫn thấy mình còn yêu anh ấy. Đợi khi nào em xả hết giận sẽ quay lại tìm anh ấy."
Trần Hựu Hàm bật cười thành tiếng, chỉ là tiếng cười khô khốc nhạt nhẽo: "Ừ, tha thứ thì tốt hơn, chỉ cần hai người yêu nhau là được, có một số chuyện không cần quá so đo như vậy."
Yên lặng một hồi, hắn không rõ là có ý gì mà nói: "Bảo Bảo, nếu như anh nói xin lỗi sớm hơn, có lẽ em cũng sẽ đồng ý tha thứ cho anh không chừng."
Diệp Khai suýt nữa đã không thể tiếp tục kiên trì trước những lời này của hắn, cậu gần như muốn quăng giáo đầu hàng. Cậu mấp máy môi, trước khi buột miệng thốt ra liền gắng sức mà đổi giọng: ". . . Anh cũng nói dối em sao?"
Trần Hựu Hàm cảm thấy hốc mắt mình nóng bừng, chất lỏng nóng hổi nào đó gần như rơi xuống, quai hàm hắn căng lên. . . Tiểu Khai, khi đó nói dối em rằng mình không yêu em, đó là chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời anh.
Hắn không thể nói ra được. Hắn dùng chuyện khó xảy ra nhất trong cuộc đời mình để đưa ra một lời nói dối, nhưng lại không có cơ hội để phanh phui lời nói dối này. Sự thật chỉ có ý nghĩa khi Diệp Khai quan tâm. Sau hai năm gặp lại nhau, cậu đã buông tay, đã bắt đầu một mối quan hệ mới, có người yêu mới, giờ hắn lại đi níu kéo cậu, nói rằng mọi chuyện trước đó chỉ là một lời nói dối, cầu xin một sự bắt đầu ư? Nghe chẳng khác nào một tên khốn vô liêm sỉ.
"Không có. . . Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, xin lỗi em, sau này anh sẽ không nhắc đến nữa. Em ngủ đi."
Cơn đau ở bụng dưới được bàn tay của Trần Hựu Hàm làm cho tan dần, Diệp Khai rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu dịch người sát về phía hắn, tay nắm chặt vạt áo của Trần Hựu Hàm, như thể sợ rằng sáng hôm sau vừa mở mắt lại thấy hắn đã rời đi mà không nói lời tạm biệt một lần nữa.
Vì ý nghĩ này mà đến trong mơ cậu vẫn không yên lòng. Động tác níu vạt áo biến thành ôm, ôm rồi lại thành ôm chặt, cậu gối lên cánh tay Trần Hựu Hàm, tay cậu siết chặt, ôm lấy tấm lưng hắn, mũi áp vào lồng ngực khiến cậu tràn ngập cảm giác an toàn của Trần Hựu Hàm. Hết thảy mọi đau đớn đều được xoa dịu, được chữa lành trong hơi thở quen thuộc này.
Lúc rạng sáng, cảm nhận được động tĩnh khi tỉnh dậy của người kia, Diệp Khai mơ màng mà ôm lấy hắn theo phản xạ: "Đừng đi."
Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nhấc cánh tay của hắn lên, nhưng Diệp Khai lại càng ôm chặt hơn, vùi mặt vào cổ hắn: ". . . Đừng đi mà."
Hắn biết, Diệp Khai lại nhận nhầm người một lần nữa.
Trong ánh sáng rực rỡ, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Diệp Khai: "Không đi, anh sẽ quay lại ngay."
Hắn đẩy cửa ban công ra, không khí buổi sáng sau cơn mưa rất trong lành và lạnh lẽo, đồng cỏ trông như đang nhỏ nước, sao Kim sắp khuất bóng, mặt trời vẫn chưa mọc, bầu trời mơ hồ trong ánh sáng xanh thẳm, dưới mái nhà của ngôi chùa vàng có làn khói dày tỏa ra, đó chính những người Tây Tạng đang đốt lá dâu dưới bàn dâu để cầu phước lành. Trần Hựu Hàm chỉ mặc áo tay ngắn, dựa vào lan can lặng lẽ hút xong một điếu thuốc. Khi hắn quay trở lại, vừa mới đi đến trước giường liền dừng lại, lập tức quay trở lại phòng tắm để tắm nước nóng.
Hắn trở lại bên Diệp Khai một lần nữa với toàn thân nóng bừng, Diệp Khai ngay lập tức dụi vào vòng tay hắn rồi tìm một tư thế khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Trần Hựu Hàm cho cậu gối lên mình, đỡ lấy vai cậu, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Diệp Khai trong lúc mơ màng nói mê: "Hựu Hàm ca ca . . ."
Là ảo giác của hắn sao? Cánh tay hắn trở nên cứng đờ, rồi lập tức ôm cậu càng chặt hơn.
Họ ngủ thẳng đến 10 giờ sáng, Diệp Khai cảm thấy mình thất lễ quá.
Trên giường chỉ còn lại một mình cậu, cậu giật mình một cái, lập tức nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đứng đó nhìn vào bản vẽ trên bàn làm việc, một tay hắn đang kẹp điếu thuốc. Trái tim đang thảng thốt chợt tĩnh lại, cuối cùng Diệp Khai lại giả vờ bình tĩnh ngồi dậy.
"Chào buổi sáng."
Trần Hựu Hàm không quay đầu lại, lười biếng châm chọc một câu: "Thời khóa biểu nghỉ ngơi và làm việc của sinh viên đương thời có chút đáng lo nhỉ."
Diệp Khai mạnh miệng: "Ngủ nướng vào ngày đầu tiên đến cao nguyên không phải là rất bình thường sao!"
Lập tức nhìn thấy đối phương phì cười thành tiếng: "Ai không biết còn tưởng em bị jetlag đấy."
Diệp Khai hừ một tiếng, vén chăn ra rồi bước xuống: "Hôm nay anh định dẫn em đi đâu chơi?"
Trần Hựu Hàm vì câu nói vô cùng thản nhiên này của cậu mà rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên: "Anh có nói là đồng ý à?"
"Người từ xa tới là khách, chẳng lẽ anh không nên dẫn em đi tham quan một vòng?"
Trần Hựu Hàm lịch sự hỏi lại: "Không phải em nói là đến đây tổ chức sinh nhật cho anh sao?"
Diệp Khai hùng hồn nói: "Không phải là vẫn chưa đến ngày à!"
Trần Hựu Hàm bật cười: "Anh ở bên em đến năm 18 tuổi vẫn là một bạn nhỏ ngoan ngoãn, biết lẽ trái phải, em mới để cho người khác cưng chiều có một hai năm mà đã học được cách không nói đạo lý như thế sao?" Hắn đẩy ghế ra, đứng dậy: "Đi rửa mặt rồi ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm xong rồi lại chọn địa điểm."
"Còn được chọn cơ à?" Diệp Khai nghi hoặc hỏi.
"Có chứ. Đi dọc theo đường cái đến cuối là có một cái hồ trong thung lũng, mình có thể đi xe qua đó. Trên núi có một thác nước thần, vừa đi vừa về mất chừng 3 tiếng đi bộ, còn có một bãi cỏ trên đỉnh núi, phong cảnh ở đó cũng không tệ lắm. Tùy em chọn chỗ đấy."
Diệp Khai sững sờ nhìn hắn hồi lâu, không biết vì sao lại có chút tức giận: "Trần Hựu Hàm! Anh ở đây cũng vui vẻ quá chứ!"
Trần Hựu Hàm bị cậu nổi giận với mình mà chẳng hiểu tại sao, đưa tay vỗ cho cậu một cái: "Chiều em quá rồi." Hắn thản nhiên giải thích: "Anh cũng chưa đi qua đó bao giờ, sáng nay hỏi Tang Cát mới biết."
Lửa giận của Diệp Khai tắt ngúm, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch, sau đó không nhịn được mà cong hẳn lên. Sợ Trần Hựu Hàm nhìn ra liền lập tức quay người chạy vào nhà tắm.
Lúc ăn sáng Tang Cát cho bọn họ xem vài tấm ảnh về những địa điểm kia, chỗ nào cũng đẹp, đạt cấp bậc bồng lai tiên cảnh. Diệp Khai không chọn được, rất chi là lòng tham không đáy mà hỏi Trần Hựu Hàm: "Chúng mình cũng không vội lắm anh nhỉ?"
Trần Hựu Hàm không biết tại sao kế hoạch của "mình" lại tự nhiên biến thành "chúng mình", vừa định nói lại thì Diệp Khai đã hỏi: "Ngày mai anh không đi nữa chứ?" Nói xong lại tự quyết định: "Ngày kia cũng không đi." Sau đó dứt khoát nói: "Ngày mốt chúng mình cùng đi luôn."
Trần Hựu Hàm hít sâu một hơi trước ánh nhìn của Tang Cát, Mai Đóa và Bình Thố, hắn cười một cách gượng gạo rồi nói: "Ừ, được thôi, em nói sao thì là vậy."
Bình Thố vui vẻ wow một tiếng, vỗ tay mình liên hồi.
Diệp Khai giấu đầu hở đuôi mà ho khan một tiếng, cúi đầu che đi nụ cười trên môi.
Sau bữa trưa, Tang Cát muốn chỉ cho Trần Hựu Hàm cách đi con xe máy Honda của anh, Diệp Khai vừa nghe vậy đã mang theo mũ bảo hiểm của mình, xung phong nhận việc: "Tang Cát, dạy em đi, anh ấy không biết đâu!"
Nói đùa gì chứ, Trần Hựu Hàm bẩm sinh chưa từng sử dụng phương tiện giao thông 2 bánh. Cậu hoàn toàn không muốn comeout bằng cách tuẫn tình với Trần Hựu Hàm đâu.
Trần Hựu Hàm cúi đầu châm thuốc, nhường chỗ cho cậu. Nhìn dáng vẻ như thật của Diệp Khai, hắn gọi một tiếng: "Này," rồi nhướng mày giễu cợt hỏi, "Em chắc chứ?"
Diệp Khai rất tự tin mà liếc hắn một cái, cậu bóp phanh vặn chìa khóa nửa vòng, động cơ được khởi động, cậu đội mũ bảo hiểm lên rồi hất đầu: "Lên xe."
Trần Hựu Hàm rút tay từ trong túi quần ra, cắn điếu thuốc, lười biếng cho cậu một tràng pháo tay: "Thông minh quá đi à, không hổ là sinh viên Thanh Hoa."
Chiếc Honda này về ngoại hình lẫn cách lái đều rất giống với xe điện, chỉ cần kiểm soát được tốc độ, cộng thêm đoạn đường này vắng đến nỗi ngay cả chó cũng không có, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Trần Hựu Hàm chân dài, tùy tiện nhấc chân một cái đã leo lên yên xe rồi, hắn đội mũ bảo hiểm lên, ghé vào tai cậu nói: "Cẩn thận một chút, trên xe đang chở người thừa kế khối tài sản trị giá 300 tỷ đó."
Diệp Khai cười đến mức ho khan, cậu đạp một cái để chuyển sổ, sau đó bình thản nói dưới ánh mắt trời rực rỡ sau cơn mưa: "Hựu Hàm ca ca, ôm chặt em nào."
Trần Hựu Hàm bị khói thuốc làm sặc: "CMN, em có thể đừng nói mập mờ như thế không?"
Tang Cát với Mai Đóa đều bật cười. Dưới con mắt nhìn chăm chú của hai người họ, Trần Hựu Hàm vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của Diệp Khai.
Tay ga được vặn, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, Diệp Khai lao đi như một cơn gió.
Tàn thuốc rơi đầy người Trần Hựu Hàm, buộc hắn phải ôm chặt lấy Diệp Khai, vừa cười vừa mắng: "Fuck!"
Đường ở đây chính là cái loại đường làm bằng xi măng thường thấy nhất, rất bằng phẳng, chạy dài từ cuối làng đến thung lung giữa hai quả đồi. Hai bên là đồng cỏ, bò Tây Tạng với ngựa nằm thong dong trên đó, mấy đốm màu trắng tinh trên đó là cừu non, con nào con nấy cũng nhát gan, vừa nghe tiếng động cơ đến gần liền hớt hải bỏ chạy.Suốt chặng đường, tiếng be be không ngừng vang lên, những người chăn nuôi gia súc cầm roi ngựa chào hỏi bọn họ. Diệp Khai nhanh như chớp cảm nhận được cơ thể Trần Hựu Hàm đang kề sát sau lưng mình, lồng ngực cậu cũng bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ghìm lại.
Tâm tình của cậu như bay lên theo gió, bay về phía bầu trời quang đãng không một gợn mây, về thời niên thiếu trong trẻo của mình.
Gặp được cảnh đẹp thì tùy tâm mà dừng lại. Loại cảm giác tự do này đã vượt qua hết thảy, thậm chí Diệp Khai còn chạy đến bãi cỏ chơi, bị bò mẹ Tây Tạng nhìn chằm chằm một cách cảnh giác.
Trần Hựu Hàm dựa vào xe hút thuốc, muốn dọa Diệp Khai nên chỉ chỉ về phía sau lưng cậu.
Diệp Khai lớn tiếng hỏi: "Cái gì cơ?"
"Chó ngao Tây Tạng."
Tiếng của hắn truyền theo gió đến tai Diệp Khai, thoáng cái mặt cậu đã biến sắc, Diệp Khai hét ầm lên rồi sợ hãi chạy về phía Trần Hựu Hàm. Đám cừu non chẳng hiểu có chuyện gì, thấy cậu như vậy cũng kêu be be rồi phi nước đại chạy tán loạn theo, mấy người chăn nuôi gia súc trợn trắng cả mắt. Trần Hựu Hàm cười đến không thở nổi, nhìn thấy Diệp Khai chạy về phía mình, càng ngày càng gần. Hắn không kịp tránh ra, bị cậu nhào thẳng vào trong lòng.
Xe máy vừa đụng một cái đã ngã xuống, phát ra tiếng va chạm dữ dội. Diệp Khai hít hà một tiếng rồi nhíu mày, càng ôm cổ Trần Hựu Hàm chặt hơn.
Trần Hựu Hàm nhéo eo cậu. Ánh nắng chiếu cho người như bị say, hắn cảm nhận được hơi thở sạch sẽ của Diệp Khai phả bên tai, dễ như chơi mà cà khịa: "Chạy thi với Corgi còn không thắng nổi mà muốn thắng chó ngao Tây Tạng à?"
Diệp Khai sững sờ, nhớ đến những đoạn ký ức ngắn trong quá khứ. Những ký ức đó đã khảm vào trong sinh mệnh của cậu từ lâu, đánh gãy xương thì vẫn còn có gân. Cậu thở dốc gấp gáp, trái tim đập dữ dội vì phản ứng cao nguyên, đôi mắt đen trong veo của cậu chạm vào ánh mắt thâm trầm mang theo ý cười của Trần Hựu Hàm, gần như không ai trong hai người kịp phản ứng liền đã vội vàng ôm lấy nhau rồi quấn quýt hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.