Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 14

Xuân Phong Lựu Hỏa

10/12/2023

Giang La vô cùng lo lắng, đến lúc buột miệng thốt ra câu nói “muốn nhìn thử” thì mới phát hiện chỗ bất ổn, thế là hai gò má của cô chợt đỏ bừng vì xấu hổ.

 

Kỳ Thịnh đang chịu đựng cơn đau nhưng cũng bị cô chọc cười: “Cậu có chắc là mình muốn nhìn không?”

 

“Không... Không có. Tôi không muốn nhìn cái ấ y của cậu đâu. Tôi chỉ muốn biết vết thương của cậu như thế nào thôi!” Giang La líu lưỡi.

 

“Đau lắm. Cậu đá mạnh thật đấy.”

 

Trong lòng Giang La tràn đầy áy náy: “Cậu có thể đi bộ không? Hay là tôi dìu cậu về nhé?”

 

Anh không hề từ chối, đáp một tiếng “ừm”. Thế là Giang La bèn nắm lấy tay Kỳ Thịnh, để anh khoác tay lên vai mình rồi chầm chậm dìu anh về.

 

Cũng chẳng phải là Kỳ Thịnh không thể đi lại được nữa. Chỉ có điều, vì thấy cô gái này nói năng thành khẩn và cũng thật sự lo lắng cho anh nên Kỳ Thịnh mới không từ chối. Anh ôm lấy bờ vai Giang La, hơi đè nặng lên người cô một chút.

 

“Nặng không?”

 

“Tôi chịu được mà!” Cô gái nhỏ bị ngộp thở: “Không sao hết á. Không nặng chút nào!”

 

“Cục cưng, cậu mềm thật đấy.”

 

“Bởi vì trên người tôi có nhiều thịt quá mà.”

 

Kỳ Thịnh mỉm cười. Cô gái nhỏ này rất mềm mại và thơm tho, cảm giác ôm cô cũng vô cùng thoải mái. Anh rất thích cảm giác mềm mềm này.

 

“Nếu tôi bị phế thì cậu có chịu trách nhiệm không nhỉ?”

 

“Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Giang La nói một cách nghiêm nghị và đanh thép: “Tôi sẽ nuôi cậu cả đời luôn, kiếm thật nhiều tiền cho cậu tiêu xài nữa.”

 

“Tôi mất đi khả năng sinh sản mà cậu chỉ có thể vỗ về tôi bằng tiền thôi à?”

 

“Nếu không được thì cùng lắm...”

 

Cô gái nhỏ cau mày thật chặt và tập trung suy nghĩ một lát, sau đó nhìn về phía Kỳ Thịnh với vẻ nghiêm túc.

 

“Nếu như cậu thật sự mất đi khả năng sinh sản thì tôi sẽ làm…”

 

Hầu kết của Kỳ Thịnh bỗng chốc lăn lộn, chờ cô thốt ra câu nói kia.

 

“Con gái của cậu.” Hình như đã hạ quyết tâm nên Giang La bèn cam đoan từng từ từng chữ với anh: “Tôi nhất định sẽ phụng dưỡng cậu từ khi về già cho tới trước lúc lâm chung, cho cậu ngang vai ngang vế với Giang Mãnh Nam luôn, cậu thấy thế nào?”

 

Khóe miệng của Kỳ Thịnh giật giật: “Tôi chân thành cảm ơn cậu.”

 

...

 

Nhóm bạn bè ở ngõ Vụ Túc chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, có một nhóm chat lớn tên là [Biệt đội oanh tạc đường phố ở ngõ Vụ Túc]. Bên cạnh đó, do có sự khác biệt về mức độ thân thiết nên bọn họ còn thành lập vô số nhóm chat nhỏ lẻ khác, tình bạn giữa người với người cũng rối ren và phức tạp.

 

Ba người gồm Mập, Kỳ Thịnh và Than đã lập ra một nhóm nhỏ tên là [Tiểu đội Ngân Hà]. Lúc đầu Giang La không có mặt trong nhóm nhỏ này nhưng sau đó, cô đã bị Mập kéo vào, nguyên nhân là vì ba người kia đang có một vụ cá cược cực kỳ vô vị trong nhóm. 

 

Họ đánh cược xem: Liệu Kỳ Thịnh có thể cao vọt lên 1,89 mét vào năm tới hay không.

 

Bây giờ khi cởi giày ra, chiều cao của Kỳ Thịnh đã là 188,8m. Con số may mắn này đã được duy trì hơn một năm rồi. Mập và Than nhất quyết khăng khăng rằng anh tuyệt đối sẽ không cao hơn nữa.

 

Nhưng Kỳ Thịnh lại nghĩ rằng mình vẫn chưa ngừng cao lên nên anh đã đánh cược với nhóm Mập.

 

Và phần thưởng cá cược chính là…

 

Nếu Kỳ Thịnh thắng, chiều cao tăng lên 1,89 mét thì Mập và Than sẽ phải quỳ xuống rồi dập đầu lạy anh ba lần.

 

Còn nếu nhóm Mập giành chiến thắng thì Kỳ Thịnh sẽ làm người yêu của La lợn – đứa con mà anh đã tự sinh luôn - trong ba tháng, hơn nữa còn phải giả vờ diễn xuất như một cặp đôi thực sự.

 

Một vụ cá cược siêu nhàm chán giữa những nam sinh cực kỳ ngu ngốc.

 

Sau đó, Mập đã kéo người có liên quan - Giang La - vào nhóm chat luôn để làm nhân chứng, tránh việc Kỳ Thịnh sẽ chơi xấu sau khi thua cược.

 

Giang La luôn luôn tốt tính vô cùng nên cô cũng đã đồng ý làm nhân chứng của bọn họ.

 

Tuy nhiên, Giang La lại càng cảm thấy tò mò hơn: Một cặp đôi phim giả tình thật có thể chân thật đến mức độ nào nhỉ?

 

Có hôn nhau không ta?

 

Vừa tưởng tượng tới đây... Giang La đã lập tức xấu hổ đến mức đỏ mặt, vừa ôm gối vừa lăn lộn trên ghế sô pha và hét toáng lên.

 

Giang Mãnh Nam lên tiếng với vẻ khinh thường: “Ba thấy khổ người của Kỳ Thịnh vẫn còn cao lên nữa đấy. Nếu con muốn hôn thằng bé thông qua cách thức vòng vèo này thì chi bằng con cứ đè nó vào bờ tường rồi bất ngờ đánh úp một trận luôn đi.”

 

“Ai nói con muốn hôn cậu ấy chứ!”

 

Cô gái nhỏ có chết cũng không chịu thừa nhận, thậm chí còn thề thốt rằng mình là người trung thành nhất của đảng couple Mạnh Tiêm Tiêm và Kỳ Thịnh nên sẽ không thể có bất kỳ suy nghĩ nào khác với anh.

 

Giang Mãnh Nam đã nhìn thấu nhưng lại không nói toạc móng heo ra.

 

Dù sao thì trong nhóm nhỏ của các chàng trai này, Giang La vẫn chưa bao giờ vắng mặt. Kỳ Thịnh chưa bao giờ nói chuyện trong nhóm chat lớn nhưng mà trong nhóm nhỏ, anh lại thường đùa giỡn vài câu với Mập và Than.



 

Chủ đề tán dóc hay trò chuyện vu vơ của con trai hết sức nhạt nhẽo. Mập và Than nói nhiều nhất về game và con gái, thảo luận về chiến thuật trò chơi, những trang bị mới ra trong CS: Go đỉnh của chóp đến mức nào, hay là những chuyện linh tinh như hoa khôi ở lớp bên cạnh vừa cắt kiểu tóc mới thanh thuần quá chừng…

 

Những chàng trai trong tuổi dậy thì có đầu óc đơn giản nên hình như cũng chỉ thích thú với những điều này mà thôi.

 

...

 

Mấy ngày nay, Giang La vẫn luôn theo dõi tin tức trong nhóm chat nhỏ. Nếu ngày nào cô cũng hỏi thăm và quan tâm tới tình hình “cái ấy” của Kỳ Thịnh thì sẽ không hay cho lắm. Nhưng thỉnh thoảng, anh lại tán gẫu đôi chút về đề tài riêng tư của con trai với đám Mập trong nhóm chat nhỏ, như thể anh hoàn toàn không hề kiêng dè khi trong nhóm nhỏ còn có một cô gái như Giang La.

 

Thứ bảy, Kỳ Thịnh chợt tag tên Mập và Than trong nhóm chat nhỏ và nói rằng buổi chiều bọn họ hãy đến bệnh viện cùng anh. Lúc đầu, cả Mập lẫn Than đều đồng ý ổn thỏa cả rồi. Nhưng mà gần tới giờ xuất phát, tên nào cũng bận việc.

 

Mập nói rằng dì của mình tới nhà nên phải tiếp khách, còn Than thì bảo rằng phải tham gia mừng thọ dượng cả nên không thể đến được.

 

Nhưng Kỳ Thịnh - người bị bùng kèo – lại không hề tức giận. Anh bèn ra ngoài một mình.

 

Kỳ Thịnh mặc một chiếc quần đen rộng thùng thình cùng với một chiếc áo khoác thể thao màu trắng. Lúc ra khỏi biệt thự rồi rẽ qua đầu ngõ, anh chợt bắt gặp Giang La đang ngồi xổm trên mặt đất để chụp ảnh và chơi đùa với mấy đứa con nít.

 

Cô mặc một chiếc quần yếm denim rộng rãi, làn da trắng nõn như tơ lụa, khuôn mặt bầu bĩnh cực kỳ đáng yêu. Khi chơi với những người bạn nhỏ, trông cô cũng cực kỳ hào hứng, khóe môi cong cong để lộ má lúm đồng tiền vừa trong sáng vừa ngọt ngào.

 

Kỳ Thịnh đút hai tay vào túi, biếng nhác tản bộ ra khỏi đầu ngõ. Vừa đi được hai bước, anh lại quay đầu về phía sau, để rồi phát hiện Giang La cũng đang tình cờ nhìn thoáng về phía anh.

 

Ánh mắt của hai người bất ngờ va vào nhau mà không kịp phòng bị. Giang La giật mình, vội vàng nhìn sang chỗ khác, sau đó cố ý lớn tiếng chất vấn đứa bé rằng: Tại sao lại thừa dịp cô chưa kịp chuẩn bị để lén lật ảnh ra xem. Đứa bé chớp chớp mắt một cách ngây thơ, đáp rằng mình có làm thế đâu.

 

Kỳ Thịnh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thờ ơ hỏi một câu: “Cục cưng, rảnh không?”

 

“Rảnh!”

 

Giang La vội vàng đứng dậy, vừa phủi bụi trên đầu gối vừa giải thích nhưng lại giấu đầu hở đuôi: “Ý tôi là… Chắc là tôi rảnh á. Bài tập của tôi vẫn chưa làm xong nhưng mà cũng không gấp lắm, tối về làm tiếp cũng được.”

 

“Vậy cậu tới bệnh viện với tôi đi. Để khám ấy mà.”

 

“À, được thôi!” Giang La đang đợi câu nói này nên lập tức sải vài ba bước để đuổi theo anh.

 

Kỳ Thịnh thuê một chiếc taxi ở đầu đường. Lúc ngồi trong xe, Giang La cảm thấy lo lắng nên đã hỏi anh: “Việc cậu đi bệnh viện có liên quan tới chuyện tôi làm ‘cái ấy’ của cậu bị thương vào đêm đó không?”

 

“Ừm.” Kỳ Thịnh chẳng chút do dự: “Gần đây tôi cảm thấy bản thân không ngóc dậy nổi.”

 

“Không ngóc dậy nổi có nghĩa là...?”

 

“Tâm thanh tịnh và bớt h/am muốn ấy mà. Trước đây, mỗi buổi sáng tôi đều muốn… Còn bây giờ thì… Cho dù… Cũng…”

 

“...”

 

Cách nói chuyện của anh đã tự có hiệu ứng tắt tiếng nhưng ngày nào Giang La cũng thấy bọn họ tán dóc về chuyện này trong nhóm chat rồi. Vì vậy, đối với những “bí mật” của các chàng trai, cô đã nắm rõ như lòng bàn tay và cũng hiểu câu nói của Kỳ Thịnh.

 

Thế là vẻ mặt của cô gái nhỏ buồn rười rượi như đưa đám: “Suy cho cùng thì tôi chính là thủ phạm gây ra chuyện này. Cậu đừng khách khí với tôi về vấn đề liên quan tới tiền thuốc men nhé.”

 

“Yên tâm đi. Tôi sẽ không khách sáo đâu.”

 

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không nói chuyện phiếm vớ vẩn với cô nữa.

 

Giang La ngắm nhìn đường nét khuôn mặt nghiêng nghiêng của chàng trai tuấn tú. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ trên xe rồi chiếu lên làn da trắng bóc của anh. Hàng mi đen nhánh của Kỳ Thịnh còn dài và dày hơn cả con gái nữa, tựa như một nét vẽ vừa hẹp vừa dài khẽ nhếch lên, tạo thành khuôn mặt đào hoa đầy khi/êu g/ợi như một chàng hồ ly tinh.

 

“Kỳ Thịnh à, tôi xin lỗi nhé! Cậu nhìn xem, cậu đẹp trai đến vậy mà. Nếu gen của cậu không thể tiếp tục di truyền được nữa thì tôi sẽ trở thành một kẻ có tội muôn đời luôn á.”

 

“Đi kiểm tra rồi mới biết được mà.”

 

“Ngộ nhỡ cú đá đó thật sự làm cậu mắc bệnh thì phải làm sao đây?”

 

“Chữa.” Đôi môi mỏng của anh phun ra một chữ.

 

“Vậy cậu có sợ không?”

 

Kỳ Thịnh khẽ híp mắt lại thành một khe hở, thản nhiên liếc nhìn cô: “Hơi hơi.”

 

“Tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cậu.” Giang La nắm tay anh: “Mạnh mẽ lên nào!”

 

Kỳ Thịnh vừa khẽ cười vừa vươn tay xoa đầu cô.

 

Anh không hề ngại ngần thảo luận chuyện này với Giang La, bởi vì suy cho cùng thì hai người cũng đã lớn lên cùng nhau rồi. So với những cô gái khác ở ngõ Vụ Túc, có thể nói rằng mối quan hệ của Giang La và Kỳ Thịnh là kiểu thân mật và khăng khít.

 

“Nếu như cậu thật sự bị liệt thì tôi sẽ làm bạn gái của cậu nhé, Kỳ Thịnh.”

 

“Tại sao đợi tôi bị liệt thì cậu mới chịu làm bạn gái của tôi hửm?”

 

Giang La ủ rũ dựa vào cửa sổ, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong cửa kính: “Bởi vì tôi mập quá mà. Nhưng nếu cậu bị liệt rồi thì hai chúng ta cũng không cần ghét bỏ lẫn nhau nữa.”

 

Kỳ Thịnh mở mắt ra để nhìn lướt về phía Giang La.

 

Khuôn mặt của cô gái có các đường nét mềm mại, mặt mũi vừa hiền hậu vừa dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn và mũm mĩm hơi chán nản.



 

Quả thực Giang La không phải là kiểu người đẹp xuất chúng, phô trương và dữ dội luôn vây quanh anh. Nhưng mà khí chất nhẹ nhàng trên người cô lại làm Kỳ Thịnh cảm thấy vô cùng thoải mái. Vì vậy, anh thích ở bên cạnh Giang La, thoải mái biết bao.

 

Kỳ Thịnh bèn vươn tay xoa tóc mái trên trán cô: “Nói nhảm cái gì thế hả? Cậu có biết là, nếu làm bạn gái của một gã đàn ông bị liệt thì cậu đã xong đời rồi không?”

 

“Tôi không quan tâm đâu!”

 

“Đợi đến lúc trưởng thành thì cậu sẽ quan tâm đến vấn đề này thôi.”

 

“Chắc chắn sẽ không mà.” Cô khẳng định.

 

Thực ra... Thực ra trước đây, vào mỗi đêm khuya thanh vắng, khi suy nghĩ của cô bay loạn xạ và giàu sức tưởng tượng, Giang La đã từng nghĩ đến đủ loại khả năng kỳ lạ, đáng kinh ngạc.

 

Ví dụ như Kỳ Thịnh bị tàn tật, gãy một chân, mất một tay, bị bỏng vì lửa lớn, biến thành một người khiếm thị câm điếc, hoặc là không thể sinh con...

 

Nói tóm lại, cô đã từng cho Kỳ Thịnh nếm thử bảy mươi hai cách tra tấn trong đầu mình một lần rồi. Sau khi Kỳ Thịnh biến thành người cực kỳ thảm thương và bị cả thế giới ghét bỏ, sẽ chẳng còn cô gái nào thích anh nữa.

 

Chỉ khi biến thành vịt con xấu xí, thiên nga trắng mới có thể rơi vào tay Giang La. Cô sẽ không ruồng bỏ Kỳ Thịnh và nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt.

 

Giang La hỏi anh với vẻ bí ẩn: “Mấy ngày nay cậu có đo chiều cao không?”

 

“Hửm?”

 

“Bây giờ cậu cao bao nhiêu rồi?”

 

“Vẫn như cũ thôi.”

 

Giang La lấy một hộp sữa từ trong cặp sách của anh, cắm ống hút vào rồi tự uống một mình: “Từ nay về sau cậu đừng uống sữa nữa. Đưa hết cho tôi uống đi.”

 

“Tại sao?”

 

Kỳ Thịnh đã sớm quên sạch sành sanh về cái vụ cá cược chiều cao rồi. Sắp hơn nửa năm rồi còn gì.

 

“Nhà tôi nghèo lắm, không đủ tiền mua sữa. Cậu đã cao lắm rồi nên không cần cao thêm nữa đâu. Đưa hết sữa cho tôi uống đi.”

 

“Ừm.” Anh thuận miệng đồng ý.

 

Khi hai người đến bệnh viện, Kỳ Thịnh bèn đến chỗ đăng ký lấy số thứ tự để đăng ký với một bác sĩ chuyên khoa nam. Sau đó, hai người ngồi trên ghế đợi điều dưỡng gọi số của mình.

 

Xung quanh toàn là những người đàn ông mắc bệnh kín khó nói ra, thỉnh thoảng mới thấy vợ cùng chồng đi khám nhưng rất ít. Xung quanh Giang La đều là những sinh vật giống đực, hơn nữa lúc nhìn thấy cô, ánh mắt của những người đàn ông đó lại… Mất tự nhiên như lúc trông thấy phụ nữ bước ra khỏi nhà vệ sinh nam.

 

Giang La càng lúng túng hơn, hai má đỏ bừng, cúi đầu xuống để nghịch móng tay.

 

Kỳ Thịnh đội mũ lưỡi trai của mình lên đầu cô, ấn vành mũ xuống thấp rồi bình tĩnh lên tiếng: “Cậu ra vườn hoa đợi tôi đi.”

 

“Không sao đâu. Mắc công lát nữa cậu ra ngoài mà không tìm thấy tôi thì lại mất thời gian nữa.”

 

Điều dưỡng gọi số thứ tự của Kỳ Thịnh. Sau khi hít một hơi thật sâu, anh mới bước vào phòng tư vấn của bác sĩ với tâm trạng khá căng thẳng.

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng ngoài ba mươi tuổi và cũng đang đợi tới số thứ tự của mình chợt ngồi xuống bên cạnh Giang La, hóng hớt hỏi: “Này, bạn trai của cháu mắc bệnh gì vậy? Không cương lên được hả? Hay là bị liệt dương? Tuổi còn trẻ đến vậy mà lại…. Hiếm thấy thật đấy.”

 

  “Không phải.”

 

“Vậy tại sao lại đến khoa khám bệnh cho nam?”

 

“Vì bị thương ngoài ý muốn thôi ạ.”

 

“Bị thương thế nào? Lẽ nào lúc hai đứa làm chuyện ấy đã chơi tới mức rụng nụ luôn hả?”

 

“Á! Không phải vậy mà!”

 

Kỳ Thịnh ra khỏi phòng tư vấn, nhìn thấy Giang La vừa đỏ bừng hai má vừa nói chuyện với người đàn ông bên cạnh thì sắc mặt tối sầm lại: “Cục cưng, qua đây.”

 

“Qua liền!”

 

Giang La vội vàng chạy tới, Kỳ Thịnh nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo về phía thang máy: “Đừng nói chuyện với những kiểu đàn ông trung niên như vậy, kẻo bị người ta lợi dụng cũng không biết đấy.”

 

“Ồ, tôi biết rồi.” Giang La ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại hỏi anh: “Bác sĩ nói thế nào?”

 

“Bảo tôi đi chụp CT trước đã.”

 

...

 

Chẳng mấy chốc đã có ảnh chụp CT rồi. Kỳ Thịnh còn chưa kịp xem thì Giang La đã sốt ruột hơn cả anh, cầm lấy nó: “Cho tôi nhìn với!”

 

Ngay từ đầu, Kỳ Thịnh đã không thèm để ý tới việc này rồi. Anh cười nhạt rồi hỏi: “Cậu nhìn nó rồi có hiểu gì không?”

 

Một lúc sau, trong lòng anh chợt run lên vì đột nhiên nhận ra có chỗ không ổn. Kỳ Thịnh định giành lại ảnh chụp CT nhưng lại trông thấy: Cô nàng thanh mai bé nhỏ của mình cứ nhìn chòng chọc vào hình chụp CT, đồng tử run run…

 

“Ôi mẹ ơi!”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook