Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng
Chương 23
Xuân Phong Lựu Hỏa
10/12/2023
Không khí trong quán ăn sáng vô cùng nhộn nhịp tất cả đều là học sinh đang ăn uống, có người cầm bánh bao vừa đi vừa ăn, cũng có người túm năm tụm ba ngồi bên chiếc bàn nhỏ, vừa ăn bữa sáng vừa chép bài tập của nhau.
Người phục vụ bê lên một lồng bánh bao hấp nóng hổi, đặt lên bàn chỗ trước mặt của Giang La.
Khói trắng bốc lên nghi ngút, hương thơm lập tức tỏa ra.
Kỳ Thịnh ngồi bên chiếc bàn nhỏ, dường như đôi chân dài của anh không có chỗ để, buộc phải mở banh ra trông hết sức khổ sở.
Từ góc của Giang La nhìn sang, ánh dương thấp thoáng từ từ mọc lên phía sau lưng anh, ánh nắng chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng bị phản xạ lại tạo thành từng vầng sáng. Hơi nước bốc lên khiến gương mặt tuấn tú của Kỳ Thịnh khiến anh trông càng thêm lạnh lùng, xa cách, trông chẳng hợp chút nào với khung cảnh khói lửa nhân gian, náo nhiệt xung quanh.
Sắc mặt của anh rất khó chịu, lúc không nói chuyện sẽ khiến người ta có cảm giác lạnh như băng, xa cách vạn dặm một cách vô duyên vô cớ.
Bởi vì anh đã trả tiền bánh bao rồi, thế nên Giang La đã tới cửa hàng tiện lợi ở ngay cạnh đó mua một túi sữa bò và một túi sữa đậu nành, cô đưa túi sữa đậu nành cho anh.
Kỳ Thịnh không nhận, cô biết anh khó chịu, bèn cắm ống hút vào rồi mới đưa qua.
"Tôi không thích uống sữa đậu nành." Anh lấy túi sữa bò trong tay Giang La, cúi đầu uống một hớp.
Giang La xấu hổ rút tay về, cô đang định bảo anh uống ít sữa bò thôi, đã cao lắm rồi, đừng cao thêm nữa nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng cô bỗng cảm thấy nhạt nhẽo.
Thôi vậy.
Hai người im lặng ăn bữa sáng, có sữa bò mát lạnh rót vào bụng, vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt của Kỳ Thịnh đã dịu đi đôi chút…
"Cậu đi cùng Nhậm Ly à?"
"Sao tối qua cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
Hai người cùng nói một lúc rồi lại cùng nhau im lặng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt... Bầu không khí tĩnh lặng chậm rãi lan ra, chẳng rõ vì sao gò má của cả hai hơi ửng hồng.
Một lát sau, Giang La nhìn thấy khuỷu tay của anh đặt trên cạnh bàn, cô bèn xắn ống tay áo màu xanh trắng của anh lên và kiểm tra phần khuỷu tay anh.
Chỗ đó hơi trầy da, do anh rất trắng thế nên chỉ cần bị thương một chút thôi vết máu cũng hiện ra một cách rất rõ ràng. Anh không dán băng keo cá nhân, để mặc cho vết thương lộ ra trong không khí, sau đó vết thương cọ vào áo làm cho quần áo cũng dính một chút máu.
Cô gái khẽ cau mày, hỏi anh: "Hôm qua Tiêm Tiêm không mang băng keo cá nhân cho cậu à?"
Nhắc đến chuyện này, Kỳ Thịnh lại thấy bực mình nhưng anh cố nén giận, khó khăn lắm quan hệ giữa cả hai mới dịu xuống, anh không muốn nó bị phá vỡ dễ dàng thế.
"Có mang nhưng chẳng có tác dụng gì cả."
Giang La vội vàng lấy từ trong cặp sách ra một miếng băng cá nhân in hình Doraemon dự phòng, cô xé nó ra, cẩn thận dán lên chỗ khuỷu tay anh.
"Sao lại bị thế này?"
"Chơi bóng trong lớp, vô tình va phải cạnh cửa, bị phần bản lề làm xước."
"Sao cậu lại không cẩn thận gì thế, sau đừng có học theo cái thói đuổi đuổi bắt bắt của mấy nam sinh thô lỗ ở trong ban tự nhiên của cậu nữa."
"Nếu bọn họ thô lỗ thì tôi bị coi là gì?" Anh cau mày hỏi cô.
"Cậu không giống họ."
"Sao lại không giống?"
"Không giống là không giống."
Cô sờ lên cánh tay anh, kiểm tra xem còn vết trầy xước nào khác không, kết quả lại sờ thấy có hai vết thương đã đóng vảy: "Cậu nhìn cậu đi, mới chia lớp được có mấy ngày mà trên người đã chồng chất vết thương thế này rồi, không đau à?"
Thật ra cũng không đau lắm, thế nên Kỳ Thịnh cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng thấy ánh mắt quan tâm, dịu dàng như lông vũ lướt khắp làn da mình của cô gái nọ, thậm chí Kỳ Thịnh còn cảm thấy ngứa ngáy, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, anh cúi đầu uống sữa tươi, hầu kết lăn nhẹ.
Anh mới có vài vết trầy xước, bầm tím, Giang La đã cằn nhằn biết bao nhiêu lâu.
Đó chính là điểm khác biệt giữa anh và những nam sinh thô lỗ kia…
Có một cô gái luôn ở bên cạnh anh chăm sóc anh, hồi còn học tiểu học anh đánh nhau với một nam sinh, bị gãy đầu gối, Giang La đã tức giận đến mức tìm đến nam sinh có vóc người to con đã đánh nhau với anh và mắng cho cậu ta một trận.
Khi ấy Kỳ Thịnh chỉ cười thôi, anh thích cô gái này quan tâm, chiều chuộng anh một cách lộ liễu như thế.
Đương nhiên, dù là bất cứ chuyện gì, bất cứ thứ gì, kể cả tình cảm cũng vậy, Kỳ Thịnh luôn muốn mình là duy nhất.
Anh không thể chịu đựng được việc cô cũng đối xử tốt với những người khác như vậy, cái gã Nhậm Ly kia là cái thá gì chứ, cậu ta cũng xứng có được sự quan tâm của cô cơ à?
"Giang La, bớt giao du với những người vớ vẩn này lại." Kỳ Thịnh rút tay về, kéo ống tay áo xuống, mặt mày không chút cảm xúc, buông lời cảnh cáo cô: "Đừng để tôi thấy thêm bất cứ lần nào nữa."
"Tôi đâu có."
"Người ta đã tìm đến tận cửa rồi mà cậu còn nói là đâu có à?"
Giang La cũng cảm thấy rất bất lực.
Nhậm Ly nắm được điểm yếu của cô nên cô không dám nói mấy lời quá khó nghe với anh ta. Lỡ như, lỡ như anh ta thật sự tìm tới Kỳ Thịnh và nói cho anh biết chuyện, thế thì thiên hạ này sẽ loạn mất.
Nếu như để Kỳ Thịnh biết chuyện đó thì quan hệ bạn bè giữa hai người họ sẽ tan tành chỉ trong một ngày.
Giang La không thể mạo hiểm như vậy, cô không thể thua được.
Cô không còn cách nào khác đành phải đáp qua loa lấy lệ: "Nhậm Ly cũng đâu phải người vớ vẩn, cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cậu ta học cùng lớp với tôi, ra thấy vào gặp, nói với nhau vài câu cũng đâu có sao."
"Tên nhãi khốn nạn ấy có ý với cậu." Kỳ Thịnh nói thẳng vào điểm chính.
Gò má của Giang La khẽ nóng lên, cô nhắm mắt nói: "Điều này chứng tỏ, không phải tất cả nam sinh trên thế giới này đều là thành viên của hiệp hội ngoại hình. Xem ra tôi cũng có chút quyến rũ đấy chứ."
Kỳ Thịnh lập tức bị câu nói này của cô chọc giận, "bộp" một tiếng, anh quăng đôi đũa lên bàn, quát: "Cậu đang tìm kiếm sự tự tin ở chỗ của tên nhãi khốn nạn đó đấy à? Giang La, cậu có muốn biết rốt cuộc cậu ta thích cậu ở điểm nào không? Trên cơ thể cậu có chỗ nào khiến nam sinh để ý, chắc chính cậu cũng chưa tìm ra đâu đúng không? Lúc đó, ở sân bóng, cậu ta đã nói những lời khốn nạn đến cỡ nào mà cậu còn chưa biết hay sao..."
Đám học sinh xung quanh vội vàng nhìn sang, tò mò hóng hớt chuyện của hai người họ.
Nỗi chua xót trong lòng cô gái trào ra như đê vỡ, cô bị oan ức đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Thịnh lớn tiếng mắng mỏ cô như thế, trước đây anh chưa bao giờ hung dữ với cô như vậy.
Giang La hít sâu một hơi, căm giận nhìn về phía Kỳ Thịnh: "Hóa ra là cậu nghĩ như thế, cậu cảm thấy tớ chẳng còn gì khác, chỉ có duy nhất... duy nhất chỗ kia đủ để hấp dẫn người khác..."
Không nói được nữa rồi, cô không nhịn được khóc nấc lên.
Ý của Kỳ Thịnh không phải vậy, sao anh có thể có ý đó được cơ chứ nhưng cô gái nhỏ đã hiểu lầm anh rồi, điều đó cũng đủ để anh giận đến no.
Kỳ Thịnh tức giận bỏ đi, mấy lọ gia vị và lọ giấm trên bàn đều bị anh hất đổ, lăn xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, mùi chua lan ra khắp nơi.
Giang La vội vã lấy tiền ra bồi thường cho chủ quán lọ giấm đã bị vỡ.
Cô thấy trên lồng hấp còn mấy chiếc bánh bao nhân thịt xào tương, thấy hơi không nỡ lãng phí, bèn gói lại, vừa đi trên đường vừa ăn, mang theo cặp mắt còn hơi ướt át.
Những lời kia của Kỳ Thịnh khiến cô đau lòng, hơn nữa bản thân cô cũng nói rất nhiều lời khiến anh hiểu lầm, đúng là vừa đau lòng vừa hại người.
Ở một bên đường dành cho xe đạp phủ đầy lá bạch quả, Giang La ngước mắt lên đúng lúc trông thấy Kỳ Thịnh lại đạp chiếc xe đạp leo núi quay trở lại, trông anh có vẻ rất tức giận, đừng có nói là anh quay lại để đánh cô cho hả giận đấy nhé?
Cô sợ đến mức gào ầm lên, vội vã quăng xe đạp ở đó, liên tục lùi về phía sau…
"Kỳ Thịnh, quân tử động khẩu không động thủ!"
"Năm mười lăm tuổi chúng ta đã hứa hẹn rồi kia mà, sẽ không bao giờ đánh nhau nữa."
"Cậu đừng có tới đây!"
Giang La giơ tay ôm đầu, hai mắt khép chặt, ai ngờ ngay sau đó cô bị Kỳ Thịnh kéo vào trong ngực, ôm thật chặt.
Chiều cao của hai người chênh lệch rất nhiều, cái ôm này trông chẳng khác nào một con gấu lớn ôm một con búp bê mềm mại, anh ôm trọn người cô vào lòng...
Giang La không nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, nặng nề, chậm rãi, kéo dài rất lâu...
"Kỳ Thịnh..."
"Sớm muộn gì ông đây cũng bị cậu làm cho tức chết."
Một làn gió khẽ thổi qua, cuốn lấy từng mảnh lá vàng, đưa chúng bay về phương xa.
Giang La nhớ lại lời hứa hẹn năm mười lăm tuổi ấy, hai người đã ngoéo tay hẹn nhau rằng, lớn rồi sẽ không tiếp tục đánh nhau nữa, dù ai làm cho ai không vui đều phải thừa nhận sai lầm của mình.
Nếu như muốn giữ thể diện, không nói ra được lời nhận sai ấy vậy thì cứ ôm một cái đi.
...
Giang La dùng tiền tiêu vặt mà bản thân mình tích góp rất lâu, làm một tấm thẻ mượn sách ở "Hiệu sách Nhất Giác".
Xế chiều hôm ấy, Giang La vừa mượn xong sách bước ra ngoài, từ xa cô đã trông thấy bóng dáng mảnh khảnh, trắng trẻo của bạn cùng lớp Tống Du.
Cô ấy đang đứng ngoài cổng trường THPT số 3 Hạ Khê, thỉnh thoảng lại ló đầu vào bên trong nhìn, trông tâm trạng có vẻ khá nặng nề.
Giang La như người đi xa gặp được người quen cũ nơi đất khách quê người, cô bước tới, vỗ vai cô ấy hỏi: "Này, cậu đang làm gì ở đây thế?"
Có vẻ như Tống Du bị cô dọa cho sợ hết hồn, cô ấy quay lại thấy người vừa đến là Giang La, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đáp: "À, tớ đến tìm người ấy mà."
"Cậu cũng có người quen ở trường THPT số 3 này hả?"
"Ừ, bạn thời cấp hai." Tống Du tò mò hỏi: "Vậy cậu tới đây làm gì thế?"
Giang La giơ cuốn [Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu] vừa mượn được lên giải thích với cô ấy: "Tớ đến Hiệu sách Nhất Giác để mượn sách, vừa mới làm thẻ xong."
"Ừ, tớ cũng có thẻ, nếu cậu nói sớm tớ sẽ cho cậu mượn tấm thẻ ấy." Tống Du rất vô cùng nhiệt tình, nói: "Không cần phải bỏ tiền ra làm thẻ nữa."
"Không sao."
"Nếu thư viện thành phố sửa xong sớm, chúng ta có thể đến đó mượn sách miến phí nhưng tớ nghe nói phải sang năm nó mới hoàn công."
Tống Du câu được câu không trò chuyện với Giang La, Giang La cũng đứng ở cổng trường học cùng chờ người với cô ấy, để cô ấy không phải buồn chán chờ một mình.
"Cậu đang đợi ai thế? Bạn thân của cậu hả?"
Người phục vụ bê lên một lồng bánh bao hấp nóng hổi, đặt lên bàn chỗ trước mặt của Giang La.
Khói trắng bốc lên nghi ngút, hương thơm lập tức tỏa ra.
Kỳ Thịnh ngồi bên chiếc bàn nhỏ, dường như đôi chân dài của anh không có chỗ để, buộc phải mở banh ra trông hết sức khổ sở.
Từ góc của Giang La nhìn sang, ánh dương thấp thoáng từ từ mọc lên phía sau lưng anh, ánh nắng chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng bị phản xạ lại tạo thành từng vầng sáng. Hơi nước bốc lên khiến gương mặt tuấn tú của Kỳ Thịnh khiến anh trông càng thêm lạnh lùng, xa cách, trông chẳng hợp chút nào với khung cảnh khói lửa nhân gian, náo nhiệt xung quanh.
Sắc mặt của anh rất khó chịu, lúc không nói chuyện sẽ khiến người ta có cảm giác lạnh như băng, xa cách vạn dặm một cách vô duyên vô cớ.
Bởi vì anh đã trả tiền bánh bao rồi, thế nên Giang La đã tới cửa hàng tiện lợi ở ngay cạnh đó mua một túi sữa bò và một túi sữa đậu nành, cô đưa túi sữa đậu nành cho anh.
Kỳ Thịnh không nhận, cô biết anh khó chịu, bèn cắm ống hút vào rồi mới đưa qua.
"Tôi không thích uống sữa đậu nành." Anh lấy túi sữa bò trong tay Giang La, cúi đầu uống một hớp.
Giang La xấu hổ rút tay về, cô đang định bảo anh uống ít sữa bò thôi, đã cao lắm rồi, đừng cao thêm nữa nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng cô bỗng cảm thấy nhạt nhẽo.
Thôi vậy.
Hai người im lặng ăn bữa sáng, có sữa bò mát lạnh rót vào bụng, vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt của Kỳ Thịnh đã dịu đi đôi chút…
"Cậu đi cùng Nhậm Ly à?"
"Sao tối qua cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
Hai người cùng nói một lúc rồi lại cùng nhau im lặng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt... Bầu không khí tĩnh lặng chậm rãi lan ra, chẳng rõ vì sao gò má của cả hai hơi ửng hồng.
Một lát sau, Giang La nhìn thấy khuỷu tay của anh đặt trên cạnh bàn, cô bèn xắn ống tay áo màu xanh trắng của anh lên và kiểm tra phần khuỷu tay anh.
Chỗ đó hơi trầy da, do anh rất trắng thế nên chỉ cần bị thương một chút thôi vết máu cũng hiện ra một cách rất rõ ràng. Anh không dán băng keo cá nhân, để mặc cho vết thương lộ ra trong không khí, sau đó vết thương cọ vào áo làm cho quần áo cũng dính một chút máu.
Cô gái khẽ cau mày, hỏi anh: "Hôm qua Tiêm Tiêm không mang băng keo cá nhân cho cậu à?"
Nhắc đến chuyện này, Kỳ Thịnh lại thấy bực mình nhưng anh cố nén giận, khó khăn lắm quan hệ giữa cả hai mới dịu xuống, anh không muốn nó bị phá vỡ dễ dàng thế.
"Có mang nhưng chẳng có tác dụng gì cả."
Giang La vội vàng lấy từ trong cặp sách ra một miếng băng cá nhân in hình Doraemon dự phòng, cô xé nó ra, cẩn thận dán lên chỗ khuỷu tay anh.
"Sao lại bị thế này?"
"Chơi bóng trong lớp, vô tình va phải cạnh cửa, bị phần bản lề làm xước."
"Sao cậu lại không cẩn thận gì thế, sau đừng có học theo cái thói đuổi đuổi bắt bắt của mấy nam sinh thô lỗ ở trong ban tự nhiên của cậu nữa."
"Nếu bọn họ thô lỗ thì tôi bị coi là gì?" Anh cau mày hỏi cô.
"Cậu không giống họ."
"Sao lại không giống?"
"Không giống là không giống."
Cô sờ lên cánh tay anh, kiểm tra xem còn vết trầy xước nào khác không, kết quả lại sờ thấy có hai vết thương đã đóng vảy: "Cậu nhìn cậu đi, mới chia lớp được có mấy ngày mà trên người đã chồng chất vết thương thế này rồi, không đau à?"
Thật ra cũng không đau lắm, thế nên Kỳ Thịnh cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng thấy ánh mắt quan tâm, dịu dàng như lông vũ lướt khắp làn da mình của cô gái nọ, thậm chí Kỳ Thịnh còn cảm thấy ngứa ngáy, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, anh cúi đầu uống sữa tươi, hầu kết lăn nhẹ.
Anh mới có vài vết trầy xước, bầm tím, Giang La đã cằn nhằn biết bao nhiêu lâu.
Đó chính là điểm khác biệt giữa anh và những nam sinh thô lỗ kia…
Có một cô gái luôn ở bên cạnh anh chăm sóc anh, hồi còn học tiểu học anh đánh nhau với một nam sinh, bị gãy đầu gối, Giang La đã tức giận đến mức tìm đến nam sinh có vóc người to con đã đánh nhau với anh và mắng cho cậu ta một trận.
Khi ấy Kỳ Thịnh chỉ cười thôi, anh thích cô gái này quan tâm, chiều chuộng anh một cách lộ liễu như thế.
Đương nhiên, dù là bất cứ chuyện gì, bất cứ thứ gì, kể cả tình cảm cũng vậy, Kỳ Thịnh luôn muốn mình là duy nhất.
Anh không thể chịu đựng được việc cô cũng đối xử tốt với những người khác như vậy, cái gã Nhậm Ly kia là cái thá gì chứ, cậu ta cũng xứng có được sự quan tâm của cô cơ à?
"Giang La, bớt giao du với những người vớ vẩn này lại." Kỳ Thịnh rút tay về, kéo ống tay áo xuống, mặt mày không chút cảm xúc, buông lời cảnh cáo cô: "Đừng để tôi thấy thêm bất cứ lần nào nữa."
"Tôi đâu có."
"Người ta đã tìm đến tận cửa rồi mà cậu còn nói là đâu có à?"
Giang La cũng cảm thấy rất bất lực.
Nhậm Ly nắm được điểm yếu của cô nên cô không dám nói mấy lời quá khó nghe với anh ta. Lỡ như, lỡ như anh ta thật sự tìm tới Kỳ Thịnh và nói cho anh biết chuyện, thế thì thiên hạ này sẽ loạn mất.
Nếu như để Kỳ Thịnh biết chuyện đó thì quan hệ bạn bè giữa hai người họ sẽ tan tành chỉ trong một ngày.
Giang La không thể mạo hiểm như vậy, cô không thể thua được.
Cô không còn cách nào khác đành phải đáp qua loa lấy lệ: "Nhậm Ly cũng đâu phải người vớ vẩn, cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cậu ta học cùng lớp với tôi, ra thấy vào gặp, nói với nhau vài câu cũng đâu có sao."
"Tên nhãi khốn nạn ấy có ý với cậu." Kỳ Thịnh nói thẳng vào điểm chính.
Gò má của Giang La khẽ nóng lên, cô nhắm mắt nói: "Điều này chứng tỏ, không phải tất cả nam sinh trên thế giới này đều là thành viên của hiệp hội ngoại hình. Xem ra tôi cũng có chút quyến rũ đấy chứ."
Kỳ Thịnh lập tức bị câu nói này của cô chọc giận, "bộp" một tiếng, anh quăng đôi đũa lên bàn, quát: "Cậu đang tìm kiếm sự tự tin ở chỗ của tên nhãi khốn nạn đó đấy à? Giang La, cậu có muốn biết rốt cuộc cậu ta thích cậu ở điểm nào không? Trên cơ thể cậu có chỗ nào khiến nam sinh để ý, chắc chính cậu cũng chưa tìm ra đâu đúng không? Lúc đó, ở sân bóng, cậu ta đã nói những lời khốn nạn đến cỡ nào mà cậu còn chưa biết hay sao..."
Đám học sinh xung quanh vội vàng nhìn sang, tò mò hóng hớt chuyện của hai người họ.
Nỗi chua xót trong lòng cô gái trào ra như đê vỡ, cô bị oan ức đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Thịnh lớn tiếng mắng mỏ cô như thế, trước đây anh chưa bao giờ hung dữ với cô như vậy.
Giang La hít sâu một hơi, căm giận nhìn về phía Kỳ Thịnh: "Hóa ra là cậu nghĩ như thế, cậu cảm thấy tớ chẳng còn gì khác, chỉ có duy nhất... duy nhất chỗ kia đủ để hấp dẫn người khác..."
Không nói được nữa rồi, cô không nhịn được khóc nấc lên.
Ý của Kỳ Thịnh không phải vậy, sao anh có thể có ý đó được cơ chứ nhưng cô gái nhỏ đã hiểu lầm anh rồi, điều đó cũng đủ để anh giận đến no.
Kỳ Thịnh tức giận bỏ đi, mấy lọ gia vị và lọ giấm trên bàn đều bị anh hất đổ, lăn xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, mùi chua lan ra khắp nơi.
Giang La vội vã lấy tiền ra bồi thường cho chủ quán lọ giấm đã bị vỡ.
Cô thấy trên lồng hấp còn mấy chiếc bánh bao nhân thịt xào tương, thấy hơi không nỡ lãng phí, bèn gói lại, vừa đi trên đường vừa ăn, mang theo cặp mắt còn hơi ướt át.
Những lời kia của Kỳ Thịnh khiến cô đau lòng, hơn nữa bản thân cô cũng nói rất nhiều lời khiến anh hiểu lầm, đúng là vừa đau lòng vừa hại người.
Ở một bên đường dành cho xe đạp phủ đầy lá bạch quả, Giang La ngước mắt lên đúng lúc trông thấy Kỳ Thịnh lại đạp chiếc xe đạp leo núi quay trở lại, trông anh có vẻ rất tức giận, đừng có nói là anh quay lại để đánh cô cho hả giận đấy nhé?
Cô sợ đến mức gào ầm lên, vội vã quăng xe đạp ở đó, liên tục lùi về phía sau…
"Kỳ Thịnh, quân tử động khẩu không động thủ!"
"Năm mười lăm tuổi chúng ta đã hứa hẹn rồi kia mà, sẽ không bao giờ đánh nhau nữa."
"Cậu đừng có tới đây!"
Giang La giơ tay ôm đầu, hai mắt khép chặt, ai ngờ ngay sau đó cô bị Kỳ Thịnh kéo vào trong ngực, ôm thật chặt.
Chiều cao của hai người chênh lệch rất nhiều, cái ôm này trông chẳng khác nào một con gấu lớn ôm một con búp bê mềm mại, anh ôm trọn người cô vào lòng...
Giang La không nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, nặng nề, chậm rãi, kéo dài rất lâu...
"Kỳ Thịnh..."
"Sớm muộn gì ông đây cũng bị cậu làm cho tức chết."
Một làn gió khẽ thổi qua, cuốn lấy từng mảnh lá vàng, đưa chúng bay về phương xa.
Giang La nhớ lại lời hứa hẹn năm mười lăm tuổi ấy, hai người đã ngoéo tay hẹn nhau rằng, lớn rồi sẽ không tiếp tục đánh nhau nữa, dù ai làm cho ai không vui đều phải thừa nhận sai lầm của mình.
Nếu như muốn giữ thể diện, không nói ra được lời nhận sai ấy vậy thì cứ ôm một cái đi.
...
Giang La dùng tiền tiêu vặt mà bản thân mình tích góp rất lâu, làm một tấm thẻ mượn sách ở "Hiệu sách Nhất Giác".
Xế chiều hôm ấy, Giang La vừa mượn xong sách bước ra ngoài, từ xa cô đã trông thấy bóng dáng mảnh khảnh, trắng trẻo của bạn cùng lớp Tống Du.
Cô ấy đang đứng ngoài cổng trường THPT số 3 Hạ Khê, thỉnh thoảng lại ló đầu vào bên trong nhìn, trông tâm trạng có vẻ khá nặng nề.
Giang La như người đi xa gặp được người quen cũ nơi đất khách quê người, cô bước tới, vỗ vai cô ấy hỏi: "Này, cậu đang làm gì ở đây thế?"
Có vẻ như Tống Du bị cô dọa cho sợ hết hồn, cô ấy quay lại thấy người vừa đến là Giang La, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đáp: "À, tớ đến tìm người ấy mà."
"Cậu cũng có người quen ở trường THPT số 3 này hả?"
"Ừ, bạn thời cấp hai." Tống Du tò mò hỏi: "Vậy cậu tới đây làm gì thế?"
Giang La giơ cuốn [Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu] vừa mượn được lên giải thích với cô ấy: "Tớ đến Hiệu sách Nhất Giác để mượn sách, vừa mới làm thẻ xong."
"Ừ, tớ cũng có thẻ, nếu cậu nói sớm tớ sẽ cho cậu mượn tấm thẻ ấy." Tống Du rất vô cùng nhiệt tình, nói: "Không cần phải bỏ tiền ra làm thẻ nữa."
"Không sao."
"Nếu thư viện thành phố sửa xong sớm, chúng ta có thể đến đó mượn sách miến phí nhưng tớ nghe nói phải sang năm nó mới hoàn công."
Tống Du câu được câu không trò chuyện với Giang La, Giang La cũng đứng ở cổng trường học cùng chờ người với cô ấy, để cô ấy không phải buồn chán chờ một mình.
"Cậu đang đợi ai thế? Bạn thân của cậu hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.