Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 48

Xuân Phong Lựu Hỏa

10/12/2023

Kỳ Thịnh đưa Giang La trở lại căn phòng ‘tâm linh’ của cô.

Anh bật hết đèn các phòng lên trước, đi kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, thậm chí còn mở từng ngăn tủ quần áo ra kiểm tra.

Hoàn toàn trống rỗng, không có gì cả.

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Cô gái nắm chặt góc áo anh, rụt rè trốn sau lưng anh, sắc mặt tái nhợt chỉ về phía phòng tắm: “Trong... Trong kia nữa!”

Kỳ Thịnh lại mở cửa phòng tắm ra một lần nữa, lúc mở ra, tiếng cửa ma sát với sàn nhà phát ra tiếng ‘cót két’.

Anh thấy cửa sổ trong phòng tắm đang mở hé, có gió thổi vào: “Là tiếng gió thổi đập vào cửa.”

“Không phải đâu, tôi chắc chắn là có ma.” Giang La khăng khăng nói: “Vi Vi cũng nói vậy, trong khách sạn này từng xảy ra có rất nhiều việc kỳ lạ liên quan đến tâm linh, không chỉ mỗi mình tôi cảm nhận được có ma đâu.”

Kỳ Thịnh đóng chặt cửa sổ rồi bước ra ngoài phòng tắm: “Cậu cứ vào xem thử đi, chắc sẽ không có tiếng động gì kỳ lạ nữa đâu.”

“Được rồi.”

Giang La có thể nhìn ra, Kỳ Thịnh đang thấy hơi bực bội. Mặc dù anh đã cố gắng kìm nén, nhưng vẫn lộ ra cảm xúc khó chịu.

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Giang La là người biết điều, không dám quấy rầy anh nữa: “Thực sự xin lỗi, cậu về ngủ tiếp đi, ngày mai còn có cuộc thi nữa.”

Kỳ Thịnh cũng chú ý tới vẻ rụt rè của cô, trước khi rời đi... Anh còn xoa đầu cô như muốn an ủi.

Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Giang La lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Mấy chuyện như sợ ma này ấy... Không phải cứ chắc chắn không có ma là có thể vượt qua rào cản tâm lý của mình. Dù sao thì ma cũng chẳng thể xuất hiện lúc đèn đang bật sáng trưng lại còn ở trước mặt bao nhiêu người như này.

Lúc anh đến thì không bắt được ma, nhưng một khi cô ở một mình, lại tắt hết đèn đi, trong bóng tối, ở một góc khuất nào đó, nói không chừng... nó ở ngay trong tủ đóng kín!

Giang La sợ hãi vội nhảy lên giường, vén chăn lên và quấn chặt quanh mình như vỏ ốc, co ro run rẩy trong chăn.

Cô tập trung toàn bộ tinh thần, không để sót bất cứ một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.

Giờ thì cô chắc chắn chẳng thể ngủ được, cô đang trong trạng thái tinh thần căng thẳng và không buồn ngủ chút nào.

Cọng rơm cứu mạng duy nhất bên cạnh cô lúc này là chiếc điện thoại di động.

Cô kết nối mạng wifi trong phòng, bật QQ Messenger lên rồi để đó, lướt qua một lượt QQ của Mập, Than và Tống Thời Vi, sau đó mở trình phát nhạc trong máy lên nghe vài bài, tất nhiên để loa ngoài cho đỡ sợ.

Đêm đã về khuya mà cô vẫn chưa thấy buồn ngủ.

E là cô sẽ không thể nhắm mắt cho đến khi trời sáng.



Nửa đêm, Kỳ Thịnh lại bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh kiểm tra điện thoại, đã là 0 giờ 37 phút.

Anh bất lực ngồi dậy xuống giường đi mở cửa, cô gái mặc bộ váy ngủ màu trắng rộng rãi, cô ôm chặt lấy gối của mình, đầu tóc bù xù, vẻ mặt mệt mỏi, dáng vẻ nhìn rất đáng thương.

Câu đầu tiên anh nghe được khi mở cửa là: “Tôi xin lỗi...”, cô nói với giọng như sắp khóc.

Kỳ Thịnh thật sự không còn chút cảm xúc bực bội nào, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghiêng người sang một bên để mở cửa…

“Lăn vào đây.”

Dường như cô gái ngoe nguẩy đuôi như mèo con rồi chui tót một phát vào trong.

Bố cục của hai phòng giống nhau, là phòng nhỏ, không gian chật chội, cũng không có sô pha, chỉ có một chiếc giường lớn màu trắng dựa sát vào tường chiếm gần hết diện tích trong phòng, lối đi nhỏ hẹp.

Chăn gối trên giường lộn xộn, do anh vừa nằm ngủ trên đó.

Giang La ôm gối đứng trong phòng, hơi lúng túng không biết nên làm gì.

Kỳ Thịnh vừa bước vào phòng đã uể oải ngã xuống giường, nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối, anh nói với giọng lười biếng đầy sức hút: “Cậu tự tìm chỗ mà ngủ đi, tôi không để ý được nhiều vậy đâu.”

“À, được thôi!”

Giang La nhìn khắp quanh phòng ngoại trừ giường và thảm, thì chỉ có…

Chỉ có bàn làm việc kê bên cửa sổ thôi.

Thôi ngủ trên bàn cũng được, ít nhất không cần lo sợ có ma.

Cô bước đến, kéo ghế ra rồi gục trên bàn ngủ gà ngủ gật như trong lớp học.

Kỳ Thịnh không để ý đến cô, anh đã buồn ngủ ríu cả mắt rồi.

Giang La đợi mãi cho đến khi hơi thở của chàng trai dần đều đều, nghe như… Anh đã hoàn toàn đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng, cô cẩn thận di chuyển đến mép giường rồi rón rén ngồi xuống.

Đệm bị lún xuống một chút, may mà anh không tỉnh.

Giường được kê sát tường, Kỳ Thịnh ngủ ở bên ngoài, Giang La bò từ cuối giường vào chỗ phía trong, động tác rất nhẹ, giống như một con mèo, mỗi khi di chuyển được một bước, cô đều phải dừng lại quan sát, sợ anh sẽ bị đánh thức.

Chàng trai nằm nghiêng ở bên kia giường, hơi thở nặng nề.

May quá, anh chưa tỉnh.

Anh quấn một chiếc chăn mỏng quanh bụng, nghiêng người. Trong màn đêm, dáng người cân đối của anh... Không ngờ lại hấp dẫn đến lạ.

Không ngờ lại ngủ chung giường với Kỳ Thịnh, nghĩ thôi đã thấy khó tin rồi.

Mặc dù, mặc dù… Cô cố giữ khoảng cách với anh.

Nhưng thực tế họ đang nằm trên cùng một chiếc giường!

Cảm xúc trong lòng Giang La dao động đến mức cô đỏ hết cả mặt.

Không, không, không, không được nghĩ ngợi lung tung!

Cô gái ngoan ngoãn dựa sát vào tường, nằm ngủ ở mép giường, chỉ đắp một góc chăn nhỏ, cố gắng để khiến mình không tồn tại.

Có hơi khó ngủ một chút, nhưng… Thoải mái hơn nhiều so với ngủ một mình trong căn phòng ma đó, cô chẳng còn thấy sợ hãi nữa.

Trong bóng tối, Kỳ Thịnh mở mắt.

Vốn dĩ anh chưa ngủ sâu, vừa rồi khi cô leo lên giường, anh đã muốn đá cô lăn xuống rồi.

Dám trèo lên thật cơ à.

Nhưng Kỳ Thịnh vẫn ngầm cho phép mọi hành động của cô, trong thâm tâm anh... Thực ra, anh cũng bằng lòng để cô làm như vậy.

Anh xoay người lại nhìn cô, cô gái chú ý tới động tác của anh, lập tức nằm im như xác chết, che miệng lại, hô hấp cũng chững lại.

Tỉnh rồi, cậu ấy tỉnh rồi!

Làm sao bây giờ!

Cậu ấy mà nhào đến thì làm thế nào bây giờ!

Á á á á!

Giang La rối bời đến tim đập loạn xạ, trong đầu cô toàn những hình ảnh không nên có kia…

Giờ bụng cô toàn mỡ là mỡ.

Vòng eo ngấn mỡ trông không đẹp chút nào…

Đợi đã, mình đang nghĩ gì thế này!

Kỳ Thịnh mở mắt ra nhìn cô, cô quay lưng về phía anh, váy xòe trắng tinh, cơ thể hơi run, người như dính vào tường.

Chăn cũng tuột ra khỏi bụng cô.



“Chăn không đủ lớn, nằm xích lại đây đi.” Anh khẽ nói.

Giang La nghe vậy cả người đông cứng lại như đóng băng.

Tiêu đời rồi!

Cậu ấy bảo mình nằm xích lại.

Giang La tiếp tục giả chết, Kỳ Thịnh lại nói thêm một câu: “Bị cảm thì đừng có kêu.”

Cô gái chuẩn bị tinh thần như đi ứng phó với địch, nhích từng chút một về phía anh, Kỳ Thịnh đắp lên người cô.

Từ chăn, đến ga, gối đệm ấm áp, tất cả đều... Có mùi của anh.

Hai má Giang La nóng bừng như thiêu đốt, cô quay lưng về phía anh để tránh bị anh nhìn thấy.

Kỳ Thịnh lại nằm xuống, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Chuyện tối nay, đừng có nói với ba của cậu đấy.”

“Tôi sẽ không nói đâu!” Giang La cảm thấy anh hơi ngốc khi dặn cô câu này: “Tôi có ngu đâu, sao đi nói ra chuyện này được.”

“Hình như cậu và ba cậu chẳng giấu nhau chuyện gì cả.”

Giang La quay người lại nhìn anh.

Chàng trai gác một tay ra sau đầu, bình tĩnh nhắm mắt lại, làn mi dài cong vút, lông mày rậm nam tính, sống mũi cao thẳng, đẹp đến nao lòng.

“Giữa cậu và ba cậu, chẳng có bí mật gì cả.” Giọng nói của anh giống như giọng phát ra từ chiếc đài phát thanh cũ, vừa nhỏ vừa ồm ồm, trong màn đêm yên tĩnh như vậy, quyến rũ lạ thường.

Giang La úp mặt vào khuỷu tay mập mạp: “Bởi vì tôi chỉ có ba mà thôi, lúc còn nhỏ tôi đã giao ước với ông ấy, rằng không được giấu ông ấy bất cứ điều gì.”

Kỳ Thịnh buột miệng: “Hâm mộ cậu ghê.”

Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.

Trong bóng đêm, đường nét anh tuấn của chàng trai như được bao phủ bởi một vầng ánh sáng dịu dàng, vẻ sắc sảo và nóng tính thường ngày dường như đã biến mất hoàn toàn.

Giang La biết mối quan hệ giữa ba mẹ của Kỳ Thịnh không tốt, cuối cùng mọi sự căm ghét mà hai người dành cho nhau, đều dồn hết lên người anh.

Thật không công bằng.

Trên đời này lại có ba mẹ không thương con cái như vậy sao?

Trước đây, Giang La đã hỏi Giang Mãnh Nam rất nhiều lần tại sao mẹ lại bỏ rơi cô và ba mình.

Ba nói rằng đôi khi người lớn không như trẻ con, họ không có quyền lựa chọn, trẻ con có thể làm nũng, khóc lóc ăn vạ, nhưng người lớn thì không thể.

Ông nói: “Tình yêu là sự kiềm chế, sự nhẫn nhịn lâu dài và không bao giờ kết thúc...”

Giang La không hiểu lời nói của ba, cô chỉ cảm thấy rằng mẹ không yêu cô, không yêu ba cô nữa, vì vậy bà đã lựa chọn rời đi.

Cô cũng hơi hiểu cảm giác của Kỳ Thịnh rồi.

Cô gái tiến lại gần anh, vươn tay ôm lấy eo anh một cách đầy quan tâm.

Kỳ Thịnh cảm thấy toàn thân tê dại có luồng điện chạy qua, lăn xuống giường, kích động đứng lên: “Cậu làm gì vậy!”

“Tôi... Ôm cậu thôi mà.” Giang La nói với giọng điệu ngây thơ: “Không có ý gì khác.”

“Ôm cái quái gì! Nằm yên mà ngủ đi!”

“Ồ.”

Giang La cảm thấy hơi tủi thân, đang chê mình sao!

Kỳ Thịnh lại đùn cô về vị trí bên trong cạnh mép tường, còn anh thì ngủ ở ngoài, còn dùng một cái gối thừa làm ‘đường ranh giới’.

“Không được vượt quá giới hạn.”

“Ừm...”

Giang La hơi mím môi, nhìn chàng trai nằm ngay bên kia ‘đường chia lãnh thổ’, rồi nói: “Cậu mới giống công chúa ấy.”

“Công chúa… Kỳ Thịnh ạ.”

“Câm miệng.”

Giang La ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lăn vào trong hai vòng.

“Không được cử động.”

“Được rồi.” Cô giữ nguyên sự im lặng.

“Đừng làm ồn.”

“Tôi đâu có làm gì ồn ào đâu!”

Kỳ Thịnh trở nên cáu kỉnh: “Tiếng thở của cậu làm phiền đến tôi.”

“...”

Cậu ấm à, cậu thật là khó chiều quá đi.

Còn vô lý hơn cả cô lúc còn nhỏ.

Tính khí của Giang La cũng dễ chịu, cô thở chậm lại, tiếng thở nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

“Đã nói rồi mà, đừng có làm phiền tôi.”

“Tôi đâu có nói gì nữa đâu!”

“Những suy nghĩ lung tung trong đầu cậu đang làm phiền tôi đó.”

“...” Cô gái ngồi hẳn dậy, tức giận đến mức phồng má trợn mắt nói: “Kỳ Thịnh, cậu đừng có mà quá đáng!”

“Thế thì trở về căn phòng bị ma ám kia ngủ đi.”

“Ngủ ngon!” Giang La lập tức nhắm mắt lại, không dám nói thêm câu nào nữa. 



Một lúc sau, cô gái lại thì thầm hỏi: “Kỳ Thịnh, cậu ngủ chưa?”

Kỳ Thịnh: “...”

“Lại có vấn đề gì?”

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Thì đi đi, còn muốn ông đây đi cùng cậu à?”

“Không phải.” Giang La do dự nói: “Cậu mau ngủ đi, cậu ngủ rồi, tớ mới đi.”

“Tại sao?”

“Không có tại sao gì hết… QAQ.”

“...”

Anh lấy gối che đầu, trong lòng thầm nghĩ đêm nay chắc chẳng ngủ nổi nữa.

Khoảng mười phút trôi qua, cô gái vẫn nằm yên không động đậy, Kỳ Thịnh sốt ruột, không kìm được nữa, nói: “Đi nhanh lên!”

“Cậu làm gì vậy, sao lại vẫn đợi tôi đi vệ sinh xong thế? QAQ.”

“Cậu không đi thì làm sao tôi ngủ được.”

“Sao cậu...”

Giang La chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bước qua người anh lết xuống giường, trong bóng tối cô không nhìn rõ gì, một chân xỏ nhầm dép to của anh chân còn lại đi dép nhỏ của mình, rồi đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

Nhưng cửa phòng tắm này là cửa kính thuộc dạng đẩy cánh, hoàn toàn không cách âm, đứng bên ngoài có thể nghe rõ tiếng động bên trong.



Cô gái ngồi trên bồn cầu, một lúc lâu sau, cô vẫn thấy ngại không dám giải quyết vấn đề của mình.

Kỳ Thịnh: “Cậu chết dí bên trong đấy à?”

Giang La: “Bi.ến thái! Không được nghe lén!”

Kỳ Thịnh: “...”

“Ông đây chẳng thèm!”

“Kỳ Thịnh, cậu mau ngủ đi, xin cậu đấy.”

Hình như Kỳ Thịnh đã hiểu ra sự xấu hổ của cô, mặc dù hơi cạn lời, nhưng con gái chính là như vậy.

Anh bật nhạc MP3 trên điện thoại, mở đại một bài hát.

Giang La cũng nhanh chóng mở vòi nước, giai điệu rap dồn dập bên ngoài hòa với tiếng nước chảy xối xả bên trong, cuối cùng Giang La cũng giải quyết xong ‘nỗi buồn’ của mình. Cô đỏ mặt bước ra ngoài, lại bước qua anh, nằm ngủ phía trong.

Kỳ Thịnh cũng đi vệ sinh một lúc, khi anh quay lại, Giang La đang cầm điện thoại anh lên để nghe nhạc.

Anh ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Tôi chẳng phiền phức như cậu.”

“Hừ, cậu là con trai.”

Kỳ Thịnh tắt đèn rồi nằm xuống, Giang La cũng tắt nhạc, đặt điện thoại lên bàn cạnh giường…

“Ngủ ngon, Kỳ Thịnh.”

“Ngủ ngon, cục cưng.”



Ngày hôm sau, Kỳ Thịnh bị ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuyên qua rèm cửa sổ đánh thức.

Anh vừa thức dậy đã thấy có gì đó sai sai.

Tầm mắt anh di chuyển xuống dưới, nhìn thấy cô nàng mũm mĩm đang thư thái ôm lấy anh ngủ đến là say, đầu thì cứ dụi vào cổ anh.

Điều khiến Kỳ Thịnh thấy kinh hoàng hơn nữa là…

Ô dù bung hết ra rồi.



Nửa tiếng sau, Kỳ Thịnh bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng thoải mái.

Cô gái uể oải quấn chăn nằm giường, nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng.

Kỳ Thịnh đi tới, lấy đầu gối đẩy cô một cái: “Dậy đi, sắp muộn rồi.”

“Ba... Ba đừng gọi nữa, con dậy ngay đây.”

Kỳ Thịnh chống hai tay ngay mép giường, khóe miệng cong lên nói: “Gọi lại lần nữa xem nào?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang La kinh ngạc mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn của chàng trai, cô sợ hãi lăn sang một bên khác, suýt nữa đập vào tường.

“Sao vậy, không quen à?”

“...”

Đương nhiên cô còn nhớ chuyện tối qua, cô vuốt mái tóc rối bù của mình rồi hỏi: “Có phải bây giờ tôi rất mập không?”

“Lúc nào cậu mà chả...”

Giang La quét ánh mắt đầy uy hiếp nhìn anh, anh lập tức đổi ý: “Đáng yêu vô cùng.”

Rồi nở nụ cười nham nhở của kẻ mặt người dạ thú.

“Hừ.”

“Đi rửa mặt chải chuốt đi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chắc chẳng kịp ăn bữa sáng nữa đâu.”

Giang La nhìn thời gian trên điện thoại, chỉ còn một tiếng nữa là cuộc thi bắt đầu, cô vội vàng xỏ dép chuẩn bị về phòng của mình.

Khoảnh khắc cô mở cửa phòng ra, Kỳ Thịnh đã đuổi theo rồi giữ tay đang mở cửa của cô lại. Giang La ngạc nhiên nhìn anh, nhưng thấy anh làm động ra ‘suỵt’ ra hiệu không được nói.

Trong hành lang vang lên tiếng gõ cửa của Tống Thời Vi: “Giang La, cậu đã đánh răng rửa mặt xong hết chưa? Đến giờ xuất phát rồi.” 

Giang La hốt hoảng nhớ ra, tối qua cô có hẹn với Tống Thời Vi cùng đi đến địa điểm thi, còn nói cho cô ấy biết số phòng của mình nữa.

“Giang La, cậu dậy chưa? Lạ thật, sao lại không có ai ra mở cửa?”

“Hay là cậu ấy đi rồi?” Tiếng của Mập vang lên.

“Không đâu, cậu ấy nói sẽ đợi tôi cùng đi đến trường thi.” Tống Thời Vi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, che miệng lại nói: “Đừng nói là cậu ấy bị ma bắt đi rồi nha, chẳng lẽ phòng của cậu ấy có ma?”

“Vãi đạn! Đừng dọa tôi chứ!”

“Đợi đã, để tôi gọi điện thoại cho cậu ấy.”

“Tôi cũng sẽ gọi cho anh Thịnh.”

Giang La và Kỳ Thịnh liếc nhìn nhau, giây tiếp theo, cả hai lao đến tủ đầu giường lấy điện thoại.

Nhưng đã muộn rồi, điện thoại di động của họ luân phiên đổ chuông.

“Ơ? Chuyện gì vậy?”

Tống Thời Vi đi theo tiếng chuông điện thoại đến phòng bên cạnh, áp vào cửa, tập trung nghe: “Điện thoại của hai người họ...”

Giây tiếp theo, cô ấy sợ hãi mở to mắt, chợt hiểu ra điều gì đó…

“Vãi chưởng!”

Cuối cùng, cửa phòng mở ra, Giang La tuyệt vọng đi ra, Kỳ Thịnh đút một tay vào túi, cũng cảm thấy có chút bất lực.

Mập, Tống Thời Vi và Than ngoài cửa thấy vậy thì sốc đến nỗi há hốc miệng.

“Hai người...”

“Các cậu đừng hiểu lầm, không có gì xảy ra hết!”

Mập kéo Kỳ Thịnh sang một bên, vẻ mặt hóng chuyện nói: “Anh Thịnh, anh như thế này là là là… Không được rồi, không phải cậu ấy là con gái của anh sao?”

Kỳ Thịnh cũng lười giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Không làm gì cả, chỉ ngủ cùng nhau thôi.”

“Chỉ là cùng nhau ngủ thôi?”

Thế này mà còn bảo không làm gì.

Giang La cũng giải thích với Tống Thời Vi: “Bởi vì phòng của tớ bị ma ám, tớ hơi sợ nên đã đi tìm Kỳ Thịnh.”

“Thật sự chỉ có vậy thôi sao?”

“Đúng vậy!” Giang La sợ cô ấy không tin: “Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ... Cậu không phải không biết con người của Kỳ Thịnh.”

“Được rồi, được rồi, tớ tin cậu, mau đi đánh răng rửa mặt, thu dọn chút đi.”

“Ừ.”

Cả hội chỉ có sắc mặt Than là khó coi, anh ấy nhấc chân đá vào bình cứu hỏa cạnh hành lang rồi quay người bước vào thang máy, không buồn chào ai.

Than nóng giận như vậy, thực sự là một cảnh tượng hiếm có.

Anh ấy là người có tính cách dễ chịu nhất trong ngõ Vụ Túc, dù có trêu đùa thế nào cũng không thật sự nổi giận, luôn nở nụ cười cho qua chuyện.

Mập lẩm bẩm đầy khó hiểu: “Cậu ấy nổi điên gì vậy nhỉ?”

Kỳ Thịnh nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, khuôn mặt u ám của Than dần biến mất sau khe cửa thang máy, hình như anh đã hiểu ra điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook