Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng
Chương 60
Xuân Phong Lựu Hỏa
10/12/2023
Tống Thời Vi mua rất nhiều sản phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm có thương hiệu, sẵn sàng để chăm sóc bản thân sau khi tốt nghiệp, thậm chí cô ấy còn đi nhuộm tóc highlight màu xanh dạ quang, trông rất cá tính.
Giang La sợ bản thân chẳng dùng đồng nào đến khi Kỳ Thịnh hỏi tới, kiểu gì anh cũng sẽ hỏi liệu có phải cô vẫn coi anh là người xa lạ, không coi anh là bạn trai của mình hay không.
Tống Thời Vi cảm thấy Giang La nghĩ quá nhiều, toàn lo chuyện không đâu, việc muốn dùng hay không dùng là do mình, nếu muốn thì dùng còn không muốn thì thôi, việc gì phải lo lắng đến chuyện người ta nghĩ như thế nào.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Chẳng qua là... vất vả lắm Giang La mới theo đuổi được anh bạn trai quý giá nọ thế nên việc cô đồng ý chiều chuộng anh cũng chẳng có gì sai.
Tống Thời Vi lựa chọn rất tỉ mỉ, cô ấy chọn giúp Giang La một chai nước hoa hương trà nhài giá cả phải chăng.
Hai người tạm biệt nhau ở ngã tư rồi ai về nhà đó. Sau khi về nhà, Giang La tắm rửa sạch sẽ, thay sang bộ quần áo ngủ rồi không thể chờ thêm được nữa mà lấy lọ nước hoa ra, xịt một chút lên người.
Thơm quá.
Hương nước hoa mang theo chút thanh nhã, điềm tĩnh của trà nhài, ngửi kỹ dường như còn mang theo chút hương hoa cam dịu dàng.
Có một chai nước hoa.
Cũng tương tự với việc cô đã bước bước đầu tiên trên con đường trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Chẳng qua là cô vẫn chưa muốn trang điểm, thế nên tạm thời chưa cần mua mỹ phẩm, cái cô cần làm bây giờ là cố gắng học hỏi chút kỹ thuật trang điểm của Tống Thời Vi.
Một lát sau, Giang Mãnh Nam gọi điện thoại tới...
"Cơm tối cũng không chịu ăn. Con muốn tu tiên đấy à?"
"Con không ăn đâu." Cô gái khẽ rì rầm: "Con muốn giảm cân."
"Giảm béo cái shit!" Giang Mãnh Nam gắt ầm lên: "Ba nói cho con biết, nếu con dám chọn cách nhịn ăn để giảm cân, ba sẽ đánh bạn trai con."
"..."
"Ba vô lý thế?"
Mười phút sau, Giang La nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?"
"Anh đây."
Giọng nói trầm thấp và từ tính của Kỳ Thịnh truyền đến.
Giang La vội vã chạy ra khỏi phòng, trước khi mở cửa, cô xông vào toilet, sửa soạn lại mái tóc rối bù của mình.
Ngay khi cánh cửa mở ra, con mèo nhỏ đã phi "vèo" ra ngoài, còn nhanh hơn cả cô nữa, nó dụi người vào chân cậu thiếu niên nọ, trong họng phát ra từng tiếng gừ gừ.
Thiếu niên cúi xuống xoa đầu con mèo nhỏ.
Từ nhỏ anh chàng này đã thân mật với mấy con vật nhỏ như chó con mèo con, có lẽ là những động vật nhỏ ấy cũng có thể cảm nhận được khí chất lương thiện trên người anh, ngày cả những con mèo hoang nhạy cảm nhất cũng thích cọ lên chân anh.
Mèo hoang của ngõ Vụ Túc đều trở thành thú cưng nhỏ chuyên "nuôi thả" của Kỳ Thịnh.
Ở chung với đám động vật nhỏ nên khí chất ác liệt trên người anh cũng tản đi rất nhiều, Kỳ Thịnh trở nên ấm áp, dịu dàng hơn.
"Đưa em đi ăn cơm." Kỳ Thịnh hơi cáu kỉnh: "Vừa rồi lúc anh đi ngang qua cửa hàng, suýt nữa thì bị ba em đánh."
"Ôi, anh có bị thương ở đâu không?"
Anh nhún vai đáp: "Né nhanh như chớp, dù gì anh cũng xuất sư rồi mà."
Giang La dựa lưng vào cửa, xoắn xuýt nói: "Em không đói, không muốn ăn cơm."
"Chiều nay đi dạo phố à?"
"Ừ, đi suốt cả một buổi chiều!"
"Thế thì bớt nói huyên thuyên lại." Kỳ Thịnh tiện tay ôm lấy Giang La, vác cô ra khỏi cửa.
"Ôi, em còn đang mặc đồ ngủ! Để em quay lại thay đồ đã."
"Nhanh lên đấy nhé."
Giang La vội vàng chạy trở về phòng, lấy một chiếc đầm công chúa từ tủ quần áo ra mặc vào, sau đó cô mặc thêm quần tất, rồi cài thêm một chiếc kẹp hình hình con bướm lên mái tóc.
Bất cứ lúc nào chỉ cần gặp bạn trai đều phải ăn mặc tỉ mỉ, nghiêm túc.
Lúc cô ra khỏi phòng, Kỳ Thịnh đang dựa vào cạnh cửa ngáp một cái, thấy cô ăn mặc như đi dự sự kiện, suýt chút nữa thì anh không nhịn được cười. Anh thong thả kéo cửa phòng ra, để gió nóng phả vào trong nhà, phả đến mức cô gái nọ mướt mồ hôi.
Ôi mẹ ơi, nóng quá đi mất!
"Được rồi, anh thấy rồi công chúa ạ." Khóe miệng thiếu niên nọ khẽ cong lên lộ ra nụ cười xấu xa: "Em mặc đơn giản thôi, không nóng lắm đấy."
Giang La nóng không chịu nổi, cô vội vã quay vào phòng, ngoan ngoãn thay sang một chiếc áo phông có họa tiết hoạt hình, phối với một chiếc quần soóc dưa hấu trông vô cùng mát mẻ vào ngày hè.
Cô ăn mặc đơn giản như thế khiến Kỳ Thịnh cảm thấy rất thoải mái.
Anh nhìn cô từ nhỏ đến lớn, đây mới là dáng vẻ cô nên có, không cần phải cố ăn mặc khác đi mà làm gì.
Kỳ Thịnh kéo cô ra khỏi cửa: "Muốn ăn cái gì, mời em chọn."
"Muốn ăn, anh."
!!!
Nói huyên thuyên cái gì thế không biết!
Giang La cảm thấy xấu hổ vì chính những khoảnh khắc "ma xui quỷ ám" của mình hết lần này đến lần khác.
Nụ cười trên khóe miệng của Kỳ Thịnh càng thêm đậm, anh kéo cô qua ôm vào lòng, cúi người muốn hôn cô, Giang La vội vàng nghiêng đầu tránh, cô đẩy anh ra từ chối: "Không không không, em đùa thôi mà, anh đừng làm thế!"
"Vậy cũng đừng đùa với anh." Anh khẽ gõ vào trán cô xem như trừng phạt.
Giang La đi bên cạnh anh, cảm nhận được chút đụng chạm trên trán, trong lòng bỗng thấy tràn ngập niềm vui nho nhỏ.
...
Tại quán "mì xào Mãnh Nam", Giang Mãnh Nam đã xào cho hai đứa nhỏ chút đồ, sau đó bảo cả hai ngồi vào một chiếc bàn nhỏ cạnh đó để ăn.
Thật ra ban đầu cả hai đã thống nhất vào thành phố ăn KFC nhưng lúc Kỳ Thịnh đưa cô đi ngang qua cửa hàng thì bị Giang Mãnh Nam nhìn thấy.
Nghe hai đứa bảo muốn đi ăn KFC, ông lập tức gọi cả hai quay lại...
"Chẳng phải con đã nói mình muốn giảm cân à! Còn muốn ăn đồ chiên rán nữa, con ăn một bữa chiên rán, lượng calo bằng mấy lần bữa tối bình thường đấy. Hơn nữa, đồ chiên rán cũng có tốt đẹp gì đâu."
Bị ép buộc chẳng thể làm gì khác, cả hai đành ngoan ngoãn ngồi lại quán ăn bên lề đường của Giang Mãnh Nam.
"Kỳ Thịnh thích ăn đậu hủ Tứ Xuyên, con gái mình thích ăn món thịt lợn nấu hai lần, còn có cả món rau xào đầy đủ vitamin. Để xem món ăn của nhà hàng nào có thể sánh được với bữa tối chan chứa tình yêu do ba nấu."
"Vẻ mặt của hai đứa nào sao? Chê tài nghệ của ba không bằng đầu bếp rán gà của KFC à?"
"Có ăn không đây! Dù sao ông đây cũng chẳng muốn bấn thân hầu hạ hai đứa bay."
...
"Mấy món ba con nấu ngon xuất sắc ạ!"
Giang La đành phải khen một câu coi như động viên ông, nếu không cô sẽ phải chịu đựng việc ba mình cằn nhằn bên tai cả buổi tối.
Giang Mãnh Nam bưng thức ăn đặt vào bàn, ông nhìn hai người ngồi trước mặt mình mà không nói được lên lời.
Cái bàn tuy nhỏ hẹp nhưng hai người hoàn toàn có thể ngồi đối diện nhau, đâu nhất thiết phải dán sát vào nhau như thế, không thấy nóng à?
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Giang La dán lên người người ta.
Cô hỏi Kỳ Thịnh: "Anh thấy tay nghề của ba em thế nào, anh đã quen chưa?"
Kỳ Thịnh còn chưa kịp nói gì, Giang Mãnh Nam đã ngắt lời anh: "Thằng bé ăn đồ do ba nấu từ nhỏ đến giờ, hôm nay con còn hỏi nó đã ăn quen chưa à, đúng là chỉ giỏi kiếm chuyện để nói. Nếu hai đứa cảm thấy không còn chuyện gì để nói với nhau nữa thì có thể im lặng hoặc chia tay luôn cũng được."
"..."
"Ba!" Giang La không vui lườm ba mình một cái.
"Được được, ông đây không thèm quan tâ m đến hai đứa nữa, cứ từ từ mà trò chuyện."
Nói xong, ông quay người đi bắt chuyện với những khách hàng khác.
Kỳ Thịnh cười, khẽ nói: "Thật ra ba em nấu hơi mặn, anh thích ăn nhạt nhưng trước giờ cũng không dám nói. Dù sao thì tính anh Mãnh Nam nhà mình cũng không tốt lắm, lần sau em thử nói bóng gió đôi câu xem sao."
"Đúng thật, em cũng cảm thấy ba nấu hơi mặn thật, đã nói nhiều lần lắm rồi mà ba vẫn không chịu nghe." Cô nắm bàn tay đang cầm đũa của anh, khẽ bảo: "Thấy mặn thì đừng ăn nữa, lát nữa chúng ta đi ăn KFC."
"Em không giảm béo nữa à?"
"Em muốn giảm nhưng vẫn có thể đi cùng anh kia mà."
"Anh cũng không có hứng thú với gà rán lắm, hai ta cứ ăn cho no đi rồi lát nữa đi đánh bi-a." Kỳ Thịnh đề nghị.
"Thế cũng được! Lâu lắm rồi không đánh, kỹ thuật sắp mai một đến nơi rồi."
"Anh sẽ giúp em lấy lại phong độ, yên tâm."
"Ừ."
Giang Mãnh Nam vẫn vểnh tai nghe lỏm từ nãy đến giờ, dùng khăn lau chỉ vào hai người, mắng: "Đánh bi-a cái gì, lát nữa ăn cơm xong thì ở lại rửa bát đũa cho ba, đừng có nghĩ đến chuyện thi xong một cái là rong chơi cả ngày! Đã là người lớn cả rồi, phải biết phụ việc gia đình, ba thì vất vả thế này, là chiếc áo bông nhỏ của ba mà con không thấy thương ba tý nào à?"
Giang La: "..."
Cô cũng muốn thương ba mình lắm nhưng có đôi khi ba khiến người ta cảm thấy bực bội một cách ghê gớm.
Thế là không còn cách nào khác cô con gái rượu phải ở lại giúp Giang Mãnh Nam chào hỏi khách khứa.
Gọi món, bưng đồ lên, thanh toán, dọn bàn... những việc này, cô đã vô cùng quen thuộc.
Vì muốn ở bên cạnh cô thêm một lúc nên Kỳ Thịnh cũng ở lại giúp Giang Mãnh Nam nướng thịt xiên.
"Thầy ơi, bao giờ thì lật được ạ?"
Giang Mãnh Nam thấy anh đang nướng đậu phụ khô cũng kiên nhẫn hướng dẫn: "Con tự áng chừng, cứ lật qua lật lại, nướng vài lần vào, nếu thấy khô thì quét thêm dầu lên, nhớ phải nắm chắc lượng muối bỏ vào đấy, thà ít một chút còn hơn là bỏ nhiều quá."
Kỳ Thịnh cũng học hành khá nghiêm túc.
Giang Mãnh Nam khoanh tay, nhìn thiếu niên tuấn tú mặc tạp dề hoa, tuy không hợp với việc nấu nướng... nhưng trông vấn khá ra dáng.
"Khá lắm, sau này có thể kế thừa gian hàng thịt nướng của thầy. Từ nay về sau nếu hôm nào con cũng đến, thầy sẽ truyền lại công thức làm món mì xào cho con, món này người thường có muốn học thầy cũng không dạy cho đâu."
"Vâng."
Trước mặt người lớn, Kỳ Thịnh vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời, Giang Mãnh Nam bảo anh làm gì là anh làm cái đó, không phàn nàn câu nào.
Dù dầu mỡ có bắn lên chiếc áo sơ mi trắng, anh cũng chẳng cau mày.
Giang La thu tiền cho một bàn khách xong bèn đi đến bên cạnh bếp nướng, ghé sát lại hỏi Kỳ Thịnh: "Anh có mệt không?"
"Mệt chứ."
"Vậy đừng nướng nữa, chúng ta tìm thời cơ rồi trốn thôi."
"Bên kia vẫn còn vài bàn nữa." Kỳ Thịnh lén nhìn Giang Mãnh Nam, khẽ thì thầm: "Cứ nướng xong đã rồi tính, ba em còn đang bận xào mì."
"Anh định kế thừa quầy thịt nướng của ba thật đấy à?"
"Cũng hơi hơi đấy, anh thấy ba em khá hài lòng về anh."
Giang La quấn lấy anh, dù đang là ngày hè chói chang nhưng cô cũng chẳng cảm thấy nóng nực. Cô thích quấn lấy anh, thỉnh thoảng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán anh.
Kỳ Thịnh vừa mới nướng xong một xiên cá đù vàng ruộm, anh đưa nó cho Giang La: "Nếm thử tay nghề của anh đi."
Cá đù chín vàng còn bốc hơi nóng nghi ngút, Giang La thối mấy cái, Kỳ Thịnh cũng ghé qua thổi, sau đó đưa nó đến bên môi cô.
Giang La khẽ cắn một miếng cá tươi ngon, nóng hổi, cô vừa hé miệng cho nguội bớt vừa nói: "Ngon quá! Còn ngon hơn cả ba em làm."
"Thế thì em ăn nhiều vào." Kỳ Thịnh lấy thêm một xiên đậu phụ khô, thổi giúp nàng, sau đó bảo: "Há miệng."
Giang La được ăn đút cho mấy xiên nướng, Giang Mãnh Nam thật sự không nhìn nổi, nữa bèn đặt chiếc nồi sắt lớn xuống "ầm" một tiếng...
"Toàn là món khách gọi. Con cho nó ăn rồi thì khách ăn bằng cái gì! Giang La, con còn ăn nữa à, đang giảm câu đấy? Nhè ra ngay!"
Giang La biến mất khỏi hiện trường nhanh như một làn khói.
Kỳ Thịnh ăn nốt xiên đậu phụ cô chưa ăn xong rồi quay đầu cười với Giang Mãnh Nam: "Thầy à, không sao đâu ạ."
"Đồ khách gọi, đương nhiên là con cảm thấy không sao rồi."
"Vậy để con nướng lại."
"Cấm được ăn vụng đấy, cũng không được cho con nhóc kia ăn vụng!"
Đợi đến khi quán không còn quá đông khách nữa, Giang Mãnh Nam tới giúp Kỳ Thịnh cởi tạp dề, tiện tay treo nó lên cái móc, sau đó ông lại lấy mấy trăm nhân dân tệ từ ngăn kéo đựng tiền ra và nhét vào trong túi quần của anh.
"Thầy, con không cần cái này đâu."
"Cầm lấy! Cứ cầm lấy, bận rộn suốt cả một buổi tối, chắc nướng thịt mỏi tay lắm rồi."
"Thật sự không cần đâu ạ, con ở đây vì em ấy mà."
Giang Mãnh Nam hung ác mắng: "Con không nể mặt thầy đấy à?"
"..."
Hung dữ thật đấy, Kỳ Thịnh không dám từ chối.
Giang Mãnh Nam xoa tay, nói với anh: "Vừa nãy cục cưng có bảo với thầy, con bé mới mua một chai nước hoa bằng tiền của con, mua xong rồi mà lòng vẫn không yên. Quả thật, khi yêu các con nên thẳng thắn với nhau, một là một hai là hai nhưng cái gì cũng chia sòng phẳng thì xa lạ quá. Thế nhưng Kỳ Thịnh này, con nên biết trên khía cạnh kinh tế thầy chưa bao giờ để cục cưng nhà thầy phải chịu cảnh thiếu thốn. Tuy công việc của thầy có vất vẻ nhưng không phải là không kiếm được ra tiền. Sau này thầy cũng sẽ cho con bé thêm tiền tiêu vặt, dùng như thế nào, hai đứa tự quyết định là được. Con có thể cho con bé thêm cũng chẳng sao nhưng không được xem thường con bé."
Kỳ Thịnh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó anh vẫn quyết định nhận khoản tiền kia và nói với Giang Mãnh Nam: "Thầy à là do con quá hấp tấp."
Giang Mãnh Nam biết Kỳ Thịnh có chừng mực, không cần phải nói quá rõ ràng, biết dừng đúng lúc là đủ.
Ông vỗ vai anh dặn dò: "Đưa con bé về đi thôi."
"Vâng."
...
Đường về nhà phải đi qua một con ngõ nhỏ, vừa dài vừa yên tĩnh, thỉnh thoảng có một, hai tiếng chó sủa từ nơi nào đó sâu trong ngõ.
Cùng về nhà với Kỳ Thịnh, Giang La chỉ mong con ngõ nhỏ này dài thêm một chút, anh đi chậm hơn một chút, để thời gian hai người bên nhau lâu thêm một chút.
"Vừa nãy anh với ba em thì thầm cái gì với nhau thế?" Cô tò mò hỏi.
"Thầy phát tiền lương cho anh."
"Gì cơ? Ba phát tiền lương cho anh á, sao em không có?"
Kỳ Thịnh cười nói: "Chắc ông quý con rể hơn chăng?"
"Không biết xấu hổ."
Kỳ Thịnh dừng bước, thấy xung quanh vắng vẻ không có ai, bèn kéo cô đến một góc vắng vẻ ven đường khẽ hỏi: "Thầy bảo, em mua nước hoa à?"
"Ừ, anh ngửi thử xem, có thơm không?"
Giang La đưa cô tay lên trước mặt anh, ai ngờ Kỳ Thịnh lại cúi người xuống, ghé sát vào bên cổ cô, khẽ ngửi.
Hơi thở của thiếu niên quá gần khiến cô cảm thấy phần cổ mình ngứa ngáy: "Ngửi, anh có ngửi thấy không?"
"Ừm."
"Thơm không? Là mùi gì thế?"
"Mùi cá nướng, cánh gà nướng và cả đậu que nướng..."
"..."
Giang La đẩy Kỳ Thịnh đang cười xấu xa ra, khẽ mắng: "Phiền chết đi được."
Cô ngửi thử quần áo của mình, quả nhiên toàn mùi đồ nướng, còn mùi nước hoa đã bị thứ mùi kia át hết rồi.
"Em về tắm đây."
Giang La nhanh chóng rời đi nhưng Kỳ Thịnh lại kéo tay cô lại, ôm cô vào trong vòng tay mình thêm lần nữa.
Cái ôm của chàng thiếu niên vừa ấm áp vừa nóng rực, cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của con tim anh, vành tai của Giang La nóng bừng lên, sốt sắng khẽ gọi một tiếng: "Kỳ, Kỳ Thịnh..."
"Gọi anh."
"Anh ơi..." Cô ngoan ngoãn khẽ gọi.
Thiếu niên ôm lấy cơ thể mềm mại của Giang La, cảm thán: "Mềm thật đấy."
Giang La xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, trong đầu cô như có từng đợt pháo hoa đang nổ. Thân mật thế này khác xa so với tình cảm ngây thơ, trong sáng giữa bạn bè ngày còn nhỏ.
Cô cảm nhận được ha.m muốn nóng bỏng dâng lên trong đôi mắt đen láy của Kỳ Thịnh, cô vùi mặt vào cổ anh, mặc cho anh... muốn làm gì thì làm.
Cách lớp vải mỏng manh của quần áo, Kỳ Thịnh...
"Gọi anh."
"Anh..."
Giang La có cảm giác đầu óc mình choáng váng mất một lúc, cảm giác xấu hổ và vui sướng bao phủ toàn bộ thế giới của cô, cảm giác tê dại ấy lan dọc sống lưng, khiến hai chân cô nhũn ra, gần như đứng không vững.
Thiếu niên siết chặt lấy cô, khóe miệng anh khẽ cong lên: "Em ngoan thật đấy."
Giang La sợ bản thân chẳng dùng đồng nào đến khi Kỳ Thịnh hỏi tới, kiểu gì anh cũng sẽ hỏi liệu có phải cô vẫn coi anh là người xa lạ, không coi anh là bạn trai của mình hay không.
Tống Thời Vi cảm thấy Giang La nghĩ quá nhiều, toàn lo chuyện không đâu, việc muốn dùng hay không dùng là do mình, nếu muốn thì dùng còn không muốn thì thôi, việc gì phải lo lắng đến chuyện người ta nghĩ như thế nào.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Chẳng qua là... vất vả lắm Giang La mới theo đuổi được anh bạn trai quý giá nọ thế nên việc cô đồng ý chiều chuộng anh cũng chẳng có gì sai.
Tống Thời Vi lựa chọn rất tỉ mỉ, cô ấy chọn giúp Giang La một chai nước hoa hương trà nhài giá cả phải chăng.
Hai người tạm biệt nhau ở ngã tư rồi ai về nhà đó. Sau khi về nhà, Giang La tắm rửa sạch sẽ, thay sang bộ quần áo ngủ rồi không thể chờ thêm được nữa mà lấy lọ nước hoa ra, xịt một chút lên người.
Thơm quá.
Hương nước hoa mang theo chút thanh nhã, điềm tĩnh của trà nhài, ngửi kỹ dường như còn mang theo chút hương hoa cam dịu dàng.
Có một chai nước hoa.
Cũng tương tự với việc cô đã bước bước đầu tiên trên con đường trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Chẳng qua là cô vẫn chưa muốn trang điểm, thế nên tạm thời chưa cần mua mỹ phẩm, cái cô cần làm bây giờ là cố gắng học hỏi chút kỹ thuật trang điểm của Tống Thời Vi.
Một lát sau, Giang Mãnh Nam gọi điện thoại tới...
"Cơm tối cũng không chịu ăn. Con muốn tu tiên đấy à?"
"Con không ăn đâu." Cô gái khẽ rì rầm: "Con muốn giảm cân."
"Giảm béo cái shit!" Giang Mãnh Nam gắt ầm lên: "Ba nói cho con biết, nếu con dám chọn cách nhịn ăn để giảm cân, ba sẽ đánh bạn trai con."
"..."
"Ba vô lý thế?"
Mười phút sau, Giang La nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?"
"Anh đây."
Giọng nói trầm thấp và từ tính của Kỳ Thịnh truyền đến.
Giang La vội vã chạy ra khỏi phòng, trước khi mở cửa, cô xông vào toilet, sửa soạn lại mái tóc rối bù của mình.
Ngay khi cánh cửa mở ra, con mèo nhỏ đã phi "vèo" ra ngoài, còn nhanh hơn cả cô nữa, nó dụi người vào chân cậu thiếu niên nọ, trong họng phát ra từng tiếng gừ gừ.
Thiếu niên cúi xuống xoa đầu con mèo nhỏ.
Từ nhỏ anh chàng này đã thân mật với mấy con vật nhỏ như chó con mèo con, có lẽ là những động vật nhỏ ấy cũng có thể cảm nhận được khí chất lương thiện trên người anh, ngày cả những con mèo hoang nhạy cảm nhất cũng thích cọ lên chân anh.
Mèo hoang của ngõ Vụ Túc đều trở thành thú cưng nhỏ chuyên "nuôi thả" của Kỳ Thịnh.
Ở chung với đám động vật nhỏ nên khí chất ác liệt trên người anh cũng tản đi rất nhiều, Kỳ Thịnh trở nên ấm áp, dịu dàng hơn.
"Đưa em đi ăn cơm." Kỳ Thịnh hơi cáu kỉnh: "Vừa rồi lúc anh đi ngang qua cửa hàng, suýt nữa thì bị ba em đánh."
"Ôi, anh có bị thương ở đâu không?"
Anh nhún vai đáp: "Né nhanh như chớp, dù gì anh cũng xuất sư rồi mà."
Giang La dựa lưng vào cửa, xoắn xuýt nói: "Em không đói, không muốn ăn cơm."
"Chiều nay đi dạo phố à?"
"Ừ, đi suốt cả một buổi chiều!"
"Thế thì bớt nói huyên thuyên lại." Kỳ Thịnh tiện tay ôm lấy Giang La, vác cô ra khỏi cửa.
"Ôi, em còn đang mặc đồ ngủ! Để em quay lại thay đồ đã."
"Nhanh lên đấy nhé."
Giang La vội vàng chạy trở về phòng, lấy một chiếc đầm công chúa từ tủ quần áo ra mặc vào, sau đó cô mặc thêm quần tất, rồi cài thêm một chiếc kẹp hình hình con bướm lên mái tóc.
Bất cứ lúc nào chỉ cần gặp bạn trai đều phải ăn mặc tỉ mỉ, nghiêm túc.
Lúc cô ra khỏi phòng, Kỳ Thịnh đang dựa vào cạnh cửa ngáp một cái, thấy cô ăn mặc như đi dự sự kiện, suýt chút nữa thì anh không nhịn được cười. Anh thong thả kéo cửa phòng ra, để gió nóng phả vào trong nhà, phả đến mức cô gái nọ mướt mồ hôi.
Ôi mẹ ơi, nóng quá đi mất!
"Được rồi, anh thấy rồi công chúa ạ." Khóe miệng thiếu niên nọ khẽ cong lên lộ ra nụ cười xấu xa: "Em mặc đơn giản thôi, không nóng lắm đấy."
Giang La nóng không chịu nổi, cô vội vã quay vào phòng, ngoan ngoãn thay sang một chiếc áo phông có họa tiết hoạt hình, phối với một chiếc quần soóc dưa hấu trông vô cùng mát mẻ vào ngày hè.
Cô ăn mặc đơn giản như thế khiến Kỳ Thịnh cảm thấy rất thoải mái.
Anh nhìn cô từ nhỏ đến lớn, đây mới là dáng vẻ cô nên có, không cần phải cố ăn mặc khác đi mà làm gì.
Kỳ Thịnh kéo cô ra khỏi cửa: "Muốn ăn cái gì, mời em chọn."
"Muốn ăn, anh."
!!!
Nói huyên thuyên cái gì thế không biết!
Giang La cảm thấy xấu hổ vì chính những khoảnh khắc "ma xui quỷ ám" của mình hết lần này đến lần khác.
Nụ cười trên khóe miệng của Kỳ Thịnh càng thêm đậm, anh kéo cô qua ôm vào lòng, cúi người muốn hôn cô, Giang La vội vàng nghiêng đầu tránh, cô đẩy anh ra từ chối: "Không không không, em đùa thôi mà, anh đừng làm thế!"
"Vậy cũng đừng đùa với anh." Anh khẽ gõ vào trán cô xem như trừng phạt.
Giang La đi bên cạnh anh, cảm nhận được chút đụng chạm trên trán, trong lòng bỗng thấy tràn ngập niềm vui nho nhỏ.
...
Tại quán "mì xào Mãnh Nam", Giang Mãnh Nam đã xào cho hai đứa nhỏ chút đồ, sau đó bảo cả hai ngồi vào một chiếc bàn nhỏ cạnh đó để ăn.
Thật ra ban đầu cả hai đã thống nhất vào thành phố ăn KFC nhưng lúc Kỳ Thịnh đưa cô đi ngang qua cửa hàng thì bị Giang Mãnh Nam nhìn thấy.
Nghe hai đứa bảo muốn đi ăn KFC, ông lập tức gọi cả hai quay lại...
"Chẳng phải con đã nói mình muốn giảm cân à! Còn muốn ăn đồ chiên rán nữa, con ăn một bữa chiên rán, lượng calo bằng mấy lần bữa tối bình thường đấy. Hơn nữa, đồ chiên rán cũng có tốt đẹp gì đâu."
Bị ép buộc chẳng thể làm gì khác, cả hai đành ngoan ngoãn ngồi lại quán ăn bên lề đường của Giang Mãnh Nam.
"Kỳ Thịnh thích ăn đậu hủ Tứ Xuyên, con gái mình thích ăn món thịt lợn nấu hai lần, còn có cả món rau xào đầy đủ vitamin. Để xem món ăn của nhà hàng nào có thể sánh được với bữa tối chan chứa tình yêu do ba nấu."
"Vẻ mặt của hai đứa nào sao? Chê tài nghệ của ba không bằng đầu bếp rán gà của KFC à?"
"Có ăn không đây! Dù sao ông đây cũng chẳng muốn bấn thân hầu hạ hai đứa bay."
...
"Mấy món ba con nấu ngon xuất sắc ạ!"
Giang La đành phải khen một câu coi như động viên ông, nếu không cô sẽ phải chịu đựng việc ba mình cằn nhằn bên tai cả buổi tối.
Giang Mãnh Nam bưng thức ăn đặt vào bàn, ông nhìn hai người ngồi trước mặt mình mà không nói được lên lời.
Cái bàn tuy nhỏ hẹp nhưng hai người hoàn toàn có thể ngồi đối diện nhau, đâu nhất thiết phải dán sát vào nhau như thế, không thấy nóng à?
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Giang La dán lên người người ta.
Cô hỏi Kỳ Thịnh: "Anh thấy tay nghề của ba em thế nào, anh đã quen chưa?"
Kỳ Thịnh còn chưa kịp nói gì, Giang Mãnh Nam đã ngắt lời anh: "Thằng bé ăn đồ do ba nấu từ nhỏ đến giờ, hôm nay con còn hỏi nó đã ăn quen chưa à, đúng là chỉ giỏi kiếm chuyện để nói. Nếu hai đứa cảm thấy không còn chuyện gì để nói với nhau nữa thì có thể im lặng hoặc chia tay luôn cũng được."
"..."
"Ba!" Giang La không vui lườm ba mình một cái.
"Được được, ông đây không thèm quan tâ m đến hai đứa nữa, cứ từ từ mà trò chuyện."
Nói xong, ông quay người đi bắt chuyện với những khách hàng khác.
Kỳ Thịnh cười, khẽ nói: "Thật ra ba em nấu hơi mặn, anh thích ăn nhạt nhưng trước giờ cũng không dám nói. Dù sao thì tính anh Mãnh Nam nhà mình cũng không tốt lắm, lần sau em thử nói bóng gió đôi câu xem sao."
"Đúng thật, em cũng cảm thấy ba nấu hơi mặn thật, đã nói nhiều lần lắm rồi mà ba vẫn không chịu nghe." Cô nắm bàn tay đang cầm đũa của anh, khẽ bảo: "Thấy mặn thì đừng ăn nữa, lát nữa chúng ta đi ăn KFC."
"Em không giảm béo nữa à?"
"Em muốn giảm nhưng vẫn có thể đi cùng anh kia mà."
"Anh cũng không có hứng thú với gà rán lắm, hai ta cứ ăn cho no đi rồi lát nữa đi đánh bi-a." Kỳ Thịnh đề nghị.
"Thế cũng được! Lâu lắm rồi không đánh, kỹ thuật sắp mai một đến nơi rồi."
"Anh sẽ giúp em lấy lại phong độ, yên tâm."
"Ừ."
Giang Mãnh Nam vẫn vểnh tai nghe lỏm từ nãy đến giờ, dùng khăn lau chỉ vào hai người, mắng: "Đánh bi-a cái gì, lát nữa ăn cơm xong thì ở lại rửa bát đũa cho ba, đừng có nghĩ đến chuyện thi xong một cái là rong chơi cả ngày! Đã là người lớn cả rồi, phải biết phụ việc gia đình, ba thì vất vả thế này, là chiếc áo bông nhỏ của ba mà con không thấy thương ba tý nào à?"
Giang La: "..."
Cô cũng muốn thương ba mình lắm nhưng có đôi khi ba khiến người ta cảm thấy bực bội một cách ghê gớm.
Thế là không còn cách nào khác cô con gái rượu phải ở lại giúp Giang Mãnh Nam chào hỏi khách khứa.
Gọi món, bưng đồ lên, thanh toán, dọn bàn... những việc này, cô đã vô cùng quen thuộc.
Vì muốn ở bên cạnh cô thêm một lúc nên Kỳ Thịnh cũng ở lại giúp Giang Mãnh Nam nướng thịt xiên.
"Thầy ơi, bao giờ thì lật được ạ?"
Giang Mãnh Nam thấy anh đang nướng đậu phụ khô cũng kiên nhẫn hướng dẫn: "Con tự áng chừng, cứ lật qua lật lại, nướng vài lần vào, nếu thấy khô thì quét thêm dầu lên, nhớ phải nắm chắc lượng muối bỏ vào đấy, thà ít một chút còn hơn là bỏ nhiều quá."
Kỳ Thịnh cũng học hành khá nghiêm túc.
Giang Mãnh Nam khoanh tay, nhìn thiếu niên tuấn tú mặc tạp dề hoa, tuy không hợp với việc nấu nướng... nhưng trông vấn khá ra dáng.
"Khá lắm, sau này có thể kế thừa gian hàng thịt nướng của thầy. Từ nay về sau nếu hôm nào con cũng đến, thầy sẽ truyền lại công thức làm món mì xào cho con, món này người thường có muốn học thầy cũng không dạy cho đâu."
"Vâng."
Trước mặt người lớn, Kỳ Thịnh vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời, Giang Mãnh Nam bảo anh làm gì là anh làm cái đó, không phàn nàn câu nào.
Dù dầu mỡ có bắn lên chiếc áo sơ mi trắng, anh cũng chẳng cau mày.
Giang La thu tiền cho một bàn khách xong bèn đi đến bên cạnh bếp nướng, ghé sát lại hỏi Kỳ Thịnh: "Anh có mệt không?"
"Mệt chứ."
"Vậy đừng nướng nữa, chúng ta tìm thời cơ rồi trốn thôi."
"Bên kia vẫn còn vài bàn nữa." Kỳ Thịnh lén nhìn Giang Mãnh Nam, khẽ thì thầm: "Cứ nướng xong đã rồi tính, ba em còn đang bận xào mì."
"Anh định kế thừa quầy thịt nướng của ba thật đấy à?"
"Cũng hơi hơi đấy, anh thấy ba em khá hài lòng về anh."
Giang La quấn lấy anh, dù đang là ngày hè chói chang nhưng cô cũng chẳng cảm thấy nóng nực. Cô thích quấn lấy anh, thỉnh thoảng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán anh.
Kỳ Thịnh vừa mới nướng xong một xiên cá đù vàng ruộm, anh đưa nó cho Giang La: "Nếm thử tay nghề của anh đi."
Cá đù chín vàng còn bốc hơi nóng nghi ngút, Giang La thối mấy cái, Kỳ Thịnh cũng ghé qua thổi, sau đó đưa nó đến bên môi cô.
Giang La khẽ cắn một miếng cá tươi ngon, nóng hổi, cô vừa hé miệng cho nguội bớt vừa nói: "Ngon quá! Còn ngon hơn cả ba em làm."
"Thế thì em ăn nhiều vào." Kỳ Thịnh lấy thêm một xiên đậu phụ khô, thổi giúp nàng, sau đó bảo: "Há miệng."
Giang La được ăn đút cho mấy xiên nướng, Giang Mãnh Nam thật sự không nhìn nổi, nữa bèn đặt chiếc nồi sắt lớn xuống "ầm" một tiếng...
"Toàn là món khách gọi. Con cho nó ăn rồi thì khách ăn bằng cái gì! Giang La, con còn ăn nữa à, đang giảm câu đấy? Nhè ra ngay!"
Giang La biến mất khỏi hiện trường nhanh như một làn khói.
Kỳ Thịnh ăn nốt xiên đậu phụ cô chưa ăn xong rồi quay đầu cười với Giang Mãnh Nam: "Thầy à, không sao đâu ạ."
"Đồ khách gọi, đương nhiên là con cảm thấy không sao rồi."
"Vậy để con nướng lại."
"Cấm được ăn vụng đấy, cũng không được cho con nhóc kia ăn vụng!"
Đợi đến khi quán không còn quá đông khách nữa, Giang Mãnh Nam tới giúp Kỳ Thịnh cởi tạp dề, tiện tay treo nó lên cái móc, sau đó ông lại lấy mấy trăm nhân dân tệ từ ngăn kéo đựng tiền ra và nhét vào trong túi quần của anh.
"Thầy, con không cần cái này đâu."
"Cầm lấy! Cứ cầm lấy, bận rộn suốt cả một buổi tối, chắc nướng thịt mỏi tay lắm rồi."
"Thật sự không cần đâu ạ, con ở đây vì em ấy mà."
Giang Mãnh Nam hung ác mắng: "Con không nể mặt thầy đấy à?"
"..."
Hung dữ thật đấy, Kỳ Thịnh không dám từ chối.
Giang Mãnh Nam xoa tay, nói với anh: "Vừa nãy cục cưng có bảo với thầy, con bé mới mua một chai nước hoa bằng tiền của con, mua xong rồi mà lòng vẫn không yên. Quả thật, khi yêu các con nên thẳng thắn với nhau, một là một hai là hai nhưng cái gì cũng chia sòng phẳng thì xa lạ quá. Thế nhưng Kỳ Thịnh này, con nên biết trên khía cạnh kinh tế thầy chưa bao giờ để cục cưng nhà thầy phải chịu cảnh thiếu thốn. Tuy công việc của thầy có vất vẻ nhưng không phải là không kiếm được ra tiền. Sau này thầy cũng sẽ cho con bé thêm tiền tiêu vặt, dùng như thế nào, hai đứa tự quyết định là được. Con có thể cho con bé thêm cũng chẳng sao nhưng không được xem thường con bé."
Kỳ Thịnh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó anh vẫn quyết định nhận khoản tiền kia và nói với Giang Mãnh Nam: "Thầy à là do con quá hấp tấp."
Giang Mãnh Nam biết Kỳ Thịnh có chừng mực, không cần phải nói quá rõ ràng, biết dừng đúng lúc là đủ.
Ông vỗ vai anh dặn dò: "Đưa con bé về đi thôi."
"Vâng."
...
Đường về nhà phải đi qua một con ngõ nhỏ, vừa dài vừa yên tĩnh, thỉnh thoảng có một, hai tiếng chó sủa từ nơi nào đó sâu trong ngõ.
Cùng về nhà với Kỳ Thịnh, Giang La chỉ mong con ngõ nhỏ này dài thêm một chút, anh đi chậm hơn một chút, để thời gian hai người bên nhau lâu thêm một chút.
"Vừa nãy anh với ba em thì thầm cái gì với nhau thế?" Cô tò mò hỏi.
"Thầy phát tiền lương cho anh."
"Gì cơ? Ba phát tiền lương cho anh á, sao em không có?"
Kỳ Thịnh cười nói: "Chắc ông quý con rể hơn chăng?"
"Không biết xấu hổ."
Kỳ Thịnh dừng bước, thấy xung quanh vắng vẻ không có ai, bèn kéo cô đến một góc vắng vẻ ven đường khẽ hỏi: "Thầy bảo, em mua nước hoa à?"
"Ừ, anh ngửi thử xem, có thơm không?"
Giang La đưa cô tay lên trước mặt anh, ai ngờ Kỳ Thịnh lại cúi người xuống, ghé sát vào bên cổ cô, khẽ ngửi.
Hơi thở của thiếu niên quá gần khiến cô cảm thấy phần cổ mình ngứa ngáy: "Ngửi, anh có ngửi thấy không?"
"Ừm."
"Thơm không? Là mùi gì thế?"
"Mùi cá nướng, cánh gà nướng và cả đậu que nướng..."
"..."
Giang La đẩy Kỳ Thịnh đang cười xấu xa ra, khẽ mắng: "Phiền chết đi được."
Cô ngửi thử quần áo của mình, quả nhiên toàn mùi đồ nướng, còn mùi nước hoa đã bị thứ mùi kia át hết rồi.
"Em về tắm đây."
Giang La nhanh chóng rời đi nhưng Kỳ Thịnh lại kéo tay cô lại, ôm cô vào trong vòng tay mình thêm lần nữa.
Cái ôm của chàng thiếu niên vừa ấm áp vừa nóng rực, cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của con tim anh, vành tai của Giang La nóng bừng lên, sốt sắng khẽ gọi một tiếng: "Kỳ, Kỳ Thịnh..."
"Gọi anh."
"Anh ơi..." Cô ngoan ngoãn khẽ gọi.
Thiếu niên ôm lấy cơ thể mềm mại của Giang La, cảm thán: "Mềm thật đấy."
Giang La xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, trong đầu cô như có từng đợt pháo hoa đang nổ. Thân mật thế này khác xa so với tình cảm ngây thơ, trong sáng giữa bạn bè ngày còn nhỏ.
Cô cảm nhận được ha.m muốn nóng bỏng dâng lên trong đôi mắt đen láy của Kỳ Thịnh, cô vùi mặt vào cổ anh, mặc cho anh... muốn làm gì thì làm.
Cách lớp vải mỏng manh của quần áo, Kỳ Thịnh...
"Gọi anh."
"Anh..."
Giang La có cảm giác đầu óc mình choáng váng mất một lúc, cảm giác xấu hổ và vui sướng bao phủ toàn bộ thế giới của cô, cảm giác tê dại ấy lan dọc sống lưng, khiến hai chân cô nhũn ra, gần như đứng không vững.
Thiếu niên siết chặt lấy cô, khóe miệng anh khẽ cong lên: "Em ngoan thật đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.