Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng
Chương 89
Xuân Phong Lựu Hỏa
10/12/2023
Nụ hôn đó kéo dài rất lâu, Giang La nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng như đang chìm vào trong đám mây bồng bềnh vậy.
Trước đây cô từng nghĩ rằng việc hôn nhau với Kỳ Thịnh là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời này.
Về sau cô lại có thêm rất nhiều những cảm xúc tuyệt vời khác như cảm giác giành chiến thắng trong một cuộc tranh luận, như được nhảy dưới ánh đèn sân khấu, nhận được vô số tràng vỗ tay tán thưởng từ các khán giả hoặc như được gặp gỡ những người bạn mới đầy thú vị, cùng họ trò chuyện vui vẻ...
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Khi anh hôn Giang La một lần nữa, cô vẫn rơi vào trạng thái say mê không gì sánh bằng đó.
Hai người ngồi trên bờ biển, cùng nhau đón lấy cơn gió biển nóng rạo rực thổi qua, Giang La vẫn còn muốn tiếp tục hôn anh nhưng Kỳ Thịnh lại ngửa đầu ra sau, nhếch miệng lên nói: “Ba năm nay, vẫn nhớ anh chứ?”
“Không nhớ.” Cô nói: “Mỗi ngày, em vô cùng bận rộn nên hoàn toàn không có thời gian nhớ đến anh nhưng mà em nghe Vi Vi nói có một người nào đó lại vô cùng nhớ nhung em, thậm chí có một khoảng thời gian còn không muốn nói chuyện với người khác nữa."
"Không thể nào."
"Vậy sao?"
Lời nói của Giang La còn chưa dứt thì Kỳ Thịnh đã túm lấy eo cô, kéo cô tựa vào lòng anh, cô ngồi trong lòng anh rồi đột nhiên ngồi thẳng lưng lên nắm lấy cổ áo anh.
Hai tay của Kỳ Thịnh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, anh khẽ dùng sức kéo cô sát vào lòng anh hơn, hơi thở nóng hổi của anh gần như phả hết vào cổ cô, khiến trái tim cô cũng cảm thấy ướt át.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v.e lên khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, cảm nhận những thay đổi trên người anh, cô nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng: "Kỳ Thịnh, bây giờ... Anh không chỉ có mỗi cái miệng là cứng đâu đó."
Kỳ Thịnh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, khẽ di chuyển xuống dưới, anh nhướng mày lên…
"Cục cưng nhà ta, giờ đã biết cách quyến rũ người khác rồi cơ đấy."
"Người khác thì chưa chắc nhưng đối với anh thì điều đó chả tốn bao nhiêu công sức cả."
Đuôi mắt của Kỳ Thịnh cong lên, anh nở ra một nụ cười mang theo hương vị của muối biển vào mùa hè, anh chồm người qua định hôn cô nhưng Giang La lại giơ tay lên chặn lại đôi môi khô khốc của anh: “Em đã hết nấc cục rồi, cảm ơn anh Thịnh, em đi đây.”
Vừa nói xong, cô lập tức đứng dậy ngay rồi phủi những hạt cát mịn đang bám trên chiếc váy, sau đó xách chiếc túi nhỏ đi về nhà.
Kỳ Thịnh ngồi trên bờ biển rất lâu sau mới cảm thấy bớt ngượng ngùng một chút rồi đứng dậy đuổi theo cô.
...
Đêm hôm đó, Giang La vừa về đến nhà đã tự nhốt mình vào trong phòng, cô nghe thấy tiếng bước chân của chàng trai đi qua lại ngoài cửa rất lâu, bỗng nhiên cô rất muốn bật cười.
Trêu anh cũng là một chuyện rất vui đấy.
Nhưng mà ngày hôm sau Giang La đã không thể cười nổi nữa, cô không biết có phải là anh đang cố tình trả thù hay không mà vào buổi trưa Kỳ Thịnh đã gửi cho cô một tin nhắn: “Tối nay công ty phải tăng ca, anh sẽ không về nhà."
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Giang La có chút thấp thỏm: "Ồ."
"Nếu em sợ ma thì cầu xin anh đi, anh sẽ dắt em đến công ty."
"Không bao giờ có chuyện đó đâu. [Mỉm cười]"
Vào buổi tối, Giang La quay về chung cư Loft, sau khi tắm rửa thật sảng khoái thì cô nằm trên ghế sô pha, đắp mặt nạ rồi xem video làm đẹp.
Sau khi xem xong cô lại thấy chán chán rồi mò vào các hội nhóm của trường để lướt tin tức nhưng không ngờ vào lúc đêm khuya thế này mà lại có người đăng ảnh ma lên đó.
Lúc đầu, bìa của tấm ảnh động là một ảnh động vui nhộn, vì vậy Giang La mới không để ý mà nhấn vào xem.
Xem đến phút cuối cùng, một khuôn mặt tái nhợt giống Sadako của một người phụ nữ với mái tóc rối xù được phóng to ra toàn bộ màn hình điện thoại của cô, kèm theo hiệu ứng âm thanh la hét thót tim, làm Giang La sợ hãi đến mức vứt điện thoại ra xa, làm cho màn hình điện thoại vỡ vụn.
"..."
Bức ảnh ma quái đó khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô như sắp nổ tung, thậm chí còn khiến cô không thể thở được như bình thường nữa.
Cái này là cái quái gì vậy chứ!
Vốn dĩ có Công Chúa và Meo Meo ở nhà chung với cô rồi thì dù chỉ có một mình cô cũng không cảm thấy sợ hãi cho lắm nhưng bức tranh ma quái này... Thực sự đến rất "đúng lúc".
Giang La nhìn cái phòng khách trống rỗng rồi nhìn qua những tấm rèm của chiếc cửa sổ sát đất đang tung bay trong gió bỗng cô cảm thấy hơi sợ hãi, cô nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại rồi trốn về phòng, chui lên giường trùm chăn kín đầu để đi ngủ.
Da đầu cô cũng tê rần cả lên.
Giang La cố gắng hết sức để quên đi hình ảnh ma quái đã làm cô sốc vừa rồi, cố gắng để chìm vào giấc ngủ. Nhưng khi cô vừa nhắm mắt lại thì trong đầu tràn ngập đầy hình ảnh về khuôn mặt đáng sợ của người phụ nữ với gương mặt trắng nhợt và con ngươi thâm đen chiếm trọn cả con mắt đó.
Giờ đây dây thần kinh của cô gái đang căng thẳng cực độ, sau nửa tiếng nằm một mình run rẩy trên giường, cuối cùng cô quyết định gọi điện thoại cho người anh trai rẻ tiền của mình…
"Lục Thanh Trì, mau đến chung cư của em đi!"
"Để làm gì?"
"Kỳ Thịnh không có ở đây, em sợ... Em không dám ngủ một mình, anh đến có thể ngủ ở phòng khách hoặc là chúng ta đi ra ngoài đặt một phòng đi."
"Cô cả à, em xem thử giờ là mấy giờ rồi, ký túc xá đã đóng cửa từ lâu rồi, anh không ra ngoài được nữa."
"Anh không biết trèo tường sao?"
"Cái chính là bây giờ lời nói và hành động của chúng ta đều đang đại diện cho bộ mặt của trường Đại học Hồng Kông. Nếu mà anh bị bắt, mọi người sẽ đồn rằng sinh viên của trường Đại học Hồng Kông nửa đêm nửa hôm đi trèo tường ra ngoài, như vậy sẽ làm mất mặt trường của chúng ta lắm."
"Em không quan tâm! Anh đã hứa với cậu và mẹ sẽ chăm sóc cho em mà! Đến nhanh đi! Em sợ!"
Kỹ năng nhõng nhẽo, ăn vạ của cô gái từ đó đến nay vẫn không hề thay đổi.
Nhưng gia đình Giang La vẫn cứ một mực yêu thương cô, bao dung cô, chiều chuộng cô hết mức.
"Được rồi, được rồi, để anh thử nghĩ cách xem."
"Nhanh lên nhé!"
Nửa tiếng sau, Giang La nghe thấy tiếng mở cửa, cô tưởng rằng đó là Lục Thanh Trì nên "vèo" một cái xông ngay ra ngoài: "Đi đi đi!"
Nhưng không ngờ là người đàn ông đứng trước mặt cô không phải là Lục Thanh Trì, cơ thể cô bị anh kéo vào trong vòng tay ấm áp và đầy mạnh mẽ, Giang La ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc cằm tuấn tú của chàng trai.
Đôi mi của anh rũ xuống, ánh mắt anh kèm theo một chút sự trêu chọc, tay anh sờ đầu cô: "Em còn nhát lắm."
“Không có!” Giang La vẫn còn cố mạnh miệng, cô hỏi tiếp: “Không phải anh đang tăng ca sao?”
“Anh nghe người thân của em nói rằng nếu anh còn không mau trở về thì em sắp phá tan ngôi nhà rồi bỏ chạy rồi.”
"..."
"Dọn đồ đi."
"Dọn cái gì cơ?"
"Đi theo anh đến công ty."
"Đến công ty thật à?"
Kỳ Thịnh đi vào trong nhà, vịn lấy chiếc ghế làm việc của cô rồi ngồi xuống, khoang tay lại tựa lưng vào ghế rồi ngáp một cái: “Game xảy ra lỗi rồi, tối nay anh còn rất nhiều việc phải xử lý, mau thu dọn đồ đi rồi đi theo anh đến công ty ngủ."
"Công ty có chỗ ngủ không?"
"Hành lang trong công ty hay căn phòng có ma này, em chọn một cái đi."
"Đừng nói cái từ đó vào ban đêm như vậy! Xùy, xùy, xùy."
"..."
Giữa hai lựa chọn là "bị bức ảnh ma dày vò cả đêm" và "tạm thời đầu hàng trước Kỳ Thịnh" thì Giang La quyết định chọn cái sau, cô nhanh chóng khoác một chiếc áo khoác rộng bên ngoài chiếc váy ngủ rồi đeo chiếc cặp lên người, cùng Kỳ Thịnh đi ra ngoài.
Kỳ Thịnh ăn mặc rất chỉnh tề, kiểu tóc cũng được anh chải chuốt một cách gọn gàng chứ không còn để thoải mái, tùy hứng như lúc còn ở trường nữa, vầng trán rộng của anh được lộ ra, giúp anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, chuyên nghiệp của cán bộ cấp cao chốn công sở.
Giang La nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, chỉ vào lúc này, cô mới thực sự cảm thấy rằng người bạn thân thời thơ ấu của mình đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông thực sự rồi.
Cảm giác này thật là ngọt ngào.
Thang máy đi một mạch xuống tới tầng hầm để xe, chiếc Mercedes-Benz màu đen của Kỳ Thịnh đang đậu ở trước cửa thang máy, anh mở cửa xe ra để Giang La ngồi vào trong, anh còn nhét vào vòng tay cô một chiếc gối hình chim cánh cụt lớn, vô cùng mềm mại.
Giang La quay đầu lại thì nhìn thấy một hàng những con gấu bông dễ thương đang được đặt ở hàng ghế sau trong chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng triệu đô la của anh.
Rất nhiều con trong số chúng là những nhân vật trong “Trường học mèo con”, ngoài ra còn có rất nhiều gấu bông hình chú chim cánh cụt nhỏ mập mạp, vốn dĩ nội thất trong xe được trang trí theo một tông màu xám đen sang trọng nhưng giờ đây lại được lấp đầy bởi những chú gấu bông dễ thương này, khiến cho không gian bên trong xe bỗng trở nên thật ấm cúng.
Kỳ Thịnh rõ ràng là một tên lạnh lùng, cao ngạo và xấu tính nhưng anh lại có một cơ địa giống như cỏ bạc hà mèo vậy nên có rất nhiều động vật nhỏ như những chú chó, chú mèo đều rất thích anh. Ngoài ra, còn có một cô công chúa nhỏ sống trong thế giới nội tâm của anh vì vậy anh luôn có thể vẽ ra đủ các thể loại búp bê dễ thương.
Nửa tiếng sau, Kỳ Thịnh đã đưa Giang La đến văn phòng làm việc riêng của anh.
Trong tòa nhà văn phòng đều là những chàng trai dân kỹ thuật đang tăng ca xuyên đêm, khi họ vừa nhìn thấy Giang La thì người nào người nấy cũng nhìn cô đến ngơ ngác.
Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt ướt trong veo như chú nai tơ, lông mi dài đen láy như màu lông quạ, làn da như màu mật ong, trông vô cùng năng động và dễ thương, quả đúng là dáng vẻ nữ thần trong mơ của những chàng trai dân kỹ thuật này!
"Giám, giám đốc sáng tạo, đây là…"
Kỳ Thịnh vội vàng kéo cô về phía sau lưng bảo vệ: "Là em gái nhà tôi."
"Là dạng em gái mà người khác có thể theo đuổi không?"
"Không, là dạng em gái mà ai dám theo đuổi sẽ bị đánh gãy chân."
Với đôi mắt sắc bén, đầy đe dọa của mình, Kỳ Thịnh đã khiến cho những chàng trai này sợ hãi mà quay về chỗ ngồi.
Anh đưa Giang La về văn phòng của mình rồi đóng chặt cánh cửa trượt có lớp kính mờ lại, che đi tầm mắt nhìn chằm chằm của các chàng trai đó.
“Em ngủ ở đây đi.” Anh mở ra một cánh cửa ẩn ra, dẫn Giang La đi vào khu vực nghỉ ngơi, giữa căn phòng được đặt một chiếc giường trải chiếu tatami màu xám đậm: “Đây là phòng ngủ riêng của anh, sẽ không có ai vào đây đâu."
"Ngủ trên giường của anh à?"
"Em cũng có thể chọn ngủ trên ghế sắt ngoài hành lang."
Giang La ngồi lên mép giường, cô nhấn vào chiếc đệm, đây là độ mềm mại mà cô thích.
Trước đây cô từng nghĩ rằng việc hôn nhau với Kỳ Thịnh là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời này.
Về sau cô lại có thêm rất nhiều những cảm xúc tuyệt vời khác như cảm giác giành chiến thắng trong một cuộc tranh luận, như được nhảy dưới ánh đèn sân khấu, nhận được vô số tràng vỗ tay tán thưởng từ các khán giả hoặc như được gặp gỡ những người bạn mới đầy thú vị, cùng họ trò chuyện vui vẻ...
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Khi anh hôn Giang La một lần nữa, cô vẫn rơi vào trạng thái say mê không gì sánh bằng đó.
Hai người ngồi trên bờ biển, cùng nhau đón lấy cơn gió biển nóng rạo rực thổi qua, Giang La vẫn còn muốn tiếp tục hôn anh nhưng Kỳ Thịnh lại ngửa đầu ra sau, nhếch miệng lên nói: “Ba năm nay, vẫn nhớ anh chứ?”
“Không nhớ.” Cô nói: “Mỗi ngày, em vô cùng bận rộn nên hoàn toàn không có thời gian nhớ đến anh nhưng mà em nghe Vi Vi nói có một người nào đó lại vô cùng nhớ nhung em, thậm chí có một khoảng thời gian còn không muốn nói chuyện với người khác nữa."
"Không thể nào."
"Vậy sao?"
Lời nói của Giang La còn chưa dứt thì Kỳ Thịnh đã túm lấy eo cô, kéo cô tựa vào lòng anh, cô ngồi trong lòng anh rồi đột nhiên ngồi thẳng lưng lên nắm lấy cổ áo anh.
Hai tay của Kỳ Thịnh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, anh khẽ dùng sức kéo cô sát vào lòng anh hơn, hơi thở nóng hổi của anh gần như phả hết vào cổ cô, khiến trái tim cô cũng cảm thấy ướt át.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v.e lên khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, cảm nhận những thay đổi trên người anh, cô nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng: "Kỳ Thịnh, bây giờ... Anh không chỉ có mỗi cái miệng là cứng đâu đó."
Kỳ Thịnh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, khẽ di chuyển xuống dưới, anh nhướng mày lên…
"Cục cưng nhà ta, giờ đã biết cách quyến rũ người khác rồi cơ đấy."
"Người khác thì chưa chắc nhưng đối với anh thì điều đó chả tốn bao nhiêu công sức cả."
Đuôi mắt của Kỳ Thịnh cong lên, anh nở ra một nụ cười mang theo hương vị của muối biển vào mùa hè, anh chồm người qua định hôn cô nhưng Giang La lại giơ tay lên chặn lại đôi môi khô khốc của anh: “Em đã hết nấc cục rồi, cảm ơn anh Thịnh, em đi đây.”
Vừa nói xong, cô lập tức đứng dậy ngay rồi phủi những hạt cát mịn đang bám trên chiếc váy, sau đó xách chiếc túi nhỏ đi về nhà.
Kỳ Thịnh ngồi trên bờ biển rất lâu sau mới cảm thấy bớt ngượng ngùng một chút rồi đứng dậy đuổi theo cô.
...
Đêm hôm đó, Giang La vừa về đến nhà đã tự nhốt mình vào trong phòng, cô nghe thấy tiếng bước chân của chàng trai đi qua lại ngoài cửa rất lâu, bỗng nhiên cô rất muốn bật cười.
Trêu anh cũng là một chuyện rất vui đấy.
Nhưng mà ngày hôm sau Giang La đã không thể cười nổi nữa, cô không biết có phải là anh đang cố tình trả thù hay không mà vào buổi trưa Kỳ Thịnh đã gửi cho cô một tin nhắn: “Tối nay công ty phải tăng ca, anh sẽ không về nhà."
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Giang La có chút thấp thỏm: "Ồ."
"Nếu em sợ ma thì cầu xin anh đi, anh sẽ dắt em đến công ty."
"Không bao giờ có chuyện đó đâu. [Mỉm cười]"
Vào buổi tối, Giang La quay về chung cư Loft, sau khi tắm rửa thật sảng khoái thì cô nằm trên ghế sô pha, đắp mặt nạ rồi xem video làm đẹp.
Sau khi xem xong cô lại thấy chán chán rồi mò vào các hội nhóm của trường để lướt tin tức nhưng không ngờ vào lúc đêm khuya thế này mà lại có người đăng ảnh ma lên đó.
Lúc đầu, bìa của tấm ảnh động là một ảnh động vui nhộn, vì vậy Giang La mới không để ý mà nhấn vào xem.
Xem đến phút cuối cùng, một khuôn mặt tái nhợt giống Sadako của một người phụ nữ với mái tóc rối xù được phóng to ra toàn bộ màn hình điện thoại của cô, kèm theo hiệu ứng âm thanh la hét thót tim, làm Giang La sợ hãi đến mức vứt điện thoại ra xa, làm cho màn hình điện thoại vỡ vụn.
"..."
Bức ảnh ma quái đó khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô như sắp nổ tung, thậm chí còn khiến cô không thể thở được như bình thường nữa.
Cái này là cái quái gì vậy chứ!
Vốn dĩ có Công Chúa và Meo Meo ở nhà chung với cô rồi thì dù chỉ có một mình cô cũng không cảm thấy sợ hãi cho lắm nhưng bức tranh ma quái này... Thực sự đến rất "đúng lúc".
Giang La nhìn cái phòng khách trống rỗng rồi nhìn qua những tấm rèm của chiếc cửa sổ sát đất đang tung bay trong gió bỗng cô cảm thấy hơi sợ hãi, cô nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại rồi trốn về phòng, chui lên giường trùm chăn kín đầu để đi ngủ.
Da đầu cô cũng tê rần cả lên.
Giang La cố gắng hết sức để quên đi hình ảnh ma quái đã làm cô sốc vừa rồi, cố gắng để chìm vào giấc ngủ. Nhưng khi cô vừa nhắm mắt lại thì trong đầu tràn ngập đầy hình ảnh về khuôn mặt đáng sợ của người phụ nữ với gương mặt trắng nhợt và con ngươi thâm đen chiếm trọn cả con mắt đó.
Giờ đây dây thần kinh của cô gái đang căng thẳng cực độ, sau nửa tiếng nằm một mình run rẩy trên giường, cuối cùng cô quyết định gọi điện thoại cho người anh trai rẻ tiền của mình…
"Lục Thanh Trì, mau đến chung cư của em đi!"
"Để làm gì?"
"Kỳ Thịnh không có ở đây, em sợ... Em không dám ngủ một mình, anh đến có thể ngủ ở phòng khách hoặc là chúng ta đi ra ngoài đặt một phòng đi."
"Cô cả à, em xem thử giờ là mấy giờ rồi, ký túc xá đã đóng cửa từ lâu rồi, anh không ra ngoài được nữa."
"Anh không biết trèo tường sao?"
"Cái chính là bây giờ lời nói và hành động của chúng ta đều đang đại diện cho bộ mặt của trường Đại học Hồng Kông. Nếu mà anh bị bắt, mọi người sẽ đồn rằng sinh viên của trường Đại học Hồng Kông nửa đêm nửa hôm đi trèo tường ra ngoài, như vậy sẽ làm mất mặt trường của chúng ta lắm."
"Em không quan tâm! Anh đã hứa với cậu và mẹ sẽ chăm sóc cho em mà! Đến nhanh đi! Em sợ!"
Kỹ năng nhõng nhẽo, ăn vạ của cô gái từ đó đến nay vẫn không hề thay đổi.
Nhưng gia đình Giang La vẫn cứ một mực yêu thương cô, bao dung cô, chiều chuộng cô hết mức.
"Được rồi, được rồi, để anh thử nghĩ cách xem."
"Nhanh lên nhé!"
Nửa tiếng sau, Giang La nghe thấy tiếng mở cửa, cô tưởng rằng đó là Lục Thanh Trì nên "vèo" một cái xông ngay ra ngoài: "Đi đi đi!"
Nhưng không ngờ là người đàn ông đứng trước mặt cô không phải là Lục Thanh Trì, cơ thể cô bị anh kéo vào trong vòng tay ấm áp và đầy mạnh mẽ, Giang La ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc cằm tuấn tú của chàng trai.
Đôi mi của anh rũ xuống, ánh mắt anh kèm theo một chút sự trêu chọc, tay anh sờ đầu cô: "Em còn nhát lắm."
“Không có!” Giang La vẫn còn cố mạnh miệng, cô hỏi tiếp: “Không phải anh đang tăng ca sao?”
“Anh nghe người thân của em nói rằng nếu anh còn không mau trở về thì em sắp phá tan ngôi nhà rồi bỏ chạy rồi.”
"..."
"Dọn đồ đi."
"Dọn cái gì cơ?"
"Đi theo anh đến công ty."
"Đến công ty thật à?"
Kỳ Thịnh đi vào trong nhà, vịn lấy chiếc ghế làm việc của cô rồi ngồi xuống, khoang tay lại tựa lưng vào ghế rồi ngáp một cái: “Game xảy ra lỗi rồi, tối nay anh còn rất nhiều việc phải xử lý, mau thu dọn đồ đi rồi đi theo anh đến công ty ngủ."
"Công ty có chỗ ngủ không?"
"Hành lang trong công ty hay căn phòng có ma này, em chọn một cái đi."
"Đừng nói cái từ đó vào ban đêm như vậy! Xùy, xùy, xùy."
"..."
Giữa hai lựa chọn là "bị bức ảnh ma dày vò cả đêm" và "tạm thời đầu hàng trước Kỳ Thịnh" thì Giang La quyết định chọn cái sau, cô nhanh chóng khoác một chiếc áo khoác rộng bên ngoài chiếc váy ngủ rồi đeo chiếc cặp lên người, cùng Kỳ Thịnh đi ra ngoài.
Kỳ Thịnh ăn mặc rất chỉnh tề, kiểu tóc cũng được anh chải chuốt một cách gọn gàng chứ không còn để thoải mái, tùy hứng như lúc còn ở trường nữa, vầng trán rộng của anh được lộ ra, giúp anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, chuyên nghiệp của cán bộ cấp cao chốn công sở.
Giang La nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, chỉ vào lúc này, cô mới thực sự cảm thấy rằng người bạn thân thời thơ ấu của mình đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông thực sự rồi.
Cảm giác này thật là ngọt ngào.
Thang máy đi một mạch xuống tới tầng hầm để xe, chiếc Mercedes-Benz màu đen của Kỳ Thịnh đang đậu ở trước cửa thang máy, anh mở cửa xe ra để Giang La ngồi vào trong, anh còn nhét vào vòng tay cô một chiếc gối hình chim cánh cụt lớn, vô cùng mềm mại.
Giang La quay đầu lại thì nhìn thấy một hàng những con gấu bông dễ thương đang được đặt ở hàng ghế sau trong chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng triệu đô la của anh.
Rất nhiều con trong số chúng là những nhân vật trong “Trường học mèo con”, ngoài ra còn có rất nhiều gấu bông hình chú chim cánh cụt nhỏ mập mạp, vốn dĩ nội thất trong xe được trang trí theo một tông màu xám đen sang trọng nhưng giờ đây lại được lấp đầy bởi những chú gấu bông dễ thương này, khiến cho không gian bên trong xe bỗng trở nên thật ấm cúng.
Kỳ Thịnh rõ ràng là một tên lạnh lùng, cao ngạo và xấu tính nhưng anh lại có một cơ địa giống như cỏ bạc hà mèo vậy nên có rất nhiều động vật nhỏ như những chú chó, chú mèo đều rất thích anh. Ngoài ra, còn có một cô công chúa nhỏ sống trong thế giới nội tâm của anh vì vậy anh luôn có thể vẽ ra đủ các thể loại búp bê dễ thương.
Nửa tiếng sau, Kỳ Thịnh đã đưa Giang La đến văn phòng làm việc riêng của anh.
Trong tòa nhà văn phòng đều là những chàng trai dân kỹ thuật đang tăng ca xuyên đêm, khi họ vừa nhìn thấy Giang La thì người nào người nấy cũng nhìn cô đến ngơ ngác.
Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt ướt trong veo như chú nai tơ, lông mi dài đen láy như màu lông quạ, làn da như màu mật ong, trông vô cùng năng động và dễ thương, quả đúng là dáng vẻ nữ thần trong mơ của những chàng trai dân kỹ thuật này!
"Giám, giám đốc sáng tạo, đây là…"
Kỳ Thịnh vội vàng kéo cô về phía sau lưng bảo vệ: "Là em gái nhà tôi."
"Là dạng em gái mà người khác có thể theo đuổi không?"
"Không, là dạng em gái mà ai dám theo đuổi sẽ bị đánh gãy chân."
Với đôi mắt sắc bén, đầy đe dọa của mình, Kỳ Thịnh đã khiến cho những chàng trai này sợ hãi mà quay về chỗ ngồi.
Anh đưa Giang La về văn phòng của mình rồi đóng chặt cánh cửa trượt có lớp kính mờ lại, che đi tầm mắt nhìn chằm chằm của các chàng trai đó.
“Em ngủ ở đây đi.” Anh mở ra một cánh cửa ẩn ra, dẫn Giang La đi vào khu vực nghỉ ngơi, giữa căn phòng được đặt một chiếc giường trải chiếu tatami màu xám đậm: “Đây là phòng ngủ riêng của anh, sẽ không có ai vào đây đâu."
"Ngủ trên giường của anh à?"
"Em cũng có thể chọn ngủ trên ghế sắt ngoài hành lang."
Giang La ngồi lên mép giường, cô nhấn vào chiếc đệm, đây là độ mềm mại mà cô thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.