Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 8

Xuân Phong Lựu Hỏa

10/12/2023

Trên đường về nhà, Mạnh Tiêm Tiêm hỏi Giang La có nhóm QQ Messenger với mấy người bạn cùng nhau lớn lên ở ngõ Vụ Túc không.

 

Giang La nói có một nhóm tên là [Biệt đội oanh tạc đường phố ở ngõ Vụ Túc], Mạnh Tiêm Tiêm bèn bảo cô thêm mình vào nhóm ngay.

 

"Cậu muốn vào nhóm vì có Kỳ Thịnh ở trong đó hả?" Giang La tò mò hỏi.

 

"Đúng thế."

 

"Nhưng mà… Hai người cùng lớp tự nhiên mà, hai cậu không có nhóm lớp hả?"

 

"Nhóm lớp thì có, nhưng Kỳ Thịnh hầu như không nói gì trong nhóm chung đó cả." Mạnh Tiêm Tiêm kể khổ: "Tớ muốn nói chuyện riêng với cậu ấy nhưng cậu ấy chẳng mấy khi trả lời tin nhắn của tớ cả, mà tớ cũng chẳng nghĩ ra được đề tài để nói nốt. Thế thì thà nói chuyện trong nhóm cho dễ kéo gần khoảng cách nhau hơn."

 

"À."

 

Thành thật mà nói, Giang La muốn giải thích rằng Kỳ Thịnh cũng hầu như không nói gì trong nhóm chat nhỏ đó, nếu như anh có chuyện gì cần tìm ai thì thường đều nhắn tin riêng cả, hi hữu lắm mới spam trong nhóm.

 

Mà đã không thể kéo gần khoảng cách bằng cách nhắn tin riêng thì lợi dụng việc trò chuyện trong nhóm lại càng là chuyện không tưởng.

 

Dẫu vậy cô vẫn mặc kệ tất cả những điều đó, thêm Mạnh Tiêm Tiêm vào nhóm.

 

La lợn: "Bạn mới nè, Mạnh Tiêm Tiêm, nữ thần của đội Street dance! [Chào mừng]"

 

Với tư cách là fan trung thành của nữ thần Mạnh Tiêm Tiêm, Mập gửi liên tù tì các biểu tượng cảm xúc để nhiệt liệt chào đón cô ta nhập bọn.

 

Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: "Rất hân hạnh được làm quen với mọi người, tôi là Mạnh Tiêm Tiêm, xin được chỉ giáo thêm. [Bẽn lẽn]"

 



 

Buổi tối hôm ấy, Giang La một mình ở nhà làm bài tập xong ra tiệm thịt nướng phụ Giang Mãnh Nam ngay. Lúc trốn việc chốc lát, cô vào nhóm chat trong QQ Messenger, thấy Mập và mấy cậu bạn trong nhóm [Biệt đội oanh tạc đường phố ở ngõ Vụ Túc] đã trò chuyện với Mạnh Tiêm Tiêm được hơn một trăm tin nhắn.

 

Chỉ có mỗi Kỳ Thịnh và Than là không góp mặt trong cuộc trò chuyện rôm rả ấy.

 

Giang La không phải kiểu con gái ngây thơ cái gì cũng không biết, cô có thể thấy được rằng Mạnh Tiêm Tiêm làm bạn với mình đơn thuần chỉ để có cơ hội tiếp cận Kỳ Thịnh, lợi dụng việc Giang La yêu thích đội Street dance để đi vào thế giới của cô, dần dần chiếm lấy các mối quan hệ mà cô có mà thôi.

 

Tâm trạng của cô chẳng tốt chút nào, Kỳ Thịnh nhắn tin hỏi cô đọc xong cuốn [Thế thuyết tân ngữ] chưa mà cô cũng không buồn trả lời.

 

Thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của Giang La, ba cô hỏi có phải cô bị táo bón không hay là lại tăng cân nữa.

 

Giang La tựa vào bờ lưng vững chãi của ba mình, buồn bã đáp: "Không có gì đâu ạ, tự dưng con thấy cuộc đời đúng là lắm trái ngang thôi."

 

Giang Mãnh Nam vừa giữ chắc tay cầm nồi vừa đảo mì xào: "Chẳng hiểu nổi bọn con gái tuổi dậy thì các con."

 

"Tóm lại đều là lỗi của Kỳ Thịnh hết đó ba à."

 

Giang Mãnh Nam bật cười sảng khoái: "Phải rồi, phải rồi, là lỗi của trúc mã con cả."

 

Cô thu tiền và tính tiền giúp ba, Giang Mãnh Nam sợ cô băn khoăn mãi đâm ra mất tập trung, thối lố tiền bèn dứt khoát bảo: "Thôi, để ba làm cho, con đừng đứng đây làm gì cho chật chỗ. Đi đọc sách đi."

 

"Không phải ba không cho con đọc sách linh tinh hả?"

 

"Ý ba là con lo đi học bài đi! Thi cử điểm thấp lẹt đẹt mà con còn không biết xấu hổ chê tại Kỳ Thịnh thế này, tại Kỳ Thịnh thế kia hả? Nếu điểm số của con bằng được một nửa Kỳ Thịnh thôi thì ông đây cóc thèm quan tâm con đọc sách gì luôn, chơi game hay xem ti vi từ ngày này sang tháng nọ cũng được nốt, ông đây thả cho thích làm gì thì làm!"

 

Giang La bĩu môi, ngồi lên chiếc ghế nhỏ trong  góc, cuối cùng cô vẫn lôi cuốn [Thế thuyết tân ngữ] ra khỏi cặp mà lén lút đọc.

 

Kỳ Thịnh là "con nhà người ta" được tất cả người lớn sống trong ngõ Vụ Túc lấy làm gương cho con cái. Hễ ai giáo huấn con mình là y như rằng lại lấy Kỳ Thịnh ra để mà so sánh, câu nào câu nấy giống y nhau như đúc từ một khuôn, nào là "Con nhìn Kỳ Thịnh người ta học hành thế nào kìa!", nào là "Con mà thi cử được một nửa của Kỳ Thịnh thì mẹ sẽ không quản con nữa", vân vân và mây mây.

 

Tuy nhiên, các phụ huynh lại chưa bao giờ ngẫm xem Kỳ Thịnh người ta có gia thế và xuất thân ra sao. Anh sống tại ngõ Vụ Túc thì đâu đồng nghĩa với việc anh có cùng điểm xuất phát với những đứa trẻ sinh ra và lớn lên tại ngõ Vụ Túc chứ?

 

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè người ta đều phải đi du học nước ngoài để tiếp thu kiến thức, mỗi cuối tuần đều được kèm gia sư 1:1 tại nhà về hội họa hay âm nhạc chơi đàn piano các thứ, còn trẻ con ngõ Vụ Túc hễ vòi vĩnh muốn học môn năng khiếu là y như rằng ba mẹ lại rầy la, chê phí tiền.



 

Không những thế, Kỳ Thịnh còn được di truyền gen tốt từ ba mẹ, IQ cao. Thành thật mà nói, IQ của một đứa trẻ bình thường còn không bằng nổi một nửa của anh.

 

Từ trong thâm tâm Giang La cực kỳ muốn phân tích từng li từng tí những đạo lý này cho ba nghe, tranh cãi đến khi nào ông tâm phục khẩu phục mới thôi để sau này ông đừng đem Kỳ Thịnh ra so sánh với cô mãi như thế nữa.

 

Song, cô vừa ngoái đầu thì nhìn thấy bóng hình người ba Giang Mãnh Nam của mình liên tục xào mì không ngơi tay, mồ hôi tuôn nhễ nhại như suối giữa cái nóng bốn mươi độ của mùa hè. Ông cứ làm mỗi công việc này suốt từ lúc chạng vạng tối đến khi đêm về, đảo chảo liên tục, chưa bao giờ dừng.

 

Giang La khẽ thở dài, cất cuốn [Thế thuyết tân ngữ] vào cặp lại rồi lặng thinh lấy từ vựng tiếng Anh ra học thuộc.

 

Một lúc sau, bọn Mập, Than kề vai bá cổ nhau đi ra từ ngõ, ngồi vào một chiếc bàn gỗ cách Giang La không xa.

 

Giang La liếc mắt nhìn bóng người gầy gò kia.

 

Anh ngồi cùng với đám bạn. Không gian và bầu không khí ở đây rộn ràng, ồn ào đến thế, nhưng chúng lại chẳng mảy may ảnh hưởng đến khí chất thanh tao và trong trẻo của thiếu niên.

 

Nhân dịp khai giảng và chia lớp, Kỳ Thịnh đã đi cắt tóc. Tóc mái hơi dài nên hơi khuất tầm mắt trước đó nay đã ngắn đi đáng kể, tóc mai cũng được cắt cao lên, khiến cho đường nét khuôn mặt anh trông càng góc cạnh, kiên nghị và lạnh lùng hơn.

 

Kỳ Thịnh có một gương mặt điển trai ngời ngời với vẻ đẹp nổi bật đến mức tưởng chừng không ai có thể rời mắt được, thân hình cường tráng cao ráo, tất cả đã tạo nên cho anh nét phong lưu đa tình sẵn có chứ không hề cố tình tạo ra.

 

Dẫu cho ở bất cứ nơi đâu, anh cũng luôn mang một sức lôi cuốn thu hút cái nhìn của người khác.

 

Giang Mãnh Nam thấy cô cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Kỳ Thịnh thì gọi cô: "Gì mà đứng đần mặt ra thế hả con, mau chào khách đi chứ!"

 

"À dạ!" Giang La bèn đứng lên, lại gần bàn bọn con trai đang ngồi rồi hỏi: "Các cậu ăn gì?"

 

Bọn con trai nhái giọng Giang Mãnh Nam, gọi cô "Bé ngoan" ơi, "Bé ngoan" hỡi mãi.

 

"Một cà tím nướng, một bò, một tỏi tây và gà, bé ngoan dặn ba làm nhanh chút nhá!"

 

"Thêm một bát cơm chiên chà bông, hai trứng kho xì dầu nữa, làm phiền bé ngoan rồi."

 

Giang La ghi nhớ những món họ gọi, sau đó đạp ghế Kỳ Thịnh: "Còn cậu thì sao?"

 

Dường như do chân Kỳ Thịnh dài quá, không có chỗ để nên anh ngồi banh chân một cách thoải mái. Kỳ Thịnh tay thì vẫn cầm cuốn sổ vẽ tay mà vẽ vời, miệng thì thản nhiên đáp: "Mì xào."

 

"Đợi tôi cạy miệng thì cậu mới chịu nói đúng không!"

 

Anh khẽ nhoẻn môi cười: "Tôi đang chờ bé ngoan nhà ta hỏi còn gì."

 

"..."

 

Giang La không thèm so đo với anh, quay về tổng hợp những món ăn đã được gọi cho ba mình biết rồi dặn dò: "Mì xào của Kỳ Thịnh ba đừng cho ớt nha."

 

"Biết rồi!" Giang Mãnh Nam trợn trắng mắt: "Nhắc hoài nhắc mãi!"

 

Bên đám con trai ngồi bàn, Mập hỏi Kỳ Thịnh: "Sao tự dưng cậu dằn mặt thằng Nhậm Ly kia thế?"

 

"Gai mắt."

 

"Cậu ta đã làm gì đắc tội cậu đâu?"

 

"Cậu ta mà dám đắc tội tôi thì không đơn giản chỉ là gãy xương thôi đâu." Kỳ Thịnh thảnh thơi tựa lưng vào ghế ngồi, kẹp cây bút chì trên đầu hai ngón tay, nở một nụ cười ngạo mạn và cũng không kém phần ngông nghênh.

 

Thật vậy, Kỳ Thịnh đã không vừa mắt ai là không cần biết lý do, mà vốn dĩ cũng chẳng có ai dại gì mà thách thức anh.

 

Than nhảy vào cuộc trò chuyện: "Nói chung sau này cẩn thận vẫn hơn, nghe nói thằng chả kia điên lắm, trước kia còn từng đánh người ta vỡ lách, nhập viện nữa cơ."

 

Dù đã được cảnh cáo nhưng Kỳ Thịnh vẫn không hề tỏ ra nao núng chút nào. Anh khẽ liếc về phía Giang La, đầu ngón tay to gõ một cái vào màn hình điện thoại như thể đang chất vấn cô tại sao không trả lời tin nhắn của mình.

 

Giang La vờ như không nhìn thấy cử chỉ của anh, chột dạ nhìn cái chảo lớn mà ba mình đang xào mì.



 

Mập mắc chứng tăng động từ nhỏ, không có giây nào là ngồi yên được, anh ấy cứ cựa quậy liên tục làm cái mông cấn ghế kêu cộc cạch cộc cạch mãi.

 

Kỳ Thịnh bực bội đạp ghế Mập một phát: "Sao mông cậu to thế hả?"

 

"Tôi... Mông tôi lại đắc tội cậu nữa à?"

 

"Tránh ra!"

 

Mập kéo ghế sang một bên, kìm lòng không đặng quan sát mông của Kỳ Thịnh: "Anh Kỳ à, cặp mông của anh là cặp mông cong nhất mà em từng thấy đấy, làm sao anh tập hay thế? Mông em cứ nhão nhoẹt sao ấy."

 

"Plank, mỗi ngày mười hiệp, một hiệp mười phút."

 

Than chớp thời cơ học hỏi: "Còn cơ bụng của cậu thì sao?"

 

"Sit up, mỗi ngày mười hiệp, mỗi hiệp năm mươi cái."

 

"Thế, thế, thế..." Mập đột nhiên cười gian: "Làm sao để tập một đêm mười lần?"

 

Kỳ Thịnh liếc xéo anh ấy: "Thằng cha nào được một đêm mười lần, tôi gọi thằng đó là anh ngay."

 

Giang La đem cơm chiên chà bông và mì xào đã làm xong sang đây, nhíu mày quở trách: "Mấy cậu ngồi đây đừng có ăn nói bậy bạ, ba tôi nghe thấy hết đấy!"

 

Than phì cười xua tay, đoạn anh chàng này vẫn tò mò hỏi nhỏ Kỳ Thịnh: "Có bài tập nào giúp hỗ trợ chuyện đó không?"

 

Mập thắc mắc: "Cậu có bạn gái đâu, tập để làm gì?"

 

"Thì chuẩn bị trước phòng hờ sau này cần dùng, bộ tôi không được mài súng trước hả?"

 

Giang La trợn trắng mắt, tỏ ra khinh thường thấy rõ. Cô quay về chiếc bàn nhỏ của mình để đọc sách tiếp, mặc kệ bọn con trai đang độ tuổi dậy thì trong đầu toàn ba cái chuyện đen tối không kia.

 

"Có đấy, bài đấy tên là Kegel."

 

"Bài Kegel là bài gì cơ?" Mập hỏi.

 

"Cậu thử giờ luôn đi, hít sâu, thít chặt lỗ đít lại."

 

Mập thử chun đít lại theo chỉ dẫn của anh: "Ư ~~~ Á ~~~"

 

"Từ từ thả lỏng, siết chặt, rồi thả lỏng."

 

"Hà..." Mập làm thử một tổ hợp, biểu cảm có gì đó hơi kỳ cục: "Đây là bài tập mông trong truyền thuyết đó hả?"

 

"Bài tập này cực kỳ hiệu quả với phái mạnh mong muốn nâng cao chất lượng đời sống tình d/ụ/c."

 

Than cũng thử làm một tổ hợp trong bài tập Kegel: "Anh Kỳ, anh cũng tập cái này hả?"

 

"Hỏi thừa, ngày nào học môn Toán tôi cũng phải tập mấy hiệp cả."

 

"Ha ha ha ha."

 

Ba cậu con trai cùng nhau tập bài Kegel trong im lặng.

 

Mập vô tình liếc nhìn Giang La, thấy mặc dù cô đang đọc sách nhưng vẻ mặt cũng trông quái lạ vô cùng thì oang oang cái miệng: "Ủa lợn, cậu cũng đang tập hả!"

 

Giang La giật thót: "Làm gì có!"

 

"Chắc kèo cậu đang tập luôn, mặt đỏ bừng hết rồi kìa!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook