Chương 63: chương 64: Chị dâu trị giá năm ngàn vạn?
Đề Qua Loạn Khởi
09/04/2016
Ôn Khả Tâm vừa thấy
được hắn, nước mắt liền rớt xuống, nbổ nhào vào trong ngực của hắn,
phảng phất dùng hết toàn lực lượng ôm chặt hắn.
Chu Huyền một tay ôm lấy Ôn Khả Tâm liền đi ra ngoài, Ôn Khả Tâm tựa hồ cảm thấy đã an toàn, cả người vừa trầm tĩnh lại đã cảm thấy toàn thân đều nóng hổi, mà lồng ngực Chu Huyền lạnh buốt, vì vậy đầu Ôn Khả Tâm dùng sức hướng ngực của hắn, miệng chui vào, bàn tay nhỏ bé hừng hực trên dưới lục lọi, miệng nhỏ hồng nhuận lại là không tự chủ hôn lên ở bên ngoài cái cổ của hắn.
Chu Huyền chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, da thịt trong nháy mắt bắt đầu căng chặt, hắn ôm tay của cô nắm thật chặt, bước chân thêm nhanh hơn rất nhiều.
Một đường trở lại, Chu Huyền không biết rõ bị đã ăn bao nhiêu đậu phụ, làm cho hắn cả khuôn mặt đều đỏ lên, cái cổ lại là bị Ôn Khả Tâm gặm đến nước miếng loang lổ.
Hắn ôm Ôn Khả Tâm bước vào phòng tắm, một tay pha kỹ nước xong liền đem cô vào trong bồn tắm. Nước lạnh buốt khiến Ôn Khả Tâm mơ mơ màng màng có chút thanh tỉnh, miệng to thở dốc, y phục ướt nước thoáng cái sít sao áp vào eo, trên người hấp dẫn, cơ thể lộ ra, Chu Huyền cổ họng căng thẳng, vội vàng dời tầm mắt đi.
"Ôn tiểu thư, cô ngâm nước lạnh một hồi rồi ra đi." Chu Huyền đưa lưng về phía cô trầm giọng nói một câu xong vừa muốn đi ra.
"Đứng lại!" Ôn Khả Tâm cầm lấy bên bồn tắm dọc theo, khuôn mặt đỏ hồng thập phần thanh lệ vô song, trong cơ thể nóng ran làm cho cô một trận khó chịu, nhìn xem Chu Huyền vừa muốn đi ra, cô nhịn không được run rẩy nói, "Tôi. . . Tôi bị bỏ thuốc, anh liền đi như vậy sao? !"
Bước chân Chu Huyền ngừng lại, khẽ nhíu mày quay đầu sang, trầm giọng nói, "Cái này không có giải dược, cô chỉ có thể ngâm nước lạnh."
Ôn Khả Tâm xem qua tiểu thuyết cũng biết bình thường xuân dược có biện pháp duy nhất giải quyết chính là make love, là đàn ông nhìn thấy cô hiện ở cái dạng này, mọi người sẽ có xúc động thậm chí đem **** giữ không ngừng, nhưng người đàn ông cao lớn trước mắt này thế nhưng không hợp tác! Chẳng lẽ cô không đủ hấp dẫn sao? Bộ dáng Chu Huyền lạnh lùng làm cho lòng tự trọng củ cô nhận lấy đả kích rất lớn.
"Tôi. . Tôi lệnh cho anh không được phép đi!" Ôn Khả Tâm cắn môi, toàn thân ướt đẫm, ngực lại lộ ra đôi đại phiến tuyết trắng.
"Ôn tiểu thư. . . Tôi ở lại cũng vô dụng, cái này phải dựa vào chính mình tự chống cự, qua giai đoạn này thì tốt rồi." Chu Huyền xoay tầm mắt, không dám nhìn cô.
Ôn Khả Tâm thấy hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn mình một lần, nước mắt càng thêm lã chã chực khóc, vừa thẹn vừa cáu vỗ nước một cái, lạnh lùng nói, "Anh tới đây cho tôi!"
Cánh tay Chu Huyền bị bọt nước tung tóe đến, da thịt kéo căng, rõ ràng là nước lạnh như băng lại như nham thạch nóng chảy khiến thân thể của hắn tất cả nóng lên. Hắn nắm chặt quả đấm đi tới, ánh mắt lại thâm sâu, tối tăm, mà khi hắn vừa tới gần vài bước, Ôn Khả Tâm đột nhiên giống như hoa sen hé nở trên mặt nước, cả người từ trong nước đứng lên, duỗi ra hai tay ôm cổ Chu Huyền, môi hồng liền hôn lên cằm của hắn, thân thể nóng bỏng yêu kiều hướng tới trên người hắn ma sát.
Chu Huyền ngẩn ra cầm cằm của cô, con mắt thâm thúy dọa người, thanh âm nặng trịch , "Em biết em đang làm cái gì sao? !"
Khuôn mặt Ôn Khả Tâm say lòng người xinh đẹp hồng hồng, ánh mắt mê ly, thanh âm mang theo vẻ run rẩy, "Em biết rõ, nhưng em chính là muốn anh!"
Cô nghĩ kỹ, hôm nay bị Cao Kiều đó phóng túng, về sau cũng bị hắn làm cho dơ bẩn, nhưng cô tin tưởng người đàn ông trước mắt, về sau con đường như thế nào cô cũng không muốn đi suy nghĩ, cô chỉ biết là, người đàn ông này rất giống người trong mộng của mình. . . .
Mỹ nhân ở trước mắt, hơn nữa còn tự nguyện dán lên người mình, là đàn ông bình thường cũng sẽ đem giữ cho riêng mình, cổ họng Chu Huyền trên dưới phát ra nhất tiếng gầm nhẹ, bóp cằm của cô mãnh liệt hôn lên, cánh tay một phen ôm eo nhỏ của cô liền hướng bên ngoài phòng tắm, đặt cô lên giường áp chế.
Cha Ôn nghe được điện thoại từ Cao gia nói Cao Kiều bị hộ vệ nhà bọn họ đánh liền vội vã trở về gấp lên tiếng hỏi tình huống, thật không nghĩ đến khi ông đẩy cửa gian phòng của con gái vừa nhìn đã tức giận, thiếu chút nữa liền tắc nghẽn cơ tim.
Ôn phụ trừng tròng mắt, tay run run chỉ hai người giường, cơ hồ nói không ra lời, "Các người. . . Quả thực là vô liêm sỉ!"
Ôn Khả Tâm hét lên một tiếng dùng chăn mền bưng kín thân thể, trên mặt vừa thẹn lại hồng, mà Chu Huyền đầu tiên là ngẩn ra sau lập tức liền bình tĩnh lại, lạnh nhạt xuống giường mặc quần áo vào.
"Vội vàng xuống cho ta!" Cha Ôn phẫn hận, câu nói tiếp theo liền xoay người xuống lầu, trừng mắt ngồi ở trên ghế sofa của đại sảnh.
"Ba, đều là lỗi của con! Là Cao Kiều tên hỗn đản kia bức con uống rượu bỏ thuốc nên mới. . ." Ôn Khả Tâm chịu đựng cơn đau đớn trên người xuống lầu, dẫn đầu hướng về phía ông giải thích, trên mặt đỏ hồng mang theo vẻ lúng túng cùng luống cuống, nhưng vẫn dấu không lấn át được vẻ từ thiếu nữ biến thành phụ nữ nở rộ đỏ thắm xinh đẹp như cũ.
"Câm miệng! Ta như thế nào lại sinh ra loại con gái không biết kiềm chế như mày!" Ôn phụ vẻ mặt vẻ phẫn nộ, nghiêm khắc vô cùng lập tức khiến Ôn Khả Tâm rơi lệ.
Chu Huyền khẽ cúi đầu đứng ở trước mặt cha Ôn, thanh âm trầm thấp, vẫn trấn định như cũ, "Hết thảy đều là do tôi mất trách, cùng Ôn tiểu thư không quan hệ, nếu như ông muốn trách tội, tôi nguyện ý gánh chịu hết thảy hậu quả."
"Hừ! Cậu là một tên hộ vệ có thể gánh chịu cái gì? !" Ôn phụ hung hăng nhìn chằm chằm Chu Huyền, trong thanh âm mang theo tức giận cực hạn."Cậu Chu, tôi là nhìn trúng sự uy tín cùng nhân phẩm của cậu mới mời cậu tới, không nghĩ tới thế nhưng. . . Thế nhưng cùng con gái của tôi. . . ."
"Thực xin lỗi." Chu Huyền trong thanh âm mang theo vẻ áy náy, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc nhìn cha Ôn nghiêm mặt nói, "Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ phụ trách!"
"Chịu trách nhiệm? ! Cậu chịu trách nhiệm như thế nào? Cậu vỏn vẹn là một tên hộ vệ lấy cái gì bảo vệ con gái của tôi!"
"Cầm mạng của tôi." Ánh mắt Chu Huyền sáng quắc nhìn về phía Ôn Khả Tâm, trầm giọng nói, "Tôi sẽ dùng cả đời này đến yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, sẽ không để cho cô ấy bị nửa điểm ủy khuất!"
Nói vừa dứt, Ôn Khả Tâm ngẩng đầu nhìn Chu Huyền, trong mắt mang theo vẻ không thể tin cùng khiếp sợ, cho tới bây giờ cô không có nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy, liền lúc vừa rồi hắn cướp đi trong sạch của cô, cô cũng cho là hắn là nhịn không được dụ hoặc mới làm như vậy, hoàn toàn không có đoán được hắn sẽ muốn cưới cô.
Ôn Khả Tâm trong lòng cảm xúc thoáng cái phức tạp cực kỳ, nhưng đồng thời hiện lên lại cảm giác không hiểu, kích động cùng mong đợi, nhịn không được đem ánh mắt nhìn về phía ba, liệu ba có đáp ứng không?
"Không được!" Cha Ôn thanh âm như nổi trận lôi đình trực tiếp đem Ôn Khả Tâm ném thật sâu xuống địa ngục.
"Phải nhất định phải gả cho Cao gia ! Điểm này vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi!"
Chu Huyền ngẩng đầu, mày nhíu lại, nhịn không được nhắc nhở, "Nhưng đã là người của tôi !"
"Hừ, hiện tại người hiện đại quan niệm như vậy, chẳng lẽ còn sẽ để ý cái gì lần đầu tiên sao?" Cha Ôn cười lạnh một tiếng, "Hơn nữa con trai Cao gia lại không phải là người ngây thơ, chỉ cần chúng ta cúi thấp một chút, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không nói cái gì! Cậu nghĩ muốn cưới con gái của tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Ba, ba tại sao có thể như vậy! Ba biết rõ Cao Kiều là người như thế nào, vì cái gì là muốn trăm phương ngàn kế gả con cho hắn! ?" Ôn Khả Tâm nước mắt tựa như hạt châu, bộ dáng đáng thương cực kỳ.
Cha Ôn nhìn cô không hợp tác, lạnh lùng nói, "Còn nói được sao, bây giờ Ôn gia chỉ có Cao gia mới có thể cứu được!"
Một bên Chu Huyền đột nhiên mở miệng nói, "Ôn thị cụ thể cần bao nhiêu tiền?"
Cha Ôn nhíu lông mày lại, lập tức cười lạnh nói, "Năm ngàn vạn! Đừng nói cậu có thể cầm được đến? !"
Mấy cái chữ này vừa nói ra, Ôn Khả Tâm tâm lập tức như vào hầm băng, tuyệt vọng thật sâu hiện lên ở trong mắt, làm cho cô cho rằng hết thảy đều đã kết thúc, Chu Huyền lại trầm tĩnh nói ra, "Cho tôi thời gian ba ngày!"
"Ba ngày? Liền tính cho cậu ba năm cậu cũng không làm được!" Cha Ôn châm chọc nói.
"Mặc kệ như thế nào, đám cưới cùng Cao gia cũng là ba ngày sau, sao không cho tôi một cơ hội?"
Cha Ôn sung mãn chất vấn đánh giá trên dưới Chu Huyền một cái, cũng được, dù sao ba ngày sau vô luận như thế nào cũng muốn gả cho Cao Kiều, ông muốn nhìn một tên hộ vệ như hắn có thể làm ra sóng gió gì!
Chu Tích Tiệp sau khi Đa Bảo khỏi bệnh trở về đến thành phố A, xử lý chuyện kế tiếp bị trì hoãn, chuyện cần cậu làm rất nhiều, muốn bày ra hôn lễ lại muốn chuẩn bị tân phòng, còn có chụp ảnh áo cưới, các loại bố trí tiệc rượu, hắn đều muốn tặng hết thảy cho Đa Bảo, hơn nữa còn cho cô những thứ tốt nhất!
Nhưng mà, hết thảy kế hoạch đều bị một cú điện thoại của Chu Huyền làm cho rối loạn.
"Cái gì? Anh muốn năm ngàn vạn! ?" Chu Tích Tiệp vẫn luôn lạnh lùng, bình tĩnh thế nhưng cũng có thời điểm sợ hết hồn.
"Lão Tam, lúc này đây em vô luận như thế nào đều phải giúp anh! Chuyện chung thân đại sự liền toàn bộ nhờ vào em!" Đầu bên kia điện thoại Chu Huyền trầm giọng nói ra, trong giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc chưa từng có.
"Anh hỏi qua phụ thân rồi, ông nói hiện tất cả chuyện ở công ty đều do em chịu trách nhiệm, em có thể cầm được đi không?"
Chu Tích Tiệp nhíu mày, "Em nói anh ở đâu tìm đước đại tẩu giá năm ngàn vạn?"
"Đừng đùa anh ! Đại ca lần này xin em!" Chu Tích Tiệp không nghĩ tới Chu Mạch trước mặt cậu vẫn luôn thập phần kiên cường, từ nhỏ đến lớn bắt nạt cậu thế như
ng cũng có một mặt ăn nói khép nép, trong mắt của cậu lập tức chợt lóe qua một tia ranh mãnh vui vẻ.
"Ờ. . . Để em tính toán ! Năm ngàn vạn cũng không phải là số lượng nhỏ, nếu như đem tiền quất cho anh, xích vàng của công ty vừa đứt, hậu quả không tưởng tượng nổi!" Chu Tích Tiệp nửa đùa nửa thật nói.
"Ai, anh cũng không hiểu những thứ này, hết thảy đều chỉ có thể kính nhờ em!" Chu Huyền nghiêm mặt, khó được khi hạ thấp mình.
"Được rồi, chờ điện thoại em."
Chu Tích Tiệp sau khi cúp điện thoại, mày nhíu lại quá đỗi, gọi nội tuyến, "Phòng tài vụ đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
"Năm ngàn vạn!? Chu tổng, năm ngàn vạn số lượng không nhỏ a! Nếu như thoáng cái toàn bộ rút ra như lời nói, tiền đặt hang tháng này của chúng ta coi như không được tính, tháng sau không cách nào giao hàng nha!" Tài vụ cầm báo cáo, vừa nghe Chu Tích Tiệp nói muốn rút năm ngàn vạn, vẻ mặt lập tức như thần giữ của bối rối lên.
Chu Tích Tiệp dựa lưng vào cái ghế lẳng lặng tự hỏi, ngón tay thon dài khi có khi không gõ thành ghế, ngẫm nghĩ vài phút sau, Chu Tích Tiệp cuối cùng mở miệng, nhàn nhạt nói ra, "Rút ra đi."
"A! ? Chu tổng ngài thực sự phải nghĩ lại! Tài chính vừa đứt, hậu quả thực sẽ rất nghiêm trọng nha!" Tài vụ căng thẳng nhìn cậu, mong đợi một giây sau cậu có thể thu quyết định trở về.
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp, về đi." Chu Tích Tiệp mặt không đổi sắc khoát tay áo, sau đó cầm lấy điện thoại di động.
Tài vụ không có biện pháp thở dài ra khỏi phòng làm việc, nghĩ thầm lần này tập đoàn Chu Dương phải nghênh đón một hồi lốc bão.
Kiều Đa Bảo hai ngày nay gọi điện thoại cho Chu Tích Tiệp phát hiện trong giọng nói của cậu lúc nào cũng lộ ra cảm giác thật sâu mệt mỏi, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu lại là một bộ dáng phong khinh vân đạm, ban đầu cô còn tưởng rằng hai ngày nay cậu còn sẽ đi qua bên này, thật không nghĩ đến cậu chỉ gọi dăn cô làm việc cho giỏi, tự chăm sóc mình tốt. Kiều Đa Bảo cũng chỉ đi làm nghỉ ngơi bình thường, ngẫu nhiên dùng điện thoại di động xem một chút video, chơi game trên máy tính.
Triệu Nghị Nhiên trải qua lần đó sau rất ít đi tìm Kiều Đa Bảo, một chút công nhân viên vốn là còn muốn xem kịch vui lại gặp quan hệ hai người bọn họ thoáng cái phai nhạt xuống, rối rít đều có chút thất vọng, trực tiếp đem nguyên nhân quy tội boss đối Kiều Đa Bảo cảm giác mới mẻ đã qua, mà Penny trong lòng lại vui vẻ không nói ra được, không còn có đối địch đối với Kiều Đa Bảo như vậy.
Chiều hôm đó Kiều Đa Bảo cùng đi phiên dịch xong, Triệu Nghị Nhiên cũng vừa nói xong với khách hàng cùng cô đi thang máy, anh thấy cô một bộ dáng thoải mái không khỏi nói ra, "Nghe nói công ty Chu học đệ xảy ra chuyện, như thế nào em một chút cũng không lo lắng?"
Kiều Đa Bảo không hiểu ra sao ngẩng đầu, nháy mắt hỏi, "Anh nói cái gì?"
"Em còn không biết sao?" Triệu Nghị Nhiên cúi đầu nhìn cô, trong mắt chợt lóe qua thâm ý, "Xem ra Chu học đệ vốn định tự mình gánh vác."
"Anh đến cùng nói cái gì? Công ty Tiểu Tiệp đã xảy ra chuyện gì?" Kiều Đa Bảo thoáng cái cau chặt lông mày, hỏi tới.
Triệu Nghị Nhiên gặp không nói cũng không được, dù sao chuyện như vậy cô sớm muộn cũng sẽ biết, dứt khoát liền trực tiếp nói ra, "Nghe nói tập đoàn Chu Dương tài chính hôm đó bị gián đoạn, rất nhiều đơn đặt hàng đã tiếp nhận không thể giao đúng hạn, hiện tại một vài đối tác đã tìm tới cửa đi yêu cầu tiền bồi thướng, Chu học đệ hiện tại đoán chừng là gấp rút muốn bể đầu sứt trán."
"Tài chính như thế nào. . . Đột nhiên nói gián đoạn rồi sao?" Sắc mặt Kiều Đa Bảo từ từ trở nên ngưng trọng, cũng hiểu một công ty tư xích vàng nếu như vừa đứt, sẽ phải đối mặt vớicác loại vấn đề khó giải quyết đến cỡ nào! Xảy ra chuyện lớn như vậy, Chu Tích Tiệp thế nhưng một chút cũng không có nói với cô, chỉ một mình chống chọi!
"Đa Bảo, lần này tập đoàn Chu Dương là thật sự gặp đại phiền toái, em cần phải nhanh chóng chuẩn bị tâm lý thật tốt nha." Triệu Nghị Nhiên híp mắt nhìn cônhắc nhở.
"Anh có ý gì?" Kiều Đa Bảo xoay đầu lại, cau mày nói.
"Ý tứ chính là, Chu học đệ sau này không phải nhất định sẽ cho em trải qua cuộc sống hạnh phúc, em còn có lựa chọn quyền lợi." Ánh mắt Triệu Nghị Nhiên chợt lóe qua tinh quang, tập đoàn Chu Dương lần này cần bồi thướng tổng cộng năm ngàn vạn, số tiền lớn như vậy, ngay cả công ty của anh cũng không nhất định có thể tùy tùy tiện tiện liền móc ra được nha.
Chu Huyền một tay ôm lấy Ôn Khả Tâm liền đi ra ngoài, Ôn Khả Tâm tựa hồ cảm thấy đã an toàn, cả người vừa trầm tĩnh lại đã cảm thấy toàn thân đều nóng hổi, mà lồng ngực Chu Huyền lạnh buốt, vì vậy đầu Ôn Khả Tâm dùng sức hướng ngực của hắn, miệng chui vào, bàn tay nhỏ bé hừng hực trên dưới lục lọi, miệng nhỏ hồng nhuận lại là không tự chủ hôn lên ở bên ngoài cái cổ của hắn.
Chu Huyền chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, da thịt trong nháy mắt bắt đầu căng chặt, hắn ôm tay của cô nắm thật chặt, bước chân thêm nhanh hơn rất nhiều.
Một đường trở lại, Chu Huyền không biết rõ bị đã ăn bao nhiêu đậu phụ, làm cho hắn cả khuôn mặt đều đỏ lên, cái cổ lại là bị Ôn Khả Tâm gặm đến nước miếng loang lổ.
Hắn ôm Ôn Khả Tâm bước vào phòng tắm, một tay pha kỹ nước xong liền đem cô vào trong bồn tắm. Nước lạnh buốt khiến Ôn Khả Tâm mơ mơ màng màng có chút thanh tỉnh, miệng to thở dốc, y phục ướt nước thoáng cái sít sao áp vào eo, trên người hấp dẫn, cơ thể lộ ra, Chu Huyền cổ họng căng thẳng, vội vàng dời tầm mắt đi.
"Ôn tiểu thư, cô ngâm nước lạnh một hồi rồi ra đi." Chu Huyền đưa lưng về phía cô trầm giọng nói một câu xong vừa muốn đi ra.
"Đứng lại!" Ôn Khả Tâm cầm lấy bên bồn tắm dọc theo, khuôn mặt đỏ hồng thập phần thanh lệ vô song, trong cơ thể nóng ran làm cho cô một trận khó chịu, nhìn xem Chu Huyền vừa muốn đi ra, cô nhịn không được run rẩy nói, "Tôi. . . Tôi bị bỏ thuốc, anh liền đi như vậy sao? !"
Bước chân Chu Huyền ngừng lại, khẽ nhíu mày quay đầu sang, trầm giọng nói, "Cái này không có giải dược, cô chỉ có thể ngâm nước lạnh."
Ôn Khả Tâm xem qua tiểu thuyết cũng biết bình thường xuân dược có biện pháp duy nhất giải quyết chính là make love, là đàn ông nhìn thấy cô hiện ở cái dạng này, mọi người sẽ có xúc động thậm chí đem **** giữ không ngừng, nhưng người đàn ông cao lớn trước mắt này thế nhưng không hợp tác! Chẳng lẽ cô không đủ hấp dẫn sao? Bộ dáng Chu Huyền lạnh lùng làm cho lòng tự trọng củ cô nhận lấy đả kích rất lớn.
"Tôi. . Tôi lệnh cho anh không được phép đi!" Ôn Khả Tâm cắn môi, toàn thân ướt đẫm, ngực lại lộ ra đôi đại phiến tuyết trắng.
"Ôn tiểu thư. . . Tôi ở lại cũng vô dụng, cái này phải dựa vào chính mình tự chống cự, qua giai đoạn này thì tốt rồi." Chu Huyền xoay tầm mắt, không dám nhìn cô.
Ôn Khả Tâm thấy hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn mình một lần, nước mắt càng thêm lã chã chực khóc, vừa thẹn vừa cáu vỗ nước một cái, lạnh lùng nói, "Anh tới đây cho tôi!"
Cánh tay Chu Huyền bị bọt nước tung tóe đến, da thịt kéo căng, rõ ràng là nước lạnh như băng lại như nham thạch nóng chảy khiến thân thể của hắn tất cả nóng lên. Hắn nắm chặt quả đấm đi tới, ánh mắt lại thâm sâu, tối tăm, mà khi hắn vừa tới gần vài bước, Ôn Khả Tâm đột nhiên giống như hoa sen hé nở trên mặt nước, cả người từ trong nước đứng lên, duỗi ra hai tay ôm cổ Chu Huyền, môi hồng liền hôn lên cằm của hắn, thân thể nóng bỏng yêu kiều hướng tới trên người hắn ma sát.
Chu Huyền ngẩn ra cầm cằm của cô, con mắt thâm thúy dọa người, thanh âm nặng trịch , "Em biết em đang làm cái gì sao? !"
Khuôn mặt Ôn Khả Tâm say lòng người xinh đẹp hồng hồng, ánh mắt mê ly, thanh âm mang theo vẻ run rẩy, "Em biết rõ, nhưng em chính là muốn anh!"
Cô nghĩ kỹ, hôm nay bị Cao Kiều đó phóng túng, về sau cũng bị hắn làm cho dơ bẩn, nhưng cô tin tưởng người đàn ông trước mắt, về sau con đường như thế nào cô cũng không muốn đi suy nghĩ, cô chỉ biết là, người đàn ông này rất giống người trong mộng của mình. . . .
Mỹ nhân ở trước mắt, hơn nữa còn tự nguyện dán lên người mình, là đàn ông bình thường cũng sẽ đem giữ cho riêng mình, cổ họng Chu Huyền trên dưới phát ra nhất tiếng gầm nhẹ, bóp cằm của cô mãnh liệt hôn lên, cánh tay một phen ôm eo nhỏ của cô liền hướng bên ngoài phòng tắm, đặt cô lên giường áp chế.
Cha Ôn nghe được điện thoại từ Cao gia nói Cao Kiều bị hộ vệ nhà bọn họ đánh liền vội vã trở về gấp lên tiếng hỏi tình huống, thật không nghĩ đến khi ông đẩy cửa gian phòng của con gái vừa nhìn đã tức giận, thiếu chút nữa liền tắc nghẽn cơ tim.
Ôn phụ trừng tròng mắt, tay run run chỉ hai người giường, cơ hồ nói không ra lời, "Các người. . . Quả thực là vô liêm sỉ!"
Ôn Khả Tâm hét lên một tiếng dùng chăn mền bưng kín thân thể, trên mặt vừa thẹn lại hồng, mà Chu Huyền đầu tiên là ngẩn ra sau lập tức liền bình tĩnh lại, lạnh nhạt xuống giường mặc quần áo vào.
"Vội vàng xuống cho ta!" Cha Ôn phẫn hận, câu nói tiếp theo liền xoay người xuống lầu, trừng mắt ngồi ở trên ghế sofa của đại sảnh.
"Ba, đều là lỗi của con! Là Cao Kiều tên hỗn đản kia bức con uống rượu bỏ thuốc nên mới. . ." Ôn Khả Tâm chịu đựng cơn đau đớn trên người xuống lầu, dẫn đầu hướng về phía ông giải thích, trên mặt đỏ hồng mang theo vẻ lúng túng cùng luống cuống, nhưng vẫn dấu không lấn át được vẻ từ thiếu nữ biến thành phụ nữ nở rộ đỏ thắm xinh đẹp như cũ.
"Câm miệng! Ta như thế nào lại sinh ra loại con gái không biết kiềm chế như mày!" Ôn phụ vẻ mặt vẻ phẫn nộ, nghiêm khắc vô cùng lập tức khiến Ôn Khả Tâm rơi lệ.
Chu Huyền khẽ cúi đầu đứng ở trước mặt cha Ôn, thanh âm trầm thấp, vẫn trấn định như cũ, "Hết thảy đều là do tôi mất trách, cùng Ôn tiểu thư không quan hệ, nếu như ông muốn trách tội, tôi nguyện ý gánh chịu hết thảy hậu quả."
"Hừ! Cậu là một tên hộ vệ có thể gánh chịu cái gì? !" Ôn phụ hung hăng nhìn chằm chằm Chu Huyền, trong thanh âm mang theo tức giận cực hạn."Cậu Chu, tôi là nhìn trúng sự uy tín cùng nhân phẩm của cậu mới mời cậu tới, không nghĩ tới thế nhưng. . . Thế nhưng cùng con gái của tôi. . . ."
"Thực xin lỗi." Chu Huyền trong thanh âm mang theo vẻ áy náy, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc nhìn cha Ôn nghiêm mặt nói, "Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ phụ trách!"
"Chịu trách nhiệm? ! Cậu chịu trách nhiệm như thế nào? Cậu vỏn vẹn là một tên hộ vệ lấy cái gì bảo vệ con gái của tôi!"
"Cầm mạng của tôi." Ánh mắt Chu Huyền sáng quắc nhìn về phía Ôn Khả Tâm, trầm giọng nói, "Tôi sẽ dùng cả đời này đến yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, sẽ không để cho cô ấy bị nửa điểm ủy khuất!"
Nói vừa dứt, Ôn Khả Tâm ngẩng đầu nhìn Chu Huyền, trong mắt mang theo vẻ không thể tin cùng khiếp sợ, cho tới bây giờ cô không có nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy, liền lúc vừa rồi hắn cướp đi trong sạch của cô, cô cũng cho là hắn là nhịn không được dụ hoặc mới làm như vậy, hoàn toàn không có đoán được hắn sẽ muốn cưới cô.
Ôn Khả Tâm trong lòng cảm xúc thoáng cái phức tạp cực kỳ, nhưng đồng thời hiện lên lại cảm giác không hiểu, kích động cùng mong đợi, nhịn không được đem ánh mắt nhìn về phía ba, liệu ba có đáp ứng không?
"Không được!" Cha Ôn thanh âm như nổi trận lôi đình trực tiếp đem Ôn Khả Tâm ném thật sâu xuống địa ngục.
"Phải nhất định phải gả cho Cao gia ! Điểm này vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi!"
Chu Huyền ngẩng đầu, mày nhíu lại, nhịn không được nhắc nhở, "Nhưng đã là người của tôi !"
"Hừ, hiện tại người hiện đại quan niệm như vậy, chẳng lẽ còn sẽ để ý cái gì lần đầu tiên sao?" Cha Ôn cười lạnh một tiếng, "Hơn nữa con trai Cao gia lại không phải là người ngây thơ, chỉ cần chúng ta cúi thấp một chút, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không nói cái gì! Cậu nghĩ muốn cưới con gái của tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Ba, ba tại sao có thể như vậy! Ba biết rõ Cao Kiều là người như thế nào, vì cái gì là muốn trăm phương ngàn kế gả con cho hắn! ?" Ôn Khả Tâm nước mắt tựa như hạt châu, bộ dáng đáng thương cực kỳ.
Cha Ôn nhìn cô không hợp tác, lạnh lùng nói, "Còn nói được sao, bây giờ Ôn gia chỉ có Cao gia mới có thể cứu được!"
Một bên Chu Huyền đột nhiên mở miệng nói, "Ôn thị cụ thể cần bao nhiêu tiền?"
Cha Ôn nhíu lông mày lại, lập tức cười lạnh nói, "Năm ngàn vạn! Đừng nói cậu có thể cầm được đến? !"
Mấy cái chữ này vừa nói ra, Ôn Khả Tâm tâm lập tức như vào hầm băng, tuyệt vọng thật sâu hiện lên ở trong mắt, làm cho cô cho rằng hết thảy đều đã kết thúc, Chu Huyền lại trầm tĩnh nói ra, "Cho tôi thời gian ba ngày!"
"Ba ngày? Liền tính cho cậu ba năm cậu cũng không làm được!" Cha Ôn châm chọc nói.
"Mặc kệ như thế nào, đám cưới cùng Cao gia cũng là ba ngày sau, sao không cho tôi một cơ hội?"
Cha Ôn sung mãn chất vấn đánh giá trên dưới Chu Huyền một cái, cũng được, dù sao ba ngày sau vô luận như thế nào cũng muốn gả cho Cao Kiều, ông muốn nhìn một tên hộ vệ như hắn có thể làm ra sóng gió gì!
Chu Tích Tiệp sau khi Đa Bảo khỏi bệnh trở về đến thành phố A, xử lý chuyện kế tiếp bị trì hoãn, chuyện cần cậu làm rất nhiều, muốn bày ra hôn lễ lại muốn chuẩn bị tân phòng, còn có chụp ảnh áo cưới, các loại bố trí tiệc rượu, hắn đều muốn tặng hết thảy cho Đa Bảo, hơn nữa còn cho cô những thứ tốt nhất!
Nhưng mà, hết thảy kế hoạch đều bị một cú điện thoại của Chu Huyền làm cho rối loạn.
"Cái gì? Anh muốn năm ngàn vạn! ?" Chu Tích Tiệp vẫn luôn lạnh lùng, bình tĩnh thế nhưng cũng có thời điểm sợ hết hồn.
"Lão Tam, lúc này đây em vô luận như thế nào đều phải giúp anh! Chuyện chung thân đại sự liền toàn bộ nhờ vào em!" Đầu bên kia điện thoại Chu Huyền trầm giọng nói ra, trong giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc chưa từng có.
"Anh hỏi qua phụ thân rồi, ông nói hiện tất cả chuyện ở công ty đều do em chịu trách nhiệm, em có thể cầm được đi không?"
Chu Tích Tiệp nhíu mày, "Em nói anh ở đâu tìm đước đại tẩu giá năm ngàn vạn?"
"Đừng đùa anh ! Đại ca lần này xin em!" Chu Tích Tiệp không nghĩ tới Chu Mạch trước mặt cậu vẫn luôn thập phần kiên cường, từ nhỏ đến lớn bắt nạt cậu thế như
ng cũng có một mặt ăn nói khép nép, trong mắt của cậu lập tức chợt lóe qua một tia ranh mãnh vui vẻ.
"Ờ. . . Để em tính toán ! Năm ngàn vạn cũng không phải là số lượng nhỏ, nếu như đem tiền quất cho anh, xích vàng của công ty vừa đứt, hậu quả không tưởng tượng nổi!" Chu Tích Tiệp nửa đùa nửa thật nói.
"Ai, anh cũng không hiểu những thứ này, hết thảy đều chỉ có thể kính nhờ em!" Chu Huyền nghiêm mặt, khó được khi hạ thấp mình.
"Được rồi, chờ điện thoại em."
Chu Tích Tiệp sau khi cúp điện thoại, mày nhíu lại quá đỗi, gọi nội tuyến, "Phòng tài vụ đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
"Năm ngàn vạn!? Chu tổng, năm ngàn vạn số lượng không nhỏ a! Nếu như thoáng cái toàn bộ rút ra như lời nói, tiền đặt hang tháng này của chúng ta coi như không được tính, tháng sau không cách nào giao hàng nha!" Tài vụ cầm báo cáo, vừa nghe Chu Tích Tiệp nói muốn rút năm ngàn vạn, vẻ mặt lập tức như thần giữ của bối rối lên.
Chu Tích Tiệp dựa lưng vào cái ghế lẳng lặng tự hỏi, ngón tay thon dài khi có khi không gõ thành ghế, ngẫm nghĩ vài phút sau, Chu Tích Tiệp cuối cùng mở miệng, nhàn nhạt nói ra, "Rút ra đi."
"A! ? Chu tổng ngài thực sự phải nghĩ lại! Tài chính vừa đứt, hậu quả thực sẽ rất nghiêm trọng nha!" Tài vụ căng thẳng nhìn cậu, mong đợi một giây sau cậu có thể thu quyết định trở về.
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp, về đi." Chu Tích Tiệp mặt không đổi sắc khoát tay áo, sau đó cầm lấy điện thoại di động.
Tài vụ không có biện pháp thở dài ra khỏi phòng làm việc, nghĩ thầm lần này tập đoàn Chu Dương phải nghênh đón một hồi lốc bão.
Kiều Đa Bảo hai ngày nay gọi điện thoại cho Chu Tích Tiệp phát hiện trong giọng nói của cậu lúc nào cũng lộ ra cảm giác thật sâu mệt mỏi, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu lại là một bộ dáng phong khinh vân đạm, ban đầu cô còn tưởng rằng hai ngày nay cậu còn sẽ đi qua bên này, thật không nghĩ đến cậu chỉ gọi dăn cô làm việc cho giỏi, tự chăm sóc mình tốt. Kiều Đa Bảo cũng chỉ đi làm nghỉ ngơi bình thường, ngẫu nhiên dùng điện thoại di động xem một chút video, chơi game trên máy tính.
Triệu Nghị Nhiên trải qua lần đó sau rất ít đi tìm Kiều Đa Bảo, một chút công nhân viên vốn là còn muốn xem kịch vui lại gặp quan hệ hai người bọn họ thoáng cái phai nhạt xuống, rối rít đều có chút thất vọng, trực tiếp đem nguyên nhân quy tội boss đối Kiều Đa Bảo cảm giác mới mẻ đã qua, mà Penny trong lòng lại vui vẻ không nói ra được, không còn có đối địch đối với Kiều Đa Bảo như vậy.
Chiều hôm đó Kiều Đa Bảo cùng đi phiên dịch xong, Triệu Nghị Nhiên cũng vừa nói xong với khách hàng cùng cô đi thang máy, anh thấy cô một bộ dáng thoải mái không khỏi nói ra, "Nghe nói công ty Chu học đệ xảy ra chuyện, như thế nào em một chút cũng không lo lắng?"
Kiều Đa Bảo không hiểu ra sao ngẩng đầu, nháy mắt hỏi, "Anh nói cái gì?"
"Em còn không biết sao?" Triệu Nghị Nhiên cúi đầu nhìn cô, trong mắt chợt lóe qua thâm ý, "Xem ra Chu học đệ vốn định tự mình gánh vác."
"Anh đến cùng nói cái gì? Công ty Tiểu Tiệp đã xảy ra chuyện gì?" Kiều Đa Bảo thoáng cái cau chặt lông mày, hỏi tới.
Triệu Nghị Nhiên gặp không nói cũng không được, dù sao chuyện như vậy cô sớm muộn cũng sẽ biết, dứt khoát liền trực tiếp nói ra, "Nghe nói tập đoàn Chu Dương tài chính hôm đó bị gián đoạn, rất nhiều đơn đặt hàng đã tiếp nhận không thể giao đúng hạn, hiện tại một vài đối tác đã tìm tới cửa đi yêu cầu tiền bồi thướng, Chu học đệ hiện tại đoán chừng là gấp rút muốn bể đầu sứt trán."
"Tài chính như thế nào. . . Đột nhiên nói gián đoạn rồi sao?" Sắc mặt Kiều Đa Bảo từ từ trở nên ngưng trọng, cũng hiểu một công ty tư xích vàng nếu như vừa đứt, sẽ phải đối mặt vớicác loại vấn đề khó giải quyết đến cỡ nào! Xảy ra chuyện lớn như vậy, Chu Tích Tiệp thế nhưng một chút cũng không có nói với cô, chỉ một mình chống chọi!
"Đa Bảo, lần này tập đoàn Chu Dương là thật sự gặp đại phiền toái, em cần phải nhanh chóng chuẩn bị tâm lý thật tốt nha." Triệu Nghị Nhiên híp mắt nhìn cônhắc nhở.
"Anh có ý gì?" Kiều Đa Bảo xoay đầu lại, cau mày nói.
"Ý tứ chính là, Chu học đệ sau này không phải nhất định sẽ cho em trải qua cuộc sống hạnh phúc, em còn có lựa chọn quyền lợi." Ánh mắt Triệu Nghị Nhiên chợt lóe qua tinh quang, tập đoàn Chu Dương lần này cần bồi thướng tổng cộng năm ngàn vạn, số tiền lớn như vậy, ngay cả công ty của anh cũng không nhất định có thể tùy tùy tiện tiện liền móc ra được nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.