Chương 59: Gia đình hai bên
Đông Cảm Siêu Nhân
10/02/2023
Hương vị ngày tết trong thành phố càng lúc càng mờ nhạt, pháo hoa bị cấm đốt, trước kia chỉ khi ăn tết mới có thể được nếm đồ ăn ngon uống rượu
thơm, bây giờ ngày nào muốn ăn liền có thể ăn ngay. Ngày trước chỉ khi
đến tết mới có thể mua quần áo mới, hiện giờ bình thường ăn mặc đẹp đẽ
đã phát ngán, có lẽ chỉ còn bầu không khí sum họp gia đình mới được coi
là hương vị Tết duy nhất còn sót lại.
Thẩm Thận và Thẩm Ngôn cùng ở trong bếp nấu cơm.
Bình thường Thẩm Ngôn rất ít khi nấu cơm, cậu có thể nấu cơm, nhưng anh trai cậu rất cưng chiều cậu, nhất định không cho cậu làm, trừ bữa cơm đêm Giao Thừa mới là bữa cơm ngoại lệ.
"Không tồi không tồi, món cà chua xào trứng gà này càng ngày càng thành thạo". Thẩm Thận ở một bên tấm tắc khen ngợi.
"Cuối cùng năm nay bố mẹ chúng ta cũng có thể ăn một miếng cà chua xào trứng gà không quá ngọt cũng không quá mặn rồi".
Thẩm Ngôn nói: "Năm ngoái chỉ là chuyện sai lầm, ai biết anh lại đột nhiên đổi vị trí của lọ muối vào lọ đường chứ".
Thẩm Thận giơ tay đầu hàng: "Được được được, lỗi là do anh".
Hai anh em hợp tác nấu xong bữa cơm, dọn bàn ăn, rót rượu trắng, dâng hương quỳ lạy, đốt một ít tiền giấy.
"Bố, mẹ, năm nay điện thoại Apple lại ra phiên bản mới. Bố mẹ đừng tiết kiệm, con cũng mua một cái mới rồi, nếu bố mẹ không biết dùng thì cứ báo mộng hỏi con".
Thẩm Ngôn chen vào: "Anh ấy cũng không biết dùng hết chức năng đâu ạ, bố mẹ vẫn nên hỏi con đi".
Thẩm Thận cười ha ha: "Đúng rồi, năm nay bé cưng nhà chúng ta đã yêu đương, nó còn bí mật không kể cho con nghe nữa. Lúc nào bố mẹ hỏi nó cách sử dụng điện thoại di động thì thuận tiện điều tra hết bí mật hộ con nha".
Thẩm Ngôn cũng cười cười, "Nếu bố mẹ muốn hỏi thì sẽ hỏi anh trước tiên".
Họ đốt không nhiều tiền giấy, bởi vì anh trai cậu nói, đốt nhiều tiền quá, dưới kia sẽ lạm phát, vậy thì không hay.
Mặc dù bố mẹ hai anh em mất sớm nhưng Thẩm Ngôn chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình quá khó khăn. Bởi vì anh trai cậu luôn dùng cái thái độ lạnh nhạt lại hài hước này dạy cho cậu cách đối mặt với chuyện của bố mẹ.
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng thả tiền giấy vào trong chậu, thầm nói trong lòng: "Bố, mẹ, con đã yêu đương rồi. Đối tượng là một người bạn con gặp gỡ sau khi bố mẹ qua đời, tên là Triệu Lâm Tô. Đầu óc của cậu ấy rất tốt, tướng mạo cũng đẹp trai, chơi game cực tệ, những cái khác thì tạm ổn. Ở bên cạnh cậu ấy con cảm thấy rất vui vẻ, hi vọng bố mẹ cũng thích cậu ấy".
Đốt tiền giấy xong, sắp xếp lại lư hương trên bàn, hai anh em ngồi vào bàn ăn cơm. Món cà chua xào trứng quả thực rất hoàn mỹ. Thẩm Ngôn liếc mắt ám chỉ với anh trai, Thẩm Thận ngầm hiểu gật đầu: "MasterChef, MasterChef".
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thường thôi thường thôi, chỉ dám nhận vị trí thứ ba thế giới thôi ạ".
Thẩm Thận lại cười thật to.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thận lại bắt đầu bận rộn.
Chúc Tết qua Wechat, tin nhắn, điện thoại, video... ùn ùn kéo đến. Thẩm Ngôn nhìn anh trai quay tới quay lui xã giao đủ kiểu trong phòng khách, không khỏi khẽ lắc đầu.
Con người đã đi làm ngoài xã hội và sinh viên không giống nhau, vòng tròn xã giao của cậu hẹp và sạch sẽ hơn rất nhiều.
Nhóm bạn cùng lớp và bạn bè bên ngoài khác gửi tới những tấm thiệp chúc mừng năm mới, gần như cậu đều không đáp lại, ai thân quen hơn chút thì nói thêm hai câu, gửi vài bao lì xì nhỏ.
Chu Ninh Ba cũng tới chúc Tết cậu. Có lẽ do thân phận cậu ấm nhà giàu đã bại lộ nên cậu ta gửi thẳng sang một khoản tiền vô cùng lớn, bị Thẩm Ngôn từ chối ngay.
[SY: Cút].
[SY: Mày gửi cho tao, tao lại gửi cho mày, rảnh quá rồi nên muốn ủng hộ lượng tiền giao dịch cho Wechat đúng không?]
Chu Ninh Ba đành phải từ bỏ, chuyển sang chúc mừng năm mới bằng lời.
[Định Phong Ba: Chúc mày năm mới vui vẻ, gia đình hạnh phúc khỏe mạnh. Sang năm mới mọi chuyện đều thuận lợi, làm gì cũng đạt được thành công, sự nghiệp học hành có thành tựu tiến bộ không ngừng, trăm năm hòa hợp với Triệu Lâm Tô.]
Thẩm Ngôn: "..."
Hay là mày nói thêm "Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn" đi, đem lời chúc Tết góp vào cho đủ bộ.
Mặt Thẩm Ngôn hơi đỏ lên.
[SY: Chúc mừng năm mới].
[SY: Chúc cái mông của thầy Lương sang năm mới sẽ không còn đau nữa].
Chu Ninh Ba gửi tới một loạt dấu chấm hỏi.
Thẩm Ngôn không trả lời, sau đó Chu Ninh Ba cũng không tiếp tục hỏi thêm, có lẽ đã đi tìm Lương Khách Thanh rồi.
Đài truyền hình trung ương đang phát quảng cáo trên TV trong phòng khách, đầu bên kia điện thoại ồn ào dữ dội, Thẩm Thận cầm điện thoại đi ra phía ban công. Thẩm Ngôn thấy anh trai kéo cửa ban công lại, nhanh tay lẹ mắt chạm vào một cuộc hội thoại trên giao diện Wechat.
Triệu Lâm Tô đã gửi cho cậu vài tin nhắn.
[Triệu Lâm Tô: *Cơm tất niên*].
[Triệu Lâm Tô: Ngôn Ngôn?]
[Triệu Lâm Tô: Đang bận à?]
[Triệu Lâm Tô: Anh Thận đã gửi lời chúc mừng năm mới cho tao rồi].
[SY: Tao đây].
[SY: Vẫn đang ở cùng với anh].
Thẩm Ngôn liếc mắt ra ban công, lặng lẽ đứng lên, lén lút lần mò chui vào trong phòng bếp.
[Triệu Lâm Tô: Giờ thì thế nào?]
[SY: Anh tao đang ở ngoài ban công].
Lời mời cuộc gọi video lập tức được gửi tới.
Sốt ruột như muốn đòi mạng.
Thẩm Ngôn cũng không do dự nhiều, lập tức nhận.
Triệu Lâm Tô bên kia video hình như cũng đang ở ngoài ban công, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn màu vàng nhạt, bên ngoài là tiếng bắn pháo hoa đùng đoàng, tạo thành những khoảng sáng lập lòe trên gương mặt hắn.
Thẩm Ngôn hạ thấp giọng, ngạc nhiên hỏi: "Sao chỗ mày lại bắn pháo hoa?"
"Ngoài thành phố có thể đốt pháo".
"Mày có đốt không?"
"Không".
Triệu Lâm Tô lời ít ý nhiều đáp lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào Thẩm Ngôn, nhìn sâu đến độ như muốn xuyên qua cả màn hình.
Thẩm Ngôn quay mặt đi, liếc qua hướng ban công. Anh trai cậu vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Nhịp tim đập thình thình thình, lòng hơi căng thẳng. Thẩm Ngôn lại nhìn về phía màn hình điện thoại di động, Triệu Lâm Tô vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngắm cậu.
Cách xa một màn hình mà Thẩm Ngôn vẫn bị ánh mắt hắn làm cho mặt đỏ bừng. Cậu nhỏ giọng bảo: "Chúc mừng năm mới".
"Chúc mừng năm mới", Triệu Lâm Tô không dừng lại, tiếp tục nói thêm ngay: "Tao nhớ mày".
"...Ồ".
Tầm mắt của Thẩm Ngôn né tránh hắn, lại liếc ra ban công rồi nhanh chóng nhìn về phía màn hình một cái, tiếng nói vừa nhẹ vừa nhanh: "Giống mày".
Triệu Lâm Tô cười, hai con mắt cong cong, lặp đi lặp lại: "Thẩm Ngôn, tao rất nhớ mày".
Từng chữ từng chữ, cực kỳ trang trọng.
Trái tim của Thẩm Ngôn như bị hắn liên tục gõ vào đến sáu lần, cậu nhìn vào đôi mắt Triệu Lâm Tô liền biết hắn thực sự rất nhớ cậu.
Lại quay đầu thêm lần nữa, anh trai cậu hình như đang chuẩn bị mở cửa ban công đi vào.
Cậu lập tức lên tiếng: "Đợi lát nữa tao về phòng rồi lại gọi video tiếp nhé".
Vội vàng cúp điện thoại, Thẩm Ngôn lấy hai chai nước giải khát ở trong tủ lạnh ra.
Thẩm Thận ngồi xuống ghế sofa, vươn vai duỗi người, nói: "Năm mới bận quá đi thôi, ngày mai vẫn còn phải bận rộn thêm nữa".
"Tại anh nhiều bạn bè đấy".
Thẩm Ngôn ngồi xuống, trái tim hốt hoảng đập rất nhanh. Cậu đặt đồ uống lên bàn trà.
"Ừ, đúng thế thật", Thẩm Thận vắt chân lên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh: "Lâm Tô chúc Tết anh rồi đấy, thằng bé đã chúc Tết em chưa?"
"... Rồi ạ".
Thẩm Ngôn không muốn nói chuyện với Triệu Lâm Tô ngay trước mặt anh trai mình, cho dù anh trai cậu không nhìn điện thoại của cậu thì cậu cũng không muốn.
Biểu cảm trên mặt cậu không giấu được chuyện gì, với sự chú ý của anh trai cậu đối với cậu, xác suất bại lộ vô cùng cao.
Chờ khi mối quan hệ của hai người họ ổn định hơn một chút, hoặc là sau khi tốt nghiệp đại học, đã có sự độc lập về kinh tế, tất cả mọi người đều đã trở thành người trưởng thành chân chính rồi mới nói ra có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Bây giờ chỉ có thể tạm nhẫn nhịn trước.
Chương trình cuối năm càng ngày càng nhàm chán, nhưng họ vẫn xem chương trình như mọi năm. Nó giống như đã trở thành một thói quen mang tính hình thức, những sự việc chỉ có ngày Tết mới được làm càng lúc càng ít, xem tiết mục cuối năm trên TV cũng coi như thưởng thức chút hương vị Tết.
Anh trai cậu rất thích xem chương trình này, không chỉ thích, anh còn vừa xem vừa chê bôi.
Như mọi năm, Thẩm Ngôn sẽ ngồi cạnh anh, cùng chê với anh.
Nhưng năm nay, Thẩm Ngôn cứ một mực ngơ ngẩn.
Chiếc điện thoại đặt một bên tràn đầy sức hấp dẫn đặc biệt.
Cũng không biết Triệu Lâm Tô có xem chương trình cuối năm hay không.
Các vị giáo sư chắc hẳn sẽ không ưa thích mấy tiết mục nhàm chán thế này đâu nhỉ. Thẩm Ngôn suy nghĩ lung tung một hồi, tưởng tượng ra cảnh Triệu Lâm Tô ngồi cùng bố mẹ, ông bà, trẻ nhỏ - cả một gia đình đầy những gương mặt thiên tài lại lạnh lẽo quây quần bên nhau.
Suýt chút nữa cậu đã bật cười thành tiếng.
Gia đình nhà họ Triệu khác một trời một vực với tưởng tượng của Thẩm Ngôn.
Nhà họ Triệu là một gia tộc lớn, mười mấy người cùng tụ tập ở nhà thờ tổ, giờ phút này, gia đình của họ đang vô cùng náo nhiệt.
Triệu Lâm Tô ngồi trên chiếc xích đu ở ban công tầng hai, trong sân có gió thổi, rì rào xào xạc. Pháo hoa nổ đì đùng ở bầu trời trên đỉnh đầu, dưới tầng có người gọi: "Anh Lâm Tô ơi, anh ở trên đó làm gì thế?"
Triệu Lâm Tô không đáp lời, chỉ xua xua tay.
Em trai em gái bên dưới không dám đi lên phá hắn, chỉ có thể chạy về phía hai vị giáo sư nọ hỏi thăm.
Hai vị giáo sư đang chia nhau mỗi người chiếm một phương, đồng tâm hiệp lực đấu địa chủ.
"Không biết anh Lâm Tô đang ở trên ban công làm gì ấy ạ. Trời lạnh dã man mà anh ấy lại còn ngồi kia hóng gió".
Giáo sư Triệu bình tĩnh trả lời: "Nó đang suy nghĩ mấy vấn đề liên quan đến triết học".
"Dạ?"
"Đúng thế", giáo sư Lâm hát đệm: "Mấy đứa đừng phá anh nhé, để anh yên tĩnh, tự mình suy ngẫm ra vấn đề".
Lũ trẻ đã bỏ đi, một người thân trong gia đình đang đấu địa chủ cùng họ hỏi thăm: "Hiện giờ Lâm Tô đã chuyển sang nghiên cứu Triết học rồi hả? Nhưng mà Triết học rất phù hợp với khí chất của nó đấy nha".
Giáo sư Triệu đánh ra một quân bài, bình tĩnh đáp: "Không phải đâu, em nói đùa để đuổi bọn nhỏ đi đấy, không thì chúng nó sẽ tiếp tục quấy rầy chúng ta chơi bài".
"..."
Một người khác trên bàn cười nói: "Sau khi Lâm Tô về quê lần này, em thấy nó cứ mất hồn mất vía, có phải đã có bạn gái ở trong trường học rồi không?"
Về câu hỏi này, người đáp lời là giáo sư Lâm: "Không thể nào, thằng bé đồng tính luyến ái".
"..."
Bầu không khí vô cùng hài hòa.
Hai vị giáo sư thắng được một nắm lạc lớn, thấy chuyển biến tốt đẹp thì rút khỏi bàn bài, vừa ăn lạc vừa đi lên quan tâm tới con trai.
"Con định ngồi ở đây cả đêm luôn đấy hả?"
Triệu Lâm Tô quay đầu, đứng lên: "Không ạ, con chỉ muốn ở đây bình tĩnh một lát".
Giáo sư Lâm vừa đi vào vừa hỏi: "Bình tĩnh? Có chuyện gì thế? Gặp chuyện không vui hả?"
Triệu Lâm Tô lắc đầu, lại lập tức gật đầu.
"Chuyện gì?"
"Con muốn đi sớm".
"Có ai ngăn cản con đâu. Hai hôm nữa bố mẹ đi, con cũng đi cùng bố mẹ luôn".
Giáo sư Triệu cũng đi tới.
Sắc mặt Triệu Lâm Tô rất thản nhiên: "Ý con là con muốn đi ngay lập tức, ngay giờ phút này". Sau đó hắn lại cười một tiếng: "Con cũng chỉ nói thế thôi, con biết chuyện này không thực tế, cho nên con mới ngồi ở đây bình tĩnh lại".
Giáo sư Lâm "à" một tiếng, sau đó liền hỏi thăm: "Yêu đương rồi?"
Biểu cảm trên mặt giáo sư Triệu cũng bày ra vẻ nghiền ngẫm. Ông bóc một củ lạc đưa cho vợ mình, hết sức phấn khởi hỏi thăm: "Con nghĩ thông rồi à? Không còn một mực chung tình với người ta nữa?"
"Không nghĩ thông", Triệu Lâm Tô bình tĩnh đáp: "Vẫn là cậu ấy".
Hai vị giáo sư liếc nhìn nhau, ngạc nhiên đến độ lạc trong tay rớt hết xuống.
Triệu Lâm Tô vốn không định nói, nhưng hắn không ngờ mình lại không giấu được mắt nhìn của bố mẹ mình.
Sau khi kinh ngạc qua đi, hai giáo sư nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Họ không đưa ra bất cứ đánh giá nào, chỉ nói: "Cẩn thận cảm lạnh".
"Con ở lại đây bình tĩnh thêm một lát rồi sẽ đi xuống".
Hai vợ chồng đi xuống tầng, vừa đi vừa thở dài.
"Hóa ra trên đời này thật sự không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng".
"Đúng vậy, anh vô cùng đồng tình".
Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, sau đó nắm chặt lấy tay nhau: "Hay là, chúng ta về Amazon sớm một chút đi anh?"
"Được, em có muốn báo với Lâm Tô không?"
"Không được đâu anh, một nhà ba người chúng mình mà đi cùng lúc, ông bà sẽ có ý kiến với chúng mình đấy".
"Vậy thì không nói cho nó biết, để nó ở lại nhà thêm hai hôm nữa đi".
...
Gần mười giờ đêm, Thẩm Ngôn ngáp dài: "Không có gì hay, em về phòng ngủ nhé".
Chương trình chào đón năm mới năm nay quá nhàm chán, Thẩm Thận ngồi chửi bới cũng đã hết sức hết hơi. Anh một mực ngồi đáp lời chúc mừng năm mới của bạn bè, coi như cũng đang làm chuyện quan trọng chứ không đến nỗi ngồi đây lãng phí thời gian.
"Ừ, em về phòng ngủ đi."
Thẩm Thận đang gõ tin nhắn trên Wechat, cúi đầu lần tìm điều khiển tắt TV.
Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động muốn lập tức đứng lên, nhưng khi đứng lên thì cậu lại ra vẻ hành động rất chậm chạp, chỉ sợ anh trai nhìn ra manh mối.
Thẩm Thận vẫn còn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, anh đặt điều khiển TV xuống, đứng lên vỗ vỗ vào lưng Thẩm Ngôn: "Em trai, hay là đêm nay anh em mình ngủ chung nhé?"
"..."
"Đều đã lớn như thế này", Thẩm Ngôn chật vật phản đối: "Ngủ chung vừa nóng nực vừa chen chúc, vẫn đừng nên làm thế thì hơn".
Cuối cùng Thẩm Thận cũng nhắn tin trả lời xong, cười hì hì ôm eo Thẩm Ngôn: "Đi mà đi mà, đã lâu lắm rồi anh không được ngủ với em".
Thẩm Ngôn nhìn thái độ của anh đã biết anh đang nói đùa. Hai anh em lại náo loạn vật lộn trên ghế sofa một hồi, cuối cùng Thẩm Thận mới hài lòng buông cậu ra: "Bạn nhỏ lại lớn hơn một tuổi". Sau đó như làm ảo thuật, anh lôi một bao lì xì không biết cất giấu ở đâu ra ngoài, "Nào, cầm về đặt dưới gối đầu đi". (*)
"Anh..."
"Cầm đi, đừng đẩy tới đẩy lui, đều là người một nhà cả".
Thẩm Ngôn nhận bao lì xì, không hiểu tại sao lại có chút cảm giác tội lỗi.
Phải chăng cậu không nên giấu giếm anh trai mình?
Nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn cảm thấy đây không phải cơ hội tốt để thẳng thắn với anh.
Bản thân cậu cũng thấy sự biến hóa của mối quan hệ giữa cậu và Triệu Lâm Tô là chuyện ngoài ý muốn, chứ đừng nói chi đến anh trai cậu.
Thật ra Triệu Lâm Tô hoàn toàn phù hợp với mọi yêu cầu của anh trai về đối tượng của cậu: cả hai bên đều yêu thích lẫn nhau, chung sống hòa thuận, nhưng... có lẽ vấn đề về giới tính sẽ khiến anh hơi sốc.
Dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau, ít ra cũng phải để đến khi mối quan hệ của họ ổn định hơn một chút.
Thẩm Ngôn ôm lấy anh trai mình: "Em cảm ơn anh".
Về đến phòng, nhét bao lì xì vào dưới gối, Thẩm Ngôn ngồi trên giường, lấy điện thoại di động ra.
Triệu Lâm Tô không tiếp tục nhắn tin cho cậu nữa.
Bản năng cậu mách bảo rằng hắn đang chờ đợi cậu.
Thẩm Ngôn cắm tai nghe vào, không nhắn tin, gọi thẳng cuộc gọi video tới.
Đầu bên kia gần như không chờ nổi lập tức nhận cuộc gọi.
Triệu Lâm Tô đang ở trong vườn hoa, phía sau lưng là phong cảnh một vùng cỏ cây hoa lá xanh đen, hai bên có lắp đặt bóng đèn, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu lên một gốc mai hồng. Triệu Lâm Tô đứng trước gốc mai hồng kia, trong mắt lộ ra cảm xúc dịu dàng: "Về phòng rồi à?"
"Ừ", âm thanh của Thẩm Ngôn vẫn khe khẽ: "Sao mày lại ở bên ngoài? Mặc ít như thế, không lạnh sao?"
"Không lạnh, ra ngoài đi dạo một lát".
"Chờ một chút", Triệu Lâm Tô chuyển hướng vào phía bên trong: "Đừng cúp máy, tao về phòng".
Có vẻ như hắn đã thả điện thoại di động vào trong túi, khung cảnh tối đen như mực. Thẩm Ngôn nghe thấy rất nhiều người hỏi thăm Triệu Lâm Tô, có người thì gọi tên hắn, có người thì gọi anh Lâm Tô, nam nữ già trẻ âm thanh nào cũng có, còn có một số âm thanh như tiếng trò chuyện đánh bài, xem ra hoàn cảnh bên hắn đang rất náo nhiệt.
Một tiếng đóng cửa vang lên, màn hình điện thoại di động xoay chuyển một vòng, Thẩm Ngôn lại trông thấy Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn bình luận: "Nhà mày thật nhiều người".
Triệu Lâm Tô đáp "Ừ", lại nói thêm: "Tết đến nên đông đúc".
Tuy rằng Thẩm Ngôn đã quen biết Triệu Lâm Tô nhiều năm nhưng cậu vẫn không hiểu rõ tình huống trong gia đình hắn cho lắm. Triệu Lâm Tô không phải người ở thành phố này, thế nên Thẩm Ngôn cũng không có cơ hội xâm nhập để hiểu sâu hơn.
"Trong nhà mày đông người ghê", Thẩm Ngôn nói: "Tao cứ tưởng rằng nhà mày sẽ quạnh quẽ lắm cơ".
Triệu Lâm Tô đi hai bước tới bên giường, ngồi xuống, mỉm cười với Thẩm Ngôn: "Mộng tưởng tan vỡ?"
Thẩm Ngôn cười cười: "Tao có nói thế đâu, tao thấy đông đúc náo nhiệt mới vui chứ".
Hai người họ cùng mỉm cười, nhưng có lẽ bởi vì đợi quá lâu mới gọi được một cuộc điện thoại thế nên nhất thời cả hai chẳng biết phải nói điều gì.
Thẩm Ngôn tựa cằm vào đầu gối, mỉm cười nhìn Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô cũng chỉ lẳng lặng nhìn cậu. Có lẽ ban nãy hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu rồi lời lại không thốt được ra.
Nhớ thương, tất cả đều nằm trong ánh mắt.
Lúc đầu Thẩm Ngôn vẫn còn rất bình tĩnh. Dần dần, cậu cảm thấy ánh mắt Triệu Lâm Tô nhìn mình như mang theo ý tứ sâu xa. Không biết có phải do vấn đề từ chính cậu hay không, cậu cứ cảm giác ánh mắt Triệu Lâm Tô... rất đói khát...
"Tao hơi buồn ngủ rồi". Thẩm Ngôn giả bộ ngáp một cái.
"Ngủ đi."
Triệu Lâm Tô hơi trượt người xuống giường, nghiêng nghiêng mặt, mấy sợi tóc vụn lộn xộn trên trán, dáng vẻ rất lười biếng: "Đừng cúp máy, tao nhìn mày ngủ".
- -- Hết chương 59 ----
(*) Phong tục nhét bao lì xì vào dưới gối của người Trung Quốc:
Theo truyền thống dân gian của Trung Quốc, ngày Tết ngày lễ nhận được bao lì xì sẽ đặt xuống gối đầu trước khi đi ngủ. Tác dụng của nó đối với những người có lứa tuổi khác nhau, có thân phận khác nhau thì cũng khác nhau.
Tác dụng đầu tiên của là chúc tài vận trong năm mới, bao lì xì đỏ tượng trưng cho phú quý cát tường, tiền bên trong tượng trưng cho tài vận. Buổi tối trước khi đi ngủ đặt bao lì xì dưới gối đầu tượng trưng cho sự may mắn vào đầu năm, khiến đầu óc lúc đi kiếm tiền của con người ta minh mẫn, cả năm có tài vận.
Bên cạnh đó bao lì xì cũng tượng trưng cho sự quan tâm của bố mẹ với con cái đi làm ăn xa. Con cái ra ngoài làm ăn, bố mẹ ở nhà lo lắng, thế nên họ sẽ đặt bao lì xì dưới gối, chúc phúc cho con, mong con ở phương xa bình an vô sự.
Để bao lì xì dưới gối trẻ em mới sinh có tác dụng trấn an. Trẻ em mới tới thế giới, dễ tỉnh giấc khóc lóc. Đặt bao lì xì dưới gối có thể trấn an linh hồn yếu đuối của trẻ nhỏ, giúp chúng trừ tà.
Phụ huynh hai nhà bỏ bao lì xì dưới gối đôi vợ chồng mới cưới, ngụ ý chân thành mong ước, hi vọng con cháu có cuộc sống hôn nhân mỹ mãn. Tiền tài là mong các con có thể không lo không nghĩ đến cơm ăn áo mặc, có kinh tế ổn định, giàu có vui vẻ, bao lì xì đỏ đại biểu cho bầu không khí chúc mừng trong đêm động phòng hoa chúc, cũng đại biểu cho vui sướng trong lòng phụ huynh.
Bao lì xì dưới gối đầu còn có thể phù hộ cho người già trong gia đình năm mới bình an mạnh khỏe. Người lớn tuổi luôn thường sinh ra nỗi sợ hãi với tử vong, hơn nữa khi lớn tuổi, sức khỏe tinh thần và cơ thể không bằng người trẻ, người già thường hay gặp phải ác mộng. Bao lì xì đặt dưới gối đầu người lớn tuổi có tác dụng yên ổn tinh thần và thể xác, cải thiện giấc ngủ cho người già....
Thẩm Thận và Thẩm Ngôn cùng ở trong bếp nấu cơm.
Bình thường Thẩm Ngôn rất ít khi nấu cơm, cậu có thể nấu cơm, nhưng anh trai cậu rất cưng chiều cậu, nhất định không cho cậu làm, trừ bữa cơm đêm Giao Thừa mới là bữa cơm ngoại lệ.
"Không tồi không tồi, món cà chua xào trứng gà này càng ngày càng thành thạo". Thẩm Thận ở một bên tấm tắc khen ngợi.
"Cuối cùng năm nay bố mẹ chúng ta cũng có thể ăn một miếng cà chua xào trứng gà không quá ngọt cũng không quá mặn rồi".
Thẩm Ngôn nói: "Năm ngoái chỉ là chuyện sai lầm, ai biết anh lại đột nhiên đổi vị trí của lọ muối vào lọ đường chứ".
Thẩm Thận giơ tay đầu hàng: "Được được được, lỗi là do anh".
Hai anh em hợp tác nấu xong bữa cơm, dọn bàn ăn, rót rượu trắng, dâng hương quỳ lạy, đốt một ít tiền giấy.
"Bố, mẹ, năm nay điện thoại Apple lại ra phiên bản mới. Bố mẹ đừng tiết kiệm, con cũng mua một cái mới rồi, nếu bố mẹ không biết dùng thì cứ báo mộng hỏi con".
Thẩm Ngôn chen vào: "Anh ấy cũng không biết dùng hết chức năng đâu ạ, bố mẹ vẫn nên hỏi con đi".
Thẩm Thận cười ha ha: "Đúng rồi, năm nay bé cưng nhà chúng ta đã yêu đương, nó còn bí mật không kể cho con nghe nữa. Lúc nào bố mẹ hỏi nó cách sử dụng điện thoại di động thì thuận tiện điều tra hết bí mật hộ con nha".
Thẩm Ngôn cũng cười cười, "Nếu bố mẹ muốn hỏi thì sẽ hỏi anh trước tiên".
Họ đốt không nhiều tiền giấy, bởi vì anh trai cậu nói, đốt nhiều tiền quá, dưới kia sẽ lạm phát, vậy thì không hay.
Mặc dù bố mẹ hai anh em mất sớm nhưng Thẩm Ngôn chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình quá khó khăn. Bởi vì anh trai cậu luôn dùng cái thái độ lạnh nhạt lại hài hước này dạy cho cậu cách đối mặt với chuyện của bố mẹ.
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng thả tiền giấy vào trong chậu, thầm nói trong lòng: "Bố, mẹ, con đã yêu đương rồi. Đối tượng là một người bạn con gặp gỡ sau khi bố mẹ qua đời, tên là Triệu Lâm Tô. Đầu óc của cậu ấy rất tốt, tướng mạo cũng đẹp trai, chơi game cực tệ, những cái khác thì tạm ổn. Ở bên cạnh cậu ấy con cảm thấy rất vui vẻ, hi vọng bố mẹ cũng thích cậu ấy".
Đốt tiền giấy xong, sắp xếp lại lư hương trên bàn, hai anh em ngồi vào bàn ăn cơm. Món cà chua xào trứng quả thực rất hoàn mỹ. Thẩm Ngôn liếc mắt ám chỉ với anh trai, Thẩm Thận ngầm hiểu gật đầu: "MasterChef, MasterChef".
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thường thôi thường thôi, chỉ dám nhận vị trí thứ ba thế giới thôi ạ".
Thẩm Thận lại cười thật to.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thận lại bắt đầu bận rộn.
Chúc Tết qua Wechat, tin nhắn, điện thoại, video... ùn ùn kéo đến. Thẩm Ngôn nhìn anh trai quay tới quay lui xã giao đủ kiểu trong phòng khách, không khỏi khẽ lắc đầu.
Con người đã đi làm ngoài xã hội và sinh viên không giống nhau, vòng tròn xã giao của cậu hẹp và sạch sẽ hơn rất nhiều.
Nhóm bạn cùng lớp và bạn bè bên ngoài khác gửi tới những tấm thiệp chúc mừng năm mới, gần như cậu đều không đáp lại, ai thân quen hơn chút thì nói thêm hai câu, gửi vài bao lì xì nhỏ.
Chu Ninh Ba cũng tới chúc Tết cậu. Có lẽ do thân phận cậu ấm nhà giàu đã bại lộ nên cậu ta gửi thẳng sang một khoản tiền vô cùng lớn, bị Thẩm Ngôn từ chối ngay.
[SY: Cút].
[SY: Mày gửi cho tao, tao lại gửi cho mày, rảnh quá rồi nên muốn ủng hộ lượng tiền giao dịch cho Wechat đúng không?]
Chu Ninh Ba đành phải từ bỏ, chuyển sang chúc mừng năm mới bằng lời.
[Định Phong Ba: Chúc mày năm mới vui vẻ, gia đình hạnh phúc khỏe mạnh. Sang năm mới mọi chuyện đều thuận lợi, làm gì cũng đạt được thành công, sự nghiệp học hành có thành tựu tiến bộ không ngừng, trăm năm hòa hợp với Triệu Lâm Tô.]
Thẩm Ngôn: "..."
Hay là mày nói thêm "Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn" đi, đem lời chúc Tết góp vào cho đủ bộ.
Mặt Thẩm Ngôn hơi đỏ lên.
[SY: Chúc mừng năm mới].
[SY: Chúc cái mông của thầy Lương sang năm mới sẽ không còn đau nữa].
Chu Ninh Ba gửi tới một loạt dấu chấm hỏi.
Thẩm Ngôn không trả lời, sau đó Chu Ninh Ba cũng không tiếp tục hỏi thêm, có lẽ đã đi tìm Lương Khách Thanh rồi.
Đài truyền hình trung ương đang phát quảng cáo trên TV trong phòng khách, đầu bên kia điện thoại ồn ào dữ dội, Thẩm Thận cầm điện thoại đi ra phía ban công. Thẩm Ngôn thấy anh trai kéo cửa ban công lại, nhanh tay lẹ mắt chạm vào một cuộc hội thoại trên giao diện Wechat.
Triệu Lâm Tô đã gửi cho cậu vài tin nhắn.
[Triệu Lâm Tô: *Cơm tất niên*].
[Triệu Lâm Tô: Ngôn Ngôn?]
[Triệu Lâm Tô: Đang bận à?]
[Triệu Lâm Tô: Anh Thận đã gửi lời chúc mừng năm mới cho tao rồi].
[SY: Tao đây].
[SY: Vẫn đang ở cùng với anh].
Thẩm Ngôn liếc mắt ra ban công, lặng lẽ đứng lên, lén lút lần mò chui vào trong phòng bếp.
[Triệu Lâm Tô: Giờ thì thế nào?]
[SY: Anh tao đang ở ngoài ban công].
Lời mời cuộc gọi video lập tức được gửi tới.
Sốt ruột như muốn đòi mạng.
Thẩm Ngôn cũng không do dự nhiều, lập tức nhận.
Triệu Lâm Tô bên kia video hình như cũng đang ở ngoài ban công, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn màu vàng nhạt, bên ngoài là tiếng bắn pháo hoa đùng đoàng, tạo thành những khoảng sáng lập lòe trên gương mặt hắn.
Thẩm Ngôn hạ thấp giọng, ngạc nhiên hỏi: "Sao chỗ mày lại bắn pháo hoa?"
"Ngoài thành phố có thể đốt pháo".
"Mày có đốt không?"
"Không".
Triệu Lâm Tô lời ít ý nhiều đáp lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào Thẩm Ngôn, nhìn sâu đến độ như muốn xuyên qua cả màn hình.
Thẩm Ngôn quay mặt đi, liếc qua hướng ban công. Anh trai cậu vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Nhịp tim đập thình thình thình, lòng hơi căng thẳng. Thẩm Ngôn lại nhìn về phía màn hình điện thoại di động, Triệu Lâm Tô vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngắm cậu.
Cách xa một màn hình mà Thẩm Ngôn vẫn bị ánh mắt hắn làm cho mặt đỏ bừng. Cậu nhỏ giọng bảo: "Chúc mừng năm mới".
"Chúc mừng năm mới", Triệu Lâm Tô không dừng lại, tiếp tục nói thêm ngay: "Tao nhớ mày".
"...Ồ".
Tầm mắt của Thẩm Ngôn né tránh hắn, lại liếc ra ban công rồi nhanh chóng nhìn về phía màn hình một cái, tiếng nói vừa nhẹ vừa nhanh: "Giống mày".
Triệu Lâm Tô cười, hai con mắt cong cong, lặp đi lặp lại: "Thẩm Ngôn, tao rất nhớ mày".
Từng chữ từng chữ, cực kỳ trang trọng.
Trái tim của Thẩm Ngôn như bị hắn liên tục gõ vào đến sáu lần, cậu nhìn vào đôi mắt Triệu Lâm Tô liền biết hắn thực sự rất nhớ cậu.
Lại quay đầu thêm lần nữa, anh trai cậu hình như đang chuẩn bị mở cửa ban công đi vào.
Cậu lập tức lên tiếng: "Đợi lát nữa tao về phòng rồi lại gọi video tiếp nhé".
Vội vàng cúp điện thoại, Thẩm Ngôn lấy hai chai nước giải khát ở trong tủ lạnh ra.
Thẩm Thận ngồi xuống ghế sofa, vươn vai duỗi người, nói: "Năm mới bận quá đi thôi, ngày mai vẫn còn phải bận rộn thêm nữa".
"Tại anh nhiều bạn bè đấy".
Thẩm Ngôn ngồi xuống, trái tim hốt hoảng đập rất nhanh. Cậu đặt đồ uống lên bàn trà.
"Ừ, đúng thế thật", Thẩm Thận vắt chân lên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh: "Lâm Tô chúc Tết anh rồi đấy, thằng bé đã chúc Tết em chưa?"
"... Rồi ạ".
Thẩm Ngôn không muốn nói chuyện với Triệu Lâm Tô ngay trước mặt anh trai mình, cho dù anh trai cậu không nhìn điện thoại của cậu thì cậu cũng không muốn.
Biểu cảm trên mặt cậu không giấu được chuyện gì, với sự chú ý của anh trai cậu đối với cậu, xác suất bại lộ vô cùng cao.
Chờ khi mối quan hệ của hai người họ ổn định hơn một chút, hoặc là sau khi tốt nghiệp đại học, đã có sự độc lập về kinh tế, tất cả mọi người đều đã trở thành người trưởng thành chân chính rồi mới nói ra có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Bây giờ chỉ có thể tạm nhẫn nhịn trước.
Chương trình cuối năm càng ngày càng nhàm chán, nhưng họ vẫn xem chương trình như mọi năm. Nó giống như đã trở thành một thói quen mang tính hình thức, những sự việc chỉ có ngày Tết mới được làm càng lúc càng ít, xem tiết mục cuối năm trên TV cũng coi như thưởng thức chút hương vị Tết.
Anh trai cậu rất thích xem chương trình này, không chỉ thích, anh còn vừa xem vừa chê bôi.
Như mọi năm, Thẩm Ngôn sẽ ngồi cạnh anh, cùng chê với anh.
Nhưng năm nay, Thẩm Ngôn cứ một mực ngơ ngẩn.
Chiếc điện thoại đặt một bên tràn đầy sức hấp dẫn đặc biệt.
Cũng không biết Triệu Lâm Tô có xem chương trình cuối năm hay không.
Các vị giáo sư chắc hẳn sẽ không ưa thích mấy tiết mục nhàm chán thế này đâu nhỉ. Thẩm Ngôn suy nghĩ lung tung một hồi, tưởng tượng ra cảnh Triệu Lâm Tô ngồi cùng bố mẹ, ông bà, trẻ nhỏ - cả một gia đình đầy những gương mặt thiên tài lại lạnh lẽo quây quần bên nhau.
Suýt chút nữa cậu đã bật cười thành tiếng.
Gia đình nhà họ Triệu khác một trời một vực với tưởng tượng của Thẩm Ngôn.
Nhà họ Triệu là một gia tộc lớn, mười mấy người cùng tụ tập ở nhà thờ tổ, giờ phút này, gia đình của họ đang vô cùng náo nhiệt.
Triệu Lâm Tô ngồi trên chiếc xích đu ở ban công tầng hai, trong sân có gió thổi, rì rào xào xạc. Pháo hoa nổ đì đùng ở bầu trời trên đỉnh đầu, dưới tầng có người gọi: "Anh Lâm Tô ơi, anh ở trên đó làm gì thế?"
Triệu Lâm Tô không đáp lời, chỉ xua xua tay.
Em trai em gái bên dưới không dám đi lên phá hắn, chỉ có thể chạy về phía hai vị giáo sư nọ hỏi thăm.
Hai vị giáo sư đang chia nhau mỗi người chiếm một phương, đồng tâm hiệp lực đấu địa chủ.
"Không biết anh Lâm Tô đang ở trên ban công làm gì ấy ạ. Trời lạnh dã man mà anh ấy lại còn ngồi kia hóng gió".
Giáo sư Triệu bình tĩnh trả lời: "Nó đang suy nghĩ mấy vấn đề liên quan đến triết học".
"Dạ?"
"Đúng thế", giáo sư Lâm hát đệm: "Mấy đứa đừng phá anh nhé, để anh yên tĩnh, tự mình suy ngẫm ra vấn đề".
Lũ trẻ đã bỏ đi, một người thân trong gia đình đang đấu địa chủ cùng họ hỏi thăm: "Hiện giờ Lâm Tô đã chuyển sang nghiên cứu Triết học rồi hả? Nhưng mà Triết học rất phù hợp với khí chất của nó đấy nha".
Giáo sư Triệu đánh ra một quân bài, bình tĩnh đáp: "Không phải đâu, em nói đùa để đuổi bọn nhỏ đi đấy, không thì chúng nó sẽ tiếp tục quấy rầy chúng ta chơi bài".
"..."
Một người khác trên bàn cười nói: "Sau khi Lâm Tô về quê lần này, em thấy nó cứ mất hồn mất vía, có phải đã có bạn gái ở trong trường học rồi không?"
Về câu hỏi này, người đáp lời là giáo sư Lâm: "Không thể nào, thằng bé đồng tính luyến ái".
"..."
Bầu không khí vô cùng hài hòa.
Hai vị giáo sư thắng được một nắm lạc lớn, thấy chuyển biến tốt đẹp thì rút khỏi bàn bài, vừa ăn lạc vừa đi lên quan tâm tới con trai.
"Con định ngồi ở đây cả đêm luôn đấy hả?"
Triệu Lâm Tô quay đầu, đứng lên: "Không ạ, con chỉ muốn ở đây bình tĩnh một lát".
Giáo sư Lâm vừa đi vào vừa hỏi: "Bình tĩnh? Có chuyện gì thế? Gặp chuyện không vui hả?"
Triệu Lâm Tô lắc đầu, lại lập tức gật đầu.
"Chuyện gì?"
"Con muốn đi sớm".
"Có ai ngăn cản con đâu. Hai hôm nữa bố mẹ đi, con cũng đi cùng bố mẹ luôn".
Giáo sư Triệu cũng đi tới.
Sắc mặt Triệu Lâm Tô rất thản nhiên: "Ý con là con muốn đi ngay lập tức, ngay giờ phút này". Sau đó hắn lại cười một tiếng: "Con cũng chỉ nói thế thôi, con biết chuyện này không thực tế, cho nên con mới ngồi ở đây bình tĩnh lại".
Giáo sư Lâm "à" một tiếng, sau đó liền hỏi thăm: "Yêu đương rồi?"
Biểu cảm trên mặt giáo sư Triệu cũng bày ra vẻ nghiền ngẫm. Ông bóc một củ lạc đưa cho vợ mình, hết sức phấn khởi hỏi thăm: "Con nghĩ thông rồi à? Không còn một mực chung tình với người ta nữa?"
"Không nghĩ thông", Triệu Lâm Tô bình tĩnh đáp: "Vẫn là cậu ấy".
Hai vị giáo sư liếc nhìn nhau, ngạc nhiên đến độ lạc trong tay rớt hết xuống.
Triệu Lâm Tô vốn không định nói, nhưng hắn không ngờ mình lại không giấu được mắt nhìn của bố mẹ mình.
Sau khi kinh ngạc qua đi, hai giáo sư nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Họ không đưa ra bất cứ đánh giá nào, chỉ nói: "Cẩn thận cảm lạnh".
"Con ở lại đây bình tĩnh thêm một lát rồi sẽ đi xuống".
Hai vợ chồng đi xuống tầng, vừa đi vừa thở dài.
"Hóa ra trên đời này thật sự không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng".
"Đúng vậy, anh vô cùng đồng tình".
Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, sau đó nắm chặt lấy tay nhau: "Hay là, chúng ta về Amazon sớm một chút đi anh?"
"Được, em có muốn báo với Lâm Tô không?"
"Không được đâu anh, một nhà ba người chúng mình mà đi cùng lúc, ông bà sẽ có ý kiến với chúng mình đấy".
"Vậy thì không nói cho nó biết, để nó ở lại nhà thêm hai hôm nữa đi".
...
Gần mười giờ đêm, Thẩm Ngôn ngáp dài: "Không có gì hay, em về phòng ngủ nhé".
Chương trình chào đón năm mới năm nay quá nhàm chán, Thẩm Thận ngồi chửi bới cũng đã hết sức hết hơi. Anh một mực ngồi đáp lời chúc mừng năm mới của bạn bè, coi như cũng đang làm chuyện quan trọng chứ không đến nỗi ngồi đây lãng phí thời gian.
"Ừ, em về phòng ngủ đi."
Thẩm Thận đang gõ tin nhắn trên Wechat, cúi đầu lần tìm điều khiển tắt TV.
Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động muốn lập tức đứng lên, nhưng khi đứng lên thì cậu lại ra vẻ hành động rất chậm chạp, chỉ sợ anh trai nhìn ra manh mối.
Thẩm Thận vẫn còn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, anh đặt điều khiển TV xuống, đứng lên vỗ vỗ vào lưng Thẩm Ngôn: "Em trai, hay là đêm nay anh em mình ngủ chung nhé?"
"..."
"Đều đã lớn như thế này", Thẩm Ngôn chật vật phản đối: "Ngủ chung vừa nóng nực vừa chen chúc, vẫn đừng nên làm thế thì hơn".
Cuối cùng Thẩm Thận cũng nhắn tin trả lời xong, cười hì hì ôm eo Thẩm Ngôn: "Đi mà đi mà, đã lâu lắm rồi anh không được ngủ với em".
Thẩm Ngôn nhìn thái độ của anh đã biết anh đang nói đùa. Hai anh em lại náo loạn vật lộn trên ghế sofa một hồi, cuối cùng Thẩm Thận mới hài lòng buông cậu ra: "Bạn nhỏ lại lớn hơn một tuổi". Sau đó như làm ảo thuật, anh lôi một bao lì xì không biết cất giấu ở đâu ra ngoài, "Nào, cầm về đặt dưới gối đầu đi". (*)
"Anh..."
"Cầm đi, đừng đẩy tới đẩy lui, đều là người một nhà cả".
Thẩm Ngôn nhận bao lì xì, không hiểu tại sao lại có chút cảm giác tội lỗi.
Phải chăng cậu không nên giấu giếm anh trai mình?
Nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn cảm thấy đây không phải cơ hội tốt để thẳng thắn với anh.
Bản thân cậu cũng thấy sự biến hóa của mối quan hệ giữa cậu và Triệu Lâm Tô là chuyện ngoài ý muốn, chứ đừng nói chi đến anh trai cậu.
Thật ra Triệu Lâm Tô hoàn toàn phù hợp với mọi yêu cầu của anh trai về đối tượng của cậu: cả hai bên đều yêu thích lẫn nhau, chung sống hòa thuận, nhưng... có lẽ vấn đề về giới tính sẽ khiến anh hơi sốc.
Dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau, ít ra cũng phải để đến khi mối quan hệ của họ ổn định hơn một chút.
Thẩm Ngôn ôm lấy anh trai mình: "Em cảm ơn anh".
Về đến phòng, nhét bao lì xì vào dưới gối, Thẩm Ngôn ngồi trên giường, lấy điện thoại di động ra.
Triệu Lâm Tô không tiếp tục nhắn tin cho cậu nữa.
Bản năng cậu mách bảo rằng hắn đang chờ đợi cậu.
Thẩm Ngôn cắm tai nghe vào, không nhắn tin, gọi thẳng cuộc gọi video tới.
Đầu bên kia gần như không chờ nổi lập tức nhận cuộc gọi.
Triệu Lâm Tô đang ở trong vườn hoa, phía sau lưng là phong cảnh một vùng cỏ cây hoa lá xanh đen, hai bên có lắp đặt bóng đèn, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu lên một gốc mai hồng. Triệu Lâm Tô đứng trước gốc mai hồng kia, trong mắt lộ ra cảm xúc dịu dàng: "Về phòng rồi à?"
"Ừ", âm thanh của Thẩm Ngôn vẫn khe khẽ: "Sao mày lại ở bên ngoài? Mặc ít như thế, không lạnh sao?"
"Không lạnh, ra ngoài đi dạo một lát".
"Chờ một chút", Triệu Lâm Tô chuyển hướng vào phía bên trong: "Đừng cúp máy, tao về phòng".
Có vẻ như hắn đã thả điện thoại di động vào trong túi, khung cảnh tối đen như mực. Thẩm Ngôn nghe thấy rất nhiều người hỏi thăm Triệu Lâm Tô, có người thì gọi tên hắn, có người thì gọi anh Lâm Tô, nam nữ già trẻ âm thanh nào cũng có, còn có một số âm thanh như tiếng trò chuyện đánh bài, xem ra hoàn cảnh bên hắn đang rất náo nhiệt.
Một tiếng đóng cửa vang lên, màn hình điện thoại di động xoay chuyển một vòng, Thẩm Ngôn lại trông thấy Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn bình luận: "Nhà mày thật nhiều người".
Triệu Lâm Tô đáp "Ừ", lại nói thêm: "Tết đến nên đông đúc".
Tuy rằng Thẩm Ngôn đã quen biết Triệu Lâm Tô nhiều năm nhưng cậu vẫn không hiểu rõ tình huống trong gia đình hắn cho lắm. Triệu Lâm Tô không phải người ở thành phố này, thế nên Thẩm Ngôn cũng không có cơ hội xâm nhập để hiểu sâu hơn.
"Trong nhà mày đông người ghê", Thẩm Ngôn nói: "Tao cứ tưởng rằng nhà mày sẽ quạnh quẽ lắm cơ".
Triệu Lâm Tô đi hai bước tới bên giường, ngồi xuống, mỉm cười với Thẩm Ngôn: "Mộng tưởng tan vỡ?"
Thẩm Ngôn cười cười: "Tao có nói thế đâu, tao thấy đông đúc náo nhiệt mới vui chứ".
Hai người họ cùng mỉm cười, nhưng có lẽ bởi vì đợi quá lâu mới gọi được một cuộc điện thoại thế nên nhất thời cả hai chẳng biết phải nói điều gì.
Thẩm Ngôn tựa cằm vào đầu gối, mỉm cười nhìn Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô cũng chỉ lẳng lặng nhìn cậu. Có lẽ ban nãy hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu rồi lời lại không thốt được ra.
Nhớ thương, tất cả đều nằm trong ánh mắt.
Lúc đầu Thẩm Ngôn vẫn còn rất bình tĩnh. Dần dần, cậu cảm thấy ánh mắt Triệu Lâm Tô nhìn mình như mang theo ý tứ sâu xa. Không biết có phải do vấn đề từ chính cậu hay không, cậu cứ cảm giác ánh mắt Triệu Lâm Tô... rất đói khát...
"Tao hơi buồn ngủ rồi". Thẩm Ngôn giả bộ ngáp một cái.
"Ngủ đi."
Triệu Lâm Tô hơi trượt người xuống giường, nghiêng nghiêng mặt, mấy sợi tóc vụn lộn xộn trên trán, dáng vẻ rất lười biếng: "Đừng cúp máy, tao nhìn mày ngủ".
- -- Hết chương 59 ----
(*) Phong tục nhét bao lì xì vào dưới gối của người Trung Quốc:
Theo truyền thống dân gian của Trung Quốc, ngày Tết ngày lễ nhận được bao lì xì sẽ đặt xuống gối đầu trước khi đi ngủ. Tác dụng của nó đối với những người có lứa tuổi khác nhau, có thân phận khác nhau thì cũng khác nhau.
Tác dụng đầu tiên của là chúc tài vận trong năm mới, bao lì xì đỏ tượng trưng cho phú quý cát tường, tiền bên trong tượng trưng cho tài vận. Buổi tối trước khi đi ngủ đặt bao lì xì dưới gối đầu tượng trưng cho sự may mắn vào đầu năm, khiến đầu óc lúc đi kiếm tiền của con người ta minh mẫn, cả năm có tài vận.
Bên cạnh đó bao lì xì cũng tượng trưng cho sự quan tâm của bố mẹ với con cái đi làm ăn xa. Con cái ra ngoài làm ăn, bố mẹ ở nhà lo lắng, thế nên họ sẽ đặt bao lì xì dưới gối, chúc phúc cho con, mong con ở phương xa bình an vô sự.
Để bao lì xì dưới gối trẻ em mới sinh có tác dụng trấn an. Trẻ em mới tới thế giới, dễ tỉnh giấc khóc lóc. Đặt bao lì xì dưới gối có thể trấn an linh hồn yếu đuối của trẻ nhỏ, giúp chúng trừ tà.
Phụ huynh hai nhà bỏ bao lì xì dưới gối đôi vợ chồng mới cưới, ngụ ý chân thành mong ước, hi vọng con cháu có cuộc sống hôn nhân mỹ mãn. Tiền tài là mong các con có thể không lo không nghĩ đến cơm ăn áo mặc, có kinh tế ổn định, giàu có vui vẻ, bao lì xì đỏ đại biểu cho bầu không khí chúc mừng trong đêm động phòng hoa chúc, cũng đại biểu cho vui sướng trong lòng phụ huynh.
Bao lì xì dưới gối đầu còn có thể phù hộ cho người già trong gia đình năm mới bình an mạnh khỏe. Người lớn tuổi luôn thường sinh ra nỗi sợ hãi với tử vong, hơn nữa khi lớn tuổi, sức khỏe tinh thần và cơ thể không bằng người trẻ, người già thường hay gặp phải ác mộng. Bao lì xì đặt dưới gối đầu người lớn tuổi có tác dụng yên ổn tinh thần và thể xác, cải thiện giấc ngủ cho người già....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.