Trúc Mã Khó Đoán

Chương 93: Ngoại truyện 3: Không phải giấc mơ

Đông Cảm Siêu Nhân

17/03/2023

Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô một mực nắm tay nhau, không phải loại dắt tay bình thường mà là mười ngón đan xen chỉ nhìn sơ qua đã thấy không thích hợp.

Lúc đầu tất cả mọi người đều nghĩ hai cậu trai này lại đang chọc ghẹo nhau rồi, về sau chú ý tới ánh mắt và biểu hiện của cả hai thì mới thấy sao nhìn đâu cũng không thích hợp, đùa gì mà kéo mãi vẫn chưa chịu thôi vậy?

Đặc biệt hơn ở chỗ Triệu Lâm Tô.

Hắn tươi cười đến độ ngọt ngào khó tả, đôi mắt kia như sắp mọc ra cái tay, ánh mắt dính chặt lấy Thẩm Ngôn không chịu dừng, cả người bốc lên bong bóng hồng phấn.

Có gì đó không ổn, sai quá đi thôi.

Các bạn cùng lớp muốn ăn dưa nhưng không biết nên ăn từ chỗ nào.

Cũng không thể đi thẳng lên hỏi hai đứa chúng mày gay thật đấy hả được.

Cả bọn không thể kiềm chế nỗi tò mò, vô thức nghe theo tiếng gọi trong lòng len lén liếc hai người họ.

Thẩm Ngôn biết có nhiều người đang ngắm mình nhưng cậu chẳng quan tâm, "Anh ơi, chụp ảnh cho chúng em nào".

Thẩm Ngôn ôm eo Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô cũng ôm eo cậu.

Hai người họ ôm hoa Thẩm Thận mang tới chụp ảnh dưới pho tượng trong trường.

Triệu Lâm Tô chụp cho hai anh em rất nhiều ảnh chung.

Thẩm Ngôn lại đi tới hỏi bạn học đứng bên, hỏi xem có thể giúp họ chụp tấm ảnh ba người được chứ.

Thẩm Ngôn không có ý định ồn ào nhưng không hề tránh né ai, các cặp tình nhân khác trong ngày lễ tốt nghiệp làm thế nào thì cậu và Triệu Lâm Tô cũng làm thế đó.

Chụp ảnh xong ba người cùng đi ăn cơm, Thẩm Thận đặt phòng riêng nên đi đến trước quầy lễ tân xác nhận thực đơn một lần. Thẩm Ngôn ngồi trong phòng bao bắt đầu sửa soạn trạng thái hình ảnh chuẩn bị đăng lên trang cá nhân. Triệu Lâm Tô huých tay vào người cậu, Thẩm Ngôn quay mặt sang, Triệu Lâm Tô đưa điện thoại di động của mình tới.

Trạng thái đang ở trong chế độ sửa soạn chưa được đăng lên.

Triệu Lâm Tô không chọn ảnh theo phong cách chín tấm giống Thẩm Ngôn, hắn chỉ chọn tổng cộng ba tấm ảnh, một tấm ba người chụp chung, một tấm hắn đứng bên nâng hoa cùng Thẩm Ngôn và một tấm là hình ảnh hai người nắm tay nhau mười ngón đan xen, hai bàn tay rắn chắc mạnh mẽ. Dòng trạng thái đi kèm chỉ có hai chữ "Tốt nghiệp".

"Rất ổn".

Thẩm Ngôn cười cười: "Có phải hai chúng ta nên thống nhất gì đó, chút nữa cùng đăng trạng thái lên coi như tuyên bố chứ nhỉ".

"Mày thấy sao?" Triệu Lâm Tô hỏi.

Thẩm Ngôn đáp: "Tao thế nào cũng được. Hay là mày thêm một tấm ảnh chụp một mình với một tấm ảnh tập thể nữa đi".

Triệu Lâm Tô không muốn thêm ảnh nhưng hắn cũng muốn đăng bài lên vòng bạn bè giống Thẩm Ngôn nên hắn đã đồng ý.

"Thêm một cái icon nữa".

Trước khi đăng bài Triệu Lâm Tô ra thêm yêu cầu như thế.

Thẩm Ngôn nhìn trái tim được gõ sau hai chữ "Tốt nghiệp" của hắn, không khỏi cười đến nghiêng ngả cả người: "Thêm thêm thêm, thêm hai cái nữa đi nào".

Hai bài đăng giống như đúc được đăng lên vòng bạn bè.

Bình luận bên Triệu Lâm Tô cực yên tĩnh nhưng bên Thẩm Ngôn thì lập tức nổ tung.

Bạn bè của cậu đông đảo mà cả đám vốn đã nghẹn từ lâu, lúc này đây chính chủ tự động khai báo, còn chờ gì nữa, xông lên tra hỏi đi nào.

Cứ như thế Thẩm Ngôn come out ngay trên vòng bạn bè của mình, cậu cảm thấy chẳng sao cả, cậu lười trả lời từng tin nhắn riêng, để lại một lời ngay dưới bài đăng của mình.

[Yêu đương một năm, tình cảm ổn định, cảm ơn chúc phúc].

Thẩm Ngôn không coi trọng chuyện này nhưng Triệu Lâm Tô vẫn hơi lo lắng.

"Mày vẫn phải học ở trường đấy".

"Thế thì sao chứ, tao còn hít thở chung không khí với tất cả người trên Trái Đất đây này".

Thẩm Ngôn biết Triệu Lâm Tô sợ cậu bị chỉ trích, cậu bóp vai hắn, "Thả lỏng đi, không sao hết, tao không quan tâm mấy thứ đó."

Cậu cười nói: "Dù sao cũng phải cho mày một danh phận chứ".

Triệu Lâm Tô nắm tay Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn nắm lại, khóe miệng tươi cười: "Hôn một cái?"

Triệu Lâm Tô liếc qua cánh cửa phòng bao, nhanh chóng hôn lên môi Thẩm Ngôn một cái.

"Ha ha".

Thẩm Ngôn thơm "chụt" lên má Triệu Lâm Tô, "Đừng sợ, hiện giờ mày đã danh chính ngôn thuận rồi".

Triệu Lâm Tô cũng cười cười, ưỡn ngực ra: "Đúng thế, tao đã được lên mặt bàn ngồi ăn cơm rồi đó".

"Mày cút đi!"

*

Tốt nghiệp, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tốt nghiệp.

Học lên nghiên cứu sinh tương đương với đi làm công sớm.

Kỳ nghỉ hè thoải mái trong tưởng tượng của Thẩm Ngôn mới qua một nửa, "ông chủ" đã bắt đầu gửi công việc cho cậu, yêu cầu cậu quay về trường.

"Ông chủ" của Thẩm Ngôn coi như vẫn còn có tình người, cũng có lẽ do "con sen" của "ông chủ" đông đảo quá nên tạm thời không cần tới người mới nhỏ bé như Thẩm Ngôn. Công việc Thẩm Ngôn được phân công tương đối đơn giản chỉ cần hai ba giờ bận rộn trong trường là xong xuôi. Thế nhưng các đàn anh đàn chị cùng khoa đã sớm tiêm cho cậu một mũi vaccine, họ bảo cậu "nhà họ Hầu" sâu như biển, từ nay về sau chuyện nghỉ ngơi chỉ là người bước ngang qua đường.

Khóe miệng Thẩm Ngôn giần giật, cậu nghĩ trông thầy Hầu hiền lành thế kia, nào có tàn ác đến độ đó?

Triệu Lâm Tô – người có mối quan hệ sâu sắc với nhà trường đã trả lời cho cậu.

"Thầy Hầu là người không tồi", Triệu Lâm Tô nói: "Ít ra thầy ấy sẽ không tra tấn người ta đến chết".

Thẩm Ngôn vừa nghe đã choáng váng mặt mày, bật thốt: "Mẹ nó chứ, đến cả mày cũng chưa tra tấn tao đến độ chết được đâu đấy!"

Lời nói vừa dứt, bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Ngôn che kín mặt mình bằng tốc độ ánh sáng.

Mẹ kiếp, cậu đang nói cái quái gì vậy!

Không đợi Triệu Lâm Tô chọc ghẹo cậu, cậu đã xua mạnh tay, hùng hồn chặn trước: "Tao tin người thông minh sẽ làm như ban nãy chính mình bị điếc!"

Nửa ngày không có tiếng động.

Thẩm Ngôn dời ngón tay che mặt ra, chớp chớp mắt nhìn về phía Triệu Lâm Tô đứng đối diện.

Triệu Lâm Tô giơ nắm tay che miệng cười cười.

Cười đầy hàm ý.

Thẩm Ngôn nghẹn một lát, không nhịn được quát: "Nói gì đi chứ".

Triệu Lâm Tô cười không nói gì mà chỉ nhìn cậu.

Thẩm Ngôn bị hắn nhìn, gương mặt càng lúc càng nóng. Cậu tự nhủ trong lòng cái thằng biến thái cuồng sắc dục chết tiệt kia, mày đã làm cho điểm giới hạn của thiếu nam thuần khiết ông đây càng lúc càng thấp rồi đấy.

Cậu đá vào chân Triệu Lâm Tô, cảnh cáo trước: "Vui lòng loại bỏ tất cả mấy lời chọc ghẹo của mày trước đi, đừng nói mấy lời vớ vẩn".

Cuối cùng Triệu Lâm Tô cũng lên tiếng: "Mày vừa nói gì thế? Ban nãy tao bị điếc, tao có nghe thấy gì đâu".

"..."

Thẩm Ngôn ôm gối lăn trên ghế sofa hai vòng, hai cánh tay mở rộng ra, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà: "Không được, tao phát hiện ra tao càng lúc càng không thuần khiết nữa rồi".

Triệu Lâm Tô dùng một tay che miệng, cười không ngừng được: "Không sao, bình thường mà, vẫn còn không gian tiến bộ".

"Không gian tiến bộ cái gì chứ, tao đang bị rớt xuống thì có".

"Ý tao là trong mặt trái của sự thuần khiết mày vẫn còn không gian tiến bộ".

Triệu Lâm Tô bỗng nhiên phủ người lên, giữ chặt lòng bàn tay Thẩm Ngôn, gương mặt tươi cười: "Thế nào, có muốn tao giúp mày phát triển thêm chút nữa không?"

"Mày cút đi..."

Thẩm Ngôn cười.

"Đến đây nào", Triệu Lâm Tô hôn lên vành tai cậu làm cậu ngứa đến mức bật cười thành tiếng: "Thỏa mãn mày một chút, hôm nay sẽ tra tấn mày đến chết luôn".

"Cút mợ mày đi——"

Thẩm Ngôn vừa cười vừa trốn.

Đầu ngón tay Triệu Lâm Tô vuốt ve từng khớp ngón tay cậu, Thẩm Ngôn cảm nhận được chút tê dại.

Trốn trốn tránh tránh một hồi, Thẩm Ngôn không trốn nữa.

Hành động của Triệu Lâm Tô luôn rất dịu dàng.

Nụ hôn kéo dài sâu sắc.

Vô tình kéo người ta chìm sâu vào trong đó.

Liêm sỉ trong quá khứ một đi không trở lại nhưng thời gian làm bừa cũng chẳng mấy dài.

Triệu Lâm Tô sắp ra nước ngoài.

Mặc dù Thẩm Ngôn không nói gì ra miệng nhưng lòng vẫn hơi luyến tiếc.

Yêu đương hơn một năm, nói dài chẳng dài, nói ngắn chẳng ngắn. Thẩm Ngôn cảm thấy hai người bọn họ dường như vẫn luôn trong giai đoạn yêu đương đắm say.

Ngày Triệu Lâm Tô ra nước ngoài tới gần, hai bên ngầm hiểu không nhắc tới chuyện đó, tận dụng mọi thời gian gặp mặt nhau. Thật ra khoảng cách giữa mỗi lần gặp nhau đều không dài nhưng bởi vì đặc biệt nhớ thương nên nói chưa được hai câu đôi môi đã dính lại.

Có lẽ biết được thời gian chia ly sắp tới gần nên càng trân trọng thời gian ở bên cạnh.

"Tao xong việc rồi", Thẩm Ngôn xách túi nhanh chân bước xuống tầng: "Gặp ở cổng Đông nhé".



"Ừ, tao chờ sẵn ở bên này rồi".

Thẩm Ngôn cúp điện thoại, bước chân không ngừng nghỉ vội vàng lướt qua người khác. Đến khi nghe thấy đối phương gọi tên mình cậu mới mạnh mẽ quay ngoắt đầu về.

Đường Di.

"Đàn chị".

Thẩm Ngôn vội vàng đứng thẳng chào hỏi chị.

"Đến trường làm việc hộ thầy Hầu à?" Đường Di mỉm cười hỏi.

"Vâng, vừa xong việc ạ".

Đường Di nói: "Chị rất vui khi thấy em quyết định tiếp tục học lên, sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé".

"Sao có thể thế được ạ", Thẩm Ngôn ngượng ngùng gãi gáy: "Phải là chị giúp đỡ em mới đúng".

Đường Di cười cười, "Trông em có vẻ đang vội, cứ đi trước đi, lần sau có cơ hội chúng ta lại nói chuyện".

Thẩm Ngôn cũng ngượng ngùng nở nụ cười: "Bạn trai em đang chờ, tạm biệt chị".

Là một trong những nhân chứng được chứng kiến Thẩm Ngôn "thông báo", Đường Di nở nụ cười.

Thẩm Ngôn vẫy tay, Đường Di cũng vẫy tay, nét mặt hơi buồn cười. Chờ khi Thẩm Ngôn chạy tới dưới tầng, chị đứng trên ban công nhìn xuống, trông thấy Thẩm Ngôn đeo balo chạy thật nhanh, chiếc balo trên lưng lệch trái lệch phải, không khác gì học sinh trung học.

Tuyệt thật đấy.

Đường Di mỉm cười, cảm nhận được hương vị tình yêu của tuổi trẻ đã lâu không gặp.

Thẩm Ngôn vừa gặp Triệu Lâm Tô đã chủ động khai báo: "Tao mới gặp chị Đường Di nhưng không nói chuyện gì hết cả, chỉ chào hỏi chị ấy thôi".

Hai mắt cậu mở to, bày tỏ rõ mình vô tội.

Triệu Lâm Tô cười cười, khẽ véo mũi cậu: "Lần sau có gặp chị ấy cũng không cần nói với tao".

"Hả?" Thẩm Ngôn nói: "Tao tưởng tao thẳng thắn chủ động mày sẽ vui vẻ cơ".

"Bây giờ chị ấy còn ý nghĩa đặc biệt nào với mày không?"

Thẩm Ngôn: "Chỉ là đàn chị bình thường nhưng tao vẫn rất tôn trọng chị ấy".

"Thế thì được rồi", Triệu Lâm Tô vừa lái xe vừa nói: "Mày gặp ai nói gì với ai, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không cần phải báo hết cho tao biết". Hắn liếc nhìn Thẩm Ngôn, mỉm cười: "Tao tin mày".

Thẩm Ngôn hơi cảm động.

Cuối cùng cậu cũng nuôi được chút cảm giác an toàn cho cái thằng oắt luôn lo được lo mất này.

Cậu giỏi quá!

Thẩm Ngôn đắc ý: "Ôi, tao còn tưởng mày sẽ ghen đó".

"Có ghen".

"..."

Thẩm Ngôn câm nín thốt lên: "Không phải mày mới bảo mày tin tao đó hả?"

"Tin mày và ghen tuông không hề mâu thuẫn với nhau".

"..."

Ok ok, thằng này là một cái bình dấm lớn, nó ghen không liên quan gì tới cậu.

*

"Đừng mặc áo sơ-mi nữa..."

Thẩm Ngôn cau mày phàn nàn.

"Tại sao?"

Triệu Lâm Tô chầm chậm cử động, Thẩm Ngôn dựa lưng vào trên tường. Bức tường trong phòng khách nhà Triệu Lâm Tô đã biến thành bức tường dán ảnh giống như phòng ngủ của cậu, là tác phẩm từ Thất tịch năm ngoái của hai người, còn rất dung tục dán thêm một trái tim. Thẩm Ngôn lúc này đang dựa vào bức tường đó.

"Tao cảm thấy không công bằng".

Thẩm Ngôn lẩm bẩm.

Cậu hơi nhíu mày, "Ừm" một tiếng.

"Không công bằng chỗ nào?"

Chiếc cúc kim loại trên quần jean phát ra âm thanh "lạch cạch", Triệu Lâm Tô hơi cúi đầu, đầu lưỡi ép sang. Thẩm Ngôn run rẩy, hai tay túm lấy tóc Triệu Lâm Tô.

"Hỏi thừa".

Âm thanh của Thẩm Ngôn hơi vụn vỡ: "Mày mặc nhiều như thế..."

Không biết tại sao khi hai người họ gặp nhau cùng làm chuyện này chẳng có mấy lúc chậm rãi thong dong, cứ luôn vừa trông thấy nhau đã nóng lòng vội vã.

Thẩm Ngôn thích mặc áo phông, áo hoodie, quần thể thao... Những món đồ này ngoại trừ thoải mái rộng rãi dễ mặc ra thì còn có một nhược điểm, đó là dễ cởi.

Triệu Lâm Tô nhanh chóng lột sạch cậu.

Thế nhưng chính bản thân Triệu Lâm Tô luôn thích mặc áo sơ-mi và quần jean, Thẩm Ngôn chỉ có thể kịp cởi cúcvà kéo khóa quần hộ hắn.

Áo sơ-mi có quá nhiều cúc áo, Triệu Lâm Tô không thể chờ đợi, cánh tay Thẩm Ngôn chỉ có thể nâng lên vòng quanh vai hắn để tránh mình bị ngã xuống cho nên không rảnh cởi bỏ nó ra.

"Được", Triệu Lâm Tô dùng sức nâng cậu lên một chút, Thẩm Ngôn choáng váng ngồi thấp xuống, da đầu tê dại. Cậu nghe thấy Triệu Lâm Tô đáp: "Lần sau không mặc áo sơ-mi".

Cánh tay Thẩm Ngôn trượt xuống nắm lấy cổ áo sơ-mi của hắn, mơ mơ hồ hồ lại nghĩ, hình như Triệu Lâm Tô mặc áo sơ-mi cũng không quá tệ, không thì chắc hẳn cậu sẽ để lại rất nhiều vết trầy xước trên người hắn.

Sau khi ngủ lại chỗ Triệu Lâm Tô vào đêm Thất tịch năm ngoái, lá gan Thẩm Ngôn càng lúc càng lớn, bắt đầu xin xỏ anh trai cho mình ra ngoài ngủ.

Anh trai cậu có lẽ đã chấp nhận số phận không thể ngăn cản chỉ đành đồng ý.

Cũng có thể do anh biết Triệu Lâm Tô tốt nghiệp xong sẽ cút sang Mỹ nên coi như nhắm mắt làm ngơ.

Hai hôm nay Thẩm Thận đi công tác ở chỗ khác, Thẩm Ngôn không thèm xin xỏ, ngủ thẳng ở chỗ Triệu Lâm Tô.

Cậu nghiêng người đối mặt với hắn, hôn hôn hắn. Bàn tay Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng vỗ lên phần đầu gối cong cong của cậu. Cậu lười biếng tựa xuống xương quai xanh của Triệu Lâm Tô, theo những rung động nhẹ nhàng nơi đó, dần dần buồn ngủ.

Thẩm Ngôn không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ.

Má hơi ngưa ngứa.

Cậu xua tay muốn đuổi thứ kia đi tiếp tục ngủ.

Bàn tay lướt qua món đồ xù lông nào đó, đồ vật kia cứ kiên trì đuổi theo gãi mặt cậu. Thẩm Ngôn cau mày xoay trái xoay phải nhiều lần nhưng không tránh được, đành bất đắc dĩ mở hờ khe mắt.

Triệu Lâm Tô nghiêng người nằm đối mặt với cậu, khóe miệng cong cong cười cười. Trong tay hắn là tua rua dây buộc của áo hoodie, có lẽ nó chính là thủ phạm mới làm mặt cậu ngứa.

"Gì?" Giọng Thẩm Ngôn hơi khàn, cười bảo: "Đừng phá".

Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn cậu, hai mắt kia không hiểu sao lại có chút long lanh.

Thẩm Ngôn híp mắt ngáp dài: "Mấy giờ rồi?"

"..."

Một lát sau Triệu Lâm Tô mới đáp lời cậu.

"Chín giờ".

"Còn sớm".

"Tốt nghiệp xong thành lợn luôn rồi à? Chín giờ còn không chịu dậy?"

Thẩm Ngôn cười cười, giọng nói thấp dần: "Nói nhảm, dậy cái beep á, tao buồn ngủ chết mất thôi". Cậu vô thức dụi vào vai Triệu Lâm Tô theo thói quen, cánh tay vòng qua lưng hắn: "Ngoan, đừng ồn ào, để tao ngủ thêm một lát".

Cậu nâng chân vắt lên người hắn, biến hắn trở thành một cái gối ôm lớn.

Cơ thể Triệu Lâm Tô hơi cứng đờ.

Thẩm Ngôn cảm nhận được cái gì, cúi đầu cười cười. Cậu chê: "Thằng cuồng sắc dục", bàn tay duỗi xuống bên dưới Triệu Lâm Tô.

Hình như hôm nay Triệu Lâm Tô rất hưng phấn.

Ngay khi mới chạm vào phản ứng đã cực mạnh mẽ.

Thẩm Ngôn híp mắt cười cười, ngửa đầu hôn lên yết hầu hắn, thuận theo đường cổ hôn dần lên trên, lúc chạm vào phần cằm hơi gai của hắn, cậu mơ mơ màng màng cười bảo: "Phải cạo râu đi thôi".

Triệu Lâm Tô không nói lời nào cũng không nhúc nhích, cả người cứng đờ nằm ở đó.

Thẩm Ngôn không tỉnh ngủ cũng không nhận ra chỗ nào khác thường. Bờ môi cậu khẽ chạm vào môi Triệu Lâm Tô, hắn chần chừ vài giây rồi đột ngột xông tới hôn cậu.

Hôn cực kỳ hung tợn.

Thẩm Ngôn có chút khó chống đỡ lại được, bàn tay nới lỏng ra, eo hơi lùi về phía sau, tiếng hừ khẽ do khó thở bị ngăn về trong cổ họng.

Hiện giờ chân Thẩm Ngôn đang khoác lên người hắn, vừa hay trùng hợp với dáng vẻ kết thúc tối hôm qua, rất thuận tiện.

Sự kết hợp phù hợp đến chết người.

Hai người hôn nhau đồng thời cũng phải nuốt xuống. Đầu lưỡi của Thẩm Ngôn bị mút đến hơi đau, cậu cười cười định hỏi sao vội thế nhưng lời nói chẳng thể lập tức nói ra ngoài.

Nhanh quá.

Hôm qua vốn đã làm rất lâu, Thẩm Ngôn vẫn còn trong trạng thái ê ẩm chua xót, hiện giờ bị làm nhanh đến độ phát điên.

Cậu muốn nói chậm chút thôi nhưng lại cảm thấy như vậy cũng tốt cũng thoải mái.

Như sắp có thể chết đi.

Ngón tay không cẩn thận ra sức siết lên lưng Triệu Lâm Tô.



Xong đời.

Chắc chắn cậu đã cào nát lưng hắn.

Càng nghĩ như thế cảm giác lại càng hưng phấn.

Sáng sớm ầm ĩ dữ dội, Thẩm Ngôn mệt mỏi buồn ngủ nhưng lại nghĩ đến chuyện Triệu Lâm Tô sắp đi nên luyến tiếc chẳng muốn buông hắn ra. Cậu ôm bả vai Triệu Lâm Tô, môi dán lên vành tai hắn, vừa cọ vừa gọi tên hắn.

Triệu Lâm Tô ôm cậu rất chặt, khẽ nói: "Thẩm Ngôn, tao thích mày".

Thẩm Ngôn lười biếng đáp "Ừ", âm thanh mang theo tiếng cười mơ hồ: "Biết rồi, tao cũng thích mày."

Lần nữa tỉnh lại đã hơn mười giờ.

Thẩm Ngôn vác cái đầu tóc lộn xộn sờ lần tìm điện thoại di động, nhìn thời gian trên đó ngẩn người.

Mới 10 giờ 05 phút?

Sao cậu cứ cảm thấy cậu đã ngủ rất lâu?

Thẩm Ngôn lười biếng ngáp một cái, xuống giường tùy ý nhặt một chiếc quần mặc lên. Thời tiết nóng bức cậu lười mặc đồ, chân trần xỏ vào dép lê đi tới nhà tắm tắm rửa.

"Dậy rồi?"

"Ừ..."

Thẩm Ngôn dụi dụi mắt, ngước mặt nhìn sang. Hôm nay Triệu Lâm Tô mặc một chiếc áo phông màu tro, trong tay bê bữa sáng đã sẵn sàng, mùi hương thơm ngát.

Thẩm Ngôn lập tức nở nụ cười: "Thơm quá".

"Thấy mày mãi chưa tỉnh tao còn định mang vào phòng ngủ cho mày ăn". Triệu Lâm Tô đặt đĩa xuống, đi tới nâng má Thẩm Ngôn lên: "Còn buồn ngủ không? Tao tắm cho mày nhé?"

"Không cần".

Hai người yêu nhau đã lâu Thẩm Ngôn chẳng để ý chuyện chưa đánh răng đã hôn môi, cười cười chạm vào môi Triệu Lâm Tô một cái, trượt cằm xuống vai hắn nhắm mắt ngủ. Triệu Lâm Tô ôm eo cậu, xoay mặt sang hôn lên vành tai cậu, "Ngoan, đừng ngại, cứ để tao tắm rửa hộ mày, mày cứ nhắm mắt thêm lúc nữa đi".

"Anh ở trước mặt bé thì còn ngượng ngùng gì nữa đâu", khóe miệng Thẩm Ngôn nhếch lên: "Không cần bé tắm hộ, bé muốn sàm sỡ anh".

Triệu Lâm Tô cười cười, lồng ngực hơi phập phồng, cánh tay ôm Thẩm Ngôn khẽ đung đưa: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ăn chưa đủ, còn muốn được thêm".

Thẩm Ngôn cười ha ha, vỗ lưng Triệu Lâm Tô, mở to hai mắt vươn vai duỗi lưng: "Đi tắm đây——"

Lúc ăn sáng Thẩm Ngôn vẫn tò mò nhìn chằm chằm Triệu Lâm Tô, cậu ngó vào phía sau cổ áo phông của hắn. Triệu Lâm Tô hỏi cậu bị sao thế, mặt Thẩm Ngôn không đủ dày để bảo rằng cậu muốn ngó xem hắn có bị trầy da không, chỉ ậm ừ đáp: "Không có gì, thấy mày mặc áo phông cũng đẹp trai ghê".

Sau đó, Thẩm Ngôn vẫn không thể kiềm chế nỗi tò mò.

Chủ yếu do áo phông mùa hè không dày, lỡ đâu cậu ra tay quá đà, lúc Triệu Lâm Tô hoạt động lộ ra vết tích thì người mất mặt là cậu đó.

Thẩm Ngôn không khách khí không nói lý bắt Triệu Lâm Tô quay lưng về phía mình, vén thẳng áo phông của hắn lên.

Triệu Lâm Tô cười: "Đói khát thế sao?"

Thẩm Ngôn vỗ lưng hắn: "Câm miệng lại".

Lưng của Triệu Lâm Tô lúc không dùng sức cũng đầy đường cong cơ bắp chập trùng xinh đẹp nhưng vô cùng bóng loáng hoàn toàn không có vết thương.

Thẩm Ngôn ngạc nhiên há to miệng.

Cậu nhớ rất rõ mình đã tóm chặt lưng Triệu Lâm Tô, còn cào vài cái nữa.

Sao có thể không còn chút dấu vết nào.

"Sao thế?"

Triệu Lâm Tô quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ.

Thẩm Ngôn buông áo phông của hắn xuống, như có điều ngẫm nghĩ: "Không có gì".

Chẳng lẽ cậu đang nằm mơ?

Buổi chiều Thẩm Ngôn còn phải đi học. Ăn cơm xong, Triệu Lâm Tô liền đưa cậu về nhà. Thẩm Ngôn từ sáng tới giờ cứ như người mộng du, Triệu Lâm Tô truy hỏi: "Sao hốt hoảng vậy?"

Thẩm Ngôn suy nghĩ một hồi, cảm thấy với quan hệ của hai người họ hiện giờ hình như chẳng có gì khó nói cả, thế nên cậu kể ra: "Sáng nay tao nằm mơ".

"Mơ?" Triệu Lâm Tô siết vô lăng: "Mơ ác mộng hả?"

"Không phải ác mộng".

Cẩn thận suy ngẫm lại, Triệu Lâm Tô trong mộng hình như có chút khác biệt, có vẻ non nớt hơn hiện giờ một chút, hơn nữa chiếc giường cũng vừa nhỏ vừa không chắc chắn, đong đưa cọt kẹt, hoàn toàn không giống với chiếc giường kiên cố trong phòng hắn mà giống cái giường phòng cậu hơn.

Thẩm Ngôn mím môi, trong ánh mắt quan tâm thỉnh thoảng lướt qua của Triệu Lâm Tô, cậu nói: "Hình như tao mơ thấy mày".

"Cảm giác như thời đó chúng mình vẫn còn học trong trường trung học. Không biết tại sao lại đột nhiên có giấc mơ kỳ quái đến thế". Mặt Thẩm Ngôn hơi đỏ lên, vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng: "Bỏ đi, cũng không có gì hết".

Tốc độ lái xe của Triệu Lâm Tô chậm dần, hắn đột nhiên nói: "Là lúc tốt nghiệp lớp 12".

Thẩm Ngôn vỗ mạnh tay: "Hình như đúng vậy đó!"

Bởi vì trong mộng Triệu Lâm Tô cũng nói với cậu chuyện "tốt nghiệp". Đêm tốt nghiệp trung học cậu và Triệu Lâm Tô tụ tập cùng nhau, lúc về trời đã tối muộn nên Thẩm Ngôn bảo Triệu Lâm Tô tới nhà mình ngủ cùng. Sáng ngày hôm sau Triệu Lâm Tô không thèm gọi cậu dậy chào hỏi đã lên thẳng máy bay về nhà.

Thẩm Ngôn nghĩ tới thời điểm đó lại lập tức buồn cười.

Sao cậu có thể lẫn lộn thực tế với giấc mơ vậy chứ.

"Mơ thấy chúng ta làm gì?"

"... không làm gì hết".

"Thật sao?"

"Hỏi thừa".

Ngón tay Thẩm Ngôn không ngừng vuốt ve vành tai đang nóng bừng của mình, tay còn lại giơ về phía trước chỉ huy: "Mau lái xe đi, xe mày bị người ta vượt qua rồi kìa".

Triệu Lâm Tô lái xe nhanh hơn một chút.

Trước khi hắn yêu đương với Thẩm Ngôn, hắn thường xuyên ảo tưởng tới cậu. Đây chính là kết quả của cả một quá trình, từ cố ý kiềm chế không nghĩ cho đến ngẫu nhiên mở ra một vài suy nghĩ cuối cùng biến thành tự sa ngã "dù sao cũng không thể ở bên nhau, ảo tưởng một hồi chẳng lẽ cũng không được".

Đôi khi hắn sẽ ảo tưởng được nắm tay Thẩm Ngôn, có đôi khi ảo tưởng được hôn cậu nhưng phần lớn thời gian hắn đều tưởng tượng hắn và Thẩm Ngôn nhìn nhau, hắn nói hắn thích cậu, Thẩm Ngôn đáp lời cậu cũng thích hắn.

Đương nhiên ngày nghĩ thì đêm sẽ nằm mơ.

Giấc mơ là thứ khó có thể nắm bắt, đôi khi một giấc mơ đẹp thức dậy sẽ lập tức quên đi.

Chỉ có một giấc mơ, Triệu Lâm Tô luôn ghi nhớ cực sâu sắc.

Đó là hôm tốt nghiệp lớp 12, hắn ngủ trong nhà Thẩm Ngôn, cả đêm đều đưa lưng về phía cậu. Hắn không dám quay đầu nhìn cậu, hắn sợ mình sẽ phạm phải sai lầm.

Dưới sự căng thẳng của thần kinh, đêm đó hắn đã mơ một giấc mơ vô cùng khác lạ.

Hắn làm với Thẩm Ngôn.

Còn cực kỳ kịch liệt.

Thẩm Ngôn rất đáng yêu cũng rất quen thuộc, tựa như ngày ngày cậu đều làm với hắn. Gương mặt cậu thẹn thùng nhưng biểu cảm rất nhiệt tình, ra sức cào lên lưng hắn mấy vệt đỏ.

Hắn biết mình đang nằm mơ cho nên không hề kiềm chế, Thẩm Ngôn bị hắn làm đến độ không chịu nổi.

Mặc dù là giấc mơ, cuối cùng Triệu Lâm Tô vẫn đau lòng vẫn mềm lòng.

Hắn ôm chặt Thẩm Ngôn, hắn không biết giấc mơ này sẽ kết thúc lúc nào cho nên vội vàng nói ra tâm sự mình muốn nói nhất.

"Thẩm Ngôn, tao thích mày".

Đây là giấc mơ của hắn, được bản thân hắn điều khiển, câu trả lời của Thẩm Ngôn nhất định sẽ phù hợp với mong muốn của hắn.

Nhưng trong mơ, Triệu Lâm Tô vẫn rất căng thẳng.

"Ừ".

Thẩm Ngôn lười biếng cười cười, bờ môi mềm mại vuốt ve vành tai hắn.

"Tao cũng thích mày".

Sau đó Triệu Lâm Tô tỉnh giấc.

Hắn mở to đôi mắt, chỉ thấy được chiếc tủ quần áo đóng kín như bưng, ngoài trời hình như còn chưa sáng. Hắn thử thăm dò quay đầu sang, Thẩm Ngôn đang ngủ quay lưng về phía hắn, tóc rối tung xõa trên gối, không hề quấn lấy hắn ngủ như trong giấc mơ.

Triệu Lâm Tô không đợi Thẩm Ngôn tỉnh giấc đã đi mất.

Có vẻ như vậy hắn sẽ tự lừa dối được mình, đó không chỉ là một giấc mơ.

"Tao phải đi làm rồi".

Thẩm Ngôn tựa vào cửa sổ xe, khóe miệng cong cong: "Xong việc sẽ gọi cho mày".

Triệu Lâm Tô mỉm cười, thò mặt đến hôn lên khóe miệng Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn: "Sẽ gặp lại sớm thôi."

Triệu Lâm Tô đáp trả một câu chẳng liên quan: "Sau đó tao đã cạo râu".

Thẩm Ngôn không hiểu ý hắn.

Khi tỉnh giấc cậu đã quên gần hết cuộc đối thoại trong mơ, Triệu Lâm Tô nói vậy xong cậu cũng sờ lên cằm hắn một cái, dùng giọng điệu khen ngợi: "Không tệ, cạo rất sạch sẽ".

Thẩm Ngôn hôn lên cằm hắn như ban thưởng.

Khi cậu quay người ra khỏi xe định đi, Triệu Lâm Tô gọi cậu lại.

Triệu Lâm Tô ngồi trong xe, một tay vươn ra ngoài dán sát vào cửa xe, nghiêng đầu tươi cười dịu dàng nói: "Thẩm Ngôn, tao thích mày".

Thẩm Ngôn bật cười, đầu tiên đáp "Ừ" với hắn, sau đó vẫy vẫy tay, trả lời như lẽ đương nhiên: "Biết rồi, tao cũng thích mày——"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Khó Đoán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook