Chương 53: Yêu đương
Đông Cảm Siêu Nhân
07/02/2023
Thời gian cái ôm khá dài, cánh tay của Thẩm Ngôn đã sắp tê dại, Triệu
Lâm Tô vẫn một mực không nói gì. Bàn tay của Thẩm Ngôn vỗ nhẹ xuống lưng hắn.
"Alo? Người còn ở đây không?"
Triệu Lâm Tô vẫn không có phản ứng.
Thẩm Ngôn thử rút cánh tay về, vừa mới nhúc nhích đã bị Triệu Lâm Tô dùng sức ôm siết lại, sau đó hắn lập tức nới lỏng cái ôm buông người ra. Cánh tay Thẩm Ngôn rũ xuống, bả vai vẫn bị bàn tay Triệu Lâm Tô giữ chặt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Triệu Lâm Tô sáng đến kinh người, làm cho Thẩm Ngôn nhìn hắn cũng cảm thấy ngượng nghịu.
Thẩm Ngôn cúi đầu xuống, nói khẽ: "Đã nghe thấy chưa, nói một lời đi nào".
Triệu Lâm Tô vẫn không nói gì, Thẩm Ngôn nghe được tiếng hít thở của hắn, từ nhẹ tới nặng, từ chậm đến vội, tuần hoàn qua lại, một hồi lâu sau mới đều đặn trở về.
"Bây giờ tao mới biết những thứ trong mấy bộ phim giả tưởng kia hóa ra không phải hoàn toàn là giả dối".
Thẩm Ngôn nâng mắt: "Cái gì cơ?"
Khóe miệng gần như đã cứng đờ của Triệu Lâm Tô giật giật: "Mới vừa rồi tao đã rất muốn tự tát mình một cái".
"..."
"Có chút cảm giác giống như đang nằm mơ".
Sắc mặt Thẩm Ngôn ửng đỏ, "dừng" một tiếng. Cậu giãy giụa thoát bả vai ra khỏi bàn tay Triệu Lâm Tô, quấn chặt áo khoác đứng dậy, giậm chân tại chỗ hai cái: "Mày dừng lại đi."
Hai tai của Thẩm Ngôn đỏ rực, không biết vì lạnh hay là vì cái gì khác.
Trái tim Triệu Lâm Tô đập quá nhanh, mặt cũng hơi đỏ tai hơi nóng. Hắn đứng lên, đưa tay chạm vào vành tai Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn như bị hoảng sợ né vội ra, quay đầu lại thì đụng trúng ánh mắt Triệu Lâm Tô, yết hầu cậu lăn lăn, ho khẽ một tiếng: "Chú ý ý thức".
Triệu Lâm Tô lẳng lặng ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, thấp giọng nói: "Ngôn Ngôn, lời mày vừa nói, bảo hai chúng ta thử xem, là thứ tao đang nghĩ đó sao?"
Thẩm Ngôn đang ngó một cái cây, con ngươi đảo loạn, khóe miệng mím lại như đang muốn cười lại như đang mím chặt vì tức giận. Cậu quay đầu lườm Triệu Lâm Tô, cảm xúc trong mắt lại mang theo tươi cười rất rõ ràng: "Mày đoán xem?"
Triệu Lâm Tô cũng cười.
Nét mặt của hắn rất phức tạp, giống như có niềm vui bất ngờ từ trên trời giáng xuống đập cho hắn choáng váng, hắn cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt cũng xoay chuyển bốn phương một hồi mới chịu nhìn về phía Thẩm Ngôn: "Nói lại lần nữa đi".
"Cút", Thẩm Ngôn nhét tay vào trong túi áo phao, nhảy sang bên cạnh: "Lời hay không nói hai lần---".
Thẩm Ngôn đi ra ngoài công viên, Triệu Lâm Tô cũng đi theo. Theo thói quen, hắn vẫn đi ở phía sau Thẩm Ngôn, hai mắt không chớp lấy một cái nhìn vành tai lộ ra khỏi tóc của cậu.
Ánh mắt hắn quá chăm chú không khác gì một vật thể đang tồn tại, gáy Thẩm Ngôn vốn chẳng có mắt nhưng vẫn bị hắn nhìn chằm chằm đến không chịu nổi. Cậu quay đầu lại: "Mày làm gì thế hả, có thể khiêm tốn một chút được không?"
Khuôn mặt cậu mang theo tươi cười, nụ cười đó khiến Triệu Lâm Tô an lòng.
Nhiệt độ trên gương mặt hắn nóng bỏng, hắn cảm thấy bản thân không khác gì đang bị sốt.
Sau đó, hắn kéo cánh tay Thẩm Ngôn, lần nữa ôm lấy cậu.
Vẫn là một cái ôm, nhưng rõ ràng cái ôm này đã chặt chẽ nóng bỏng hơn rất nhiều so với cái ôm ban nãy trên ghế dài.
Cả cơ thể Thẩm Ngôn bị hắn nhốt trong lồng ngực, cánh tay cũng không tìm được cách duỗi ra ngoài, chỉ có thể tóm lấy phần áo khoác bên hông của Triệu Lâm Tô, nhiệt độ trên mặt chậm rãi tăng dần: "Được rồi, đừng buồn nôn đến thế chứ..."
Hai cánh tay Triệu Lâm Tô ôm thật chặt bờ vai của cậu, chóp mũi dụi vào gáy cậu. Thẩm Ngôn nghe được âm thanh cực nhỏ bé phát ra từ trong miệng hắn: "Cảm ơn mày, Ngôn Ngôn".
Thẩm Ngôn nhỏ giọng mắng lời lẽ của mày thật buồn nôn, thế nhưng cánh tay vẫn ôm lại hắn: "Đừng ở chỗ này giở trò sến sẩm với tao nữa".
"Ngôn Ngôn".
Tiếng nói của Triệu Lâm Tô trầm thấp hấp dẫn.
"Tao muốn khóc".
"...". Truyện Phương Tây
"Mày khóc đi, chờ tao mở điện thoại quay video rồi hẵng khóc".
Triệu Lâm Tô bật cười thành tiếng: "Sao thù dai vậy".
"Nói cho mày biết, toàn bộ thù cũ tao đều ghi rõ trong sổ sách đó nha".
Thẩm Ngôn siết chặt cánh tay, ra sức ôm Triệu Lâm Tô bên cạnh mình: "Cứ chờ coi, sau này mày sẽ tiếp tục phải chịu đựng thêm nữa đấy".
Triệu Lâm Tô lại cười một tiếng, khi hắn bật cười, hơi thở bật ra phả lên cần cổ của Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn hơi run rẩy, bàn tay vỗ vào lưng hắn: "Được rồi, để tao gọi điện thoại cho anh tao đã, miễn cho anh ấy lại lo lắng".
Thẩm Ngôn gọi điện thoại cho anh trai, nói rằng cậu đã tìm được chó, chú chó cũng đã có người nhận nuôi.
"Thế à, vậy thì tốt. Chờ sau này công việc của anh không còn bận rộn, chúng ta cũng nhận nuôi một con".
"Nói sau đi ạ, anh tiếp tục làm việc đi, em cúp máy trước".
Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô: "Tao về nhà đây, mày thì thế nào?"
"Tao tiễn mày về".
Thẩm Ngôn đỏ hồng hai má: "Vậy thì đi thôi".
Hai người họ sóng vai đi trên đường, tay ai để trong túi áo khoác của người đó, khuỷu tay cong lên thỉnh thoảng va chạm vào nhau, giống như hoàn toàn không có gì khác biệt so với trước kia. Hai người họ đều không nói gì, ánh mắt không liếc đối phương nhưng cứ như càng che càng lộ. Chỉ chốc lát sau, tầm mắt như có lực hấp dẫn gì đó va chạm vào nhau, trái tim hoảng hốt lòng rối loạn, nhưng hình như lại sinh ra một chút rung động khác biệt.
Từ nay về sau, người này sẽ khác biệt với tất cả những người còn lại trên thế gian. Bọn họ sẽ bắt đầu tiến vào một mối quan hệ thân mật mới, rất xa lạ nhưng cũng rất hấp dẫn con người ta, làm cho con người muốn bước vào khám phá.
"Ngôn Ngôn".
"...Gì?"
"Chỉ muốn gọi mày thôi".
"..."
Thẩm Ngôn đỏ mặt nhìn bụi cây bên trái: "Đồ thần kinh".
Đến trước cổng khu chung cư, Thẩm Ngôn nhìn Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô cũng nhìn cậu: "Tiễn đến tận dưới tầng nhé".
Thẩm Ngôn cong môi, hơi bất đắc dĩ lại có chút buồn cười hỏi: "Đợi chút nữa sẽ tiễn đến tận cửa đúng không?"
"Không đâu", Triệu Lâm Tô đáp: "Đến dưới tầng là được rồi".
Đến tầng một của tòa nhà, Triệu Lâm Tô dừng bước chân, ánh mắt lưu luyến ngắm Thẩm Ngôn: "Lên đi".
Thẩm Ngôn bước chân bước lên bậc thang, lại quay đầu về: "Không lên thật à?"
Triệu Lâm Tô mỉm cười khẽ lắc đầu.
Thẩm Ngôn đi vào trong, sau khi bước trên hành lang lại quay đầu về. Triệu Lâm Tô vẫn còn đứng im tại chỗ nhìn theo cậu, áo khoác dáng dài, cơ thể cao lớn, khẽ hất hất tay với Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn đi vào trong thang máy, lòng tự nhủ, sao đột nhiên người lại biến thành quân tử như thế này... Chờ một chút, cậu gọi hắn lên nhà cũng đâu có ý gì khác, chỉ thoải mái tự nhiên thuận miệng mời mà thôi. Không được không được, tại sao suy nghĩ của cậu càng lúc lại càng kỳ quái. Thẩm Ngôn vội vã lắc đầu thật mạnh, vừa quay mặt sang liền nhìn thấy chính mình đang ánh mắt mơ màng tai hồng mặt đỏ. Thẩm Ngôn đặt tay lên vách thang máy dựa sát vào đó một lát.
Sao cậu lại kém cỏi thế này, không phải chỉ yêu đương thôi sao? Cứ như cậu chưa từng trải qua vậy.
"..."
Xong đời, cậu đúng là chưa từng trải qua thật.
Về đến nhà, Thẩm Ngôn cởi áo khoác, chui vào phòng của mình nhảy thẳng lên giường.
Nhiệt độ dễ chịu trong phòng nhanh chóng khiến khuôn mặt vốn đã nóng lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng vẫn đi tới bước này.
Nhưng ngược lại, tâm tình lại trở nên rất thoải mái.
Do dự bối rối nhiều ngày đã đi tới hồi kết thúc, Thẩm Ngôn nằm thẳng cẳng trên giường, chớp chớp hai mắt, sau đó không kìm lòng được nở nụ cười.
Vừa cười xong khuôn mặt liền nghiêm túc trở lại.
Có gì đáng buồn cười đâu, không phải chỉ trở thành gay với người anh em tốt của mình thôi hả? Đã quen biết nhau hơn 10 năm, chẳng có gì mới mẻ hết.
Thẩm Ngôn kéo chăn, che đi khóe miệng đang cong lên của mình.
Chốc lát sau, dường như cậu nghe thấy được âm thanh vang lên ở phía bên ngoài.
Thẩm Ngôn cẩn thận nghe thêm một lát, xốc chăn rời giường đứng lên, là tiếng gõ cửa.
"Đến đây---".
Thẩm Ngôn lê dép lê tới mở cửa, cậu cho rằng có người hàng xóm nào đó tới hỏi chuyện về chú chó con. Cửa mới được kéo ra, Triệu Lâm Tô đã xuất hiện ở phía bên ngoài.
"..."
Khuôn mặt Thẩm Ngôn đỏ lên: "Làm gì đấy, không phải mày nói không lên à?"
Triệu Lâm Tô im lặng một lát, đáp: "Đứng dưới tầng một hồi liền hốt hoảng, cứ cảm giác như mình đang nằm mơ, cho nên muốn lên để xác nhận thêm lần nữa".
"..."
Thẩm Ngôn hỏi: "Có cần tao tát cho mày một cái để mày tỉnh táo lại không?"
Triệu Lâm Tô cười cười: "Ngôn Ngôn, chúng ta, đã được coi là yêu đương rồi chứ?"
Thẩm Ngôn vịn một cánh tay lên cánh cửa, quay mặt đi: "... Nói nhảm".
Câu đã cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len mỏng nhạt màu, để lộ cần cổ thon dài. Tầm mắt Triệu Lâm Tô bao phủ lên cơ thể của cậu, nhỏ giọng nói: "Còn muốn ôm mày".
"..."
Gương mặt của Thẩm Ngôn đã đỏ đến độ sắp nổ tung.
Tầm mắt của cậu lướt qua phía bên ngoài cửa, khẽ vươn tay túm lấy cổ áo sơ mi của người đứng bên ngoài kéo vào bên trong.
Triệu Lâm Tô lần nữa ôm lấy Thẩm Ngôn.
Trên người hắn còn mang theo không khí ngoài trời, hơi lạnh lẽo. Thẩm Ngôn dựa lưng lên cửa, bị hắn ôm chặt cứng. Cánh tay Triệu Lâm Tô mạnh mẽ siết lấy eo cậu, Thẩm Ngôn chỉ có thể nghiêng người tựa mặt lên vai hắn.
Lồng ngực đè lên lồng ngực, trái tim đập mạnh trở nên vô cùng gần gũi. Triệu Lâm Tô cố gắng áp sát vào cậu, giống như muốn cảm nhận thật cụ thể sự biến hóa của mối quan hệ giữa hai bên.
Mạch máu trên cổ giần giật, cộng hưởng cùng với nhịp tim thình thịch. Thẩm Ngôn ôm vai Triệu Lâm Tô, mặt đỏ đến mức hơi choáng váng. Triệu Lâm Tô ôm cậu quá chặt.
"Ngôn Ngôn."
"Ừ..."
"Tao thích mày."
"..."
Thẩm Ngôn nóng mặt, dựa trán lên trên áo khoác của Triệu Lâm Tô.
Cậu ậm ừ "Ừm" một tiếng, khó nói ra câu đáp trả lại lời của hắn.
"Cảm ơn mày, Ngôn Ngôn".
"Tao sẽ cố gắng để khiến mày cũng thích tao".
"..."
Bàn tay Thẩm Ngôn khẽ túm lấy áo khoác của hắn, cuối cùng cậu dùng âm thanh cực nhỏ bảo: "... tao... cũng... hơi... thích".
Cậu nghe được tiếng cười trong cổ họng của Triệu Lâm Tô, tiếng cười từ trong lồng ngực phập phồng truyền sang lồng ngực của cậu. Thẩm Ngôn càng ra sức siết chặt áo khoác của hắn hơn: "Đừng cười".
Quả nhiên Triệu Lâm Tô lập tức không cười nữa, chỉ càng ôm chặt cậu hơn.
Ở nơi Thẩm Ngôn không thấy được, đôi mắt Triệu Lâm Tô đã hơi ẩm ướt.
Có lẽ Thẩm Ngôn không thể biết, cậu chỉ cần nói như vậy thôi, hắn đã hạnh phúc đến mức sắp không thể chịu đựng thêm nữa.
Thẩm Ngôn cảm thấy thái dương của mình cũng đã rịn mồ hồi: "Mày còn muốn ôm thêm bao lâu nữa?"
Hai cánh tay của Triệu Lâm Tô vấn quấn chặt: "Có thể ôm bao lâu?"
"Nóng..."
Triệu Lâm Tô hơi buông lỏng cánh tay.
Gương mặt của Thẩm Ngôn đã đỏ như máu, tướng mạo của cậu vốn là tướng mạo đẹp đẽ nhã nhặn, khi gương mặt đỏ bừng lên như thế này lại có thêm một vẻ đẹp đẽ khác biệt.
Triệu Lâm Tô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Thật sao? Thẩm Ngôn thật sự đồng ý yêu đương với hắn? Bảy năm, từ khi hắn bắt đầu thích cậu, mỗi phút mỗi giây hắn đều chờ đợi kỳ tích này.
Kỳ tích đã thật sự xuất hiện.
"Ngôn Ngôn, nói lại lần nữa đi". Triệu Lâm Tô dịu dàng bảo: "Nói lại lần nữa, mày đồng ý yêu đương với tao".
Thẩm Ngôn bị hắn nhìn chăm chú đã không thể chịu đựng thêm. Hai bàn tay cậu kéo vai hắn ra, quay mặt sang chỗ khác: "Rốt cuộc mày còn muốn tao nói bao nhiêu lần?"
"...Tao muốn nghe". Triệu Lâm Tô đuổi theo tầm mắt của cậu: "Thật sự muốn nghe mà".
"Vậy mày mở điện thoại ghi âm đi, muốn nghe bao nhiêu lần trở về tự mà bật".
"..."
Triệu Lâm Tô cúi đầu cười, trán tựa lên vai Thẩm Ngôn, tiếng cười trầm thấp.
Thẩm Ngôn cũng cười, bàn tay vỗ mạnh lên lưng hắn: "Mau buông ra, tao nóng chết mất thôi. Đang giữa mùa đông đấy, đừng có để tao nóng đến say nắng".
Triệu Lâm Tô buông tay ra, nhưng bàn tay vẫn bám lấy eo Thẩm Ngôn. Đôi mắt mang theo tươi cười khẽ chớp chớp: "Mày nói lại lần nữa đi, tao mở camera quay lại".
"... Thằng biến thái, mày đi chết đi---".
Thẩm Ngôn rót nước cho Triệu Lâm Tô, chính cậu cũng uống hơn một nửa cốc nước đá. Bỏ cốc xuống xong, cậu quay đầu: "Mày đã lên đây rồi thì ngồi xuống một lát, chúng ta phải đạt thành một vài nhận thức chung".
"Đầu tiên, hiện giờ hai chúng ta đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng tạm thời không được công khai". Thẩm Ngôn nhìn thẳng vào mắt Triệu Lâm Tô: "Không phải tao không muốn công khai, mà bởi vì công khai sẽ dẫn đến rất nhiều lời bàn tán can thiệp của mọi người. Tao cảm thấy đây là chuyện của hai chúng mình, cũng muốn chú trọng vào mối quan hệ của hai chúng mình thôi, mày cảm thấy thế nào?"
Triệu Lâm Tô gác một cánh tay lên bên trên chiếc chân trái đang vắt vẻo, gật đầu, mỉm cười đáp: "Tao đồng ý".
Thẩm Ngôn cũng hài lòng gật gật đầu: "Như vậy, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là... ừ... cái đó, chính thức yêu đương, ok?"
Triệu Lâm Tô khẽ gật đầu: "Rất ok".
Thẩm Ngôn cầm gối ôm đập tới: "Nghiêm túc chút, đừng đùa giỡn".
Triệu Lâm Tô tóm được gối ôm, nghiêng mặt hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Còn..." Thẩm Ngôn ho một tiếng: "Tạm thời chưa nghĩ ra".
"À, đúng rồi", Thẩm Ngôn dựng thẳng ngón tay: "Đừng tiếp tục hỏi tao có phải hai chúng ta đang trong mối quan hệ này nữa hay không, cụ thể thì xem lại điều kiện phía trên, hiểu rồi chứ?"
"Hiểu rồi".
"Tốt, cứ vậy đi", Thẩm Ngôn vỗ đùi đứng dậy: "Giải tán!"
Triệu Lâm Tô ôm gối, ngửa mặt hỏi: "Không giải tán có được không?"
"..."
Thẩm Ngôn khoanh tay: "Mày... còn muốn ôm?"
"Không phải."
"... Vậy mày muốn làm gì?"
"Có thể xin được hẹn hò không?"
"..."
"Trở về lập kế hoạch cụ thể, gửi tới mail của tao, tao sẽ cho mày câu trả lời chắc chắn".
Thẩm Ngôn nghiêm túc trả lời, hất hất tay: "Mày có thể lui".
Triệu Lâm Tô buông gối ôm đứng lên, người vẫn không chịu lui.
Thẩm Ngôn nghiêng mặt đi, đầu lưỡi đẩy đẩy vào bên má, cố sức duy trì một đường thẳng băng trên môi, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Triệu Lâm Tô, cậu vẫn không kiềm chế được, cong cong khóe miệng, quay mặt lại quát: "Còn chưa đi? Sao mày nói lời lại không biết giữ lời thế hả?"
Triệu Lâm Tô vươn tay vòng quanh eo của cậu, lại ôm cậu vào trong lòng.
Lần này hắn ôm rất nhẹ nhàng, rất lỏng lẻo, rất dịu dàng.
Thẩm Ngôn giơ tay ôm lấy cổ hắn, nhịn cười nói: "Tao nhớ có người đã từng nói qua cái gì mà chỉ cần tao không đồng ý thì nhất định sẽ không làm, miệng lưỡi đàn ông quả nhiên đều là lời lừa gạt".
Triệu Lâm Tô cũng cười: "Mày đồng ý rồi". Hắn nghiêng mặt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Ngôn giữa khe hở hai thân thể đan xen: "Ánh mắt của mày đã nói với tao, mày đồng ý để tao ôm mày".
Gương mặt của Thẩm Ngôn lại hơi nóng lên: "...nói linh tinh".
"Ngày mai cùng đi chơi nhé, có được không?"
"...Đã nói là gửi vào mail cho tao".
"Kế hoạch gửi vào mail cho mày, dự định thì phải được mày đồng ý trước".
Thẩm Ngôn mím môi, nhỏ giọng bảo: "Phê chuẩn".
Triệu Lâm Tô lại cười một tiếng: "Mày quả thực thù rất dai".
"Tính tình tao như thế đấy, mày muốn sao?"
"Tao thích".
"..."
Mẹ kiếp, hiện giờ thằng này không thèm kiêng kỵ gì hết cứ thế mà đùa giỡn cậu!
Trong ánh mắt dịu dàng mang theo đùa cợt của Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn hừ một tiếng, kiên trì giữ bình tĩnh: "Mắt của mày cũng tinh đấy".
"Này---"
Triệu Lâm Tô lại siết chặt lấy cậu: "Tao đồng ý".
Thẩm Ngôn đấm vào lưng hắn.
"Nói trước nhé, ngày mai không đi đến suối nước nóng đâu".
"..."
Triệu Lâm Tô im lặng nửa phút.
Thẩm Ngôn thẳng tay siết chặt cổ hắn: "Đúng là mày muốn đi---"
"Mùa đông tắm suối nước nóng không tốt hả?"
"... Không tốt".
"Bên đó không tệ đâu, có dịch vụ mát xa, có buffet, còn có thể xem phim nữa..."
"Mày đừng nói nữa, tao không đi".
"Suy nghĩ thêm chút đi mà, được không?"
"..."
"Được cái đầu mày ấy! Mày mặc đầy đủ quần áo thì đi---"
"Alo? Người còn ở đây không?"
Triệu Lâm Tô vẫn không có phản ứng.
Thẩm Ngôn thử rút cánh tay về, vừa mới nhúc nhích đã bị Triệu Lâm Tô dùng sức ôm siết lại, sau đó hắn lập tức nới lỏng cái ôm buông người ra. Cánh tay Thẩm Ngôn rũ xuống, bả vai vẫn bị bàn tay Triệu Lâm Tô giữ chặt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Triệu Lâm Tô sáng đến kinh người, làm cho Thẩm Ngôn nhìn hắn cũng cảm thấy ngượng nghịu.
Thẩm Ngôn cúi đầu xuống, nói khẽ: "Đã nghe thấy chưa, nói một lời đi nào".
Triệu Lâm Tô vẫn không nói gì, Thẩm Ngôn nghe được tiếng hít thở của hắn, từ nhẹ tới nặng, từ chậm đến vội, tuần hoàn qua lại, một hồi lâu sau mới đều đặn trở về.
"Bây giờ tao mới biết những thứ trong mấy bộ phim giả tưởng kia hóa ra không phải hoàn toàn là giả dối".
Thẩm Ngôn nâng mắt: "Cái gì cơ?"
Khóe miệng gần như đã cứng đờ của Triệu Lâm Tô giật giật: "Mới vừa rồi tao đã rất muốn tự tát mình một cái".
"..."
"Có chút cảm giác giống như đang nằm mơ".
Sắc mặt Thẩm Ngôn ửng đỏ, "dừng" một tiếng. Cậu giãy giụa thoát bả vai ra khỏi bàn tay Triệu Lâm Tô, quấn chặt áo khoác đứng dậy, giậm chân tại chỗ hai cái: "Mày dừng lại đi."
Hai tai của Thẩm Ngôn đỏ rực, không biết vì lạnh hay là vì cái gì khác.
Trái tim Triệu Lâm Tô đập quá nhanh, mặt cũng hơi đỏ tai hơi nóng. Hắn đứng lên, đưa tay chạm vào vành tai Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn như bị hoảng sợ né vội ra, quay đầu lại thì đụng trúng ánh mắt Triệu Lâm Tô, yết hầu cậu lăn lăn, ho khẽ một tiếng: "Chú ý ý thức".
Triệu Lâm Tô lẳng lặng ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, thấp giọng nói: "Ngôn Ngôn, lời mày vừa nói, bảo hai chúng ta thử xem, là thứ tao đang nghĩ đó sao?"
Thẩm Ngôn đang ngó một cái cây, con ngươi đảo loạn, khóe miệng mím lại như đang muốn cười lại như đang mím chặt vì tức giận. Cậu quay đầu lườm Triệu Lâm Tô, cảm xúc trong mắt lại mang theo tươi cười rất rõ ràng: "Mày đoán xem?"
Triệu Lâm Tô cũng cười.
Nét mặt của hắn rất phức tạp, giống như có niềm vui bất ngờ từ trên trời giáng xuống đập cho hắn choáng váng, hắn cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt cũng xoay chuyển bốn phương một hồi mới chịu nhìn về phía Thẩm Ngôn: "Nói lại lần nữa đi".
"Cút", Thẩm Ngôn nhét tay vào trong túi áo phao, nhảy sang bên cạnh: "Lời hay không nói hai lần---".
Thẩm Ngôn đi ra ngoài công viên, Triệu Lâm Tô cũng đi theo. Theo thói quen, hắn vẫn đi ở phía sau Thẩm Ngôn, hai mắt không chớp lấy một cái nhìn vành tai lộ ra khỏi tóc của cậu.
Ánh mắt hắn quá chăm chú không khác gì một vật thể đang tồn tại, gáy Thẩm Ngôn vốn chẳng có mắt nhưng vẫn bị hắn nhìn chằm chằm đến không chịu nổi. Cậu quay đầu lại: "Mày làm gì thế hả, có thể khiêm tốn một chút được không?"
Khuôn mặt cậu mang theo tươi cười, nụ cười đó khiến Triệu Lâm Tô an lòng.
Nhiệt độ trên gương mặt hắn nóng bỏng, hắn cảm thấy bản thân không khác gì đang bị sốt.
Sau đó, hắn kéo cánh tay Thẩm Ngôn, lần nữa ôm lấy cậu.
Vẫn là một cái ôm, nhưng rõ ràng cái ôm này đã chặt chẽ nóng bỏng hơn rất nhiều so với cái ôm ban nãy trên ghế dài.
Cả cơ thể Thẩm Ngôn bị hắn nhốt trong lồng ngực, cánh tay cũng không tìm được cách duỗi ra ngoài, chỉ có thể tóm lấy phần áo khoác bên hông của Triệu Lâm Tô, nhiệt độ trên mặt chậm rãi tăng dần: "Được rồi, đừng buồn nôn đến thế chứ..."
Hai cánh tay Triệu Lâm Tô ôm thật chặt bờ vai của cậu, chóp mũi dụi vào gáy cậu. Thẩm Ngôn nghe được âm thanh cực nhỏ bé phát ra từ trong miệng hắn: "Cảm ơn mày, Ngôn Ngôn".
Thẩm Ngôn nhỏ giọng mắng lời lẽ của mày thật buồn nôn, thế nhưng cánh tay vẫn ôm lại hắn: "Đừng ở chỗ này giở trò sến sẩm với tao nữa".
"Ngôn Ngôn".
Tiếng nói của Triệu Lâm Tô trầm thấp hấp dẫn.
"Tao muốn khóc".
"...". Truyện Phương Tây
"Mày khóc đi, chờ tao mở điện thoại quay video rồi hẵng khóc".
Triệu Lâm Tô bật cười thành tiếng: "Sao thù dai vậy".
"Nói cho mày biết, toàn bộ thù cũ tao đều ghi rõ trong sổ sách đó nha".
Thẩm Ngôn siết chặt cánh tay, ra sức ôm Triệu Lâm Tô bên cạnh mình: "Cứ chờ coi, sau này mày sẽ tiếp tục phải chịu đựng thêm nữa đấy".
Triệu Lâm Tô lại cười một tiếng, khi hắn bật cười, hơi thở bật ra phả lên cần cổ của Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn hơi run rẩy, bàn tay vỗ vào lưng hắn: "Được rồi, để tao gọi điện thoại cho anh tao đã, miễn cho anh ấy lại lo lắng".
Thẩm Ngôn gọi điện thoại cho anh trai, nói rằng cậu đã tìm được chó, chú chó cũng đã có người nhận nuôi.
"Thế à, vậy thì tốt. Chờ sau này công việc của anh không còn bận rộn, chúng ta cũng nhận nuôi một con".
"Nói sau đi ạ, anh tiếp tục làm việc đi, em cúp máy trước".
Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô: "Tao về nhà đây, mày thì thế nào?"
"Tao tiễn mày về".
Thẩm Ngôn đỏ hồng hai má: "Vậy thì đi thôi".
Hai người họ sóng vai đi trên đường, tay ai để trong túi áo khoác của người đó, khuỷu tay cong lên thỉnh thoảng va chạm vào nhau, giống như hoàn toàn không có gì khác biệt so với trước kia. Hai người họ đều không nói gì, ánh mắt không liếc đối phương nhưng cứ như càng che càng lộ. Chỉ chốc lát sau, tầm mắt như có lực hấp dẫn gì đó va chạm vào nhau, trái tim hoảng hốt lòng rối loạn, nhưng hình như lại sinh ra một chút rung động khác biệt.
Từ nay về sau, người này sẽ khác biệt với tất cả những người còn lại trên thế gian. Bọn họ sẽ bắt đầu tiến vào một mối quan hệ thân mật mới, rất xa lạ nhưng cũng rất hấp dẫn con người ta, làm cho con người muốn bước vào khám phá.
"Ngôn Ngôn".
"...Gì?"
"Chỉ muốn gọi mày thôi".
"..."
Thẩm Ngôn đỏ mặt nhìn bụi cây bên trái: "Đồ thần kinh".
Đến trước cổng khu chung cư, Thẩm Ngôn nhìn Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô cũng nhìn cậu: "Tiễn đến tận dưới tầng nhé".
Thẩm Ngôn cong môi, hơi bất đắc dĩ lại có chút buồn cười hỏi: "Đợi chút nữa sẽ tiễn đến tận cửa đúng không?"
"Không đâu", Triệu Lâm Tô đáp: "Đến dưới tầng là được rồi".
Đến tầng một của tòa nhà, Triệu Lâm Tô dừng bước chân, ánh mắt lưu luyến ngắm Thẩm Ngôn: "Lên đi".
Thẩm Ngôn bước chân bước lên bậc thang, lại quay đầu về: "Không lên thật à?"
Triệu Lâm Tô mỉm cười khẽ lắc đầu.
Thẩm Ngôn đi vào trong, sau khi bước trên hành lang lại quay đầu về. Triệu Lâm Tô vẫn còn đứng im tại chỗ nhìn theo cậu, áo khoác dáng dài, cơ thể cao lớn, khẽ hất hất tay với Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn đi vào trong thang máy, lòng tự nhủ, sao đột nhiên người lại biến thành quân tử như thế này... Chờ một chút, cậu gọi hắn lên nhà cũng đâu có ý gì khác, chỉ thoải mái tự nhiên thuận miệng mời mà thôi. Không được không được, tại sao suy nghĩ của cậu càng lúc lại càng kỳ quái. Thẩm Ngôn vội vã lắc đầu thật mạnh, vừa quay mặt sang liền nhìn thấy chính mình đang ánh mắt mơ màng tai hồng mặt đỏ. Thẩm Ngôn đặt tay lên vách thang máy dựa sát vào đó một lát.
Sao cậu lại kém cỏi thế này, không phải chỉ yêu đương thôi sao? Cứ như cậu chưa từng trải qua vậy.
"..."
Xong đời, cậu đúng là chưa từng trải qua thật.
Về đến nhà, Thẩm Ngôn cởi áo khoác, chui vào phòng của mình nhảy thẳng lên giường.
Nhiệt độ dễ chịu trong phòng nhanh chóng khiến khuôn mặt vốn đã nóng lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng vẫn đi tới bước này.
Nhưng ngược lại, tâm tình lại trở nên rất thoải mái.
Do dự bối rối nhiều ngày đã đi tới hồi kết thúc, Thẩm Ngôn nằm thẳng cẳng trên giường, chớp chớp hai mắt, sau đó không kìm lòng được nở nụ cười.
Vừa cười xong khuôn mặt liền nghiêm túc trở lại.
Có gì đáng buồn cười đâu, không phải chỉ trở thành gay với người anh em tốt của mình thôi hả? Đã quen biết nhau hơn 10 năm, chẳng có gì mới mẻ hết.
Thẩm Ngôn kéo chăn, che đi khóe miệng đang cong lên của mình.
Chốc lát sau, dường như cậu nghe thấy được âm thanh vang lên ở phía bên ngoài.
Thẩm Ngôn cẩn thận nghe thêm một lát, xốc chăn rời giường đứng lên, là tiếng gõ cửa.
"Đến đây---".
Thẩm Ngôn lê dép lê tới mở cửa, cậu cho rằng có người hàng xóm nào đó tới hỏi chuyện về chú chó con. Cửa mới được kéo ra, Triệu Lâm Tô đã xuất hiện ở phía bên ngoài.
"..."
Khuôn mặt Thẩm Ngôn đỏ lên: "Làm gì đấy, không phải mày nói không lên à?"
Triệu Lâm Tô im lặng một lát, đáp: "Đứng dưới tầng một hồi liền hốt hoảng, cứ cảm giác như mình đang nằm mơ, cho nên muốn lên để xác nhận thêm lần nữa".
"..."
Thẩm Ngôn hỏi: "Có cần tao tát cho mày một cái để mày tỉnh táo lại không?"
Triệu Lâm Tô cười cười: "Ngôn Ngôn, chúng ta, đã được coi là yêu đương rồi chứ?"
Thẩm Ngôn vịn một cánh tay lên cánh cửa, quay mặt đi: "... Nói nhảm".
Câu đã cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len mỏng nhạt màu, để lộ cần cổ thon dài. Tầm mắt Triệu Lâm Tô bao phủ lên cơ thể của cậu, nhỏ giọng nói: "Còn muốn ôm mày".
"..."
Gương mặt của Thẩm Ngôn đã đỏ đến độ sắp nổ tung.
Tầm mắt của cậu lướt qua phía bên ngoài cửa, khẽ vươn tay túm lấy cổ áo sơ mi của người đứng bên ngoài kéo vào bên trong.
Triệu Lâm Tô lần nữa ôm lấy Thẩm Ngôn.
Trên người hắn còn mang theo không khí ngoài trời, hơi lạnh lẽo. Thẩm Ngôn dựa lưng lên cửa, bị hắn ôm chặt cứng. Cánh tay Triệu Lâm Tô mạnh mẽ siết lấy eo cậu, Thẩm Ngôn chỉ có thể nghiêng người tựa mặt lên vai hắn.
Lồng ngực đè lên lồng ngực, trái tim đập mạnh trở nên vô cùng gần gũi. Triệu Lâm Tô cố gắng áp sát vào cậu, giống như muốn cảm nhận thật cụ thể sự biến hóa của mối quan hệ giữa hai bên.
Mạch máu trên cổ giần giật, cộng hưởng cùng với nhịp tim thình thịch. Thẩm Ngôn ôm vai Triệu Lâm Tô, mặt đỏ đến mức hơi choáng váng. Triệu Lâm Tô ôm cậu quá chặt.
"Ngôn Ngôn."
"Ừ..."
"Tao thích mày."
"..."
Thẩm Ngôn nóng mặt, dựa trán lên trên áo khoác của Triệu Lâm Tô.
Cậu ậm ừ "Ừm" một tiếng, khó nói ra câu đáp trả lại lời của hắn.
"Cảm ơn mày, Ngôn Ngôn".
"Tao sẽ cố gắng để khiến mày cũng thích tao".
"..."
Bàn tay Thẩm Ngôn khẽ túm lấy áo khoác của hắn, cuối cùng cậu dùng âm thanh cực nhỏ bảo: "... tao... cũng... hơi... thích".
Cậu nghe được tiếng cười trong cổ họng của Triệu Lâm Tô, tiếng cười từ trong lồng ngực phập phồng truyền sang lồng ngực của cậu. Thẩm Ngôn càng ra sức siết chặt áo khoác của hắn hơn: "Đừng cười".
Quả nhiên Triệu Lâm Tô lập tức không cười nữa, chỉ càng ôm chặt cậu hơn.
Ở nơi Thẩm Ngôn không thấy được, đôi mắt Triệu Lâm Tô đã hơi ẩm ướt.
Có lẽ Thẩm Ngôn không thể biết, cậu chỉ cần nói như vậy thôi, hắn đã hạnh phúc đến mức sắp không thể chịu đựng thêm nữa.
Thẩm Ngôn cảm thấy thái dương của mình cũng đã rịn mồ hồi: "Mày còn muốn ôm thêm bao lâu nữa?"
Hai cánh tay của Triệu Lâm Tô vấn quấn chặt: "Có thể ôm bao lâu?"
"Nóng..."
Triệu Lâm Tô hơi buông lỏng cánh tay.
Gương mặt của Thẩm Ngôn đã đỏ như máu, tướng mạo của cậu vốn là tướng mạo đẹp đẽ nhã nhặn, khi gương mặt đỏ bừng lên như thế này lại có thêm một vẻ đẹp đẽ khác biệt.
Triệu Lâm Tô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Thật sao? Thẩm Ngôn thật sự đồng ý yêu đương với hắn? Bảy năm, từ khi hắn bắt đầu thích cậu, mỗi phút mỗi giây hắn đều chờ đợi kỳ tích này.
Kỳ tích đã thật sự xuất hiện.
"Ngôn Ngôn, nói lại lần nữa đi". Triệu Lâm Tô dịu dàng bảo: "Nói lại lần nữa, mày đồng ý yêu đương với tao".
Thẩm Ngôn bị hắn nhìn chăm chú đã không thể chịu đựng thêm. Hai bàn tay cậu kéo vai hắn ra, quay mặt sang chỗ khác: "Rốt cuộc mày còn muốn tao nói bao nhiêu lần?"
"...Tao muốn nghe". Triệu Lâm Tô đuổi theo tầm mắt của cậu: "Thật sự muốn nghe mà".
"Vậy mày mở điện thoại ghi âm đi, muốn nghe bao nhiêu lần trở về tự mà bật".
"..."
Triệu Lâm Tô cúi đầu cười, trán tựa lên vai Thẩm Ngôn, tiếng cười trầm thấp.
Thẩm Ngôn cũng cười, bàn tay vỗ mạnh lên lưng hắn: "Mau buông ra, tao nóng chết mất thôi. Đang giữa mùa đông đấy, đừng có để tao nóng đến say nắng".
Triệu Lâm Tô buông tay ra, nhưng bàn tay vẫn bám lấy eo Thẩm Ngôn. Đôi mắt mang theo tươi cười khẽ chớp chớp: "Mày nói lại lần nữa đi, tao mở camera quay lại".
"... Thằng biến thái, mày đi chết đi---".
Thẩm Ngôn rót nước cho Triệu Lâm Tô, chính cậu cũng uống hơn một nửa cốc nước đá. Bỏ cốc xuống xong, cậu quay đầu: "Mày đã lên đây rồi thì ngồi xuống một lát, chúng ta phải đạt thành một vài nhận thức chung".
"Đầu tiên, hiện giờ hai chúng ta đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng tạm thời không được công khai". Thẩm Ngôn nhìn thẳng vào mắt Triệu Lâm Tô: "Không phải tao không muốn công khai, mà bởi vì công khai sẽ dẫn đến rất nhiều lời bàn tán can thiệp của mọi người. Tao cảm thấy đây là chuyện của hai chúng mình, cũng muốn chú trọng vào mối quan hệ của hai chúng mình thôi, mày cảm thấy thế nào?"
Triệu Lâm Tô gác một cánh tay lên bên trên chiếc chân trái đang vắt vẻo, gật đầu, mỉm cười đáp: "Tao đồng ý".
Thẩm Ngôn cũng hài lòng gật gật đầu: "Như vậy, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là... ừ... cái đó, chính thức yêu đương, ok?"
Triệu Lâm Tô khẽ gật đầu: "Rất ok".
Thẩm Ngôn cầm gối ôm đập tới: "Nghiêm túc chút, đừng đùa giỡn".
Triệu Lâm Tô tóm được gối ôm, nghiêng mặt hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Còn..." Thẩm Ngôn ho một tiếng: "Tạm thời chưa nghĩ ra".
"À, đúng rồi", Thẩm Ngôn dựng thẳng ngón tay: "Đừng tiếp tục hỏi tao có phải hai chúng ta đang trong mối quan hệ này nữa hay không, cụ thể thì xem lại điều kiện phía trên, hiểu rồi chứ?"
"Hiểu rồi".
"Tốt, cứ vậy đi", Thẩm Ngôn vỗ đùi đứng dậy: "Giải tán!"
Triệu Lâm Tô ôm gối, ngửa mặt hỏi: "Không giải tán có được không?"
"..."
Thẩm Ngôn khoanh tay: "Mày... còn muốn ôm?"
"Không phải."
"... Vậy mày muốn làm gì?"
"Có thể xin được hẹn hò không?"
"..."
"Trở về lập kế hoạch cụ thể, gửi tới mail của tao, tao sẽ cho mày câu trả lời chắc chắn".
Thẩm Ngôn nghiêm túc trả lời, hất hất tay: "Mày có thể lui".
Triệu Lâm Tô buông gối ôm đứng lên, người vẫn không chịu lui.
Thẩm Ngôn nghiêng mặt đi, đầu lưỡi đẩy đẩy vào bên má, cố sức duy trì một đường thẳng băng trên môi, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Triệu Lâm Tô, cậu vẫn không kiềm chế được, cong cong khóe miệng, quay mặt lại quát: "Còn chưa đi? Sao mày nói lời lại không biết giữ lời thế hả?"
Triệu Lâm Tô vươn tay vòng quanh eo của cậu, lại ôm cậu vào trong lòng.
Lần này hắn ôm rất nhẹ nhàng, rất lỏng lẻo, rất dịu dàng.
Thẩm Ngôn giơ tay ôm lấy cổ hắn, nhịn cười nói: "Tao nhớ có người đã từng nói qua cái gì mà chỉ cần tao không đồng ý thì nhất định sẽ không làm, miệng lưỡi đàn ông quả nhiên đều là lời lừa gạt".
Triệu Lâm Tô cũng cười: "Mày đồng ý rồi". Hắn nghiêng mặt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Ngôn giữa khe hở hai thân thể đan xen: "Ánh mắt của mày đã nói với tao, mày đồng ý để tao ôm mày".
Gương mặt của Thẩm Ngôn lại hơi nóng lên: "...nói linh tinh".
"Ngày mai cùng đi chơi nhé, có được không?"
"...Đã nói là gửi vào mail cho tao".
"Kế hoạch gửi vào mail cho mày, dự định thì phải được mày đồng ý trước".
Thẩm Ngôn mím môi, nhỏ giọng bảo: "Phê chuẩn".
Triệu Lâm Tô lại cười một tiếng: "Mày quả thực thù rất dai".
"Tính tình tao như thế đấy, mày muốn sao?"
"Tao thích".
"..."
Mẹ kiếp, hiện giờ thằng này không thèm kiêng kỵ gì hết cứ thế mà đùa giỡn cậu!
Trong ánh mắt dịu dàng mang theo đùa cợt của Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn hừ một tiếng, kiên trì giữ bình tĩnh: "Mắt của mày cũng tinh đấy".
"Này---"
Triệu Lâm Tô lại siết chặt lấy cậu: "Tao đồng ý".
Thẩm Ngôn đấm vào lưng hắn.
"Nói trước nhé, ngày mai không đi đến suối nước nóng đâu".
"..."
Triệu Lâm Tô im lặng nửa phút.
Thẩm Ngôn thẳng tay siết chặt cổ hắn: "Đúng là mày muốn đi---"
"Mùa đông tắm suối nước nóng không tốt hả?"
"... Không tốt".
"Bên đó không tệ đâu, có dịch vụ mát xa, có buffet, còn có thể xem phim nữa..."
"Mày đừng nói nữa, tao không đi".
"Suy nghĩ thêm chút đi mà, được không?"
"..."
"Được cái đầu mày ấy! Mày mặc đầy đủ quần áo thì đi---"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.