Chương 15
Thập Tứ Khuyết
07/03/2014
Đúng vậy, vào những lúc nguy cấp nhất, người đến cứu ta, chỉ có Tiểu Bạch.
Luôn là Tiểu Bạch.
Thế nhưng, mãi đến khi câu nói đó vang lên, ta mới thật sự ý thức được hóa ra ta đối với Tô Tiểu Bạch vô cùng tín nhiệm và ỷ lại, hơn cả cha ta, hơn bất kỳ một người nào khác, thậm chí hơn cả bản thân mình.
Phượng Nghi công chúa gần như lập tức buông lỏng tay ra, vuốt tóc, khi quay đầu lại nhìn hắn, liền khôi phục lại dáng cười yếu ớt thanh thanh: “Đừng cuống lên như thế, chẳng qua ta chỉ đùa với tiểu bảo bối của ngươi một chút mà thôi.”
Tiểu Bạch quay lưng về phía ánh sáng, bởi vậy ta không nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ cảm thấy giờ phút này hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cơ hồ khiến ta cảm thấy xa lạ.
Căn phòng chìm trong yên lặng một lúc, sau đó, Tiểu Bạch mở miệng nói: “Chưa tới thời gian quy định, không được gây chuyện.”
“Này, ta vì sốt ruột thay ngươi, nên muốn giúp ngươi thôi!” Phượng Nghi công chúa ném một cái nháy mắt về phía hắn, “Phải biết rằng ngày mai trước lúc mặt trời mọc, nếu như ngươi còn không thể…”
Tiểu Bạch cắt ngang lời nàng: “Ta không cần ngươi giúp.”
Phượng Nghi công chúa theo thói quen vân vê tóc, khẽ nhếch miệng nói: “Vậy thì không giúp. Lòng tốt không được hồi báo, quên đi, ta đi đây.” Nói xong, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Tiểu Bạch vẫn lẳng lặng đứng đó như trước, không ngăn cản, cũng không có vẻ gì là muốn giải thích với ta. Ta cắn môi, cảm thấy trong lòng là lạ, có loại cảm giác xa cách như người ngoài cuộc bị gạt sang một bên. Hừ, hắn với công chúa là người một nhà, nhưng với ta lại giữ bí mật.
Cũng giống như trước đây, khi rút thăm chơi trò bắt quỷ, hắn cùng một đội với người khác, đứng ở phe đối lập với ta.
Có lẽ lâu thật lâu ta không nói lời nào, Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được, đi tới trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm. Ta trừng mắt nhìn ngược lại hắn: “Nhìn cái gì? Từ nhỏ tới lớn mười sáu năm, còn nhìn chưa đủ à?”
“Ta nghĩ, vĩnh viễn cũng không đủ.” Thanh âm hắn trầm thấp tựa như tiếng thở dài.
Nghe được lời này, trái tim nhỏ bé của ta lại nhảy loạn lên… không thể nào? Hắn chưa từng nói những lời ám muội như vậy với ta. Hắn, hắn, là có ý gì?
Ta mở to hai mắt yên lặng nhìn hắn. Hắn nghiêng người, vén vạt áo choàng sang một bên, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường. Tà dương rơi trên hàng mi đôi mày dài đậm, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, tim ta lại đập mạnh, cảm thấy có chút không ổn.
Ta chưa từng thấy qua Tiểu Bạch nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến nỗi… Hình dung như thế nào đây, tuy rằng giờ phút này hắn ngồi bên cạnh ta, khoảng cách không đến một thước, nhưng lại giống như thực xa xôi.
Vì muốn xóa đi cám giác lo sợ này, ta vội nắm lấy tay áo hắn, lắc lắc, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, ngày mai trước khi mặt trời mọc, ngươi định làm gì?”
Hắn quay đầu lại, tiếp tục dùng vẻ mặt khiến ta tâm hoảng ý loạn mà nhìn ta, ta cố gắng trấn áp lại sự khác lạ trong lòng, liếm liếm môi nói: “Vậy… ngươi và công chúa có chuyện gì không thể nói ta biết sao? Hay là…”
Ta còn chưa nói xong, thanh âm đột nhiên bị nuốt lấy.
Hắn đột ngột tiến đến sát mặt làm ta trở tay không kịp, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ôn nhu kỳ lạ, Tiểu Bạch cúi xuống hôn ta, bờ môi của hắn vô cùng lạnh lẽo.
Giây phút đó đầu óc ta trống rỗng.
Mãi đến khi ta ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất thời cảm xúc giống như núi lửa bùng nổ, vội dùng sức đẩy hắn ra, lời nói không chút suy nghĩ cứ thế mà tuôn ra: “Ngươi cư nhiên dám đối với ta như vậy, ngươi không còn muốn sống nữa phải không, ta sẽ méc cha và mẹ ta, đúng rồi còn cha ngươi nữa, ngươi ngươi ngươi điên rồi!”
Khóe mắt của Tiểu Bạch rõ ràng khẽ giật lên vì ba chữ cuối cùng trong lời nói của ta. Thế nhưng lúc này ta mặc kệ cảm xúc của hắn, cảm giác xấu hổ như bài sơn đảo hải(1) đang nhấn chìm ta, khiến ta không biết phải đối mặt thế nào với chuyện vừa xảy ra, bởi vậy chỉ có thể liều mạng thương tổn hắn: “Ngươi đối với ta rõ ràng không có ý gì, tại sao lại làm như vậy với ta? Chuyện này nếu truyền ra ngoài ta làm sao còn có thể gả đi? Rõ ràng trước đây là ngươi từ hôn, lại cùng công chúa thông đồng giả làm Liễu Họa Niên lừa gạt ta, vừa rồi còn đối với ta như vậy, Tô Tiểu Bạch! Ngươi thật sự xem ta là con chó nhỏ, gọi thì đến đuổi thì đi sao? Thật quá đáng! Thật quá đáng, ta ghét ngươi đồ chết bằm! Ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Ta cầm gối hung hăng ném về phía hắn, vô tình trúng mặt hắn, sau đó dội ngược lại bên giường rồi tơi xuống đất.
Mà Tô Hạnh, im lặng chịu đòn công kích đó, không nói lời nào, chẳng qua chỉ đứng dậy xoay người, chậm rãi nhặt gối lên, đặt lên giường ta, lại lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối, trên mặt đều mang theo biểu tình bình tĩnh đến gần như chết lặng.
Cuối cùng, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng từ từ khép lại.
Ta nhìn chăm chăm vào cánh cửa kia, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại chảy không ngừng.
Luôn là Tiểu Bạch.
Thế nhưng, mãi đến khi câu nói đó vang lên, ta mới thật sự ý thức được hóa ra ta đối với Tô Tiểu Bạch vô cùng tín nhiệm và ỷ lại, hơn cả cha ta, hơn bất kỳ một người nào khác, thậm chí hơn cả bản thân mình.
Phượng Nghi công chúa gần như lập tức buông lỏng tay ra, vuốt tóc, khi quay đầu lại nhìn hắn, liền khôi phục lại dáng cười yếu ớt thanh thanh: “Đừng cuống lên như thế, chẳng qua ta chỉ đùa với tiểu bảo bối của ngươi một chút mà thôi.”
Tiểu Bạch quay lưng về phía ánh sáng, bởi vậy ta không nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ cảm thấy giờ phút này hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cơ hồ khiến ta cảm thấy xa lạ.
Căn phòng chìm trong yên lặng một lúc, sau đó, Tiểu Bạch mở miệng nói: “Chưa tới thời gian quy định, không được gây chuyện.”
“Này, ta vì sốt ruột thay ngươi, nên muốn giúp ngươi thôi!” Phượng Nghi công chúa ném một cái nháy mắt về phía hắn, “Phải biết rằng ngày mai trước lúc mặt trời mọc, nếu như ngươi còn không thể…”
Tiểu Bạch cắt ngang lời nàng: “Ta không cần ngươi giúp.”
Phượng Nghi công chúa theo thói quen vân vê tóc, khẽ nhếch miệng nói: “Vậy thì không giúp. Lòng tốt không được hồi báo, quên đi, ta đi đây.” Nói xong, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Tiểu Bạch vẫn lẳng lặng đứng đó như trước, không ngăn cản, cũng không có vẻ gì là muốn giải thích với ta. Ta cắn môi, cảm thấy trong lòng là lạ, có loại cảm giác xa cách như người ngoài cuộc bị gạt sang một bên. Hừ, hắn với công chúa là người một nhà, nhưng với ta lại giữ bí mật.
Cũng giống như trước đây, khi rút thăm chơi trò bắt quỷ, hắn cùng một đội với người khác, đứng ở phe đối lập với ta.
Có lẽ lâu thật lâu ta không nói lời nào, Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được, đi tới trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm. Ta trừng mắt nhìn ngược lại hắn: “Nhìn cái gì? Từ nhỏ tới lớn mười sáu năm, còn nhìn chưa đủ à?”
“Ta nghĩ, vĩnh viễn cũng không đủ.” Thanh âm hắn trầm thấp tựa như tiếng thở dài.
Nghe được lời này, trái tim nhỏ bé của ta lại nhảy loạn lên… không thể nào? Hắn chưa từng nói những lời ám muội như vậy với ta. Hắn, hắn, là có ý gì?
Ta mở to hai mắt yên lặng nhìn hắn. Hắn nghiêng người, vén vạt áo choàng sang một bên, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường. Tà dương rơi trên hàng mi đôi mày dài đậm, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, tim ta lại đập mạnh, cảm thấy có chút không ổn.
Ta chưa từng thấy qua Tiểu Bạch nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến nỗi… Hình dung như thế nào đây, tuy rằng giờ phút này hắn ngồi bên cạnh ta, khoảng cách không đến một thước, nhưng lại giống như thực xa xôi.
Vì muốn xóa đi cám giác lo sợ này, ta vội nắm lấy tay áo hắn, lắc lắc, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, ngày mai trước khi mặt trời mọc, ngươi định làm gì?”
Hắn quay đầu lại, tiếp tục dùng vẻ mặt khiến ta tâm hoảng ý loạn mà nhìn ta, ta cố gắng trấn áp lại sự khác lạ trong lòng, liếm liếm môi nói: “Vậy… ngươi và công chúa có chuyện gì không thể nói ta biết sao? Hay là…”
Ta còn chưa nói xong, thanh âm đột nhiên bị nuốt lấy.
Hắn đột ngột tiến đến sát mặt làm ta trở tay không kịp, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ôn nhu kỳ lạ, Tiểu Bạch cúi xuống hôn ta, bờ môi của hắn vô cùng lạnh lẽo.
Giây phút đó đầu óc ta trống rỗng.
Mãi đến khi ta ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất thời cảm xúc giống như núi lửa bùng nổ, vội dùng sức đẩy hắn ra, lời nói không chút suy nghĩ cứ thế mà tuôn ra: “Ngươi cư nhiên dám đối với ta như vậy, ngươi không còn muốn sống nữa phải không, ta sẽ méc cha và mẹ ta, đúng rồi còn cha ngươi nữa, ngươi ngươi ngươi điên rồi!”
Khóe mắt của Tiểu Bạch rõ ràng khẽ giật lên vì ba chữ cuối cùng trong lời nói của ta. Thế nhưng lúc này ta mặc kệ cảm xúc của hắn, cảm giác xấu hổ như bài sơn đảo hải(1) đang nhấn chìm ta, khiến ta không biết phải đối mặt thế nào với chuyện vừa xảy ra, bởi vậy chỉ có thể liều mạng thương tổn hắn: “Ngươi đối với ta rõ ràng không có ý gì, tại sao lại làm như vậy với ta? Chuyện này nếu truyền ra ngoài ta làm sao còn có thể gả đi? Rõ ràng trước đây là ngươi từ hôn, lại cùng công chúa thông đồng giả làm Liễu Họa Niên lừa gạt ta, vừa rồi còn đối với ta như vậy, Tô Tiểu Bạch! Ngươi thật sự xem ta là con chó nhỏ, gọi thì đến đuổi thì đi sao? Thật quá đáng! Thật quá đáng, ta ghét ngươi đồ chết bằm! Ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Ta cầm gối hung hăng ném về phía hắn, vô tình trúng mặt hắn, sau đó dội ngược lại bên giường rồi tơi xuống đất.
Mà Tô Hạnh, im lặng chịu đòn công kích đó, không nói lời nào, chẳng qua chỉ đứng dậy xoay người, chậm rãi nhặt gối lên, đặt lên giường ta, lại lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối, trên mặt đều mang theo biểu tình bình tĩnh đến gần như chết lặng.
Cuối cùng, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng từ từ khép lại.
Ta nhìn chăm chăm vào cánh cửa kia, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại chảy không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.