Chương 7
Thập Tứ Khuyết
07/03/2014
Lần đầu tiên nghe thấy tên Liễu Họa Niên này, là vào ba năm trước.
Khi đó ta vừa tròn mười ba tuổi, vẫn được dưỡng tại khuê phòng còn chưa biết sự đời, mà hắn, đã là thiếu niên đắc chí danh chấn thiên hạ.
Ba lượt thi hội đều trượt, một hồi luận võ bại bởi bảy vị tăng nhân Thiếu Lâm, chẳng những không làm hắn nhụt chí, ngược lại sau đó còn công thành danh toại, càng lúc càng tỏa sáng…
Có người nói hắn so với lang càng kiên nhẫn, có người nói hắn so với ưng càng cao ngạo, có người nói hắn so với hồ càng nội liễm(1), quan trọng nhất là… hắn so với khổng tước(2)lại càng mỹ lệ.
Những lời tán dương này, nhất nhất hiện lên trong đầu ta, không sai một chữ, làm nổi bật con người đang đứng trước mặt, ta nghĩ đi nghĩ lại: chưa đủ, chưa đủ, hết thảy vẫn chưa đủ.
Những lời ca ngợi nông cạn này làm sao sánh kịp hắn – người xuất chúng nhất trong vạn người? Hắn như thế nào lại… đẹp đến kinh tâm động phách như vậy.
Hiện giờ, nam tử đẹp như vậy lại ở trước mắt ta, ý cười nhàn nhạt, ba phần ôn nhu. Ta chợt cảm thấy nếu như sinh mạng chấm dứt tại đây, cuộc đời này cũng không có gì tiếc nuối.
Mà hắn đương nhiên sẽ không để ta chết đi như vậy, bởi vì ta nghe thấy câu nói thứ hai của hắn: “Xin hỏi, hiện tại ta có thể mang nàng rời đi không?”
Cầm kiếm nữ nhân cùng đèn lồng nữ nhân rốt cuộc cũng có chút phản ứng, một người vội rút lại thanh kiếm đang đặt trên cổ ta, một người lại mang vẻ mặt tươi cười nói: “Liễu công tử, người thật sự đã tới! Quả nhiên tỷ tỷ đã đoán trúng, nàng nói người nhất định sẽ tới, cho nên đặc biệt phái chúng ta ở đây chờ người…”
Cái gì? Hai nữ nhân này còn có tỷ tỷ? Hơn nữa nghe ra còn là nhân vật lợi hại.
Liễu Họa Niên không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ chau mày, đôi mắt ta nhất thời lại biến thành hình trái tim… trời ạ, vì cái gì mà động tác của nam nhân này dù là rất nhỏ cũng đều đẹp mắt như vậy? Hắn có lúc nào mà không đẹp hay không chứ?
Đang trong trạng thái si mê, một bàn tay đã đưa tới trước mặt ta.
Ngón tay thon dài thẳng tắp, nhưng lòng bàn tay lại có độ mềm mại linh hoạt, trình ra tư thế đang mời, làm cho trái tim nhỏ bé của ta đập mạnh, hô hấp cũng ngưng lại, chỉ có thể run rẩy đưa tay ra, sau đó chạm tới, bị nắm lại, ra sức giữ chặt.
“Liễu công tử…” Đèn lồng nữ nhân sắc mặt vô cùng khó coi, “Nàng ta đúng là…”
“Liễu công tử, chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn đến tấm chân tình của tỷ tỷ nhà ta sao?”
Trời đất? Đây lại là tình huống gì?
Liễu Họa Niên căn bản không để ý tới sự hiện diện của bọn họ, chẳng qua chỉ nhìn chăm chú vào ta, đột nhiên mỉm cười: “Có sợ không?”
Ta lắc lắc đâu.
“Tốt lắm, phải luôn dũng cảm như vậy.” Gần như vừa dứt lời, bốn bức tường trong phòng củi đột nhiên lần lượt đổ ầm về bốn phía, mái nhà bị rơi xuống, ta còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã đưa tới ôm lấy thắt lưng ta, nhún nhẹ một cái thân mình bay lên trời, xoay một vòng trong không trung rồi đáp xuống bên ngoài.
Sau đó, ta bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi…
Rất nhiều người.
Một vòng lại một vòng, hình thành vòng vây mười trượng vuông vức, đem chúng ta cùng với phòng củi vừa mới sập xuống giam giữa vòng vây, mà trên mặt những người đó, toàn bộ đều mang theo biểu tình oán hận cực độ.
Cứ như thế, nhưng không hề có tiếng động nào.
Yên lặng như tờ.
Ngọn đuốc hừng hực, thắp sáng đêm tối.
Ta ở trong lòng Liễu Họa Niên, bị cảnh tượng như vậy làm sợ tới mức tay chân rét run… cho là ta ngu ngốc, cũng nhìn ra được những người này đều là vì hắn mà tới, hơn nữa, tuyệt đối không phải là bằng hữu.
Liễu Họa Niên vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh như trước, đôi đồng tử như ngọc lưu ly khẽ đảo qua, thản nhiên nói: “A, tới thật đông đủ.”
Vòng vây tách ra một chút, một nam tử mặc lam bào chậm rãi đi lên phía trước, có vẻ là đầu lĩnh, sắc mặt lạnh như băng, nói năng thận trọng, “Liễu Họa Niên, ngươi đã biết chúng ta đều đang đợi ngươi, còn dám tới, lá gan không nhỏ.”
Liễu Họa Niên cười ha ha: “Nếu ta không đến, chẳng phải sẽ làm cho các ngươi thất vọng?”
Đám người rốt cuộc không im lặng nữa, mồm năm miệng mười kêu lên…
“Liễu Họa Niên, ba năm trước ngươi chém đứt một tay ta, hôm nay ta bắt ngươi phải trả gấp đôi!”
“Liễu Họa Niên, bảy tháng trước ở đầu phố Thái Nguyên, ngươi bắt ta học tiếng chó sủa trước mặt mọi người, hôm nay ta bắt ngươi phải sủa một đêm!”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại ta kiếp này không thể gặp mặt ý trung nhân…”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại ta có nhà mà không về được…”
“Liễu Họa Niên, ngươi chặt gãy bảo kiếm của sư huynh ta…”
“Liễu Họa Niên, ngươi phế võ công của đồ đệ ta…”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại trượng phu của di nương của hôn thê của nhị chất của tỷ tỷ của tiểu thiếp của thúc thúc ta oán giận mà chết…”
“…”
Tiếng mắng chửi từng câu từng câu lần lượt đập vào tai ta, ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang bị cả ngàn người chỉ trích, tình cảm sùng bái trong lòng giống như nước sông trôi đi cuồn cuộn không ngừng….
Hắn sao lại có thể chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, lại làm ra những chuyện thương thiên hại người như vậy?
Mà lúc này, Liễu Họa Niên nhìn ta, lần thứ hai cười tủm tỉm: “Ngại ầm ĩ sao?”
Ta bị dáng vẻ tươi cười mỹ cực nhân gian kia làm say đảo, ừ một tiếng trong vô thức.
Một đạo hồ quang từ đầu ngón tay hắn bay ra, rõ ràng là không có tiếng động nào, nhưng lập tức mang theo tiếng gió nổi lên bốn phía, đuốc và binh khí trong tay những người đó trong chớp mắt đồng loạt rơi xuống, phát ra những tiếng vang thật lớn.
Ta kinh ngạc quay đầu lại, thấy bọn họ đều che yết hầu của mình, tru lên mấy âm thanh không thành tiếng.
Liễu Họa Niên nhìn những người đó giãy giụa kêu la, biểu tình nhàn nhạt, phảng phất như hoa sen dưới băng tuyết, như lưu ly dưới khe suối, linh động, tao nhã, rồi lại lạnh lùng khôn xiết: “Vị hôn thê của ta chê đám người các ngươi ầm ĩ quá, cho nên, sau này các ngươi cũng không cần nói nữa.”
Tâm ta lúc nãy đã rơi xuống vực một lần, bỗng dưng lại rớt thêm lần nữa.
Ngước mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, lúc này đây cũng không phải là sùng bái, mà là…
Sợ hãi.
Khi đó ta vừa tròn mười ba tuổi, vẫn được dưỡng tại khuê phòng còn chưa biết sự đời, mà hắn, đã là thiếu niên đắc chí danh chấn thiên hạ.
Ba lượt thi hội đều trượt, một hồi luận võ bại bởi bảy vị tăng nhân Thiếu Lâm, chẳng những không làm hắn nhụt chí, ngược lại sau đó còn công thành danh toại, càng lúc càng tỏa sáng…
Có người nói hắn so với lang càng kiên nhẫn, có người nói hắn so với ưng càng cao ngạo, có người nói hắn so với hồ càng nội liễm(1), quan trọng nhất là… hắn so với khổng tước(2)lại càng mỹ lệ.
Những lời tán dương này, nhất nhất hiện lên trong đầu ta, không sai một chữ, làm nổi bật con người đang đứng trước mặt, ta nghĩ đi nghĩ lại: chưa đủ, chưa đủ, hết thảy vẫn chưa đủ.
Những lời ca ngợi nông cạn này làm sao sánh kịp hắn – người xuất chúng nhất trong vạn người? Hắn như thế nào lại… đẹp đến kinh tâm động phách như vậy.
Hiện giờ, nam tử đẹp như vậy lại ở trước mắt ta, ý cười nhàn nhạt, ba phần ôn nhu. Ta chợt cảm thấy nếu như sinh mạng chấm dứt tại đây, cuộc đời này cũng không có gì tiếc nuối.
Mà hắn đương nhiên sẽ không để ta chết đi như vậy, bởi vì ta nghe thấy câu nói thứ hai của hắn: “Xin hỏi, hiện tại ta có thể mang nàng rời đi không?”
Cầm kiếm nữ nhân cùng đèn lồng nữ nhân rốt cuộc cũng có chút phản ứng, một người vội rút lại thanh kiếm đang đặt trên cổ ta, một người lại mang vẻ mặt tươi cười nói: “Liễu công tử, người thật sự đã tới! Quả nhiên tỷ tỷ đã đoán trúng, nàng nói người nhất định sẽ tới, cho nên đặc biệt phái chúng ta ở đây chờ người…”
Cái gì? Hai nữ nhân này còn có tỷ tỷ? Hơn nữa nghe ra còn là nhân vật lợi hại.
Liễu Họa Niên không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ chau mày, đôi mắt ta nhất thời lại biến thành hình trái tim… trời ạ, vì cái gì mà động tác của nam nhân này dù là rất nhỏ cũng đều đẹp mắt như vậy? Hắn có lúc nào mà không đẹp hay không chứ?
Đang trong trạng thái si mê, một bàn tay đã đưa tới trước mặt ta.
Ngón tay thon dài thẳng tắp, nhưng lòng bàn tay lại có độ mềm mại linh hoạt, trình ra tư thế đang mời, làm cho trái tim nhỏ bé của ta đập mạnh, hô hấp cũng ngưng lại, chỉ có thể run rẩy đưa tay ra, sau đó chạm tới, bị nắm lại, ra sức giữ chặt.
“Liễu công tử…” Đèn lồng nữ nhân sắc mặt vô cùng khó coi, “Nàng ta đúng là…”
“Liễu công tử, chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn đến tấm chân tình của tỷ tỷ nhà ta sao?”
Trời đất? Đây lại là tình huống gì?
Liễu Họa Niên căn bản không để ý tới sự hiện diện của bọn họ, chẳng qua chỉ nhìn chăm chú vào ta, đột nhiên mỉm cười: “Có sợ không?”
Ta lắc lắc đâu.
“Tốt lắm, phải luôn dũng cảm như vậy.” Gần như vừa dứt lời, bốn bức tường trong phòng củi đột nhiên lần lượt đổ ầm về bốn phía, mái nhà bị rơi xuống, ta còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã đưa tới ôm lấy thắt lưng ta, nhún nhẹ một cái thân mình bay lên trời, xoay một vòng trong không trung rồi đáp xuống bên ngoài.
Sau đó, ta bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi…
Rất nhiều người.
Một vòng lại một vòng, hình thành vòng vây mười trượng vuông vức, đem chúng ta cùng với phòng củi vừa mới sập xuống giam giữa vòng vây, mà trên mặt những người đó, toàn bộ đều mang theo biểu tình oán hận cực độ.
Cứ như thế, nhưng không hề có tiếng động nào.
Yên lặng như tờ.
Ngọn đuốc hừng hực, thắp sáng đêm tối.
Ta ở trong lòng Liễu Họa Niên, bị cảnh tượng như vậy làm sợ tới mức tay chân rét run… cho là ta ngu ngốc, cũng nhìn ra được những người này đều là vì hắn mà tới, hơn nữa, tuyệt đối không phải là bằng hữu.
Liễu Họa Niên vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh như trước, đôi đồng tử như ngọc lưu ly khẽ đảo qua, thản nhiên nói: “A, tới thật đông đủ.”
Vòng vây tách ra một chút, một nam tử mặc lam bào chậm rãi đi lên phía trước, có vẻ là đầu lĩnh, sắc mặt lạnh như băng, nói năng thận trọng, “Liễu Họa Niên, ngươi đã biết chúng ta đều đang đợi ngươi, còn dám tới, lá gan không nhỏ.”
Liễu Họa Niên cười ha ha: “Nếu ta không đến, chẳng phải sẽ làm cho các ngươi thất vọng?”
Đám người rốt cuộc không im lặng nữa, mồm năm miệng mười kêu lên…
“Liễu Họa Niên, ba năm trước ngươi chém đứt một tay ta, hôm nay ta bắt ngươi phải trả gấp đôi!”
“Liễu Họa Niên, bảy tháng trước ở đầu phố Thái Nguyên, ngươi bắt ta học tiếng chó sủa trước mặt mọi người, hôm nay ta bắt ngươi phải sủa một đêm!”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại ta kiếp này không thể gặp mặt ý trung nhân…”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại ta có nhà mà không về được…”
“Liễu Họa Niên, ngươi chặt gãy bảo kiếm của sư huynh ta…”
“Liễu Họa Niên, ngươi phế võ công của đồ đệ ta…”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại trượng phu của di nương của hôn thê của nhị chất của tỷ tỷ của tiểu thiếp của thúc thúc ta oán giận mà chết…”
“…”
Tiếng mắng chửi từng câu từng câu lần lượt đập vào tai ta, ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang bị cả ngàn người chỉ trích, tình cảm sùng bái trong lòng giống như nước sông trôi đi cuồn cuộn không ngừng….
Hắn sao lại có thể chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, lại làm ra những chuyện thương thiên hại người như vậy?
Mà lúc này, Liễu Họa Niên nhìn ta, lần thứ hai cười tủm tỉm: “Ngại ầm ĩ sao?”
Ta bị dáng vẻ tươi cười mỹ cực nhân gian kia làm say đảo, ừ một tiếng trong vô thức.
Một đạo hồ quang từ đầu ngón tay hắn bay ra, rõ ràng là không có tiếng động nào, nhưng lập tức mang theo tiếng gió nổi lên bốn phía, đuốc và binh khí trong tay những người đó trong chớp mắt đồng loạt rơi xuống, phát ra những tiếng vang thật lớn.
Ta kinh ngạc quay đầu lại, thấy bọn họ đều che yết hầu của mình, tru lên mấy âm thanh không thành tiếng.
Liễu Họa Niên nhìn những người đó giãy giụa kêu la, biểu tình nhàn nhạt, phảng phất như hoa sen dưới băng tuyết, như lưu ly dưới khe suối, linh động, tao nhã, rồi lại lạnh lùng khôn xiết: “Vị hôn thê của ta chê đám người các ngươi ầm ĩ quá, cho nên, sau này các ngươi cũng không cần nói nữa.”
Tâm ta lúc nãy đã rơi xuống vực một lần, bỗng dưng lại rớt thêm lần nữa.
Ngước mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, lúc này đây cũng không phải là sùng bái, mà là…
Sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.