Chương 17
Bán Hạ Lương Lương
09/11/2019
Editor: RG
"Hứa tỷ!"
Lãm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu thiếu niên đang chạy về phía mình, vẻ mặt kinh hỉ như nhìn thấy nữ thần, trông như một chú chó poodle tung ta tung tăng.
Gần đến trước mặt cô thì phanh lại, lại gọi một tiếng "Hứa tỷ ~"
Đương nhiên, không phải là cậu muốn dừng lại, mà là do đứa trẻ trong lòng Lãm Nguyệt dường như tay không đủ lực, bình sữa trên tay đột nhiên đổ lên người Quý Tam ngồi bên cạnh khiến hắn ướt sũng một mảng quần.
Quý Tam nhảy dựng lên, xách quần, vừa lúc chắn đường thiếu niên kia lại đây.
Thiếu niên trừng mắt nhìn Quý Tam, đôi mắt ướt át chớp chớp, cộng thêm gương mặt trắng nõn khiến người ta chỉ muốn véo một cái.
Đáng tiếc không ai chú ý điều này.
Chất lỏng màu trắng đổ lên quần tây màu đen, có chút dính dính, đồng thời mùi sữa lan ra, lông mày Quý Tam nhíu chặt lại như sắp chạm vào nhau.
Bị Quý Tam nhìn qua, bảo bảo vô tội nhìn lại, đáy mắt trong suốt sạch sẽ, dường như hoàn toàn không hiểu hắn nhíu mày làm gì.
Đến khi nhìn thấy bình sữa trên ghế sô pha, giống như bây giờ mới chú ý tới, cậu bé mím môi, giọng nói bỗng nhiên trở nên ủy khuất, "Nguyệt Nguyệt! Ngọt! Rớt!"
Lãm Nguyệt ôm cậu hôn một cái, dỗ dành, "Bảo bảo ngoan, không sao, lát nữa đền bảo bảo canh trứng được không?"
Hắn chưa nói gì nhưng hắn mới là người ủy khuất có được không.
Quý Tam dựng lông mày, trẻ con thật phiền phức, nhưng cũng không có dấu hiệu muốn trút giận lên đứa trẻ.
Trái lại trừng mắt với Lãm Nguyệt, "Có vẻ anh không hợp với bộ quần áo này rồi."
"Em cũng cảm thấy như vậy." Lãm Nguyệt biết hắn tuy ngang ngược nhưng mềm lòng, thấy hắn như vậy cũng không ngạc nhiên, dỗ bảo bảo rồi nhìn sang hắn cười nói, "Có thể là quần áo ghét bỏ anh chân ngắn."
Quý Tam trợn mắt nhìn cô, đá chân Triệu Đại Bảo, "Đưa tôi ra ngoài!" Hắn phải đi toilet một chuyến.
"Nói với phục vụ bảo phòng bếp làm một chén canh trứng." Lãm Nguyệt bỏ thêm một câu.
"Nhanh lên." Quý Tam thúc giục Triệu Đại Bảo. Chưa nói có biết hay không.
Triệu Đại Bảo thức thời không hỏi cái gì mà quần áo không hợp rồi chân ngắn, lúc đến anh đã nhận ra quần áo trên người Quý Tam phong cách rất quen thuộc, hơn nữa quần còn thừa ra một đoạn.
......... Chân hắn và chân Quý Tam dài như nhau mà.
Có điều, hắn liếc nhìn cậu bé đang bận rộn gặm nhấm gương mặt Lãm Nguyệt, nếu không phải nó quá nhỏ, hình thể và tuổi tác hoàn toàn không phù hợp, hắn sẽ cho rằng đây thật sự là Trần Dục Sâm.
Thủ đoạn vân đạm phong khinh một hòn đá trúng mấy con chim kiểu này, khuôn mặt nhã nhặn cười cười, chậc.
.........
Sự tình phát sinh trong chớp nhoáng, cậu thiếu niên còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, Quý Tam vẻ mặt không được tự nhiên xách quần đi ra ngoài, nữ thần của cậu cũng đã đem lực chú ý chuyển tới đứa trẻ trong lòng, hai người hôn qua hôn lại khung cảnh có vẻ cực kỳ ấm áp.
......... Lúc này mà giới thiệu bản thân thì có vẻ không phù hợp lắm.
Nhưng mà, là một fanboy trung thành, cơ hội tiếp xúc nữ thần ở ngay trước mắt, sao có thể cam lòng bỏ qua. Vì thế, cậu lập tức nhìn về phía Tôn Nhị.
Tôn Nhị:.........
Lúc hắn đi vào, Ôn Kha và Triệu Đại Bảo tự giác nhường một chỗ cho hắn, hắn cũng không khách khí ngồi xuống.
Sau đó liếc em trai đang uy hiếp nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn về phía Lãm Nguyệt, đen mặt mở miệng, "Em trai của anh, lúc nhỏ em đã từng cứu nó một lần."
Ôn Kha im lặng, nhìn nhìn vẻ mặt uy hiếp của cậu thanh niên, lại nhìn Tôn Nhị mặt đen, cuối cùng ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua đứa trẻ không rõ thần sắc.
Đương nhiên phải cho Tôn Nhị mặt mũi rồi. Lãm Nguyệt sờ sờ đầu bảo bảo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt trông mong của cậu thanh niên. "Tôi cứu?"
"...Khiếu Tiêu?" Dáng dấp mềm mại đáng yêu này có chút quen mắt, Lãm Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng từ một góc của trí nhớ tìm ra một cậu bé đáng thương bị rơi xuống nước.
Chủ yếu nhớ ra là do, cậu bé kia khóc đặc biệt... "bi thảm" cùng một đám người vây quanh cậu cười vui vẻ, cảnh tượng tương phản quá lớn.
Trần Dục Sâm lập tức mím môi.
"Nguyệt tỷ còn nhớ rõ em a!" Đôi mắt mong chờ của cậu thiếu niên vì cười mà híp lại, lập tức thuận thế từ Hứa tỷ biến thành Nguyệt tỷ thân mật hơn một chút. "Trí nhớ Nguyệt tỷ thật tốt, em lúc đó nhỏ như vậy đã ra nước ngoài mà chị vẫn nhận ra được!"
Sau lần bị rơi xuống nước được Lãm Nguyệt cứu một mạng đó, mẹ cậu không yên tâm nên lập tức đưa cậu ra nước ngoài, không có một chút liên hệ nào với trong nước, cậu cũng vừa mới trở về.
Lãm Nguyệt:...... "Ừ."
Thật tinh mắt.
Lãm Nguyệt cười, dường như hoàn toàn không nhớ vừa mới cách đây không bao lâu chính mình còn nói không có ấn tượng gì với em trai Tôn Nhị.
Có những lúc, mọi người phải học cách bỏ qua một số thứ.
Cậu thiếu niên cũng không thèm để ý cô nói thật hay nói dối, vừa thấy Lãm Nguyệt gật đầu liền giống như một đứa trẻ được cho kẹo, cười cực kỳ thỏa mãn, nhưng lập tức cảm thấy mình đang bị ai đó chằm chằm, theo hướng ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy một đôi mắt trẻ con đen lúng liếng.
Lập tức xem nhẹ quay đi ngắm nữ thần của mình, thỏa mãn cười ra tiếng.
Tôn Nhị nhìn cậu thiếu niên đằng kia chỉ thiếu mỗi nước vẫy đuôi, ánh mắt ghét bỏ, quay sang người đàn ông đeo kính Triệu Đại Bảo, "Quần áo Tiểu Tam sao thế?"
Phong cách rất quen mắt.
"Sói đuôi to bắt đầu hành động rồi." Triệu Đại Bảo tháo kính, ý vị thâm trường nói, hơi có chút ý vị xem kịch vui, "Đáng tiếc người mà hắn coi trọng không phải một con thỏ," mấy người bọn họ đâu có ai thật sự đơn giản, thế mà cuối cùng cũng phải thành thành thật thật tiếp nhận Lãm Nguyệt đấy thôi.
Chỉ nhắc một câu rồi hai người liền ăn ý bỏ qua cái đề tài này.
Bọn họ là bạn bè từ nhỏ, cũng tự nhận là anh trai cô, nhưng bọn hắn cũng sẽ không thay cô định đoạt bất cứ điều gì.
"Sao bây giờ cậu mới đến?" Ôn Kha hỏi, Tôn Nhị rất có quy tắc luôn luôn đúng giờ, hiếm khi đến trễ như hôm nay.
Tôn Nhị ấn chân mày, liếc em trai một cái, "Địa điểm cũ cách nơi này hơi xa."
"Hai người đến đó?" Ôn Kha nghi hoặc.
Sắc mặt Tôn Nhị hơi đen lại, "Thằng bé hưng phấn quá, hơn bốn giờ chiều bọn tôi đã đến đó rồi."
Hai người tức khắc bật cười.
............
Mấy người ở đây cũng không phải người ngoài, vì là đón gió tẩy trần cho Tôn đệ, nên ngoài bọn họ chỉ có mấy người do cậu ấy mời đến nói là bạn bè lúc nhỏ, không thân thiết với bọn họ, nhưng cũng coi như quen biết.
Khi Quý Tam quay lại, đồ ăn đã được mang lên.
Lãm Nguyệt vén tóc bón canh trứng cho bảo bảo.
Tôn đệ tay mắt lanh lẹ ngồi vào vị trí cạnh Lãm Nguyệt, thấy trong mắt cô chỉ có đứa trẻ trong lòng, có cảm giác vừa hâm mộ vừa ghen tị, cũng muốn nữ thần bón cho cậu như vậy.
"Nguyệt tỷ, chị không đói bụng sao?" Cậu ân cần xoay bàn, đưa tới trước mặt cô một ít đồ ăn thanh đạm, cậu cũng biết quan hệ của hai người chưa thân thiết đến mức có thể tùy tiện gắp đồ ăn cho cô.
Bảo bảo có vẻ bị sặc, đột nhiên khụ một tiếng, Lãm Nguyệt vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, lại lấy bình sữa đút cho cậu, "Ngoan, uống chút sữa đi, không sao không sao."
Nhưng bảo bảo lại đẩy bình sữa ra, ho đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhìn mấy món ăn trên bàn, "Nguyệt Nguyệt ăn! Bảo bảo không đói bụng!"
"Chị không đói bụng." Lãm Nguyệt mỉm cười dỗ dành.
"Bảo bảo..." Cậu bé mím môi, như đang nghĩ xem nên nói như thế nào, "Đau lòng."
Đứa nhỏ mím môi, khuôn mặt bầu bĩnh có vẻ nghiêm trang, nếu là xuất hiện trên mặt một người đàn ông có lẽ sẽ khiến người ta coi trọng, nhưng xuất hiện trên mặt một cậu bé thì chỉ thấy đáng yêu thôi.
"Bảo bảo ngoan quá!" Trong mắt như có ánh sao lấp lánh, Lãm Nguyệt cười rộ lên, hôn lòng bàn tay cậu bé một cái, sao có thể ngoan như vậy chứ! "Chúng ta cùng ăn được không?"
Nói rồi tự gắp ăn một miếng đồ ăn, xong lại bưng canh trứng đút cho cậu bé.
Tôn đệ đột nhiên có chút choáng váng, đây...... Không phải là đồ ăn cậu chuyển qua sao?
......
Có điều, không có gì có thể ngăn cản được tinh thần của một fanboy.
Thấy Lãm Nguyệt tự xưng là chị, hai mắt Tôn đệ xoạt một tiếng sáng lên.
Dò hỏi, "Nguyệt tỷ, bảo bảo này đáng yêu quá! Con chị đấy à?"
"Không phải." Lãm Nguyệt hôn hôn mặt bảo bảo, mỉm cười nói nói, "Sao vậy?"
"Không có gì." Tôn đệ nhếch môi, hai mắt lấp lánh, "Nguyệt tỷ, chị thích kiểu đàn ông như thể nào?"
Tay bảo bảo nắm chặt lại.
Quý Tam ngồi bên cạnh đột nhiên cảm thấy đau dạ dày. Không phải chứ? Chẳng lẽ hắn vừa đưa Lãm Nguyệt ra ngoài một chuyến đã gặp ngay một tên tình địch?
Cảm giác lo lắng.
Lãm Nguyệt gỡ nắm tóc bị bảo bảo đột nhiên nắm chặt, suy nghĩ, bình tĩnh nói, "Đẹp trai đi."
Trần Dục Sâm không tiếng động nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại mím môi, quá nhiều người đẹp trai.
Ngược lại Tôn đệ mắt sáng lên, "Em có rất nhiều bạn đẹp trai, Nguyệt tỷ có muốn chọn lấy mấy người không?"
Lời này vừa nói ra...... Cả phòng đều yên tĩnh.
Cái gì gọi là... Chọn lấy mấy người?
Nhìn ánh mắt của mọi người, Tôn đệ, người quen sống ở nước ngoài cởi mở, có phần khó hiểu, nghĩ lại lời nói của mình.
Trong mắt fanboy cậu, nữ thần của mình là tuyệt nhất! Không có ai xứng với cô hết!
Tất cả mọi người chỉ xứng làm hậu cung của nữ thần thôi!
Ừm, có gì sai đâu!
Một đám đàn ông:.........
Tất cả mọi người nhìn về phía Lãm Nguyệt.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Mọi người đoán xem chương sau ai xuất hiện nào? ^_^
"Hứa tỷ!"
Lãm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu thiếu niên đang chạy về phía mình, vẻ mặt kinh hỉ như nhìn thấy nữ thần, trông như một chú chó poodle tung ta tung tăng.
Gần đến trước mặt cô thì phanh lại, lại gọi một tiếng "Hứa tỷ ~"
Đương nhiên, không phải là cậu muốn dừng lại, mà là do đứa trẻ trong lòng Lãm Nguyệt dường như tay không đủ lực, bình sữa trên tay đột nhiên đổ lên người Quý Tam ngồi bên cạnh khiến hắn ướt sũng một mảng quần.
Quý Tam nhảy dựng lên, xách quần, vừa lúc chắn đường thiếu niên kia lại đây.
Thiếu niên trừng mắt nhìn Quý Tam, đôi mắt ướt át chớp chớp, cộng thêm gương mặt trắng nõn khiến người ta chỉ muốn véo một cái.
Đáng tiếc không ai chú ý điều này.
Chất lỏng màu trắng đổ lên quần tây màu đen, có chút dính dính, đồng thời mùi sữa lan ra, lông mày Quý Tam nhíu chặt lại như sắp chạm vào nhau.
Bị Quý Tam nhìn qua, bảo bảo vô tội nhìn lại, đáy mắt trong suốt sạch sẽ, dường như hoàn toàn không hiểu hắn nhíu mày làm gì.
Đến khi nhìn thấy bình sữa trên ghế sô pha, giống như bây giờ mới chú ý tới, cậu bé mím môi, giọng nói bỗng nhiên trở nên ủy khuất, "Nguyệt Nguyệt! Ngọt! Rớt!"
Lãm Nguyệt ôm cậu hôn một cái, dỗ dành, "Bảo bảo ngoan, không sao, lát nữa đền bảo bảo canh trứng được không?"
Hắn chưa nói gì nhưng hắn mới là người ủy khuất có được không.
Quý Tam dựng lông mày, trẻ con thật phiền phức, nhưng cũng không có dấu hiệu muốn trút giận lên đứa trẻ.
Trái lại trừng mắt với Lãm Nguyệt, "Có vẻ anh không hợp với bộ quần áo này rồi."
"Em cũng cảm thấy như vậy." Lãm Nguyệt biết hắn tuy ngang ngược nhưng mềm lòng, thấy hắn như vậy cũng không ngạc nhiên, dỗ bảo bảo rồi nhìn sang hắn cười nói, "Có thể là quần áo ghét bỏ anh chân ngắn."
Quý Tam trợn mắt nhìn cô, đá chân Triệu Đại Bảo, "Đưa tôi ra ngoài!" Hắn phải đi toilet một chuyến.
"Nói với phục vụ bảo phòng bếp làm một chén canh trứng." Lãm Nguyệt bỏ thêm một câu.
"Nhanh lên." Quý Tam thúc giục Triệu Đại Bảo. Chưa nói có biết hay không.
Triệu Đại Bảo thức thời không hỏi cái gì mà quần áo không hợp rồi chân ngắn, lúc đến anh đã nhận ra quần áo trên người Quý Tam phong cách rất quen thuộc, hơn nữa quần còn thừa ra một đoạn.
......... Chân hắn và chân Quý Tam dài như nhau mà.
Có điều, hắn liếc nhìn cậu bé đang bận rộn gặm nhấm gương mặt Lãm Nguyệt, nếu không phải nó quá nhỏ, hình thể và tuổi tác hoàn toàn không phù hợp, hắn sẽ cho rằng đây thật sự là Trần Dục Sâm.
Thủ đoạn vân đạm phong khinh một hòn đá trúng mấy con chim kiểu này, khuôn mặt nhã nhặn cười cười, chậc.
.........
Sự tình phát sinh trong chớp nhoáng, cậu thiếu niên còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, Quý Tam vẻ mặt không được tự nhiên xách quần đi ra ngoài, nữ thần của cậu cũng đã đem lực chú ý chuyển tới đứa trẻ trong lòng, hai người hôn qua hôn lại khung cảnh có vẻ cực kỳ ấm áp.
......... Lúc này mà giới thiệu bản thân thì có vẻ không phù hợp lắm.
Nhưng mà, là một fanboy trung thành, cơ hội tiếp xúc nữ thần ở ngay trước mắt, sao có thể cam lòng bỏ qua. Vì thế, cậu lập tức nhìn về phía Tôn Nhị.
Tôn Nhị:.........
Lúc hắn đi vào, Ôn Kha và Triệu Đại Bảo tự giác nhường một chỗ cho hắn, hắn cũng không khách khí ngồi xuống.
Sau đó liếc em trai đang uy hiếp nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn về phía Lãm Nguyệt, đen mặt mở miệng, "Em trai của anh, lúc nhỏ em đã từng cứu nó một lần."
Ôn Kha im lặng, nhìn nhìn vẻ mặt uy hiếp của cậu thanh niên, lại nhìn Tôn Nhị mặt đen, cuối cùng ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua đứa trẻ không rõ thần sắc.
Đương nhiên phải cho Tôn Nhị mặt mũi rồi. Lãm Nguyệt sờ sờ đầu bảo bảo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt trông mong của cậu thanh niên. "Tôi cứu?"
"...Khiếu Tiêu?" Dáng dấp mềm mại đáng yêu này có chút quen mắt, Lãm Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng từ một góc của trí nhớ tìm ra một cậu bé đáng thương bị rơi xuống nước.
Chủ yếu nhớ ra là do, cậu bé kia khóc đặc biệt... "bi thảm" cùng một đám người vây quanh cậu cười vui vẻ, cảnh tượng tương phản quá lớn.
Trần Dục Sâm lập tức mím môi.
"Nguyệt tỷ còn nhớ rõ em a!" Đôi mắt mong chờ của cậu thiếu niên vì cười mà híp lại, lập tức thuận thế từ Hứa tỷ biến thành Nguyệt tỷ thân mật hơn một chút. "Trí nhớ Nguyệt tỷ thật tốt, em lúc đó nhỏ như vậy đã ra nước ngoài mà chị vẫn nhận ra được!"
Sau lần bị rơi xuống nước được Lãm Nguyệt cứu một mạng đó, mẹ cậu không yên tâm nên lập tức đưa cậu ra nước ngoài, không có một chút liên hệ nào với trong nước, cậu cũng vừa mới trở về.
Lãm Nguyệt:...... "Ừ."
Thật tinh mắt.
Lãm Nguyệt cười, dường như hoàn toàn không nhớ vừa mới cách đây không bao lâu chính mình còn nói không có ấn tượng gì với em trai Tôn Nhị.
Có những lúc, mọi người phải học cách bỏ qua một số thứ.
Cậu thiếu niên cũng không thèm để ý cô nói thật hay nói dối, vừa thấy Lãm Nguyệt gật đầu liền giống như một đứa trẻ được cho kẹo, cười cực kỳ thỏa mãn, nhưng lập tức cảm thấy mình đang bị ai đó chằm chằm, theo hướng ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy một đôi mắt trẻ con đen lúng liếng.
Lập tức xem nhẹ quay đi ngắm nữ thần của mình, thỏa mãn cười ra tiếng.
Tôn Nhị nhìn cậu thiếu niên đằng kia chỉ thiếu mỗi nước vẫy đuôi, ánh mắt ghét bỏ, quay sang người đàn ông đeo kính Triệu Đại Bảo, "Quần áo Tiểu Tam sao thế?"
Phong cách rất quen mắt.
"Sói đuôi to bắt đầu hành động rồi." Triệu Đại Bảo tháo kính, ý vị thâm trường nói, hơi có chút ý vị xem kịch vui, "Đáng tiếc người mà hắn coi trọng không phải một con thỏ," mấy người bọn họ đâu có ai thật sự đơn giản, thế mà cuối cùng cũng phải thành thành thật thật tiếp nhận Lãm Nguyệt đấy thôi.
Chỉ nhắc một câu rồi hai người liền ăn ý bỏ qua cái đề tài này.
Bọn họ là bạn bè từ nhỏ, cũng tự nhận là anh trai cô, nhưng bọn hắn cũng sẽ không thay cô định đoạt bất cứ điều gì.
"Sao bây giờ cậu mới đến?" Ôn Kha hỏi, Tôn Nhị rất có quy tắc luôn luôn đúng giờ, hiếm khi đến trễ như hôm nay.
Tôn Nhị ấn chân mày, liếc em trai một cái, "Địa điểm cũ cách nơi này hơi xa."
"Hai người đến đó?" Ôn Kha nghi hoặc.
Sắc mặt Tôn Nhị hơi đen lại, "Thằng bé hưng phấn quá, hơn bốn giờ chiều bọn tôi đã đến đó rồi."
Hai người tức khắc bật cười.
............
Mấy người ở đây cũng không phải người ngoài, vì là đón gió tẩy trần cho Tôn đệ, nên ngoài bọn họ chỉ có mấy người do cậu ấy mời đến nói là bạn bè lúc nhỏ, không thân thiết với bọn họ, nhưng cũng coi như quen biết.
Khi Quý Tam quay lại, đồ ăn đã được mang lên.
Lãm Nguyệt vén tóc bón canh trứng cho bảo bảo.
Tôn đệ tay mắt lanh lẹ ngồi vào vị trí cạnh Lãm Nguyệt, thấy trong mắt cô chỉ có đứa trẻ trong lòng, có cảm giác vừa hâm mộ vừa ghen tị, cũng muốn nữ thần bón cho cậu như vậy.
"Nguyệt tỷ, chị không đói bụng sao?" Cậu ân cần xoay bàn, đưa tới trước mặt cô một ít đồ ăn thanh đạm, cậu cũng biết quan hệ của hai người chưa thân thiết đến mức có thể tùy tiện gắp đồ ăn cho cô.
Bảo bảo có vẻ bị sặc, đột nhiên khụ một tiếng, Lãm Nguyệt vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, lại lấy bình sữa đút cho cậu, "Ngoan, uống chút sữa đi, không sao không sao."
Nhưng bảo bảo lại đẩy bình sữa ra, ho đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhìn mấy món ăn trên bàn, "Nguyệt Nguyệt ăn! Bảo bảo không đói bụng!"
"Chị không đói bụng." Lãm Nguyệt mỉm cười dỗ dành.
"Bảo bảo..." Cậu bé mím môi, như đang nghĩ xem nên nói như thế nào, "Đau lòng."
Đứa nhỏ mím môi, khuôn mặt bầu bĩnh có vẻ nghiêm trang, nếu là xuất hiện trên mặt một người đàn ông có lẽ sẽ khiến người ta coi trọng, nhưng xuất hiện trên mặt một cậu bé thì chỉ thấy đáng yêu thôi.
"Bảo bảo ngoan quá!" Trong mắt như có ánh sao lấp lánh, Lãm Nguyệt cười rộ lên, hôn lòng bàn tay cậu bé một cái, sao có thể ngoan như vậy chứ! "Chúng ta cùng ăn được không?"
Nói rồi tự gắp ăn một miếng đồ ăn, xong lại bưng canh trứng đút cho cậu bé.
Tôn đệ đột nhiên có chút choáng váng, đây...... Không phải là đồ ăn cậu chuyển qua sao?
......
Có điều, không có gì có thể ngăn cản được tinh thần của một fanboy.
Thấy Lãm Nguyệt tự xưng là chị, hai mắt Tôn đệ xoạt một tiếng sáng lên.
Dò hỏi, "Nguyệt tỷ, bảo bảo này đáng yêu quá! Con chị đấy à?"
"Không phải." Lãm Nguyệt hôn hôn mặt bảo bảo, mỉm cười nói nói, "Sao vậy?"
"Không có gì." Tôn đệ nhếch môi, hai mắt lấp lánh, "Nguyệt tỷ, chị thích kiểu đàn ông như thể nào?"
Tay bảo bảo nắm chặt lại.
Quý Tam ngồi bên cạnh đột nhiên cảm thấy đau dạ dày. Không phải chứ? Chẳng lẽ hắn vừa đưa Lãm Nguyệt ra ngoài một chuyến đã gặp ngay một tên tình địch?
Cảm giác lo lắng.
Lãm Nguyệt gỡ nắm tóc bị bảo bảo đột nhiên nắm chặt, suy nghĩ, bình tĩnh nói, "Đẹp trai đi."
Trần Dục Sâm không tiếng động nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại mím môi, quá nhiều người đẹp trai.
Ngược lại Tôn đệ mắt sáng lên, "Em có rất nhiều bạn đẹp trai, Nguyệt tỷ có muốn chọn lấy mấy người không?"
Lời này vừa nói ra...... Cả phòng đều yên tĩnh.
Cái gì gọi là... Chọn lấy mấy người?
Nhìn ánh mắt của mọi người, Tôn đệ, người quen sống ở nước ngoài cởi mở, có phần khó hiểu, nghĩ lại lời nói của mình.
Trong mắt fanboy cậu, nữ thần của mình là tuyệt nhất! Không có ai xứng với cô hết!
Tất cả mọi người chỉ xứng làm hậu cung của nữ thần thôi!
Ừm, có gì sai đâu!
Một đám đàn ông:.........
Tất cả mọi người nhìn về phía Lãm Nguyệt.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Mọi người đoán xem chương sau ai xuất hiện nào? ^_^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.