Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 42

Bán Hạ Lương Lương

04/04/2020

Editor: Rosegi

Phòng trong sau bức màn, mọi thứ đều không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng hai thân thể dây dưa trên giường lớn, cùng với loáng thoáng tiếng nước ái muội.

Sau đó, người đàn ông nâng người trong lòng ngồi dậy.

Những ngón tay thon thài thản nhiên cởi từng nút áo của cô, nhìn thì ưu nhã, nhưng tốc độ rất nhanh, trắng nõn kiều nộn nảy ra, hô hấp Trần Dục Sâm ngừng lại, kéo tay Lãm Nguyệt đến trước ngực mình, "Cởi cho anh."

Trước ngực đột nhiên lạnh lẽo khiến Lãm Nguyệt tỉnh táo lại, cô nhìn tình huống trước mắt, quần áo người đàn ông đã hơi hỗn loạn, mấy nút áo chẳng biết đã rơi đi đâu, vòm ngực và cơ bụng quyến rũ như ẩn như hiện, khiến người ta nhịn không được mà nghĩ loạn.

Liếm cánh môi sưng đỏ, Lãm Nguyệt vươn tay, cởi từng nút áo của Trần Dục Sâm, dần dần, ngực và cơ bụng đều lộ ra.

Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa mạnh mẽ và quyến rũ, Lãm Nguyệt cầm lòng không được có chút si mê, giơ tay sờ soạng.

Cô nhất định không biết lúc này cô đẹp đến mức nào. Làn da trắng sứ loang lổ những dấu hôn anh vừa lưu lại, mái tóc đen nhánh xõa tung ở trước ngực, gò bồng đào đẫy đà như ẩn như hiện, đôi mắt sáng lấp lánh như hàm chứa hàng vạn vì sao, đẹp đến mức không có thật.

Đồng tử tối đen của người đàn ông co rút lại, động tác không nhanh không chậm ôm eo cô, cùng cô ngã xuống giường, vô cùng nhẹ nhàng, dường như sợ mình mạnh tay một chút cô sẽ hỏng mất.

Dái tai cô bị ngậm lấy, dấu hôn vừa mới nhạt đi lại đỏ bừng, không khí trong nhà không khí một lần nữa nóng lên.

Hai chân bị tách ra, Lãm Nguyệt chỉ cảm thấy bỗng nhiên đau xót, cảm giác thoải mái tê dại lúc đầu đều biến thành thống khổ.

Trần Dục Sâm hít thở không thông, cảm thấy thân thể Lãm Nguyệt cứng đờ, anh khó khăn mà dừng lại, đi vào một chút còn tra tấn hơn vạn lần so với không đi vào, nét mặt ẩn chứa một chút đau đớn, nhưng vẫn ôn nhu hôn lên trán cô, trấn an, "Ngoan,"

Mồ hôi của anh anh lướt qua sống mũi cao thẳng, rơi xuống người Lãm Nguyệt, nhìn người đàn ông phía trên cơ bắp căng cứng, Lãm Nguyệt cười khẽ, thân thể cũng một lần nữa thả lỏng lại.

Nhận thấy sự thay đổi này, người đàn ông thử nhẹ nhàng động đậy, thấy cô chỉ mỉm cười ôm cổ mình, anh hôn cô, đè lại mông cô vọt đi vào.

Hai người đồng thời rên lên một tiếng.

Khoái cảm dường như muốn bùng nổ, cảm giác hạnh phúc và an tâm cuối cùng cũng thuộc về đối phương tựa như pháo hoa không ngừng nở rộ.

"Anh là của em." Lãm Nguyệt hơi đau nhăn mày, nhưng vẫn ôm cổ anh, nhấn mạnh nói.

"Anh là của em." Gương mặt Trần Dục Sâm hiện lên vẻ yêu chiều cùng cảm xúc không rõ, dịu dàng hôn cô.

Sau đó đè lại mông Lãm Nguyệt, dục vọng lại tiến vào một đoạn nữa, cuối cùng tẫn căn. Hoàn toàn đi vào.

Giọng nói khàn khàn mà kiên định.

"Tất cả đều là của em."

Lãm Nguyệt trừng lớn mắt hạnh, chỉ cảm thấy có cái gì đó bỗng nhiên chạm vào nơi sâu nhất trong thân thể cô, lại còn đang không ngừng ấn vào, cả người cô run rẩy, tay bấu chặt cơ bắp của anh, "Sâm Sâm... Ngoan, đi ra một chút đi."

"Không phải muốn anh à?" Trần Dục Sâm mắt điếc tai ngơ, âm thanh gợi cảm ám ách, "Còn nữa." Người đàn ông thở dốc, sau đó lại lần nữa giữ chặt mông cô, thân thể cũng phối hợp dùng sức tiến vào.



"A..." Lãm Nguyệt mở to hai mắt, có cái gì đó hoàn toàn nứt vỡ, mở ra một thế giới khác.

"Đều là của em." Hầu kết Trần Dục Sâm trượt lên trượt xuống, trong giọng nói mang theo sự thỏa mãn nồng đậm.

Sau đó không kìm chế mà đem cô đè ở dưới thân, giữ chặt eo cô, bất kể cô có gặm cắn hay xin tha như thế nào, anh đều không dừng lại mạnh mẽ ra vào, không có kỹ xảo gì, mỗi một lần đều vào đến sâu nhất, hô hấp hỗn loạn, ánh mắt trầm mê.

"Từ lâu, từ lâu, anh đã muốn làm như vậy."

Đôi mắt Lãm Nguyệt mở lớn, dường như không hiểu những gì anh nói, thẹn thùng ngây thơ đâu rồi?

Cô chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện này sẽ gian nan như vậy, cảm xúc tê dại theo máu chảy khắp cơ thể, trong đầu dần dần dần mơ hồ, mất đi lý trí.

Sắc mặt người đàn ông vẫn bình thản, chuyển động vừa nhanh vừa vững vàng, đạm mạc như thể đang làm công việc nghiêm túc, chỉ có gân xanh ẩn hiện trên trán, cùng với hô hấp càng ngày càng nặng là thể hiện sự kích động của anh lúc này.

Nhận thấy hô hấp Lãm Nguyệt trở nên dồn dập, động tác của anh bỗng nhiên nhanh hơn, điên cuồng mà mãnh liệt.

"Cho em, cho em, toàn bộ đều cho em."

.........

Lúc Lãm Nguyệt tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người vô lực, lúc này cô đang nằm trên ngực anh, sau lưng một bàn tay trấn an vỗ vỗ.

Cơ thể hai người vô cùng phù hợp, cô ghé vào người anh, vừa lúc cao tới vai anh, tư thế này giống như đang ôm trẻ con.

Cô chớp chớp mắt, trầm mặc thanh lãnh với cấm dục gì chứ, trên giường còn không phải cầm thú.

"Có khỏe không?" Giọng nói người đàn ông lạnh lạnh, giống như dòng suối nhỏ đêm thu, lại mang theo gợi cảm thoả mãn.

"Anh nói xem?" Lãm Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh bình tĩnh của anh, "Vừa rồi, hình như em nghe thấy ai nói... từ lâu đã muốn làm như vậy."

Người đàn ông khẽ rên một tiếng, sắc mặt bình tĩnh nuốt nước bọt, "Đúng vậy, từ lâu."

Lãm Nguyệt lúc này đã không rảnh nghe anh trả lời. Chỉ cảm thấy trong thân thể có thứ gì đó động đậy, cô thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh trên nó.

Cảm giác tê dại một lần nữa đánh úp lại. "A, anh không đi ra ngoài?"

Hầu kết người đàn ông lăn lộn, hơi đè lại mông cô ấn về phía mình, anh không bỏ được.

Lãm Nguyệt rầm rì một tiếng, toàn thân mềm nhũn.

Cô nghĩ một chút sau đó ngồi dậy, động tác của cô khiến cả hai đều nín thở. "Để... em."

Trần Dục Sâm mím môi, đôi mắt thanh lãnh nhìn thẳng cô, hai má Lãm Nguyệt nóng bừng, nhìn người đàn ông bị đè ở phía dưới,

Người đàn ông luôn cao ngạo lạnh nhạt như quân vương cao cao tại thượng bị đè ở dưới thân mình, Lãm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn, sau đó chậm rãi chuyển động.

Nhưng Lãm Nguyệt không nghĩ tới, dù thể lực của cô tốt, nhưng phương diện này không phải hoàn toàn dựa vào thể lực, chẳng mấy chốc cô đã trở nên vô lực.



Người đàn ông cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, giữ eo cô tự mình động, thanh âm ám ách, "Ngoan, lần sau sẽ để em."

Lãm Nguyệt cắn anh, "Không cần."

Giọng nói mềm mại của cô như là chốt mở cái gì đó, chút bình tĩnh cuối cùng của người đàn ông hoàn toàn sụp đổ, "Kêu tên anh, anh muốn nghe."

Lãm Nguyệt bị đẩy về phía sau, tóc dài xõa tung ở sau đầu, theo động tác vẽ ra độ cung dụ hoặc.

Người đàn ông thấy cô không nói, động tác chậm lại, cứng rắn thong thả mài bên trong cô, chính là không thỏa mãn cô.

Một cảm giác hư không dâng lên, Lãm Nguyệt bị anh bức bách mất đi lý trí, như anh mong muốn.

"Dục Sâm... Sâm Sâm..."

Nhưng cô như vậy, anh lại càng thêm điên cuồng.

"Hư..." Lãm Nguyệt mờ mịt giương mắt, cả người giống như bông gòn, mềm mại, vô lực, khiến cô vô thức dựa vào người đàn ông trước mặt. Cảm giác lơ lửng khiến cô không nhịn được nói, "Nằm...nằm xuống."

Động tác của người đàn ông hơi dừng lại, cô mềm mại rúc trong lòng anh, vài sợi tóc ướt mồ hôi dán bên má, cánh môi đỏ bừng khẽ mở, tựa như yêu tinh câu hồn người ta.

Vẻ đẹp này, là vì anh mà nở rộ, khiến anh vui sướng, cũng khiến anh......

Gương mặt thanh lãnh hoàn toàn điên cuồng, dục sắc trong đôi mắt đen nhánh càng trở nên thâm trầm, giống như lốc xoáy cuồn cuộn, mơ hồ lộ tia máu.

"Được."

Anh ôm eo cô, đem cô ấn vào trong chăn, sau đó giữ cằm cô, nụ hôn rơi xuống...

Bị áp vào trong chăn, Lãm Nguyệt vòng tay ôm cổ anh, an tâm tiếp thu nụ hôn dịu dàng của anh......

Nhưng mà cô không biết, đàn ông rất hư hỏng, Lãm Nguyệt đột nhiên trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy eo bị giữ chặt, thứ quen thuộc nãy giờ đột nhiên hung hăn đâm vào, không một tia lưu tình, sau đó mãnh liệt ra vào.

"A!" Lực đạo mạnh mẽ đẩy cô đụng vào đầu giường, Lãm Nguyệt kêu một tiếng, thân thể không tự giác cong lên, hai chân mềm mại đột nhiên kẹp chặt, ngón chân co lại, móng tay đâm vào da thịt trên lưng anh.

Nhưng hành động này lại không khác nào thêm dầu vào lửa, cơ bắp người đàn ông căng cứng, hơi thở hỗn loạn, gương mặt thanh lãnh lúc này tất cả đều là khó nhịn, hai tay giữ chặt eo cô kéo về phía mình, không quan tâm bắt đầu mãnh liệt tăng tốc ra vào.

Lãm Nguyệt chỉ cảm thấy mình như một con cá khát nước, rời khỏi biển sâu, tâm trí trống rỗng, dường như giây tiếp theo sẽ chết đi.

Phụ nữ đều làm bằng nước.

Khăn trải giường dưới thân ướt một mảng, đôi môi căng mọng đỏ thắm khẽ mở, làn da trắng như tuyết cũng ửng đỏ vì kích tình, kiều diễm ướt át, đôi mắt người đàn ông dục sắc thâm trầm, suốt đêm không ngừng nghỉ.

_______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Là Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook