Trúc Mã Là Nhân Viên Phòng Cháy
Chương 1
Đại Ngư Cật Tiểu Ngư
06/03/2023
Trúc mã của tôi là một nhân viên phòng cháy.
Từ đồng phục đến váy cưới, từ thiếu nữ yêu thầm trở thành vợ.
Xem xét tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì là...
Cuộc đời đã chấm hết, tôi bị mắc kẹt trên bồn cầu khi đi vệ sinh, có lẽ về sau không dám gặp ai nữa.
Đến cứu tôi là một anh trai của bên phòng cháy, thế nhưng đó là trúc mã tôi đã yêu thầm tám năm.
1
"Em run cái gì?" Nghê Nhạc Hiên hỏi tôi.
Tôi xấu hổ lấy tay che mặt mình, nức nở nói: "Em đang vui vẻ, khi còn sống lại được nhiều anh đẹp trai như vậy vây quanh xem em đi nặng."
Khi nói chuyện, tôi đã cố gắng nhưng không nhịn được liền bùm bùm chảy phân khiến các anh trai nhân viên phòng cháy bên cạnh đều cười.
Tôi càng vùi đầu xuống thấp, khóc càng lợi hại hơn, "Hu hu hu, thật sự xin lỗi, buổi chiều em ăn quá nhiều hải sản nên bị tiêu chảy."
Nghê Nhạc Hiên tiếp tục động tác trong tay, lấy sữa tắm bôi lên mông tôi đang bị dính chặt trên bồn cầu.
Tuy cách một lớp khăn bông, tuy anh đã cẩn thận khống chế không chạm tay vào mông tôi, nhưng có lẽ do tôi quá nhạy cảm, vẫn cảm thấy độ ấm từ tay anh.
Mặc dù anh còn đeo găng tay.
Phòng vệ sinh hầu hết ở địa phương đều đóng cửa sổ, tôi ngửi trong không khí có mùi thối khiến mọi người buồn nôn, hận không thể tìm một cái thùng phi chui vào.
"Nếu không xả nước đi? Mùi khó ngửi quá..." Tôi yếu ớt nói.
Đúng là khiến các anh trai phòng cháy phải chịu khổ mà.
"Đừng quấy rối." Nghê Nhạc Hiên nói theo đầy lí lẽ, "Xả nước càng có nhiều vi khuẩn, thử đứng lên xem nào."
Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, hít sâu, bàn chân dùng sức, những tất cả đều là phí công.
Không còn cách nào, Nghê Nhạc Hiên bèn tiếp tục ngồi xuống đấu tranh với bồn cầu.
Tuy tôi quay lưng về phía anh nhưng vẫn tưởng tượng ra được vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc của anh.
Thật khó để khiến anh kiên nhẫn ở chung một phòng với tôi như vậy, nếu không phải trong tình cảnh xấu hổ như vậy thì tốt rồi.
Đang lúc cảm thấy khổ sở đau lòng đến cực điểm, Nghê Nhạc Hiên bỗng vỗ vỗ mông của tôi.
Tôi nhịn nhịn lại thứ ở trong ruột, đang bị anh cách một lớp khăn bông vừa xoa vừa vỗ.
Tuy biết anh làm như vậy để tôi dễ thoát khỏi vồn cầu, nhưng mà sự xấu hổ vẫn cứ đâm thẳng lên não.
"Đừng, đừng vỗ, vô dụng thôi." Tôi yếu ớt như ruồi muỗi kêu nói, "Các anh không phải mang dụng cụ sao? Nếu có hay cắt bồn cầu đi?"
Tôi tình nguyện hi sinh cái bồn cầu còn hơn để đối tượng thầm mến cách một tấm vải ngồi vuốt ve mông mình.
Không đợi tôi đồng ý, nhóm anh trai phòng cháy bên ngoài đi tìm máy cắt, ở bên tai vang lên một trận ầm ầm phía sau, bồn cầu hút phân dần dần biến dạng.
Tôi chậm rãi nâng mông lên, trong tâm đang chuẩn bị một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái khi đứng lên, phịch một tiếng lại ngồi xuống.
Nghê Nhạc Hiên và các anh trai nhân viên phòng cháy đang có mặt: "..."
Tôi tiếp tục che mặt xin lỗi: "Thật sự xin lỗi! Ngồi lâu khiến chân tôi tê rần, hu hu hu."
Sau đó, anh trai phòng cháy một phải một trái đỡ tôi đứng lên, Nghê Nhạc Hiên một tay đỡ mông tôi một tay đỡ bồn cầu, quay đầu đi, phi lễ chớ nhìn.
"Từ từ thôi, không lại choáng đầu." Nghê Nhạc Hiên dặn dò.
Tôi muốn nhanh lên cũng không được, nửa người dưới như quỷ ám, chỉ có thể nhờ vào các anh trai phòng cháy đỡ đứng lên.
Nhưng mà...
Chiết tiệt, bụng ở dưới lại nổi lên một trận đau đớn.
Xin đó, nhịn xuống!
"Phụt..."
Cuối cùng vẫn không nhịn được, tôi thả từ mông ra một mùi thối um tùm.
Vừa quay đầu, chiếc khăn đang che mông của tôi kia, từ màu trắng chuyển thành màu vàng cứt.
Trên tay Nghê Nhạc Hiên, cũng toàn là một màu vàng bẩn thỉu kia.
Hu hu hu, tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!
2
Trừ Nghê Nhạc Hiên, tất cả anh trai phòng cháy ở đó chắc đều đang nhịn cười.
Sắc mặt bọn họ từ đỏ biến thành xanh, khẳng định là họ đã nhịn cười rất là vất vả.
Tôi dọn sạch đống tàn cục kia thì ở trên giường lăn mười mấy vòng, cuối cùng lấy hết can đảm vào Wechat của Nghê Nhạc Hiên.
"Thật sự rất xin lỗi anh QAQ, em không nghĩ tới việc tặng anh một cục phân, thật sự rất xin lỗi!"
Khoảng mười phút sau anh ấy mới trả lời tôi: "Vì nhân dân phục vụ, không cần để trong lòng."
Là anh nhất quyết nói lời lạnh nhạt.
Tôi bỗng cảm thấy có chút mất mát.
Không ngại việc anh bảo tôi nhớ mua thuốc cũng được nha.
Anh cũng không để ý tôi sự việc bất ngờ này.
Không có việc gì không có việc gì, Nghê Nhạc Hiên là một đại thẳng nam, không thể tưởng tượng ra cái đó.
Tôi cứ vậy tự an ủi chính mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi dạo vòng quanh trong siêu thị ba tiếng đồng hồ, nhân lúc đội phòng cháy đến giờ nghỉ trưa bèn mang một túi lớn đồ ăn vặt đi vào.
Một túi lớn toàn đồ ăn vặt là tôi mang đi cảm ơn các anh trai phòng cháy đã hỗ trợ, một túi lớn nữa là tôi cố ý mua cho Nghê Nhạc Hiên.
"Có việc gì sao?" Nghê Nhạc Hiên bị đồng đội xô đẩy lại đây, lạnh nhạt hỏi.
Tôi dùng hai tay đem túi đồ lớn dâng lên, cúi vuông người xuống một cái thật mạnh.
"Thật sự xin lỗi! Em biết anh có thói ở sạch nên mua rất nhiều nước rửa tay, xà phòng, còn nó nước sát trùng, cồn tiêu độc!"
Nghê Nhạc Hiên đúng thật là có thói ở sạch, chẳng qua khi làm nhân viên phòng cháy anh vẫn luôn kiềm chế, chỉ chờ cho đến khi có thời gian của riêng mình thì nó mới phát tác.
Ánh mắt tôi trộm nhìn tay của anh, trắng bệch.
Khẳng định từ hôm qua trở về phải rửa kĩ các ngón tay rất nhiều lần.
Tưởng tượng thôi đã khiến tôi cảm thấy mình đầy nghiệp chướng, đầu lại cúi xuống càng thấp.
Nghê Nhạc Hiên cướp lại hết đống đồ ăn vặt đã phát cho các đồng đội vơ vào túi sau đó nhét lại vào trong lồng ngực tôi, nói:
"Chúng tôi sẽ không bắt người dân phục vụ cho từng đường kim mũi chỉ, tôi đã nói rồi, trợ giúp em là vì dân mà phục vụ, em cũng không cần phải để ở trong lòng."
"Em... em chỉ muốn cảm ơn các anh, nếu anh không cần, thì, coi như em cảm ơn người khác." Anh đối xử lạnh nhạt khiến tôi có chút đau khổ.
"Những người khác cũng sẽ không cần." Anh trả lời.
Vẫn là đồng đội anh sợ tôi xấu hổ, vỗ vỗ vai anh: "Không sao, mọi người đều là bạn bè cả, bạn bè thì mời nhau chút đồ ăn vặt thì bình thường mà."
Nghê Nhạc Hiên vẫn tỏ thái độ.
Tôi cúi đầu, có chút muốn khóc.
Khẽ cắn môi, quay đầu đưa túi đồ cho Lục Vưu - cháu trai của ông nội tôi, cũng công tác ở đội phòng cháy, nó dựa vào tuổi gọi tôi là chị.
"Chị mua cho em, em cùng mọi người chia nhau đi." Tôi nói.
Cuối cùng, tôi tặng phòng cháy một lá cờ.
Buổi tối, tôi chán đến chết nên lướt video ngắn, bạn thân bỗng gọi cho tôi:
"Xem [Thật là vi mô] đang nổi nào! Mông cậu bị kẹt ở bồn cầu cũng bị viết vào!"
Tôi: QAQ
Trước dân mạng nổi cái gì cũng không quan trọng, nhưng cái [Thật là vi mô] ấy lại được dân mạng quan tâm, mà tôi chính là tình địch của tên phụ trách hoạt động đợt trước.
Tôi nhanh chóng tìm được bài viết đang là tâm điểm.
Mới đẩy lên là một đoạn phỏng vấn với Nghê Nhạc Hiên.
"Chúng tôi nghe nói hôm qua có một bạn nữ bị kẹt ở bồn cầu, cứu viện gần một giờ, đội phòng cháy có muốn phổ cập khoa học một chút tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa không?"
"Cố gắng mua một cái bồn cầu thật lớn. Nếu không cẩn thận bị kẹt, vui lòng gọi ngay cho 119."
Cố gắng mua một cái bồn cầu thật lớn...
Cố gắng mua một cái bồn cầu thật lớn...
Cố gắng mua một cái bồn cầu thật lớn...
Mấy chữ này ở trong đầu tôi nhảy nhót, tôi hung hăng đập đầu vài cái vào thành giường.
Vì cái gì mà sự việc chết tiệt này lại xảy ra trên người tôi chứ!
3
Người xui xẻo thì đến việc uống nước cũng bị sặc nha.
Hơn 10 giờ tối, sau khi tham gia hoạt động Hán phục, tôi mua một bát bún ốc mang về ngôi nhà nhỏ.
Sau đó, tôi bị rơi vào trong đường cống.
Trời ơi, giờ đã là thế kỉ 21 rồi mà vẫn có người đi trộm nắp cống! Mà vì sao đèn đường hỏng vẫn chưa có người đến sửa kịp thời?
Cũng trách tôi nữa, chỉ lo bát bún ốc mà không lo nhìn đường.
Đầu tiên là một tiểu tiên nữ thân mặc Hán phục, giờ thì hay rồi, là một cô gái người đầy nước cống với mùi bún ốc và trứng.
Từ trên xuống dưới toàn là sợi bún ốc.
Tôi chủ động gọi 119, tầm nửa ngày mấy chữ "Có thể đừng để Nghê Nhạc Hiên đến đây được không" cũng không nói thành lời.
Các anh trai phòng cháy bận rộn như vậy, mình lại kén các chọn canh thì đúng là không biết điều.
Xuống cứu vớt tôi vẫn là Nghê Nhạc Hiên.
Trong bóng tối tôi vẫn cảm nhận được anh đang nhíu chặt mày lại.
Nếu không phải nhờ công việc tu dưỡng thì hiện tại anh đã trở mặt với tôi rồi.
Anh đem dây thừng quấn vào người tôi rồi ôm eo của tôi.
Dưới sự trợ giúp của đồng đội, chúng tôi dần được kéo lên.
Tôi gắt gao ôm anh, mới nhớ được đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc thân mật như thế này!
Nhưng mà, tôi cảm thấy trên tay nhão nhão dính dính, không nhịn được chùi chùi lên người Nghê Nhạc Hiên, đi lên trên thì mới ngẩn người nhớ ra người mình toàn nước cống.
Tôi muốn chết mất, so với mùi bún ốc thì giờ mùi nước cống còn nặng hơn.
Nghê Nhạc Hiên ghét nhất những mùi nặng, lần đầu tiên thấy tôi ăn bún ốc anh liền nhíu mày mấy lần, cuối cùng nín thở tránh ra xa.
Lần sau tôi ăn bún ốc đều cố trốn tránh anh.
Hiện tại sắc mặt anh trắng bệch đứng ở một bên, một tay lấy giấy lau đi cánh tay toàn nước cống, nhìn giống muốn nôn ra nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Tôi không dám bước gần thêm chút nữa, cảm ơn mấy lần rồi nhanh chân chạy đi.
Trốn được vào một góc mời dừng lại lén lau nước mắt.
Bát bún ốc đổ mất khiến tôi đau lòng quá, chân cũng đau mà mông cũng đau.
Tốt nhất vẫn là nên đi mua thuốc trước.
Tôi xoay người muốn đến tiệm thuốc, lòng bàn chân bỗng trượt một cái, một chân hụt vào một cái lỗ, không nhổ lên được.
"Cô gái à, may chúng tôi vẫn còn ở miệng cống bên kia đánh dấu phòng lại có người ngã xuống, còn chưa đi xa."
Một đại ca đã đứng tuổi một bên đào cái lỗ một bên nói.
"Cô cũng quá xui rồi, về sau đi đường nhớ nhìn đường đấy."
Tôi không dám phản bác, gật đầu liên tiếp.
Khoé mắt nhìn trộm Nghê Nhạc Hiên, anh đứng một bên cũng phụ một tay.
Một chút quan tâm anh cũng không dành cho tôi.
Tôi hít hít cái mũi: "Thật sự rất xin lỗi, tôi về sau nhất định sẽ chú ý, không thêm phiền toái cho các anh nữa."
Có lẽ cảm nhận được tôi đang khóc nức nở, đại ca đào hố an ủi: "Không sao, vẫn chưa phải thêm phiền toái gì đâu, chỉ là muốn cô về sau chú ý cho an toàn thôi."
Đại ca nhấc chân tôi lên, còn cẩn thận giúp tôi phủi đi đất đá.
"Có bị trẹo không? Có cần đi bệnh viện không?" Đại ca hỏi.
"Không không không không cần! Cảm ơn các anh!" Tôi cố gắng đứng lên, cố nén cái chân đau, khập khiễng rời đi.
Đi được khoảng năm sáu phút, đằng sau chắc là không còn ai để ý đâu nhỉ?
Tôi dừng bước chân, trán lấm tấm mồ hôi.
Cổ chân đau như sắp gãy đến nơi.
Bản thân còn tỏ vẻ mạnh mẽ, biết thế bảo muốn đi cho xong.
Lúc tôi rưng rưng muốn tiếp tục đi thì Nghê Nhạc Hiên từ phía sau bỗng đỡ tôi.
"Tôi đưa em đi bệnh viện."
Tôi quay đầu lại, đội trưởng bọn họ còn vẫy vẫy tay với tôi.
Nghê Nhạc Hiên đưa tôi an toàn trở vè nhà, tôi mời hắn vào uống một ly trà thì bị hắn từ chối.
Du Đào đang ngủ say không biết sao tỉnh dậy, nhảy ra ngoài cọ cọ lên người anh.
Du Đào là một con Corgi.
Nó bị chủ vứt đi thành chó hoang, sau đấy tự chui đầu vào một cái bình rồi được đội phòng cháy cứu, đem về nuôi.
Tôi nghe nói bọn họ muốn tìm một người chủ cho nó bèn nhận về.
"Anh xem, nó cũng rất nhớ anh, nếu không anh vào... ngồi một chút?" Tôi nói lại lần nữa.
Nghê Nhạc Hiên xoa xoa cái đầu chó của Du Đào, nhìn tối nhíu mày nói: "Đêm hôm khuya khoắt không nên mời một chàng trai về nhà, em vẫn còn đang sống một mình."
Anh xụ mặt giống y hệt chủ nhiệm hồi cấp 2 của tôi lúc dạy dỗ.
Tôi lập tức im lặng không dám nói thêm.
"Còn nữa," anh vỗ mông Du Đào để nó chạy vào tiếp tục ngủ, "Tôi không hy vọng em vì muốn tôi chú ý mà năm lần bảy lượt chiếm dụng tài nguyên công cộng, đây thật sự là một loạt hành vi ngớ ngẩn, mong em tự trọng!"
Anh đem "tự trọng" nhấn thật mạnh khiến tôi vô cùng sửng sốt.
"Anh cảm thấy, mấy ngày nay em xui xẻo như vậy, tất cả là vì em cố ý sao?" Tôi cúi đầu, giọng nói không tránh được cũng nhỏ hơn.
Sau đó tôi "ầm" một tiếng đóng cửa lại, người dựa vào cánh cửa vô lực trượt xuống.
Nghê Nhạc Hiên biết tôi yêu thầm anh ấy, từ trong ra ngoài đều muốn cự tuyệt tôi, cho nên tôi vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Mấy lần xui xẻo đều là thật, vậy mà anh ấy lại tưởng tôi cố ý.
"Đồ khốn!" Tôi vừa khóc vừa mắng.
Du Đào bên cạnh vẫn nhìn tôi mà trợn mắt chó.
Anh ấy cũng không thèm nghĩ, làm gì có cô gái nào tự nguyện trước người mình yêu thầm mà trêu đùa tính mạng không!
(Bộ mới bộ mới!!! Nó ngắn thôi hihi
Từ đồng phục đến váy cưới, từ thiếu nữ yêu thầm trở thành vợ.
Xem xét tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì là...
Cuộc đời đã chấm hết, tôi bị mắc kẹt trên bồn cầu khi đi vệ sinh, có lẽ về sau không dám gặp ai nữa.
Đến cứu tôi là một anh trai của bên phòng cháy, thế nhưng đó là trúc mã tôi đã yêu thầm tám năm.
1
"Em run cái gì?" Nghê Nhạc Hiên hỏi tôi.
Tôi xấu hổ lấy tay che mặt mình, nức nở nói: "Em đang vui vẻ, khi còn sống lại được nhiều anh đẹp trai như vậy vây quanh xem em đi nặng."
Khi nói chuyện, tôi đã cố gắng nhưng không nhịn được liền bùm bùm chảy phân khiến các anh trai nhân viên phòng cháy bên cạnh đều cười.
Tôi càng vùi đầu xuống thấp, khóc càng lợi hại hơn, "Hu hu hu, thật sự xin lỗi, buổi chiều em ăn quá nhiều hải sản nên bị tiêu chảy."
Nghê Nhạc Hiên tiếp tục động tác trong tay, lấy sữa tắm bôi lên mông tôi đang bị dính chặt trên bồn cầu.
Tuy cách một lớp khăn bông, tuy anh đã cẩn thận khống chế không chạm tay vào mông tôi, nhưng có lẽ do tôi quá nhạy cảm, vẫn cảm thấy độ ấm từ tay anh.
Mặc dù anh còn đeo găng tay.
Phòng vệ sinh hầu hết ở địa phương đều đóng cửa sổ, tôi ngửi trong không khí có mùi thối khiến mọi người buồn nôn, hận không thể tìm một cái thùng phi chui vào.
"Nếu không xả nước đi? Mùi khó ngửi quá..." Tôi yếu ớt nói.
Đúng là khiến các anh trai phòng cháy phải chịu khổ mà.
"Đừng quấy rối." Nghê Nhạc Hiên nói theo đầy lí lẽ, "Xả nước càng có nhiều vi khuẩn, thử đứng lên xem nào."
Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, hít sâu, bàn chân dùng sức, những tất cả đều là phí công.
Không còn cách nào, Nghê Nhạc Hiên bèn tiếp tục ngồi xuống đấu tranh với bồn cầu.
Tuy tôi quay lưng về phía anh nhưng vẫn tưởng tượng ra được vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc của anh.
Thật khó để khiến anh kiên nhẫn ở chung một phòng với tôi như vậy, nếu không phải trong tình cảnh xấu hổ như vậy thì tốt rồi.
Đang lúc cảm thấy khổ sở đau lòng đến cực điểm, Nghê Nhạc Hiên bỗng vỗ vỗ mông của tôi.
Tôi nhịn nhịn lại thứ ở trong ruột, đang bị anh cách một lớp khăn bông vừa xoa vừa vỗ.
Tuy biết anh làm như vậy để tôi dễ thoát khỏi vồn cầu, nhưng mà sự xấu hổ vẫn cứ đâm thẳng lên não.
"Đừng, đừng vỗ, vô dụng thôi." Tôi yếu ớt như ruồi muỗi kêu nói, "Các anh không phải mang dụng cụ sao? Nếu có hay cắt bồn cầu đi?"
Tôi tình nguyện hi sinh cái bồn cầu còn hơn để đối tượng thầm mến cách một tấm vải ngồi vuốt ve mông mình.
Không đợi tôi đồng ý, nhóm anh trai phòng cháy bên ngoài đi tìm máy cắt, ở bên tai vang lên một trận ầm ầm phía sau, bồn cầu hút phân dần dần biến dạng.
Tôi chậm rãi nâng mông lên, trong tâm đang chuẩn bị một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái khi đứng lên, phịch một tiếng lại ngồi xuống.
Nghê Nhạc Hiên và các anh trai nhân viên phòng cháy đang có mặt: "..."
Tôi tiếp tục che mặt xin lỗi: "Thật sự xin lỗi! Ngồi lâu khiến chân tôi tê rần, hu hu hu."
Sau đó, anh trai phòng cháy một phải một trái đỡ tôi đứng lên, Nghê Nhạc Hiên một tay đỡ mông tôi một tay đỡ bồn cầu, quay đầu đi, phi lễ chớ nhìn.
"Từ từ thôi, không lại choáng đầu." Nghê Nhạc Hiên dặn dò.
Tôi muốn nhanh lên cũng không được, nửa người dưới như quỷ ám, chỉ có thể nhờ vào các anh trai phòng cháy đỡ đứng lên.
Nhưng mà...
Chiết tiệt, bụng ở dưới lại nổi lên một trận đau đớn.
Xin đó, nhịn xuống!
"Phụt..."
Cuối cùng vẫn không nhịn được, tôi thả từ mông ra một mùi thối um tùm.
Vừa quay đầu, chiếc khăn đang che mông của tôi kia, từ màu trắng chuyển thành màu vàng cứt.
Trên tay Nghê Nhạc Hiên, cũng toàn là một màu vàng bẩn thỉu kia.
Hu hu hu, tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!
2
Trừ Nghê Nhạc Hiên, tất cả anh trai phòng cháy ở đó chắc đều đang nhịn cười.
Sắc mặt bọn họ từ đỏ biến thành xanh, khẳng định là họ đã nhịn cười rất là vất vả.
Tôi dọn sạch đống tàn cục kia thì ở trên giường lăn mười mấy vòng, cuối cùng lấy hết can đảm vào Wechat của Nghê Nhạc Hiên.
"Thật sự rất xin lỗi anh QAQ, em không nghĩ tới việc tặng anh một cục phân, thật sự rất xin lỗi!"
Khoảng mười phút sau anh ấy mới trả lời tôi: "Vì nhân dân phục vụ, không cần để trong lòng."
Là anh nhất quyết nói lời lạnh nhạt.
Tôi bỗng cảm thấy có chút mất mát.
Không ngại việc anh bảo tôi nhớ mua thuốc cũng được nha.
Anh cũng không để ý tôi sự việc bất ngờ này.
Không có việc gì không có việc gì, Nghê Nhạc Hiên là một đại thẳng nam, không thể tưởng tượng ra cái đó.
Tôi cứ vậy tự an ủi chính mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi dạo vòng quanh trong siêu thị ba tiếng đồng hồ, nhân lúc đội phòng cháy đến giờ nghỉ trưa bèn mang một túi lớn đồ ăn vặt đi vào.
Một túi lớn toàn đồ ăn vặt là tôi mang đi cảm ơn các anh trai phòng cháy đã hỗ trợ, một túi lớn nữa là tôi cố ý mua cho Nghê Nhạc Hiên.
"Có việc gì sao?" Nghê Nhạc Hiên bị đồng đội xô đẩy lại đây, lạnh nhạt hỏi.
Tôi dùng hai tay đem túi đồ lớn dâng lên, cúi vuông người xuống một cái thật mạnh.
"Thật sự xin lỗi! Em biết anh có thói ở sạch nên mua rất nhiều nước rửa tay, xà phòng, còn nó nước sát trùng, cồn tiêu độc!"
Nghê Nhạc Hiên đúng thật là có thói ở sạch, chẳng qua khi làm nhân viên phòng cháy anh vẫn luôn kiềm chế, chỉ chờ cho đến khi có thời gian của riêng mình thì nó mới phát tác.
Ánh mắt tôi trộm nhìn tay của anh, trắng bệch.
Khẳng định từ hôm qua trở về phải rửa kĩ các ngón tay rất nhiều lần.
Tưởng tượng thôi đã khiến tôi cảm thấy mình đầy nghiệp chướng, đầu lại cúi xuống càng thấp.
Nghê Nhạc Hiên cướp lại hết đống đồ ăn vặt đã phát cho các đồng đội vơ vào túi sau đó nhét lại vào trong lồng ngực tôi, nói:
"Chúng tôi sẽ không bắt người dân phục vụ cho từng đường kim mũi chỉ, tôi đã nói rồi, trợ giúp em là vì dân mà phục vụ, em cũng không cần phải để ở trong lòng."
"Em... em chỉ muốn cảm ơn các anh, nếu anh không cần, thì, coi như em cảm ơn người khác." Anh đối xử lạnh nhạt khiến tôi có chút đau khổ.
"Những người khác cũng sẽ không cần." Anh trả lời.
Vẫn là đồng đội anh sợ tôi xấu hổ, vỗ vỗ vai anh: "Không sao, mọi người đều là bạn bè cả, bạn bè thì mời nhau chút đồ ăn vặt thì bình thường mà."
Nghê Nhạc Hiên vẫn tỏ thái độ.
Tôi cúi đầu, có chút muốn khóc.
Khẽ cắn môi, quay đầu đưa túi đồ cho Lục Vưu - cháu trai của ông nội tôi, cũng công tác ở đội phòng cháy, nó dựa vào tuổi gọi tôi là chị.
"Chị mua cho em, em cùng mọi người chia nhau đi." Tôi nói.
Cuối cùng, tôi tặng phòng cháy một lá cờ.
Buổi tối, tôi chán đến chết nên lướt video ngắn, bạn thân bỗng gọi cho tôi:
"Xem [Thật là vi mô] đang nổi nào! Mông cậu bị kẹt ở bồn cầu cũng bị viết vào!"
Tôi: QAQ
Trước dân mạng nổi cái gì cũng không quan trọng, nhưng cái [Thật là vi mô] ấy lại được dân mạng quan tâm, mà tôi chính là tình địch của tên phụ trách hoạt động đợt trước.
Tôi nhanh chóng tìm được bài viết đang là tâm điểm.
Mới đẩy lên là một đoạn phỏng vấn với Nghê Nhạc Hiên.
"Chúng tôi nghe nói hôm qua có một bạn nữ bị kẹt ở bồn cầu, cứu viện gần một giờ, đội phòng cháy có muốn phổ cập khoa học một chút tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa không?"
"Cố gắng mua một cái bồn cầu thật lớn. Nếu không cẩn thận bị kẹt, vui lòng gọi ngay cho 119."
Cố gắng mua một cái bồn cầu thật lớn...
Cố gắng mua một cái bồn cầu thật lớn...
Cố gắng mua một cái bồn cầu thật lớn...
Mấy chữ này ở trong đầu tôi nhảy nhót, tôi hung hăng đập đầu vài cái vào thành giường.
Vì cái gì mà sự việc chết tiệt này lại xảy ra trên người tôi chứ!
3
Người xui xẻo thì đến việc uống nước cũng bị sặc nha.
Hơn 10 giờ tối, sau khi tham gia hoạt động Hán phục, tôi mua một bát bún ốc mang về ngôi nhà nhỏ.
Sau đó, tôi bị rơi vào trong đường cống.
Trời ơi, giờ đã là thế kỉ 21 rồi mà vẫn có người đi trộm nắp cống! Mà vì sao đèn đường hỏng vẫn chưa có người đến sửa kịp thời?
Cũng trách tôi nữa, chỉ lo bát bún ốc mà không lo nhìn đường.
Đầu tiên là một tiểu tiên nữ thân mặc Hán phục, giờ thì hay rồi, là một cô gái người đầy nước cống với mùi bún ốc và trứng.
Từ trên xuống dưới toàn là sợi bún ốc.
Tôi chủ động gọi 119, tầm nửa ngày mấy chữ "Có thể đừng để Nghê Nhạc Hiên đến đây được không" cũng không nói thành lời.
Các anh trai phòng cháy bận rộn như vậy, mình lại kén các chọn canh thì đúng là không biết điều.
Xuống cứu vớt tôi vẫn là Nghê Nhạc Hiên.
Trong bóng tối tôi vẫn cảm nhận được anh đang nhíu chặt mày lại.
Nếu không phải nhờ công việc tu dưỡng thì hiện tại anh đã trở mặt với tôi rồi.
Anh đem dây thừng quấn vào người tôi rồi ôm eo của tôi.
Dưới sự trợ giúp của đồng đội, chúng tôi dần được kéo lên.
Tôi gắt gao ôm anh, mới nhớ được đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc thân mật như thế này!
Nhưng mà, tôi cảm thấy trên tay nhão nhão dính dính, không nhịn được chùi chùi lên người Nghê Nhạc Hiên, đi lên trên thì mới ngẩn người nhớ ra người mình toàn nước cống.
Tôi muốn chết mất, so với mùi bún ốc thì giờ mùi nước cống còn nặng hơn.
Nghê Nhạc Hiên ghét nhất những mùi nặng, lần đầu tiên thấy tôi ăn bún ốc anh liền nhíu mày mấy lần, cuối cùng nín thở tránh ra xa.
Lần sau tôi ăn bún ốc đều cố trốn tránh anh.
Hiện tại sắc mặt anh trắng bệch đứng ở một bên, một tay lấy giấy lau đi cánh tay toàn nước cống, nhìn giống muốn nôn ra nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Tôi không dám bước gần thêm chút nữa, cảm ơn mấy lần rồi nhanh chân chạy đi.
Trốn được vào một góc mời dừng lại lén lau nước mắt.
Bát bún ốc đổ mất khiến tôi đau lòng quá, chân cũng đau mà mông cũng đau.
Tốt nhất vẫn là nên đi mua thuốc trước.
Tôi xoay người muốn đến tiệm thuốc, lòng bàn chân bỗng trượt một cái, một chân hụt vào một cái lỗ, không nhổ lên được.
"Cô gái à, may chúng tôi vẫn còn ở miệng cống bên kia đánh dấu phòng lại có người ngã xuống, còn chưa đi xa."
Một đại ca đã đứng tuổi một bên đào cái lỗ một bên nói.
"Cô cũng quá xui rồi, về sau đi đường nhớ nhìn đường đấy."
Tôi không dám phản bác, gật đầu liên tiếp.
Khoé mắt nhìn trộm Nghê Nhạc Hiên, anh đứng một bên cũng phụ một tay.
Một chút quan tâm anh cũng không dành cho tôi.
Tôi hít hít cái mũi: "Thật sự rất xin lỗi, tôi về sau nhất định sẽ chú ý, không thêm phiền toái cho các anh nữa."
Có lẽ cảm nhận được tôi đang khóc nức nở, đại ca đào hố an ủi: "Không sao, vẫn chưa phải thêm phiền toái gì đâu, chỉ là muốn cô về sau chú ý cho an toàn thôi."
Đại ca nhấc chân tôi lên, còn cẩn thận giúp tôi phủi đi đất đá.
"Có bị trẹo không? Có cần đi bệnh viện không?" Đại ca hỏi.
"Không không không không cần! Cảm ơn các anh!" Tôi cố gắng đứng lên, cố nén cái chân đau, khập khiễng rời đi.
Đi được khoảng năm sáu phút, đằng sau chắc là không còn ai để ý đâu nhỉ?
Tôi dừng bước chân, trán lấm tấm mồ hôi.
Cổ chân đau như sắp gãy đến nơi.
Bản thân còn tỏ vẻ mạnh mẽ, biết thế bảo muốn đi cho xong.
Lúc tôi rưng rưng muốn tiếp tục đi thì Nghê Nhạc Hiên từ phía sau bỗng đỡ tôi.
"Tôi đưa em đi bệnh viện."
Tôi quay đầu lại, đội trưởng bọn họ còn vẫy vẫy tay với tôi.
Nghê Nhạc Hiên đưa tôi an toàn trở vè nhà, tôi mời hắn vào uống một ly trà thì bị hắn từ chối.
Du Đào đang ngủ say không biết sao tỉnh dậy, nhảy ra ngoài cọ cọ lên người anh.
Du Đào là một con Corgi.
Nó bị chủ vứt đi thành chó hoang, sau đấy tự chui đầu vào một cái bình rồi được đội phòng cháy cứu, đem về nuôi.
Tôi nghe nói bọn họ muốn tìm một người chủ cho nó bèn nhận về.
"Anh xem, nó cũng rất nhớ anh, nếu không anh vào... ngồi một chút?" Tôi nói lại lần nữa.
Nghê Nhạc Hiên xoa xoa cái đầu chó của Du Đào, nhìn tối nhíu mày nói: "Đêm hôm khuya khoắt không nên mời một chàng trai về nhà, em vẫn còn đang sống một mình."
Anh xụ mặt giống y hệt chủ nhiệm hồi cấp 2 của tôi lúc dạy dỗ.
Tôi lập tức im lặng không dám nói thêm.
"Còn nữa," anh vỗ mông Du Đào để nó chạy vào tiếp tục ngủ, "Tôi không hy vọng em vì muốn tôi chú ý mà năm lần bảy lượt chiếm dụng tài nguyên công cộng, đây thật sự là một loạt hành vi ngớ ngẩn, mong em tự trọng!"
Anh đem "tự trọng" nhấn thật mạnh khiến tôi vô cùng sửng sốt.
"Anh cảm thấy, mấy ngày nay em xui xẻo như vậy, tất cả là vì em cố ý sao?" Tôi cúi đầu, giọng nói không tránh được cũng nhỏ hơn.
Sau đó tôi "ầm" một tiếng đóng cửa lại, người dựa vào cánh cửa vô lực trượt xuống.
Nghê Nhạc Hiên biết tôi yêu thầm anh ấy, từ trong ra ngoài đều muốn cự tuyệt tôi, cho nên tôi vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Mấy lần xui xẻo đều là thật, vậy mà anh ấy lại tưởng tôi cố ý.
"Đồ khốn!" Tôi vừa khóc vừa mắng.
Du Đào bên cạnh vẫn nhìn tôi mà trợn mắt chó.
Anh ấy cũng không thèm nghĩ, làm gì có cô gái nào tự nguyện trước người mình yêu thầm mà trêu đùa tính mạng không!
(Bộ mới bộ mới!!! Nó ngắn thôi hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.