Chương 27: Thích người không thích mình... chính là một trò chơi nực cười !
Nhật Hy
04/01/2021
Vì không muốn để Hàn Mặc Thần ở cùng Tiếu Sam, cô ta mới nói mình sẽ dạy bơi cho Tiếu Sam, thật không ngờ... Tiếu Sam lại bơi tệ đến vậy, dù dạy đến thế nào thì cô vẫn luôn đạp nước tung tóe rồi chìm ngỉm.
Mỗi lần Lâm Tần Y lợi dụng việc dạy bơi làm cho Tiếu Sam uống nước thì Tiếu Sam cũng không nằm im chịu chết, thậm chí còn giả vờ vùng vẫy sau đó kéo cả người Tần Y xuống nước chung với mình, tuy không bị uống nước, nhưng mà đầu tóc và cả người cô ta thê thảm đến đáng thương. Còn Tiếu Sam, qua vài lần bị chìm liền biết nín thở để không bị uống nước nữa.
Còn việc bơi sao ?
Vẫn chưa !
Cuối cùng thì sức chịu đựng của Lâm Tần Y cũng kết thúc, cô ta tức giận bỏ lên bờ. Tiếu Sam khúc khích cười đi theo sau.
Giang Cửu và Hàn Mặc Thần cũng lên, Giang Cửu ngồi xuống bên cạnh Lâm Tần Y, lấy chiếc khăn bông trắng quàng lên người cô
" Chỉ là dạy bơi thôi mà sao trông cậu thê thảm thế hả ? ". Giang Cửu cười to.
Lâm Tần Y hậm hực cầm khăn lau người không trả lời. Bẩn chết được !
Tiếu Sam nín cười ôm lấy cái phao con vịt. Hừ, muốn chỉnh bản cô nương sao, xem ta chỉnh lại chết ngươi ! Hắc hắc.
Hàn Mặc Thần nhìn qua nhìn lại một hồi, lại thấy cái bản mặt đắc chí của ai đó, trong lòng buồn cười muốn chết, đồ ngốc !
" Được rồi, chúng ta về khách sạn thôi, chiều đi trung tâm thương mại nữa ! "
" Yeahh, về thôi ! ". Tiếu Sam tiếp tục tung tăng ôm phao về khách sạn.
Hàn Mặc Thần nhìn dáng vẻ của cô chỉ biết cười lắc đầu đầy dung túng. Một lần nữa lại khiến Lâm Tần Y tức giận thêm tức giận, phía sau lại là ánh mắt chua xót của Giang Cửu...
Rốt cuộc thì bọn họ... là thế nào chứ ?
Thích người không thích mình... chính là một trò chơi nực cười !
\*\*\*
Bảy ngày ở biển. Vui chơi thỏa thích, giận dữ vô cớ, lặng thầm chua xót... cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.
Ngày trở về nhà, Lâm Tần Y và Giang Cửu cũng cùng đi, dù sao không thể ở khách sạn mãi được.
Giang Cửu về biệt thự của ba cậu ta, còn Lâm Tần Y ở nhà cậu của cô ta - Lâm Gia.
Trở lại đi học, nhận kết quả, đúng là không ngoài dự đoán. Tiếu Sam thi thực sự tốt, ngoại trừ Ngữ văn !
Cho nên, cô đã rất tự động mua bánh kẹo dụ dỗ Hàn Mặc Thần trước, nếu không....
Cô vẫn còn nhớ rất rõ lời đe dọa của hắn... Tiếu Sam lắc đầu, cô vẫn chưa muốn chết đâu huhu !
Buổi tối, Tiếu Sam ôm một đống bánh kẹo đứng trước ban công la lớn
" Tiểu Thần, mau ra đây, chúng ta nhậu ăn mừng chiến thắng nào ! "
Ba mẹ Hàn + ông bà Tiếu đang trong phòng khách : "...". Con dâu/ con gái chúng ta thật mạnh mẽ.
Hàn Mặc Thần chậm rãi bước ra, nhìn đống đồ ăn vặt lộn xộn ở sàn ban công, rồi lại nhìn Tiếu Sam đang mặc bộ đồ ngủ bông con vịt, hắn phì cười
" Lại còn bảo không phải, chính là như thế ! "
Tiếu Sam chống nạnh
" Còn không phải là quà của cậu mua lúc ở trung tâm thương mại sao ? Đừng nói nhiều, mau ra đây ! "
Hàn Mặc Thần ngồi xuống sàn, nhanh chóng lột trần sự thật
" Đừng tưởng tớ không biết điểm Ngữ Văn của cậu rất thấp ! "
Tiếu Sam chột dạ, vội vàng phản bác
" Đó không phải là do cậu dạy quá tệ sao, chẳng phải mấy môn kia của tớ rất tốt đó thôi, tớ... sẽ không bị phạt, đúng không ? ".
Hàn Mặc Thần im lặng, cố gắng tạo dáng vẻ hết sức nghiêm nghị nhìn cô, trong lòng một trăm lần tự nhủ
" Không được mềm lòng, không được mềm lòng ! "
Tiếu Sam nhìn bộ dạng của Hàn Mặc Thần liền bị dọa sợ, cô lập tức đem bánh kẹo tới
" Nào nào, thầy Hàn, ăn bánh nào, chúng ta là bạn tốt đúng không, sẽ không tính toán những con số vụn vặt đó đúng không ? Nào nào, uống miếng nước ! "
Trước sự nhiệt tình của Tiếu Sam, cộng thêm bộ dáng tức cười của cô trong cái áo ngủ bông con vịt, hoàn toàn thành công phá vỡ bức tường nghiêm nghị Hàn Mặc Thần xây dựng.
Hàn Mặc Thần cầm chai nước, chậm rãi mở nắp uống một ngụm, sau đó trước sự căng thẳng của Tiếu Sam, làm vẻ khó xử nói
" Còn tùy vào thái độ của cậu đã ! Haizz, tự nhiên vai mỏi ghê ! "
Tiếu Sam rất tự giác lập tức nhảy tới đấm bóp vai cho Hàn Mặc Thần.
Sau đó chính là một chuỗi như thế này...
" Trời thật nóng ! " - Ai đó cầm quạt phe phẩy
" Muốn chơi game quá đi, nhưng điện thoại lại để quên trong phòng mất rồi ! " - Lạch bạch chạy vào phòng tìm điện thoại.
" Muốn nghe kể chuyện quá ! " - Tự động cầm sách kể chuyện
" Tự nhiên dạo này cảm thấy bài Con vịt ngốc nghếch rất hay ! " - Hậm hực mở nhạc.
" Lại muốn xem múa con vịt nữa rồi ~ "
Tiếu Sam : " Không thể ! "
Mỗi lần Lâm Tần Y lợi dụng việc dạy bơi làm cho Tiếu Sam uống nước thì Tiếu Sam cũng không nằm im chịu chết, thậm chí còn giả vờ vùng vẫy sau đó kéo cả người Tần Y xuống nước chung với mình, tuy không bị uống nước, nhưng mà đầu tóc và cả người cô ta thê thảm đến đáng thương. Còn Tiếu Sam, qua vài lần bị chìm liền biết nín thở để không bị uống nước nữa.
Còn việc bơi sao ?
Vẫn chưa !
Cuối cùng thì sức chịu đựng của Lâm Tần Y cũng kết thúc, cô ta tức giận bỏ lên bờ. Tiếu Sam khúc khích cười đi theo sau.
Giang Cửu và Hàn Mặc Thần cũng lên, Giang Cửu ngồi xuống bên cạnh Lâm Tần Y, lấy chiếc khăn bông trắng quàng lên người cô
" Chỉ là dạy bơi thôi mà sao trông cậu thê thảm thế hả ? ". Giang Cửu cười to.
Lâm Tần Y hậm hực cầm khăn lau người không trả lời. Bẩn chết được !
Tiếu Sam nín cười ôm lấy cái phao con vịt. Hừ, muốn chỉnh bản cô nương sao, xem ta chỉnh lại chết ngươi ! Hắc hắc.
Hàn Mặc Thần nhìn qua nhìn lại một hồi, lại thấy cái bản mặt đắc chí của ai đó, trong lòng buồn cười muốn chết, đồ ngốc !
" Được rồi, chúng ta về khách sạn thôi, chiều đi trung tâm thương mại nữa ! "
" Yeahh, về thôi ! ". Tiếu Sam tiếp tục tung tăng ôm phao về khách sạn.
Hàn Mặc Thần nhìn dáng vẻ của cô chỉ biết cười lắc đầu đầy dung túng. Một lần nữa lại khiến Lâm Tần Y tức giận thêm tức giận, phía sau lại là ánh mắt chua xót của Giang Cửu...
Rốt cuộc thì bọn họ... là thế nào chứ ?
Thích người không thích mình... chính là một trò chơi nực cười !
\*\*\*
Bảy ngày ở biển. Vui chơi thỏa thích, giận dữ vô cớ, lặng thầm chua xót... cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.
Ngày trở về nhà, Lâm Tần Y và Giang Cửu cũng cùng đi, dù sao không thể ở khách sạn mãi được.
Giang Cửu về biệt thự của ba cậu ta, còn Lâm Tần Y ở nhà cậu của cô ta - Lâm Gia.
Trở lại đi học, nhận kết quả, đúng là không ngoài dự đoán. Tiếu Sam thi thực sự tốt, ngoại trừ Ngữ văn !
Cho nên, cô đã rất tự động mua bánh kẹo dụ dỗ Hàn Mặc Thần trước, nếu không....
Cô vẫn còn nhớ rất rõ lời đe dọa của hắn... Tiếu Sam lắc đầu, cô vẫn chưa muốn chết đâu huhu !
Buổi tối, Tiếu Sam ôm một đống bánh kẹo đứng trước ban công la lớn
" Tiểu Thần, mau ra đây, chúng ta nhậu ăn mừng chiến thắng nào ! "
Ba mẹ Hàn + ông bà Tiếu đang trong phòng khách : "...". Con dâu/ con gái chúng ta thật mạnh mẽ.
Hàn Mặc Thần chậm rãi bước ra, nhìn đống đồ ăn vặt lộn xộn ở sàn ban công, rồi lại nhìn Tiếu Sam đang mặc bộ đồ ngủ bông con vịt, hắn phì cười
" Lại còn bảo không phải, chính là như thế ! "
Tiếu Sam chống nạnh
" Còn không phải là quà của cậu mua lúc ở trung tâm thương mại sao ? Đừng nói nhiều, mau ra đây ! "
Hàn Mặc Thần ngồi xuống sàn, nhanh chóng lột trần sự thật
" Đừng tưởng tớ không biết điểm Ngữ Văn của cậu rất thấp ! "
Tiếu Sam chột dạ, vội vàng phản bác
" Đó không phải là do cậu dạy quá tệ sao, chẳng phải mấy môn kia của tớ rất tốt đó thôi, tớ... sẽ không bị phạt, đúng không ? ".
Hàn Mặc Thần im lặng, cố gắng tạo dáng vẻ hết sức nghiêm nghị nhìn cô, trong lòng một trăm lần tự nhủ
" Không được mềm lòng, không được mềm lòng ! "
Tiếu Sam nhìn bộ dạng của Hàn Mặc Thần liền bị dọa sợ, cô lập tức đem bánh kẹo tới
" Nào nào, thầy Hàn, ăn bánh nào, chúng ta là bạn tốt đúng không, sẽ không tính toán những con số vụn vặt đó đúng không ? Nào nào, uống miếng nước ! "
Trước sự nhiệt tình của Tiếu Sam, cộng thêm bộ dáng tức cười của cô trong cái áo ngủ bông con vịt, hoàn toàn thành công phá vỡ bức tường nghiêm nghị Hàn Mặc Thần xây dựng.
Hàn Mặc Thần cầm chai nước, chậm rãi mở nắp uống một ngụm, sau đó trước sự căng thẳng của Tiếu Sam, làm vẻ khó xử nói
" Còn tùy vào thái độ của cậu đã ! Haizz, tự nhiên vai mỏi ghê ! "
Tiếu Sam rất tự giác lập tức nhảy tới đấm bóp vai cho Hàn Mặc Thần.
Sau đó chính là một chuỗi như thế này...
" Trời thật nóng ! " - Ai đó cầm quạt phe phẩy
" Muốn chơi game quá đi, nhưng điện thoại lại để quên trong phòng mất rồi ! " - Lạch bạch chạy vào phòng tìm điện thoại.
" Muốn nghe kể chuyện quá ! " - Tự động cầm sách kể chuyện
" Tự nhiên dạo này cảm thấy bài Con vịt ngốc nghếch rất hay ! " - Hậm hực mở nhạc.
" Lại muốn xem múa con vịt nữa rồi ~ "
Tiếu Sam : " Không thể ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.