Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Chương 10: Chiếc ô chắp vá

Oai Bột Thiết Thụ

25/12/2020

truc-ma-lao-cong-khong-nhin-thay-duoc-10-0

Chương 10: Chiếc ô chắp vá

Edit: Tĩnh Nhạc

Beta: Tĩnh Nhạc

Sau lưng Hạ tổng xuất hiện một cái bóng.

Chỉ mơ hồ, gần như không nhìn ra hình dáng gì, nhưng có một đôi mắt lạnh băng nhìn Đỗ Hạ.

"Có thể sao?" - Đỗ Hạ nhìn quang ảnh phản chiếu của người kia.

Cái dù đen vẫn giữ nguyên vị trí, vừa vặn chắn cho Đỗ Hạ, chính hắn nhưng vòng qua dù, trực tiếp hướng Hạ tổng mà đi đến.

Bàn làm việc to lớn bằng gỗ đặc căn bản không phải trở ngại đối với Lý Tu Nhan, hắn nhẹ nhàng bước lên mặt bàn, mũi chân giẫm ngọc thiềm há mồm rộng nuốt vàng phun bạc. Đôi con ngươi hắn lạnh lẽo như không có tình người, ở khoảng cách gần nhìn Hạ tổng, nhưng hoàn toàn u ám không lấy một hình ảnh, hắn quay lưng lại với Đỗ Hạ, lộ ra một nụ cười có chút tàn nhẫn với Hạ tổng.

Hạ tổng chỉ có thể thấy một hồi lạnh rung, nhưng không thấy người xuất hiện từ lâu trước mặt hắn.

"A..." - Hạ tổng bỗng nhiên ôm cổ của mình, hắn không kìm được mà lùi lại.

Chẳng biết từ lúc nào có một cái bóng xuất hiện trên cổ Hạ tổng, đang từ từ siết chặt. Đỗ Hạ nhìn không rõ ràng lắm, nhưng cậu có thể chắc rằng, đôi mắt kia vẫn như có như không nhìn chăm chăm cậu, mang theo hàn ý âm trầm cùng sự ngoan độc khó hiểu.

Ánh mặt trời bị ngăn cản bên ngoài cửa sổ sát đất lớn, văn phòng có diện tích không nhỏ này của Hạ tổng lúc này như con thuyền trên biển có thể lật bất cứ lúc nào, nhiệt độ vô cùng thấp, cũng chẳng có lối thoát nào.

"A nhan." - Đỗ Hạ nhìn người nọ vẫn không nhúc nhích, không tự chủ được lo lắng, nhưng cậu không dám đi khỏi phần che chắn của cái dù, cặp mắt sau lưng Hạ tổng kia khóa chặt trên người cậu, bất cứ lúc nào cũng đang tìm cơ hội.

Người đang đứng trên ngọc thiềm quay đầu lại, trong đôi con ngươi thoáng lập lòe ánh sáng, hướng phía Đỗ Hạ cười cười, lại nhanh chóng quay đi. Hắn duỗi cánh tay tái nhợt vô hình, chuẩn xác túm lấy cái bóng sau lưng Hạ tổng, mạnh mẽ kéo một cái.

Trong nháy mắt đó, Hạ tổng tựa hồ nhìn thấy có một đôi tay rất ưa nhìn xuất hiện bên cạnh hắn, tiếp theo cơ thể được buông lỏng, trên cổ nhưng lưu lại dấu vết màu đen rõ ràng.

Một tay người nọ giữ cái bóng màu đen, vật nọ giống như một đám sương mù có mắt. Đỗ Hạ nhìn thấy mặc dù bị đổi hướng, cặp mắt kia vẫn như cũ bám theo cậu, nhưng lại bị Lý Tu Nhan mang đi càng lúc càng xa.

Tay hắn xuyên qua cửa sổ sát đất, vật trong tay bị triệt để phơi dưới ánh mặt trời.

Đoàn sương mù như nước gặp khí nóng, chậm rãi bốc hơi dần rồi biến mất, chỉ có cặp mắt kia từ đầu chí cuối vẫn dính trên người Đỗ Hạ. Ác ý không chút kiêng dè che giấu theo thân thể biến mất mà càng trở nên mãnh liệt, Đỗ Hạ thế mà lại có loại cảm giác áp bức không chỗ trốn, mặc dù bản thân hiện tại vẫn cực kì an toàn.

"Phốc", con mắt vào thời khắc cuối cùng xuyên qua thân thể Lý Tu Nhan, thẳng đến chỗ Đỗ Hạ. Dù đen che chắn nhìn qua đáng tin như vậy, lúc này lại trực tiếp bị đâm ra một cái lỗ thủng, con mắt nọ một đường thẳng tắp lao về phía trái tim Đỗ Hạ!

Vật này không phải thứ chỉ có thể nhìn thấy bằng ảnh phản chiếu qua gương, mà là chân thực tồn tại! Ý thức được điều này, Đỗ Hạ cảm giác mình lẽ ra có thể ngăn cản, cậu nhanh chóng đưa tay chụp tới, nhưng có một đôi tay còn nhanh hơn ngăn tay Đỗ Hạ lại, tiếp theo đặt trước trái tim cậu, ngăn cặp mắt kia. Lúc này, Đỗ Hạ có thể nhìn thấy trong nháy mắt ấy, đôi tay của người trước mặt xuất hiện rõ ràng.



Cuối cùng, con mắt kia bị bắt được, "Phốc" một tiếng bị bóp nát, sau đó ném xuống đất.

Mắt thấy tay Lý Tu Nhan bị thiêu cháy, lộ ra một cái lỗ to lớn dữ tợn, nhưng rất nhanh, hắn đã quay lưng không cho Đỗ Hạ nhìn, lại nghiêng mặt, trưng ra một mặt vui mừng.

Hắn đang giả ngu, Đỗ Hạ biết lần này là bản thân làm liên lụy, trong lòng chan chat khó chịu.

"Gọi Đôn Hậu đại sư đến đây đi." - Đỗ Hạ đề nghị.

Rốt cục cũng an toàn, Hạ tổng ngồi trên ghế salông, hiếm thấy không duy trì phong độ, nhìn qua trông như ông chú cao tuổi đã qua 40, "Kỳ thực tòa nhà kia ta đi qua một lần, sau đó không trở lại là bởi vì... Ta luôn cảm thấy có con mắt ở mọi thời khắc nhìn chằm chằm ta. Tiểu Hạ, những kế hoạch kia cậu cứ chọn tùy ý, lần này coi như ta cảm tạ cậu."

Giảng đạo nhân sinh không thành, còn được người ta cứu, lão lưu manh thích giả vờ giả vịt cũng để cậu qua trạm.

Hiểu được ý trong lời nói của Hạ tổng, Đỗ Hạ cũng lập tức cáo từ, đường đường là Hạ tổng, bộ dáng lúc này lại chật vật e sợ nên hắn cũng không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy. Có điều, trước khi đi, Đỗ Hạ vẫn đánh bạo nói: "Hạ tổng, nếu tiện...có thể mua một bộ quần áo bằng giấy trát, một cái dù hoa nhỏ màu xanh, một xấp giấy trát thông dụng, một bao giấy diêm, tiền giấy cùng hương nến gửi đến nhà tôi không?"

"Ta sẽ an bài." - Hạ tổng có chút uể oải phất tay.

Nhanh chóng chạy đến phòng toilet riêng, xác định xung quanh không có ai, Đỗ Hạ lập tức nghiêm mặt nói: "Đưa em xem tay anh một chút."

Buồng ngăn cách nhỏ rất chật chội, một người đứng còn được, thêm người nữa thành ra phải chen chúc, hơn nữa, hắn rất chú ý thân thể của chính mình, tận lực không để trùng lên Đỗ Hạ, thế nên, cũng chỉ có thể dựa lưng lên góc tối đứng, tư thế có chút kỳ quái. Tay hắn để sau lưng không nhúc nhích, quay mặt nhìn cửa phòng ngăn, không nhìn vào mắt Đỗ Hạ.

"Em biết anh bị thương, em xem qua có được không? Chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp. A...nếu có bệnh viện cho quỷ là tốt rồi... Em nhất định sẽ đưa anh đi..." - Đỗ Hạ nhỏ giọng lầu bầu, "Có muốn tìm mấy thứ thích hợp kia đến cho anh ăn không..."

Tay hắn chớp mắt bưng kín miệng cậu, tay còn lại cũng xuất hiện trước mặt Đỗ Hạ. Cái lỗ bị đốt thành ban nảy đã nhỏ đi rất nhiều, có thể nhìn ra là đang khôi phục. Người nọ còn huơ huơ ngón tay biểu thị không gì đáng lo.

Nhưng, nhìn qua vẫn khiến người nào đó đau lòng.

"Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa, vật kia em rõ ràng cũng có thể bắt được..." - Đỗ Hạ hít sâu một hơi, nói như thế.

Bàn tay hoàn hảo nọ rời khỏi môi Đỗ Hạ, đặt lên vị trí của trái tim cậu, nhẹ dùng lực, tiếp theo liền biến mất.

"Được rồi, em nhớ rồi. Chuyện Hạ tổng đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý, dựa theo hiệu suất làm việc của hắn, phỏng chừng buổi tối chúng ta đã có thể nhận được đồ chuyển phát nhanh." - Đỗ Hạ cố ý hiểu sai.

Nhưng đối phương chính là muốn cậu hiểu ngầm như thế.

Công ty không còn việc gì, Hạ tổng nếu đã nói thế, Đỗ Hạ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, thẳng thắn mang toàn bộ bản kế hoạch đi, trở về cẩn thận nghiên cứu chọn ra bản thích hợp nhất.

Dù đen bị thủng lỗ, nhưng không có năng lực tự hồi phục, thế nhưng còn có thể sử dụng. Đỗ Hạ khi ra bên ngoài, dù sẽ che đỉnh đầu cậu, ngăn khí nóng trong không khí.

Về đến nhà, mở điều hòa, Đỗ Hạ tựa trên ghế salông nghiên cứu kế hoạch, dư quang khóe mắt thoáng nhìn tủ lạnh được mở ra, nguyên liệu nấu ăn bị bàn tay đột ngột xuất hiện lấy ra, liền gọi với sang: "Đừng nấu gừng, em không thích ăn gừng."

Sở dĩ mua gừng, là bởi vì trong nhà còn một người khác yêu thích, chỉ là không có cơ hội làm thành món ăn cũng không có cơ hội ăn mà thôi.

Lúc chuông cửa vang lên, Đỗ Hạ liền biết phải là tiểu ca chuyển phát nhanh, vì trước đó đã liên lạc qua điện thoại. Thùng giấy rất lớn, bên trên không có địa chỉ người gửi, chỉ vẻn vẹn một chữ "Hạ".



"Là người chuyển phát nhanh" - Đỗ Hạ đi tới cửa phòng bếp cười nói.

Động tác chiên xào rất mới lạ, thêm nước tương hơi nhiều, nhưng muối không bỏ quá nhiều, cuối cùng nấu ra món ăn rất đẹp mắt, chỉ là không biết mùi vị ra sao.

Đỗ Hạ ngơ ngác nhìn có chút xuất thần.

Sau khi bà nội mất, Đỗ Hạ đã bắt đầu tự làm cơm, hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn, có lúc sẽ cố ý làm một vài động tác mờ ám hấp dẫn Đỗ Hạ, cảnh tượng như vậy không biết đã lặp lại qua bao nhiêu lần. Nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, người chăm chú xào rau biến thành hắn, Đỗ Hạ thì đứng ở cửa phòng bếp chăm chú nhìn, nhìn hắn có chút ngốc nghếch xào, luống cuống tay chân bật gas, cậu cũng không mở miệng nhắc nhở.

Thức ăn rất nhanh được bày trên bàn, một vài cái nhìn màu sắc không tốt lắm, Đỗ Hạ nhưng mặt không biến sắc mà ăn.

Lấp đầy bụng rồi, Đỗ Hạ cười nói: "So với em lần đầu làm cơm ngon hơn nhiều, mùi vị rất tuyệt!"

Người nọ cười ngượng ngùng, lời Đỗ Hạ hoàn toàn chỉ là khích lệ...

Cơm nước xong, mở thùng chuyển phát nhanh, bên trong quả nhiên đều là thứ Đỗ Hạ nói, một bộ quần áo ra ngoài cùng dù hoa nhỏ và giấy diêm, chờ một chút, còn có một cả xấp giấy trát thông dụng mới.

Nhen lửa hương nến, các món đồ đều chậm rãi thiêu đi, xấp giấy trát thông dụng đặt trong tay Lý Tu Nhan, rốt cục có thể xé một ít dán vào chỗ thủng trên dù đen, chỉ là giấy trát thông dụng có hoa văn hoa cúc, dán lên dù đen nhìn xa xa như một con mắt đang cười.

Ngày kế tiếp là Chủ Nhật, Đỗ Hạ có thể ngủ nướng, mùi của bữa sáng lại làm cho cậu bị hấp dẫn.

"Quay lại mua ít mẫu xương cho chó đất đi." - Đỗ Hạ ăn bữa sáng, cảm giác chó đất khả năng muốn đảm nhiệm nhiệm vụ mua bữa sáng này lâu dài, để nó hỗ trợ không công cũng không tốt.

Người nọ ngồi đối diện Đỗ Hạ, trên người đặc biệt thay dồ ở nhà gần như cùng kiểu dáng với Đỗ Hạ, một tay chống cằm, không hề chớp mắt nhìn Đỗ Hạ, giống như như thế đã đặc biệt thỏa mãn.

Ăn cơm xong, Đỗ Hạ không có ý định ra ngoài, tiếp tục xoắn xuýt với đống kế hoạch, chọn không được, liền thẳng thắn hỏi người bên cạnh: "A nhan, anh nói công việc nào tốt nhất? Cái này có thể giúp em nổi lên, nhưng có một ít yêu cầu cần phản ứng bén nhạy cùng năng lực khống chế hiện trường, kiến thức của em cơ bản không đạt tới..."

Ngón tay người nọ du tẩu khắp các bản kế hoạch, cuối cùng dừng lại, vừa vặn cùng mục tiêu với tầm mắt Đỗ Hạ.

"Phim truyền hình thần quái"

Cả hai đã nghĩ thông, cũng cùng ý kiến với nhau.

"Nhân vật cũng có rất nhiều lựa chọn." - Đỗ Hạ vừa nói vừa lấy ra bản kế hoạch ấy ra, nhẹ nhàng lật mở, "Hạ tổng thực sự là bỏ vốn lớn, loại kế hoạch này trong các lựa chọn từ công ty cao tầng không nhất định có thể bắt gặp, em nhưng có thể trực tiếp chọn lựa được. Được rồi, không cần lộ vẻ mặt kia, em chỉ là nói giỡn, chúng ta lần này cố gắng chọn vai tốt, tranh thủ một bước lên mây, kiếm ra đồng tiền lớn."

"A nhan, anh xem nam nhất cùng nam hai đều rất tuyệt, có điều giống như là nhân vật không hạnh phúc. Đúng là nữ chính rất hạnh phúc, như vậy rất dễ dàng tạo hảo cảm với khán giả, em dám kết luận, nhân vật này nhất định sẽ tìm thiên hậu đến đảm đương, còn phải là phái thực lực..."

"Ồ, anh cũng xem trọng nhân vật nữ chính này?... Em là nam, đương nhiên không thích hợp!... A nhan, đừng đùa, em thấy trang phục anh mới như nữ hài tử ấy."

Ngày Chủ Nhật liền trôi qua trong buổi thảo luận vui vẻ như thế. Sáng thứ Hai, Đỗ Hạ xuất hiện ở văn phòng Hạ tổng, thông báo quyết định của mình.

"Loại phim thần quái này ở quốc nội cũng có thị trường khá lớn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook