Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Chương 2: Qủa nho ngọt ngào

Oai Bột Thiết Thụ

25/12/2020

truc-ma-lao-cong-khong-nhin-thay-duoc-2-0

Chương 2: Quả nho ngọt ngào

editor: Tĩnh Nhạc

beta: Tĩnh Nhạc

Trời nóng hừng hực như muốn đòi mạng, không ít người trong đoàn phim đều hận không thể để vai trần. Rõ ràng lúc trời lạnh thì lạnh đến đáng sợ, nhưng đến khi trời nóng thì nóng cũng chẳng thua kém gì, những đợt khí nóng điên cuồng phả vào mặt thật làm người ta mơ ước đến cái tủ lạnh thân thương(;"д`)ゞ

Đỗ Hạ tựa trên ghế nằm lướt điện thoại, trong tấm bình phong, ngoài Đỗ Hạ còn phảng chiếu một người tay thì cầm ô, tay thì cầm quạt hương bồ thong thả phe phẩy như lão bà bà nhà quê. Từng trận gió mát thổi qua mặt cậu, cuốn đi cái nóng gay gắt của ngày hè. Đỗ Hạ cúi đầu, cười nói: "Anh có biết mệt hay không thế? Giờ này đã chạng vạng rồi, thực sự không còn nóng nữa.". Người nọ chẳng ừ hử gì, chỉ đưa mắt nhìn biểu hiện bản thân không mệt.

"Đỗ Hạ! Hạ tổng có việc tìm cậu kìa!" Tống Hỉ Minh có chút xấu hổ gọi. Nhưng kinh phí của đoàn phim đều là Hạ tổng lo, gã không thể không căng da đầu lại đấy chào hỏi một tiếng, "Cảnh quay tối nay chỉ có một đoạn nhỏ, cậu quay xong rồi thì cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi.". Một phần là phải làm chân chạy vặt cho lão tổng. Một phần cũng là vì không muốn bị đá ra làm quỷ xui xẻo, ăn không ngồi rồi chờ người mới, hậu quả như thế nào thì khỏi cần nói cũng biết.

Cảnh quay buổi tối thế mà thật sự không có gì khó khăn, Đỗ Hạ rất nhanh chóng hoàn thành. Qua màn hình điện thoại, thấy người bên cạnh vẫn luôn cầm ô cùng chiếc quạt hương bồ không ngừng phe phẩy, cậu tựa hồ nhận ra điều gì đó. Trước khi rời khỏi chỗ quay, Đỗ Hạ tốt bụng nhắc nhở: "Buổi tối mọi người nhớ cẩn thận, cố gắng đừng đi đâu một mình."

Hạ tổng không đích thân đến mà phái một chiếc xe đi, tuy nhiên, điểm đậu có chút xa, Đỗ Hạ đi tầm mười phút mới gặp. Vừa mở cửa sau, đập vào mắt đã có một bất ngờ, cậu cười bảo: "Có thể mang cái hộp đặt ra ghế trước chừa phía sau để ngồi được không?"

"Đây là Hạ tổng cố ý gửi cho cậu." Tài xế vội vàng giải thích.

"Cứ dời lên trước đi." Đỗ Hạ mỉm cười.

Bây giờ không cần quá kiêu ngạo (ý muốn nói "mày cứ kiêu ngạo đi", nguyên câu này mang nghĩa mỉa mai), bộ dạng cậu quả thật giống tiểu nhân được sủng ái không thôi – người tài xế vừa chửi thầm vừa dời hộp quà. Hiển nhiên gã ta cũng chẳng ngờ được rằng Hạ tổng đã sớm có hứng thú với Đỗ Hạ này, hơn nữa còn từng bị cậu từ chối.

Thấy ghế sau đã trống, Đỗ Hạ thỏa mãn cúi người vào xe ngồi một bên ghế. Trước người có gió lạnh chợt thổi, mặc dù không thấy, nhưng cậu biết, người kia đã cùng vào và đang ngồi cạnh cậu. Đỗ Hạ cúi đầu lấy điện thoại, mở ứng dụng note đánh chữ: "Một lát gặp Hạ tổng, anh không được hành động thiếu suy nghĩ, tiền lương của đoàn phim còn phải nhờ ở hắn. Đợi ngày đóng máy và khởi chiếu rồi, nếu được, có thể em sẽ làm ầm ĩ một phen. Đến lúc đó, danh tiếng đã có, dù thế nào thì Hạ tổng vẫn sẽ phải tìm cách giữ em lại công ty, vẫn phải phát lương." Đáng tiếc lúc vừa mới tốt nghiệp, cậu mơ mộng mà hồ đồ kí hợp đồng lớn. Nhưng trong giới, người như Hạ tổng quả thật không phải mới lạ gì, ngược lại, kẻ giữ mình quá trong sạch lại là hiếm.

Người kia vươn tay choàng qua vai Đỗ Hạ, trông có chút giống như đang ôm cậu. Hắn hơi nghiêng mặt, nhìn điện thoại trên tay cậu, đưa ngón tay dọc theo dòng chữ trên điện thoại, lướt nhẹ như có như không mà dường như lại cùng tốc độ với ngón tay Đỗ Hạ. Đọc đến hai chữ "tiền lương", hắn khẽ cọ má cậu.

Tự cho là đã thương lượng xong, Đỗ Hạ quay mặt sang cửa kính, cậu phát hiện đèn nê-ông bên ngoài vừa gặp không lâu lại nhiều lần bắt gặp nữa. Lặng lẽ quan sát người tài xế qua kính chiếu hậu chốc lát, xác định gã hẳn là người bình thường, Đỗ Hạ mở miệng: "Anh không nhận ra chúng ta đang bị quỷ dựng tường quấy phá?"

"A? A!!!!", gã tài xế hoảng loạn, chiếc xe không được khống chế đánh lái thành một chữ "S" đến là phong tao.

"Nghe nói quỷ dựng tường sợ lửa, anh thử mở bật lửa xem sao?" Đỗ Hạ chẳng chút sợ hãi nói. Bên cạnh cậu đây đã có sẵn một con, sợ hãi hay không thì cũng sớm quen rồi.

Run run rẫy rẫy lấy ra cái bật lửa, tài xế hùng tráng thế nhưng lại lắc mình biến thành cô vợ nhỏ, "Cái này được không...?"

"Tôi không biết", Đỗ Hạ lắc đầu.



Không biết có phải do con quỷ nghe được Đỗ hạ nói hay không, đèn nê-ông bên ngoài dần biến mất, chỉ còn một mảng đen kịt. Xe như đang chạy đến chốn dã ngoại hoang vu, không có cửa hàng cũng chẳng có thôn xóm. Ngay cả thứ phía dưới là đường nhựa hay cái gì khác cũng không thể xác định, chỉ có màu đen đặc sệt của quỷ dựng tường.

Ngọn lửa duy nhất kia lập lòe rồi vụt tắt, như chút hi vọng mong manh còn sót lại cũng tan biến. Gã tài xế hoảng sắp khóc, "Nhà tôi còn có đứa con gái mới 3 tuổi! Tôi chưa muốn chết! Tôi phải làm gì bây giờ!?"

"Ai bảo phải chết?" Đỗ Hạ vịn ghế dựa, nhướng nửa người lên phía trước, trên mặt thậm chí còn thấp thoáng nét cười - mà trong mắt tài xế lại là quỷ dị, "Tôi có thể giúp anh, nhưng dĩ nhiên phải có "tiền công", không có "tiền công", thì anh nợ tôi một ân tình, kiếp sau phải làm trâu làm ngựa cho người ta để trả lại, thế nào?"

""Tiền công"...gì?", ý thức được Đỗ Hạ có biện pháp, sống lưng gã lần nữa lại thẳng tắp. Thật ra, hồi nhỏ gã có xem phim của Lâm Chí Anh, gã tự thấy bản thân rất có "tiên phong đạo cốt", chỉ tiếc là bố mẹ không cho gã "xuất gia tu hành".

Trên màn hình di động phản chiếu bên cạnh trống không – người nọ đã đi rồi. Đỗ Hạ mở điện thoại, khóe môi hơi nhếch, "Khi về mua một bao giấy diêm, một bộ quần áo thể thao bằng giấy trát cùng một cọc tiền giấy và cả một cái bật lửa gửi đến nhà tôi."

"Được!" Chưa kịp suy nghĩ kĩ những lời Đỗ Hạ nói, người tài xế đã vội vàng đồng ý.

Bóng tối vốn bao trùm chiếc xe chợt nứt toác, lộ ra từng tia sáng. Theo vết nứt đang loang rộng, dãy đèn đường trùng điệp hiện ra, vô số xe lao vụt qua chiếc ô tô, mặt đường nhựa trải dài cùng những cửa hàng và căn nhà hai bên đường, còn có tiếng quảng cáo từ loa phát thanh.

Giống như bóng tối ban nảy cùng đường xá lúc này được nối lại, dung hợp với nhau như vốn chúng không hề tách biệt.

Được thấy lại cảnh vật quen thuộc, gã tài xế nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh sau đó cũng đến được nơi cần đến, tài xế ôm hộp quà xuống xe. Thấy Đỗ Hạ tươi cười xuống xe, trên mặt không có lấy một chút hoảng sợ, gã bất giác nhớ đến "tiền công" quái lạ kia, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng gã, thiếu điều tự làm mất mặt bản thân, thế là gã thấp thỏm liếc nhìn Đỗ Hạ dưới ánh đèn – có bóng, còn rất rõ ràng.

Vì chỉ lo nhìn dưới chân, người tài xế lại không chú ý đến trên cửa kính, kỳ thật Đỗ Hạ không hề đi một mình, mà còn có một người khác bên cạnh. Vị này không có bóng, thậm chí dùng mắt thường nhìn căn bản là không thể thấy!

Hạ tổng năm ngoái 39 tuổi, năm nay tiếp tục nói mình 39. Nhưng hắn chăm sóc bản thân tương đối tốt, với gương mặt đó thì nói là 29 cũng chẳng ai bảo nói ngoa. Mà Hạ tổng đặc biệt thích mấy người giống Đỗ Hạ - sạch sẽ, ưa nhìn, lại có chí khí của nghệ sĩ vừa vào nghề. Trong công ty đồn đãi rằng Hạ tổng xằng bậy với rất nhiều người, thượng vàng hạ cám đều chơi tuốt, bởi vậy thiếu cái gì sẽ tìm cái nấy.

Trừ vấn đề khó nói đó ra, công ty hắn làm ăn rất phát đạt, là lão đại của cả giới, không ai không phục.

"Ta tặng cậu quần áo, sao cậu không thay?" Hạ tổng hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, ưu nhã như quý tộc thời Trung cổ. Đôi mắt kia vô cùng thuần khiết, nếu không nhìn vẻ mặt Đỗ Hạ, cũng có thể lầm tưởng rằng ngài Hạ tổng đây rất quan tâm cấp dưới.

Lặng lẽ co duỗi các khớp ngón tay, Đỗ Hạ không them giả vờ giả vịt với Hạ tổng mà gọn gàng, dứt khoát hỏi: "Hạ tổng, có việc gì cứ nói thẳng, hôm sau tôi còn phải đóng phim, không có thời gian bồi ngài."

Dù Đỗ Hạ căn bản không thể ngăn được, nam nhân cầm ô kia vẫn không có hành động gì, chỉ là ngoại trừ Đỗ Hạ thì chẳng ai thấy hắn, đâm ra có chút ủy khuất.

"Đóng phim vẫn ổn chứ? Ta có thỉnh một cao nhân, đã sắp xếp cho cậu gặp riêng. Bên đoàn phim có chuyện gì cứ trực tiếp nói với hắn." Hạ tổng rất "biết phải trái" nói, biểu tình trên mặt quả thật không thể chê vào đâu được, đúng là đại lưu manh thân kinh bách chiến, ngụy trang vô cùng hoàn hảo.

"Hạ tổng!", gã tài xế vẫn luôn ôm hộp quà đứng làm cảnh bỗng gào lên, gã chùi mặt, nhào đến như gặp được cha đẻ, khóc thảm thiết: "Hạ tổng, ngài nhất định phải thỉnh cao nhân xem xe ngài thường dùng! Ban nảy trên đường đến đây, chúng tôi gặp phải quỷ dựng tường a!"

Chút "đẳng cấp Ảnh đế" trên mặt Hạ tổng rốt cuộc không thể duy trì nữa.

Sở dĩ không đích thân đến địa điểm quay tiếp Đỗ Hạ, ngài Hạ tổng này mặc dù ngoài mặt là biểu cảm ta đây trời sập vẫn bình chân như vại, kỳ thật nội tâm có chút sợ hãi. Tin tức của đoàn phim truyền đến tai hắn hết thảy đều là thật. Những diễn viên từng đóng ở đấy chạy trối chết đến tìm hắn, dù là để làm gì, thì cũng đã có một tiểu Thiên Vương đã hỏng mặt, có thêm mười mấy lão lưu manh nữa đến tìm, thì hắn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà sợ.

Giờ đây còn thêm một người bên ngoài vờ vịt bên trong đã sắp són ra quần cuống cuồng đòi tìm cao nhân là ông chú tài xế này.



Trên màn hình điện thoại, Đỗ Hạ thấy người kia đang rập khuông theo đuôi cậu, làm gì cũng nghiêng mặt đi, dứt khoát không nhìn cậu. Như thế cậu lại có thể dễ dàng nhìn thấy vành tai trăng trắng cùng sườn bên và gò má đẹp mắt như ẩn như hiện giữa những sợi tóc.

Đỗ Hạ vờ như lơ đãng bị tụt lại phía sau, tiến đến gần hắn, thấp giọng nói: "Cao nhân Hạ tổng mời đến không biết có thể thấy được anh không, nếu có thể, anh nhớ phải tạm thời rời đi. Còn có... sườn mặt anh rất đẹp."

Hạ tổng phía trước ngoái lại, Đỗ Hạ lập tức bước nhanh đuổi theo.

Trước khi vào cửa, Đỗ Hạ lặng lẽ liếc nhìn màn hình điện thoại. Người nọ đã không còn là tư thế đầy ủy khuất kia nữa, mà hắn đang cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy sóng mũi cao thẳng.

Gian phòng rất lớn, ghế sô pha hướng mặt vào nhau, một cái đã có người ngồi sẵn, gã tài xế biết thân biết phận chạy ra đứng sau Hạ tổng. Hắn ung dung ngồi ở ghế dành cho ba người, lại hướng Đỗ Hạ ra hiệu cho cậu ngồi bên cạnh. Đỗ Hạ chỉ ngồi sát một bên ghế, vị trí ở giữa để lại cho người nọ, thầm nghĩ như thế thì hắn sẽ không lại làm mình làm mẩy.

"Vị cao nhân này là Lý Đôn Hậu, hiện vẫn đang theo học, ta cơ duyên xảo hợp gặp được ngài." mặc dù không thể gọi Đỗ Hạ ngồi bên cạnh, Hạ tổng ngoài mặt không chút để ý vẫn nhiệt tình giới thiệu: "Đây là nghệ sĩ của công ty tôi – Đỗ Hạ, rất có tiền đồ.". Lễ tiết đứng lên bắt tay, Đỗ Hạ thẳng thắn nhìn vào mắt đối phương. Thấy mắt hắn thẳng tắp, không nhìn sang bên cạnh cậu, Đỗ Hạ thoáng yên tâm.

Song phương đều ngồi xuống, Đỗ Hạ liền quay sang xem gã tài xế. Bản thân chỉ là nghệ sĩ của công ty, có chuyện cần nói cũng phải để sau, hiện tại xe thường dùng của lão tổng xảy ra vấn đề, chắc chắn là việc quan trọng nhất. Gã tài xế lập tức hiểu ý, bật công tắc trở thành Ảnh đế, khoa tay múa chân thuật lại sự tình sống động như thật.

"Bình thường gặp tình huống này, không có cách cụ thể nào để đối phó, tuy nhiên có vài lý do gặp phải: một là đối phương cố ý ngăn chặn thí chủ vì có thứ muốn nhờ vả hoặc muốn hãm hại thí chủ; hai là vô tình chặn phải thí chủ – cái này thì không có gì đáng lo ngại, chỉ cần thoát khỏi chỗ đó là được; cái cuối cùng là có đối tượng thu hút quỷ dựng tường trong xe."

"Ha ha, ngài thật biết đùa, lý do thứ ba... chắc chắn là không phải..."

Tài xế sợ đến muốn hồn phi phách tán, lời nói gửi một bao giấy diêm, một bộ giấy trát cùng một cọc tiền giấy và một cái bật lửa làm "tiền công" đuổi quỷ dựng tường lần nữa hiện lên trong đầu gã. Gã không dám nhìn Đỗ Hạ, lại kìm không được mà nhìn cậu. Mọi người đều cho rằng gã bị dọa sợ vỡ mật, ngược lại Đỗ Hạ có lá gan to, lúc này lại trông khá bình tĩnh.

"Tôi, tôi....." gã tài xế định kể ra yêu cầu kì quái của Đỗ Hạ, ban đầu chuyện này gã vì muốn giữ mặt mũi cho Hạ tổng nên không nói, nhưng hiện tại, hiện tại....

Đỗ Hạ cười khẽ, mà trong mắt tài xế hành động này lại vô cùng quỷ dị, cứ như cậu biết gã nghĩ gì vậy. Gã mở miệng, lại mở miệng, nhưng chẳng thốt lên được một chữ.

Hệt như... có người đang bưng miệng gã, không cho gã nói!

"Phỏng chừng thí chủ bị dọa sợ rồi. Về nhà tắm nước bưởi, nghỉ ngơi một đêm sẽ hết." Lý Đôn Hậu đầy hiểu biết chỉ dẫn, lại lấy ra một cái hoàng phù được cuộn lại đưa cho Đỗ Hạ, "Cái này là bùa bình an, nó sẽ bảo vệ thí chủ."

Không biết có phải là xuất phát từ tư tâm hay không, vì trình độ vị Lý Đôn Hậu này không cao, Hạ tổng cũng chẳng thỉnh hắn đi xem bên đoàn phim, Đỗ Hạ cũng biết điều không mở miệng.

Lý Đôn Hậu đi rồi, Đỗ Hạ sau đó liền rời đi, bộ dáng Hạ tổng trông như muốn đuổi theo. Kết quả là đương lúc định đứng lên, gã tài xế lại bỗng nhiên bùng phát sức lực lao đến ôm chân hắn. Thấy Đỗ Hạ đi rồi, miệng rốt cuộc được thả lỏng, gã lập tức thét lớn: "Hạ tổng! Quỷ dựng tường là do Đỗ Hạ đuổi đi! Hắn, hắn còn bảo tôi phải trả "tiền công" là giấy diêm, tiền giấy, còn có giấy trát! Tên Đỗ Hạ kia... hắn.... hắn...."

"Ngươi muốn nói hắn không phải người? Chẳng lẽ bóng của hắn do ngươi giả thành? Đôn Hậu đại sư cũng đã nói các ngươi là tình cờ gặp phải, không có gì nguy hiểm! Đỗ Hạ thấy ngươi nhát gan, nên mới cố tình hù dọa ngươi!" Hạ tổng hiển nhiên không tin, lại bởi vì gã làm hỏng chuyện củ mình mà nổi giận.

Cơ hội thể hiện bản lĩnh bằng bữa tối với những ánh nến lung linh, nhấm nháp ly rượu vang thơm nồng trong gian phòng lãng mạn... tất cả đều bị gã phá hoại!

Trái nho không thể thưởng thức, quả nhiên luôn là trái nho ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook