Trúc Mã Tương Thanh Mai

Chương 53: Chương 53

Bắc Khuynh

12/03/2016

Thực tập còn một tuần lễ nữa sẽ kết thúc, lúc ăn tối, Tô Hiểu Thần đặc biệt dò xét ý tứ của Tô Khiêm Thành, “Ba, ba thấy con biểu hiện thế nào?”

Tô Khiêm Thành gắp thức ăn cho Hàn Tiêu Ly, nghe vậy đưa mắt nhìn nhìn cô một chút, “Hỏi ba vô dụng, phải xem Tiểu Lý đánh giá như thế nào.” Dứt lời, ông lại nói sang chuyện khác, “Mấy ngày trước ba thấy Tần Chiêu Dương, ở sân bay.”

“A.” Tô Hiểu Thần gật gật đầu, đối với việc này cũng không đặc biệt có hứng thú cho lắm.

Anh đi công tác mặc dù bận rộn, nhưng vẫn luôn dành chút thời gian gọi điện thoại cho cô, thỉnh thoảng còn cao hứng thông báo một chút tiến trình cho cô biết, mất hứng thì chỉ báo kinh độ và vĩ độ để cô tự mình tìm….

Mặc dù nghiêm túc mà nói, ngoại trừ việc không gặp mặt ra, việc bồi đắp tình cảm vẫn luôn tiếp tục.

Tô Khiêm Thành thấy cô không có phản ứng, lại bổ sung thêm một câu, “Còn dẫn theo một cô gái.”

Chiếc đũa trong tay Tô Hiểu Thần hơi dừng một chút, lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm, “Anh ấy cũng đã từng nói qua với con.”

Tô Khiêm Thành như có điều suy nghĩ nhìn nhìn cô, “Có phải xuất hiện nguy cơ tín nhiệm rồi hay không? Vậy thì thật là tốt, đính hôn cũng không cần phải làm nữa, ba và mẹ con có thể cùng đi tham dự Tuần lễ Thời trang.”

Tô Hiểu Thần: “….” Có đúng là ba mẹ ruột không vậy hả?

Đêm Giáng sinh, Tô Hiểu Thần chính thức nghỉ việc.

Tô Khiêm Thành và Hàn Tiêu Ly cùng đi thành phố B, tham gia buổi họp báo khởi động dự án thành phố điện ảnh và truyền hình, thuận tiện ở thành phố B thêm hai ngày.

Tô Hiểu Thần sau khi thu thập xong đồ đạc, Tiểu Lý chịu trách nhiệm đưa cô về, mới vừa đi tới cửa công ty, lại đụng phải một người không nên đụng phải —— Từ Nhu Tình.

Cô ôm hộp đựng đồ hơi có chút kinh ngạc nhìn Từ Nhu Tình thân mật kéo một người đàn ông đi tới, đến gần một chút, cô liền nhận ngay ra được người đàn ông kia, lão tổng của công ty quảng cáo Kha Thụy, Kha Thụy.

Từ Nhu Tình nhìn thấy cô rõ ràng cũng hơi sững sờ, cánh tay khoác tay Kha Thụy cũng bất động thanh sắc thu hồi lại.

Tiểu Lý vốn là đi ngay bên cạnh Tô Hiểu Thần, vừa đi được mấy bước lại phát hiện người không có theo kịp, vừa quay đầu lại liền cảm thấy giờ phút này bầu không khí có chút quỷ dị.

Tô Hiểu Thần nhìn hai người, giọng nói nghiêm túc, “Từ Nhu Tình, có rảnh không?”

Sắc mặt Từ Nhu Tình tựa hồ hơi trầm một chút, nhưng đối mặt với cô là một khuôn mặt ôn nhu. Trong gió rét mùa đông lạnh thấu xương này, cô xinh đẹp, cười với Kha Thụy, “Hôm khác lại đi với anh nha.”

Kha Thụy cũng đánh hơi ra được chút gì đó, thân sĩ mười phần rời đi.

Tiểu Lý nhận lấy hộp đựng đồ từ trong tay Tô Hiểu Thần, “Tôi đem đồ để trong phòng của ông chủ, để cho ông ấy phiền toái một chuyến đi.”

Tô Hiểu Thần cầm cái hộp này quả thực có chút bất tiện, gật đầu một cái, thoáng mỉm cười với Tiểu Lý, “Làm phiền anh rồi.”

Chờ đến khi trước cửa trống trải chỉ còn có cô và Từ Nhu Tình, cô mới ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thở ra một hơi thật sâu, giọng nói có chút không vui: “Cậu với Kha Thụy?”

Từ Nhu Tình thuận tay phất phất một góc áo khoác bị gió thổi lên, hướng cô nhếch nhếch môi cười, “Ở đây không tiện, chúng ta đổi một chỗ khác nói chuyện đi.”

Ở gần công ty có rất nhiều nhà hàng, quán cà phê, cô quen thuộc dẫn Từ Nhu Tình đến quán cà phê bên đường đối diện, đặc biệt chọn lầu hai có nhiều gian nhỏ ngăn cách, chọn chỗ ngồi trước cửa sổ.



Cô đối với hương vị cà phê kỳ thực có chút thưởng thức không đến, lúc nào cũng cảm thấy đắng, cho dù có thêm bao nhiêu đường đi nữa, nhưng vừa đưa vào trong miệng lại vẫn cảm thấy đắng y như vậy.

Thời điểm công tác bận rộn, Tần Chiêu Dương hầu như ngày nào cũng phải uống mấy ly cà phê, nhất là thời điểm Tần Chiêu Dương tự mình pha, lúc nào cô cũng đều lấy ly uống một ngụm, cuối cùng đều đắng đến nhíu mày.

Trước kia Tần Chiêu Dương còn nói, cả người cô đều ngâm trong thùng mật, một ngụm một muỗng mật, như vậy vị ngọt mới tiến vào trong người cô được.

Cô ngửi hương cà phê, sắc mắt cuối cùng cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, lúc này mới hỏi Từ Nhu Tình, “Cậu với Kha Thụy là làm sao?”

Vị trí Từ Nhu Tình vừa vặn dựa vào trong góc, ánh sáng có chút tối, nụ cười trên gương mặt cô thoáng cái liền trở nên giống như những quang ảnh kia, ảm đạm không rõ.

“Uhm, tớ với anh ấy, nói dễ nghe một chút thì là yêu đương.” Giọng điệu cô hiển nhiên, nhấp một ngụm cà phê, bật cười, “Tô Hiểu Thần, cậu đừng xem thường tớ, tớ nhất định làm như vậy, không hối hận.”

Trong khoảng thời gian ngắn Tô Hiểu Thần không biết phải nói cái gì, cứ như vậy nhìn Từ Nhu Tình một hồi lâu, khẽ thở dài, “Nhu Tình, cậu làm sao lại trở thành như vậy.”

“Ba mẹ tớ ly hôn, ba tớ ngay lập tức đi lấy người khác, mẹ tớ cũng liền tái hôn, giống như là hẹn trước vậy, cùng nhau vứt bỏ tớ.” Cô khẽ thở dài, có phiền muộn không nói ra được, “Cậu cũng có thể nói tớ vì đắm mình mà kiếm cớ, tớ cảm thấy trong đầu tớ nhất định là có bệnh rồi….mới có thể nghĩ đến việc không phải nỗ lực ra liền ngồi mát ăn bát vàng, nhưng tớ chỉ là muốn cuộc sống trôi qua khá hơn một chút, để cho bọn họ cũng không thể cười nhạo tớ nữa.”

Cô đã sắc bén không nổi nữa rồi, cho dù là nói đến đây, đáy mắt vẫn là một mảnh mê mang, tựa như bị che phủ bởi một tầng sương, mơ hồ không rõ, “Tớ ở chung một chỗ với Kha Thụy, anh ta có thể cho tớ xe, cho tớ nhà, những thứ đó tớ ít nhất phải phấn đấu vài chục năm mới có được, cho nên tớ mới động lòng, từ bỏ bản thân mình.”

Trong thế giới của Tô Hiểu Thần có lẽ không thể nào hiểu được cái gì gọi là biến đổi lớn, nhịp điệu cuộc sống của cô, từ trước đến sau từng bước một, vừa ổn định lại vừa nhẹ nhàng.

Từ Nhu Tình vẫn luôn là người cô thổ lộ tâm tình, cho dù đã từng bị cô ấy phản bội, vị trí đấy vẫn vậy. Nhưng hôm nay cô nghe Từ Nhu Tình nói những điều này, cô không thể nào cảm động lây được, nhưng cũng lại cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Cô do dự một chút, đưa tay nắm lấy tay Từ Nhu Tình, tay cô hơi lạnh, không thể kiềm chế được khẽ run.

Cô dùng sức một chút, nắm chặt, nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể an ủi được Từ Nhu Tình, cuối cùng, cũng chỉ có thể ngưng mắt nhìn cô như vậy.

“Tớ thực sự rất vui vẻ.” Từ Nhu Tình vẫn cười, “Được rồi, đừng nói chuyện của tớ nữa, còn cậu thì sao nào. Tớ lại nghe nói cậu muốn đính hôn phải không?”

Tô Hiểu Thần mở miệng, làm thế nào cũng không thể nói ra hai chữ “Đúng vậy.”

Từ Nhu Tình rút tay đang bị cô nắm ra, khóe mắt nhẹ nhàng mở, “Có một số người sẽ không cảm thấy chuyện mình làm có bất cứ điều gì sai trái cả, tớ đi sai đường, nhưng cậu không cần phải thay tớ khổ sở gì cả, tớ tự nguyện.”

Tự nhiên trong lòng Tô Hiểu Thần lại dâng lên một cảm giác vô lực, có chút hơi ủ rũ, “Đừng như vậy, không nên ở những năm tháng tốt đẹp nhất của mình tự đi chà đạp chính mình như vậy.”

“Thế nào được coi là chà đạp đây?” Âm cuối của cô hơi cao lên, “Hiện tại, tớ có thể dùng chính mình để đi đổi lấy những thứ này, làm sao lại coi là chà đạp chứ hả? Tớ không giống cậu, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn cái gì cũng dễ như trở bàn tay, hết thảy mọi thứ đều thuận lợi. Tớ chính là muốn làm như vậy, cậu vướng mắc cái gì?”

Thực sự, nếu so với những người trước kia dùng giọng điệu này nói với cô, cô sẽ không ngại ngần hất quai hàm lên mặt vênh váo, hỏi ngược lại người đó, “Tôi sống tốt cũng là lỗi của tôi sao?”

Nhưng bây giờ, đối mặt với Từ Nhu Tình, một câu cô cũng không nói nên lời.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy, gia đình cô cho cô không ít trợ lực, dù cho cô cũng không sử dụng mối quan hệ của gia đình cưỡng cầu quá cái gì, tuy nhiên không thể phủ nhận sự thật này.

Cô không biết Từ Nhu Tình có bao nhiêu yêu thích Trần Thiếu Trác, lại làm như thế nào để trải qua thời gian gian nan kia, cuối cùng là đi lựa chọn con đường này.

Từ Nhu Tình cảm thấy mình làm như vậy không có gì là không tốt, cô tự nhiên cũng là không có lời nào để nói.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời rơi vào trầm mặc.



“Người hồng kỳ không ngã cờ màu phiêu phiêu như Kha Thụy thực sự rất nhiều, theo như nhu cầu mà thôi.” Thanh âm Từ Nhu Tình mềm mại, “Đừng nói chuyện này nữa, cậu còn chưa nói cậu gần đây thế nào rồi.”

“Đoạn thời gian trước tớ có gặp qua Trần Thiếu Trác.” Cô quay mặt lại, thanh âm rất nhẹ, “Cậu ấy vô cùng tốt, cậu cũng vô cùng tốt.”

Từ Nhu Tình hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm tách cà phê trước mặt, “Anh ấy làm sao có thể không tốt được đây.”

“Tớ cũng vô cùng tốt, sắp đính hôn. Chỉ có điều là chưa tốt nghiệp, cũng không có ý định làm công khai, chờ đến khi tớ kết hôn sẽ mời cậu tới có được hay không?” Cô cong cong khóe môi nở nụ cười, lôi kéo tay Từ Nhu Tình, “Cậu đã trở về rồi, có bất cứ chuyện gì cũng có thể đến tìm tớ, cho dù không làm bạn được, những năm tháng kia giữa chúng ta cũng vẫn thật sự tồn tại, xóa sạch không được, tớ cũng không nỡ xóa.”

Dừng một chút, Tô Hiểu Thần hơi thu lại ý cười, “Lần trước tớ nói với cậu không thể làm bạn bè được nữa là vì tớ cảm thấy cậu rất tốt, nhưng hiện tại lại phát hiện có lẽ sẽ có những lậu cậu cần tớ đấy.”

Từ Nhu Tình sửng sốt một chút, hơi có chút thất thố nhìn Tô Hiểu Thần, thật lâu mới nở nụ cười, “Lớp trưởng hồi sơ trung của chúng ta muốn tổ chức họp lớp một lần, có lẽ là khoảng năm sau, đến lúc đó thì cùng đi với tớ chứ?”

Tô Hiểu Thần rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, hỏi: “Có thể mang theo người nhà không?”

Sau khi tạm biệt Từ Nhu Tình, cô ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không có, tâm tình xuống rất thấp. Về đến nhà, cởi áo khoác liền chui vào trong chăn đi ngủ.

Vừa lim dim mắt ngủ liền nhận được điện thoại của Tô Khiêm Thành, hỏi cô ăn cơm chưa, cô dụi dụi mắt liếc nhìn sắc trời bên ngoài, mơ mơ hồ hồ đáp, “Dạ ăn rồi, ăn ở bên ngoài.”

Đầu bên kia Tô Khiêm Thành có lẽ còn có việc bận, dặn dò cô nhớ đóng kỹ các cửa, chú ý giữ ấm liền cúp điện thoại.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại chốc lát, dứt khoát nhấn tắt máy, lại xốc chăn lên chui vào.

Trong mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có người gọi tên cô, cô cố sức muốn tỉnh lại, đấu tranh hồi lâu cũng không thể mở mí mắt ra, dứt khoát cam chịu lại đi ngủ.

Cuối cùng lại bị Tần Chiêu Dương nắm mũi từ trên giường kéo lên, anh đang đứng ở trước giường, sắc mặt bất thiện nhìn cô.

Hôm nay tâm tình Tô Hiểu Thần vốn không tốt, lại thêm đang ngủ say lại bị kéo dậy, không quản người kia là ai, cứ phát hỏa một chút.

Tần Chiêu Dương hiếm khi đụng phải cô trong lúc tức giận cực độ như thế này, tùy ý để cho cô hả giận xong, lúc này mới ngồi xuống bên giường, sờ sờ khuôn mặt ấm áp của cô, nghiêng đầu hôn một cái.

Bị hôn một cái như vậy, Tô Hiểu Thần hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn Tần Chiêu Dương hồi lâu mới phản ứng được, “Làm sao anh lại ở đây?”

Tần Chiêu Dương xoay xoay chìa khóa trong tay, “Mở cửa đi vào.”

Sắc mặt Tô Hiểu Thần càng quỷ dị hơn, “Chìa khóa ở đâu ra!”

“Chìa khóa dự phòng.” Anh nhếch nhếch môi, đem áo vest ngoài cởi ra trực tiếp treo lên trên thành ghế sofa của cô, “Trước khi đi chú đã để lại một cái chìa khóa dự phòng ở nhà anh, nói là sợ em có khi đánh mất chìa khóa, vào nhà không được.”

Tô Hiểu Thần lúc này mới chú ý tới một thân trang phục của anh tựa hồ như là mới vừa từ một nơi quan trọng nào đó về đây, bất quá bây giờ cô cũng không để ý tới việc này lắm, nắm được trọng điểm rất là ngây thơ hỏi: “….Tại sao ba em lại cho rằng em sẽ đánh mất chìa khóa?”

Tần Chiêu Dương cự tuyệt trả lời câu hỏi có chỉ số IQ thấp như vậy, nâng cằm cô lên nhìn nhìn một chút, “Tâm tình không tốt sao? Nói ra đi cho tâm tình đang cao hứng của anh hạ xuống một tí.”

Tô Hiểu Thần trừng mắt, cúi đầu xuống cắn một ngụm vào lòng bàn tay anh. Cắn không đau, chỉ giống như đang chọc lét anh vậy.

Anh cười khẽ một tiếng, vẫn là buông tay ra, vén chăn lên cũng chui vào trong chăn, không biết từ đâu lấy ra một quả táo, đưa tới trước mặt cô, “Tô Hiểu Thần, Giáng Sinh vui vẻ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Tương Thanh Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook