Chương 61
Mộc Kim An
23/09/2023
Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh
Tháng sáu, thời tiết dần nóng lên, sinh viên năm tư đi thực tập cũng bắt đầu quay lại trường, chuẩn bị bảo vệ khóa luận tốt nghiệp.
Đường Hạnh thực tập ở Nhật báo Giang Thành, nhân tiện thuê một phòng ở bên ngoài, cô và Điền Giai Lệ ở cùng nhau, không tính là ở một mình, rất an toàn.
Từ Viên Viên và Ngô Mẫn Nhi cũng ở Giang Thành, lúc không có gì làm bốn người cũng sẽ tụ tập, không có gì khác so với khi còn ở trong trường.
Chỉ khổ Trình Liễm Nhất, thỉnh thoảng anh tới gặp Đường Hạnh, hai người phải tìm nơi khác hẹn hò, giống như đôi tình nhân nhỏ lén lút.
Bốn người gặp lại trong kí túc xá, chuyện đầu tiên cần làm là quét dọn qua, bụi bặm tích tụ cả năm trời bẩn không thể chịu nổi.
Từ Viên Viên kể mấy chuyện thú vị mình gặp trong đài truyền hình, bốn người trò chuyện rất vui vẻ.
“Quét dọn kí túc xá xong chúng ta ra ngoài ăn đi, lâu lắm không tụ tập rồi.” Điền Giai Lệ nói.
Ngô Mẫn Nhi vừa lau bàn vừa nói: “Được.”
Đường Hạnh và Từ Viên Viên không có ý kiến gì, nhao nhao gật đầu.
Tới nhà ăn, Điền Giai Lệ nhìn Đường Hạnh, sau đó bắt đầu kể khổ với hai người còn lại, cô nói không ngừng nghỉ: “Các cậu không biết cái bóng đèn lớn 1200 oát là tớ đây đã khổ sở như thế nào mới sống sót được trong hoàn cảnh ngược chó đâu.”
Mặt Đường Hạnh nóng lên, cảm thấy rất xấu hổ.
Từ Viên Viên bật mode hóng chuyện nhìn Điền Giai Lệ: “Sao vậy sao vậy?”
“Có lần tớ đi phỏng vấn về, thấy hai người họ đang ngồi trên sô pha hôn nồng nhiệt, cảnh đó khiến cái mặt già của tớ đỏ lên luôn.” Điền Giai Lệ nhấp một ngụm trà tiếp tục nói.
Đường Hạnh nghe vậy lập tức nôn nóng, cô vội chạy đến cạnh Điền Giai Lệ, cố gắng che miệng cô nàng lại. “Giai Lệ, cậu đừng nói nữa!”
“Các cậu mau kéo cậu ấy ra giúp tớ!” Điền Giai Lệ giãy giụa nói.
Ngô Mẫn Nhi giữ chặt Đường Hạnh từ phía sau, kéo cô đến chỗ khác, “Nói đi nói đi, nói nhanh.”
“Lúc đó tớ sợ ngây người luôn, một thiếu nữ ngây thơ trong trắng như tớ nào đã nhìn thấy cảnh đời rộng lớn như vậy bao giờ, vì vậy tớ đứng tại chỗ rồi quan sát toàn bộ quá trình luôn.” Điền Giai Lệ cười ha hả.
Đường Hạnh đỡ trán, cô rất tức giận vì chuyện này, lúc đó cô đã nói với Trình Liễm Nhất là không muốn hôn rồi, không biết khi nào Giai Lệ sẽ về. Nhưng rất lâu sau, ngay cả cô cũng mơ màng, cuối cùng vẫn bị người khác thấy.
Khi đó cô xấu hổ trốn vào lòng Trình Liễm Nhất, rất lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên, cho đến khi Trình Liễm Nhất rời đi, cô mới dám nhìn Điền Giai Lệ.
“Sau đó thì sao sau đó thì sao?” Từ Viên Viên thúc giục hỏi.
Điền Giai Lệ cười khà khà: “Tớ tính thời gian, hôn được nửa tiếng, nếu tớ không về còn không biết là bao lâu.”
Từ Viên Viên chuyển tầm mắt sang Đường Hạnh: “Ôi chao! Khả năng của Trình Liễm Nhất tốt đấy.”
Điền Giai Lệ đang uống nước lập tức bị sặc, “Khụ khụ… Viên Viên cậu biết suy nghĩ quá.”
Tai Đường Hạnh đỏ lên, cô che mặt ngồi xuống, vẻ mặt bi thương nói: “Tớ không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!”
“Không sao, yêu đương không phải đều như vậy sao, đừng lo.” Ngô Mẫn Nhi an ủi cô.
Từ Viên Viên đưa cái muôi thành micro đến bên miệng Ngô Mẫn Nhi, “Vậy thì mời một vị đang yêu đương – nữ sĩ Ngô Mẫn Nhi nói cho chúng ta nghe nào.”
Bốn năm đại học, vào năm hai Ngô Mẫn Nhi lại yêu lần nữa, đến giờ vẫn chưa chia tay, tình cảm rất bền vững.
Ngô Mẫn Nhi cười híp mắt đáp: “Chuyện này phải tự mình yêu đương mới lĩnh hội được, kêu các cậu yêu đi thì không chịu.”
Điền Giai Lệ bĩu môi, “Chắc chắn là bạn trai của tớ lạc đường rồi, nên tạm thời không tìm được tớ, chắc chắn là vậy!”
Từ Viên Viên nặng nề gật đầu, “Ừ! Đúng vậy!”
Ăn cơm xong, Trình Liễm Nhất tới đón Đường Hạnh, Đường Hạnh rời đi trong ánh mắt ám muội của ba người.
***
Trên đường đi, Trình Liễm Nhất thấy nãy giờ Đường Hạnh không nói gì thì hỏi: “Sao vậy? Gặp anh không vui à?”
Đường Hạnh kể chuyện vừa xảy ra cho anh, ánh mắt ai oán nhìn Trình Liễm Nhất, “Tại anh hết, trước đấy đã nói anh đừng hôn lâu rồi, nhưng anh lại không nghe.”
Trình Liễm Nhất cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ giọng cười, “Sợ cái gì, chúng ta là người yêu mà, tất nhiên phải làm mấy chuyện đó rồi, người khác cũng có thể nghĩ đến mà. Giống như bây giờ vậy.”
Anh dừng bước, cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Đường Hạnh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đường Hạnh sửng sốt, vội nhìn xung quanh, có không ít sinh viên đang nhìn về bên này, cô hoảng hốt, “Anh làm gì vậy!”
Trình Liễm Nhất bình tĩnh nhìn cô, không hề cảm thấy ngượng ngùng, như là vừa rồi anh đang làm một chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, “Hôn em đó.”
“Đang ở trong trường mà, nhiều người nhìn lắm.” Đường Hạnh lấy tay che mặt, vội vàng nói.
Trình Liễm Nhất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: “Vậy chúng ta tìm một chỗ không người nhé?”
Đường Hạnh tức giận lườm anh, cô tránh khỏi tay anh, sau đó đi thẳng không để ý đến anh nữa.
Trình Liễm Nhất bước nhanh đuổi kịp, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh sai rồi, lần sau khi nào hôn sẽ nói trước, em nói hôn bao lâu thì hôn bấy lâu.”
Đường Hạnh bước chậm lại, cô đẩy Trình Liễm Nhất ra, “Anh không nhịn được à?”
Trình Liễm Nhất lập tức lắc đầu, “Không được.”
“Hừ! Đàn ông quả nhiên là đại móng heo!” Đường Hạnh hừ nói, trước đây cô không nên đồng ý với Trình Liễm Nhất sửa lại tên lưu trong danh bạ, nhìn xem, bây giờ đã lộ nguyên hình rồi.
“Đúng, anh là đại móng heo.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh thừa nhận, “Chỉ có em mới được ăn đại móng heo thôi.”
Đường Hạnh nhìn anh, tuy vẻ mặt Trình Liễm Nhất rất đứng đắn, nhưng câu nói này sao cô lại nghe thấy ý nghĩa khác nhỉ?
Hai người có một khoảng thời gian không gặp mặt, tất nhiên Trình Liễm Nhất không thể buông tha Đường Hạnh.
Dưới lầu kí túc xá mờ tối, Đường Hạnh bị hôn không thở nổi, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ môi của Trình Liễm Nhất, mang theo sự vội vã, như là muốn…
“Nhất Nhất…” Giọng nói của Đường Hạnh cũng bị nụ hôn nóng bỏng nghiền nát, trở nên vỡ vụn.
Nụ hôn qua đi, Trình Liễm Nhất ôm Đường Hạnh, tựa đầu lên vai cô thở dốc, Đường Hạnh vẫn như vậy.
“Sau tốt nghiệp em có muốn về nhà không?” Trình Liễm Nhất thở gấp hỏi.
Đường Hạnh gật đầu: “Vâng, phải gửi đồ về, nhân tiện về thăm ba mẹ, sau đó nộp sơ yếu lý lịch nữa.”
“Ở lại Giang Thành không được sao?” Giọng điệu của Trình Liễm Nhất trầm xuống, anh phải thực tập ở bệnh viện Giang Thành, đương nhiên cũng mong Đường Hạnh ở lại đây.
Đường Hạnh nhẹ nhàng vỗ lưng anh, “Anh yên tâm, cô giáo giới thiệu cho bọn em không ít chỗ làm, đều ở Giang Thành, em sẽ quay lại.”
Nghe được lời đảm bảo này, cuối cùng Trình Liễm Nhất cũng yên tâm.
“Đến lúc đó phải thuê phòng, chúng ta có thể ở chung, tiết kiệm được rất nhiều tiền.” Trình Liễm Nhất thầm tính toán, một phòng ngủ một phòng khách là tốt nhất.
“Không phải anh muốn thi nghiên cứu sinh sao? Còn phải tìm phòng nữa, lúc đó em tìm bạn thuê chung phòng kiểu gì đây.” Đường Hạnh nghĩ.
Trình Liễm Nhất thở dài, sao anh lại quên mất chuyện này, xem ra phải tính trước mới được.
***
Bảo vệ luận án xong, ban cán sự lớp bắt đầu chuẩn bị việc chụp ảnh tốt nghiệp, nhất định phải có ảnh chụp quần áo cử nhân, nhưng những trang phục khác cũng phải có.
Qua nhiều lần tham khảo, ban cán sự lớp chọn thêm hai bộ đồ, một bộ đồng phục học sinh, một bộ lễ phục nhỏ.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, lần đầu Đường Hạnh trang điểm nhẹ nhàng, dưới tay nghề của Ngô Mẫn Nhi, cả phòng đều xinh đẹp như hoa.
Đồ cử nhân rộng thùng thình, các cô mặc đồng phục học sinh trước, chiếc váy ngắn xếp ly với áo ngắn tay màu trắng, cổ áo còn thắt một chiếc nơ.
Đường Hạnh chưa từng mặc chiếc váy ngắn như vậy, có chút không quen, “Có bị lộ không?”
“Mặc quần bảo hộ vào, không lộ đâu.” Ngô Mẫn Nhi xua tay.
Điền Giai Lệ nhìn chằm chằm vào chân Đường Hạnh, trợn mắt, “Tiểu Hạnh Tử, chân cậu đẹp thế, cậu có chắc là Trình Liễm Nhất nhìn thấy sẽ không ghen không?”
Chân Đường Hạnh vừa thẳng tắp lại thon dài, hơn nữa còn mặc váy ngắn xếp ly, thật sự rất đẹp.
“Hâm mộ ghê.” Từ Viên Viên nhìn đôi chân ngắn của mình, khổ sở, “Lát nữa chụp ảnh tớ không đứng cạnh Tiểu Hạnh Tử đâu.”
Điền Giai Lệ cũng vội lắc đầu, “Tớ cũng không.”
Ngô Mẫn Nhi hiên ngang lẫm liệt nói: “Nếu nhất định phải có một người hi sinh, vậy để tớ đi!”
“Được, cảm ơn cậu nha.”
Đường Hạnh ở một bên dở khóc dở cười.
Tập thể lớp chụp một tấm ảnh tốt nghiệp đẹp nhất, mặc đồng phục cử nhân, làm theo lời của nhiếp ảnh gia tung mũ lên trời, đại diện cho bốn năm đại học chính thức kết thúc.
Mặc đồ cử nhân, bốn người nhờ bạn cùng lớp chụp cho họ mấy bức ảnh, sau đó lại đi chụp ảnh với thầy cô.
Đường Hạnh cầm máy ảnh DSLR chụp ảnh.
Khí trời nóng nực, cô đã sớm cởi đồ cử nhân, “Viên Viên, cậu tựa gần Giai Lệ chút.”
Tách, Đường Hạnh nhấn nút chụp ảnh, lưu lại khuôn mặt tươi cười của hai người.
“Tiểu Hạnh Tử, sau lưng cậu kìa.” Điền Giai Lệ nhỏ giọng nói.
Đường Hạnh khó hiểu quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Trình Liễm Nhất đứng đó, chỉ là biểu cảm đó có gì đó không đúng lắm.
“Nhất Nhất, sao anh lại tới đây?” Đường Hạnh vui mừng chạy tới.
Trình Liễm Nhất nhìn chằm chằm chân Đường Hạnh, nhíu mày, “Có phải váy của bọn em hơi ngắn không?”
Đường Hạnh cúi đầu nhìn, bây giờ đã quen rồi, “Đẹp không?”
Cô xoay một vòng, váy lập tức bay lên, Trình Liễm Nhất giật mình, vội đưa tay giúp cô đè váy xuống, vẻ mặt lo lắng bất an không khỏi làm Đường Hạnh cười thành tiếng.
“Yên tâm, em có mặc quần bảo hộ mà.”
“Không an toàn lắm.” Trình Liễm Nhất cau mày, “Đồ cử nhân của em đâu?”
Đường Hạnh lập tức từ chối, “Em không mặc đâu, nóng gần chết.”
Trình Liễm Nhất thở dài thỏa hiệp, “Vậy được rồi.”
“Anh tới đây làm gì?” Đường Hạnh quay lại vấn đề này.
Trình Liễm Nhất mỉm cười, “Tới chúc em tốt nghiệp vui vẻ.”
Đường Hạnh kiêu căng ngẩng đầu, “Cảm ơn nhé, nhưng mà bây giờ em thành đàn chị của anh rồi, em tốt nghiệp trước anh đấy.”
Trình Liễm Nhất buồn cười nhìn cô: “Lý luận hoang đường này em học ở đâu thế?”
“Lý luận hoang đường của Đường thị.” Đường Hạnh không hề chột dạ trả lời.
Trình Liễm Nhất cong môi, “Hôm nay anh tới còn có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Đường Hạnh hỏi.
Trình Liễm Nhất không thừa nước đục thả câu, nói: “Còn nhớ 520 bức thư tình không?”
“Nhớ chứ!” Mắt Đường Hạnh sáng lên, sao cô quên chuyện này được, hai năm qua cô năn nỉ Trình Liễm Nhất rất nhiều lần, nhưng anh không đưa, bây giờ cuối cùng cũng cho cô rồi phải không?
Trình Liễm Nhất lấy bức thư tình cuối cùng trong túi ra, “Em mở ra đi.”
Đường Hạnh đưa máy ảnh cho Trình Liễm Nhất, sau đó không kịp chờ đợi nhận lấy, cô rất tò mò bức thư tình cuối cùng viết gì.
Giấy viết thư chậm rãi mở ra, trên đó chỉ có một câu, nhưng dường như chứa đựng tất cả sự kiên định và của Trình Liễm Nhất.
Hô hấp của Đường Hạnh dừng lại, cô bị câu này làm lòng tê dại.
“Sau khi tốt nghiệp, chúng ta kết hôn đi.” Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng đọc nội dung trong bức thư.
Tháng sáu, thời tiết dần nóng lên, sinh viên năm tư đi thực tập cũng bắt đầu quay lại trường, chuẩn bị bảo vệ khóa luận tốt nghiệp.
Đường Hạnh thực tập ở Nhật báo Giang Thành, nhân tiện thuê một phòng ở bên ngoài, cô và Điền Giai Lệ ở cùng nhau, không tính là ở một mình, rất an toàn.
Từ Viên Viên và Ngô Mẫn Nhi cũng ở Giang Thành, lúc không có gì làm bốn người cũng sẽ tụ tập, không có gì khác so với khi còn ở trong trường.
Chỉ khổ Trình Liễm Nhất, thỉnh thoảng anh tới gặp Đường Hạnh, hai người phải tìm nơi khác hẹn hò, giống như đôi tình nhân nhỏ lén lút.
Bốn người gặp lại trong kí túc xá, chuyện đầu tiên cần làm là quét dọn qua, bụi bặm tích tụ cả năm trời bẩn không thể chịu nổi.
Từ Viên Viên kể mấy chuyện thú vị mình gặp trong đài truyền hình, bốn người trò chuyện rất vui vẻ.
“Quét dọn kí túc xá xong chúng ta ra ngoài ăn đi, lâu lắm không tụ tập rồi.” Điền Giai Lệ nói.
Ngô Mẫn Nhi vừa lau bàn vừa nói: “Được.”
Đường Hạnh và Từ Viên Viên không có ý kiến gì, nhao nhao gật đầu.
Tới nhà ăn, Điền Giai Lệ nhìn Đường Hạnh, sau đó bắt đầu kể khổ với hai người còn lại, cô nói không ngừng nghỉ: “Các cậu không biết cái bóng đèn lớn 1200 oát là tớ đây đã khổ sở như thế nào mới sống sót được trong hoàn cảnh ngược chó đâu.”
Mặt Đường Hạnh nóng lên, cảm thấy rất xấu hổ.
Từ Viên Viên bật mode hóng chuyện nhìn Điền Giai Lệ: “Sao vậy sao vậy?”
“Có lần tớ đi phỏng vấn về, thấy hai người họ đang ngồi trên sô pha hôn nồng nhiệt, cảnh đó khiến cái mặt già của tớ đỏ lên luôn.” Điền Giai Lệ nhấp một ngụm trà tiếp tục nói.
Đường Hạnh nghe vậy lập tức nôn nóng, cô vội chạy đến cạnh Điền Giai Lệ, cố gắng che miệng cô nàng lại. “Giai Lệ, cậu đừng nói nữa!”
“Các cậu mau kéo cậu ấy ra giúp tớ!” Điền Giai Lệ giãy giụa nói.
Ngô Mẫn Nhi giữ chặt Đường Hạnh từ phía sau, kéo cô đến chỗ khác, “Nói đi nói đi, nói nhanh.”
“Lúc đó tớ sợ ngây người luôn, một thiếu nữ ngây thơ trong trắng như tớ nào đã nhìn thấy cảnh đời rộng lớn như vậy bao giờ, vì vậy tớ đứng tại chỗ rồi quan sát toàn bộ quá trình luôn.” Điền Giai Lệ cười ha hả.
Đường Hạnh đỡ trán, cô rất tức giận vì chuyện này, lúc đó cô đã nói với Trình Liễm Nhất là không muốn hôn rồi, không biết khi nào Giai Lệ sẽ về. Nhưng rất lâu sau, ngay cả cô cũng mơ màng, cuối cùng vẫn bị người khác thấy.
Khi đó cô xấu hổ trốn vào lòng Trình Liễm Nhất, rất lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên, cho đến khi Trình Liễm Nhất rời đi, cô mới dám nhìn Điền Giai Lệ.
“Sau đó thì sao sau đó thì sao?” Từ Viên Viên thúc giục hỏi.
Điền Giai Lệ cười khà khà: “Tớ tính thời gian, hôn được nửa tiếng, nếu tớ không về còn không biết là bao lâu.”
Từ Viên Viên chuyển tầm mắt sang Đường Hạnh: “Ôi chao! Khả năng của Trình Liễm Nhất tốt đấy.”
Điền Giai Lệ đang uống nước lập tức bị sặc, “Khụ khụ… Viên Viên cậu biết suy nghĩ quá.”
Tai Đường Hạnh đỏ lên, cô che mặt ngồi xuống, vẻ mặt bi thương nói: “Tớ không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!”
“Không sao, yêu đương không phải đều như vậy sao, đừng lo.” Ngô Mẫn Nhi an ủi cô.
Từ Viên Viên đưa cái muôi thành micro đến bên miệng Ngô Mẫn Nhi, “Vậy thì mời một vị đang yêu đương – nữ sĩ Ngô Mẫn Nhi nói cho chúng ta nghe nào.”
Bốn năm đại học, vào năm hai Ngô Mẫn Nhi lại yêu lần nữa, đến giờ vẫn chưa chia tay, tình cảm rất bền vững.
Ngô Mẫn Nhi cười híp mắt đáp: “Chuyện này phải tự mình yêu đương mới lĩnh hội được, kêu các cậu yêu đi thì không chịu.”
Điền Giai Lệ bĩu môi, “Chắc chắn là bạn trai của tớ lạc đường rồi, nên tạm thời không tìm được tớ, chắc chắn là vậy!”
Từ Viên Viên nặng nề gật đầu, “Ừ! Đúng vậy!”
Ăn cơm xong, Trình Liễm Nhất tới đón Đường Hạnh, Đường Hạnh rời đi trong ánh mắt ám muội của ba người.
***
Trên đường đi, Trình Liễm Nhất thấy nãy giờ Đường Hạnh không nói gì thì hỏi: “Sao vậy? Gặp anh không vui à?”
Đường Hạnh kể chuyện vừa xảy ra cho anh, ánh mắt ai oán nhìn Trình Liễm Nhất, “Tại anh hết, trước đấy đã nói anh đừng hôn lâu rồi, nhưng anh lại không nghe.”
Trình Liễm Nhất cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ giọng cười, “Sợ cái gì, chúng ta là người yêu mà, tất nhiên phải làm mấy chuyện đó rồi, người khác cũng có thể nghĩ đến mà. Giống như bây giờ vậy.”
Anh dừng bước, cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Đường Hạnh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đường Hạnh sửng sốt, vội nhìn xung quanh, có không ít sinh viên đang nhìn về bên này, cô hoảng hốt, “Anh làm gì vậy!”
Trình Liễm Nhất bình tĩnh nhìn cô, không hề cảm thấy ngượng ngùng, như là vừa rồi anh đang làm một chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, “Hôn em đó.”
“Đang ở trong trường mà, nhiều người nhìn lắm.” Đường Hạnh lấy tay che mặt, vội vàng nói.
Trình Liễm Nhất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: “Vậy chúng ta tìm một chỗ không người nhé?”
Đường Hạnh tức giận lườm anh, cô tránh khỏi tay anh, sau đó đi thẳng không để ý đến anh nữa.
Trình Liễm Nhất bước nhanh đuổi kịp, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh sai rồi, lần sau khi nào hôn sẽ nói trước, em nói hôn bao lâu thì hôn bấy lâu.”
Đường Hạnh bước chậm lại, cô đẩy Trình Liễm Nhất ra, “Anh không nhịn được à?”
Trình Liễm Nhất lập tức lắc đầu, “Không được.”
“Hừ! Đàn ông quả nhiên là đại móng heo!” Đường Hạnh hừ nói, trước đây cô không nên đồng ý với Trình Liễm Nhất sửa lại tên lưu trong danh bạ, nhìn xem, bây giờ đã lộ nguyên hình rồi.
“Đúng, anh là đại móng heo.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh thừa nhận, “Chỉ có em mới được ăn đại móng heo thôi.”
Đường Hạnh nhìn anh, tuy vẻ mặt Trình Liễm Nhất rất đứng đắn, nhưng câu nói này sao cô lại nghe thấy ý nghĩa khác nhỉ?
Hai người có một khoảng thời gian không gặp mặt, tất nhiên Trình Liễm Nhất không thể buông tha Đường Hạnh.
Dưới lầu kí túc xá mờ tối, Đường Hạnh bị hôn không thở nổi, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ môi của Trình Liễm Nhất, mang theo sự vội vã, như là muốn…
“Nhất Nhất…” Giọng nói của Đường Hạnh cũng bị nụ hôn nóng bỏng nghiền nát, trở nên vỡ vụn.
Nụ hôn qua đi, Trình Liễm Nhất ôm Đường Hạnh, tựa đầu lên vai cô thở dốc, Đường Hạnh vẫn như vậy.
“Sau tốt nghiệp em có muốn về nhà không?” Trình Liễm Nhất thở gấp hỏi.
Đường Hạnh gật đầu: “Vâng, phải gửi đồ về, nhân tiện về thăm ba mẹ, sau đó nộp sơ yếu lý lịch nữa.”
“Ở lại Giang Thành không được sao?” Giọng điệu của Trình Liễm Nhất trầm xuống, anh phải thực tập ở bệnh viện Giang Thành, đương nhiên cũng mong Đường Hạnh ở lại đây.
Đường Hạnh nhẹ nhàng vỗ lưng anh, “Anh yên tâm, cô giáo giới thiệu cho bọn em không ít chỗ làm, đều ở Giang Thành, em sẽ quay lại.”
Nghe được lời đảm bảo này, cuối cùng Trình Liễm Nhất cũng yên tâm.
“Đến lúc đó phải thuê phòng, chúng ta có thể ở chung, tiết kiệm được rất nhiều tiền.” Trình Liễm Nhất thầm tính toán, một phòng ngủ một phòng khách là tốt nhất.
“Không phải anh muốn thi nghiên cứu sinh sao? Còn phải tìm phòng nữa, lúc đó em tìm bạn thuê chung phòng kiểu gì đây.” Đường Hạnh nghĩ.
Trình Liễm Nhất thở dài, sao anh lại quên mất chuyện này, xem ra phải tính trước mới được.
***
Bảo vệ luận án xong, ban cán sự lớp bắt đầu chuẩn bị việc chụp ảnh tốt nghiệp, nhất định phải có ảnh chụp quần áo cử nhân, nhưng những trang phục khác cũng phải có.
Qua nhiều lần tham khảo, ban cán sự lớp chọn thêm hai bộ đồ, một bộ đồng phục học sinh, một bộ lễ phục nhỏ.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, lần đầu Đường Hạnh trang điểm nhẹ nhàng, dưới tay nghề của Ngô Mẫn Nhi, cả phòng đều xinh đẹp như hoa.
Đồ cử nhân rộng thùng thình, các cô mặc đồng phục học sinh trước, chiếc váy ngắn xếp ly với áo ngắn tay màu trắng, cổ áo còn thắt một chiếc nơ.
Đường Hạnh chưa từng mặc chiếc váy ngắn như vậy, có chút không quen, “Có bị lộ không?”
“Mặc quần bảo hộ vào, không lộ đâu.” Ngô Mẫn Nhi xua tay.
Điền Giai Lệ nhìn chằm chằm vào chân Đường Hạnh, trợn mắt, “Tiểu Hạnh Tử, chân cậu đẹp thế, cậu có chắc là Trình Liễm Nhất nhìn thấy sẽ không ghen không?”
Chân Đường Hạnh vừa thẳng tắp lại thon dài, hơn nữa còn mặc váy ngắn xếp ly, thật sự rất đẹp.
“Hâm mộ ghê.” Từ Viên Viên nhìn đôi chân ngắn của mình, khổ sở, “Lát nữa chụp ảnh tớ không đứng cạnh Tiểu Hạnh Tử đâu.”
Điền Giai Lệ cũng vội lắc đầu, “Tớ cũng không.”
Ngô Mẫn Nhi hiên ngang lẫm liệt nói: “Nếu nhất định phải có một người hi sinh, vậy để tớ đi!”
“Được, cảm ơn cậu nha.”
Đường Hạnh ở một bên dở khóc dở cười.
Tập thể lớp chụp một tấm ảnh tốt nghiệp đẹp nhất, mặc đồng phục cử nhân, làm theo lời của nhiếp ảnh gia tung mũ lên trời, đại diện cho bốn năm đại học chính thức kết thúc.
Mặc đồ cử nhân, bốn người nhờ bạn cùng lớp chụp cho họ mấy bức ảnh, sau đó lại đi chụp ảnh với thầy cô.
Đường Hạnh cầm máy ảnh DSLR chụp ảnh.
Khí trời nóng nực, cô đã sớm cởi đồ cử nhân, “Viên Viên, cậu tựa gần Giai Lệ chút.”
Tách, Đường Hạnh nhấn nút chụp ảnh, lưu lại khuôn mặt tươi cười của hai người.
“Tiểu Hạnh Tử, sau lưng cậu kìa.” Điền Giai Lệ nhỏ giọng nói.
Đường Hạnh khó hiểu quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Trình Liễm Nhất đứng đó, chỉ là biểu cảm đó có gì đó không đúng lắm.
“Nhất Nhất, sao anh lại tới đây?” Đường Hạnh vui mừng chạy tới.
Trình Liễm Nhất nhìn chằm chằm chân Đường Hạnh, nhíu mày, “Có phải váy của bọn em hơi ngắn không?”
Đường Hạnh cúi đầu nhìn, bây giờ đã quen rồi, “Đẹp không?”
Cô xoay một vòng, váy lập tức bay lên, Trình Liễm Nhất giật mình, vội đưa tay giúp cô đè váy xuống, vẻ mặt lo lắng bất an không khỏi làm Đường Hạnh cười thành tiếng.
“Yên tâm, em có mặc quần bảo hộ mà.”
“Không an toàn lắm.” Trình Liễm Nhất cau mày, “Đồ cử nhân của em đâu?”
Đường Hạnh lập tức từ chối, “Em không mặc đâu, nóng gần chết.”
Trình Liễm Nhất thở dài thỏa hiệp, “Vậy được rồi.”
“Anh tới đây làm gì?” Đường Hạnh quay lại vấn đề này.
Trình Liễm Nhất mỉm cười, “Tới chúc em tốt nghiệp vui vẻ.”
Đường Hạnh kiêu căng ngẩng đầu, “Cảm ơn nhé, nhưng mà bây giờ em thành đàn chị của anh rồi, em tốt nghiệp trước anh đấy.”
Trình Liễm Nhất buồn cười nhìn cô: “Lý luận hoang đường này em học ở đâu thế?”
“Lý luận hoang đường của Đường thị.” Đường Hạnh không hề chột dạ trả lời.
Trình Liễm Nhất cong môi, “Hôm nay anh tới còn có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Đường Hạnh hỏi.
Trình Liễm Nhất không thừa nước đục thả câu, nói: “Còn nhớ 520 bức thư tình không?”
“Nhớ chứ!” Mắt Đường Hạnh sáng lên, sao cô quên chuyện này được, hai năm qua cô năn nỉ Trình Liễm Nhất rất nhiều lần, nhưng anh không đưa, bây giờ cuối cùng cũng cho cô rồi phải không?
Trình Liễm Nhất lấy bức thư tình cuối cùng trong túi ra, “Em mở ra đi.”
Đường Hạnh đưa máy ảnh cho Trình Liễm Nhất, sau đó không kịp chờ đợi nhận lấy, cô rất tò mò bức thư tình cuối cùng viết gì.
Giấy viết thư chậm rãi mở ra, trên đó chỉ có một câu, nhưng dường như chứa đựng tất cả sự kiên định và của Trình Liễm Nhất.
Hô hấp của Đường Hạnh dừng lại, cô bị câu này làm lòng tê dại.
“Sau khi tốt nghiệp, chúng ta kết hôn đi.” Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng đọc nội dung trong bức thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.