Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm
Chương 10: Anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn
Phạm Nữ Tu Yến
09/04/2023
Diệc Yên biết mình đã dính bẫy của Phàm Tăm, cô không vội vàng kêu la mà cố
gắng giữ bình tĩnh. Có khả năng là hắn đã mang cô đến một nơi không
người, cho dù cô có gào khản cổ cũng sẽ không có ai tới cứu.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì? Nơi này là nơi nào?
Hiếm khi Diệc Yên có thể suy nghĩ sáng suốt như bây giờ, trước tiên cô muốn đánh lạc hướng Phàm Tăm rồi lén lút tìm cơ hội chạy trốn.
Phàm Tăm lắp đặt máy quay phim ở cuối chiếc giường gỗ, cười cợt trả lời cô:
- Anh định làm gì em còn không rõ sao? Thật đúng là một cô bé ngây thơ. Nhưng không sao, anh lại thích điểm đó của em đấy. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, xong việc rồi anh sẽ thả em đi.
Trước đây hắn ta cũng áp dụng cách này với những người khác, nhưng các cô gái kia đều không dám báo cảnh sát bởi vì trong tay hắn ta còn đang giữ video và những ảnh nóng của họ. Dưới sự đe dọa của Phàm Tăm, bọn họ không những không thể giãy bày với người xung quanh mà còn mắc phải vấn đề về tâm lý, có những người từ khi trở về phải sử dụng thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ, tránh đi ác mộng hành hạ.
Phàm Tăm không quan tâm tới hậu quả mà mình gây ra, hắn chỉ biết cảm giác tự do lộng hành thật sự rất sướng, dần dà chuyện này đã gần như biến thành thói quen của hắn.
Diệc Yên còn lâu mới tin lời Phàm Tăm. Nhìn ống kính máy quay đèn ngòm chiếu thẳng vào phía mình, cô sợ hãi giãy dụa kịch liệt nhưng không có tác dụng.
Phàm Tăm cầm lấy một món "đồ chơi", dần dần tiến gần tới chỗ của Diệc Yên. Cô càng chống cự càng khiến hắn ta thỏa mãn, trực tiếp leo lên giường ấn chặt vai cô xuống.
Lực đạo của hắn không nhẹ, Diệc Yên đau nhói đến nhăn mặt. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô khinh bỉ nhổ nước bọt vào mặt hắn ta.
- Con chó cái này! Mày dám nhổ nước bọt vào mặt tao? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à! Giỏi lắm, nếu như mày đã không chịu nghe lời thì đừng trách tao thô bạo!
Bất cứ ai bị sỉ nhục như thế đều sẽ phát cáu, Phàm Tăm lại không phải kiểu người thương hoa tiếc ngọc. Hắn tức giận giáng cho cô một cú tát, tiếng "chát" vang dội vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp.
Đầu óc Diệc Yên choáng váng, từng giọt nước mắt uất tủi không kìm được mà tuôn rơi. Từ hôm qua đến hôm nay, đây đã là lần thứ hai cô bị tát. Đến ngay cả ba mẹ cũng chưa từng một lần đánh cô, sao cô có thể chịu đựng được cơ chứ.
Ủy khuất lan tràn khắp trong lòng khiến Diệc Yên nức nở thành tiếng, từng giọt lệ long lanh tựa viên trân châu trượt xuống má, lộp bộp thấm vào ga giường.
- Cầu xin anh, tha cho tôi có được không? Tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác biết, chỉ xin anh thả tôi đi! Xin anh… Hức hức…
Diệc Yên nhỏ giọng van xin Phàm Tăm, mong hắn có thể động lòng trắc ẩn mà buông tha cho mình. Nhưng cô càng tỏ ra yếu đuối, hắn ta lại càng trở nên kích thích hưng phấn hơn.
- Đừng khóc, anh nhất định sẽ "chăm sóc" em thật tốt.
Bàn tay bẩn thỉu của hắn ta mò mẫm lên hàng nút áo của Diệc Yên, thô bạo giựt đứt chúng. Mỗi khi một chiếc cúc áo bị giật tung rơi xuống nền gỗ tạo thành âm thanh "lạch cạch" là mỗi một lần nỗi tuyệt vọng bên trong Diệc Yên tăng dần.
Cô gái nhỏ rất muốn điên cuồng chống trả, điên cuồng giãy dụa, thế nhưng sức lực của cô không thể so sánh được với tên khốn nạn này.
Đợi đến chiếc nút cuối cùng rời khỏi áo, đôi môi khô khốc của Phàm Tăm đã hạ xuống chiếc cổ trắng ngần của Diệc Yên, chuẩn bị cho hành động đáng sợ sắp tới của hắn ta.
Cả người Diệc Yên như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Sự ghê tởm trong tận thâm tâm trào ra, cô tuyệt vọng hô lên:
- KHÔNG! ĐỪNG MÀ!
Chính tại khoảnh khắc này, cánh cửa phòng bật mở. Bóng dáng cao lớn hùng hùng hổ hổ đi vào, tiếp đó một thanh côn gỗ từ trên cao thẳng tắp giáng xuống người Phàm Tăm khiến hắn đau đớn la lên oai oái, ngã nhào sang bên cạnh.
Hắn ta căm phẫn tức giận quay đầu nhìn xem rốt cuộc là ai cả gan dám phá hoại chuyện tốt của mình, người này không ai khác chính là Tư Đình.
Trên trán Tư Đình đều là mồ hôi, sau khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch đầm đìa nước mắt cùng chiếc áo không còn nguyên vẹn của Diệc Yên, lửa giận trong hắn bừng bừng bốc cháy, tựa như núi lửa phun trào.
Trịnh Tư Đình không cho Phàm Tăm bất cứ cơ hội nào chất vấn, anh dồn hết sức lực vào đôi bàn tay nắm lấy cổ áo của hắn lôi xuống đất, thô bạo tung từng chiêu "knock out" tên cặn bã kia.
Nhân lúc hắn ta chưa kịp bò dậy, Tư Đình cởi áo khoác ngoài vội vàng đắp lên người Diệc Yên, kiềm chế sự cuồng bạo trong lòng mà nhẹ giọng trấn an cô.
- Tiểu Yên đừng sợ, anh đã đến rồi đây. Đừng khóc nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn!
Kể từ lúc Tư Đình xuất hiện Diệc Yên tựa như nhìn thấy tấm phao cứu mạng, đôi mắt to tròn ầng ậc nước mong đợi dán chặt vào người hắn. Nghe lời nói của hắn Diệc Yên vội vàng gật đầu lia lịa, trái tim vẫn còn sợ hãi rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Hôm qua cho dù đứng trước tên lưu manh cô cũng kiên cường không rơi nước mắt, vậy mà hiện tại…
Rất hiếm khi gặp dáng vẻ yếu ớt của Diệc Yên, trong lòng Tư Đình bỗng chốc nhói đau. Hắn rất khó chịu, lửa giận đang hừng hực cháy giống như bị đổ thêm một nồi dầu sôi sùng sục nữa.
Tư Đình muốn giúp Diệc Yên trả thù, tiếp sau đó hắn đánh với Phàm Tăm không chút nương tay.
Phàm Tăm có thể khống chế Diệc Yên, nhưng hắn ta lại hoàn toàn không phải đối thủ của Tư Đình. Chẳng mấy chốc hắn ta đã nằm liệt ra đất bất tỉnh nhân sự.
Xác nhận xong Phàm Tăm đã không thể gây nguy hiểm cho Diệc Yên, lúc này Tư Đình mới cẩn thận giúp cô tháo dây trói. Nhìn thấy vết hằn trên cổ tay cô, trái tim hắn lại co rút đau nhói.
Nếu như hắn đến muộn thêm một chút... Trịnh Tư Đình thật không dám tưởng tượng đến tràng cảnh sau đó.
Được cánh tay rắn chắc của hắn bế lên, Diệc Yên lập tức rúc đầu vào ngực hắn nhỏ giọng nức nở, nước mắt cô thấm ướt áo sơ mi của hắn.
Khi dòng nước lạnh lẽo ấy tiếp xúc với thân thể của Tư Đình, hắn khẽ run lên, cánh tay ôm Diệc Yên càng chặt.
Là lỗi của hắn…
…
Diệc Yên khóc một hồi rồi ngủ thiếp đi, có lẽ là quá kinh hoảng mà ngay cả khi ngủ hai lông mày của cô cũng không buông thả, nhíu lại với nhau chặt chẽ.
Tư Đình để cô ngủ trong xe, còn mình thì hợp tác với cảnh sát lấy lời khai. Phàm Tăm đã bị bắt, cảnh sát phát hiện trong máy quay của hắn chứa rất nhiều video đồi trụy được quay lại trước đó. Nó sẽ trở thành tang chứng vật chứng để buộc tội Phàm Tăm khi hắn ra tòa.
Vụ án này chẳng mấy chốc sẽ được đưa ra ánh sáng: nam thần soái ca "bad boy" có lượt follow khủng trên douyin trong mắt vô số người hóa ra lại là tên khốn tra nam chuyên đi lừa tình rồi c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c con gái nhà lành.
Ngày hôm nay Tư Đình có thể kịp thời đến ứng cứu Diệc Yên là nhờ vào một cuộc gọi lạ mặt. Người ở đầu dây bên kia là nữ nhân, cô ấy báo cho hắn rằng Diệc Yên đã bị Phách Ly lừa dâng cho Phàm Tăm, mà tên này không phải là loại người tốt đẹp gì. Bằng một thế lực nào đó mà cô ấy có số điện thoại của Tư Đình nên đã gửi cho hắn định vị nơi Phàm Tăm hay dùng để "hành sự", may mắn hắn đã nhanh chóng tìm được.
Lúc đó đang vội nên Tư Đình không có thời gian suy nghĩ, nhưng bây giờ bình tĩnh lại hắn mới cảm thấy giọng nói của người kia có điểm quen tai.
Trí nhớ của hắn rất tốt, có lẽ hắn đã nghĩ đến một người.
Một cô gái luôn đi theo Phách Ly nhưng mỗi lần nhóm bắt nạt Diệc Yên cô ấy sẽ không có mặt, chính đàn em của Phách Ly – tên Thư Kỳ.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì? Nơi này là nơi nào?
Hiếm khi Diệc Yên có thể suy nghĩ sáng suốt như bây giờ, trước tiên cô muốn đánh lạc hướng Phàm Tăm rồi lén lút tìm cơ hội chạy trốn.
Phàm Tăm lắp đặt máy quay phim ở cuối chiếc giường gỗ, cười cợt trả lời cô:
- Anh định làm gì em còn không rõ sao? Thật đúng là một cô bé ngây thơ. Nhưng không sao, anh lại thích điểm đó của em đấy. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, xong việc rồi anh sẽ thả em đi.
Trước đây hắn ta cũng áp dụng cách này với những người khác, nhưng các cô gái kia đều không dám báo cảnh sát bởi vì trong tay hắn ta còn đang giữ video và những ảnh nóng của họ. Dưới sự đe dọa của Phàm Tăm, bọn họ không những không thể giãy bày với người xung quanh mà còn mắc phải vấn đề về tâm lý, có những người từ khi trở về phải sử dụng thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ, tránh đi ác mộng hành hạ.
Phàm Tăm không quan tâm tới hậu quả mà mình gây ra, hắn chỉ biết cảm giác tự do lộng hành thật sự rất sướng, dần dà chuyện này đã gần như biến thành thói quen của hắn.
Diệc Yên còn lâu mới tin lời Phàm Tăm. Nhìn ống kính máy quay đèn ngòm chiếu thẳng vào phía mình, cô sợ hãi giãy dụa kịch liệt nhưng không có tác dụng.
Phàm Tăm cầm lấy một món "đồ chơi", dần dần tiến gần tới chỗ của Diệc Yên. Cô càng chống cự càng khiến hắn ta thỏa mãn, trực tiếp leo lên giường ấn chặt vai cô xuống.
Lực đạo của hắn không nhẹ, Diệc Yên đau nhói đến nhăn mặt. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô khinh bỉ nhổ nước bọt vào mặt hắn ta.
- Con chó cái này! Mày dám nhổ nước bọt vào mặt tao? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à! Giỏi lắm, nếu như mày đã không chịu nghe lời thì đừng trách tao thô bạo!
Bất cứ ai bị sỉ nhục như thế đều sẽ phát cáu, Phàm Tăm lại không phải kiểu người thương hoa tiếc ngọc. Hắn tức giận giáng cho cô một cú tát, tiếng "chát" vang dội vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp.
Đầu óc Diệc Yên choáng váng, từng giọt nước mắt uất tủi không kìm được mà tuôn rơi. Từ hôm qua đến hôm nay, đây đã là lần thứ hai cô bị tát. Đến ngay cả ba mẹ cũng chưa từng một lần đánh cô, sao cô có thể chịu đựng được cơ chứ.
Ủy khuất lan tràn khắp trong lòng khiến Diệc Yên nức nở thành tiếng, từng giọt lệ long lanh tựa viên trân châu trượt xuống má, lộp bộp thấm vào ga giường.
- Cầu xin anh, tha cho tôi có được không? Tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác biết, chỉ xin anh thả tôi đi! Xin anh… Hức hức…
Diệc Yên nhỏ giọng van xin Phàm Tăm, mong hắn có thể động lòng trắc ẩn mà buông tha cho mình. Nhưng cô càng tỏ ra yếu đuối, hắn ta lại càng trở nên kích thích hưng phấn hơn.
- Đừng khóc, anh nhất định sẽ "chăm sóc" em thật tốt.
Bàn tay bẩn thỉu của hắn ta mò mẫm lên hàng nút áo của Diệc Yên, thô bạo giựt đứt chúng. Mỗi khi một chiếc cúc áo bị giật tung rơi xuống nền gỗ tạo thành âm thanh "lạch cạch" là mỗi một lần nỗi tuyệt vọng bên trong Diệc Yên tăng dần.
Cô gái nhỏ rất muốn điên cuồng chống trả, điên cuồng giãy dụa, thế nhưng sức lực của cô không thể so sánh được với tên khốn nạn này.
Đợi đến chiếc nút cuối cùng rời khỏi áo, đôi môi khô khốc của Phàm Tăm đã hạ xuống chiếc cổ trắng ngần của Diệc Yên, chuẩn bị cho hành động đáng sợ sắp tới của hắn ta.
Cả người Diệc Yên như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Sự ghê tởm trong tận thâm tâm trào ra, cô tuyệt vọng hô lên:
- KHÔNG! ĐỪNG MÀ!
Chính tại khoảnh khắc này, cánh cửa phòng bật mở. Bóng dáng cao lớn hùng hùng hổ hổ đi vào, tiếp đó một thanh côn gỗ từ trên cao thẳng tắp giáng xuống người Phàm Tăm khiến hắn đau đớn la lên oai oái, ngã nhào sang bên cạnh.
Hắn ta căm phẫn tức giận quay đầu nhìn xem rốt cuộc là ai cả gan dám phá hoại chuyện tốt của mình, người này không ai khác chính là Tư Đình.
Trên trán Tư Đình đều là mồ hôi, sau khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch đầm đìa nước mắt cùng chiếc áo không còn nguyên vẹn của Diệc Yên, lửa giận trong hắn bừng bừng bốc cháy, tựa như núi lửa phun trào.
Trịnh Tư Đình không cho Phàm Tăm bất cứ cơ hội nào chất vấn, anh dồn hết sức lực vào đôi bàn tay nắm lấy cổ áo của hắn lôi xuống đất, thô bạo tung từng chiêu "knock out" tên cặn bã kia.
Nhân lúc hắn ta chưa kịp bò dậy, Tư Đình cởi áo khoác ngoài vội vàng đắp lên người Diệc Yên, kiềm chế sự cuồng bạo trong lòng mà nhẹ giọng trấn an cô.
- Tiểu Yên đừng sợ, anh đã đến rồi đây. Đừng khóc nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn!
Kể từ lúc Tư Đình xuất hiện Diệc Yên tựa như nhìn thấy tấm phao cứu mạng, đôi mắt to tròn ầng ậc nước mong đợi dán chặt vào người hắn. Nghe lời nói của hắn Diệc Yên vội vàng gật đầu lia lịa, trái tim vẫn còn sợ hãi rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Hôm qua cho dù đứng trước tên lưu manh cô cũng kiên cường không rơi nước mắt, vậy mà hiện tại…
Rất hiếm khi gặp dáng vẻ yếu ớt của Diệc Yên, trong lòng Tư Đình bỗng chốc nhói đau. Hắn rất khó chịu, lửa giận đang hừng hực cháy giống như bị đổ thêm một nồi dầu sôi sùng sục nữa.
Tư Đình muốn giúp Diệc Yên trả thù, tiếp sau đó hắn đánh với Phàm Tăm không chút nương tay.
Phàm Tăm có thể khống chế Diệc Yên, nhưng hắn ta lại hoàn toàn không phải đối thủ của Tư Đình. Chẳng mấy chốc hắn ta đã nằm liệt ra đất bất tỉnh nhân sự.
Xác nhận xong Phàm Tăm đã không thể gây nguy hiểm cho Diệc Yên, lúc này Tư Đình mới cẩn thận giúp cô tháo dây trói. Nhìn thấy vết hằn trên cổ tay cô, trái tim hắn lại co rút đau nhói.
Nếu như hắn đến muộn thêm một chút... Trịnh Tư Đình thật không dám tưởng tượng đến tràng cảnh sau đó.
Được cánh tay rắn chắc của hắn bế lên, Diệc Yên lập tức rúc đầu vào ngực hắn nhỏ giọng nức nở, nước mắt cô thấm ướt áo sơ mi của hắn.
Khi dòng nước lạnh lẽo ấy tiếp xúc với thân thể của Tư Đình, hắn khẽ run lên, cánh tay ôm Diệc Yên càng chặt.
Là lỗi của hắn…
…
Diệc Yên khóc một hồi rồi ngủ thiếp đi, có lẽ là quá kinh hoảng mà ngay cả khi ngủ hai lông mày của cô cũng không buông thả, nhíu lại với nhau chặt chẽ.
Tư Đình để cô ngủ trong xe, còn mình thì hợp tác với cảnh sát lấy lời khai. Phàm Tăm đã bị bắt, cảnh sát phát hiện trong máy quay của hắn chứa rất nhiều video đồi trụy được quay lại trước đó. Nó sẽ trở thành tang chứng vật chứng để buộc tội Phàm Tăm khi hắn ra tòa.
Vụ án này chẳng mấy chốc sẽ được đưa ra ánh sáng: nam thần soái ca "bad boy" có lượt follow khủng trên douyin trong mắt vô số người hóa ra lại là tên khốn tra nam chuyên đi lừa tình rồi c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c con gái nhà lành.
Ngày hôm nay Tư Đình có thể kịp thời đến ứng cứu Diệc Yên là nhờ vào một cuộc gọi lạ mặt. Người ở đầu dây bên kia là nữ nhân, cô ấy báo cho hắn rằng Diệc Yên đã bị Phách Ly lừa dâng cho Phàm Tăm, mà tên này không phải là loại người tốt đẹp gì. Bằng một thế lực nào đó mà cô ấy có số điện thoại của Tư Đình nên đã gửi cho hắn định vị nơi Phàm Tăm hay dùng để "hành sự", may mắn hắn đã nhanh chóng tìm được.
Lúc đó đang vội nên Tư Đình không có thời gian suy nghĩ, nhưng bây giờ bình tĩnh lại hắn mới cảm thấy giọng nói của người kia có điểm quen tai.
Trí nhớ của hắn rất tốt, có lẽ hắn đã nghĩ đến một người.
Một cô gái luôn đi theo Phách Ly nhưng mỗi lần nhóm bắt nạt Diệc Yên cô ấy sẽ không có mặt, chính đàn em của Phách Ly – tên Thư Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.