Chương 43
Đình Tức
29/03/2017
CHƯƠNG 43.
Khi Tiểu Tam vựng vựng hồ hồ về đến nhà thì, Văn Thanh đang ở trong sân lớn tiếng cười đùa. Tiểu Tam chán nản, nếu không phải do người này tối hôm qua ầm ĩ khiến hắn nghỉ ngơi không đủ, thì sao hắn ở trước mặt Thái Kinh Vân quăng loạn bom hại chết người, bản thân sao có thể đầu óc mê muội mà lung tung đáp ứng người ta chứ?
Loại chuyện này chí ít còn phải suy nghĩ thêm chút thời gian chứ… Da? ! Sai nha! Hình như bản thân cũng không có đáp ứng qua cái gì nha!
“Tiểu Tam đã trở về nha!” Văn Thanh đứng ở trong sân phất tay, mới qua một hồi như thế, y liền tự động thăng cấp cách xưng hô rồi.
Liên Sinh xoay người lại trừng Tiểu Tam: “Giúp Tân Hà ca của ngươi làm cơm đi! Ngươi theo ta đến đây một chút!”
Cái từ ‘ngươi’ ở vế trước là nói với Tiểu Tam, từ ‘ngươi’ vế sau là nói cho Thái Kinh Vân đang đi theo đằng sau Tiểu Tam! Thần sắc nghiêm khắc, ngay cả hai chữ thiếu gia cũng không thèm xưng hô!
Hạ Hổ cùng Văn Thanh hướng về phía hai người vẻ mặt ái muội mà nháy mắt ra hiệu, Tiểu Tam hoàn toàn xem như không thấy, có chút chán chường đi đến trù phòng. Thái Kinh Vân thế nào, hắn mới lười quản ni!
Vào trù phòng thấy Tân Hà đang nhóm lửa nấu cháo, liền lượn qua: “Cái cậu Văn Thanh có phải ở trước mặt a ba nói cái gì về ta đúng không a?”
Tân Hà che miệng cười, gật đầu.”Hắn nói chuyện thành thân cứ dứt khoát cho các ngươi cùng bọn hắn tổ chức cùng lúc, vừa tiết kiệm thời gian sức lực lại vừa bớt lo lắng!”
Tiểu Tam không nói gì sau nửa ngày liền đập đầu vào bàn, vang lên tiếng cộp cộp cộp rất lớn a! Hắn chỉ biết! Không phải chuyện tốt! Gần đây sao lại không vừa ý như thế chứ? Chẳng lẽ do lần trước đi ngang qua miếu thời của thổ địa gia mà không bái?
“Tiểu Tam mất hứng?” Tân Hà kéo Tiểu Tam lại, lấy tay sờ sờ trán của hắn.
“… Một lời khó nói hết…” Vẫn là đi làm việc đi. Đồ ăn của cả nhà còn đang chờ hắn kia kìa!
“Ta thấy Thái thiếu gia kia đối Tiểu Tam rất không tệ. Tiểu Tam sao lại không thích?”
Tiểu Tam trong lòng tức giận bất bình, nơi nào không tồi! ? Một gậy cứng một gậy mềm đánh qua, cái gì cũng đều là do y định đoạt! Y có lúc nào hỏi qua mình có nguyện ý hay không, có thích hay không đâu a?
Bất quá nghĩ nghĩ một chút, quên đi!
Trừ phi đi tìm chết, xong xuôi mọi chuyện, không phải ở trên đời này chết sống đều phải‘đồng tính luyến ái’, trong nhà khẳng định sẽ không đồng ý để hắn độc thân một đời. Hơn nữa nghe nói trên đời này công tử tiểu ca gì đó số lượng tương đối ít, cung không đủ cầu, nếu như nhà ai có tiểu ca hai mươi tuổi còn độc thân, thì sẽ có người trong tộc hoặc ‘cơ quan chính quyền’ nhảy ra can thiệp tùy ý phối duyên…
Như vậy tính ra, thà chọn một nền tảng coi như là hiểu rõ, chung quy sẽ sống khá giả hơn là bị cưỡng ép gả cho một người xa lạ! Việc này lúc đầu cũng từng nghĩ qua như vậy, chỉ là chuyện chưa đến ngay trước mắt, hắn có thể trốn tránh, dù sao tiêu sái được ngày nào thì hay ngày ấy!
Lại nhìn Thái Kinh Vân người này, nhận thức từ nhỏ, khi còn bé y cũng rất khả ái, ở cùng mình cũng rất tốt. Sau này lớn lên ngoại trừ thích hù dọa y cũng không dính đến chuyện xấu gì khác! Có lúc cũng trò chuyện rất hoàn hảo, khi cùng y ở chung chỉ cần không trêu chọc hắn thì hắn sẽ không tức giận, kỳ thực cũng rất ung dung tự tại. Chí ít lúc xuống ruộng hay đi làm việc, y không thể hỗ trợ chỉ biết đi theo sau nhưng hai người cũng đều có thể vui vẻ một chút.
Cứ như thế ở trong lòng thì thầm thật nhiều lần, cuối cùng cũng không còn khó chịu như vậy nữa!
Kỳ thực đôi khi chính là như thế này đây, một điều gì đó căn bản là không phức tạp như trong tưởng tượng thế đâu. Tiểu Tam trong nhiều năm qua, nếu như nói không có biến hóa không có cảm xúc đó là không có khả năng. Hắn chỉ là trong đầu suy nghĩ quá nhiều chuyện loạn thất bát tao mà thôi, bận tâm cái này bận tâm cái kia, hắn để tâm cơ thể của mình, vì thân phận nam không ra nam mà nữ không ra nữ của mình mà rối rắm.
Nhưng ở trong đầu chuyển một vòng ngẫm lại, đời trước còn có một đống nam nhân cùng nam nhân kết hôn ni! Người ta cũng hảo hảo sống tốt nha! Nghĩ như vậy, thật đúng là không còn rối rắm như vậy nữa nha…
Hơn nữa, nhìn Hạ Tứ Lang và Liên Sinh, Thạch Đầu và Tân Hà, đúng là lúc ban đầu khi nhìn thấy thì cảm giác không quá thích ứng, nhưng nhìn lâu, hiện tại cũng cảm thấy rất tốt! Có lúc còn có thể khiến cho người ta sinh ra mấy phần ước ao…
Nói như vậy, đương thời không tìm đến nữ bằng hữu là bởi vì bản thân là một tên đồng tính luyến ái tiềm ẩn?!
Trong lòng lăn lộn…
“Tiểu Tam, ngươi đang làm gì nha?”
Khi phục hồi tinh thần mà tập trung nhìn lại, hảo hảo một trái bí đỏ vỏ còn chưa gọt đã bị bể thành thi thể tan nát! Tiểu Tam xấu hổ giơ dao phay lớn lên bỏ không được mà không bỏ cũng không xong.
“Băm ra cho gà ăn…” lại một trận băm chặt lung tung nghe phạch phạch phạch, rồi lại đem trái bí đỏ bể nát kia nhanh chóng quét vào cái gàu ở bên cạnh.
“Ta đi hái một trái bí đỏ tới ha.” Lắc lắc tay, chạy vội đi!
…
Chạy ra bên ngoài lại hái một trái bí đỏ khác, lại chỉnh đốn tâm tình một chút, cuối cùng cũng có thể tâm tư an tĩnh mà làm việc.
Bởi vì Hạ Hổ trở về, người trong thôn đưa tới mấy con cá béo mập, hơn nữa hôm qua còn đưa tới một chút thịt heo thịt gà, cho nên bữa trưa của Hạ gia chuẩn bị rất phong phú.
Tiểu Tam bưng cơm nước lên bàn, vừa lúc thấy Thái Kinh Vân từ trong phòng đi ra, diện vô biểu tình cũng không xác định được là gian kế thực hiện được hay là bị Liên Sinh dũa cho một trận.
Ném một ánh mắt quá, Thái Kinh Vân cũng quăng một ánh nhỉn lại, bất quá, lộng tới lộng lui hai người cũng không rõ đối phương biểu hiện ý tứ gì…
“Được rồi ~ nhanh chóng vào bàn đi!” Liên Sinh theo sau rời khỏi gian nhà, sắc mặt hoàn hảo, cũng không hề khó coi như trong tưởng tượng.
Tiểu Tam bịch một cái chạy đi.
Trên bàn cơm, cả nhà vui vẻ dùng bữa. Hạ Tứ Lang đối với Thái Kinh Vân trái lại rất hợp ý, ngã rượu gạo muốn cùng uống với Thái Kinh Vân, Thái Kinh Vân ai đến cũng không cự tuyệt, một chén tiếp một chén uống cạn.
Tiểu Tam ở một bên chọt chọt Thái Kinh Vân, ý bảo y uống ít thôi, tuy rằng đây chỉ là rượu gạo ngọt, thế nhưng uống nữa cũng có thể xộc lên đầu a. Cử chỉ này bị Liên Sinh thấy được, ném qua mấy cái bạch nhãn.
Tiểu Tam không biết Liên Sinh và Thái Kinh Vân nói chuyện ra sao, bởi vì song phương cũng không hé răng với hắn. Hắn muốn biết hai người nói cái gì, nhưng lại không muốn trắng trợn đi tìm bọn họ hỏi rõ, vì vậy chỉ đành phải ở trong lòng phiền muộn.
“Này — ngươi là cố ý a!” Ngân Phương chống nạnh trừng mắt đứng ở trước mặt Tiểu Tam.”Cái gì mà Văn Thanh! Ngươi là cố ý mang theo đến đây gây rối a!”
Tiểu Tam đang vo thịt viên ni, nghe như thế thì có chút mạc danh kỳ diệu.”Làm sao vậy?”
“Hắn cư nhiên làm xổng hết đám gà La ca đưa tới! Hiện tại trong viện nhà ta gà bay khắp nơi! Còn có! Đem xấp lụa đỏ của ta xé một lỗ bự! Làm vỡ chậu hoa sứ mượn từ nhà đại tam thúc, đem…”
“Ngừng ngừng ngừng! Thứ nhất, hắn không phải do ta đưa tới, là tự hắn theo tới! Thứ hai, mấy thứ kia ngươi nhanh chóng viết tờ biên lai tìm nhị ca ta mà yêu cầu bồi thường! Còn có, ta không ngại ngươi viết nhiều một chút! Viết đắt giá một chút!”
Qua hai ngày tới là hôn lễ của Ngân Phương. Trước lúc hôn lễ có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, trong nhà ngoài nhà đều bận rộn mấy ngày. Nông dân mà muốn làm ma chay cưới hỏi các loại, hương thân bà con cũng sẽ đến giúp đỡ chút việc. Mà Tiểu Tam hiện tại đang giúp bọn họ chiên thịt viên. Đây là trước đó cũng đã bàn hảo, phải giúp bọn họ chút chuyện bếp núc.
Người trong Đại Nguyên thôn nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, tất cả đều có chút quan hệ họ hàng. Những việc vui phải mời khách, liền nhất định đem toàn bộ thôn nhân thỉnh đến. Cho nên Tiểu Tam chỉ đành phụ trách hỗ trợ chiên thịt viên, bận rộn làm việc một hồi.
Đối với Văn Thanh chỉ có thể nói là không làm được việc, hắn rốt cuộc đã nhận thức rõ rồi. Hôm nay phải làm việc, hắn căn bản là tránh cho y xuất môn, không ngờ bản thân y cư nhiên tìm đến, xem ra là một mình ở trong nhà lăn qua lăn lại xong, liền xuất môn dây họa cho người khác.
“Được, có tiền bồi thường là được! Ai ~ ta nói nhị ca ngươi thật sự là dự định thú một người như thế a? Coi như là người nội thành đi nữa thì cũng quá dọa người a! Từ biểu hiện này xem ra, chỉ sợ nhị ca ngươi dù có kiếm được nhiều tiền, cũng không đủ cho hắn tiêu hao nha!” Ngân Phương quét quét cái ghế vuông bên cạnh bếp lò, dứt khoát ngồi xuống giúp Tiểu Tam thêm lửa.
Về Văn Thanh, Tiểu Tam cũng rất bội phục nhị ca nhà mình, dũng khí phải có bao nhiêu lớn mới có thể đưa ra quyết định này nha, nghĩ đến tuổi già mỗi ngày đều phải giúp thu dọn cục diện rối rắm, Tiểu Tam liền ở trong lòng giúp Hổ Tử nhị ca của hắn mặc niệm một giây!
“Người nọ hay chính là rất vụng về, cũng không có bao nhiêu không tốt, ngươi cách hắn xa một chút tự nhiên an toàn.” Tiểu Tam vừa nói vừa lưu loát đem thịt chuẩn bị hảo lấy tay vo thành viên vừa ăn, dầu trong nồi lớn không tính là quá cao, từng viên khi bỏ vào chỉ nghe thanh âm xèo xèo cũng không bị bắn dầu.
“Tiểu Tam làm đồ ăn thật khéo tay, ngày sau cái cậu Thái thiếu gia kia có lộc ăn a!” Ngân Phương đột nhiên vừa cười vừa nói. Ở trù phòng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cho nên hắn cố ý trêu chọc Tiểu Tam một chút.
“Ngươi tựu chỉ biết chê cười ta a!” Tiểu Tam lầm bầm. Về bát quái, chính là người khác nói, ngươi nghe. Sau khi nghe xong liền nói cho người khác, để ở trong lòng chỉ thấy lấn cấn không được tự nhiên.
“Ai ~ ngươi biết không, ca ta năm đó cũng từng thích ngươi ni! Còn nói với ta là ngươi vừa hiếu thuận vừa thông minh lại tài giỏi, cười chết ta a!” Ngân Phương đẩy đẩy vai Tiểu Tam, cũng không biết có cái gì buồn cười, ở trên ghế cười đến ngã trái ngã phải.
Tiểu Tam hắc tuyến, hắn thật không biết, hơn nữa, biết cũng sẽ coi như không biết!
“Ngươi người này a, ta thấy cũng khôn khéo, nhưng có vài chỗ còn không rối tinh rối mù sao? ! Hắc ~ chí ít tại trên những phương diện hoa lý hồ tiêu (sặc sỡ, không thực tế), ngươi vẫn luôn cứ vô tâm vô phế!” Ngân Phương tiếp tục ha hả cười, vịn vai Tiểu Tam cười không thể ngừng. Chuyện hoa lý hồ chi theo như lời hắn nói kỳ thực là chỉ phương diện tình sự, phương diện này Tiểu Tam xác thực rất hồ đồ, không thể phủ nhận.
“Tiểu Tam, năm đó ta đặc biệt hâm mộ ngươi! Ngươi từ nhỏ đều chỉ lo làm việc của mình, người khác nói gì ngươi cũng chẳng quản chẳng lo, một bộ dạng thanh cao! Mọi người trong nhà đều sủng ngươi, ngươi lớn lên lại đẹp, lại tài giỏi! Ngươi nói sao có thể không khiến người ta đố kị a?”
Tiểu Tam nghiêng nghiêng đầu, thanh cao? ! Cái từ này thì có liên quan gì đến mình? ! Còn có, một ngày hồ đồ một ngày, còn có người ước ao? Cảm thấy có chút kỳ quái a!
Bất quá suy nghĩ nghĩ, có khoản thời gian, bản thân không hay cùng chơi với bọn nhỏ trong thôn, có thể là để lại một chút ấn tượng không tốt lắm.
“Bất quá nha, gần đây không nghĩ như vậy nữa! Quả nhiên tựa như La ca nói, không người nào toàn vẹn a!” Ngân Phương một đôi mắt hoa đào trên dưới lay động, vẻ mặt một dạng kỳ quái.
“Có ý gì a? Sao lại chỉ nói có phân nửa?” Tiểu Tam khóe miệng co rút, hắn gần đây cuộc sống không quá thuận lợi, chúng quy là có chút chuyện xui phát sinh, đối với lời nói của Ngân Phương, hắn có chút dự cảm không tốt lắm…
“Hắc hắc ~ nhanh chóng chiên thịt viên cho ta a ~~” Ngân Phương vẻ mặt bí hiểm tươi cười, cười đến Tiểu Tam có chút sau lưng phát lạnh.
Vừa lúc này tại trù phòng có mấy đại thúc đến giúp đỡ, Ngân Phương hỉ hả chạy ra ngoài. Tiểu Tam trong tay còn có việc đang làm, cũng không hảo đuổi theo, chỉ có thể ở nơi này lo lắng bất an mà nấu nướng. Đăng bởi: admin
Khi Tiểu Tam vựng vựng hồ hồ về đến nhà thì, Văn Thanh đang ở trong sân lớn tiếng cười đùa. Tiểu Tam chán nản, nếu không phải do người này tối hôm qua ầm ĩ khiến hắn nghỉ ngơi không đủ, thì sao hắn ở trước mặt Thái Kinh Vân quăng loạn bom hại chết người, bản thân sao có thể đầu óc mê muội mà lung tung đáp ứng người ta chứ?
Loại chuyện này chí ít còn phải suy nghĩ thêm chút thời gian chứ… Da? ! Sai nha! Hình như bản thân cũng không có đáp ứng qua cái gì nha!
“Tiểu Tam đã trở về nha!” Văn Thanh đứng ở trong sân phất tay, mới qua một hồi như thế, y liền tự động thăng cấp cách xưng hô rồi.
Liên Sinh xoay người lại trừng Tiểu Tam: “Giúp Tân Hà ca của ngươi làm cơm đi! Ngươi theo ta đến đây một chút!”
Cái từ ‘ngươi’ ở vế trước là nói với Tiểu Tam, từ ‘ngươi’ vế sau là nói cho Thái Kinh Vân đang đi theo đằng sau Tiểu Tam! Thần sắc nghiêm khắc, ngay cả hai chữ thiếu gia cũng không thèm xưng hô!
Hạ Hổ cùng Văn Thanh hướng về phía hai người vẻ mặt ái muội mà nháy mắt ra hiệu, Tiểu Tam hoàn toàn xem như không thấy, có chút chán chường đi đến trù phòng. Thái Kinh Vân thế nào, hắn mới lười quản ni!
Vào trù phòng thấy Tân Hà đang nhóm lửa nấu cháo, liền lượn qua: “Cái cậu Văn Thanh có phải ở trước mặt a ba nói cái gì về ta đúng không a?”
Tân Hà che miệng cười, gật đầu.”Hắn nói chuyện thành thân cứ dứt khoát cho các ngươi cùng bọn hắn tổ chức cùng lúc, vừa tiết kiệm thời gian sức lực lại vừa bớt lo lắng!”
Tiểu Tam không nói gì sau nửa ngày liền đập đầu vào bàn, vang lên tiếng cộp cộp cộp rất lớn a! Hắn chỉ biết! Không phải chuyện tốt! Gần đây sao lại không vừa ý như thế chứ? Chẳng lẽ do lần trước đi ngang qua miếu thời của thổ địa gia mà không bái?
“Tiểu Tam mất hứng?” Tân Hà kéo Tiểu Tam lại, lấy tay sờ sờ trán của hắn.
“… Một lời khó nói hết…” Vẫn là đi làm việc đi. Đồ ăn của cả nhà còn đang chờ hắn kia kìa!
“Ta thấy Thái thiếu gia kia đối Tiểu Tam rất không tệ. Tiểu Tam sao lại không thích?”
Tiểu Tam trong lòng tức giận bất bình, nơi nào không tồi! ? Một gậy cứng một gậy mềm đánh qua, cái gì cũng đều là do y định đoạt! Y có lúc nào hỏi qua mình có nguyện ý hay không, có thích hay không đâu a?
Bất quá nghĩ nghĩ một chút, quên đi!
Trừ phi đi tìm chết, xong xuôi mọi chuyện, không phải ở trên đời này chết sống đều phải‘đồng tính luyến ái’, trong nhà khẳng định sẽ không đồng ý để hắn độc thân một đời. Hơn nữa nghe nói trên đời này công tử tiểu ca gì đó số lượng tương đối ít, cung không đủ cầu, nếu như nhà ai có tiểu ca hai mươi tuổi còn độc thân, thì sẽ có người trong tộc hoặc ‘cơ quan chính quyền’ nhảy ra can thiệp tùy ý phối duyên…
Như vậy tính ra, thà chọn một nền tảng coi như là hiểu rõ, chung quy sẽ sống khá giả hơn là bị cưỡng ép gả cho một người xa lạ! Việc này lúc đầu cũng từng nghĩ qua như vậy, chỉ là chuyện chưa đến ngay trước mắt, hắn có thể trốn tránh, dù sao tiêu sái được ngày nào thì hay ngày ấy!
Lại nhìn Thái Kinh Vân người này, nhận thức từ nhỏ, khi còn bé y cũng rất khả ái, ở cùng mình cũng rất tốt. Sau này lớn lên ngoại trừ thích hù dọa y cũng không dính đến chuyện xấu gì khác! Có lúc cũng trò chuyện rất hoàn hảo, khi cùng y ở chung chỉ cần không trêu chọc hắn thì hắn sẽ không tức giận, kỳ thực cũng rất ung dung tự tại. Chí ít lúc xuống ruộng hay đi làm việc, y không thể hỗ trợ chỉ biết đi theo sau nhưng hai người cũng đều có thể vui vẻ một chút.
Cứ như thế ở trong lòng thì thầm thật nhiều lần, cuối cùng cũng không còn khó chịu như vậy nữa!
Kỳ thực đôi khi chính là như thế này đây, một điều gì đó căn bản là không phức tạp như trong tưởng tượng thế đâu. Tiểu Tam trong nhiều năm qua, nếu như nói không có biến hóa không có cảm xúc đó là không có khả năng. Hắn chỉ là trong đầu suy nghĩ quá nhiều chuyện loạn thất bát tao mà thôi, bận tâm cái này bận tâm cái kia, hắn để tâm cơ thể của mình, vì thân phận nam không ra nam mà nữ không ra nữ của mình mà rối rắm.
Nhưng ở trong đầu chuyển một vòng ngẫm lại, đời trước còn có một đống nam nhân cùng nam nhân kết hôn ni! Người ta cũng hảo hảo sống tốt nha! Nghĩ như vậy, thật đúng là không còn rối rắm như vậy nữa nha…
Hơn nữa, nhìn Hạ Tứ Lang và Liên Sinh, Thạch Đầu và Tân Hà, đúng là lúc ban đầu khi nhìn thấy thì cảm giác không quá thích ứng, nhưng nhìn lâu, hiện tại cũng cảm thấy rất tốt! Có lúc còn có thể khiến cho người ta sinh ra mấy phần ước ao…
Nói như vậy, đương thời không tìm đến nữ bằng hữu là bởi vì bản thân là một tên đồng tính luyến ái tiềm ẩn?!
Trong lòng lăn lộn…
“Tiểu Tam, ngươi đang làm gì nha?”
Khi phục hồi tinh thần mà tập trung nhìn lại, hảo hảo một trái bí đỏ vỏ còn chưa gọt đã bị bể thành thi thể tan nát! Tiểu Tam xấu hổ giơ dao phay lớn lên bỏ không được mà không bỏ cũng không xong.
“Băm ra cho gà ăn…” lại một trận băm chặt lung tung nghe phạch phạch phạch, rồi lại đem trái bí đỏ bể nát kia nhanh chóng quét vào cái gàu ở bên cạnh.
“Ta đi hái một trái bí đỏ tới ha.” Lắc lắc tay, chạy vội đi!
…
Chạy ra bên ngoài lại hái một trái bí đỏ khác, lại chỉnh đốn tâm tình một chút, cuối cùng cũng có thể tâm tư an tĩnh mà làm việc.
Bởi vì Hạ Hổ trở về, người trong thôn đưa tới mấy con cá béo mập, hơn nữa hôm qua còn đưa tới một chút thịt heo thịt gà, cho nên bữa trưa của Hạ gia chuẩn bị rất phong phú.
Tiểu Tam bưng cơm nước lên bàn, vừa lúc thấy Thái Kinh Vân từ trong phòng đi ra, diện vô biểu tình cũng không xác định được là gian kế thực hiện được hay là bị Liên Sinh dũa cho một trận.
Ném một ánh mắt quá, Thái Kinh Vân cũng quăng một ánh nhỉn lại, bất quá, lộng tới lộng lui hai người cũng không rõ đối phương biểu hiện ý tứ gì…
“Được rồi ~ nhanh chóng vào bàn đi!” Liên Sinh theo sau rời khỏi gian nhà, sắc mặt hoàn hảo, cũng không hề khó coi như trong tưởng tượng.
Tiểu Tam bịch một cái chạy đi.
Trên bàn cơm, cả nhà vui vẻ dùng bữa. Hạ Tứ Lang đối với Thái Kinh Vân trái lại rất hợp ý, ngã rượu gạo muốn cùng uống với Thái Kinh Vân, Thái Kinh Vân ai đến cũng không cự tuyệt, một chén tiếp một chén uống cạn.
Tiểu Tam ở một bên chọt chọt Thái Kinh Vân, ý bảo y uống ít thôi, tuy rằng đây chỉ là rượu gạo ngọt, thế nhưng uống nữa cũng có thể xộc lên đầu a. Cử chỉ này bị Liên Sinh thấy được, ném qua mấy cái bạch nhãn.
Tiểu Tam không biết Liên Sinh và Thái Kinh Vân nói chuyện ra sao, bởi vì song phương cũng không hé răng với hắn. Hắn muốn biết hai người nói cái gì, nhưng lại không muốn trắng trợn đi tìm bọn họ hỏi rõ, vì vậy chỉ đành phải ở trong lòng phiền muộn.
“Này — ngươi là cố ý a!” Ngân Phương chống nạnh trừng mắt đứng ở trước mặt Tiểu Tam.”Cái gì mà Văn Thanh! Ngươi là cố ý mang theo đến đây gây rối a!”
Tiểu Tam đang vo thịt viên ni, nghe như thế thì có chút mạc danh kỳ diệu.”Làm sao vậy?”
“Hắn cư nhiên làm xổng hết đám gà La ca đưa tới! Hiện tại trong viện nhà ta gà bay khắp nơi! Còn có! Đem xấp lụa đỏ của ta xé một lỗ bự! Làm vỡ chậu hoa sứ mượn từ nhà đại tam thúc, đem…”
“Ngừng ngừng ngừng! Thứ nhất, hắn không phải do ta đưa tới, là tự hắn theo tới! Thứ hai, mấy thứ kia ngươi nhanh chóng viết tờ biên lai tìm nhị ca ta mà yêu cầu bồi thường! Còn có, ta không ngại ngươi viết nhiều một chút! Viết đắt giá một chút!”
Qua hai ngày tới là hôn lễ của Ngân Phương. Trước lúc hôn lễ có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, trong nhà ngoài nhà đều bận rộn mấy ngày. Nông dân mà muốn làm ma chay cưới hỏi các loại, hương thân bà con cũng sẽ đến giúp đỡ chút việc. Mà Tiểu Tam hiện tại đang giúp bọn họ chiên thịt viên. Đây là trước đó cũng đã bàn hảo, phải giúp bọn họ chút chuyện bếp núc.
Người trong Đại Nguyên thôn nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, tất cả đều có chút quan hệ họ hàng. Những việc vui phải mời khách, liền nhất định đem toàn bộ thôn nhân thỉnh đến. Cho nên Tiểu Tam chỉ đành phụ trách hỗ trợ chiên thịt viên, bận rộn làm việc một hồi.
Đối với Văn Thanh chỉ có thể nói là không làm được việc, hắn rốt cuộc đã nhận thức rõ rồi. Hôm nay phải làm việc, hắn căn bản là tránh cho y xuất môn, không ngờ bản thân y cư nhiên tìm đến, xem ra là một mình ở trong nhà lăn qua lăn lại xong, liền xuất môn dây họa cho người khác.
“Được, có tiền bồi thường là được! Ai ~ ta nói nhị ca ngươi thật sự là dự định thú một người như thế a? Coi như là người nội thành đi nữa thì cũng quá dọa người a! Từ biểu hiện này xem ra, chỉ sợ nhị ca ngươi dù có kiếm được nhiều tiền, cũng không đủ cho hắn tiêu hao nha!” Ngân Phương quét quét cái ghế vuông bên cạnh bếp lò, dứt khoát ngồi xuống giúp Tiểu Tam thêm lửa.
Về Văn Thanh, Tiểu Tam cũng rất bội phục nhị ca nhà mình, dũng khí phải có bao nhiêu lớn mới có thể đưa ra quyết định này nha, nghĩ đến tuổi già mỗi ngày đều phải giúp thu dọn cục diện rối rắm, Tiểu Tam liền ở trong lòng giúp Hổ Tử nhị ca của hắn mặc niệm một giây!
“Người nọ hay chính là rất vụng về, cũng không có bao nhiêu không tốt, ngươi cách hắn xa một chút tự nhiên an toàn.” Tiểu Tam vừa nói vừa lưu loát đem thịt chuẩn bị hảo lấy tay vo thành viên vừa ăn, dầu trong nồi lớn không tính là quá cao, từng viên khi bỏ vào chỉ nghe thanh âm xèo xèo cũng không bị bắn dầu.
“Tiểu Tam làm đồ ăn thật khéo tay, ngày sau cái cậu Thái thiếu gia kia có lộc ăn a!” Ngân Phương đột nhiên vừa cười vừa nói. Ở trù phòng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cho nên hắn cố ý trêu chọc Tiểu Tam một chút.
“Ngươi tựu chỉ biết chê cười ta a!” Tiểu Tam lầm bầm. Về bát quái, chính là người khác nói, ngươi nghe. Sau khi nghe xong liền nói cho người khác, để ở trong lòng chỉ thấy lấn cấn không được tự nhiên.
“Ai ~ ngươi biết không, ca ta năm đó cũng từng thích ngươi ni! Còn nói với ta là ngươi vừa hiếu thuận vừa thông minh lại tài giỏi, cười chết ta a!” Ngân Phương đẩy đẩy vai Tiểu Tam, cũng không biết có cái gì buồn cười, ở trên ghế cười đến ngã trái ngã phải.
Tiểu Tam hắc tuyến, hắn thật không biết, hơn nữa, biết cũng sẽ coi như không biết!
“Ngươi người này a, ta thấy cũng khôn khéo, nhưng có vài chỗ còn không rối tinh rối mù sao? ! Hắc ~ chí ít tại trên những phương diện hoa lý hồ tiêu (sặc sỡ, không thực tế), ngươi vẫn luôn cứ vô tâm vô phế!” Ngân Phương tiếp tục ha hả cười, vịn vai Tiểu Tam cười không thể ngừng. Chuyện hoa lý hồ chi theo như lời hắn nói kỳ thực là chỉ phương diện tình sự, phương diện này Tiểu Tam xác thực rất hồ đồ, không thể phủ nhận.
“Tiểu Tam, năm đó ta đặc biệt hâm mộ ngươi! Ngươi từ nhỏ đều chỉ lo làm việc của mình, người khác nói gì ngươi cũng chẳng quản chẳng lo, một bộ dạng thanh cao! Mọi người trong nhà đều sủng ngươi, ngươi lớn lên lại đẹp, lại tài giỏi! Ngươi nói sao có thể không khiến người ta đố kị a?”
Tiểu Tam nghiêng nghiêng đầu, thanh cao? ! Cái từ này thì có liên quan gì đến mình? ! Còn có, một ngày hồ đồ một ngày, còn có người ước ao? Cảm thấy có chút kỳ quái a!
Bất quá suy nghĩ nghĩ, có khoản thời gian, bản thân không hay cùng chơi với bọn nhỏ trong thôn, có thể là để lại một chút ấn tượng không tốt lắm.
“Bất quá nha, gần đây không nghĩ như vậy nữa! Quả nhiên tựa như La ca nói, không người nào toàn vẹn a!” Ngân Phương một đôi mắt hoa đào trên dưới lay động, vẻ mặt một dạng kỳ quái.
“Có ý gì a? Sao lại chỉ nói có phân nửa?” Tiểu Tam khóe miệng co rút, hắn gần đây cuộc sống không quá thuận lợi, chúng quy là có chút chuyện xui phát sinh, đối với lời nói của Ngân Phương, hắn có chút dự cảm không tốt lắm…
“Hắc hắc ~ nhanh chóng chiên thịt viên cho ta a ~~” Ngân Phương vẻ mặt bí hiểm tươi cười, cười đến Tiểu Tam có chút sau lưng phát lạnh.
Vừa lúc này tại trù phòng có mấy đại thúc đến giúp đỡ, Ngân Phương hỉ hả chạy ra ngoài. Tiểu Tam trong tay còn có việc đang làm, cũng không hảo đuổi theo, chỉ có thể ở nơi này lo lắng bất an mà nấu nướng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.