Chương 47
Đình Tức
29/03/2017
CHƯƠNG 47.
Khoản thời gian lễ tết này là lúc náo nhiệt nhất trong thôn Đại Nguyên. Đa số hộ gia đình trong thôn đều không hề bần cùng, nhà nhà đều có chút tiền dư dã, không có mấy nhà lo lắng khi lễ đến.
Năm ngoái chung quy có thể thấy được có người cười tủm tỉm mà đánh xe bò mang hàng hóa về nhà, dọc đường gặp người ta liền tán gẫu về chuyện rời nhà đi mua đồ tết. Bận rộn một năm, để đến cuối cùng, chính là muốn hảo hảo vui vẻ một chút.
Cao hứng nhất không ai ngoài tiểu hài tử, quần áo mới còn chưa có mặc lên người đã bắt đầu hướng đám bạn khoe khoang rồi. Nhóm tiểu ca cũng càng ngày càng ngóng trông đến lễ tết được mặc vào một thân đồ mới. Mà đường khối cao điểm này nọ, hầu như trong túi của mỗi một hài tử đều cất theo mấy khối, sau khi gặp được đám bạn, sẽ đem ra trao đổi cho nhau một chút.
Người Hạ gia không tính là nhiều, nhưng hàng năm vào dịp lễ tết cũng đều vô cùng náo nhiệt.
Cửa viện đã được dán lên hình của hai ông thần giữ cửa*, một bên còn treo lá bùa năm màu nhằm trừ tà tránh quỷ, bảo vệ gia đình. Cây ăn quả trong viện hầu như đã rụng sạch lá rồi, cũng may còn có mấy cây tùng cây trúc mang lại một chút sắc xanh, thoạt nhìn cũng không có quá hiu quạnh. Hơn nữa bắt đầu từ mấy ngày trước, căn nhà từ trong ra ngoài đều được Liên Sinh cọ rửa qua một lần, thoạt nhìn tương đối sạch sẽ.
Tiểu Tam dưới sự thúc giục của Liên Sinh mà không tình nguyện rời phòng. Bởi vì đã hứa cho người ta vào sang năm xuất giá, có vài thứ thiết yếu cần phải học, tỷ như quán xuyến việc nhà, tỷ như các loại các loại phong tục tập quán phải lo liệu trong lễ khánh ngày lành.
Liên Sinh tại trong sân nhằm hướng đông đặt một cái bàn dài, đồ cúng thanh đạm chỉ có thịt cùng rượu nhạt, một đỉnh lư hương đang nghi ngút khói. Trong nhà Hạ Tứ Lang dẫn theo mấy người Thạch Đầu đang bái thiên địa.
“Tiểu Tam cũng đến đây bái đi.” Liên Sinh ở một bên lấy ba nén hương, hướng Tiểu tam tròn vo mà vẫy tay.
Tiểu Tam chầm chập di chuyển, lúc trước Thái Kinh Vân có tặng mấy món áo khoát lông giữ ấm rất tốt, nhưng vẫn không cải biến được hình tượng một cái viên tròn tròn của hắn. Hiện tại cũng chỉ bất quá là từ viên bông biến thành viên lông mà thôi.
Tiểu Tam bề ngoài cung kính quỳ xuống thắp hương, trong miệng lẩm bẩm. Đương nhiên, niệm cái gì, cũng cũng chỉ có trời biết đất biết và mình hắn biết.
Kỳ thực loại chuyện bái thiên địa này, mấy năm trước đều có Hạ Tứ Lang và Thạch Đầu hoàn thành, bất quá năm nay Tiểu Tam sẽ xuất giá, cho nên đặc biệt để hắn theo sau bái lạy, nhằm cầu bình an thuận lợi.
Kế tiếp, chuyện cung phụng cúng bái để cho mấy người Hạ Tứ Lang hoàn thành, Tiểu Tam theo Liên Sinh đến trù phòng bận rộn. Các loại cá muối thịt khô đã sớm dự trữ tốt, trước đó mấy ngày cũng cùng những hộ khác làm hai hộp đậu hũ, phần lớn bị Tiểu Tam làm thành đậu ngâm cùng đậu khô, còn có thịt viên này nọ đã làm tốt cũng đều được bày ra đến mấy chậu. Cơm tất niên cần phải làm ngay ngày hôm ấy, cho nên mấy thứ đông tây đều được chuẩn bị không sai biệt lắm, những sự vật cần lo liệu tại trù phòng trong hôm nay vẫn là rất nhiều.
Tân Hà đang mang thai lúc này cũng không giúp được cái gì, còn về Văn Thanh thì căn bản là không trông cậy vào y có thể hỗ trợ. Vì vậy tại trù phòng nóng nực chỉ thấy Liên Sinh và Tiểu Tam bận rộn xoay vòng.
Thái Kinh Vân hôm nay cũng sang đây, tuy rằng đã đính hôn, nhưng tất nhiên còn chưa thành hôn, cho nên các loại hoạt động bái tổ không phải chuyện của y. Y liền một mình ở trong phòng ôm lò sưởi đọc sách. Kỳ thực ở trong viện nhà y, nhóm tôi tớ cũng chuẩn bị đủ thứ đồ dùng trang trí cho lễ tết, so với Hạ gia chỉ có hơn chứ không kém, nhưng bầu không khí này nọ làm thế nào cũng thấy không thoải mái, một sân màu sắc rực rỡ như là một cái vũ đài trống rỗng không người. Thái Kinh Vân nhìn mà trong lòng thủy chung không thích, còn không bằng ngồi ở bên chậu than ở Hạ gia để khói nó xông.
Cả nhà phân thành mấy nhóm bận rộn một ngày, tới khi hoàng hôn cuối cùng cũng có thể tụ cùng một chỗ, liền ở ngay trong sân đốt pháo. Đây chính là pháo trúc chân chính, chặt tới một đoạn trúc dài hơn một thước đốt cháy trong ngọn lửa hừng hực, phát ra âm thanh lốp lốp bốp bốp. Kỳ thực nghe Văn Thanh nói, trong thành đã có pháo hoa rồi, đồng thời rất được người hoan nghênh. Nhưng tại Đại Nguyên thôn này, mọi người vẫn tiếp tục đốt rơm thiêu trúc, bởi vì đây là truyền thống nhiều năm qua.
Loại hoạt động đốt pháo này, chỉ cần một nhà khởi đầu, tựa như nhà nhà khác đều được tin mà liên tiếp nối theo, tiếng lốp bốp cứ thế vang lên không ngừng. Lúc này đám tiểu tử loai choai là hưng phấn nhất, vây quanh đống lửa không muốn rời đi, như hầu tử trên chạy dưới nhảy. Mà nhóm tiểu ca nhỏ tuổi lại nhát gan đa số đều là trốn ở trong lòng a ba nhà mình để được dỗ dành.
Đốt hết cây trúc là lúc lên đèn, toàn gia một người cũng không bỏ sót đều vào nhà ăn cơm tất niên. Trong nhà chính, bày ra trên dưới hai mâm, trên bàn điểm lên ngọn nến mà lúc bình thường rất khó dùng tới. Mâm trên là cấp cho bậc tiền bối, dâng lên thịt luộc rượu nước. Mâm dưới mới là để người trong nhà ăn, bày đầy cả một bàn. Trong phòng đốt chậu than, nhiệt khí bốc lên, làm cho vừa vào nhà liền ấm áp đến muốn đổ mồ hôi.
Tiểu Tam làm một cái lẩu, chuẩn bị đủ loại cá liên thịt viên cùng với chế phẩm từ đậu, rau dưa cũng là củ cải và cải trắng. Liên Sinh thì chuẩn bị mấy món ăn truyền thống, lạp xưởng, thịt đông, một con cá, gà hầm. Cả nhà vây quanh một bàn, vô cùng náo nhiệt, ấm áp liêu nhân. Văn Thanh tiếp tục vô tâm vô phế mà vui mừng, cùng Tiểu Tứ cướp thịt viên. Ngay cả Thái Kinh Vân hay trương ra bộ mặt lạnh lùng thoạt nhìn cũng đều tựa hồ ấm áp không ít.
Cơm nước xong, Hạ Tứ Lang lại cho cả nhà tiền mừng tuổi, ngoại trừ Thạch Đầu và Tân Hà đã có chồng, những người khác đều có phần. Ngay cả Thái Kinh Vân cũng nhận được một hà bao nho nhỏ. Cũng không biết có phải cho tới bây giờ đều chưa từng nhận qua tiền mừng tuổi như thế này hay không, y lập tức có chút chân tay luống cuống mà ngẩn ngơ tại chỗ.
Tiểu Tứ là cao hứng nhất, sau khi nhận được phong lì xì nhỏ liền mang theo nó ở trong phòng chạy la như điên, tuy rằng ngay cả trong hà bao có bao nhiêu tiền nó cũng không rõ, nhưng cũng tuyệt không cản trở sự hưng phấn của nó, đem đồng tiền trong bao lắc đến kêu lên leng keng. Vào năm mới cả nhà yêu thích nhất chính là phần náo nhiệt này, nên cũng sẽ theo Tiểu Tứ ở trong phòng chơi đùa.
Mấy người Hạ Tứ Lang dựng bàn, mang bài ra chơi, tính thêm Thái Kinh Vân, bốn đại nam nhân vừa lúc họp thành một bàn. Thú chơi bài này là được truyền tới Đại Nguyên thôn mấy năm nay, quy tắc cũng giản đơn, vừa học liền biết. Vào những ngày mưa nhàn nhã, tất cả mọi người đều thích tụ cùng một chỗ mà chơi, ngay cả nhóm phu lang cũng không ngoại lệ.
Người trong nhà đánh bài cũng không cá cược cái gì, chỉ đánh cuộc chui qua bàn. Hạ Tứ Lang cùng Thái Kinh Vân là một tổ, dưới sự cố ý giúp đỡ của Thái Kinh Vân, chơi rất là hài lòng. Hạ Hổ xem ra vận rất thảm, thường thường thấy hắn ở dưới bàn chui ra chui vào, dẫn tới toàn gia cùng cười to.
Liên Sinh và Tiểu Tam đã sớm thu dọn mâm cổ, cầm bột mì đã nhồi tốt cùng nhân thịt chuẩn bị làm vằn thắn, cái này Tân Hà cũng có thể hỗ trợ, liền vây sang.
Văn Thanh ghé vào bên Hạ Hổ coi đánh bài, có thể là thấy Hạ Hổ quá mất mặt rồi, liền chạy đến bên Tiểu Tam giúp làm vằn thắn. Tiểu Tam vừa thấy y chạy qua liền kéo xuống một khối bột cho y, để y cùng Tiểu Tứ chơi trò nặn bột. Liên Sinh cũng nhanh chóng dỗ y mấy câu.
Mọi người trong nhà ầm ĩ đến nửa đêm, mới đi ăn vằn thắn.
Tiểu tứ vừa ăn vừa gật gù, xem ra đã buồn ngủ rồi, Liên Sinh thấy thế liền bỏ chén đũa mà dỗ nó đi ngủ.
“Chơi vui không?” Tiểu Tam tiến đến bên Thái Kinh Vân mà hỏi, trong miệng không quên nhai vằn thắn. Vằn thắn nhà mình làm da mỏng thịt nhiều, vị rất ngon, ăn làm sao cũng đều thấy không đủ. Đáng tiếc món ăn làm từ bột mì cùng thịt heo này, Liên Sinh không cho phép làm thường xuyên. Ngẫm lại cũng tốt, nếu thật sự có thể mỗi ngày đều ăn, nói không chừng sẽ thấy vằn thắn không còn ngon nữa.
Thái Kinh Vân gật đầu, y hôm nay cũng chỉ là xem sách, sau khi ăn xong thì chơi bài, kể chuyện vui, kỳ thực cũng không có bao nhiêu là chơi vui. Nhưng y thích bầu không khí ở Hạ gia, một nhà hoà thuận vui vẻ, vui đến quên sầu. Điều đó làm cho y đối với cái chữ ’nhà’ này có một nhận thức khác.
Tiểu Tam vốn tính thức đêm, nhưng sau khi ăn no lại ở bên chậu than ấm áp liền lập tức bắt đầu điểm đầu điếu ngư (chắc hẳn là gật gù buồn ngủ như mấy ông lão câu cá). Liên Sinh liền giục hắn trở về phòng đi ngủ, mơ mơ màng màng cũng không biết thiếp đi lúc nào.
Đến mùng một tết, Tiểu Tứ mới vừa cơm nước xong liền bị một đám tiểu tử gọi đi, mấy hài tử này kết thành một đội ngũ tại trong thôn càn quét, náo loạn từng nhà. Tiểu Tam trước đây cũng từng chơi đùa như thế, biết ngày này là ngày bọn nhỏ hoan hỉ nhất, vô luận là đụng tới nhà ai, cũng đều vô cùng cao hứng vì bọn chúng mang lên đường quả cao điểm. Vận khí mà tốt, còn có thể nhận được mấy món đồ chơi nho nhỏ tương đối mới lạ.
Thạch Đầu và Hạ Hổ hai huynh đệ sau khi ăn xong cũng xuất môn chúc tết, các nhà các hộ đều phải chạy đi một vòng, là hoạt động không hề dễ dàng. Còn những người khác thì trông ở nhà, chờ khách nhân tới cửa chúc tết. Người đến người đi một vòng lại một vòng, vô cùng náo nhiệt.
Khi đám hài tử tới cửa là lúc ầm ĩ nhất, ào ạt một đám nhóc vào nhà, đòi kẹo mạch nha, đòi cao điểm, thỉnh thoảng thấy thằng nhóc nào chảy nước mũi còn phải giúp nó xì mũi. Mấy người Tiểu Tam vì chiêu đãi đám tiểu khách nhân này mà tất cả đều luống cuống tay chân. Cũng may bọn nó cũng không quá an phận, không thể ngốc quá lâu ở một chỗ, đem hết mấy món đông tây cho vào trong miệng liền ồ ạt chạy đi.
Tiểu Tam đêm qua ngủ cũng tương đối, ban ngày kỳ thực có chút buồn ngủ, nhưng lễ tết vào ban ngày không thể chạy đi ngủ, ngay cả Tân Hà đều phải chống đỡ ở nơi nào đó, hắn tự nhiên là không dám đi ngủ. Buổi sáng ầm ĩ cũng hoàn hảo vượt qua, khi đến buổi chiều liền cùng Thái Kinh Vân chơi bài, lại luôn bị thua, liền bốc lên ý chí chiến đấu bừng bừng, cũng hết buồn ngủ. Hai người mãi chơi đến giờ cơm chiều, Tiểu Tam thắng được một ván, còn lại toàn thua. Thái Kinh Vân nhận được vô số nụ hôn, tựa như kỳ tích mà cười cả một buổi tối.
Thái Kinh Vân cũng không phải mỗi ngày đều ngốc ở Hạ gia, có lúc cũng sẽ quay về trúc viện. Qua năm ngày đầu, Hạ Hổ rời Hạ gia làm buôn bán. Thái Kinh Vân cũng cố ý chạy tới báo một tiếng, nói là phải đi lo liệu chuyện sinh ý.
Tuy rằng thiếu đi vài người, nhưng năm nay vẫn như trước trải qua rất náo nhiệt, Liên Sinh lúc rảnh rỗi sẽ giáo dục Tiểu Tam về phong tục tập quán mỗi ngày phải chú ý vào dịp năm mới cùng với một chút việc cấm kỵ. Có vài điều trước đây có nói qua, chỉ là lần này là đặc biệt dạy bảo, cho nên phá lệ tỉ mỉ. Tiểu Tam nghe một chút liền xong, mỗi ngày lại tiếp tục hỉ hả.
Thẳng đến khi qua tháng giêng, đại hỏa hăng hái mới bắt đầu giảm nhiệt, bởi vì vào xuân rồi, lại đến giai đoạn bận rộn rồi.
___________________
*Thần giữ cửa nhé
Đăng bởi: admin
Khoản thời gian lễ tết này là lúc náo nhiệt nhất trong thôn Đại Nguyên. Đa số hộ gia đình trong thôn đều không hề bần cùng, nhà nhà đều có chút tiền dư dã, không có mấy nhà lo lắng khi lễ đến.
Năm ngoái chung quy có thể thấy được có người cười tủm tỉm mà đánh xe bò mang hàng hóa về nhà, dọc đường gặp người ta liền tán gẫu về chuyện rời nhà đi mua đồ tết. Bận rộn một năm, để đến cuối cùng, chính là muốn hảo hảo vui vẻ một chút.
Cao hứng nhất không ai ngoài tiểu hài tử, quần áo mới còn chưa có mặc lên người đã bắt đầu hướng đám bạn khoe khoang rồi. Nhóm tiểu ca cũng càng ngày càng ngóng trông đến lễ tết được mặc vào một thân đồ mới. Mà đường khối cao điểm này nọ, hầu như trong túi của mỗi một hài tử đều cất theo mấy khối, sau khi gặp được đám bạn, sẽ đem ra trao đổi cho nhau một chút.
Người Hạ gia không tính là nhiều, nhưng hàng năm vào dịp lễ tết cũng đều vô cùng náo nhiệt.
Cửa viện đã được dán lên hình của hai ông thần giữ cửa*, một bên còn treo lá bùa năm màu nhằm trừ tà tránh quỷ, bảo vệ gia đình. Cây ăn quả trong viện hầu như đã rụng sạch lá rồi, cũng may còn có mấy cây tùng cây trúc mang lại một chút sắc xanh, thoạt nhìn cũng không có quá hiu quạnh. Hơn nữa bắt đầu từ mấy ngày trước, căn nhà từ trong ra ngoài đều được Liên Sinh cọ rửa qua một lần, thoạt nhìn tương đối sạch sẽ.
Tiểu Tam dưới sự thúc giục của Liên Sinh mà không tình nguyện rời phòng. Bởi vì đã hứa cho người ta vào sang năm xuất giá, có vài thứ thiết yếu cần phải học, tỷ như quán xuyến việc nhà, tỷ như các loại các loại phong tục tập quán phải lo liệu trong lễ khánh ngày lành.
Liên Sinh tại trong sân nhằm hướng đông đặt một cái bàn dài, đồ cúng thanh đạm chỉ có thịt cùng rượu nhạt, một đỉnh lư hương đang nghi ngút khói. Trong nhà Hạ Tứ Lang dẫn theo mấy người Thạch Đầu đang bái thiên địa.
“Tiểu Tam cũng đến đây bái đi.” Liên Sinh ở một bên lấy ba nén hương, hướng Tiểu tam tròn vo mà vẫy tay.
Tiểu Tam chầm chập di chuyển, lúc trước Thái Kinh Vân có tặng mấy món áo khoát lông giữ ấm rất tốt, nhưng vẫn không cải biến được hình tượng một cái viên tròn tròn của hắn. Hiện tại cũng chỉ bất quá là từ viên bông biến thành viên lông mà thôi.
Tiểu Tam bề ngoài cung kính quỳ xuống thắp hương, trong miệng lẩm bẩm. Đương nhiên, niệm cái gì, cũng cũng chỉ có trời biết đất biết và mình hắn biết.
Kỳ thực loại chuyện bái thiên địa này, mấy năm trước đều có Hạ Tứ Lang và Thạch Đầu hoàn thành, bất quá năm nay Tiểu Tam sẽ xuất giá, cho nên đặc biệt để hắn theo sau bái lạy, nhằm cầu bình an thuận lợi.
Kế tiếp, chuyện cung phụng cúng bái để cho mấy người Hạ Tứ Lang hoàn thành, Tiểu Tam theo Liên Sinh đến trù phòng bận rộn. Các loại cá muối thịt khô đã sớm dự trữ tốt, trước đó mấy ngày cũng cùng những hộ khác làm hai hộp đậu hũ, phần lớn bị Tiểu Tam làm thành đậu ngâm cùng đậu khô, còn có thịt viên này nọ đã làm tốt cũng đều được bày ra đến mấy chậu. Cơm tất niên cần phải làm ngay ngày hôm ấy, cho nên mấy thứ đông tây đều được chuẩn bị không sai biệt lắm, những sự vật cần lo liệu tại trù phòng trong hôm nay vẫn là rất nhiều.
Tân Hà đang mang thai lúc này cũng không giúp được cái gì, còn về Văn Thanh thì căn bản là không trông cậy vào y có thể hỗ trợ. Vì vậy tại trù phòng nóng nực chỉ thấy Liên Sinh và Tiểu Tam bận rộn xoay vòng.
Thái Kinh Vân hôm nay cũng sang đây, tuy rằng đã đính hôn, nhưng tất nhiên còn chưa thành hôn, cho nên các loại hoạt động bái tổ không phải chuyện của y. Y liền một mình ở trong phòng ôm lò sưởi đọc sách. Kỳ thực ở trong viện nhà y, nhóm tôi tớ cũng chuẩn bị đủ thứ đồ dùng trang trí cho lễ tết, so với Hạ gia chỉ có hơn chứ không kém, nhưng bầu không khí này nọ làm thế nào cũng thấy không thoải mái, một sân màu sắc rực rỡ như là một cái vũ đài trống rỗng không người. Thái Kinh Vân nhìn mà trong lòng thủy chung không thích, còn không bằng ngồi ở bên chậu than ở Hạ gia để khói nó xông.
Cả nhà phân thành mấy nhóm bận rộn một ngày, tới khi hoàng hôn cuối cùng cũng có thể tụ cùng một chỗ, liền ở ngay trong sân đốt pháo. Đây chính là pháo trúc chân chính, chặt tới một đoạn trúc dài hơn một thước đốt cháy trong ngọn lửa hừng hực, phát ra âm thanh lốp lốp bốp bốp. Kỳ thực nghe Văn Thanh nói, trong thành đã có pháo hoa rồi, đồng thời rất được người hoan nghênh. Nhưng tại Đại Nguyên thôn này, mọi người vẫn tiếp tục đốt rơm thiêu trúc, bởi vì đây là truyền thống nhiều năm qua.
Loại hoạt động đốt pháo này, chỉ cần một nhà khởi đầu, tựa như nhà nhà khác đều được tin mà liên tiếp nối theo, tiếng lốp bốp cứ thế vang lên không ngừng. Lúc này đám tiểu tử loai choai là hưng phấn nhất, vây quanh đống lửa không muốn rời đi, như hầu tử trên chạy dưới nhảy. Mà nhóm tiểu ca nhỏ tuổi lại nhát gan đa số đều là trốn ở trong lòng a ba nhà mình để được dỗ dành.
Đốt hết cây trúc là lúc lên đèn, toàn gia một người cũng không bỏ sót đều vào nhà ăn cơm tất niên. Trong nhà chính, bày ra trên dưới hai mâm, trên bàn điểm lên ngọn nến mà lúc bình thường rất khó dùng tới. Mâm trên là cấp cho bậc tiền bối, dâng lên thịt luộc rượu nước. Mâm dưới mới là để người trong nhà ăn, bày đầy cả một bàn. Trong phòng đốt chậu than, nhiệt khí bốc lên, làm cho vừa vào nhà liền ấm áp đến muốn đổ mồ hôi.
Tiểu Tam làm một cái lẩu, chuẩn bị đủ loại cá liên thịt viên cùng với chế phẩm từ đậu, rau dưa cũng là củ cải và cải trắng. Liên Sinh thì chuẩn bị mấy món ăn truyền thống, lạp xưởng, thịt đông, một con cá, gà hầm. Cả nhà vây quanh một bàn, vô cùng náo nhiệt, ấm áp liêu nhân. Văn Thanh tiếp tục vô tâm vô phế mà vui mừng, cùng Tiểu Tứ cướp thịt viên. Ngay cả Thái Kinh Vân hay trương ra bộ mặt lạnh lùng thoạt nhìn cũng đều tựa hồ ấm áp không ít.
Cơm nước xong, Hạ Tứ Lang lại cho cả nhà tiền mừng tuổi, ngoại trừ Thạch Đầu và Tân Hà đã có chồng, những người khác đều có phần. Ngay cả Thái Kinh Vân cũng nhận được một hà bao nho nhỏ. Cũng không biết có phải cho tới bây giờ đều chưa từng nhận qua tiền mừng tuổi như thế này hay không, y lập tức có chút chân tay luống cuống mà ngẩn ngơ tại chỗ.
Tiểu Tứ là cao hứng nhất, sau khi nhận được phong lì xì nhỏ liền mang theo nó ở trong phòng chạy la như điên, tuy rằng ngay cả trong hà bao có bao nhiêu tiền nó cũng không rõ, nhưng cũng tuyệt không cản trở sự hưng phấn của nó, đem đồng tiền trong bao lắc đến kêu lên leng keng. Vào năm mới cả nhà yêu thích nhất chính là phần náo nhiệt này, nên cũng sẽ theo Tiểu Tứ ở trong phòng chơi đùa.
Mấy người Hạ Tứ Lang dựng bàn, mang bài ra chơi, tính thêm Thái Kinh Vân, bốn đại nam nhân vừa lúc họp thành một bàn. Thú chơi bài này là được truyền tới Đại Nguyên thôn mấy năm nay, quy tắc cũng giản đơn, vừa học liền biết. Vào những ngày mưa nhàn nhã, tất cả mọi người đều thích tụ cùng một chỗ mà chơi, ngay cả nhóm phu lang cũng không ngoại lệ.
Người trong nhà đánh bài cũng không cá cược cái gì, chỉ đánh cuộc chui qua bàn. Hạ Tứ Lang cùng Thái Kinh Vân là một tổ, dưới sự cố ý giúp đỡ của Thái Kinh Vân, chơi rất là hài lòng. Hạ Hổ xem ra vận rất thảm, thường thường thấy hắn ở dưới bàn chui ra chui vào, dẫn tới toàn gia cùng cười to.
Liên Sinh và Tiểu Tam đã sớm thu dọn mâm cổ, cầm bột mì đã nhồi tốt cùng nhân thịt chuẩn bị làm vằn thắn, cái này Tân Hà cũng có thể hỗ trợ, liền vây sang.
Văn Thanh ghé vào bên Hạ Hổ coi đánh bài, có thể là thấy Hạ Hổ quá mất mặt rồi, liền chạy đến bên Tiểu Tam giúp làm vằn thắn. Tiểu Tam vừa thấy y chạy qua liền kéo xuống một khối bột cho y, để y cùng Tiểu Tứ chơi trò nặn bột. Liên Sinh cũng nhanh chóng dỗ y mấy câu.
Mọi người trong nhà ầm ĩ đến nửa đêm, mới đi ăn vằn thắn.
Tiểu tứ vừa ăn vừa gật gù, xem ra đã buồn ngủ rồi, Liên Sinh thấy thế liền bỏ chén đũa mà dỗ nó đi ngủ.
“Chơi vui không?” Tiểu Tam tiến đến bên Thái Kinh Vân mà hỏi, trong miệng không quên nhai vằn thắn. Vằn thắn nhà mình làm da mỏng thịt nhiều, vị rất ngon, ăn làm sao cũng đều thấy không đủ. Đáng tiếc món ăn làm từ bột mì cùng thịt heo này, Liên Sinh không cho phép làm thường xuyên. Ngẫm lại cũng tốt, nếu thật sự có thể mỗi ngày đều ăn, nói không chừng sẽ thấy vằn thắn không còn ngon nữa.
Thái Kinh Vân gật đầu, y hôm nay cũng chỉ là xem sách, sau khi ăn xong thì chơi bài, kể chuyện vui, kỳ thực cũng không có bao nhiêu là chơi vui. Nhưng y thích bầu không khí ở Hạ gia, một nhà hoà thuận vui vẻ, vui đến quên sầu. Điều đó làm cho y đối với cái chữ ’nhà’ này có một nhận thức khác.
Tiểu Tam vốn tính thức đêm, nhưng sau khi ăn no lại ở bên chậu than ấm áp liền lập tức bắt đầu điểm đầu điếu ngư (chắc hẳn là gật gù buồn ngủ như mấy ông lão câu cá). Liên Sinh liền giục hắn trở về phòng đi ngủ, mơ mơ màng màng cũng không biết thiếp đi lúc nào.
Đến mùng một tết, Tiểu Tứ mới vừa cơm nước xong liền bị một đám tiểu tử gọi đi, mấy hài tử này kết thành một đội ngũ tại trong thôn càn quét, náo loạn từng nhà. Tiểu Tam trước đây cũng từng chơi đùa như thế, biết ngày này là ngày bọn nhỏ hoan hỉ nhất, vô luận là đụng tới nhà ai, cũng đều vô cùng cao hứng vì bọn chúng mang lên đường quả cao điểm. Vận khí mà tốt, còn có thể nhận được mấy món đồ chơi nho nhỏ tương đối mới lạ.
Thạch Đầu và Hạ Hổ hai huynh đệ sau khi ăn xong cũng xuất môn chúc tết, các nhà các hộ đều phải chạy đi một vòng, là hoạt động không hề dễ dàng. Còn những người khác thì trông ở nhà, chờ khách nhân tới cửa chúc tết. Người đến người đi một vòng lại một vòng, vô cùng náo nhiệt.
Khi đám hài tử tới cửa là lúc ầm ĩ nhất, ào ạt một đám nhóc vào nhà, đòi kẹo mạch nha, đòi cao điểm, thỉnh thoảng thấy thằng nhóc nào chảy nước mũi còn phải giúp nó xì mũi. Mấy người Tiểu Tam vì chiêu đãi đám tiểu khách nhân này mà tất cả đều luống cuống tay chân. Cũng may bọn nó cũng không quá an phận, không thể ngốc quá lâu ở một chỗ, đem hết mấy món đông tây cho vào trong miệng liền ồ ạt chạy đi.
Tiểu Tam đêm qua ngủ cũng tương đối, ban ngày kỳ thực có chút buồn ngủ, nhưng lễ tết vào ban ngày không thể chạy đi ngủ, ngay cả Tân Hà đều phải chống đỡ ở nơi nào đó, hắn tự nhiên là không dám đi ngủ. Buổi sáng ầm ĩ cũng hoàn hảo vượt qua, khi đến buổi chiều liền cùng Thái Kinh Vân chơi bài, lại luôn bị thua, liền bốc lên ý chí chiến đấu bừng bừng, cũng hết buồn ngủ. Hai người mãi chơi đến giờ cơm chiều, Tiểu Tam thắng được một ván, còn lại toàn thua. Thái Kinh Vân nhận được vô số nụ hôn, tựa như kỳ tích mà cười cả một buổi tối.
Thái Kinh Vân cũng không phải mỗi ngày đều ngốc ở Hạ gia, có lúc cũng sẽ quay về trúc viện. Qua năm ngày đầu, Hạ Hổ rời Hạ gia làm buôn bán. Thái Kinh Vân cũng cố ý chạy tới báo một tiếng, nói là phải đi lo liệu chuyện sinh ý.
Tuy rằng thiếu đi vài người, nhưng năm nay vẫn như trước trải qua rất náo nhiệt, Liên Sinh lúc rảnh rỗi sẽ giáo dục Tiểu Tam về phong tục tập quán mỗi ngày phải chú ý vào dịp năm mới cùng với một chút việc cấm kỵ. Có vài điều trước đây có nói qua, chỉ là lần này là đặc biệt dạy bảo, cho nên phá lệ tỉ mỉ. Tiểu Tam nghe một chút liền xong, mỗi ngày lại tiếp tục hỉ hả.
Thẳng đến khi qua tháng giêng, đại hỏa hăng hái mới bắt đầu giảm nhiệt, bởi vì vào xuân rồi, lại đến giai đoạn bận rộn rồi.
___________________
*Thần giữ cửa nhé
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.