Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt
Chương 66: Căn cứ Trường Nam
Y Thu
09/08/2023
Thích Miên như chết đứng.
Không phải chứ, lần này thăng cấp còn mang theo lời nói mớ hay sao?
Đôi mắt Giang Hành Chu dưới ánh lửa đặc biệt đen nhánh, dây leo đen không tiếng động sinh trưởng từ từ bò lên, hai người vốn đang ở một góc, mọi người chiến đấu cả ngày mệt mỏi đều lục tục ngủ say, dây leo chậm rì rì bao bọc cách ly hai người ra khỏi thế giới bên ngoài, không khí căng thẳng, Thích Miên nhịn không được nuốt nước miếng.
Đuôi mắt Giang Hành Chu nheo lại: "Nói anh nghe một chút, em yêu ai?"
Những từ cuối cùng giống như mang theo móc, vừa khàn khàn lại dễ nghe, lướt qua màng tai, sau cổ Thích Miên như tê dại.
Cô căng da đầu: "Em thấy, em có thể giải thích?"
Bàn tay nóng bỏng nắm lấy mắt cá chân, Thích Miên bị nóng đến run run, mắt cá chân như thế nào cũng không rút ra được.
Giang Hành Chu cúi người lại, hơi thở đầy nam tính bao vây lấy Thích Miên, ngữ điệu nguy hiểm: "Ý của em là, ngoại trừ anh còn có đàn ông khác hay sao? Ai, Bành Lăng Tân, hay là họ Tống kia?"
Thích Miên cứng người, bây giờ nói gì cũng là giết người nha.
Anh đưa lỗ tai lại gần, thanh âm vừa đặc vừa trầm: "Miên Miên ngoan, nói cho Chu ca ca, nha?"
Thích Miên: "............" A a a tự đào hố chôn mình.
Tê dại giống như bị điện truyền đến sau gáy, Thích Miên run run rẩy rẩy giơ hộp lẩu lên, ép lại chỗ ngực Giang Hành Chu, giọng nói hơi run: "Chu Chu Chu ca, lẩu lạnh rồi, nếu em không ăn..."
Nếu nói không lại, vậy nói sang chuyện khác.
Đôi mắt Giang Hành Chu chợt lóe sáng, anh thong thả thu lại bàn tay để trên cổ chân cô. Thích Miên lúng túng ăn cái lẩu nhỏ, nhưng không gian dây leo tạo ra nhỏ xíu, cánh tay cô để sát vào ngực của anh.
Giang Hành Chu hỏi: "Ăn ngon sao?"
Thích Miên ngập ngừng một chút, có vẻ sợ anh đoạt nó lại, nhỏ giọng trả lời: "Cũng không đặc biệt ngon."
Cô vừa nói vừa hút lấy một cọng miếng, ớt cay hồng hồng nhuộm đỏ cái miệng nhỏ.
Giang Hành Chu bỗng cúi đầu xuống hôn lấy Thích Miên, một bàn tay ấn sau cổ, không cho phép cô lui lại, lưỡi ấm áp nhẹ nhàng tiến vào, cuốn lấy cọng miếng kia.
Anh thoáng quay đầu đi, giọng khàn khàn: "Anh giúp em ăn."
......
Viên Quang Quyền chậm rãi gõ gõ kén dây leo.
Cơ hội của anh không nhiều, ngày mai toàn bộ đội ngũ quay trở về căn cứ, trong căn cứ anh không có cơ hội đơn độc nói chuyện với họ.
Anh gõ thật lâu, tức giận đến muốn phóng hỏa, kén dây leo mới chậm rì rì mở ra.
Thích Miên vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà dựa vào kén, thập phần đáng thương ôm cái lẩu nhỏ. Giang Hành Chu sắc mặt âm trầm tựa hồ muốn bùng nổ, môi hơi đỏ, tóc đen nhánh, trong đêm tối càng giống như con quỷ nước.
Ánh mắt nhìn Viên Quang Quyền cực kỳ khó chịu, như là hận không thể bổ Viên Quang Quyền ra làm đôi.
Viên Quang Quyền:?
Anh nhìn Thích Miên, lại nhìn Giang Hành Chu, trên đầu nổi lên một dấu hỏi thật lớn.
Loại lẩu tự nhiệt này lại không phải không có, hai người kia đến nỗi phải đoạt một chén sao? Coi đi, phụ nữ người ta đoạt không lại muốn khóc kìa.
Viên Quang Quyền ngồi xuống trước mặt Thích Miên.
Thích Miên bi tráng mà xoa nhẹ miệng: "Có việc sao?"
Viên Quang Quyền tạo ra một cầu lửa, châm vào lửa trại trước mặt họ cho to và sáng hơn, ngữ khí bình tĩnh: "Minh Quyền tính hơi hoang dã, tôi vì chuyện cậu ấy đã làm mà xin lỗi, mà cậu ấy vì vậy cũng đã bị trừng phạt."
Thích Miên bất động thanh sắc hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Viên Quang Quyền nhàn nhạt trả lời: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nếu cô có kế hoạch tiếp theo, từ bỏ đi."
Thích Miên vừa nghe liền cười lên, ý cười lại không đạt đáy mắt: "Viên ca, tôi chưa làm gì cả."
Viên Quang Quyền: "Nếu thật sự không tính toán làm gì, vậy tốt nhất. Nhưng nếu không phải, tôi cũng muốn nói cho cô, chuyện cậu ấy làm không tốt đã có tôi người anh này quản giáo, không cần cô thay tôi làm chuyện đó, cậu ấy chỉ là còn nhỏ nên còn nhiều chuyện chưa rõ."
Thích Miên cân nhắc một chút lời anh nói, nghiền ngẫm cười khẽ: "Còn nhỏ??"
Em bé to xác sao?
Ngữ điệu cô vô cùng kỳ lạ, Viên Quang Quyền trong lòng không vui, đang muốn phản bác lại, anh năm nay gần 40, so với Viên Minh Quyền chỉ hai mươi tuổi xác thật chỉ là một tên nhóc con, lại nhìn khuôn mặt Thích Miên, bỗng nhiên nhớ ra đối phương cũng chỉ tuổi đó mà thôi. Viên Quang Quyền đành ngậm miệng lại.
Thích Miên tràn ra một tiếng hừ lạnh: "Tôi nghe nói tháng trước, Quang Minh và một đoàn thuê số 19 cùng nhau ra nhiệm vụ, em của anh Viên Minh Quyền dẫn đội. Đoàn 19 mười người cuối cùng chỉ trở về ba, còn lại là yểm hộ mọi người mà ở lại chiến đấu rồi hy sinh, cuối cùng đoàn chỉ được phân phối một phần mười vật tư, người nhà mấy người chết trận càng mảy may không có tí gì, có thật không?"
"...... Thật." Viên Quang Quyền yết hầu lăn lộn một chút, "Minh Quyền năng lực không đủ, cũng không có gì đáng trách."
Thích Miên lại hỏi: "Còn có, đối thủ một mất một còn lúc đầu của các người, Bạc Phong, Kitty, Tửu, thậm chí là quân đoàn 13... Đều là đi ra ngoài với Viên Minh Quyền mà xảy ra chuyện, người chết đoàn diệt, anh còn muốn nói là năng lực không đủ sao?"
Viên Quang Quyền á khẩu không trả lời được.
Thích Miên lại nói: "Những nhiệm vụ lúc trước anh ta hoàn thành, có bao nhiêu cái là giả, anh dám tra sao? Người nhà tôi phát hiện anh ta làm giả, nếu tôi không phải vừa vặn trở về, bọn họ sẽ bị phát sinh chuyện gì? Lui lại một bước, nếu người nhà tôi tin là thật, thậm chí bởi vì vậy mà xảy ra chuyện, anh sẽ thanh minh cho anh ta như thế nào?"
Viên Quang Quyền: "Cậu ấy sẽ sửa."
Thích Miên sách một tiếng: "Dạy mãi không sửa, anh có tư cách gì nói anh có thể quản giáo anh ta?"
Viên Quang Quyền có chút chật vật, sau một lúc lâu lạnh nhạt nói: "Nói đến cùng, cô không chịu buông tha cậu ấy."
Thích Miên cảm thấy buồn cười: "Viên ca, tôi chỉ là liệt kê ra những chuyện xấu anh ta làm, không nói là sẽ không buông tha cậu ta. Hơn nữa, anh chủ động tới tìm tôi nói chuyện này, còn không phải lo lắng rằng tôi biết cậu ta tính tình có thù tất báo, vì trừ hậu hoạn tôi sẽ động thủ với anh ta hay sao? Như vậy xem ra, người lo lắng hẳn phải là tôi chứ không phải anh, anh thật sự có thể quản được anh ta sẽ không làm gì người nhà tôi sao?"
"Lại nói, tới tìm tôi nói chuyện là anh, anh còn chưa đưa ra được biện pháp giải quyết gì, chỉ bằng vào nói mấy câu là muốn tôi buông tha anh ta?"
Viên Quang Quyền trầm mặc thật lâu sau, bàn tay rạn nứt hơ hơi trên lửa, thấp giọng: "Nếu tôi xóa đi ký ức cậu ta có với các người, cô có thể đồng ý buông tha cậu ấy không?"
Thích Miên hơi sững người lại, hỏi khẽ: "Nói rõ ràng."
"Cậu ấy sẽ không nhớ rõ chuyện tranh chấp với các người, những người biết chuyện này tôi cũng sẽ xử lý nên cậu ấy sẽ không thể nào biết được, tự nhiên sẽ không gây rắc rối cho các người."
Thích Miên: "Anh là song dị năng hệ tinh thần?"
"Không liên quan đến cô." Viên Quang Quyền xoa xoa làn da khô nứt, lột xuống từng mảng da chết, ném vào lửa toát ra mùi vị thật đặc thù, "Đây là thành ý đối với cô, cũng hy vọng có thể nhìn đến bên cô thế nào."
Anh nhìn Thích Miên, trong ánh mắt toàn lạnh lẽo cùng ngạo nghễ: "Quân đoàn Quanh Minh tồn tại là vì cậu ấy, tôi không muốn đối địch với cô, nhưng cũng không sợ."
Thích Miên nhìn thẳng anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười: "Nếu anh thật có thể làm được, tôi tự nhiên cũng có thể nhượng bộ."
Viên Quang Quyền cao giọng thề thốt, đứng dậy rời đi.
Giang Hành Chu một bên mở miệng: "Đây không phải là biện pháp lâu dài."
"Xác thật." Thích Miên mặt mày cong lên, "Người chết mới không trả thù. Anh trai hao hết tâm tư tìm đường sống cho em trai, nhưng em trai cũng phải có năng lực tiếp thu mới được."
Ngày thứ hai, đoàn người mênh mông cuồn cuộn trở lại căn cứ.
Hai ngày bọn họ không ở đó, căn cứ náo nhiệt rất nhiều, đi ngang qua chợ thấy đủ loại người, nhìn thì không khác biệt gì, nhưng khí thế căn cứ hoàn toàn bất đồng.
Tinh hạch cấp bốn hôn mê được nộp lên căn cứ, lại được Tống Hoài Địch làm chủ đưa trở lại cấp cho hai người, xét thấy Thích Miên có quá khứ ăn vụng tinh hạch để thăng cấp, tinh hạch này bị Giang Hành Chu đoạt lấy.
Mẹ con Lương Tiêu được Thích Miên nhiệt tình mời đến biệt thự, hai mẹ con hiển nhiên vô cùng bất an, được mẹ Thích an ủi thật lâu mới tốt hơn được một chút.
Cùng ngày vào buổi trưa, ở ngục giam Viên Minh Quyền lao động khổ sai bị thương đến thắt lưng, người coi ngục sợ hắn xảy ra chuyện mà quyết định làm trái quy định đem hắn đưa về trong căn cứ.
Hàn Dao ngồi xổm ở vườn rau nhổ cỏ dại, thấy Thích Miên cùng Giang Hành Chu trở về, nhổ hai trái dưa leo nhỏ đưa ra: "Lương Đống nói một lát nữa sẽ về."
Thích Miên vừa gặm dưa leo vừa gật đầu, dưa leo nho nhỏ giòn giòn thanh nhiệt, vừa ngẩng đầu lên thấy mẹ mình đang đứng ngóng nhìn ở cửa, cô lập tức chạy tới sà vào lòng.
Hoàng Mỹ Hoa hai mắt ướt át: "Gầy."
Thích Miên:??? Mới hai ngày thôi.
Mắt thấy Hoàng Mỹ Hoa còn muốn kiểm tra cô có bị thương hay không, Thích Miên ừ ào một chút lừa qua, dỗ mẹ mình đi lên lầu. Đầu kia Lương Đống và Bành Lăng Tân từ cửa sổ nhảy vào, giơ tay ra dấu OK.
Thích Miên: "Viên Minh Quyền thật sự bị thương ở thắt lưng?"
Bành Lăng Tân: "Không thấy rõ, tôi còn chưa kịp ra tay. Tình huống bên ngục giam thật vượt qua tôi tưởng tượng, bọn họ lấy người làm mồi, sử dụng thây ma cày ruộng, gánh nước, phát điện, quản lý rất nghiêm khắc."
Thích Miên ngẩn ra, không nghĩ tới người họ Tề quản lý căn cứ này còn có ý tưởng kỳ diệu như vậy.
Lương Đống lại bổ sung: "Quân đoàn Quang Minh động tĩnh không nhỏ, mấy tiểu đội phái ra ngoài làm nhiệm vụ mấy ngày nay đều được gọi về, họ chiếm cứ khu bắc rất náo nhiệt, nhưng rất kỳ quái vẫn không có động tĩnh gì tiếp theo. Chiến hữu của tôi cũng nhận được mệnh lệnh yêu cầu phải cảnh giác cao."
"Bởi vì Viên Quang Quyền không nghĩ đoạt quyền." Thích Miên vòng một chút khu bắc trên bản đồ, "Anh ta chỉ là lo trước. Anh ta kỳ thật cũng rõ ràng căn cứ vẫn luôn đề phòng mình, hiện giờ căn cứ rõ ràng đứng ở bên chúng ta, Viên Minh Quyền và tôi đã trở mặt, chúng tôi ai đều không thể nhượng bộ. Nếu tôi động thủ với Viên Minh Quyền, quân đoàn Quang Minh sẽ lập tức đoạt quyền."
Thích Miên chống cằm: "Tề trưởng quan căn cứ trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ đến nay chưa về, đúng là thời điểm quân đội khá loạn, là cơ hội ngàn năm một thuở. Nhưng đồng dạng, nếu Viên Quang Quyền muốn đoạt quyền, anh ta sẽ không theo quân đội ra ngoài làm nhiệm vụ."
Trong phạm vi có thể khống chế được, Viên Quang Quyền không muốn trở mặt, anh ta không có thù gì với căn cứ, tương phản lại thật hài lòng với hoàn cảnh của căn cứ, có thể cho người nhà anh ta sinh hoạt an an ổn ổn.
Hơn nữa Thích Miên ngoài ý muốn tiến lên cấp ba, trong lòng anh ta băn khoăn càng nhiều, mới có thể đưa ra ý xóa đi ký ức Viên Minh Quyền để đổi lấy yên ổn.
Bành Lăng Tân có chút sầu lo: "Chỉ chúng ta thôi đây có thể ngăn cản quân đoàn Quanh Minh hay sao?"
Thích Miên bật cười: "Ai nói chỉ có chúng ta, anh nghĩ quân đội là ăn chay sao? Đoạt cũng không phải quyền của chúng ta. Chờ xem, mấy ngày nay sẽ có kết quả."
Lại không nghĩ rằng, ban đêm cùng ngày, lửa đã đốt đến khu biệt thự.
Thích Miên đứng trên chóp dây leo, nhìn Viên Minh Quyền dẫn người đi lên đỉnh núi, trong tay cầm theo một vật, thỏa thuê đắc ý.
Thích Miên thấy rõ đồ vật trong tay hắn, đồng tử chợt co chặt!
Không phải chứ, lần này thăng cấp còn mang theo lời nói mớ hay sao?
Đôi mắt Giang Hành Chu dưới ánh lửa đặc biệt đen nhánh, dây leo đen không tiếng động sinh trưởng từ từ bò lên, hai người vốn đang ở một góc, mọi người chiến đấu cả ngày mệt mỏi đều lục tục ngủ say, dây leo chậm rì rì bao bọc cách ly hai người ra khỏi thế giới bên ngoài, không khí căng thẳng, Thích Miên nhịn không được nuốt nước miếng.
Đuôi mắt Giang Hành Chu nheo lại: "Nói anh nghe một chút, em yêu ai?"
Những từ cuối cùng giống như mang theo móc, vừa khàn khàn lại dễ nghe, lướt qua màng tai, sau cổ Thích Miên như tê dại.
Cô căng da đầu: "Em thấy, em có thể giải thích?"
Bàn tay nóng bỏng nắm lấy mắt cá chân, Thích Miên bị nóng đến run run, mắt cá chân như thế nào cũng không rút ra được.
Giang Hành Chu cúi người lại, hơi thở đầy nam tính bao vây lấy Thích Miên, ngữ điệu nguy hiểm: "Ý của em là, ngoại trừ anh còn có đàn ông khác hay sao? Ai, Bành Lăng Tân, hay là họ Tống kia?"
Thích Miên cứng người, bây giờ nói gì cũng là giết người nha.
Anh đưa lỗ tai lại gần, thanh âm vừa đặc vừa trầm: "Miên Miên ngoan, nói cho Chu ca ca, nha?"
Thích Miên: "............" A a a tự đào hố chôn mình.
Tê dại giống như bị điện truyền đến sau gáy, Thích Miên run run rẩy rẩy giơ hộp lẩu lên, ép lại chỗ ngực Giang Hành Chu, giọng nói hơi run: "Chu Chu Chu ca, lẩu lạnh rồi, nếu em không ăn..."
Nếu nói không lại, vậy nói sang chuyện khác.
Đôi mắt Giang Hành Chu chợt lóe sáng, anh thong thả thu lại bàn tay để trên cổ chân cô. Thích Miên lúng túng ăn cái lẩu nhỏ, nhưng không gian dây leo tạo ra nhỏ xíu, cánh tay cô để sát vào ngực của anh.
Giang Hành Chu hỏi: "Ăn ngon sao?"
Thích Miên ngập ngừng một chút, có vẻ sợ anh đoạt nó lại, nhỏ giọng trả lời: "Cũng không đặc biệt ngon."
Cô vừa nói vừa hút lấy một cọng miếng, ớt cay hồng hồng nhuộm đỏ cái miệng nhỏ.
Giang Hành Chu bỗng cúi đầu xuống hôn lấy Thích Miên, một bàn tay ấn sau cổ, không cho phép cô lui lại, lưỡi ấm áp nhẹ nhàng tiến vào, cuốn lấy cọng miếng kia.
Anh thoáng quay đầu đi, giọng khàn khàn: "Anh giúp em ăn."
......
Viên Quang Quyền chậm rãi gõ gõ kén dây leo.
Cơ hội của anh không nhiều, ngày mai toàn bộ đội ngũ quay trở về căn cứ, trong căn cứ anh không có cơ hội đơn độc nói chuyện với họ.
Anh gõ thật lâu, tức giận đến muốn phóng hỏa, kén dây leo mới chậm rì rì mở ra.
Thích Miên vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà dựa vào kén, thập phần đáng thương ôm cái lẩu nhỏ. Giang Hành Chu sắc mặt âm trầm tựa hồ muốn bùng nổ, môi hơi đỏ, tóc đen nhánh, trong đêm tối càng giống như con quỷ nước.
Ánh mắt nhìn Viên Quang Quyền cực kỳ khó chịu, như là hận không thể bổ Viên Quang Quyền ra làm đôi.
Viên Quang Quyền:?
Anh nhìn Thích Miên, lại nhìn Giang Hành Chu, trên đầu nổi lên một dấu hỏi thật lớn.
Loại lẩu tự nhiệt này lại không phải không có, hai người kia đến nỗi phải đoạt một chén sao? Coi đi, phụ nữ người ta đoạt không lại muốn khóc kìa.
Viên Quang Quyền ngồi xuống trước mặt Thích Miên.
Thích Miên bi tráng mà xoa nhẹ miệng: "Có việc sao?"
Viên Quang Quyền tạo ra một cầu lửa, châm vào lửa trại trước mặt họ cho to và sáng hơn, ngữ khí bình tĩnh: "Minh Quyền tính hơi hoang dã, tôi vì chuyện cậu ấy đã làm mà xin lỗi, mà cậu ấy vì vậy cũng đã bị trừng phạt."
Thích Miên bất động thanh sắc hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Viên Quang Quyền nhàn nhạt trả lời: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nếu cô có kế hoạch tiếp theo, từ bỏ đi."
Thích Miên vừa nghe liền cười lên, ý cười lại không đạt đáy mắt: "Viên ca, tôi chưa làm gì cả."
Viên Quang Quyền: "Nếu thật sự không tính toán làm gì, vậy tốt nhất. Nhưng nếu không phải, tôi cũng muốn nói cho cô, chuyện cậu ấy làm không tốt đã có tôi người anh này quản giáo, không cần cô thay tôi làm chuyện đó, cậu ấy chỉ là còn nhỏ nên còn nhiều chuyện chưa rõ."
Thích Miên cân nhắc một chút lời anh nói, nghiền ngẫm cười khẽ: "Còn nhỏ??"
Em bé to xác sao?
Ngữ điệu cô vô cùng kỳ lạ, Viên Quang Quyền trong lòng không vui, đang muốn phản bác lại, anh năm nay gần 40, so với Viên Minh Quyền chỉ hai mươi tuổi xác thật chỉ là một tên nhóc con, lại nhìn khuôn mặt Thích Miên, bỗng nhiên nhớ ra đối phương cũng chỉ tuổi đó mà thôi. Viên Quang Quyền đành ngậm miệng lại.
Thích Miên tràn ra một tiếng hừ lạnh: "Tôi nghe nói tháng trước, Quang Minh và một đoàn thuê số 19 cùng nhau ra nhiệm vụ, em của anh Viên Minh Quyền dẫn đội. Đoàn 19 mười người cuối cùng chỉ trở về ba, còn lại là yểm hộ mọi người mà ở lại chiến đấu rồi hy sinh, cuối cùng đoàn chỉ được phân phối một phần mười vật tư, người nhà mấy người chết trận càng mảy may không có tí gì, có thật không?"
"...... Thật." Viên Quang Quyền yết hầu lăn lộn một chút, "Minh Quyền năng lực không đủ, cũng không có gì đáng trách."
Thích Miên lại hỏi: "Còn có, đối thủ một mất một còn lúc đầu của các người, Bạc Phong, Kitty, Tửu, thậm chí là quân đoàn 13... Đều là đi ra ngoài với Viên Minh Quyền mà xảy ra chuyện, người chết đoàn diệt, anh còn muốn nói là năng lực không đủ sao?"
Viên Quang Quyền á khẩu không trả lời được.
Thích Miên lại nói: "Những nhiệm vụ lúc trước anh ta hoàn thành, có bao nhiêu cái là giả, anh dám tra sao? Người nhà tôi phát hiện anh ta làm giả, nếu tôi không phải vừa vặn trở về, bọn họ sẽ bị phát sinh chuyện gì? Lui lại một bước, nếu người nhà tôi tin là thật, thậm chí bởi vì vậy mà xảy ra chuyện, anh sẽ thanh minh cho anh ta như thế nào?"
Viên Quang Quyền: "Cậu ấy sẽ sửa."
Thích Miên sách một tiếng: "Dạy mãi không sửa, anh có tư cách gì nói anh có thể quản giáo anh ta?"
Viên Quang Quyền có chút chật vật, sau một lúc lâu lạnh nhạt nói: "Nói đến cùng, cô không chịu buông tha cậu ấy."
Thích Miên cảm thấy buồn cười: "Viên ca, tôi chỉ là liệt kê ra những chuyện xấu anh ta làm, không nói là sẽ không buông tha cậu ta. Hơn nữa, anh chủ động tới tìm tôi nói chuyện này, còn không phải lo lắng rằng tôi biết cậu ta tính tình có thù tất báo, vì trừ hậu hoạn tôi sẽ động thủ với anh ta hay sao? Như vậy xem ra, người lo lắng hẳn phải là tôi chứ không phải anh, anh thật sự có thể quản được anh ta sẽ không làm gì người nhà tôi sao?"
"Lại nói, tới tìm tôi nói chuyện là anh, anh còn chưa đưa ra được biện pháp giải quyết gì, chỉ bằng vào nói mấy câu là muốn tôi buông tha anh ta?"
Viên Quang Quyền trầm mặc thật lâu sau, bàn tay rạn nứt hơ hơi trên lửa, thấp giọng: "Nếu tôi xóa đi ký ức cậu ta có với các người, cô có thể đồng ý buông tha cậu ấy không?"
Thích Miên hơi sững người lại, hỏi khẽ: "Nói rõ ràng."
"Cậu ấy sẽ không nhớ rõ chuyện tranh chấp với các người, những người biết chuyện này tôi cũng sẽ xử lý nên cậu ấy sẽ không thể nào biết được, tự nhiên sẽ không gây rắc rối cho các người."
Thích Miên: "Anh là song dị năng hệ tinh thần?"
"Không liên quan đến cô." Viên Quang Quyền xoa xoa làn da khô nứt, lột xuống từng mảng da chết, ném vào lửa toát ra mùi vị thật đặc thù, "Đây là thành ý đối với cô, cũng hy vọng có thể nhìn đến bên cô thế nào."
Anh nhìn Thích Miên, trong ánh mắt toàn lạnh lẽo cùng ngạo nghễ: "Quân đoàn Quanh Minh tồn tại là vì cậu ấy, tôi không muốn đối địch với cô, nhưng cũng không sợ."
Thích Miên nhìn thẳng anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười: "Nếu anh thật có thể làm được, tôi tự nhiên cũng có thể nhượng bộ."
Viên Quang Quyền cao giọng thề thốt, đứng dậy rời đi.
Giang Hành Chu một bên mở miệng: "Đây không phải là biện pháp lâu dài."
"Xác thật." Thích Miên mặt mày cong lên, "Người chết mới không trả thù. Anh trai hao hết tâm tư tìm đường sống cho em trai, nhưng em trai cũng phải có năng lực tiếp thu mới được."
Ngày thứ hai, đoàn người mênh mông cuồn cuộn trở lại căn cứ.
Hai ngày bọn họ không ở đó, căn cứ náo nhiệt rất nhiều, đi ngang qua chợ thấy đủ loại người, nhìn thì không khác biệt gì, nhưng khí thế căn cứ hoàn toàn bất đồng.
Tinh hạch cấp bốn hôn mê được nộp lên căn cứ, lại được Tống Hoài Địch làm chủ đưa trở lại cấp cho hai người, xét thấy Thích Miên có quá khứ ăn vụng tinh hạch để thăng cấp, tinh hạch này bị Giang Hành Chu đoạt lấy.
Mẹ con Lương Tiêu được Thích Miên nhiệt tình mời đến biệt thự, hai mẹ con hiển nhiên vô cùng bất an, được mẹ Thích an ủi thật lâu mới tốt hơn được một chút.
Cùng ngày vào buổi trưa, ở ngục giam Viên Minh Quyền lao động khổ sai bị thương đến thắt lưng, người coi ngục sợ hắn xảy ra chuyện mà quyết định làm trái quy định đem hắn đưa về trong căn cứ.
Hàn Dao ngồi xổm ở vườn rau nhổ cỏ dại, thấy Thích Miên cùng Giang Hành Chu trở về, nhổ hai trái dưa leo nhỏ đưa ra: "Lương Đống nói một lát nữa sẽ về."
Thích Miên vừa gặm dưa leo vừa gật đầu, dưa leo nho nhỏ giòn giòn thanh nhiệt, vừa ngẩng đầu lên thấy mẹ mình đang đứng ngóng nhìn ở cửa, cô lập tức chạy tới sà vào lòng.
Hoàng Mỹ Hoa hai mắt ướt át: "Gầy."
Thích Miên:??? Mới hai ngày thôi.
Mắt thấy Hoàng Mỹ Hoa còn muốn kiểm tra cô có bị thương hay không, Thích Miên ừ ào một chút lừa qua, dỗ mẹ mình đi lên lầu. Đầu kia Lương Đống và Bành Lăng Tân từ cửa sổ nhảy vào, giơ tay ra dấu OK.
Thích Miên: "Viên Minh Quyền thật sự bị thương ở thắt lưng?"
Bành Lăng Tân: "Không thấy rõ, tôi còn chưa kịp ra tay. Tình huống bên ngục giam thật vượt qua tôi tưởng tượng, bọn họ lấy người làm mồi, sử dụng thây ma cày ruộng, gánh nước, phát điện, quản lý rất nghiêm khắc."
Thích Miên ngẩn ra, không nghĩ tới người họ Tề quản lý căn cứ này còn có ý tưởng kỳ diệu như vậy.
Lương Đống lại bổ sung: "Quân đoàn Quang Minh động tĩnh không nhỏ, mấy tiểu đội phái ra ngoài làm nhiệm vụ mấy ngày nay đều được gọi về, họ chiếm cứ khu bắc rất náo nhiệt, nhưng rất kỳ quái vẫn không có động tĩnh gì tiếp theo. Chiến hữu của tôi cũng nhận được mệnh lệnh yêu cầu phải cảnh giác cao."
"Bởi vì Viên Quang Quyền không nghĩ đoạt quyền." Thích Miên vòng một chút khu bắc trên bản đồ, "Anh ta chỉ là lo trước. Anh ta kỳ thật cũng rõ ràng căn cứ vẫn luôn đề phòng mình, hiện giờ căn cứ rõ ràng đứng ở bên chúng ta, Viên Minh Quyền và tôi đã trở mặt, chúng tôi ai đều không thể nhượng bộ. Nếu tôi động thủ với Viên Minh Quyền, quân đoàn Quang Minh sẽ lập tức đoạt quyền."
Thích Miên chống cằm: "Tề trưởng quan căn cứ trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ đến nay chưa về, đúng là thời điểm quân đội khá loạn, là cơ hội ngàn năm một thuở. Nhưng đồng dạng, nếu Viên Quang Quyền muốn đoạt quyền, anh ta sẽ không theo quân đội ra ngoài làm nhiệm vụ."
Trong phạm vi có thể khống chế được, Viên Quang Quyền không muốn trở mặt, anh ta không có thù gì với căn cứ, tương phản lại thật hài lòng với hoàn cảnh của căn cứ, có thể cho người nhà anh ta sinh hoạt an an ổn ổn.
Hơn nữa Thích Miên ngoài ý muốn tiến lên cấp ba, trong lòng anh ta băn khoăn càng nhiều, mới có thể đưa ra ý xóa đi ký ức Viên Minh Quyền để đổi lấy yên ổn.
Bành Lăng Tân có chút sầu lo: "Chỉ chúng ta thôi đây có thể ngăn cản quân đoàn Quanh Minh hay sao?"
Thích Miên bật cười: "Ai nói chỉ có chúng ta, anh nghĩ quân đội là ăn chay sao? Đoạt cũng không phải quyền của chúng ta. Chờ xem, mấy ngày nay sẽ có kết quả."
Lại không nghĩ rằng, ban đêm cùng ngày, lửa đã đốt đến khu biệt thự.
Thích Miên đứng trên chóp dây leo, nhìn Viên Minh Quyền dẫn người đi lên đỉnh núi, trong tay cầm theo một vật, thỏa thuê đắc ý.
Thích Miên thấy rõ đồ vật trong tay hắn, đồng tử chợt co chặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.