Quyển 5 - Chương 220: Ân tình
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Giọng nói của Doãn Hồng Tụ quác lên rồi dừng lại, nhìn Phương Minh Viễn ngồi trên ghế sofa, nghẹn giọng nhìn một lúc nói không ra lời. Nếu nói khoảng thời gian gần đây, người Doãn Hồng Tụ sợ gặp nhất là ai, không phải Phương Minh Viễn thì còn có thể là ai chứ!
Đại học Thân Hoa, nhà ở Triệu Nhã và Phùng Thiện bị mất trộm, đúng là Doãn Hồng Tụ ở sau lưng sai khiến.
Vào ngày đó, Doãn Hồng Tụ và Lý Đông Dương kế hoạch lấy điện thoại của Phương Minh Viễn không thành, ngược lại bị Phương Minh Viễn bọn họ giáo huấn cho một trận, Lý Đông Dương còn bị ba Lý Quân Giao cấm thúc. Nhưng tất cả việc lần này cũng không hề khiến Doãn Hồng Tụ đánh mất đi ý niệm đoạt được điện thoại của Phương Minh Viễn.
Doãn Giang Thu đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức thành phố Thượng Hải cũng không ít năm rồi, Doãn Hồng Tụ là đứa con gái được cưng chiều nhất của ông ta, tất nhiên sẽ có nhiều nịnh bợ cô ta. Trong đó đã có người trong quan trường, cũng có người trong thương trường. Doãn Hồng Tụ đã tìm đến một người không phải là hoàn toàn trong sạch trong chốn thương trường để nhờ vả, và người tìm đến Câu An cũng chính là một trong những người như vậy.
Đương nhiên i, Doãn Hồng Tụ tất nhiên sẽ không nói cho họ biết, nếu người có ý đồ ăn cắp và người nhà họ Phương đại cổ đông Tập đoàn Carrefour có liên quan, nếu không, mượn gan bọn họ, cũng không dám ra tay ở phòng của Triệu Nhã và Phùng Thiện, hoặc nói, sau khi ra tay xong cũng chắc chắn lập tức cao chạy xa bay. Câu An rất nhanh chóng thì làm xong, điện thoại rất nhanh thì chuyển đến trong tay của Doãn Hồng Tụ, khiến cô ta vui khôn xiết.
Nhưng bước phát triển tiếp theo của sự việc, cũng khiến Doãn Hồng Tụ không chuẩn bị kịp.
Phương Minh Viễn rất xem trọng việc này, đã vượt xa sức tưởng tượng của Doãn Hồng Tụ. Cô ta nói gì cũng không thể ngờ, giá trị hai chiếc di động lại lên đến 300 ngàn tệ, đã trở thành vụ án lớn trong vụ trộm ở thành phố Thượng Hải! Hơn nữa cô ta càng không ngờ, Phương Minh Viễn lại đưa ra 300 ngàn tệ tiền thưởng! Cô ta vốn dĩ cho rằng, hai chiếc di động mặc dù là tài sản quý báu, cũng không giống xe thể thao, thứ đồ giá trị như vậy, Phương Minh Viễn giàu có như vậy, không tìm được thì lại mua hai cái, cũng được.
Đến lúc này, Doãn Hồng Tụ mới có cảm giác nguy hiểm, đáng tiếc lúc này Tuân Ngân Hải và Câu An đều đã sa lưới, người chủ luồn lách, vừa thấy không ổn, liền cao chạy xa bay, không biết chạy đến nơi nào trong nước nữa.
Doãn Hồng Tụ lo lắng sợ hãi một lúc, trong những ngày này, người cô ta không mong muốn phải gặp nhất chính là cảnh sát, thì nghe thấy tiếng cảnh sát, có lúc cũng sẽ tim đập loạn xạ, kết quả tinh thần bất an.
Chính trong thời gian này, cô ta nhiều lần làm lỗi trong công việc, nếu không phải ba cô ta là Doãn Giang Thu, sợ rằng sớm đã chịu sự xử phạt của ngân hàng rồi!
Theo sự trôi qua chậm rãi của thời gian, tinh thần Doãn Hồng Tụ dần dần ổn định lại, từ mọi cách tỉm hiểu cô ta cũng biết được, câu An trong Cục rất kín miệng.
Nhóm cảnh sát cho tới giờ, vẫn không thể có được dấu vết của tang vật. Hơn nữa người nhận tiền và làm trung gian liên hệ với Câu An, hiện giờ cũng không biết ở nơi nào trong nước.
Doãn Hồng Tụ trong lòng xem như đã ổn định một chút, vốn dĩ hai chiếc di động ẩn sâu trong tủ quần áo, cô ta cũng có hứng thỉnh thoảng cầm ra chơi.
Cũng chính là như vậy, một lần rất tình cơ, hai chiếc di động bị cô ta lơ đãng để Phùng Ái Ái thấy được, Phùng Ái Ái tất nhiên cũng thích không buông tay, nhiều lần tỏ vẻ, muốn một chiếc, cho dù là mua giá cao từ trong tay cô ta, Doãn Hồng Tụ lúc mới đầu, tất nhiên cũng là cắt chặt răng không chịu hở.
Về sau, cũng bị Phùng Ái Ái tác động đến phiền phức, hơn nữa lúc đó cô ta có việc muốn nhờ Phùng Ái Ái.
Hơn nữa phong thanh của vụ án cũng không nhanh, cô ta cũng không trông gà hóa cuốc như lúc ban đầu, thần hồn nát thần tính, liền đem một cái trong đó để cho Phùng Ái Ái, hai người giao hảo, sau khi dùng một thời gian, hai người lại trao đổi sử dụng.
Nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy Phương Minh Viễn trong nhà mình, Doãn Hồng Tụ có tật giật mình trong lòng làm sao có thể bình tĩnh lại.
Vợ chồng Doãn Giang Thu nhìn thấy dáng vẻ của con gái, trong lòng trước tiên lạnh nửa người.
-Hồng Tụ!
Doãn Giang Thu trầm giọng nói.
-Đứng ngơ bên đó làm gì! Còn không mau đến chào hỏi khách!
Doãn Hồng Tụ hết hồn cười nói:
-Anh Hà, cậu Phương, hôm nay các anh sao lại đến đây? Sớm biết các anh đến, buổi tối em đã không ra ngoài rồi.
-Hồng Tụ, con ngồi xuống!
Biết con gái không ai bằng cha mẹ, Doãn Giang Thu vừa nhìn dáng vẻ của cô ta thì biết, Doãn Hồng Tụ trong lòng có vấn đề, từ nhỏ đến lớn, khi Doãn Hồng Tụ đã phạm sai lầm, đều một dáng vẻ như vậy. Doãn Hồng Tụ miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Doãn Giang Thu.
-Ba, ba gọi con về, chính là vì cậu Phương và anh Hà sao?
Doãn Hồng Tụ hỏi một cách điềm tĩnh.
-Phải, cậu Phương tìm con có chút việc muốn hỏi thử!
Doãn Giang Thu kéo tay của cô ta vỗ vỗ nói.
-Cậu...cậu.... cậu Phương Phương tìm con? Tìm…tìm tìm làm gì?
Doãn Hồng Tụ nói lắp bắp. Đến lúc đó, cho dù là người không hiểu rõ cô ta cũng rõ sự sợ hãi trong lòng cô ta.
Doãn Giang Thu xua tay, bảo bảo mẫu trong nhà lui ra, lúc này mới lại nói với Doãn Hồng Tụ:
-Đến lúc này, con vẫn không biết cậu Phương đến tìm con làm gì sao? Nói đi, con làm sao đã lấy được di động vốn thuộc về cậu Phương?
-Cái gì…di động nào? Con không biết.
Doãn Hồng Tụ nghe vậy lại hốt hoảng.
-Phùng Ái Ái đều đã nói rồi! Đến bây giờ con còn muốn chống chế sao?
Doãn Giang Thu sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng trách mắng.
-Nói! Nói ra từ đầu đến cuối cho ta!
Khi Phương Minh Viễn bọn họ rời khỏi phòng nhà họ Doãn, đã là gần 11h đêm rồi.
-Anh Hà, sự việc hôm nay phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh nhiều rồi. Bây giờ thời gian không sớm nữa, tôi sẽ không trở lại sơn trang làm phiền Trần tổng nữa. Tôi nghĩ lời đề nghị hôm nay của tôi, Nha Nội cũng cần thời gian để suy nghĩ. Ừ, một thời gian ngắn nữa tôi còn phải thi cuối kỳ, thời gian thực sự là căng thẳng, xin phiền anh Hà chuyển lời đến Nha Nội. Anh ta có thể suy xét kỹ càng, đợi đến mùa xuân, chúng tôi lại gặp ở Bắc Kinh, hy vọng anh ta có thể cho tôi một câu trả lời chính xác.
Phương Minh Viễn đi qua cửa lớn trong tòa nhà nói với Hà Lạc.
-Được! tôi nhất định chuển lời đến!
Hà Lạc gật đầu liên tục nói.
Phương Minh Viễn chắp tay cười nói:
-Nếu như vậy, anh Hà dừng bước đi.
-Nói dứt lời quay đầu đem theo Lâm Dung và Trần Trung đi về cửa chính.
Hà Lạc đứng bên đường, nhìn bóng Phương Minh Viễn từ xa, trong lòng lại không mấy bình tĩnh.
Mọi thứ đã xảy ra hôm nay, thực sự là có chút ngoài sự dự liệu cuả anh ta. Mà năng lực của Phương Minh Viễn đã thể hiện ra, cũng khiến anh ta cảm thấy âm thầm sợ hãi.
Hà Lạc đã thấy được sự mạnh mẽ của Phương Minh Viễn, khi ở trước mặt Nha Nội và Doãn Giang Thu, tuy nói bất kể tuổi tác hay là kinh nghiệm, Phương Minh Viễn và bọn họ đều không thể so sánh nổi, chính là chính bản thân Hà Lạc, khi đối mặt với bọn họ, cũng khó tránh sẽ có chút co quắp và bất an. Nhưng từ trên người Phương Minh Viễn mà thấy, Hà Lạc lại không nhìn thấy được một chút hoảng sợ.
Phong thái và lời nói của Phương Minh Viễn mặc dù tôn kính hai người, nhưng rất rõ ràng, trong lòng hắn lại đặt hắn ở vị trí hoàn toàn bình đẳng với hai người, cái nên tranh luận thì tranh luận, cái nên cự tuyệt cũng cự tuyệt, sẽ không miễn cưỡng bản thân. Mà Nha Nội và Doãn Giang Thu, từ lời nói của cậu Phương mà nói, rõ ràng cũng đã buộc thừa nhận Phương Minh Viễn đã có tư cách cùng ngồi nói chuyện bình đẳng với bọn họ.
So với Phương Minh Viễn, Hà Lạc cảm thấy ngần ấy năm sống trên đời của mình đã đi đâu hết mất rồi.
Đồng thời, Hà Lạc cũng đã nhìn thấy được một mặt khéo đưa đẩy của Phương Minh Viễn, vụ án mất trộm điện thoại 300 ngàn tệ, ở thành phố Thượng Hải, thậm chí cả nước đều là một vụ án lớn kinh người. Với khả năng của nhà họ Phương, sự việc này chính là đẩy đến Trung ương, cũng không có gì lạ.
Mà sự việc này một khi đưa đến Trung ương, Doãn Hồng Tụ cố nhiên là không có lợi lộc gì, ngay cả Doãn Giang Thu cũng không dễ giải quyết êm đẹp, một “ Tội danh” của một cô gái không nghiêm là không thoát được.
Nếu nói nhà họ Phương quyết ý đuổi đến cùng, như vậy ông ta ngày cả khả năng lui bước cũng không có.
Không làm tốt, vẫn phải cùng nếm thử cơm tù với con gái, nhưng Phương Minh Viễn lại áp dụng giải quyết trong riêng tư, vừa rồi, Phương Minh Viễn còn chủ động đề xuất nhờ Cục cảnh sát thành phố dừng vụ án lại.
Điều này không khác gì cho nhà họ Doãn con đường sống! đã có lời kiến nghị của Phương Minh Viễn, với năng lực của Doãn Giang Thu, để cục cảnh sát kết thúc án đó, chẳng qua dễ như trở bàn tay.
Án tử mặc dù đã kết thúc rồi, nhưng sự việc không hề có nghĩa như xong hết mọi chuyện, tuy nói lúc đó, Phương Minh Viễn yêu cầu gì cũng không đề xuất, mà lập tức đứng dậy cáo từ, nhưng trong lòng Hà Lạc hiểu rõ, Doãn Giang Thu lần này, xem như nợ Phương Minh Viễn một ân tình lớn.
Hơn nữa ân tình lần này, ông ta không trả cũng không được, có những người bạn của ông ta và Phùng Ái Ái ở đây lúc đó. Sự việc này khẳng định sẽ truyền ra ầm ĩ trên cơ quan của thành phố Thượng Hải! Tuy nói không có sự đưa đẩy của Phương Minh Viễn, những người khác cũng sẽ không nhiều chuyện, Doãn Giang Thu có thể ngồi trên yên vị cái ghế Trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Thượng Hải, tất nhiên cũng sẽ không có khả năng là đèn cạn dầu, cũng như vậy có chỗ dựa và phe phái của mình, chỉ dựa vào mấy tin đồn, là không thể kéo ngã ông ta.
Nhưng chỉ cần Doãn Giang Thu chọc giận Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn một khi ra mặt chứng thật tin tức này, vậy thì sự việc này sẽ trở thành một mồi lửa, cuối cùng làm nổ nhà họ Doãn thành tro bụi,
Cho nên, chỉ cần mối ân tình này một khi chưa trả, Doãn Giang Thu ở sự việc liên quan đến nhà họ Phương, xử lý thì phải e dè, hơn nữa phải bảo vệ lợi ích nhà họ Phương.
Cho dù Doãn Giang Thu chịu ảnh hưởng của sự việc này, về sau trên con đường làm quan đi vào vô vọng, chỉ có thể dừng lại ở vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ hiện tại, vậy cũng là một sự trợ giúp lớn của nhà họ Phương trong quan trường thành phố Thượng Hải.
Chẳng qua chỉ là bỏ qua cho Doãn Hồng Tụ, lại đem Doãn Giang Thu cột chặt vào chiến xe của nhà họ Phương. Vụ giao dịch này coi như cũng đáng!
-Ai
Hà Lạc khẽ thở dài, đây mới là hàng so với hàng phải ném, người so với người phải chết! anh ta luôn tự thấy mình rất cao, nhưng so với Phương Minh Viễn, khoảng cách lại lớn hơn rất nhiều! tuy nhiên khiến Hà Lạc cảm thấy vui mừng là, hôm nay thu hoạch của anh ta cũng không tồi, chẳng những giải quyết khúc mắc giữa anh ta và Phương Minh Viễn, lại còn lưu lại một mối ân tình.
Ở một thời điểm nào đó, ân tình này có lẽ có thể giải quyết phiền phức lớn của chính mình!
Đại học Thân Hoa, nhà ở Triệu Nhã và Phùng Thiện bị mất trộm, đúng là Doãn Hồng Tụ ở sau lưng sai khiến.
Vào ngày đó, Doãn Hồng Tụ và Lý Đông Dương kế hoạch lấy điện thoại của Phương Minh Viễn không thành, ngược lại bị Phương Minh Viễn bọn họ giáo huấn cho một trận, Lý Đông Dương còn bị ba Lý Quân Giao cấm thúc. Nhưng tất cả việc lần này cũng không hề khiến Doãn Hồng Tụ đánh mất đi ý niệm đoạt được điện thoại của Phương Minh Viễn.
Doãn Giang Thu đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức thành phố Thượng Hải cũng không ít năm rồi, Doãn Hồng Tụ là đứa con gái được cưng chiều nhất của ông ta, tất nhiên sẽ có nhiều nịnh bợ cô ta. Trong đó đã có người trong quan trường, cũng có người trong thương trường. Doãn Hồng Tụ đã tìm đến một người không phải là hoàn toàn trong sạch trong chốn thương trường để nhờ vả, và người tìm đến Câu An cũng chính là một trong những người như vậy.
Đương nhiên i, Doãn Hồng Tụ tất nhiên sẽ không nói cho họ biết, nếu người có ý đồ ăn cắp và người nhà họ Phương đại cổ đông Tập đoàn Carrefour có liên quan, nếu không, mượn gan bọn họ, cũng không dám ra tay ở phòng của Triệu Nhã và Phùng Thiện, hoặc nói, sau khi ra tay xong cũng chắc chắn lập tức cao chạy xa bay. Câu An rất nhanh chóng thì làm xong, điện thoại rất nhanh thì chuyển đến trong tay của Doãn Hồng Tụ, khiến cô ta vui khôn xiết.
Nhưng bước phát triển tiếp theo của sự việc, cũng khiến Doãn Hồng Tụ không chuẩn bị kịp.
Phương Minh Viễn rất xem trọng việc này, đã vượt xa sức tưởng tượng của Doãn Hồng Tụ. Cô ta nói gì cũng không thể ngờ, giá trị hai chiếc di động lại lên đến 300 ngàn tệ, đã trở thành vụ án lớn trong vụ trộm ở thành phố Thượng Hải! Hơn nữa cô ta càng không ngờ, Phương Minh Viễn lại đưa ra 300 ngàn tệ tiền thưởng! Cô ta vốn dĩ cho rằng, hai chiếc di động mặc dù là tài sản quý báu, cũng không giống xe thể thao, thứ đồ giá trị như vậy, Phương Minh Viễn giàu có như vậy, không tìm được thì lại mua hai cái, cũng được.
Đến lúc này, Doãn Hồng Tụ mới có cảm giác nguy hiểm, đáng tiếc lúc này Tuân Ngân Hải và Câu An đều đã sa lưới, người chủ luồn lách, vừa thấy không ổn, liền cao chạy xa bay, không biết chạy đến nơi nào trong nước nữa.
Doãn Hồng Tụ lo lắng sợ hãi một lúc, trong những ngày này, người cô ta không mong muốn phải gặp nhất chính là cảnh sát, thì nghe thấy tiếng cảnh sát, có lúc cũng sẽ tim đập loạn xạ, kết quả tinh thần bất an.
Chính trong thời gian này, cô ta nhiều lần làm lỗi trong công việc, nếu không phải ba cô ta là Doãn Giang Thu, sợ rằng sớm đã chịu sự xử phạt của ngân hàng rồi!
Theo sự trôi qua chậm rãi của thời gian, tinh thần Doãn Hồng Tụ dần dần ổn định lại, từ mọi cách tỉm hiểu cô ta cũng biết được, câu An trong Cục rất kín miệng.
Nhóm cảnh sát cho tới giờ, vẫn không thể có được dấu vết của tang vật. Hơn nữa người nhận tiền và làm trung gian liên hệ với Câu An, hiện giờ cũng không biết ở nơi nào trong nước.
Doãn Hồng Tụ trong lòng xem như đã ổn định một chút, vốn dĩ hai chiếc di động ẩn sâu trong tủ quần áo, cô ta cũng có hứng thỉnh thoảng cầm ra chơi.
Cũng chính là như vậy, một lần rất tình cơ, hai chiếc di động bị cô ta lơ đãng để Phùng Ái Ái thấy được, Phùng Ái Ái tất nhiên cũng thích không buông tay, nhiều lần tỏ vẻ, muốn một chiếc, cho dù là mua giá cao từ trong tay cô ta, Doãn Hồng Tụ lúc mới đầu, tất nhiên cũng là cắt chặt răng không chịu hở.
Về sau, cũng bị Phùng Ái Ái tác động đến phiền phức, hơn nữa lúc đó cô ta có việc muốn nhờ Phùng Ái Ái.
Hơn nữa phong thanh của vụ án cũng không nhanh, cô ta cũng không trông gà hóa cuốc như lúc ban đầu, thần hồn nát thần tính, liền đem một cái trong đó để cho Phùng Ái Ái, hai người giao hảo, sau khi dùng một thời gian, hai người lại trao đổi sử dụng.
Nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy Phương Minh Viễn trong nhà mình, Doãn Hồng Tụ có tật giật mình trong lòng làm sao có thể bình tĩnh lại.
Vợ chồng Doãn Giang Thu nhìn thấy dáng vẻ của con gái, trong lòng trước tiên lạnh nửa người.
-Hồng Tụ!
Doãn Giang Thu trầm giọng nói.
-Đứng ngơ bên đó làm gì! Còn không mau đến chào hỏi khách!
Doãn Hồng Tụ hết hồn cười nói:
-Anh Hà, cậu Phương, hôm nay các anh sao lại đến đây? Sớm biết các anh đến, buổi tối em đã không ra ngoài rồi.
-Hồng Tụ, con ngồi xuống!
Biết con gái không ai bằng cha mẹ, Doãn Giang Thu vừa nhìn dáng vẻ của cô ta thì biết, Doãn Hồng Tụ trong lòng có vấn đề, từ nhỏ đến lớn, khi Doãn Hồng Tụ đã phạm sai lầm, đều một dáng vẻ như vậy. Doãn Hồng Tụ miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Doãn Giang Thu.
-Ba, ba gọi con về, chính là vì cậu Phương và anh Hà sao?
Doãn Hồng Tụ hỏi một cách điềm tĩnh.
-Phải, cậu Phương tìm con có chút việc muốn hỏi thử!
Doãn Giang Thu kéo tay của cô ta vỗ vỗ nói.
-Cậu...cậu.... cậu Phương Phương tìm con? Tìm…tìm tìm làm gì?
Doãn Hồng Tụ nói lắp bắp. Đến lúc đó, cho dù là người không hiểu rõ cô ta cũng rõ sự sợ hãi trong lòng cô ta.
Doãn Giang Thu xua tay, bảo bảo mẫu trong nhà lui ra, lúc này mới lại nói với Doãn Hồng Tụ:
-Đến lúc này, con vẫn không biết cậu Phương đến tìm con làm gì sao? Nói đi, con làm sao đã lấy được di động vốn thuộc về cậu Phương?
-Cái gì…di động nào? Con không biết.
Doãn Hồng Tụ nghe vậy lại hốt hoảng.
-Phùng Ái Ái đều đã nói rồi! Đến bây giờ con còn muốn chống chế sao?
Doãn Giang Thu sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng trách mắng.
-Nói! Nói ra từ đầu đến cuối cho ta!
Khi Phương Minh Viễn bọn họ rời khỏi phòng nhà họ Doãn, đã là gần 11h đêm rồi.
-Anh Hà, sự việc hôm nay phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh nhiều rồi. Bây giờ thời gian không sớm nữa, tôi sẽ không trở lại sơn trang làm phiền Trần tổng nữa. Tôi nghĩ lời đề nghị hôm nay của tôi, Nha Nội cũng cần thời gian để suy nghĩ. Ừ, một thời gian ngắn nữa tôi còn phải thi cuối kỳ, thời gian thực sự là căng thẳng, xin phiền anh Hà chuyển lời đến Nha Nội. Anh ta có thể suy xét kỹ càng, đợi đến mùa xuân, chúng tôi lại gặp ở Bắc Kinh, hy vọng anh ta có thể cho tôi một câu trả lời chính xác.
Phương Minh Viễn đi qua cửa lớn trong tòa nhà nói với Hà Lạc.
-Được! tôi nhất định chuển lời đến!
Hà Lạc gật đầu liên tục nói.
Phương Minh Viễn chắp tay cười nói:
-Nếu như vậy, anh Hà dừng bước đi.
-Nói dứt lời quay đầu đem theo Lâm Dung và Trần Trung đi về cửa chính.
Hà Lạc đứng bên đường, nhìn bóng Phương Minh Viễn từ xa, trong lòng lại không mấy bình tĩnh.
Mọi thứ đã xảy ra hôm nay, thực sự là có chút ngoài sự dự liệu cuả anh ta. Mà năng lực của Phương Minh Viễn đã thể hiện ra, cũng khiến anh ta cảm thấy âm thầm sợ hãi.
Hà Lạc đã thấy được sự mạnh mẽ của Phương Minh Viễn, khi ở trước mặt Nha Nội và Doãn Giang Thu, tuy nói bất kể tuổi tác hay là kinh nghiệm, Phương Minh Viễn và bọn họ đều không thể so sánh nổi, chính là chính bản thân Hà Lạc, khi đối mặt với bọn họ, cũng khó tránh sẽ có chút co quắp và bất an. Nhưng từ trên người Phương Minh Viễn mà thấy, Hà Lạc lại không nhìn thấy được một chút hoảng sợ.
Phong thái và lời nói của Phương Minh Viễn mặc dù tôn kính hai người, nhưng rất rõ ràng, trong lòng hắn lại đặt hắn ở vị trí hoàn toàn bình đẳng với hai người, cái nên tranh luận thì tranh luận, cái nên cự tuyệt cũng cự tuyệt, sẽ không miễn cưỡng bản thân. Mà Nha Nội và Doãn Giang Thu, từ lời nói của cậu Phương mà nói, rõ ràng cũng đã buộc thừa nhận Phương Minh Viễn đã có tư cách cùng ngồi nói chuyện bình đẳng với bọn họ.
So với Phương Minh Viễn, Hà Lạc cảm thấy ngần ấy năm sống trên đời của mình đã đi đâu hết mất rồi.
Đồng thời, Hà Lạc cũng đã nhìn thấy được một mặt khéo đưa đẩy của Phương Minh Viễn, vụ án mất trộm điện thoại 300 ngàn tệ, ở thành phố Thượng Hải, thậm chí cả nước đều là một vụ án lớn kinh người. Với khả năng của nhà họ Phương, sự việc này chính là đẩy đến Trung ương, cũng không có gì lạ.
Mà sự việc này một khi đưa đến Trung ương, Doãn Hồng Tụ cố nhiên là không có lợi lộc gì, ngay cả Doãn Giang Thu cũng không dễ giải quyết êm đẹp, một “ Tội danh” của một cô gái không nghiêm là không thoát được.
Nếu nói nhà họ Phương quyết ý đuổi đến cùng, như vậy ông ta ngày cả khả năng lui bước cũng không có.
Không làm tốt, vẫn phải cùng nếm thử cơm tù với con gái, nhưng Phương Minh Viễn lại áp dụng giải quyết trong riêng tư, vừa rồi, Phương Minh Viễn còn chủ động đề xuất nhờ Cục cảnh sát thành phố dừng vụ án lại.
Điều này không khác gì cho nhà họ Doãn con đường sống! đã có lời kiến nghị của Phương Minh Viễn, với năng lực của Doãn Giang Thu, để cục cảnh sát kết thúc án đó, chẳng qua dễ như trở bàn tay.
Án tử mặc dù đã kết thúc rồi, nhưng sự việc không hề có nghĩa như xong hết mọi chuyện, tuy nói lúc đó, Phương Minh Viễn yêu cầu gì cũng không đề xuất, mà lập tức đứng dậy cáo từ, nhưng trong lòng Hà Lạc hiểu rõ, Doãn Giang Thu lần này, xem như nợ Phương Minh Viễn một ân tình lớn.
Hơn nữa ân tình lần này, ông ta không trả cũng không được, có những người bạn của ông ta và Phùng Ái Ái ở đây lúc đó. Sự việc này khẳng định sẽ truyền ra ầm ĩ trên cơ quan của thành phố Thượng Hải! Tuy nói không có sự đưa đẩy của Phương Minh Viễn, những người khác cũng sẽ không nhiều chuyện, Doãn Giang Thu có thể ngồi trên yên vị cái ghế Trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Thượng Hải, tất nhiên cũng sẽ không có khả năng là đèn cạn dầu, cũng như vậy có chỗ dựa và phe phái của mình, chỉ dựa vào mấy tin đồn, là không thể kéo ngã ông ta.
Nhưng chỉ cần Doãn Giang Thu chọc giận Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn một khi ra mặt chứng thật tin tức này, vậy thì sự việc này sẽ trở thành một mồi lửa, cuối cùng làm nổ nhà họ Doãn thành tro bụi,
Cho nên, chỉ cần mối ân tình này một khi chưa trả, Doãn Giang Thu ở sự việc liên quan đến nhà họ Phương, xử lý thì phải e dè, hơn nữa phải bảo vệ lợi ích nhà họ Phương.
Cho dù Doãn Giang Thu chịu ảnh hưởng của sự việc này, về sau trên con đường làm quan đi vào vô vọng, chỉ có thể dừng lại ở vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ hiện tại, vậy cũng là một sự trợ giúp lớn của nhà họ Phương trong quan trường thành phố Thượng Hải.
Chẳng qua chỉ là bỏ qua cho Doãn Hồng Tụ, lại đem Doãn Giang Thu cột chặt vào chiến xe của nhà họ Phương. Vụ giao dịch này coi như cũng đáng!
-Ai
Hà Lạc khẽ thở dài, đây mới là hàng so với hàng phải ném, người so với người phải chết! anh ta luôn tự thấy mình rất cao, nhưng so với Phương Minh Viễn, khoảng cách lại lớn hơn rất nhiều! tuy nhiên khiến Hà Lạc cảm thấy vui mừng là, hôm nay thu hoạch của anh ta cũng không tồi, chẳng những giải quyết khúc mắc giữa anh ta và Phương Minh Viễn, lại còn lưu lại một mối ân tình.
Ở một thời điểm nào đó, ân tình này có lẽ có thể giải quyết phiền phức lớn của chính mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.