Quyển 3 - Chương 556: Bắt kẻ trộm
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
- Anh Điền Trung, cái tên da trắng và thằng nhóc kia cũng ngủ rồi.
Tiểu Tuyền đè thấp giọng, hưng phấn mà nói.
- Chúng ta thành công rồi.
- Bát nháo, đừng có đắc ý vội, việc vẫn chưa xong thì không thể coi là thành công được.
Điền Trung Trọng nhỏ giọng nói.
- Bảo mọi người tay chân nhanh lên một chút, nhanh đưa người phụ nữ này đi, nhớ không được nhiều chuyện.
Chuyện hạ thuốc mê mới chỉ là bắt đầu, chỉ đến lúc đưa Vũ Điền Quang Ly về thành công mà không ai biết mới được coi là thành công. Chỉ cần giữa lúc đó xảy ra một chút sai sót nào thì việc này rắc rối rồi.
- Hai.
Tiểu Tuyền cung kính đáp.
- Ít nói nhảm đi, còn không mau mở cửa.
Điền Trung Trọng chỉ phòng của Asohon Kagetsu nói. Thời gian cấp bách, làm sao có thể để bọn chúng ở đây nói nhảm.
Cửa kéo theo phong cách Nhật tuy là có thể khóa ở trong nhưng cũng không bằng cửa của những khách sạn bình thường được, nếu không phải vì không làm kinh động đến người khác thì bọn Điền Trung Trọng hoàn toàn có thể phá cửa để vào.
Tiểu Tuyền không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể mở cửa rồi, Điền Trung Trọng nhẹ nhàng kéo ra, chỉ nhìn thấy ở một góc phòng ba người không nằm trong đệm trắng, mặc dù không nhìn thấy cơ thể nhưng nhìn vào tóc dài đen tuyền trên gối có thể xác định được giới tính của ba người bọn họ
- Thật sự là thơm quá.
Tiểu Tuyền hít một hơi thật sâu, tinh thần mê loạn nói.
Cái việc trộm hương đổi ngọc này là việc yêu thích nhất của hắn.
Điền Trung Trọng cũng ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ nhàng tràn ngập trong phòng, rất dễ chịu. Nhưng hắn vẫn lườm tiểu Tuyền một cái, bây giờ là lúc nào, còn có tâm trạng lo việc này sao? Thật là không được tác dụng gì.
Mấy người tay chân nhẹ nhàng đi vào trong phòng, Điền Trung Trọng rút một tấm ảnh từ trong ngực ra, tên tiểu Tuyền bên cạnh hắn ghé đầu nhìn vào tấm ảnh, thấp giọng kinh ngạc nói:
- Người đẹp a! Người này sao nhìn quen thế? Đây đây...đây không phải là cô Vũ Điền Quang Ly sao? Anh Điền Hạ, không ngờ anh cũng là người sùng bái cô Vũ Điền Quang Ly.
Tiểu Tuyền không chỉ yêu thích sắc đẹp, hắn cũng là người yêu thích “Kẻ hủy diệt” của Cameron, một bộ “Kẻ hủy diệt” không biết hắn đã xem đi xem lại bao nhiêu lần. Sau khi phát sóng “Kẻ hủy diệt 2” ở Nhật Bản, hắn đã mua bảy vé xem phim ở rạp, mỗi ngày đều đi xem một lần. Đối với những diễn viên trong “Kẻ hủy diệt 2” hắn rất quen. Đối với Vũ Điền Quang Ly, diễn viên Nhật Bản duy nhất trong dàn diễn viên, hắn rất yêu thích.
Hắn vừa nói như vậy, hai người đứng sau Điền Hạ Trọng cũng nhìn vào bức ảnh. Bình thường Điền Trung Trọng cũng không đến mức không động đến nữ săc nhưng biểu hiện đối với nữ sắc lại rất bình thường, mấy người này nghe nói phó bang chủ mang theo mình ảnh của Vũ Điền Quang Ly ai nấy cũng đều cảm thấy kỳ lạ.
- Bát nháo, tiểu Tuyền sao cậu lắm lời như vậy, đây sao lại là cô Vũ Điền Quang Ly được, chẳng qua là giống cô ấy thôi.
Điền Trung Trọng phát hỏa nói.
- Đây chính là mục tiêu lần này của chúng ta, nhìn xem trong ba người này ai là cô ta.
Hắn làm sao dám nói sự thật cho thuộc hạ biết, hiện nay ở trong nước, theo như mọi người nói fan của Vũ Điền Quang Ly vô số, có thể nói là một trong những ngôi sao bậc nhất, nếu là một nữ minh tinh trẻ tuổi, đám thuộc hạ của hắn nếu biết nhiệm vụ hôm nay là bắt cóc Vũ Điền Quang Ly có khi sẽ có vài điều vớ vẩn.
- Không phải cô Vũ Điền Quang Ly?
Một người khách khó tin nói.
- Rất giống a, rõ ràng giống như chị em sinh đôi vậy.
- Lắm chuyện, dân số Nhật Bản những 100 triệu dân, hai người giống nhau lạ lắm sao?
Điền Hạ Trung không nhịn được nữa đưa tay tát cho hai cái nói.
- Còn không nhanh lên, nếu có người phát hiện ra không phải là rắc rối sao.
- Hai!
Nhìn thấy Điền Trung Trọng thật sự nổi giận rồi, ba người kia mới cúi đầu làm.
- Ba người với khuôn mặt dâm đãng đi đến, định đẩy tóc đang che mặt lại xem đâu mới là người Điền Trung Trọng cần, tiểu Tuyền càng cười dâm đãng, đưa tay vào trong chăn, cơ hội tốt như vậy nếu không nhân tiện chiếm tiện nghi thì không phải là tiểu Tuyền Nhị Lang hắn.
Điền Trung Trọng thở phào một cái, dù thế nào thì bước đầu cũng coi như là thành công, tiếp đến là đưa Vũ Điền Quang Ly đến phòng của Chức Điền Ngô Tam.
- A!
Tiểu Tuyền đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
- Ở đây không có ai.
- Đây là tóc giả.
Người còn lại cũng kinh hô.
Điền Trung Trọng nhảy vọt đến trước mặt chỉ nhìn thấy trên gối là ba bộ tóc giả, dưới tóc giả đều là khăn lông, hắn kinh ngạc lật tung chăn, chăn bị lật ra bên trong trống không, không có cái gì cả.
- Ba ba ba...
Ngoài cửa liên tiếp truyền đến tiếng vỗ tay, Điền Trung Trọng hoảng sợ quay lại nhìn chỉ thấy hai tên thuộc hạ đứng ngoài cửa của mình không thấy bóng dáng đâu cả, người đứng ở của lại là một thanh niên và một người trung niên. Chính là Phương Minh Viễn và Trần Trung.
Đến lúc 12 giờ, Trần trung có chút cảm thấy kỳ lạ, những người đi suối nước nóng tắm sao vẫn chưa quay lại, mặc dù ở đây có người phụ trách bảo vệ nhưng bọn họ là huynh đệ sẽ không tham lam hưởng thụ, làm sao mà đi tắm hơn một tiếng rồi vẫn chưa quay lại. Trần Trung định đến suối nước nóng xem sao.
Tuy nhiên bên này chỉ có mình anh ta, vì vấn đề an toàn, đi đến suối nước nóng thì anh ta phải đến phòng khác gọi người đến.
Nhưng khi anh ta đến thì thấy hai người đang nằm, một người thì gục hẳn xuống bàn ngủ, Trần Trung tức giận, không phải mình đã nói nhất định phải có người gác đêm, bọn họ sao dám ngủ.
Nhưng vừa lao vào Trần Trung liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, mấy huynh đệ này của anh ta từ trước đến nay ngủ rất thính, làm sao có chuyện anh ta để tay lên vai mà cũng không có phản ứng gì.
Phương Minh Viễn lúc này vẫn đang ngồi bên bàn vẽ vẽ, cậu muốn đem hết những kí ức của mình nhớ lại hết, liên quan đến Nokia và lịch sử sự phát triển của điện thoại di động đều ghi lại hết. Đặc biệt là một số loại điện thoại cổ điển, còn có tính năng, vì không nghĩ rằng có thể gặp Ollila ở Nhật nên những gì đã viết lúc đầu đều để ở nhà không mang theo. Nhìn bộ dạng của Ollila khẳng định ngày mai sẽ lại đến, mình phải để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta. Sau này Ollia có quyền ở tập đoàn Nokia mới nhớ đến mình.
Ngành di động ở Hoa Hạ, muốn dựa vào thực lực của mình để phát triển căn bản là quá thiếu đầu tư, doanh nghiệp tư nhân rõ ràng không có năng lực đó, còn chính phủ? Trông cậy vào bọn họ tự mình sảm xuất ra di động không bằng hi vọng gấu trúc trong mười năm nữa đạt được vạn con. Hơn nữa cho dù nghiên cứu phát minh ra thì trình độ so với thế giới vẫn có sự chênh lệch rất lớn. Cho nên Phương Minh Viễn ngay từ đầu muốn mua được kĩ thuật từ một công ty sản xuất di động có tiếng trên thế giới rồi mới từ cơ bản đó độc lập nghiên cứu và phát minh. Mà tập đoàn Nokia lại là một lựa chọn rất tốt.
- Dựa vào hình thức máy của Nokia hay Motorola? Hay làm Samsung?
Phương Minh Viễn vò đầu nói. Cách nhiều năm như vậy, kể cả trí nhớ có tốt cũng có chút mơ hồ.
Ngay tại lúc cậu đang đau đầu suy nghĩ cửa ban công đột nhiên bị kéo ra, Trần Trung lao vào, nhìn thấy Phương Minh Viễn vẫn đang bận rộn bên bàn lúc này mới thở phào một cái, Phương Minh Viễn không sao đúng là phúc lớn.
- Anh Trần?
Phương Minh Viễn nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt trịnh trọng của Trần trung có chút khó hiểu nói.
- Có chuyện gì sao? Sao anh vẫn chưa nghỉ?
- Cậu Phương, xảy ra chuyện rồi.
Trần Trung cực lực đè thấp giọng nói lại sự tình.
- A!
Phương Minh Viễn hoảng sợ, chẳng lẽ nơi này là khách sạn đen? Nhưng khách sạn Ashi mà Asoho Kagetsu nói mặc dù không đến trăm năm nhưng cũng đã kinh doanh hơn 30 năm rồi sao lại có thể xảy ra chuyện này cơ chứ?
- Đạo diễn Cameron và mấy người chị Liên thế nào?
Phương Minh Viễn lập tức đứng dậy hỏi.
- Tôi vẫn chưa đi xem.
Trần Trung lắc đầu nói. Trong lòng anh ta Phương Minh Viễn đương nhiên quan trọng nhất.
- Chúng ta đi xem.
Phương Minh Viễn lập tức nói. Bất luận là Cameron hay mấy người Lâm Liên, chỉ cần có xảy ra cái gì thì sự việc to rồi.
- Đi theo ban công bên này, tôi sợ hành lang có người giám sát.
Trần Trung thấp giọng nói.
Cameron quả nhiên đã hôn mê rồi, Trần Trung để ý thấy đồ ăn mà phục vụ mang đến Cameron đã ăn không ít. Lại nghĩ đến vừa nãy trong phòng rượu và đồ ăn đều không thấy. Trần Trung đột nhiên hiểu ra.
- Cậu Phương, đồ ăn khách sạn mang lên cậu ăn chưa?
- Vẫn chưa, em không đói.
Trong đầu Phương Minh Viễn đột nhiên lóe lên.
- Anh Trần, ý anh là đồ ăn đó có vấn đề?
- Ừ, tôi cũng không ăn.
Trong mắt Trần Trung lóe lên một tia nhìn hung dữ.
Nhưng khi đến phòng của mấy người Asoho Kagetsu, đi đến ban công Trần Trung xác định không có gì đi vào, chỉ có Phương Minh Viễn đẩy vào.
Phương Minh Viễn đi vào liền ngây ngốc, nhìn thấy trên cái bàn nhỏ đồ vật đổ nghiêng ngả, ba cô gái ngủ gục, trên người ba người kimono lán loạn, lộ ra ba cặp đùi trắng nõn. Lại gần, do bên trong kimono không có quần áo gì nên cảnh xuân lộ hết ra ngoài, đặc biệt là Vũ Điền Quang Ly, vạt trước bộ kimono còn chưa có kéo lên, lộ ra bộ ngực đẫy đà và cái bụng bằng phẳng, ánh mắt Phương Minh Viễn không kìm được mà đi xuống dưới, vòng eo mảnh khảnh, hai chân như hai hàng ngọc, vùng tam giác giữa hai chân bóng loáng không có chút lông- đây là nơi thiên nhiên mà con hổ chưa biết đến.
- Ừm...
Lâm Liên nhẹ giọng thở hổn hển, thanh âm yêu kiều quyến rũ, nghe thấy mà toàn thân mềm nhũn.
- Hic.
Phương Minh Viễn cố gắng lấy lại lí trí quay đầu nhìn một cái, không trách Trần Trung không vào.
Cảnh đẹp như vậy, nếu như bình thường chỉ sợ nam nhân tha thiết mong muốn việc tốt, hiện giờ Phương Minh Viễn lại không có thời gian thoải mái như thế.
Vội vàng đi đến ban công nói:
- Anh Trần, mấy người chị Liên bất tỉnh rồi, làm thế nào bây giờ?
Tiểu Tuyền đè thấp giọng, hưng phấn mà nói.
- Chúng ta thành công rồi.
- Bát nháo, đừng có đắc ý vội, việc vẫn chưa xong thì không thể coi là thành công được.
Điền Trung Trọng nhỏ giọng nói.
- Bảo mọi người tay chân nhanh lên một chút, nhanh đưa người phụ nữ này đi, nhớ không được nhiều chuyện.
Chuyện hạ thuốc mê mới chỉ là bắt đầu, chỉ đến lúc đưa Vũ Điền Quang Ly về thành công mà không ai biết mới được coi là thành công. Chỉ cần giữa lúc đó xảy ra một chút sai sót nào thì việc này rắc rối rồi.
- Hai.
Tiểu Tuyền cung kính đáp.
- Ít nói nhảm đi, còn không mau mở cửa.
Điền Trung Trọng chỉ phòng của Asohon Kagetsu nói. Thời gian cấp bách, làm sao có thể để bọn chúng ở đây nói nhảm.
Cửa kéo theo phong cách Nhật tuy là có thể khóa ở trong nhưng cũng không bằng cửa của những khách sạn bình thường được, nếu không phải vì không làm kinh động đến người khác thì bọn Điền Trung Trọng hoàn toàn có thể phá cửa để vào.
Tiểu Tuyền không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể mở cửa rồi, Điền Trung Trọng nhẹ nhàng kéo ra, chỉ nhìn thấy ở một góc phòng ba người không nằm trong đệm trắng, mặc dù không nhìn thấy cơ thể nhưng nhìn vào tóc dài đen tuyền trên gối có thể xác định được giới tính của ba người bọn họ
- Thật sự là thơm quá.
Tiểu Tuyền hít một hơi thật sâu, tinh thần mê loạn nói.
Cái việc trộm hương đổi ngọc này là việc yêu thích nhất của hắn.
Điền Trung Trọng cũng ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ nhàng tràn ngập trong phòng, rất dễ chịu. Nhưng hắn vẫn lườm tiểu Tuyền một cái, bây giờ là lúc nào, còn có tâm trạng lo việc này sao? Thật là không được tác dụng gì.
Mấy người tay chân nhẹ nhàng đi vào trong phòng, Điền Trung Trọng rút một tấm ảnh từ trong ngực ra, tên tiểu Tuyền bên cạnh hắn ghé đầu nhìn vào tấm ảnh, thấp giọng kinh ngạc nói:
- Người đẹp a! Người này sao nhìn quen thế? Đây đây...đây không phải là cô Vũ Điền Quang Ly sao? Anh Điền Hạ, không ngờ anh cũng là người sùng bái cô Vũ Điền Quang Ly.
Tiểu Tuyền không chỉ yêu thích sắc đẹp, hắn cũng là người yêu thích “Kẻ hủy diệt” của Cameron, một bộ “Kẻ hủy diệt” không biết hắn đã xem đi xem lại bao nhiêu lần. Sau khi phát sóng “Kẻ hủy diệt 2” ở Nhật Bản, hắn đã mua bảy vé xem phim ở rạp, mỗi ngày đều đi xem một lần. Đối với những diễn viên trong “Kẻ hủy diệt 2” hắn rất quen. Đối với Vũ Điền Quang Ly, diễn viên Nhật Bản duy nhất trong dàn diễn viên, hắn rất yêu thích.
Hắn vừa nói như vậy, hai người đứng sau Điền Hạ Trọng cũng nhìn vào bức ảnh. Bình thường Điền Trung Trọng cũng không đến mức không động đến nữ săc nhưng biểu hiện đối với nữ sắc lại rất bình thường, mấy người này nghe nói phó bang chủ mang theo mình ảnh của Vũ Điền Quang Ly ai nấy cũng đều cảm thấy kỳ lạ.
- Bát nháo, tiểu Tuyền sao cậu lắm lời như vậy, đây sao lại là cô Vũ Điền Quang Ly được, chẳng qua là giống cô ấy thôi.
Điền Trung Trọng phát hỏa nói.
- Đây chính là mục tiêu lần này của chúng ta, nhìn xem trong ba người này ai là cô ta.
Hắn làm sao dám nói sự thật cho thuộc hạ biết, hiện nay ở trong nước, theo như mọi người nói fan của Vũ Điền Quang Ly vô số, có thể nói là một trong những ngôi sao bậc nhất, nếu là một nữ minh tinh trẻ tuổi, đám thuộc hạ của hắn nếu biết nhiệm vụ hôm nay là bắt cóc Vũ Điền Quang Ly có khi sẽ có vài điều vớ vẩn.
- Không phải cô Vũ Điền Quang Ly?
Một người khách khó tin nói.
- Rất giống a, rõ ràng giống như chị em sinh đôi vậy.
- Lắm chuyện, dân số Nhật Bản những 100 triệu dân, hai người giống nhau lạ lắm sao?
Điền Hạ Trung không nhịn được nữa đưa tay tát cho hai cái nói.
- Còn không nhanh lên, nếu có người phát hiện ra không phải là rắc rối sao.
- Hai!
Nhìn thấy Điền Trung Trọng thật sự nổi giận rồi, ba người kia mới cúi đầu làm.
- Ba người với khuôn mặt dâm đãng đi đến, định đẩy tóc đang che mặt lại xem đâu mới là người Điền Trung Trọng cần, tiểu Tuyền càng cười dâm đãng, đưa tay vào trong chăn, cơ hội tốt như vậy nếu không nhân tiện chiếm tiện nghi thì không phải là tiểu Tuyền Nhị Lang hắn.
Điền Trung Trọng thở phào một cái, dù thế nào thì bước đầu cũng coi như là thành công, tiếp đến là đưa Vũ Điền Quang Ly đến phòng của Chức Điền Ngô Tam.
- A!
Tiểu Tuyền đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
- Ở đây không có ai.
- Đây là tóc giả.
Người còn lại cũng kinh hô.
Điền Trung Trọng nhảy vọt đến trước mặt chỉ nhìn thấy trên gối là ba bộ tóc giả, dưới tóc giả đều là khăn lông, hắn kinh ngạc lật tung chăn, chăn bị lật ra bên trong trống không, không có cái gì cả.
- Ba ba ba...
Ngoài cửa liên tiếp truyền đến tiếng vỗ tay, Điền Trung Trọng hoảng sợ quay lại nhìn chỉ thấy hai tên thuộc hạ đứng ngoài cửa của mình không thấy bóng dáng đâu cả, người đứng ở của lại là một thanh niên và một người trung niên. Chính là Phương Minh Viễn và Trần Trung.
Đến lúc 12 giờ, Trần trung có chút cảm thấy kỳ lạ, những người đi suối nước nóng tắm sao vẫn chưa quay lại, mặc dù ở đây có người phụ trách bảo vệ nhưng bọn họ là huynh đệ sẽ không tham lam hưởng thụ, làm sao mà đi tắm hơn một tiếng rồi vẫn chưa quay lại. Trần Trung định đến suối nước nóng xem sao.
Tuy nhiên bên này chỉ có mình anh ta, vì vấn đề an toàn, đi đến suối nước nóng thì anh ta phải đến phòng khác gọi người đến.
Nhưng khi anh ta đến thì thấy hai người đang nằm, một người thì gục hẳn xuống bàn ngủ, Trần Trung tức giận, không phải mình đã nói nhất định phải có người gác đêm, bọn họ sao dám ngủ.
Nhưng vừa lao vào Trần Trung liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, mấy huynh đệ này của anh ta từ trước đến nay ngủ rất thính, làm sao có chuyện anh ta để tay lên vai mà cũng không có phản ứng gì.
Phương Minh Viễn lúc này vẫn đang ngồi bên bàn vẽ vẽ, cậu muốn đem hết những kí ức của mình nhớ lại hết, liên quan đến Nokia và lịch sử sự phát triển của điện thoại di động đều ghi lại hết. Đặc biệt là một số loại điện thoại cổ điển, còn có tính năng, vì không nghĩ rằng có thể gặp Ollila ở Nhật nên những gì đã viết lúc đầu đều để ở nhà không mang theo. Nhìn bộ dạng của Ollila khẳng định ngày mai sẽ lại đến, mình phải để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta. Sau này Ollia có quyền ở tập đoàn Nokia mới nhớ đến mình.
Ngành di động ở Hoa Hạ, muốn dựa vào thực lực của mình để phát triển căn bản là quá thiếu đầu tư, doanh nghiệp tư nhân rõ ràng không có năng lực đó, còn chính phủ? Trông cậy vào bọn họ tự mình sảm xuất ra di động không bằng hi vọng gấu trúc trong mười năm nữa đạt được vạn con. Hơn nữa cho dù nghiên cứu phát minh ra thì trình độ so với thế giới vẫn có sự chênh lệch rất lớn. Cho nên Phương Minh Viễn ngay từ đầu muốn mua được kĩ thuật từ một công ty sản xuất di động có tiếng trên thế giới rồi mới từ cơ bản đó độc lập nghiên cứu và phát minh. Mà tập đoàn Nokia lại là một lựa chọn rất tốt.
- Dựa vào hình thức máy của Nokia hay Motorola? Hay làm Samsung?
Phương Minh Viễn vò đầu nói. Cách nhiều năm như vậy, kể cả trí nhớ có tốt cũng có chút mơ hồ.
Ngay tại lúc cậu đang đau đầu suy nghĩ cửa ban công đột nhiên bị kéo ra, Trần Trung lao vào, nhìn thấy Phương Minh Viễn vẫn đang bận rộn bên bàn lúc này mới thở phào một cái, Phương Minh Viễn không sao đúng là phúc lớn.
- Anh Trần?
Phương Minh Viễn nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt trịnh trọng của Trần trung có chút khó hiểu nói.
- Có chuyện gì sao? Sao anh vẫn chưa nghỉ?
- Cậu Phương, xảy ra chuyện rồi.
Trần Trung cực lực đè thấp giọng nói lại sự tình.
- A!
Phương Minh Viễn hoảng sợ, chẳng lẽ nơi này là khách sạn đen? Nhưng khách sạn Ashi mà Asoho Kagetsu nói mặc dù không đến trăm năm nhưng cũng đã kinh doanh hơn 30 năm rồi sao lại có thể xảy ra chuyện này cơ chứ?
- Đạo diễn Cameron và mấy người chị Liên thế nào?
Phương Minh Viễn lập tức đứng dậy hỏi.
- Tôi vẫn chưa đi xem.
Trần Trung lắc đầu nói. Trong lòng anh ta Phương Minh Viễn đương nhiên quan trọng nhất.
- Chúng ta đi xem.
Phương Minh Viễn lập tức nói. Bất luận là Cameron hay mấy người Lâm Liên, chỉ cần có xảy ra cái gì thì sự việc to rồi.
- Đi theo ban công bên này, tôi sợ hành lang có người giám sát.
Trần Trung thấp giọng nói.
Cameron quả nhiên đã hôn mê rồi, Trần Trung để ý thấy đồ ăn mà phục vụ mang đến Cameron đã ăn không ít. Lại nghĩ đến vừa nãy trong phòng rượu và đồ ăn đều không thấy. Trần Trung đột nhiên hiểu ra.
- Cậu Phương, đồ ăn khách sạn mang lên cậu ăn chưa?
- Vẫn chưa, em không đói.
Trong đầu Phương Minh Viễn đột nhiên lóe lên.
- Anh Trần, ý anh là đồ ăn đó có vấn đề?
- Ừ, tôi cũng không ăn.
Trong mắt Trần Trung lóe lên một tia nhìn hung dữ.
Nhưng khi đến phòng của mấy người Asoho Kagetsu, đi đến ban công Trần Trung xác định không có gì đi vào, chỉ có Phương Minh Viễn đẩy vào.
Phương Minh Viễn đi vào liền ngây ngốc, nhìn thấy trên cái bàn nhỏ đồ vật đổ nghiêng ngả, ba cô gái ngủ gục, trên người ba người kimono lán loạn, lộ ra ba cặp đùi trắng nõn. Lại gần, do bên trong kimono không có quần áo gì nên cảnh xuân lộ hết ra ngoài, đặc biệt là Vũ Điền Quang Ly, vạt trước bộ kimono còn chưa có kéo lên, lộ ra bộ ngực đẫy đà và cái bụng bằng phẳng, ánh mắt Phương Minh Viễn không kìm được mà đi xuống dưới, vòng eo mảnh khảnh, hai chân như hai hàng ngọc, vùng tam giác giữa hai chân bóng loáng không có chút lông- đây là nơi thiên nhiên mà con hổ chưa biết đến.
- Ừm...
Lâm Liên nhẹ giọng thở hổn hển, thanh âm yêu kiều quyến rũ, nghe thấy mà toàn thân mềm nhũn.
- Hic.
Phương Minh Viễn cố gắng lấy lại lí trí quay đầu nhìn một cái, không trách Trần Trung không vào.
Cảnh đẹp như vậy, nếu như bình thường chỉ sợ nam nhân tha thiết mong muốn việc tốt, hiện giờ Phương Minh Viễn lại không có thời gian thoải mái như thế.
Vội vàng đi đến ban công nói:
- Anh Trần, mấy người chị Liên bất tỉnh rồi, làm thế nào bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.