Quyển 5 - Chương 224: Cảnh báo trước
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Trịnh Ngu Đồng tất nhiên là sẽ không biết được nội tình trong chuyện này, nếu không thì sự vừa ý đối với Phương Minh Viễn e rằng phải còn tăng lên mấy lần. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi dùng vài triệu Đô mà có được lợi nhuận lên đến cả chục triệu thậm chí là cả tỷ đô la Mỹ. Lợi nhuận kinh hoàng như thế này thì may ra chỉ có trong một số ngành mạo hiểm cao như buôn súng ống đạn dược, buôn lậu, buôn thuốc phiện, hay thị trường giao hàng có kỳ hạn may ra mới có thể có được.
Mà Phương Minh Viễn có thể có được một thành tích như vậy chỉ trong một lĩnh vực truyền thống đúng là vô tiền khoáng hậu.
Thực ra Phương Minh Viễn đã không nói, bốn tỷ Rúp kim cương chẳng qua là số lượng hắn mua lần đầu, còn mấy năm sau hắn đã dần dần mua vào không ít, tổng sản lượng cũng phải đến thêm mấy tủ rúp nữa, chỉ có điều trong đó đa số vẫn là dùng khoản vay trước đó từ ngân hàng của Liên Xô trước lúc nó giải thể, số ít còn lại là từ việc dùng hàng đổi lấy hàng với chi nhánh của công ty Alrosa ở nước cộng hòa Yakutia mà có. Tất cả lợi nhuận có được sau đó còn kém xa so với lúc đầu tiên nhưng vẫn thu được gấp mười mấy lần.
-Ông Trịnh, cháu cảm thấy sự phát triển của ngân hàng Chu Đại Phúc ở Hong Kong và Đông Nam Á đến bây giờ cũng được xem như là gần đạt đến đỉnh điểm, liệu có nên hạn chế sự phát triển lại để củng cố thị trường hiện thời và chuyển hướng phát triển vào thị trường Đại Lục hay không?
Phương Minh Viễn nhẹ nhàng nói:
-Cháu cảm thấy các nước ở Đông Nam Á mấy năm nay tốc độ phát triển kinh tế quá nhanh, chế độ tài chính chưa hoàn thiện, có rất nhiều các nước đông Nam Á như Thái Lan, Malaisia và Hàn Quốc các nước có thời kỳ dài dựa vào đầu tư ngắn hạn của nước ngoài có các chính sách cân bằng thu chi quốc tế, có tỷ giá hối đoái cao hoặc có liên hệ tỷ giá với đồng Đô la Mỹ, những điều này chính là cơ hội tốt để các nguồn đầu cơ quốc tế có cơ hội đi săn.
Trịnh Ngu Đồng hơi sững người, là người ở lâu trong thương trường nên tất nhiên là ông ta hiểu ý của Phương Minh Viễn.
-Cháu muốn nói, các nước ở khu vực Đông Nam Á có nguy cơ gặp khủng hoảng kinh tế?
Phương Minh Viễn hơi gật đầu nói:
-Đúng vậy, cháu cảm thấy trong vòng hai năm nữa, nếu như tình hình tài chính của các nước đông Nam Á không có những thay đổi mang tính căn bản thì việc xảy ra khủng hoảng kinh tế là vô cùng cao. Một khi bị các nhà đầu cơ quốc tế nhắm đến thì rất dễ gặp phiền phức.
-Cháu đã nói chuyện này với ông Quách chưa?
Trịnh Ngu Đồng trầm giọng hỏi.
-Ông Quách đối với chuyện này cũng rất quan tâm. Có điều, cứ cho là tương lai có xảy ra khủng hoảng kinh tế thì đối với tập đoàn Quách thị hiện nay đang chuyển hướng thị trường tới Đại Lục mà nói cũng không đến mức là chấn động vào tận gân cốt.
Phương Minh Viễn nói.
Chuyện này thì Trịnh Ngu Đồng biết. Mấy năm gần đây tập đoàn vận tải Quách Thị vẫn đang có sức phát triển tương đối lớn, nhưng trung tâm nghiệp vụ lại đang chuyển dần về Đại Lục, đa số tàu hàng đều là dùng để vận chuyển hàng hóa, xăng dầu, nguyên vật liệu cho các doanh nghiệp trong nội địa, tuy rằng tổng lượng đầu tư vào thị trường Đông Nam Á chưa có dấu hiệu gì thay đổi rõ rệt nhưng so với tổng lượng đầu tư của cả tập đoàn thì đang dần dần giảm xuống.
-Minh Viễn, ý cháu là một khi xảy ra khủng hoảng kinh tế, thì các nước Đông Nam Á sẽ phải chịu ảnh hưởng nặng nề, nhưng thị trường Đại Lục thì lại không bị ảnh hưởng gì?
Trịnh Ngu Đồng nhạy bén hiểu ngay được vấn đề cốt lõi trong lời nói của Phương Minh Viễn.
-Đúng vậy, không thể nói là không bị ảnh hưởng, dù sao thì các nước Đông Nam Á cũng là các đối tác mậu dịch quan trọng của Hoa Hạ, đối với sự phát triển kinh tế của Hoa Hạ chắc chắn là có ảnh hưởng, nhưng cháu cho rằng kinh tế của Hoa Hạ do vẫn đang trong quá trình cải cách mở cửa, ngành tài chính trong nước vẫn còn tương đối khép kín, nên trong những trường hợp như thế này sự ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế đối với Hoa Hạ sẽ là nhỏ nhất. Ở Đại Lục, ông sẽ không phải đối mặt với khả năng tiền tệ bị giảm giá mạnh.
Phương Minh Viễn dùng lời lẽ khẳng định để trả lời Trịnh Ngu Đồng.
Trịnh Ngu Đồng hít một ngụm khí lạnh, ông ta có chút không dám tin, các nước Đông Nam Á hiện tại đang có một môi trường phát triển vô cùng tốt đẹp sao có thể trong vòng vài năm mà lại đối mặt với khủng hoảng kinh tế được. Nhưng ông ta cũng không dám không tin, càng hiểu về những thành tích chói lọi của Phương Minh Viễn trong quá khứ thì càng không dám coi nhẹ năng lực phán đoán của hắn. Nhật Bản năm đó vì đã không tin một chuyện mà cái giá phải trả e rằng đến vài chục năm sau khi nhắc lại chuyện này vẫn còn cảm thấy hối hận không kịp!
Hơn nữa, ông ta cũng cảm thấy Phương Minh Viễn chẳng có lý do gì để lừa mình, ngân hàng Chu Đại Phúc ở thị trường Đông Nam Á cũng đã trở thành ông trùm trong ngành châu báu. Kìm hãm sự phát triển, củng cố thị trường đã có cũng là chính sách nên có trong kinh doanh của công ty, mà việc đầu tư vào thị trường Đại Lục cũng là mục tiêu mà Trịnh ngu Đồng đang hướng tới!
Mà hiện tượng hỗn loạn thị trường Đông Nam Á nếu nói Trịnh Ngu Đồng không có chút cảm nhận nào thì là nói nhảm! Chỉ có điều không dám khẳng định như Phương Minh Viễn, chứ đừng nói gì nghĩ đến chuyện xảy ra khủng hoảng kinh tế chỉ trong vài năm.
-Minh viễn, cảm ơn cháu! Đối với sự nhắc nhở của cháu, Trịnh gia sẽ nhất định thận trọng suy xét!
Trịnh Ngu Đồng vỗ vỗ tay Phương Minh Viễn cảm kích nói.
Phương Minh Viễn hơi cười, hắn là loại người mà người khác kính hắn một thước thì hắn sẽ kính người cả trượng. Qua lại với Trịnh Ngu Đồng bao lâu nay, Trịnh Ngu Đông luôn luôn đối với hắn như là một trưởng bối đúng nghĩa, lần này trong chuyện ngân hàng Tế Dân còn giúp hắn một chuyện lớn như vậy, hắn tất nhiên là phải có lễ vật đáp lại.
Bây giờ đã là năm 1996, năm 1997 có thể nói là khủng hoảng tài chính Đông Nam Á làm chấn động thế giới đang ầm ầm kéo đến. Mà trong cuộc khủng hoảng tài chính này các nước Đông Nam Á có thể nói là thiệt hại vô cùng thê thảm, không những tiền tệ bị rớt giá mạnh, trung bình khoảng gần 40%, cao nhất là Indonesia với 83%, tích lũy của nhân dân chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã bị rớt giá đi phân nữa. Hơn nữa tổng giá trị sản phẩm quốc nội của các nước này còn liên tục giảm mạnh, tổng thu nhập thì càng không cần nói.
Trong cuộc khủng hoảng tài chính quét qua Đông Nam Á lần này, Hong Kong tất nhiên là cũng không thể yên thân, tuy nhờ có sự ủng hộ mạnh mẽ của Đại Lục nên thị trường chứng khoán và Đô la Hong Kong đều đứng vững trước sự công kích của tập đoàn đầu cơ George Soros , nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng lớn. Ở giai đoạn này, chính phủ Hong Kong đã phải tung một số lượng lớn ngoại hối tích trữ vào thị trường chứng khoán, trải qua sự đả kích lần này phải đến hơn mười năm sau GDP bình quân đầu người và tổng thu nhập quốc dân mới có thể đạt đến trình độ của năm 1997.
Sự sống chết của các nước Đông Nam Á, Phương Minh Viễn cũng không quan tâm, sự lung lay của thị trường tài chính này càng là cơ hội tốt để hắn mở rộng sản nghiệp nhà họ Phương, nhưng điều này không có nghĩa là hắn để mặc Hong Kong, cho dù người Hong Kong có nhìn Hoa Hạ như thế nào thì hắn cũng xem người Hong Kong như là đồng bào của mình, tất nhiên hắn không thể để mười năm kinh tế của Hong Kong mất trắng được.
Nhưng nếu muốn cứu vãn Hong Kong, tránh cho Hong Kong bị tổn hại nặng nề vì khủng hoảng tài chính trong tương lai thì không chỉ có thể dựa vào mình Phương gia và Quách gia được, vì thế việc liên kết các gia đình quyền quý, mọi người cùng liên kết để chống lại tập đoàn đầu cơ George Soros mới là thượng sách. Mấy năm gần đây Trịnh gia và Phương gia cũng qua lại khá thân thiết tất nhiên sẽ là một trong những lựa chọn của Phương gia.
Lần này cho dù Trịnh Ngu Đồng không đến, hắn cũng sẽ tìm thời gian thích hợp trong năm nay đến nhắc nhở Trịnh gia.
-Ông Trịnh, chuyện này nếu như ông cảm thấy cháu nói có lý thì ông hãy cùng với ông Quách thuyết phục những người khác, trước lúc khủng hoảng bùng nổ nhất định phải giảm bớt đầu tư vào Đông Nam Á, đề phòng vạn nhất. Kinh tế Hong Kong phụ thuộc khá nhiều vào kinh tế Đông Nam Á, một khi Đông Nam Á xảy ra khủng hoảng tài chính, Hong Kong phải đối phó như thế nào thì phải chờ mọi người có một tâm lý chuẩn bị!
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
-Ta hiểu!
Trịnh Ngu Đồng tất nhiên là hiểu ngay.
Phương Minh Viễn cũng không nói nhiều nữa, một con cáo già trên thương trường như Trịnh Ngu Đồng với những chuyện như thế này cơ bản là không cần nói nhiều, chỉ cần rạch tấm giấy trắng lớp trên ra để ông ta ngửi thấy mùi nguy hiểm thì những chuyện tiếp theo không cần phải lên phương án giùm ông ta nữa! Phương Minh Viễn không cho rằng trong việc điều hành doanh nghiệp hắn lại có năng lực hơn là Trịnh ngu Đồng!
Trịnh Ngu Đồng và Phương Minh Viễn đi lại phía hai người phụ nữ, Trịnh Gia Nghi bĩu môi nói;
-Ông nội, có chuyện gì mà làm ông gấp gáp như vậy, đến cả chuyện rời sân bay cũng không màng mà phải nói chuyện với anh ấy lâu như vậy?
Trịnh Ngu Đồng cười ha ha nói:
-Gia Nghi, phải để cháu và Thu Hạ đợi lâu rồi, lát nữa ông nội sẽ mời các cháu một bữa đại tiệc coi như là xin lỗi các cháu, được không?
Lần đầu tiên đến Thượng Hải đã giải quyết được vấn đề khó khăn của Trịnh gia bấy lâu nay, tâm tình của Trịnh Ngu Đồng bây giờ vô cùng tốt!
-Ông nội!
Trịnh Gia Nghi oán trách nói:
-Sao ông lúc nào cũng chỉ biết có ăn với ăn, người ta còn phải giữ vóc dáng, ông lúc nào cũng lấy chuyện ăn ra làm người khác thấy phiền não!
-Chú Trịnh xem ra lần này đến Thượng Hải thu hoạch vô cùng lớn, tại đây cháu cũng xin chúc mừng chú trước!
Vu Thu Hạ nhìn thấy Trịnh Ngu Đồng vẻ mặt phơi phới như trẻ ra mấy tuổi tất nhiên biết ngay thiện ý của ông ta đã được Phương Minh Viễn báo đáp một cách vô cùng hậu hĩnh!
-ha ha, Thu Hạ, con mắt của tiểu nha đầu này ngay từ nhỏ đã luôn rất tinh tường! Chuyện gì cũng không thể qua được mắt cháu!
Trịnh Ngu Đồng sảng khoái nói:
-Lần này, Minh viễn đã giúp trịnh Gia chúng ta một chuyện vô cùng lớn!
-Ông Trịnh, ông khách sáo quá rồi, cháu chẳng qua chỉ là may mắn vừa vặn có một số hàng trong tay mà thôi!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Không, không, không, chuyện này không thể dùng may mắn tới giải thích được!
Trịnh Ngu Đồng liên tục xua tay nói:
-Điều này chỉ có thể thấy cháu thật sự rất tinh mắt! Haizz, ta xem như là phục rồi, Thu Hạ, cha chồng cháu, anh Quách của ta năng lực kết giao của ông ấy quả là người khác không thể sánh được! Trịnh Ngu Đồng ta đúng là bái phục sát đất!
Mà Phương Minh Viễn có thể có được một thành tích như vậy chỉ trong một lĩnh vực truyền thống đúng là vô tiền khoáng hậu.
Thực ra Phương Minh Viễn đã không nói, bốn tỷ Rúp kim cương chẳng qua là số lượng hắn mua lần đầu, còn mấy năm sau hắn đã dần dần mua vào không ít, tổng sản lượng cũng phải đến thêm mấy tủ rúp nữa, chỉ có điều trong đó đa số vẫn là dùng khoản vay trước đó từ ngân hàng của Liên Xô trước lúc nó giải thể, số ít còn lại là từ việc dùng hàng đổi lấy hàng với chi nhánh của công ty Alrosa ở nước cộng hòa Yakutia mà có. Tất cả lợi nhuận có được sau đó còn kém xa so với lúc đầu tiên nhưng vẫn thu được gấp mười mấy lần.
-Ông Trịnh, cháu cảm thấy sự phát triển của ngân hàng Chu Đại Phúc ở Hong Kong và Đông Nam Á đến bây giờ cũng được xem như là gần đạt đến đỉnh điểm, liệu có nên hạn chế sự phát triển lại để củng cố thị trường hiện thời và chuyển hướng phát triển vào thị trường Đại Lục hay không?
Phương Minh Viễn nhẹ nhàng nói:
-Cháu cảm thấy các nước ở Đông Nam Á mấy năm nay tốc độ phát triển kinh tế quá nhanh, chế độ tài chính chưa hoàn thiện, có rất nhiều các nước đông Nam Á như Thái Lan, Malaisia và Hàn Quốc các nước có thời kỳ dài dựa vào đầu tư ngắn hạn của nước ngoài có các chính sách cân bằng thu chi quốc tế, có tỷ giá hối đoái cao hoặc có liên hệ tỷ giá với đồng Đô la Mỹ, những điều này chính là cơ hội tốt để các nguồn đầu cơ quốc tế có cơ hội đi săn.
Trịnh Ngu Đồng hơi sững người, là người ở lâu trong thương trường nên tất nhiên là ông ta hiểu ý của Phương Minh Viễn.
-Cháu muốn nói, các nước ở khu vực Đông Nam Á có nguy cơ gặp khủng hoảng kinh tế?
Phương Minh Viễn hơi gật đầu nói:
-Đúng vậy, cháu cảm thấy trong vòng hai năm nữa, nếu như tình hình tài chính của các nước đông Nam Á không có những thay đổi mang tính căn bản thì việc xảy ra khủng hoảng kinh tế là vô cùng cao. Một khi bị các nhà đầu cơ quốc tế nhắm đến thì rất dễ gặp phiền phức.
-Cháu đã nói chuyện này với ông Quách chưa?
Trịnh Ngu Đồng trầm giọng hỏi.
-Ông Quách đối với chuyện này cũng rất quan tâm. Có điều, cứ cho là tương lai có xảy ra khủng hoảng kinh tế thì đối với tập đoàn Quách thị hiện nay đang chuyển hướng thị trường tới Đại Lục mà nói cũng không đến mức là chấn động vào tận gân cốt.
Phương Minh Viễn nói.
Chuyện này thì Trịnh Ngu Đồng biết. Mấy năm gần đây tập đoàn vận tải Quách Thị vẫn đang có sức phát triển tương đối lớn, nhưng trung tâm nghiệp vụ lại đang chuyển dần về Đại Lục, đa số tàu hàng đều là dùng để vận chuyển hàng hóa, xăng dầu, nguyên vật liệu cho các doanh nghiệp trong nội địa, tuy rằng tổng lượng đầu tư vào thị trường Đông Nam Á chưa có dấu hiệu gì thay đổi rõ rệt nhưng so với tổng lượng đầu tư của cả tập đoàn thì đang dần dần giảm xuống.
-Minh Viễn, ý cháu là một khi xảy ra khủng hoảng kinh tế, thì các nước Đông Nam Á sẽ phải chịu ảnh hưởng nặng nề, nhưng thị trường Đại Lục thì lại không bị ảnh hưởng gì?
Trịnh Ngu Đồng nhạy bén hiểu ngay được vấn đề cốt lõi trong lời nói của Phương Minh Viễn.
-Đúng vậy, không thể nói là không bị ảnh hưởng, dù sao thì các nước Đông Nam Á cũng là các đối tác mậu dịch quan trọng của Hoa Hạ, đối với sự phát triển kinh tế của Hoa Hạ chắc chắn là có ảnh hưởng, nhưng cháu cho rằng kinh tế của Hoa Hạ do vẫn đang trong quá trình cải cách mở cửa, ngành tài chính trong nước vẫn còn tương đối khép kín, nên trong những trường hợp như thế này sự ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế đối với Hoa Hạ sẽ là nhỏ nhất. Ở Đại Lục, ông sẽ không phải đối mặt với khả năng tiền tệ bị giảm giá mạnh.
Phương Minh Viễn dùng lời lẽ khẳng định để trả lời Trịnh Ngu Đồng.
Trịnh Ngu Đồng hít một ngụm khí lạnh, ông ta có chút không dám tin, các nước Đông Nam Á hiện tại đang có một môi trường phát triển vô cùng tốt đẹp sao có thể trong vòng vài năm mà lại đối mặt với khủng hoảng kinh tế được. Nhưng ông ta cũng không dám không tin, càng hiểu về những thành tích chói lọi của Phương Minh Viễn trong quá khứ thì càng không dám coi nhẹ năng lực phán đoán của hắn. Nhật Bản năm đó vì đã không tin một chuyện mà cái giá phải trả e rằng đến vài chục năm sau khi nhắc lại chuyện này vẫn còn cảm thấy hối hận không kịp!
Hơn nữa, ông ta cũng cảm thấy Phương Minh Viễn chẳng có lý do gì để lừa mình, ngân hàng Chu Đại Phúc ở thị trường Đông Nam Á cũng đã trở thành ông trùm trong ngành châu báu. Kìm hãm sự phát triển, củng cố thị trường đã có cũng là chính sách nên có trong kinh doanh của công ty, mà việc đầu tư vào thị trường Đại Lục cũng là mục tiêu mà Trịnh ngu Đồng đang hướng tới!
Mà hiện tượng hỗn loạn thị trường Đông Nam Á nếu nói Trịnh Ngu Đồng không có chút cảm nhận nào thì là nói nhảm! Chỉ có điều không dám khẳng định như Phương Minh Viễn, chứ đừng nói gì nghĩ đến chuyện xảy ra khủng hoảng kinh tế chỉ trong vài năm.
-Minh viễn, cảm ơn cháu! Đối với sự nhắc nhở của cháu, Trịnh gia sẽ nhất định thận trọng suy xét!
Trịnh Ngu Đồng vỗ vỗ tay Phương Minh Viễn cảm kích nói.
Phương Minh Viễn hơi cười, hắn là loại người mà người khác kính hắn một thước thì hắn sẽ kính người cả trượng. Qua lại với Trịnh Ngu Đồng bao lâu nay, Trịnh Ngu Đông luôn luôn đối với hắn như là một trưởng bối đúng nghĩa, lần này trong chuyện ngân hàng Tế Dân còn giúp hắn một chuyện lớn như vậy, hắn tất nhiên là phải có lễ vật đáp lại.
Bây giờ đã là năm 1996, năm 1997 có thể nói là khủng hoảng tài chính Đông Nam Á làm chấn động thế giới đang ầm ầm kéo đến. Mà trong cuộc khủng hoảng tài chính này các nước Đông Nam Á có thể nói là thiệt hại vô cùng thê thảm, không những tiền tệ bị rớt giá mạnh, trung bình khoảng gần 40%, cao nhất là Indonesia với 83%, tích lũy của nhân dân chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã bị rớt giá đi phân nữa. Hơn nữa tổng giá trị sản phẩm quốc nội của các nước này còn liên tục giảm mạnh, tổng thu nhập thì càng không cần nói.
Trong cuộc khủng hoảng tài chính quét qua Đông Nam Á lần này, Hong Kong tất nhiên là cũng không thể yên thân, tuy nhờ có sự ủng hộ mạnh mẽ của Đại Lục nên thị trường chứng khoán và Đô la Hong Kong đều đứng vững trước sự công kích của tập đoàn đầu cơ George Soros , nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng lớn. Ở giai đoạn này, chính phủ Hong Kong đã phải tung một số lượng lớn ngoại hối tích trữ vào thị trường chứng khoán, trải qua sự đả kích lần này phải đến hơn mười năm sau GDP bình quân đầu người và tổng thu nhập quốc dân mới có thể đạt đến trình độ của năm 1997.
Sự sống chết của các nước Đông Nam Á, Phương Minh Viễn cũng không quan tâm, sự lung lay của thị trường tài chính này càng là cơ hội tốt để hắn mở rộng sản nghiệp nhà họ Phương, nhưng điều này không có nghĩa là hắn để mặc Hong Kong, cho dù người Hong Kong có nhìn Hoa Hạ như thế nào thì hắn cũng xem người Hong Kong như là đồng bào của mình, tất nhiên hắn không thể để mười năm kinh tế của Hong Kong mất trắng được.
Nhưng nếu muốn cứu vãn Hong Kong, tránh cho Hong Kong bị tổn hại nặng nề vì khủng hoảng tài chính trong tương lai thì không chỉ có thể dựa vào mình Phương gia và Quách gia được, vì thế việc liên kết các gia đình quyền quý, mọi người cùng liên kết để chống lại tập đoàn đầu cơ George Soros mới là thượng sách. Mấy năm gần đây Trịnh gia và Phương gia cũng qua lại khá thân thiết tất nhiên sẽ là một trong những lựa chọn của Phương gia.
Lần này cho dù Trịnh Ngu Đồng không đến, hắn cũng sẽ tìm thời gian thích hợp trong năm nay đến nhắc nhở Trịnh gia.
-Ông Trịnh, chuyện này nếu như ông cảm thấy cháu nói có lý thì ông hãy cùng với ông Quách thuyết phục những người khác, trước lúc khủng hoảng bùng nổ nhất định phải giảm bớt đầu tư vào Đông Nam Á, đề phòng vạn nhất. Kinh tế Hong Kong phụ thuộc khá nhiều vào kinh tế Đông Nam Á, một khi Đông Nam Á xảy ra khủng hoảng tài chính, Hong Kong phải đối phó như thế nào thì phải chờ mọi người có một tâm lý chuẩn bị!
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
-Ta hiểu!
Trịnh Ngu Đồng tất nhiên là hiểu ngay.
Phương Minh Viễn cũng không nói nhiều nữa, một con cáo già trên thương trường như Trịnh Ngu Đồng với những chuyện như thế này cơ bản là không cần nói nhiều, chỉ cần rạch tấm giấy trắng lớp trên ra để ông ta ngửi thấy mùi nguy hiểm thì những chuyện tiếp theo không cần phải lên phương án giùm ông ta nữa! Phương Minh Viễn không cho rằng trong việc điều hành doanh nghiệp hắn lại có năng lực hơn là Trịnh ngu Đồng!
Trịnh Ngu Đồng và Phương Minh Viễn đi lại phía hai người phụ nữ, Trịnh Gia Nghi bĩu môi nói;
-Ông nội, có chuyện gì mà làm ông gấp gáp như vậy, đến cả chuyện rời sân bay cũng không màng mà phải nói chuyện với anh ấy lâu như vậy?
Trịnh Ngu Đồng cười ha ha nói:
-Gia Nghi, phải để cháu và Thu Hạ đợi lâu rồi, lát nữa ông nội sẽ mời các cháu một bữa đại tiệc coi như là xin lỗi các cháu, được không?
Lần đầu tiên đến Thượng Hải đã giải quyết được vấn đề khó khăn của Trịnh gia bấy lâu nay, tâm tình của Trịnh Ngu Đồng bây giờ vô cùng tốt!
-Ông nội!
Trịnh Gia Nghi oán trách nói:
-Sao ông lúc nào cũng chỉ biết có ăn với ăn, người ta còn phải giữ vóc dáng, ông lúc nào cũng lấy chuyện ăn ra làm người khác thấy phiền não!
-Chú Trịnh xem ra lần này đến Thượng Hải thu hoạch vô cùng lớn, tại đây cháu cũng xin chúc mừng chú trước!
Vu Thu Hạ nhìn thấy Trịnh Ngu Đồng vẻ mặt phơi phới như trẻ ra mấy tuổi tất nhiên biết ngay thiện ý của ông ta đã được Phương Minh Viễn báo đáp một cách vô cùng hậu hĩnh!
-ha ha, Thu Hạ, con mắt của tiểu nha đầu này ngay từ nhỏ đã luôn rất tinh tường! Chuyện gì cũng không thể qua được mắt cháu!
Trịnh Ngu Đồng sảng khoái nói:
-Lần này, Minh viễn đã giúp trịnh Gia chúng ta một chuyện vô cùng lớn!
-Ông Trịnh, ông khách sáo quá rồi, cháu chẳng qua chỉ là may mắn vừa vặn có một số hàng trong tay mà thôi!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Không, không, không, chuyện này không thể dùng may mắn tới giải thích được!
Trịnh Ngu Đồng liên tục xua tay nói:
-Điều này chỉ có thể thấy cháu thật sự rất tinh mắt! Haizz, ta xem như là phục rồi, Thu Hạ, cha chồng cháu, anh Quách của ta năng lực kết giao của ông ấy quả là người khác không thể sánh được! Trịnh Ngu Đồng ta đúng là bái phục sát đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.