Quyển 3 - Chương 368: Cây cầu tình nhân
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Có mấy người Tề Yên, không ngoài dự đoán của Phương Minh Viễn chuyện lên đảo quả nhiên dễ dàng đã đạt được cho phép, thật vô cùng đơn giản chỉ cần người thanh niên được gọi là Bưu Tử nói vài câu với vị quân nhân đứng ở đầu thuyền khi thuyền vừa cập bến mà thôi.
Thuyền rất nhanh đã lên bờ, mấy người Bưu Tử cùng các quân nhân trên đảo ôm vai bá cổ, nói nói cười cười. Mấy người Phương Minh Viễn thì lại chú ý đến cảnh đẹp trên đảo này. Cái vùng đất nghỉ mát có tiếng của Nhai Châu này vẫn còn ở trạng thái nguyên thủy chưa khai thác, và vì những công sự này đều ở dưới lòng đất cho nên cũng ảnh hưởng rất ít đến phong cảnh trên đảo.
Ba mặt Đông, Nam, Tây của đảo đều là rừng cây trùng điệp xanh mướt, đủ các loại thực vật nguyên sinh tươi tốt bao trùm ngọn núi, trong đó chẳng những có những cây cổ thụ cao ngất, còn có bụi cây xum xuê. Phương Minh Viễn biết trong những thực vật nguyên sinh này chẳng những có những loại cây từ thời đại khủng long còn cho tới nay như cây Dẻ Ngựa, mà còn có cả thực vật xa xưa nhất còn được bảo tồn lại trên địa cầu còn sinh trưởng cho đến nay được xưng là “Cây lão thọ tinh của trái đất” cây Long Huyết, về phần ký sinh, thực vật nhiệt đới dây leo chỗ nào cũng thấy. Một hòn đảo như vậy chính là một tòa bảo tàng thực vật nhiệt đới.
Bên cạnh một phía bên đảo là những núi đá lởm chởm, vách đá thẳng đứng cắm thẳng xuống đáy biển, sóng lớn của biển rộng lần lượt vỗ vào bờ, cảnh tượng thật là hùng vĩ. Mà phía Bắc của đảo lại là một bờ cát, con thuyền cập bờ ở nơi này, những con sóng nhỏ, bãi cát trắng xóa mịn màng, giống như một cái đai ngọc. Dõi mắt nhìn về phía xa, khói sóng mênh mông, trời biển cùng một màu xanh, cảnh sắc thật đẹp, không từ nào có thể miêu tả hết được.
Nước biển xung quanh đảo trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả đáy biển.
- Ba, mẹ, ba mẹ mau tới xem, ở đây thật nhiều cá.
Lý Vũ Hân đứng ở bờ biển khua khua tay hét lớn. Người nhà Lý Tự Lâm vội vàng đi tới, quả nhiên giống như lời nói của Lý Vũ Hân, trong nước sát bờ biển không ít cá nhiệt đới đủ mọi màu sắc bơi qua bơi lại. Chỗ nước xung quanh đảo Ngô Chi Châu lại có những loài ốc có vân phát sáng, Hải Sâm, tôm Hùm, cá Thu, Hải Đảm, xương ngư cùng cá cảnh nhiệt đới đủ mọi màu sắc, đáy biển phía Nam còn đá san hô được bảo hộ rất tốt, là một trong số ít những hải đảo trên thế giới không có đá ngầm hay đá cuội hỗn tạp.
- Cảnh sắc nơi này thật là đẹp.
Cụ Phương ca ngời từ đáy lòng:
- Đứng ở đây cứ giống như đi tới tiên cảnh, nếu có thể sống ở nơi này được thì thật tốt quá.
Phương Minh Viễn trong lòng khẽ lay động, những lời này của ông đã nhắc nhở hắn, hòn đảo này mặc dù trước mắt còn thuộc về quân đội, nhưng không đến hai năm nữa sẽ trả lại cho chính quyền địa phương Nhai Châu, mà ngày sau sẽ trở thành thiên đường nghỉ mát của Nhai Châu. Nếu như...
Ý niệm này đột nhiên xuất hiện trong đầu làm cho Phương Minh Viễn trong lòng lập tức nóng lên, mặc dù ở trong nước chưa có tiền lệ tư nhân nhận thầu đảo hình, nhưng Phương Minh Viễn biết, trong tương lai, vùng duyên hải không có giá trị chiến lược này, hoặc là hải đảo không có giá trị kinh tế cao là có thể cho tư nhân nhận thầu. Mình có muốn nhận thầu đảo Ngô Chi Châu này không, làm nơi đặt chân của nhà họ Phương ở phía Nam, hơn nữa nơi này cách vịnh Hải Đường và vịnh Á Long đều không xa, nếu như có thể bắt cả hai bãi biển này vào tay, ngày sau càng có thể thiết kế nơi này thành trung tâm quản lý.
Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn không khỏi nhìn Tề Yên đang cùng Hứa Lâm đứng ở bờ biển xem cá, nếu muốn đạt thành điều này chỉ sợ sẽ phải cho người phụ nữ này một ít chỗ tốt. Không có cô ta làm cầu nối, mình không có quan hệ gì với quân đội Quỳnh Hải, muốn nhận thầu nơi này chỉ sợ không phải là một chuyện dễ dàng.
Đoàn người theo bãi biển tùy ý đi tới, trước mắt xuất hiện một cái đình ở sâu trong nước biển.
- Kia là vọng gác trên biển của bộ đội bảo vệ đảo, từ đó có thể nhìn thấy vùng biển của nước ta, mọi người có muốn lên xem không? Tuy nhiên, đi ra đó chính là một chiếc cầu treo bằng dây cáp, thật không dễ để đi qua cầu, còn có mấy người lớn tuổi, tôi cảm thấy không cần mạo hiểm.
Tề Yên chỉ cái đình nói.
- Cầu treo bằng dây cáp?
Mọi người không khỏi giật mình kinh hãi, đến gần nhìn, quả nhiên giống như lời nói của Tề Yên, dưới cầu là sáu sợi xích sắt, mặt trên là ván gỗ, bởi vì nước biển ăn mòn, ngâm nước, không ít chỗ đã lộ ra miệng vỡ, hai bên cầu có một sợi xích sắt cao ngang ngực xem như tay vịn, không cần có người đi trên cầu, bản thân cầu cũng đã lắc lắc trong gió biển.
Trong lòng Phương Minh Viễn trở nên vui vẻ, trong kiếp trước, nơi này cũng không gọi là cầu treo bằng dây cáp mà gọi là cầu tình nhân, là địa phương được yêu thích nhất của đồng bào phía Nam. Bởi vì cầu treo bằng dây cáp ở trong gió biển tự mình cũng đã lắc lắc, nếu như trên mặt lại có người đi lại, vậy biên độ lay động sẽ càng thêm lớn, hơn nữa nó không chỉ lắc sang hai bên mà còn có thể lắc lên xuống, cho nên đi ở trên mặt giống như ngồi thuyền qua biển xóc lên xóc xuống, phập phồng. Rất nhiều cô gái muốn đến vọng gác nhìn biển lại sợ hãi rơi vào trong biển, cho nên khi qua nơi này đều gắt gao nắm lấy tay của bạn bè, điều này đối với các bạn nam mà nói chính là chỗ tuyệt diệu kéo gần quan hệ hai bên, có hiệu quả kỳ diệu như cố ý dẫn cô gái đi xem phim kinh dị.
- Mọi người ai đi qua trước? Trên cầu này người đi càng nhiều thì biên độ lay động càng lớn. Chúng ta cũng vội vì vậy đi từng nhóm một, đợi nhóm trước đi tới vọng gác thì nhóm sau lại đi.
Tề Yên cười hì hì nói.
- Ông nội, bà nội, ông bà muốn đi qua không? Cháu đỡ ông bà.
Phương Minh Viễn cười hỏi, thứ này nhìn nguy hiểm, kỳ thật nếu nắm chắc kỹ xảo, đi theo thế lay động kia không có gì đáng sợ, hắn còn nhìn thấy có người đi xe đạp trên đó.
- Cháu? Thôi đi, tâm ý của cháu ông bà nhận, nhưng ta nghĩ mấy người Trần Trung hoàn toàn có thể làm tốt hơn so với cháu.
Ông cụ Phương nhìn hắn chớp mắt mấy cái, lại nhìn lướt qua Lâm Liên và Lý Vũ Hân, cười tủm tỉm nói.
Phương Minh Viễn không biết nên khóc hay cười, ông cụ thật là có ý tứ, xem ra liếc mắt một cái đã nhìn thấu đó là chỗ tán gái thật tốt.
- Chị Liên, Vũ Hân, nếu không thì chúng ta đi trước?
Phương Minh Viễn hướng hai người vươn tay ra.
Nhìn mặt cầu lay động bất định trong gió biển, sắc mặt của Lâm Liên và Lý Vũ Hân đều có chút trắng, chẳng qua hai người ngược lại không chút chần chừ cùng vươn tay ra.
- Đi thôi, không có gì đáng sợ, chỉ cần bàn chân dùng chút lực bám lấy mặt cầu, ổn định trọng tâm, nó sẽ không bay qua, cho nên không rơi xuống dưới.
Phương Minh Viễn vừa đi vừa cười nói.
Hứa Lâm lo lắng há mồm vừa định gọi con gái lại, lại bị Lý Bỉnh Thành ở bên cạnh kéo lại, cô xoay người lại, chỉ thấy Lý Bỉnh Thành nhẹ nhàng nhưng rất kiên định lắc lắc đầu.
Lý Bỉnh Thành mặc dù chưa đi qua cầu bằng cáp treo này, nhưng từng trải nhiều năm như vậy, còn có tri thức đầy bụng cũng nói cho ông, mặc dù cầu này nhìn rất nguy hiểm, nhưng trên thực tế lại không giống như mọi người suy nghĩ, chỉ cần ở trên cầu nắm lấy dây xích, cho dù là có gì không ngờ nơi này có nhiều người như vậy, còn có thể trơ mắt nhìn bọn họ ngã xuống sao? Hơn nữa buổi tối hôm đó, Hứa Lâm do sợ hãi nên không nhìn thấy, Lý Bỉnh Thành lại nhìn thấy thân thủ của mấy người Trần Trung, có bọn họ ở đây còn có gì phải lo lắng?
Hơn nữa Phương Minh Viễn mời, nếu như con gái Hứa Lâm cự tuyệt, khó bảo đảm nhà họ Phương bên kia sẽ không bởi vậy mà lòng sinh ngăn cách. Người nhà mình bất kể là vì chuyện đòi lại công bằng ngày hôm trước hay là sự phát triển sau này đều không tránh khỏi cần sự ủng hộ của nhà họ Phương. Hơn nữa con gái cũng đã là học sinh trung học cơ sở, có một số việc cũng phải tự mình làm chủ, làm cha mẹ có thể che chở cho con cả đời sao?
Đương nhiên Lý Bỉnh Thành sẽ không thừa nhận, ở sâu trong lòng ông, mơ hồ cũng có một ý niệm, nếu như Phương Minh Viễn có thể thích con gái, vậy đối với nhà họ Lý mà nói đã không còn gì tốt hơn. Sự mạnh mẽ của nhà họ Phương trải qua mấy ngày nay ông đã thấy rõ ràng. Người nhà họ Phương ra vào có vệ sĩ đi theo, đối mặt với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu cũng không yếu thế chút nào, nhân phẩm, bộ dáng của Phương Minh Viễn cũng không tồi, quan trọng nhất chính là, Lý Bỉnh Thành cảm giác được, cảm giác của con gái mình đối với thiếu niên này hoàn toàn khác với các học sinh khác.
Ba người đã bước trên cầu treo bằng dây cáp, Trần Trung cười ha hả lững thững đi sau ba người giống như đi trên đất bằng, cách ba người không đến hai thước, như vậy vừa không quấy rầy ba người phía trước đi lại, lại có thể cam đoan ở thời điểm cần thiết có thể với tay tới.
Vừa lên cầu, Phương Minh Viễn đã có thể cảm giác được rõ ràng, bất kể là Lâm Liên hay là Lý Vũ Hân đều đã ra mồ hôi, hơn nữa năm ngón tay nắm quá chặt, quả thực giống như năm cái móc sắt, khiến cho Phương Minh Viễn không khỏi nhớ tới Cửu Âm Bạch Cốt Trảo dưới ngòi bút của Kim Dung, xem ra hưởng thụ phần diễm phúc này cũng phải chịu vài phần nỗi khổ da thịt.
Ba người chậm rãi đi mấy bước về phía trước, theo gió biển gào thét, cầu treo bằng dây thép trầm bổng lên xuống, lay động trái phải, mặc dù hai người Lâm Liên và Lý Vũ Hân nắm chặt dây xích hai bên vẫn cảm thấy dưới chân không thực, thật giống như giẫm lên đống bông rất khó dùng lực. Không biết từ khi nào hai người không hẹn mà cùng buông lỏng tay Phương Minh Viễn ra đổi thành ôm cánh tay cậu. Lý Vũ Hân bên kia còn tốt, dù sao vẫn chưa phát dục hoàn toàn, Lâm Liên bên này, cánh tay của Phương Minh Viễn có thể cảm giác được rõ ràng, mình cọ lên chỗ đẫy đà trước ngực của Lâm Liên, loại cảm giác co dãn mềm mại này, cho dù cách quần áo cũng làm cho hắn cảm thấy **.
Thân cầu đột nhiên chấn động, bước chân Lâm Liên không ổn, thân mình liền ép về phía Phương Minh Viễn, hoàn hảo dưới chân của Phương Minh Viễn rất ổn, cũng không truyền lực sang cho Lý Vũ Hân, nhưng Phương Minh Viễn lại cảm giác được, xúc giác tuyệt vời của một bên đẫy đà kia đánh lên tay mình. Trong nháy mắt này cậu xem như hiểu được, vì sao nơi này lại được người ta đổi tên thành cầu tình nhân.
Từng đợt gió biển thổi qua, mang đến không khí tràn ngập mùi tanh rồi lại là không khí mới mẻ, ba người chậm rãi đi về phía trước, tuy rằng thỉnh thoảng Lý Vũ Hân hoặc Lâm Liên lại phát ra tiếng thét chói tai, làm cho mọi người cười vang từng trận. Hai cô bởi vì quá mức khẩn trương nên hoàn toàn không chú ý tới, phía sau cách đó không xa Trần Trung cười ha hả đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.