Quyển 5 - Chương 231: Đã lâu không gặp
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
-Dừng tay! Ông Nguyễn!
Người trung niên hơi gầy kinh hãi kêu lên. Có lẽ ông ta đã từng nghe nói, Nguyễn Mộng Đắc là một người XYZcó chút thân phận trong đoàn đại biểu XYZ, hơn nữa ông ta đã từng phục vụ trong quân đội XYZ, quyền cước thực sự không tồi, vừa nhìn thấy ông ta tát một cái, liền khiến người phụ nữ trung niên ngã lăn ra đất, đến bây giờ vẫn còn choáng váng, thì có thể tưởng tượng được sức mạnh trong tay ông ta rồi. Tuy đứa bé này cắn người ta là rất đáng trách, nhưng rốt cuộc vẫn chưa vị thành niên, nếu Nguyễn Mộng Đắc đánh một phát vào đầu nó, ra sức không chuẩn, thì e rằng đứa bé này sẽ bị thương nặng. Chỉ có điều sao Nguyễn Mộng Đắc lại có thể nghe y, đứa bé này hại ông ta mất mặt trước mọi người, ngậm phẫn uất mà ra tay, tất nhiên ông ta sẽ không khách sáo.
Khi nhìn thấy nắm tay của Nguyện Mộng Đắc đánh trúng đứa bé, một người đột nhiên từ bên cạnh chạy đến, giơ tay cản nắm đấm của Nguyễn Mộng Đắc, Nguyễn Mộng Đắc liền đánh ra một đòn nữa, cũng bị đối phương cản lại.
Nguyễn Mộng Đắc vẫn muốn đánh tiếp, đối phương không khách sáo giơ tay kẹp lấy cổ ông ta, Nguyễn Mộng Đắc liền cảm thấy cổ mình dường như bị kìm sắt kẹp chặt, khiến ông ta không thở nổi. Hơn nữa điều khiến ông ta hoảng sợ hơn là, món võ đối phương sử dụng rõ ràng là kĩ thuật đánh nhau trong quân đội Hoa Hạ, tuy ông ta chưa từng nhìn thấy trên chiến trường, nhưng cũng đã nghe bộ đội ở biên giới nói đến, kĩ thuật đánh nhau của quân dội Hoa Hạ giết người rất tàn nhẫn.
Tuy ông ta cũng không cho rằng đối phương dám ra tay giết chết mình trước mặt mọi người, nhưng cuối cùng cũng không dám mạo hiểm. Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rằng, thân thủ của đối phương cao hơn mình nhiều, nếu đánh tiếp, thì ông ta cũng không thắng nổi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Nguyễn Mộng Đắc tất nhiên cũng sẽ không tự rước lấy nhục.
Trần Trung tay kẹp cổ Nguyễn Mộng Đắc, sắc mặt u ám như thể bầu trời sắp có cơn mưa bão, thậm chí Nguyễn Mộng Đắc có thể cảm thấy được, người trung nhiên đối diện, đã có ý giết mình. Cho nên Nguyễn Mộng Đắc ngoan ngoãn buông tay ra không dám có thêm một động tác nào gây hiểu lầm nữa.
Trần Trung đã có ý giết người, nếu không phải là đang ở trước mặt rất nhiều người, nếu không phải là đã sống những năm tháng yên ổn, nếu không phải không muốn gây tai hoạ cho bạn bè, người thân, thì anh ta thực sự sẽ một chọi một với Nguyễn Mộng Đắc. Với một đứa bé, không ngờ Nguyễn Mộng Đắc cũng có thể ra tay ác độc như vậy.
-Đồng chí! Đồng chí! Không nên động thủ!
Ông mập đi cùng Nguyễn Mộng Đắc nói liên tiếp:
-Đây là người bạn nước ngoài đến từ XYZ.
-Mẹ kiếp
Trần Trung thực sự không nhịn nổi, chửi thề và nói:
-Đánh người nước tôi, nhục mạ dân tộc chúng tôi đến đứa bé cũng không buông tha, cũng xứng là bạn nước ngoài sao?
Ông thật sự cho rằng bạn bè tốt thì sẽ đối đãi với chúng ta như thế này sao? Tôi nói đồng chí, các ông không bị điên đấy chứ?
Người ta càng đánh, càng mắng, càng nhục mạ ông, thì ông mới thấy vui hơn sao?
Theo Phương Minh Viễn nhiều năm như vậy, có lẽ Trần Trung đã nghe rất nhiều từ mới từ Phương Minh Viễn.
Đám người xung quanh lập tức phá lên cười, có người trong đám đông còn lớn tiếng khen ngợi, cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Cô gái vốn đang đỡ người phụ nữ trung niên bán tượng đất đỏ bừng mặt và nói:
-Ông đừng ở đây ngậm máu phun người! Tôi nói cho ông biết, đây là thành viên chính thức của đoàn đại biểu XYZ đến thăm Hoa Hạ, ông đánh nhân viên ngoại giao nước ngoài, là đã phạm phải sai lầm lớn rồi. Sau này chắc chắn sẽ phải ngồi tù!
-Tôi hỏi con mắt nào của ông nhìn thấy ông này ẩu đả với người XYZ kia?
Võ Hưng Quốc đứng lên, vừa lôi đứa bé trong tay Nguyễn Mộng Đắc ra, vừa tỏ ra bất mãn nói:
-Tôi đã nhìn thấy, vừa nãy, ông ta không chỉ tát bà chị này một cái, mà còn hai lần muốn đánh đứa bé này. Ông là người Hoa Hạ, khi đồng bào bị ăn hiếp không những không ngăn cản, trái lại còn uy hiếp người mà ngăn cản ông ta hành hung, tôi hỏi, ông là người nước nào?
-Cho dù, ông là người nước nào? Không phải người Hán sao?
Trong đám đông lập tức có người nói lớn:
-Chiến tranh vừa mới chấm dứt, hài cốt liệt sĩ vẫn chưa lạnh, các người công khai che chở người XYZ hành hung trước mặt mọi người như thế này, các người có lương tâm không vậy?
Mười năm chiến tranh biên giới, cũng có rất nhiều con em người dân tỉnh Tần Tây chết trận, nên rất nhiều người dân tỉnh Tần Tây tất nhiên cũng không có chút thiện cảm nào với người XYZ . Lời nói vừa nãy, lập tức khiến không ít người trong đám đông xung quanh hưởng ứng. Không ít người cũng quơ tay, quát lớn.
Cô gái trẻ nhìn thấy sự phẫn nộ của mọi người cũng rất sợ hãi, trốn vào sau hai người không dám ló đầu ra nữa.
-Đồng chí, các đồng chí, các người hãy nghe tôi nói!
Ông mập vội vàng đứng ra nói lớn:
-Chúng tôi đều là nhân viên nghiệp vụ của chính phủ, đây là ông Nguyễn Mộng Đắc – thành viên của đoàn đại biểu XYZ thăm Hoa Hạ, vì chúng tôi đã nghe nói đến tượng binh mã bằng đất của Tần Thuỷ Hoàng, nên hôm nay mới cố ý giành thời gian đến đây. Mọi chuyện là như vậy, chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là một sự hiểu lầm, mời mọi người hãy giải tán đi, giải tán đi.
-Chuyện gì vậy? Mọi người nhường đường, nhường đường nào. Chúng tôi là cảnh sát.
Từ trong đám đông vọng lại tiếng một vài người, đám đông tách thành một lối đi, vài ông cảnh sát vội vàng đi vào.
Cô gái trẻ kia lại nhảy ra ngay, chỉ vào Trần Trung nói lớn:
-Đồng chí cảnh sát, chúng tôi là nhân viên tác nghiệp của chính quyền tỉnh, hôm nay cùng khách nước ngoài đến tham quan tượng binh mã bằng đất của Tần Thuỷ Hoàng, người kia đã ẩu đả với người khách nước ngoài, mấy người đứng bên cạnh này đổ thêm dầu vào lửa, có ý khuếch đại sự việc. Các ông mau bắt họ lại đi.
-Mẹ kiếp.
Trong đám đông lập tức có người nói vọng ra:
-Rõ ràng là người XYZ này đánh người, sao cô không nói đến?
Vị cảnh sát dẫn đầu đã khoảng 50 tuổi, ông ta nhìn cô gái, rồi lại nhìn Trần Trung, lạnh lùng nói với cô gái trẻ:
-Đồng chí này, mời cô xuất trình thẻ công tác.
Tố cáo người khác cần có bằng chứng, cảnh sát cũng không thể chỉ nghe một phía mà tuỳ tiện bắt người được.
Ông ta quay đầu lại và nói với Trần Trung:
-Đồng chí này, đồng chí cũng đừn tóm lấy người ta nữa, bỏ tay ra trước đi.
Trần Trung lạnh lùng nhìn Nguyễn Mộng Đắc, từ từ buông tay ra. Thoát khỏi năm ngón tay của Trần Trung, Nguyễn Mộng Đắc mới thở được.
Vừa nãy, ông ta không dám cử động một chút nào, sợ sẽ chọc giận đối phương, nếu như thế thì cổ của ông ta, rất có khả năng sẽ bị đối phương bẻ gãy như cây tăm.
-#@$!
Nguyễn Mộng Đắc lùi về bên cạnh ông mập bên cạnh, nói.
Cô gái trẻ kia hỏi Nguyễn Mộng Đắc hai câu bằng tiếng XYZ, rồi mới nói với cảnh sát:
-Đồng chí, tôi muốn ông hiểu rõ, ông Nguyễn Mộng Đắc là thành viên chính thức của đoàn đại biểu XYZ đến thăm Hoa Hạ, là nhân viên ngoại giao. Ở nước chúng ta, xảy ra việc này, khiến ông Nguyễn cảm thấy rất đáng tiếc, cũng rất tức giận. Nếu tỉnh không thể đưa ra lời giải thích với ông Nguyễn, thì ông ấy sẽ tìm bộ ngoại giao nước ta để bàn bạc. Ông còn không bắt họ đi.
Những người có mặt lên tiếng bất mãn, nếu không phải là có cảnh sát ở đây, e rằng sẽ có người nhảy vào, ra sức đánh Nguyễn Mộng Đắc rồi, gặp rồi không biết xấu hổ, chưa gặp không biết xấu hổ như vậy.
-Đồng chí Vương Bồ Yến. Mời đồng chí chú ý lời nói của mình.
Vị cảnh sát già đứng đầu nghiêm mặt nói:
-Trước khi chưa điều tra rõ sự việc, đồng chí không có quyền yêu cầu tôi bắt ai cả.
-Vậy thì ai có quyền chứ? Là chính quyền quận Ly Sơn hay là chính quyền và thành ủy thành phố Phụng Nguyên?
Khuôn mặt cô gái trẻ vốn không xinh đẹp trở nên nhăn nhó, nhìn vào mắt, lại càng thấy ghét.
-Tiểu Vương, bình tĩnh lại.
Ông mập giơ tay kéo Vương Bồ Yến đi, rồi nói với ông cảnh sát già:
-Đồng chí, cô ấy hơi quá khích, sự việc đã liên quan tới người nước ngoài, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, áp lực công việc của chúng tôi rất lớn, xin các ông hiểu cho. Để sự việc không tiếp tục mở rộng, ảnh hưởng đến hoà bình giữa hai nước Hoa Hạ và XYZ, các ông nhất định phải nghiêm túc xử lý việc này.
Ông cảnh sát già gật đầu rồi nói:
-Tôi có thể hiểu được áp lực công việc của các vị, nhưng xin các vị cũng phải hiểu cho chúng tôi, cảnh sát chúng tôi xử lý việc này cũng có quy trình làm việc của chúng tôi, hơn nữa xử lý không tốt việc của các vị, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước. Còn việc của chúng tôi xử lý không tốt, thì sẽ ảnh hưởng đến lòng tin với chính quyền , với đảng. Tôi không biết, trong mắt các đồng chí, quan hệ giữa hai nước quan trọng hơn, hay hình tượng trong mắt người dân về đảng và chính quyền quan trọng hơn?
Ba người đi cùng ông mập lập tức thay đổi sắc mặt, lời nói của ông cảnh sát già đã rõ ràng, cho dù họ cho rằng quan hệ giữa hai nước XYZ và Hoa Hạ quan trọng hơn, thì cũng chắc chắn không thể nói ra trước mặt mọi người. Việc này cũng giống như các quan chức hàng ngày đứng trên bục tuyên truyền chống tham nhũng, cho dù trong lòng họ cũng không cho rằng việc này là đúng, nhưng bề ngoài, ai cũng không thể không nói như thế, nếu không thì, dưới sự chỉ trích của hàng nghìn người, sẽ là tự huỷ hoại tương lai của mình.
Nhưng nếu không thể khiến Nguyễn Mộng Đắc hài lòng, sự việc này sẽ phải đưa lên cấp trên, đây cũng chắc chắn là một việc lớn. Thủ tướng năm đó đã từng nói đã ngoại giao thì không có việc gì nhỏ.
Đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ ba người bị xử phạt, mà đến tiền đồ sau này cũng không có hy vọng.
-Nói rất hay!
Trong đám đông có người lớn tiếng nói, vài người thậm chí còn vỗ tay.
-Phó cục trưởng Dương! Như thế không tốt đâu!
Một cảnh sát cắt ngang ông cảnh sát già, thấp giọng nói:
-Cho dù nói thế nào, bọn họ đều là nhân viên tác nghiệp của tỉnh, làm mất thể diện của họ trước mặt mọi người như thế này...
Phó đồn trưởng Dương, hơi khoát tay, trấn tĩnh rồi tự nhiên nói:
-Không sao, các ông yên tâm đi, trong lòng tôi có tính toán.
-Dương Hải Đông, ông đang làm gì vậy? Còn không mau bắt con sâu làm rầu nồi canh này đi. Chẳng lẽ, ông muốn sóng gió ngoại giao ở tỉnh miền núi này sao? Trách nhiệm đó, đừng nói tôi và ông, trong thành phố cũng không gánh nổi đâu.
Vài người chen vào từ đám đông, người dẫn đầu nắm lấy cánh tay Phó cục trưởng Dương, tức giận gằn giọng nói.
Người trung niên hơi gầy kinh hãi kêu lên. Có lẽ ông ta đã từng nghe nói, Nguyễn Mộng Đắc là một người XYZcó chút thân phận trong đoàn đại biểu XYZ, hơn nữa ông ta đã từng phục vụ trong quân đội XYZ, quyền cước thực sự không tồi, vừa nhìn thấy ông ta tát một cái, liền khiến người phụ nữ trung niên ngã lăn ra đất, đến bây giờ vẫn còn choáng váng, thì có thể tưởng tượng được sức mạnh trong tay ông ta rồi. Tuy đứa bé này cắn người ta là rất đáng trách, nhưng rốt cuộc vẫn chưa vị thành niên, nếu Nguyễn Mộng Đắc đánh một phát vào đầu nó, ra sức không chuẩn, thì e rằng đứa bé này sẽ bị thương nặng. Chỉ có điều sao Nguyễn Mộng Đắc lại có thể nghe y, đứa bé này hại ông ta mất mặt trước mọi người, ngậm phẫn uất mà ra tay, tất nhiên ông ta sẽ không khách sáo.
Khi nhìn thấy nắm tay của Nguyện Mộng Đắc đánh trúng đứa bé, một người đột nhiên từ bên cạnh chạy đến, giơ tay cản nắm đấm của Nguyễn Mộng Đắc, Nguyễn Mộng Đắc liền đánh ra một đòn nữa, cũng bị đối phương cản lại.
Nguyễn Mộng Đắc vẫn muốn đánh tiếp, đối phương không khách sáo giơ tay kẹp lấy cổ ông ta, Nguyễn Mộng Đắc liền cảm thấy cổ mình dường như bị kìm sắt kẹp chặt, khiến ông ta không thở nổi. Hơn nữa điều khiến ông ta hoảng sợ hơn là, món võ đối phương sử dụng rõ ràng là kĩ thuật đánh nhau trong quân đội Hoa Hạ, tuy ông ta chưa từng nhìn thấy trên chiến trường, nhưng cũng đã nghe bộ đội ở biên giới nói đến, kĩ thuật đánh nhau của quân dội Hoa Hạ giết người rất tàn nhẫn.
Tuy ông ta cũng không cho rằng đối phương dám ra tay giết chết mình trước mặt mọi người, nhưng cuối cùng cũng không dám mạo hiểm. Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rằng, thân thủ của đối phương cao hơn mình nhiều, nếu đánh tiếp, thì ông ta cũng không thắng nổi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Nguyễn Mộng Đắc tất nhiên cũng sẽ không tự rước lấy nhục.
Trần Trung tay kẹp cổ Nguyễn Mộng Đắc, sắc mặt u ám như thể bầu trời sắp có cơn mưa bão, thậm chí Nguyễn Mộng Đắc có thể cảm thấy được, người trung nhiên đối diện, đã có ý giết mình. Cho nên Nguyễn Mộng Đắc ngoan ngoãn buông tay ra không dám có thêm một động tác nào gây hiểu lầm nữa.
Trần Trung đã có ý giết người, nếu không phải là đang ở trước mặt rất nhiều người, nếu không phải là đã sống những năm tháng yên ổn, nếu không phải không muốn gây tai hoạ cho bạn bè, người thân, thì anh ta thực sự sẽ một chọi một với Nguyễn Mộng Đắc. Với một đứa bé, không ngờ Nguyễn Mộng Đắc cũng có thể ra tay ác độc như vậy.
-Đồng chí! Đồng chí! Không nên động thủ!
Ông mập đi cùng Nguyễn Mộng Đắc nói liên tiếp:
-Đây là người bạn nước ngoài đến từ XYZ.
-Mẹ kiếp
Trần Trung thực sự không nhịn nổi, chửi thề và nói:
-Đánh người nước tôi, nhục mạ dân tộc chúng tôi đến đứa bé cũng không buông tha, cũng xứng là bạn nước ngoài sao?
Ông thật sự cho rằng bạn bè tốt thì sẽ đối đãi với chúng ta như thế này sao? Tôi nói đồng chí, các ông không bị điên đấy chứ?
Người ta càng đánh, càng mắng, càng nhục mạ ông, thì ông mới thấy vui hơn sao?
Theo Phương Minh Viễn nhiều năm như vậy, có lẽ Trần Trung đã nghe rất nhiều từ mới từ Phương Minh Viễn.
Đám người xung quanh lập tức phá lên cười, có người trong đám đông còn lớn tiếng khen ngợi, cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Cô gái vốn đang đỡ người phụ nữ trung niên bán tượng đất đỏ bừng mặt và nói:
-Ông đừng ở đây ngậm máu phun người! Tôi nói cho ông biết, đây là thành viên chính thức của đoàn đại biểu XYZ đến thăm Hoa Hạ, ông đánh nhân viên ngoại giao nước ngoài, là đã phạm phải sai lầm lớn rồi. Sau này chắc chắn sẽ phải ngồi tù!
-Tôi hỏi con mắt nào của ông nhìn thấy ông này ẩu đả với người XYZ kia?
Võ Hưng Quốc đứng lên, vừa lôi đứa bé trong tay Nguyễn Mộng Đắc ra, vừa tỏ ra bất mãn nói:
-Tôi đã nhìn thấy, vừa nãy, ông ta không chỉ tát bà chị này một cái, mà còn hai lần muốn đánh đứa bé này. Ông là người Hoa Hạ, khi đồng bào bị ăn hiếp không những không ngăn cản, trái lại còn uy hiếp người mà ngăn cản ông ta hành hung, tôi hỏi, ông là người nước nào?
-Cho dù, ông là người nước nào? Không phải người Hán sao?
Trong đám đông lập tức có người nói lớn:
-Chiến tranh vừa mới chấm dứt, hài cốt liệt sĩ vẫn chưa lạnh, các người công khai che chở người XYZ hành hung trước mặt mọi người như thế này, các người có lương tâm không vậy?
Mười năm chiến tranh biên giới, cũng có rất nhiều con em người dân tỉnh Tần Tây chết trận, nên rất nhiều người dân tỉnh Tần Tây tất nhiên cũng không có chút thiện cảm nào với người XYZ . Lời nói vừa nãy, lập tức khiến không ít người trong đám đông xung quanh hưởng ứng. Không ít người cũng quơ tay, quát lớn.
Cô gái trẻ nhìn thấy sự phẫn nộ của mọi người cũng rất sợ hãi, trốn vào sau hai người không dám ló đầu ra nữa.
-Đồng chí, các đồng chí, các người hãy nghe tôi nói!
Ông mập vội vàng đứng ra nói lớn:
-Chúng tôi đều là nhân viên nghiệp vụ của chính phủ, đây là ông Nguyễn Mộng Đắc – thành viên của đoàn đại biểu XYZ thăm Hoa Hạ, vì chúng tôi đã nghe nói đến tượng binh mã bằng đất của Tần Thuỷ Hoàng, nên hôm nay mới cố ý giành thời gian đến đây. Mọi chuyện là như vậy, chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là một sự hiểu lầm, mời mọi người hãy giải tán đi, giải tán đi.
-Chuyện gì vậy? Mọi người nhường đường, nhường đường nào. Chúng tôi là cảnh sát.
Từ trong đám đông vọng lại tiếng một vài người, đám đông tách thành một lối đi, vài ông cảnh sát vội vàng đi vào.
Cô gái trẻ kia lại nhảy ra ngay, chỉ vào Trần Trung nói lớn:
-Đồng chí cảnh sát, chúng tôi là nhân viên tác nghiệp của chính quyền tỉnh, hôm nay cùng khách nước ngoài đến tham quan tượng binh mã bằng đất của Tần Thuỷ Hoàng, người kia đã ẩu đả với người khách nước ngoài, mấy người đứng bên cạnh này đổ thêm dầu vào lửa, có ý khuếch đại sự việc. Các ông mau bắt họ lại đi.
-Mẹ kiếp.
Trong đám đông lập tức có người nói vọng ra:
-Rõ ràng là người XYZ này đánh người, sao cô không nói đến?
Vị cảnh sát dẫn đầu đã khoảng 50 tuổi, ông ta nhìn cô gái, rồi lại nhìn Trần Trung, lạnh lùng nói với cô gái trẻ:
-Đồng chí này, mời cô xuất trình thẻ công tác.
Tố cáo người khác cần có bằng chứng, cảnh sát cũng không thể chỉ nghe một phía mà tuỳ tiện bắt người được.
Ông ta quay đầu lại và nói với Trần Trung:
-Đồng chí này, đồng chí cũng đừn tóm lấy người ta nữa, bỏ tay ra trước đi.
Trần Trung lạnh lùng nhìn Nguyễn Mộng Đắc, từ từ buông tay ra. Thoát khỏi năm ngón tay của Trần Trung, Nguyễn Mộng Đắc mới thở được.
Vừa nãy, ông ta không dám cử động một chút nào, sợ sẽ chọc giận đối phương, nếu như thế thì cổ của ông ta, rất có khả năng sẽ bị đối phương bẻ gãy như cây tăm.
-#@$!
Nguyễn Mộng Đắc lùi về bên cạnh ông mập bên cạnh, nói.
Cô gái trẻ kia hỏi Nguyễn Mộng Đắc hai câu bằng tiếng XYZ, rồi mới nói với cảnh sát:
-Đồng chí, tôi muốn ông hiểu rõ, ông Nguyễn Mộng Đắc là thành viên chính thức của đoàn đại biểu XYZ đến thăm Hoa Hạ, là nhân viên ngoại giao. Ở nước chúng ta, xảy ra việc này, khiến ông Nguyễn cảm thấy rất đáng tiếc, cũng rất tức giận. Nếu tỉnh không thể đưa ra lời giải thích với ông Nguyễn, thì ông ấy sẽ tìm bộ ngoại giao nước ta để bàn bạc. Ông còn không bắt họ đi.
Những người có mặt lên tiếng bất mãn, nếu không phải là có cảnh sát ở đây, e rằng sẽ có người nhảy vào, ra sức đánh Nguyễn Mộng Đắc rồi, gặp rồi không biết xấu hổ, chưa gặp không biết xấu hổ như vậy.
-Đồng chí Vương Bồ Yến. Mời đồng chí chú ý lời nói của mình.
Vị cảnh sát già đứng đầu nghiêm mặt nói:
-Trước khi chưa điều tra rõ sự việc, đồng chí không có quyền yêu cầu tôi bắt ai cả.
-Vậy thì ai có quyền chứ? Là chính quyền quận Ly Sơn hay là chính quyền và thành ủy thành phố Phụng Nguyên?
Khuôn mặt cô gái trẻ vốn không xinh đẹp trở nên nhăn nhó, nhìn vào mắt, lại càng thấy ghét.
-Tiểu Vương, bình tĩnh lại.
Ông mập giơ tay kéo Vương Bồ Yến đi, rồi nói với ông cảnh sát già:
-Đồng chí, cô ấy hơi quá khích, sự việc đã liên quan tới người nước ngoài, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, áp lực công việc của chúng tôi rất lớn, xin các ông hiểu cho. Để sự việc không tiếp tục mở rộng, ảnh hưởng đến hoà bình giữa hai nước Hoa Hạ và XYZ, các ông nhất định phải nghiêm túc xử lý việc này.
Ông cảnh sát già gật đầu rồi nói:
-Tôi có thể hiểu được áp lực công việc của các vị, nhưng xin các vị cũng phải hiểu cho chúng tôi, cảnh sát chúng tôi xử lý việc này cũng có quy trình làm việc của chúng tôi, hơn nữa xử lý không tốt việc của các vị, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước. Còn việc của chúng tôi xử lý không tốt, thì sẽ ảnh hưởng đến lòng tin với chính quyền , với đảng. Tôi không biết, trong mắt các đồng chí, quan hệ giữa hai nước quan trọng hơn, hay hình tượng trong mắt người dân về đảng và chính quyền quan trọng hơn?
Ba người đi cùng ông mập lập tức thay đổi sắc mặt, lời nói của ông cảnh sát già đã rõ ràng, cho dù họ cho rằng quan hệ giữa hai nước XYZ và Hoa Hạ quan trọng hơn, thì cũng chắc chắn không thể nói ra trước mặt mọi người. Việc này cũng giống như các quan chức hàng ngày đứng trên bục tuyên truyền chống tham nhũng, cho dù trong lòng họ cũng không cho rằng việc này là đúng, nhưng bề ngoài, ai cũng không thể không nói như thế, nếu không thì, dưới sự chỉ trích của hàng nghìn người, sẽ là tự huỷ hoại tương lai của mình.
Nhưng nếu không thể khiến Nguyễn Mộng Đắc hài lòng, sự việc này sẽ phải đưa lên cấp trên, đây cũng chắc chắn là một việc lớn. Thủ tướng năm đó đã từng nói đã ngoại giao thì không có việc gì nhỏ.
Đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ ba người bị xử phạt, mà đến tiền đồ sau này cũng không có hy vọng.
-Nói rất hay!
Trong đám đông có người lớn tiếng nói, vài người thậm chí còn vỗ tay.
-Phó cục trưởng Dương! Như thế không tốt đâu!
Một cảnh sát cắt ngang ông cảnh sát già, thấp giọng nói:
-Cho dù nói thế nào, bọn họ đều là nhân viên tác nghiệp của tỉnh, làm mất thể diện của họ trước mặt mọi người như thế này...
Phó đồn trưởng Dương, hơi khoát tay, trấn tĩnh rồi tự nhiên nói:
-Không sao, các ông yên tâm đi, trong lòng tôi có tính toán.
-Dương Hải Đông, ông đang làm gì vậy? Còn không mau bắt con sâu làm rầu nồi canh này đi. Chẳng lẽ, ông muốn sóng gió ngoại giao ở tỉnh miền núi này sao? Trách nhiệm đó, đừng nói tôi và ông, trong thành phố cũng không gánh nổi đâu.
Vài người chen vào từ đám đông, người dẫn đầu nắm lấy cánh tay Phó cục trưởng Dương, tức giận gằn giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.