Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 235: Đánh cuộc

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

13/04/2013



-Quân Mỹ chắc chắn sẽ thắng, không thể nghi ngờ!

Phương Minh Viễn lấy một giọng điệu chắc chắn như đinh đóng cột nói:

-Hơn nữa, tôi cho rằng, có lẽ chỉ trong hai đến ba tháng là chiến tranh sẽ chấm dứt! Người Mỹ sẽ thắng lớn sau hai lần thất bại tại cuộc chiến tranh Triều Tiên và chiến tranh Việt Nam.

Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Mark giật mình mà liếc nhìn nhau mấy lần, bọn họ hoàn toàn không rõ, tại sao Phương Minh Viễn lại có thể tin tưởng mạnh vào người Mỹ như vậy. Một cuộc chiến tranh quy mô lớn đến như vậy, làm sao có khả năng trong vòng hai, ba tháng mà chấm dứt được? Chiến tranh Triều Tiên và chiến tranh Việt Nam, hai cuộc chiến đó không phải cuộc nào cũng kéo dài nhiều năm sao?

Bọn họ cảm thấy lẫn lộn, Phương Minh Viễn hoàn toàn có thể hiểu được. Ý nghĩ của hai người bọn họ có thể nói là ý nghĩ phổ biến của rất nhiều người lúc đó. Tuy tất cả mọi người cho rằng, về mặt trang bị thì quân đội Mỹ tiên tiến hơn quân Iraq nhiều, nhưng Iraq không phải là không có lực đánh trả, họ đã trao đổi hơn mười tỷ đô la Mỹ với Liên Xô để lấy được rất nhiều vũ khí trang bị, chứ không phải chỉ ngồi không. Có Mig-29, cũng có thể có cả F-15, F-16 là những máy bay chiến đấu hạng nhất, trong tay Saddam còn có tên lửa Scud (1), thậm chí còn có vũ khí hóa học. Người Mỹ tuy mạnh nhưng khi tấn công cũng phải xét đến tình huống có khả năng mang đến thương vong.

(1)Scud là một serie các tên lửa đạn đạo chiến thuật được Liên bang Xô viết triển khai trong thời kỳ Chiến tranh lạnh và xuất khẩu rộng rãi tới nhiều nước khác trên thế giới.

Nguồn: Scud – Wikipedia tiếng Việt

Tính mạng của người Mỹ là chuyện tất cả mọi người trên thế giới đều công nhận. Trong chiến tranh, một khi thương vong quá lớn, trong nước Mỹ liền có khả năng bùng phát phong trào phản chiến, chiến tranh Triều Tiên và chiến tranh Việt Nam đều như thế. Ai dám cam đoan cuộc chiến tranh với Iraq lần này lịch sử sẽ không tái diễn! Mà một khi xảy ra chuyện như vậy, người Mỹ còn có thể có đủ quyết tâm, không nghi ngờ mà tiếp tục cuộc chiến hay không, chẳng ai nắm chắc. Nếu nước Mỹ rút khỏi cuộc chiến, thì lấy thực lực quân sự của Iraq, đừng nói thu phục Kuwait, ngay cả những quốc gia còn lại trên bán đảo Ảrập này cũng không nước nào có thể ngăn cản bước chân xâm lược của nó!

Cho nên trong khoảng thời gian trước khi khai chiến này, hoàng thất các quốc gia Ả rập tuy rằng bên ngoài đều có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cũng khá là lo lắng. Cũng vì thế mà trong lòng Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Mark nóng như lửa đốt.

-Phương này, nhưng Iraq có đại quân hàng triệu binh sĩ chiến đấu đã trải qua tám năm rèn luyện, được trang bị hoàn toàn bằng vũ khí của Liên Xô. Người Mỹ thì từ sau chiến tranh Việt Nam không đánh một cuộc chiến quy mô lớn nào khác nữa…

Hoàng tử Abdullah nói một cách khó tin. Anh ta không biết phải nói như thế nào để diễn tả tâm trạng của mình. Tuy quân Mỹ thắng là kết quả anh ta chờ đợi trong lòng, nhưng lý trí lại bảo anh ta rằng suy luận phỏng đoán này của Phương Minh Viễn chẳng khác nào truyện nghìn lẻ một đêm!

Phương Minh Viễn rút ra tập chi phiếu, thoăn thoắt viết lên mặt tờ giấy, sau đó thuận tay xé một tờ chi phiếu ra đưa cho tên bồi bàn. Tên bồi bàn đưa tờ chi phiếu chuyển cho Hoàng tử Abdullah, Hoàng tử Abdullah nhìn lướt qua không rõ cho nên lập tức mắt mở to như đồng hồ.

-Một tỷ đô la Mỹ!



Đây là chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, thấy phiếu là giao tiền ngay. Chính Hoàng tử Abdullah cũng có tập chi phiếu như vậy. Hoàng tử Mark ngồi bên cạnh anh ta cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Một tỷ đô la Mỹ đối với thành viên hoàng thất Ảrập như bọn họ mà nói cũng tuyệt đối không phải một con số nhỏ!

-Phương này, cậu có ý gì vậy?

Hoàng tử Abdullah tỏ ra khó hiểu, giọng run run hỏi.

-Hoàng tử Abdullah, là thế này, chúng ta đánh cuộc. Nếu từ khi cuộc chiến tranh giữa Mỹ và Iraq bắt đầu cho đến khi Iraq thua cuộc đầu hàng mà quá thời gian ba tháng, thì khoản tiền này coi như là tôi quyên tặng cho quý hoàng gia, bù lại lượng thiếu hụt tài chính của quý quốc. Còn nếu cuộc chiến tranh giữa hai nước Mỹ - Iraq chấm dứt trong vòng ba tháng thì coi như khoản tiền này là tôi đầu tư vào việc xây dựng lại mỏ dầu sau chiến tranh của quý quốc, thấy thế nào? Hoàng tử có đồng ý đánh cuộc với tôi không?

Phương Minh Viễn trong lòng đã có dự tính trước nói.

Hắn hiểu vì sao Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Mark không tin lời hắn nói, nói trắng ra là vì bọn họ vẫn theo hình thức chiến tranh truyền thống để lý giải cuộc chiến tranh này. Họ không nhận thức được, cuộc chiến này là dấu hiệu cho thấy thời đại chiến tranh kỹ thuật cao đã đến. Trong chiến tranh vùng vịnh trước kia, quân Mỹ đã bước đầu sử dụng hình thức chiến thuật công nghệ cao, nhưng nếu nói sử dụng trình độ đó một cách rộng rãi thì cuộc chiến tranh này không thể đánh đồng với chiến tranh vùng vịnh được.

Trong chiến tranh vùng vịnh, bộ đội nhiều quốc gia, nhất là Mỹ sử dụng vũ khí kỹ thuật cao ở gần như cả sáu phương diện, trong đó chủ yếu là vệ tinh quân sự, hệ thống định vị toàn cầu, đạn đạo dẫn đường chính xác, thiết bị nhìn ban đêm Night Vision, xe tăng kiểu mới, máy bay tàng hình, tên lửa lập trình, hệ thống tên lửa phòng không, vũ khí điện tử, máy vi tính quân sự, lần đầu tiên chính thức được đưa ra chiến trường.

Những thứ đó đã mang đến thay đổi cho cuộc chiến, cũng có thể nói là thay đổi mang tính cách mạng. Theo một con số thống kê không hoàn toàn, trong chiến tranh Việt Nam, chưa đến một nửa máy bay ném bom hoặc bắn tên lửa của Mỹ chỉ nhắm trúng vào cự ly 150m xung quanh mục tiêu, còn ở trong chiến tranh vùng vịnh, phạm vi này đã chính xác đến trên dưới năm mét. Thậm chí có thể nói là chỉ đâu đánh đấy!

Ở kiếp trước, khi quân Mỹ sử dụng vũ lực với Iraq, quả tên lửa đạn đạo đầu tiên được bắn từ chiến hạm ở vịnh Ba Tư, đến cuối cùng khi Saddam thừa nhận thua cuộc, là hơn một tháng mười ngày, mà hiện tại Phương Minh Viễn nói thời gian đến tận ba tháng, tự nhiên là không lo lắng sẽ nảy sinh biến gì cố lớn.

Cả hai người Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Mark đều bị lời nói tự tin cả trăm lần của Phương Minh Viễn làm cho không nói nên lời một lúc lâu. Nhìn tờ chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ đang cầm trong tay, thấy con số lớn rồng bay phượng mua ghi trên đó, lại nhìn khuôn mặt tự tin mười phần của Phương Minh Viễn, trong lúc nhất thời hai người quên cả trả lời.

Trong lòng Hoàng tử Abdullah tính toán, Phương Minh Viễn đề xuất ra việc đánh cuộc này, bất kể thắng hay bại, đối với Kuwait trước mắt mà nói đều là chuyện tốt. Nếu bị Phương Minh Viễn đánh bại thì anh ta chỉ ngượng ngùng, nhưng coi như là giúp hoàng thất Kuwait mượn được tiền quay vòng vốn. Mà cho dù Phương Minh Viễn thắng cuộc, khẳng định việc xây dựng lại Kuwait sau chiến tranh sẽ cần một lượng lớn vốn đầu tư, nếu tự mình Kuwait tích lũy hết số tiền đó hiển nhiên là chuyện không thực tế. Vậy thì khoản đầu tư của ai mà không thể dùng được chứ? Ít nhất so sánh với những thương nhân tham lam từ các quốc gia Âu Mỹ thì người Hoa Hạ có lẽ lòng ham muốn sẽ ít hơn một chút, đòi hỏi cũng công bằng hơn một chút.

Hơn nữa, kết quả như vậy đối với Hoàng tử Abdullah mà nói cũng là một chiến tích lớn, có thể đề cao địa vị của anh thêm một bậc trong hoàng thất Kuwait, có lực thúc đẩy trực tiếp! Một tỷ đô la Mỹ, một khoản đầu tư lớn như vậy, cho dù là đầu tư vào Mỹ cũng là chuyện tương đối chấn động, sẽ thành lực lôi kéo lớn đối với kinh tế quốc dân địa phương.

Hoàng tử Mark cũng bị khoản kinh phí lớn này của Phương Minh Viễn làm cho sợ ngây người. Thế nào anh ta cũng không thể tưởng tượng được là chỉ vì chứng minh cho hai người bọn họ thấy mà Phương Minh Viễn có thể đưa ra số tiền đặt cược kinh người như vậy. Hơn nữa điều kiện lại có lợi cho Kuwait như thế! Hoàng tử Marc không khỏi hồi tưởng lại một lần nữa những gì Phương Minh Viễn nói vừa rồi, nếu cuộc chiến này thực sự giống như Phương Minh Viễn nói từ đầu đến cuối chỉ kéo dài mấy tháng ngắn ngủi, như vậy trước tiên các quốc gia Trung Đông phải làm tốt việc tiếp nhận và xây dựng lại Kuwait. Rất nhiều các kế hoạch phải tiến hành điều chỉnh lại một lần nữa.

Hoàng tử Mark vẫn cảm thấy khó có thể tin được suy luận và phán đoán của Phương Minh Viễn, phải biết rằng, theo tình báo Kuwait, Iraq có hơn hai trăm nghìn quân đang đóng trong lãnh thổ Kuwait, có hơn hai nghìn chiếc xe tăng, hơn một nghìn khẩu đại pháo, còn toàn bộ quân đội Iraq có hàng triệu binh lính, gần năm nghìn cỗ xe tăng, hơn ba nghìn khẩu đại pháo, còn gần ba nghìn chiếc xe bọc thép.



Tuy không quân Iraq chỉ có hơn bốn trăm máy bay chiến đấu, so với quân Mỹ thì kém hơn nhiều, nhưng trong đó cũng có không ít máy bay chiến đấu mạnh như Mig-29. Nếu người Mỹ muốn đánh đuổi người Iraq ra khỏi Kuwait thì không tăng thêm lục quân thì hoàn toàn không có khả năng làm được. Huống chi Iraq còn có một số lượng lớn tên lửa Scud, đủ để uy hiếp các thành phố quan trọng của Ảrập-xê út và các nước láng giềng xung quanh.

Một lực lượng vũ trang hùng mạnh như vậy làm sao có khả năng bại dưới tay quân Mỹ trong một thời gian ngắn ngủi như thế được? Thế nào thì Hoàng tử Mark cũng cảm thấy chuyện này giống như nói mơ vậy.

Nhưng anh ta không thể không suy nghĩ về phán đoán của Phương Minh Viễn, có thể trở thành sự thật hay không. Anh ta đã bỏ lỡ cơ hội một lần, chẳng lẽ lại bỏ qua lần thứ hai hay sao?

Phương Minh Viễn cười hì hì khi thấy vẻ mặt phân vân bất định của hai vị Hoàng tử, chuyện đánh cuộc này chỉ cần Hoàng tử Abdullah đồng ý, thì hắn chẳng mất gì. Các mỏ dầu ở Kuwait, năm này qua năm khác đều tăng, sau mười năm nữa, số dầu định mức mà hắn đã đầu tư có thể lấy được vào tay rồi. Một tỷ đô la Mỹ ư? Đến lúc đó hắn sẽ được trả lại gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần!

Nếu không phải vì trong nước còn cần phải đầu tư một lượng tài chính khá lớn, hoặc là đầu tư nhiều quá khiên mấy vị Hoàng tử sinh nghi, thì hắn đã muốn thêm một số 0 nữa vào đằng sau dãy số trong tấm chi phiếu kia.

Ba người mỗi người một suy nghĩ mà bữa tiệc tối cứ thế trôi qua.

Khi người hầu dọn dẹp đám bát đĩa trước mặt ba người, đưa trà thơm lên, lúc này Hoàng tử Abdullah mới trầm giọng nói:

-Phương này, cậu muốn đánh cuộc thật sao?

-Ha ha, thưa Hoàng tử Abdullah, người Hoa Hạ chúng tôi có một câu ngạn ngữ, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu tôi đã viết ra tờ chi phiếu này ngay trước mặt Hoàng tử Mark, làm sao lại có chuyện muốn đổi ý nữa?

Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột.

-Bốn con ngựa cũng không thể đuổi theo sao?

Tuy rằng Hoàng tử Abdullah không hiểu vì sao phải là bốn con ngựa, mà không phải là bảy tám con ngựa hoặc một con số khác, nhưng cũng có thể hiểu được, ý nghĩa của câu nói này là nói lời phải giữ lấy lời.

-Tốt lắm, vậy anh Mark, xin anh làm nhân chứng.

Hoàng tử Abdullah hạ quyết tâm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook