Quyển 3 - Chương 400: Đến nhà
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Mặc dù, cho dù nó là sự kiện “ Búp bê đầu to “, hay vụ bê bối melamine đều xảy ra sau những năm 2000, nhưng ai có thể đảm bảo rằng, trước đó, doanh nghiệp chăn nuôi bò sữa, không có sự cố tương tự? Chì là nó xảy ra ở quy mô nhỏ, hoặc ảnh hưởng không lớn lắm, cho dù có xảy ra thì cũng bị các doanh nghiệp và chính quyền địa phương khéo che đậy.
Sau 2 tháng xảy ra sự việc tập đoàn Tam Lộc nhận lỗi và chính giám đốc công ty Tập đoàn Tam Lộc Châu Hạo Nghĩa đã công khai xin lỗi trên các phương tiện truyền thông:
- Chúng tôi đã đưa các mẫu sản phẩm của chúng tôi đang bán trên thị trường cho các Văn phòng Y tế tỉnh để tiến hành kiểm tra đo lường, và Sở Y tế tỉnh báo cáo Bộ Y tế, kết quả là không phải tất cả các sản phẩm của chúng tôi không đúng quy định về chất lượng.
Trong con mắt của những người bình thường thì Sở Y tế tỉnh, Bộ Y tế có quyền sinh quyền sát trong tay và là cơ quan chính phủ quốc gia có thẩm quyền đưa ra kết quả kiểm tra chính xác, không được sai sót. Nhưng kết quả thì sao? Ở tỉnh và bộ kiên quyết cùng giám sát kết quả kiểm tra, nhưng lai liên tiếp đưa ra các kết quả khiến dân chúng hiểu một điều cơ quan nhà nước chạy theo những ánh hào quang chứ chưa làm đúng trách nhiệm của mình.
Vì vậy, từ bây giờ, Phương Minh Viễn bắt đầu chú ý đến một trong những vấn đề này, phải tiêu diệt ngay những hiểm họa khi còn trong trứng nước.
Từng làm việc tại Cục giám sát chất lượng, Bệ Hưng Võ biết rõ các sản phẩm giả và kém chất lượng của Hoa Hạ, nhưng cũng biết rằng một số thành phố lớn, như Phụng Nguyên, sản phẩm có chất lượng tốt hơn một chút, các sản phẩm giả và kém chất lượng, khôngdễ dàng đưa vào các thành phố này, nhưng với các thành phố cấp hai và ba, các khu vực nông thôn rộng lớn, thì các sản phẩm giả và kém chất lượng ở khắp mọi nơi, trong khi lại thiếu sự giám sát của các cơ quan ban ngành có liên quan, kèm theo chế độ bảo hộ chính phủ địa phương và xử phạt các sai phạm quá nhẹ, không diệt tận gốc, nên sản phẩm giả trà trộn trên khắp đất nước Hoa Hạ. Nhưng Bệ Hưng Võ tin rằng với siêu thị lớn như siêu thị Carrefour thì các sản phẩm giả và kém chất lượng cũng khó mà lọt vào.
Tuy nhiên, đối với việc quá mức “ Quyết giữ ý mình” của Phương Minh Viễn, cho dù trong lòng thừa biết điều đó là không đúng, Bệ Hưng Võ cũng bất đăc dĩ phải gật đầu xác nhận. Dù sao, kiểm tra chất lượng hàng hoá, chi phí điều hành trung tâm, tất cả đều do siêu thị Carrefour cung cấp. Nếu ông chủ lớn đưa ra yêu cầu như vậy, chính mình cũng phải nghe theo thôi.
- Giám đốc Bệ đưa ra các quy tắc và quy định về kiểm tra chất lượng hàng hóa của trung tâm, bác và tôi cứ theo quy định này thực hiện nó. À, còn nữa, tôi và bác đã nhất trí tăng 20% lương cho cán bộ trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng.
Phương Minh Viễn nói, hiện chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc siêu thị Carrefour là Tôn Chiếu Luân.
- Hả?
Bệ Hưng Võ há miệng ngạc nhiên, mức lương trung bình của các nhân viên của Trung tâm kiểm tra chất lượng và siêu thị Carrefour giống nhau thuộc loại tương đối cao, gần bằng với thu nhập bình quân của cán bộ trung cấp, Phương Minh Viễn lại bất ngờ tăng lên 20%, điều đó có nghĩa là phải tăng doanh thu của siêu thị Carefour lên sao?
- Nhưng bác phải nói rõ ràng với họ rằng thu nhập cao không có nghĩa rằng là tôi công nhận thành tích hiện nay của họ, nhưng tôi muốn làm việc này để nói với họ rằng, mỗi người có một trách nhiệm lớn trên vai, nếu họ mắc sai lầm sẽ gây thiệt hại kinh tế to lớn cho siêu thị cho nên thà rằng tôi đưa chi phí cho họ, để tránh vụ lợi. Tôi hy vọng bọn họ nhận lương cao phải suy nghĩ rằng chính mình phải có trách nhiệm với siêu thị. Nếu sơ suất đưa những hàng hóa kém chất lượng vào siêu thị, sẽ ảnh hưởng và thiệt hại đến siêu thị, sau này có khi còn bị truy cứu trách nhiệm dân sự, thậm chí hình sự. Lúc đó, công ty tuyệt đối sẽ không nương tay.
- Vậy tôi yên tâm rồi.
Bệ Hưng Võ trong lòng đã hiểu ý. Phương Minh Viễn hiểu đây là mức lương cao mà ai cũng mong có được.
Để kiểm tra chất lượng hàng hoá trung tâm, lái xe Trần Trung đưa Phương Minh Viễn tới tiểu khu vùng núi Đông Du Lý.
Tiểu khu miền núi Đông Du Lý là nơi Phương Minh Viễn khai trương siêu thị Carrefour đầu tiên, để có đất đã phải di dời nhân viên và xây dựng tiểu khu. Ngày nay, huyện đã có nhà sáu tầng, hai bên đường cây mọc thành hàng. Tuy vào mùa đông, nhưng vẫn có thể nhìn ra việc làm xanh hóa ở đây khá tốt. Chỉ là lấy con mắt đời sau của Phương Minh Viễn để nhìn thì tiểu khu này lại không có đất trống để làm bãi đỗ xe cho tiểu khu sau này.
Tuy nhiên, vào đầu những năm chín mươi, chẳng có mấy người nghĩ rằng, chưa đến hai mươi năm nữa, những chiếc xe mà chỉ có số ít những vị lãnh đạo mới được đãi ngộ sẽ xuất hiện ở trong thôn nhỏ này được những người giàu có sử dụng, mặc dù nó cần phải chi rất nhiều tiền, còn dùng cả loại xăng xe đắt hơn cả Mỹ.
Lần này Phương Minh Viễn đến tiểu khu, thứ nhất đúng vào dịp năm mới, dù thế nào cũng phải đi chúc Tết Lâm Khải Đông và Hạ Thiên, cho dù không nhìn đến thân phận của hai người trong việc xây dựng lại nhà máy điện tử Đức Quang thì cũng phải nghĩ đến việc một năm nay Lâm Liên đã vì mình vất vả chạy ngược chạy xuôi.. Thứ hai, cũng là thuận tiện cho việc khảo sát thực địa ở tiểu khu này.
Sau khi quay lại Phụng Nguyên, Phương Minh Viễn đã điều tra được, lúc trước tiểu khu Đông Du Lý giao cho một công ty thuộc Cục đường sắt Phụng Nguyên mà Tô Ái Quân giới thiệu, giám đốc là Lưu Hân. Hai năm qua, nhiều dự án xây dựng của siêu thị Carrefour đều giao cho anh ta. Vì vậy vài năm qua, kinh tế các doanh nghiệp nhà nước đều trì trệ, rất nhiều đơn vị không thể trả lương, nhưng riêng công ty của Lưu Hân vẫn hoạt động tạm ổn.
Phương Minh Viễn muốn nhìn lại mọi việc, nếu có khả năng lãnh đạo, công ty sẽ tiến hành đầu tư duy trì cổ phần, sau đó mở rộng quy mô đến Nhai Châu. Những hạng mục ở đó đủ cho cậu làm trong tám hay mười năm, đợi hạng mục ở Nhai Châu làm được vài năm tin rằng công ty này cũng có thể thật sự trở thành thành tựu.
Lúc này hai phòng khách của gia đình ông Lâm chật đầy người gồm 5 người nhà ông Lâm cùng với bạn trai chị cả Lâm Mai và ba người nhà Hạ Thiên vừa đủ chín người trong căn phòng 60m2 chật chội.
- Ông Lâm, tôi thấy nhà ông có nên suy nghĩ xem nên mua một căn hộ khác không. Lâm Liên và Lâm Dung mỗi lần về vẫn có người phải ngủ ở phòng khách thì thật là bất tiện. Nếu có vài người khách nữa thì căn hộ này quá chật rồi. Nếu như bây giờ không có tiền thì có thể mua một căn hộ trong khu để cho hai chị em họ ở, hai người ở đây cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Hạ Thiên và Lâm Khải Đông ngồi ở một góc của phòng khách, mỗi người bưng một chén trà.
Lâm Khải Đông gật đầu nói:
- Mùa hè năm ngoái, chúng tôi cũng bàn qua vấn đề này, chờ hết năm sẽ tìm phòng ở trong tiểu khu.
Hiện giờ một mình ông ở trong nhà máy điện tử Đức Quang còn vợ con ông ở siêu thị Carrefour, con gái cả làm ở quán ăn Phương Gia, con gái thứ hai là trợ lý của Phương Minh Viễn và ngay cả Lâm Dung cũngvừa học vừa làm bán thời gian trong quán ăn Phương Gia ở thủ đô vì vậy tự lo được tiền sinh hoạt và học phí, lúc này gia đình cũng dư dả hơn thoát khỏi cảnh khó khăn trước kia.
Nửa năm qua, với nhà máy điện tử Đức Quang sản xuất thí điểm với hiệu quả kinh tế cao làm nhiều người phải ghen tỵ, ông làm xưởng trưởng, có lợi nhuận cũng là nước lên thì thuyền lên, thu nhập cao hơn thu nhập của quản lý chi nhánh siêu thị Carefour, ở thành phố Phụng Nguyên cũng được xếp vào hàng có tiếng. Mua một căn hộ cũng chỉ mất khoảng ba năm thu nhập của nhà họ Lâm.
- Ôi, trước đây chúng ta không có tiền nên cả nhà mới phải sống chật chội, bây giờ chúng ta không thiếu tiền thì tất nhiên phải cải thiện cuộc sống nếu không có nhiều tiền cũng để làm gì chứ.
Hạ Thiên nói với vẻ bình thản.
Lâm Khải Đông nhìn vợ và ba con gái bận rộn trong lòng thấy sung sướng thỏa mãn, nhớ 2 năm trước túng bấn, quả thực giờ như bừng tỉnh. Thời gian đó, có lẽ ông không bao giờ mơ ước rằng một ngày thực sự có thể ngẩng cao đầu, giờ còn có tiền gửi ngân hàng, con gái Tiểu Dung được học đại học. Ông còn trở thành xưởng trưởng nhà máy sản xuất hàng hoá cho người nước ngoài.
- Lại tưởng mình đang nằm mơ hả?
Hạ Thiên nhìn Lâm Khải Đông hiểu ngay. Đừng nói Lâm Khải Đông mà kể cả Hạ Thiên đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, nhìn mọi thứ trong nhà, cứ nghĩ mình vẫn đang nằm mơ. Xuất thân là một công nhân bình thường chăm chỉ làm việc, nhưng cũng không thể nhận được hết số tiền lương, và không ngờ bây giờ trở thành xưởng phó của nhà máy với mức lương cao không ngờ tới. Khi thời tiết ấm áp hơn, nhà máy điện tử Đức Quang bắt tay vào xây dựng hai dự án, để đáp ứng nhu cầu của thị trường Nhật Bản và Đông Nam Á.
Và dự án thứ ba có khả năng cũng sẽ được chuẩn bị trong tương lai gần, nhà máy điện tử Đức Quang hiện giờ được ví như súng bắn chim dùng được đạn pháo.
- Ông Lâm, gần đây những người đi theo con đường của ông có nhiều không?
Hạ Thiên đưa Lâm Khải Đông thuốc lá cuộn.
- Ồ, Ông cũng hút loại thuốc ba số này sao?
Lâm Khải Đông nhìn rồi bật cười nói.
- Ừ, nhà tôi gánh nặng gia đình nhẹ, chỉ có Hạ Võ vẫn còn nhỏ, người gia cũng chẳng có ai, chi tiêu cũng thỏa mái, hơn nữa thuốc này tôi không phải mua, được tặng đó.
Hạ Thiên cười sảng khoái.
Lâm Khải Đông mặt hơi biến sắc nói:
-Hạ Thiên, ai vậy....
- Thôi thôi thôi, thuốc tôi nhận rồi nhưng việc này tôi không không khẳng định nhất định sẽ làm.
Hạ Thiên vội vàng ngắt lời Lâm Khải Đông.
- Tôi chỉ dám hứa rằng, chỉ cần anh ta phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta và các doanh nghiệp nhà nước cũng như tư nhân sẽ được đối xử bình đẳng, tuyệt đối không phân biệt đối xử xí nghiệp tư nhân. Điều này không hề trái với quy định. Hơn nữa, anh ta tặng một cây nhưng tôi chỉ lấy có một bao, dù sao cũng nên giữ chút thể diện cho người ta có phải không? Ông yên tâm đi, chừng mực này chẳng lẽ tôi lại không biết sao? Sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của nhà máy đâu.
Lâm Khải Đông sắc mặt lúc này mới dịu xuống và nói:
- Vậy là tốt rồi, nắm người thì tay bẩn......
- Ăn thịt người thì miệng phải hôi, Ông Lâm à, ông nói đau tai tôi quá đấy.
Hạ Thiên giơ hai tay lên nói.
Sau 2 tháng xảy ra sự việc tập đoàn Tam Lộc nhận lỗi và chính giám đốc công ty Tập đoàn Tam Lộc Châu Hạo Nghĩa đã công khai xin lỗi trên các phương tiện truyền thông:
- Chúng tôi đã đưa các mẫu sản phẩm của chúng tôi đang bán trên thị trường cho các Văn phòng Y tế tỉnh để tiến hành kiểm tra đo lường, và Sở Y tế tỉnh báo cáo Bộ Y tế, kết quả là không phải tất cả các sản phẩm của chúng tôi không đúng quy định về chất lượng.
Trong con mắt của những người bình thường thì Sở Y tế tỉnh, Bộ Y tế có quyền sinh quyền sát trong tay và là cơ quan chính phủ quốc gia có thẩm quyền đưa ra kết quả kiểm tra chính xác, không được sai sót. Nhưng kết quả thì sao? Ở tỉnh và bộ kiên quyết cùng giám sát kết quả kiểm tra, nhưng lai liên tiếp đưa ra các kết quả khiến dân chúng hiểu một điều cơ quan nhà nước chạy theo những ánh hào quang chứ chưa làm đúng trách nhiệm của mình.
Vì vậy, từ bây giờ, Phương Minh Viễn bắt đầu chú ý đến một trong những vấn đề này, phải tiêu diệt ngay những hiểm họa khi còn trong trứng nước.
Từng làm việc tại Cục giám sát chất lượng, Bệ Hưng Võ biết rõ các sản phẩm giả và kém chất lượng của Hoa Hạ, nhưng cũng biết rằng một số thành phố lớn, như Phụng Nguyên, sản phẩm có chất lượng tốt hơn một chút, các sản phẩm giả và kém chất lượng, khôngdễ dàng đưa vào các thành phố này, nhưng với các thành phố cấp hai và ba, các khu vực nông thôn rộng lớn, thì các sản phẩm giả và kém chất lượng ở khắp mọi nơi, trong khi lại thiếu sự giám sát của các cơ quan ban ngành có liên quan, kèm theo chế độ bảo hộ chính phủ địa phương và xử phạt các sai phạm quá nhẹ, không diệt tận gốc, nên sản phẩm giả trà trộn trên khắp đất nước Hoa Hạ. Nhưng Bệ Hưng Võ tin rằng với siêu thị lớn như siêu thị Carrefour thì các sản phẩm giả và kém chất lượng cũng khó mà lọt vào.
Tuy nhiên, đối với việc quá mức “ Quyết giữ ý mình” của Phương Minh Viễn, cho dù trong lòng thừa biết điều đó là không đúng, Bệ Hưng Võ cũng bất đăc dĩ phải gật đầu xác nhận. Dù sao, kiểm tra chất lượng hàng hoá, chi phí điều hành trung tâm, tất cả đều do siêu thị Carrefour cung cấp. Nếu ông chủ lớn đưa ra yêu cầu như vậy, chính mình cũng phải nghe theo thôi.
- Giám đốc Bệ đưa ra các quy tắc và quy định về kiểm tra chất lượng hàng hóa của trung tâm, bác và tôi cứ theo quy định này thực hiện nó. À, còn nữa, tôi và bác đã nhất trí tăng 20% lương cho cán bộ trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng.
Phương Minh Viễn nói, hiện chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc siêu thị Carrefour là Tôn Chiếu Luân.
- Hả?
Bệ Hưng Võ há miệng ngạc nhiên, mức lương trung bình của các nhân viên của Trung tâm kiểm tra chất lượng và siêu thị Carrefour giống nhau thuộc loại tương đối cao, gần bằng với thu nhập bình quân của cán bộ trung cấp, Phương Minh Viễn lại bất ngờ tăng lên 20%, điều đó có nghĩa là phải tăng doanh thu của siêu thị Carefour lên sao?
- Nhưng bác phải nói rõ ràng với họ rằng thu nhập cao không có nghĩa rằng là tôi công nhận thành tích hiện nay của họ, nhưng tôi muốn làm việc này để nói với họ rằng, mỗi người có một trách nhiệm lớn trên vai, nếu họ mắc sai lầm sẽ gây thiệt hại kinh tế to lớn cho siêu thị cho nên thà rằng tôi đưa chi phí cho họ, để tránh vụ lợi. Tôi hy vọng bọn họ nhận lương cao phải suy nghĩ rằng chính mình phải có trách nhiệm với siêu thị. Nếu sơ suất đưa những hàng hóa kém chất lượng vào siêu thị, sẽ ảnh hưởng và thiệt hại đến siêu thị, sau này có khi còn bị truy cứu trách nhiệm dân sự, thậm chí hình sự. Lúc đó, công ty tuyệt đối sẽ không nương tay.
- Vậy tôi yên tâm rồi.
Bệ Hưng Võ trong lòng đã hiểu ý. Phương Minh Viễn hiểu đây là mức lương cao mà ai cũng mong có được.
Để kiểm tra chất lượng hàng hoá trung tâm, lái xe Trần Trung đưa Phương Minh Viễn tới tiểu khu vùng núi Đông Du Lý.
Tiểu khu miền núi Đông Du Lý là nơi Phương Minh Viễn khai trương siêu thị Carrefour đầu tiên, để có đất đã phải di dời nhân viên và xây dựng tiểu khu. Ngày nay, huyện đã có nhà sáu tầng, hai bên đường cây mọc thành hàng. Tuy vào mùa đông, nhưng vẫn có thể nhìn ra việc làm xanh hóa ở đây khá tốt. Chỉ là lấy con mắt đời sau của Phương Minh Viễn để nhìn thì tiểu khu này lại không có đất trống để làm bãi đỗ xe cho tiểu khu sau này.
Tuy nhiên, vào đầu những năm chín mươi, chẳng có mấy người nghĩ rằng, chưa đến hai mươi năm nữa, những chiếc xe mà chỉ có số ít những vị lãnh đạo mới được đãi ngộ sẽ xuất hiện ở trong thôn nhỏ này được những người giàu có sử dụng, mặc dù nó cần phải chi rất nhiều tiền, còn dùng cả loại xăng xe đắt hơn cả Mỹ.
Lần này Phương Minh Viễn đến tiểu khu, thứ nhất đúng vào dịp năm mới, dù thế nào cũng phải đi chúc Tết Lâm Khải Đông và Hạ Thiên, cho dù không nhìn đến thân phận của hai người trong việc xây dựng lại nhà máy điện tử Đức Quang thì cũng phải nghĩ đến việc một năm nay Lâm Liên đã vì mình vất vả chạy ngược chạy xuôi.. Thứ hai, cũng là thuận tiện cho việc khảo sát thực địa ở tiểu khu này.
Sau khi quay lại Phụng Nguyên, Phương Minh Viễn đã điều tra được, lúc trước tiểu khu Đông Du Lý giao cho một công ty thuộc Cục đường sắt Phụng Nguyên mà Tô Ái Quân giới thiệu, giám đốc là Lưu Hân. Hai năm qua, nhiều dự án xây dựng của siêu thị Carrefour đều giao cho anh ta. Vì vậy vài năm qua, kinh tế các doanh nghiệp nhà nước đều trì trệ, rất nhiều đơn vị không thể trả lương, nhưng riêng công ty của Lưu Hân vẫn hoạt động tạm ổn.
Phương Minh Viễn muốn nhìn lại mọi việc, nếu có khả năng lãnh đạo, công ty sẽ tiến hành đầu tư duy trì cổ phần, sau đó mở rộng quy mô đến Nhai Châu. Những hạng mục ở đó đủ cho cậu làm trong tám hay mười năm, đợi hạng mục ở Nhai Châu làm được vài năm tin rằng công ty này cũng có thể thật sự trở thành thành tựu.
Lúc này hai phòng khách của gia đình ông Lâm chật đầy người gồm 5 người nhà ông Lâm cùng với bạn trai chị cả Lâm Mai và ba người nhà Hạ Thiên vừa đủ chín người trong căn phòng 60m2 chật chội.
- Ông Lâm, tôi thấy nhà ông có nên suy nghĩ xem nên mua một căn hộ khác không. Lâm Liên và Lâm Dung mỗi lần về vẫn có người phải ngủ ở phòng khách thì thật là bất tiện. Nếu có vài người khách nữa thì căn hộ này quá chật rồi. Nếu như bây giờ không có tiền thì có thể mua một căn hộ trong khu để cho hai chị em họ ở, hai người ở đây cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Hạ Thiên và Lâm Khải Đông ngồi ở một góc của phòng khách, mỗi người bưng một chén trà.
Lâm Khải Đông gật đầu nói:
- Mùa hè năm ngoái, chúng tôi cũng bàn qua vấn đề này, chờ hết năm sẽ tìm phòng ở trong tiểu khu.
Hiện giờ một mình ông ở trong nhà máy điện tử Đức Quang còn vợ con ông ở siêu thị Carrefour, con gái cả làm ở quán ăn Phương Gia, con gái thứ hai là trợ lý của Phương Minh Viễn và ngay cả Lâm Dung cũngvừa học vừa làm bán thời gian trong quán ăn Phương Gia ở thủ đô vì vậy tự lo được tiền sinh hoạt và học phí, lúc này gia đình cũng dư dả hơn thoát khỏi cảnh khó khăn trước kia.
Nửa năm qua, với nhà máy điện tử Đức Quang sản xuất thí điểm với hiệu quả kinh tế cao làm nhiều người phải ghen tỵ, ông làm xưởng trưởng, có lợi nhuận cũng là nước lên thì thuyền lên, thu nhập cao hơn thu nhập của quản lý chi nhánh siêu thị Carefour, ở thành phố Phụng Nguyên cũng được xếp vào hàng có tiếng. Mua một căn hộ cũng chỉ mất khoảng ba năm thu nhập của nhà họ Lâm.
- Ôi, trước đây chúng ta không có tiền nên cả nhà mới phải sống chật chội, bây giờ chúng ta không thiếu tiền thì tất nhiên phải cải thiện cuộc sống nếu không có nhiều tiền cũng để làm gì chứ.
Hạ Thiên nói với vẻ bình thản.
Lâm Khải Đông nhìn vợ và ba con gái bận rộn trong lòng thấy sung sướng thỏa mãn, nhớ 2 năm trước túng bấn, quả thực giờ như bừng tỉnh. Thời gian đó, có lẽ ông không bao giờ mơ ước rằng một ngày thực sự có thể ngẩng cao đầu, giờ còn có tiền gửi ngân hàng, con gái Tiểu Dung được học đại học. Ông còn trở thành xưởng trưởng nhà máy sản xuất hàng hoá cho người nước ngoài.
- Lại tưởng mình đang nằm mơ hả?
Hạ Thiên nhìn Lâm Khải Đông hiểu ngay. Đừng nói Lâm Khải Đông mà kể cả Hạ Thiên đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, nhìn mọi thứ trong nhà, cứ nghĩ mình vẫn đang nằm mơ. Xuất thân là một công nhân bình thường chăm chỉ làm việc, nhưng cũng không thể nhận được hết số tiền lương, và không ngờ bây giờ trở thành xưởng phó của nhà máy với mức lương cao không ngờ tới. Khi thời tiết ấm áp hơn, nhà máy điện tử Đức Quang bắt tay vào xây dựng hai dự án, để đáp ứng nhu cầu của thị trường Nhật Bản và Đông Nam Á.
Và dự án thứ ba có khả năng cũng sẽ được chuẩn bị trong tương lai gần, nhà máy điện tử Đức Quang hiện giờ được ví như súng bắn chim dùng được đạn pháo.
- Ông Lâm, gần đây những người đi theo con đường của ông có nhiều không?
Hạ Thiên đưa Lâm Khải Đông thuốc lá cuộn.
- Ồ, Ông cũng hút loại thuốc ba số này sao?
Lâm Khải Đông nhìn rồi bật cười nói.
- Ừ, nhà tôi gánh nặng gia đình nhẹ, chỉ có Hạ Võ vẫn còn nhỏ, người gia cũng chẳng có ai, chi tiêu cũng thỏa mái, hơn nữa thuốc này tôi không phải mua, được tặng đó.
Hạ Thiên cười sảng khoái.
Lâm Khải Đông mặt hơi biến sắc nói:
-Hạ Thiên, ai vậy....
- Thôi thôi thôi, thuốc tôi nhận rồi nhưng việc này tôi không không khẳng định nhất định sẽ làm.
Hạ Thiên vội vàng ngắt lời Lâm Khải Đông.
- Tôi chỉ dám hứa rằng, chỉ cần anh ta phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta và các doanh nghiệp nhà nước cũng như tư nhân sẽ được đối xử bình đẳng, tuyệt đối không phân biệt đối xử xí nghiệp tư nhân. Điều này không hề trái với quy định. Hơn nữa, anh ta tặng một cây nhưng tôi chỉ lấy có một bao, dù sao cũng nên giữ chút thể diện cho người ta có phải không? Ông yên tâm đi, chừng mực này chẳng lẽ tôi lại không biết sao? Sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của nhà máy đâu.
Lâm Khải Đông sắc mặt lúc này mới dịu xuống và nói:
- Vậy là tốt rồi, nắm người thì tay bẩn......
- Ăn thịt người thì miệng phải hôi, Ông Lâm à, ông nói đau tai tôi quá đấy.
Hạ Thiên giơ hai tay lên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.