Quyển 5 - Chương 244: Di dân
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Tuy rằng đã xảy ra sự việc xen vào làm người ta cảm thấy không thoải mái, nhưng mấy người Phương Minh Viễn vẫn theo kế hoạch, đi ô tô tới công viên Ly Sơn.
Đường quả thật không tốt tẹo nào, nhưng kỹ thuật lái xe thành thạo của Võ Hưng Quốc bù lại điểm này, xe đi được tương đối ổn. Khi chiếc xe vào đến nội thành sầm uất, tuyết đọng trên đường cũng phần lớn biến thành bùn đen.
Trịnh Gia Nghi nhìn hai bên đường đen như than đá, sắc mặt lộ ra một chút âu lo.
- Gia Nghi, cô yên tâm cảnh tuyết rơi ở công viên sẽ không như vậy.
Ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, Phương Minh Viễn chú ý tới vẻ mặt của cô, nhẹ giọng nói. Hôm nay cũng không phải cuối tuần, tới gần tết âm lịch, nơi này cũng không phải là mùa du lịch, cho nên Phương Minh Viễn vẫn là nắm rõ điều này, Trịnh Gia Nghi cười cười, xem như là đáp lại Phương Minh Viễn.
Từ cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, Ly Sơn cây cối xanh um tươi tốt, giờ đây đã bị tuyết trắng bao phủ, giống như một toà nhà vững chắc trên cánh đồng tuyết, đẹp vô cùng nguy nga tráng lệ.
Sau khi đoàn người tiến vào cửa công viên, mặc nhiên không ngoài dự đoán, bên trong công viên không ít khách du lịch nhưng đa số đều là người địa phương, cảnh đẹp tuyết rơi căn bản vẫn duy trì nguyên vẹn. Ba cô hưng phấn cầm lấy máy chụp hình, phải một tấm, trái một tấm mà bấm không chịu yên.
Mấy người từ dưới công viên đi lên núi Ly Sơn, Tuy rằng đường từ chân núi cũng khá bằng phẳng, hai bên có lan can, nhưng không có thói quen đi lại trên băng tuyết nên Trịnh Gia Nghi vẫn có vài lần suýt trượt ngã, nếu không phải có Triệu Nhã, Phùng Thiện cùng với phía sau có Phương Minh Viễn kịp thời lôi kéo, chắc chắn là đã bị trượt chân ở trên đường lên núi. Mặc dù là như vậy, Trịnh Gia Nghi vẫn bị đau mấy chỗ, nếu xốc quần áo lên, có thể thấy vết bầm tím.
Tuy nhiên khi tới được đài vũ trang, lúc xoay người nhìn ra xa dưới chân núi, Trịnh Gia Nghi không phải chỉ có hưng phấn kêu lên, mà giờ khắc này tất cả những đau xót và vất vả, cô đều đã ném lên tới chín tầng mây.
Này là một mảnh tuyết trắng hiện ra trên mặt đất thần kỳ, mặc dù là đường nét có chút chướng mắt nhưng cũng không gây trở ngại đến nét nguy nga tráng lệ của nó.
- Đáng tiếc không thể đi tiếp lên trên kia. Cảnh sắc ở đỉnh núi khẳng định là tuyệt vời hơn nhiều.
Trịnh Gia Nghi mang theo vài phần tiếc nuối trong giọng nói. Cô cũng hiểu được chính mình không quen đi lại trên tuyết, đường lên núi khá là bằng phẳng cũng đã khiến cô khá vất vả, nếu tiếp tục đi lên nữa đường núi rõ ràng là gập ghềnh khó đi hơn, nếu mà đi lên nữa, cũng chỉ làm cho bọn Phương Minh Viễn thêm phiền toái.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Công viên Ly Sơn hơn hai năm nữa có khả năng sẽ có cáp treo chạy thẳng lên tới đỉnh núi, cô là có thể ngồi cáp treo lên đỉnh núi xem tuyết. Hôm nay chưa thể đi lên đỉnh như vậy, cũng có thể giữ lại ý muốn này đến lần sau.
Trịnh Gia Nghi khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, cô không biết lời nói này của Phương Minh Viễn, có tính là mời mình đến tỉnh Tần Tây lần nữa không. Đi theo Phương Minh Viễn tới tỉnh Tần Tây mấy ngày nay, Trịnh Gia Nghi quả thật là đã được mở rộng tầm mắt, thấy được thực sự một đại lục, một chân thực về nhà họ Phương.
Tuy rằng nói Phương Minh Viễn công việc bận rộn, không có nhiều thời giờ cùng đi nhưng có Triệu Nhã và Phùng Thiện hai cô gái đối với Phụng Nguyên và nhà họ Phương đều rất quen thuộc, Trịnh Gia Nghi đối với Phụng Nguyên và Phương Minh Viễn càng có thêm hiểu biết, cô lại càng có thể lý giải, ông nội Trịnh Ngu Đồng vì sao coi trọng Phương Minh Viễn như thế.
Một người thường dân trẻ tuổi, không có bối cảnh ở tỉnh Tần Tây, ởhuyện bình thường như vậy lập nghiệp, phát triển cho tới ngày nay, trong đó gian nan quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Nhất là Phương Minh Viễn ở nhà bảo tàng tượng binh mã Tần Thuỷ Hoàng, sự kiện hành hung Nguyễn Mộng Đắc, lúc đó cũng khiến Trịnh Gia Nghi toát mồ hôi lạnh, cho dù là ở Hồng Kông, ẩu đả với nhân viên ngoại giao cũng đã là phiền toái. Cho nên vào lúc tối, cô liền đem sự tình nói cho ông nội hoàn toàn.
Nhưng điều cô cảm thấy kinh ngạc chính là, cô vốn tưởng rằng đối với nhà họ Phương mà nói, là chuyện rắc rối lớn lại căn bản là không có làm ồn ào rất yên lặng cũng đã dẹp ổn. Bộ ngoại giao Hoa Hạ lấy thái độ không mấy mạnh mẽ đem Nguyễn Mộng Đắc trục xuất, Phương Minh Viễn lại theo người XYZ lý sự, đòi phải bồi thường tám mươi ngàn tệ. Điều này khiến Trịnh Gia Nghi đối với Phương Minh Viễn không khỏi nhìn với con mắt khác trước.
- Minh Viễn, ông nội ngày hôm qua còn điện thoại khen cậu.
Trịnh Gia Nghi ở một góc đình ngồi xuống.
- Ông cụ Trịnh khen Phương Minh Viễn? Khen hắn cái gì?
Triệu Nhã tò mò hỏi.
- Khen hắn vì người Hoa Hạ mà cũng vì người Hồng Kông ra tay nghĩa hiệp. Người XYZ ở Hồng Kông cũng có rất nhiều người coi trời bằng vung, không đi đường ngay, cũng không tuân thủ luật lệ, làm việc gì cũng không kiêng nể hơn nữa xuống tay độc ác ở Hồng Kông cũng khiến cho nhiều người oán trách.
Bởi vì có Triệu Nhã và Phùng Thiện, Trịnh Gia Nghi nói ra có chút mơ hồ nhưng Phương Minh Viễn hiểu được Trịnh Gia Nghi chính là nói đến người XYZ trong giới xã hội đen.
- Minh Viễn, ông nội dự định để chú hai nhập quốc tịch Canada.
Lời nói sau đó của Trịnh Gia Nghi mới khiến Phương Minh Viễn trong lòng giật mình.
- Gia Nghi, nhà họ Trịnh cũng muốn di dân sao?
Phùng Thiện kinh ngạc hỏi.
- Không thể nói là nhà họ Trịnh muốn di dân, chỉ là nhà chú Hai thôi.
Trịnh Gia Nghi giải thích.
Phương Minh Viễn trầm mặc sau một lúc lâu mới nói:
- Cũng tốt, trứng gà không thể đều để chung một chỗ. Ông nội Trịnh suy nghĩ sâu xa, làm như vậy hẳn là có dụng ý.
Trong lòng cũng không khỏi thở dài. Người Hồng Kông hiển nhiên đối với tương lai của một nhà nước hai chế độ còn có nghi ngờ, nhà họ Trịnh làm như vậy cũng coi như là tìm cho chính mình một đường lui. Tuy nhiên ngẫm lại sản nghiệp của chính mình phần lớn là ở nước ngoài giấu kín, lại đưa chú Út gia nhập quốc tịch Hồng Kông, mọi người kỳ thật đều là làm một việc giống nhau.
Quyền lực của chính phủ đại lục quá lớn, hơn nữa ít có hạn chế, làm người ta thật sự rất khó an tâm ở lại Hoa Hạ. Hơn nữa, Phương Minh Viễn biết theo chính sách cải cách mở cửa, không ngừng phát triển kinh tế, hậu quả của việc cải cách chính trị lạc hậu, làm cho toàn bộ xã hội trở thành một khối đen tối. Cán bộ coi trời bằng vung, không kiêng nể gì tham ô, nhận hối lộ, làm cho người ta nhìn thấy kinh sợ, không có năng lực…
Nếu nói chính phủ không thể đủ hiệu quả để kìm chế khát vọng quyền lực của cán bộ, như vậy đối với những nhà quyền thế ở Hồng K ông vốn đã quen với chế độ của chính phủ Âu Mĩ, sẽ rất khó yên tâm ở lại Hồng Kông. Nhà họ Trịnh sẽ tìm cho mình một cho đường lui, như vậy những gia đình quyền thế ở Hồng Kông cũng sẽ chuẩn bị giống như thế.
Tuy nhiên... Như vậy cũng tốt! Đối với chính phủ Trung ương mà nói cũng là một loại quy định ngầm, làm cho bọn họ hiểu được, Hongkong chủ quyền tuy rằng thu trở về, nhưng cũng không có là nghĩa Hongkong toàn thể đều trở về Hoa Hạ, lấy được lòng dân, còn cần làm rất nhiều công tác, nói như vậy bọn quan chức khi muốn làm gì cũng thoáng có chút kiêng nể.
Đường quả thật không tốt tẹo nào, nhưng kỹ thuật lái xe thành thạo của Võ Hưng Quốc bù lại điểm này, xe đi được tương đối ổn. Khi chiếc xe vào đến nội thành sầm uất, tuyết đọng trên đường cũng phần lớn biến thành bùn đen.
Trịnh Gia Nghi nhìn hai bên đường đen như than đá, sắc mặt lộ ra một chút âu lo.
- Gia Nghi, cô yên tâm cảnh tuyết rơi ở công viên sẽ không như vậy.
Ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, Phương Minh Viễn chú ý tới vẻ mặt của cô, nhẹ giọng nói. Hôm nay cũng không phải cuối tuần, tới gần tết âm lịch, nơi này cũng không phải là mùa du lịch, cho nên Phương Minh Viễn vẫn là nắm rõ điều này, Trịnh Gia Nghi cười cười, xem như là đáp lại Phương Minh Viễn.
Từ cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, Ly Sơn cây cối xanh um tươi tốt, giờ đây đã bị tuyết trắng bao phủ, giống như một toà nhà vững chắc trên cánh đồng tuyết, đẹp vô cùng nguy nga tráng lệ.
Sau khi đoàn người tiến vào cửa công viên, mặc nhiên không ngoài dự đoán, bên trong công viên không ít khách du lịch nhưng đa số đều là người địa phương, cảnh đẹp tuyết rơi căn bản vẫn duy trì nguyên vẹn. Ba cô hưng phấn cầm lấy máy chụp hình, phải một tấm, trái một tấm mà bấm không chịu yên.
Mấy người từ dưới công viên đi lên núi Ly Sơn, Tuy rằng đường từ chân núi cũng khá bằng phẳng, hai bên có lan can, nhưng không có thói quen đi lại trên băng tuyết nên Trịnh Gia Nghi vẫn có vài lần suýt trượt ngã, nếu không phải có Triệu Nhã, Phùng Thiện cùng với phía sau có Phương Minh Viễn kịp thời lôi kéo, chắc chắn là đã bị trượt chân ở trên đường lên núi. Mặc dù là như vậy, Trịnh Gia Nghi vẫn bị đau mấy chỗ, nếu xốc quần áo lên, có thể thấy vết bầm tím.
Tuy nhiên khi tới được đài vũ trang, lúc xoay người nhìn ra xa dưới chân núi, Trịnh Gia Nghi không phải chỉ có hưng phấn kêu lên, mà giờ khắc này tất cả những đau xót và vất vả, cô đều đã ném lên tới chín tầng mây.
Này là một mảnh tuyết trắng hiện ra trên mặt đất thần kỳ, mặc dù là đường nét có chút chướng mắt nhưng cũng không gây trở ngại đến nét nguy nga tráng lệ của nó.
- Đáng tiếc không thể đi tiếp lên trên kia. Cảnh sắc ở đỉnh núi khẳng định là tuyệt vời hơn nhiều.
Trịnh Gia Nghi mang theo vài phần tiếc nuối trong giọng nói. Cô cũng hiểu được chính mình không quen đi lại trên tuyết, đường lên núi khá là bằng phẳng cũng đã khiến cô khá vất vả, nếu tiếp tục đi lên nữa đường núi rõ ràng là gập ghềnh khó đi hơn, nếu mà đi lên nữa, cũng chỉ làm cho bọn Phương Minh Viễn thêm phiền toái.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Công viên Ly Sơn hơn hai năm nữa có khả năng sẽ có cáp treo chạy thẳng lên tới đỉnh núi, cô là có thể ngồi cáp treo lên đỉnh núi xem tuyết. Hôm nay chưa thể đi lên đỉnh như vậy, cũng có thể giữ lại ý muốn này đến lần sau.
Trịnh Gia Nghi khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, cô không biết lời nói này của Phương Minh Viễn, có tính là mời mình đến tỉnh Tần Tây lần nữa không. Đi theo Phương Minh Viễn tới tỉnh Tần Tây mấy ngày nay, Trịnh Gia Nghi quả thật là đã được mở rộng tầm mắt, thấy được thực sự một đại lục, một chân thực về nhà họ Phương.
Tuy rằng nói Phương Minh Viễn công việc bận rộn, không có nhiều thời giờ cùng đi nhưng có Triệu Nhã và Phùng Thiện hai cô gái đối với Phụng Nguyên và nhà họ Phương đều rất quen thuộc, Trịnh Gia Nghi đối với Phụng Nguyên và Phương Minh Viễn càng có thêm hiểu biết, cô lại càng có thể lý giải, ông nội Trịnh Ngu Đồng vì sao coi trọng Phương Minh Viễn như thế.
Một người thường dân trẻ tuổi, không có bối cảnh ở tỉnh Tần Tây, ởhuyện bình thường như vậy lập nghiệp, phát triển cho tới ngày nay, trong đó gian nan quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Nhất là Phương Minh Viễn ở nhà bảo tàng tượng binh mã Tần Thuỷ Hoàng, sự kiện hành hung Nguyễn Mộng Đắc, lúc đó cũng khiến Trịnh Gia Nghi toát mồ hôi lạnh, cho dù là ở Hồng Kông, ẩu đả với nhân viên ngoại giao cũng đã là phiền toái. Cho nên vào lúc tối, cô liền đem sự tình nói cho ông nội hoàn toàn.
Nhưng điều cô cảm thấy kinh ngạc chính là, cô vốn tưởng rằng đối với nhà họ Phương mà nói, là chuyện rắc rối lớn lại căn bản là không có làm ồn ào rất yên lặng cũng đã dẹp ổn. Bộ ngoại giao Hoa Hạ lấy thái độ không mấy mạnh mẽ đem Nguyễn Mộng Đắc trục xuất, Phương Minh Viễn lại theo người XYZ lý sự, đòi phải bồi thường tám mươi ngàn tệ. Điều này khiến Trịnh Gia Nghi đối với Phương Minh Viễn không khỏi nhìn với con mắt khác trước.
- Minh Viễn, ông nội ngày hôm qua còn điện thoại khen cậu.
Trịnh Gia Nghi ở một góc đình ngồi xuống.
- Ông cụ Trịnh khen Phương Minh Viễn? Khen hắn cái gì?
Triệu Nhã tò mò hỏi.
- Khen hắn vì người Hoa Hạ mà cũng vì người Hồng Kông ra tay nghĩa hiệp. Người XYZ ở Hồng Kông cũng có rất nhiều người coi trời bằng vung, không đi đường ngay, cũng không tuân thủ luật lệ, làm việc gì cũng không kiêng nể hơn nữa xuống tay độc ác ở Hồng Kông cũng khiến cho nhiều người oán trách.
Bởi vì có Triệu Nhã và Phùng Thiện, Trịnh Gia Nghi nói ra có chút mơ hồ nhưng Phương Minh Viễn hiểu được Trịnh Gia Nghi chính là nói đến người XYZ trong giới xã hội đen.
- Minh Viễn, ông nội dự định để chú hai nhập quốc tịch Canada.
Lời nói sau đó của Trịnh Gia Nghi mới khiến Phương Minh Viễn trong lòng giật mình.
- Gia Nghi, nhà họ Trịnh cũng muốn di dân sao?
Phùng Thiện kinh ngạc hỏi.
- Không thể nói là nhà họ Trịnh muốn di dân, chỉ là nhà chú Hai thôi.
Trịnh Gia Nghi giải thích.
Phương Minh Viễn trầm mặc sau một lúc lâu mới nói:
- Cũng tốt, trứng gà không thể đều để chung một chỗ. Ông nội Trịnh suy nghĩ sâu xa, làm như vậy hẳn là có dụng ý.
Trong lòng cũng không khỏi thở dài. Người Hồng Kông hiển nhiên đối với tương lai của một nhà nước hai chế độ còn có nghi ngờ, nhà họ Trịnh làm như vậy cũng coi như là tìm cho chính mình một đường lui. Tuy nhiên ngẫm lại sản nghiệp của chính mình phần lớn là ở nước ngoài giấu kín, lại đưa chú Út gia nhập quốc tịch Hồng Kông, mọi người kỳ thật đều là làm một việc giống nhau.
Quyền lực của chính phủ đại lục quá lớn, hơn nữa ít có hạn chế, làm người ta thật sự rất khó an tâm ở lại Hoa Hạ. Hơn nữa, Phương Minh Viễn biết theo chính sách cải cách mở cửa, không ngừng phát triển kinh tế, hậu quả của việc cải cách chính trị lạc hậu, làm cho toàn bộ xã hội trở thành một khối đen tối. Cán bộ coi trời bằng vung, không kiêng nể gì tham ô, nhận hối lộ, làm cho người ta nhìn thấy kinh sợ, không có năng lực…
Nếu nói chính phủ không thể đủ hiệu quả để kìm chế khát vọng quyền lực của cán bộ, như vậy đối với những nhà quyền thế ở Hồng K ông vốn đã quen với chế độ của chính phủ Âu Mĩ, sẽ rất khó yên tâm ở lại Hồng Kông. Nhà họ Trịnh sẽ tìm cho mình một cho đường lui, như vậy những gia đình quyền thế ở Hồng Kông cũng sẽ chuẩn bị giống như thế.
Tuy nhiên... Như vậy cũng tốt! Đối với chính phủ Trung ương mà nói cũng là một loại quy định ngầm, làm cho bọn họ hiểu được, Hongkong chủ quyền tuy rằng thu trở về, nhưng cũng không có là nghĩa Hongkong toàn thể đều trở về Hoa Hạ, lấy được lòng dân, còn cần làm rất nhiều công tác, nói như vậy bọn quan chức khi muốn làm gì cũng thoáng có chút kiêng nể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.