Quyển 3 - Chương 446: Đường cao tốc
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
17/06/2013
Chẳng phải là bọn họ? chính là mấy tên quan viên có chức có quyền trong ban quản lý thành phố, cũng phải xem xét lại hậu quả có thể mang đến.
Tôn Chiếu Luân cười lạnh nói, trước giờ luôn sống tại Hongkong, trước khi đến Hoa Hạ, không hiểu biết gì nhiều đối với cách hoạt động trong hệ thống quản lý thành phố này, nhưng mấy năm nay kể từ khi đảm nhiệm vai trò người phụ trách siêu thị Carrefour, các tệ nạn thường xuyên xảy ra trong xã hội Hoa hạ, anh ta luôn căm thù đến tận xương tuỷ. Tuy nhiên hôm nay đến đây là vì có chuyện quan trọng cần bàn với Phương Minh Viễn chứ không phải cùng nhau nói chuyện phiếm về sự bất công ở Hoa Hạ.
Trong mấy ngày Phương Minh Viễn đến Quỳnh Hải, lại nhận được tin từ Tần Tây truyền đến, cần nâng cấp xây dựng một đường cao tốc xuyên qua tỉnh Tần Tây, nối liền Phụng Nguyên và thành phố Trung Châu. Đồng thời, đường cao tốc này nhằm giúp giao thông giữa các khu vực thuận tiện và đẩy mạnh nền kinh tế các vùng miền này được phát triển.
Sau khi nghe được tin tức này, mọi người đều bàn luận không ngừng, rồi cùng vui mừng hớn hở vì số lợi nhuận có thể kiếm được từ nó. Một khi đường cao tốc này hoàn thành, vậy thì lưu lượng xe và vận chuyển hàng hoá qua lại giữa thành phố Phụng Nguyên, thậm chí còn có thể đến Bắc Kinh nhanh chóng tăng lên, chuyện này đối với một tỉnh mà ngành đường sắt không đủ lực vận chuyển còn đường biển thì không phát đạt như Tần Tây có một ý nghĩa vô cùng lớn.
Nhưng việc xây dựng đường cao tốc cần có nguồn tài chính rát lớn, điều này cũng làm đau đầu ban quản lý tỉnh Tần Tây Tỉnh và ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy rằng, quốc gia sẽ hỗ trợ kinh phí cho dự án này, nhưng chính quyền địa phương cũng phải bỏ ra không ít, mà số tiền đầu tư lớn thế này, đối với một nền kinh tế vẫn chưa thực sự phát triển như tỉnh Tần Tây mà nói, quả là một ghánh nặng đè lên vai các nhà quản lý. Hơn nữa mấy năm qua, các doanh nghiệp nhà nước trong tỉnh Tần Tây, đều lâm vào tình trạng thua lỗ nặng thậm chí nhiều doanh nghiệp đang đứng trước nguy cơ phá sản, cần cấp trên hỗ trợ thêm về nguồn tài chính. Cho nên làm gì còn khoảng kinh phí nào để đầu tư nâng cấp đường xá. Nhưng họ cũng hiểu được, đây là một lần cơ hội hiếm có, nếu như không nắm lấy, sau này nhất định sẽ có lúc hối hận. Cũng không biết là ai đã đề xuất, kêu gọi các doanh nghiệp bỏ vốn đầu tư nâng cấp đường, sau khi hoàn tất sẽ trích khoảng tiền thu phí hoàn lại cho doanh nghiệp.
Phương Minh Viễn khẽ nhếch miệng, lịch sử quả nhiên vẫn phát triển như vậy “mượn tiền sửa đường, thu phí hoàn lại “ luôn xoay vòng như vậy.
- Cậu Phương, hiệu suất quốc lộ cao hơn so với đường sắt, lượng hàng hoá vận chuyển qua lại lớn, phí tổn thấp, lại có những trạm thu phí ở các đoạn cao tốc, hơn nữa thích hợp cho việc vận chuyển hành khách và thực phẩm tươi sống, vận chuyển thùng hàng các loại. Với những tính năng ưu việt và tiện lợi, rất thích hợp bỏ vốn đầu tư. Như các con đường cao tốc nổi tiếng được xây dựng tại Nhật Bản sau khi hoàn thành đã tiết kiệm khoảng 70% thời gian so với các công trình vận chuyển khác. Đường cao tốc cũng hạn chế tại nạn giao thông nhiều hơn. Hơn nữa tôi từng hỏi vài chuyên gia ở Hongkong, theo bọn họ nói, tuy rằng nguồn vốn đầu tư xây dựng đường cao tốc cao, nguyên liệu nhiều, nhưng tốc độ di chuyển của các loại xe cũng nâng cao, lưu lượng xe cộ cực lớn, hạn chế xảy ra sự cố giao thông, cộng với việc bố trí các trạm thu phí hợp lý thì trung bình khoảng cần 7~10 năm là có thể rất nhiều các khoảng chi phí, bao gồm chi phí tiêu hao nhiên liệu, mài mòn lốp xe, sửa chữa ô tô và cả các khoảng lộ phí trong suốt chặng đường vận chuyển, và thời gian di chuyển giảm còn tránh được các sự cố giao thông, giúp doanh nghiệp làm chủ được thời gian di chuyển. Cho nên rất nhiều quốc gia muốn phát triển nền kinh tế giữa các thành phố thì cần chú trọng đầu tư nâng cấng các tuyến đường cao tốc liên tỉnh.
Tôn Chiếu Luân trông rất vui vẻ nói.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, đối với các số liệu này, hắn tất nhiên hiểu rõ hơn Tôn Chiếu Luân bộn phần. Các quốc gia trên thế giới, diện tích xây dựng đường cao tốc chỉ chiếm vài phần trăm so với các con đường tỉnh lộ khác, nhưng lại phải gánh chịu lưu lượng vận chuyển cao hơn gấp mấy mươi lần, bởi vậy có thể thấy được, đường cao tốc đối có tác dụng to lớn trong việc thúc đẩy nền kinh tế địa phương.
Hắn đương nhiên cũng hiểu vì sao Tôn Chiếu Luân lại vui vẻ đến mức như vậy, một khi đường cao tốc được thông xe, đối với hệ thống vận chuyển hàng hóa của siêu thị Carrefour mà nói, càng thông suốt mau lẹ. Theo sự phát triển mở rộng không ngừng của siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây, mỗi năm số lượng hàng hóa trong nước cần, thậm chí số hàng thương phẩm nhập khẩu từ hải ngoại về ngày một tăng mạnh, tuy nói bởi vì có quan hệ với Tô Hoán Đông,việc hợp tác song phương giữa hệ thống siêu thị Carrefour và hệ thống đường sắt tỉnh Tần Tây phát triển rất tốt, nhưng lượng hàng vận chuyển qua hệ thống đường sắt có hạn, cho nên cước phí chính siêu thị Carrefour hiện giờ, vẫn chi nhiều cho hệ thống đường bộ. Bởi vậy trong mắt Tôn Chiếu Luân, nếu việc xây dựng đường cao tốc này được thông qua, thì siêu thị Carrefour sẽ tiết kiệm được kinh phí vận chuyển rất lớn, quá trình vận chuyển hàng chất lượng cao, cũng rất thoải mái. Mà hiện giờ nguồn tài chính của siêu thị Carrefour rất dồi dào, cho dù trích một lượng lớn kinh phí để xây dựng đường cao tốc, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến nguồn vốn xoay vòng của siêu thị. Kỳ thật cũng không chỉ mỗi điều này, nếu nói việc xây dựng đường cao tốc thành công, còn tạo điều kiện thúc đẩy việc nhập xuất hàng hoá của nhà máy điện tử Đức Quang được diễn ra đúng thời hạn.
- Hôm nay phía lãnh đạo tỉnh đã cử người xuống thăm dò ý kiến của tôi xem siêu thị Carrefour có ý muốn hỗ trợ việc xây dựng này hay không, cho nên tôi mới tìm cậu Phương để báo cáo lại tình hình.
Tôn Chiếu Luân nhìn thẳng vào mắt Phương Minh Viễn nói:
- Chúng ta có nên bỏ vốn vào công trình này không?
- Ngân sách của tỉnh còn thiếu bao nhiêu?
Phương Minh Viễn không trả lời ngay mà quay sang hỏi Tôn Chiếu Luân.
- E là mới được hơn hai tỷ.
Tôn Chiếu Luân không chút do dự nói.
- Như vậy phía tỉnh hy vọng chúng ta bỏ vốn bao nhiêu? Việc này đã lên kế hoạch rõ ràng chưa hay chỉ mới đề xuất vậy thôi?
Đây mới là mấu chốt sự việc, nếu nói chỉ thăm dò ý kiến, thì Phương Minh Viễn chẳng muốn hao trí về chuyện này, còn nếu quả thật phía tỉnh thật lòng muốn siêu thị Carrefour góp vốn đầu tư, thì cần phải nắm được chế độ đãi ngộ của họ .
Tôn Chiếu Luân bưng ly trà lên, nhấp một ngụm nói:
- Cậu Phương, có lẽ cậu ở Nhai Châu nên không biết, chuyện này cũng vừa mới được truyền ra ngoài, trước mắt mà nói, theo như tôi được biết, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh liên hệ với rất nhiều các xí nghiệp công ty, nhưng có vẻ chưa nhận được hồi đáp của phía nào, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hiện đang rơi vào thế tướng thoái lưỡng nan, mới tìm đến nhờ cậy chúng ta.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, nói thật, vừa rồi hắn chợt cảm nhận được có chút kỳ quái, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây gom góp tài chính sửa đường, sao lại cần đến sự trợ giúp của siêu thị Carrefour, hoá ra không tìm được người trợ giúp.
-Đường cao tốc này có tổng kinh phí đầu tư rất lớn, thời gian xây dựng cũng dài, việc thu lợi lại rất chậm, cho nên rất nhiều xí nghiệp không muốn chôn nguồn tài chính của mình trong đó. Đối với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mà nói, đương nhiên là hy vọng chúng ta góp vốn càng nhiều càng tốt, họ muốn tốt nhất là chúng ta có thể trợ giúp bù đắp được toàn bộ số tiền đang còn thiếu kia.
Tôn Chiếu Luân nói.
Phương Minh Viễn trong lòng cười thầm, đây rút cuộc thì vẫn còn là những năm đầu thập niên 90, mọi người vẫn chưa nhận thấy món lợi nhuận kết xù từ đường xá, nếu như bọn họ biết được ở kiếp trước chỉ tốn chừng một tỷ hai trăm triệu tiền đầu tư, mà sau này có thể thu lời được cả chục tỷ đồng, chỉ sợ bọn họ tranh nhau mà bỏ vốn vào đây.
- Trên tỉnh còn bảo rằng, nếu chúng ta đồng ý đầu tư vào dự án này, thì tỉnh sẽ có chính sách ưu đãi lớn cho siêu thị Carrefour...
Tôn Chiếu Luân tiếp tục nói.
- Ha ha ha ha...
Phương Minh Viễn không nén nổi nữa lớn tiếng cười.
Tôn Chiếu Luân cười lạnh nói, trước giờ luôn sống tại Hongkong, trước khi đến Hoa Hạ, không hiểu biết gì nhiều đối với cách hoạt động trong hệ thống quản lý thành phố này, nhưng mấy năm nay kể từ khi đảm nhiệm vai trò người phụ trách siêu thị Carrefour, các tệ nạn thường xuyên xảy ra trong xã hội Hoa hạ, anh ta luôn căm thù đến tận xương tuỷ. Tuy nhiên hôm nay đến đây là vì có chuyện quan trọng cần bàn với Phương Minh Viễn chứ không phải cùng nhau nói chuyện phiếm về sự bất công ở Hoa Hạ.
Trong mấy ngày Phương Minh Viễn đến Quỳnh Hải, lại nhận được tin từ Tần Tây truyền đến, cần nâng cấp xây dựng một đường cao tốc xuyên qua tỉnh Tần Tây, nối liền Phụng Nguyên và thành phố Trung Châu. Đồng thời, đường cao tốc này nhằm giúp giao thông giữa các khu vực thuận tiện và đẩy mạnh nền kinh tế các vùng miền này được phát triển.
Sau khi nghe được tin tức này, mọi người đều bàn luận không ngừng, rồi cùng vui mừng hớn hở vì số lợi nhuận có thể kiếm được từ nó. Một khi đường cao tốc này hoàn thành, vậy thì lưu lượng xe và vận chuyển hàng hoá qua lại giữa thành phố Phụng Nguyên, thậm chí còn có thể đến Bắc Kinh nhanh chóng tăng lên, chuyện này đối với một tỉnh mà ngành đường sắt không đủ lực vận chuyển còn đường biển thì không phát đạt như Tần Tây có một ý nghĩa vô cùng lớn.
Nhưng việc xây dựng đường cao tốc cần có nguồn tài chính rát lớn, điều này cũng làm đau đầu ban quản lý tỉnh Tần Tây Tỉnh và ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy rằng, quốc gia sẽ hỗ trợ kinh phí cho dự án này, nhưng chính quyền địa phương cũng phải bỏ ra không ít, mà số tiền đầu tư lớn thế này, đối với một nền kinh tế vẫn chưa thực sự phát triển như tỉnh Tần Tây mà nói, quả là một ghánh nặng đè lên vai các nhà quản lý. Hơn nữa mấy năm qua, các doanh nghiệp nhà nước trong tỉnh Tần Tây, đều lâm vào tình trạng thua lỗ nặng thậm chí nhiều doanh nghiệp đang đứng trước nguy cơ phá sản, cần cấp trên hỗ trợ thêm về nguồn tài chính. Cho nên làm gì còn khoảng kinh phí nào để đầu tư nâng cấp đường xá. Nhưng họ cũng hiểu được, đây là một lần cơ hội hiếm có, nếu như không nắm lấy, sau này nhất định sẽ có lúc hối hận. Cũng không biết là ai đã đề xuất, kêu gọi các doanh nghiệp bỏ vốn đầu tư nâng cấp đường, sau khi hoàn tất sẽ trích khoảng tiền thu phí hoàn lại cho doanh nghiệp.
Phương Minh Viễn khẽ nhếch miệng, lịch sử quả nhiên vẫn phát triển như vậy “mượn tiền sửa đường, thu phí hoàn lại “ luôn xoay vòng như vậy.
- Cậu Phương, hiệu suất quốc lộ cao hơn so với đường sắt, lượng hàng hoá vận chuyển qua lại lớn, phí tổn thấp, lại có những trạm thu phí ở các đoạn cao tốc, hơn nữa thích hợp cho việc vận chuyển hành khách và thực phẩm tươi sống, vận chuyển thùng hàng các loại. Với những tính năng ưu việt và tiện lợi, rất thích hợp bỏ vốn đầu tư. Như các con đường cao tốc nổi tiếng được xây dựng tại Nhật Bản sau khi hoàn thành đã tiết kiệm khoảng 70% thời gian so với các công trình vận chuyển khác. Đường cao tốc cũng hạn chế tại nạn giao thông nhiều hơn. Hơn nữa tôi từng hỏi vài chuyên gia ở Hongkong, theo bọn họ nói, tuy rằng nguồn vốn đầu tư xây dựng đường cao tốc cao, nguyên liệu nhiều, nhưng tốc độ di chuyển của các loại xe cũng nâng cao, lưu lượng xe cộ cực lớn, hạn chế xảy ra sự cố giao thông, cộng với việc bố trí các trạm thu phí hợp lý thì trung bình khoảng cần 7~10 năm là có thể rất nhiều các khoảng chi phí, bao gồm chi phí tiêu hao nhiên liệu, mài mòn lốp xe, sửa chữa ô tô và cả các khoảng lộ phí trong suốt chặng đường vận chuyển, và thời gian di chuyển giảm còn tránh được các sự cố giao thông, giúp doanh nghiệp làm chủ được thời gian di chuyển. Cho nên rất nhiều quốc gia muốn phát triển nền kinh tế giữa các thành phố thì cần chú trọng đầu tư nâng cấng các tuyến đường cao tốc liên tỉnh.
Tôn Chiếu Luân trông rất vui vẻ nói.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, đối với các số liệu này, hắn tất nhiên hiểu rõ hơn Tôn Chiếu Luân bộn phần. Các quốc gia trên thế giới, diện tích xây dựng đường cao tốc chỉ chiếm vài phần trăm so với các con đường tỉnh lộ khác, nhưng lại phải gánh chịu lưu lượng vận chuyển cao hơn gấp mấy mươi lần, bởi vậy có thể thấy được, đường cao tốc đối có tác dụng to lớn trong việc thúc đẩy nền kinh tế địa phương.
Hắn đương nhiên cũng hiểu vì sao Tôn Chiếu Luân lại vui vẻ đến mức như vậy, một khi đường cao tốc được thông xe, đối với hệ thống vận chuyển hàng hóa của siêu thị Carrefour mà nói, càng thông suốt mau lẹ. Theo sự phát triển mở rộng không ngừng của siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây, mỗi năm số lượng hàng hóa trong nước cần, thậm chí số hàng thương phẩm nhập khẩu từ hải ngoại về ngày một tăng mạnh, tuy nói bởi vì có quan hệ với Tô Hoán Đông,việc hợp tác song phương giữa hệ thống siêu thị Carrefour và hệ thống đường sắt tỉnh Tần Tây phát triển rất tốt, nhưng lượng hàng vận chuyển qua hệ thống đường sắt có hạn, cho nên cước phí chính siêu thị Carrefour hiện giờ, vẫn chi nhiều cho hệ thống đường bộ. Bởi vậy trong mắt Tôn Chiếu Luân, nếu việc xây dựng đường cao tốc này được thông qua, thì siêu thị Carrefour sẽ tiết kiệm được kinh phí vận chuyển rất lớn, quá trình vận chuyển hàng chất lượng cao, cũng rất thoải mái. Mà hiện giờ nguồn tài chính của siêu thị Carrefour rất dồi dào, cho dù trích một lượng lớn kinh phí để xây dựng đường cao tốc, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến nguồn vốn xoay vòng của siêu thị. Kỳ thật cũng không chỉ mỗi điều này, nếu nói việc xây dựng đường cao tốc thành công, còn tạo điều kiện thúc đẩy việc nhập xuất hàng hoá của nhà máy điện tử Đức Quang được diễn ra đúng thời hạn.
- Hôm nay phía lãnh đạo tỉnh đã cử người xuống thăm dò ý kiến của tôi xem siêu thị Carrefour có ý muốn hỗ trợ việc xây dựng này hay không, cho nên tôi mới tìm cậu Phương để báo cáo lại tình hình.
Tôn Chiếu Luân nhìn thẳng vào mắt Phương Minh Viễn nói:
- Chúng ta có nên bỏ vốn vào công trình này không?
- Ngân sách của tỉnh còn thiếu bao nhiêu?
Phương Minh Viễn không trả lời ngay mà quay sang hỏi Tôn Chiếu Luân.
- E là mới được hơn hai tỷ.
Tôn Chiếu Luân không chút do dự nói.
- Như vậy phía tỉnh hy vọng chúng ta bỏ vốn bao nhiêu? Việc này đã lên kế hoạch rõ ràng chưa hay chỉ mới đề xuất vậy thôi?
Đây mới là mấu chốt sự việc, nếu nói chỉ thăm dò ý kiến, thì Phương Minh Viễn chẳng muốn hao trí về chuyện này, còn nếu quả thật phía tỉnh thật lòng muốn siêu thị Carrefour góp vốn đầu tư, thì cần phải nắm được chế độ đãi ngộ của họ .
Tôn Chiếu Luân bưng ly trà lên, nhấp một ngụm nói:
- Cậu Phương, có lẽ cậu ở Nhai Châu nên không biết, chuyện này cũng vừa mới được truyền ra ngoài, trước mắt mà nói, theo như tôi được biết, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh liên hệ với rất nhiều các xí nghiệp công ty, nhưng có vẻ chưa nhận được hồi đáp của phía nào, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hiện đang rơi vào thế tướng thoái lưỡng nan, mới tìm đến nhờ cậy chúng ta.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, nói thật, vừa rồi hắn chợt cảm nhận được có chút kỳ quái, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây gom góp tài chính sửa đường, sao lại cần đến sự trợ giúp của siêu thị Carrefour, hoá ra không tìm được người trợ giúp.
-Đường cao tốc này có tổng kinh phí đầu tư rất lớn, thời gian xây dựng cũng dài, việc thu lợi lại rất chậm, cho nên rất nhiều xí nghiệp không muốn chôn nguồn tài chính của mình trong đó. Đối với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mà nói, đương nhiên là hy vọng chúng ta góp vốn càng nhiều càng tốt, họ muốn tốt nhất là chúng ta có thể trợ giúp bù đắp được toàn bộ số tiền đang còn thiếu kia.
Tôn Chiếu Luân nói.
Phương Minh Viễn trong lòng cười thầm, đây rút cuộc thì vẫn còn là những năm đầu thập niên 90, mọi người vẫn chưa nhận thấy món lợi nhuận kết xù từ đường xá, nếu như bọn họ biết được ở kiếp trước chỉ tốn chừng một tỷ hai trăm triệu tiền đầu tư, mà sau này có thể thu lời được cả chục tỷ đồng, chỉ sợ bọn họ tranh nhau mà bỏ vốn vào đây.
- Trên tỉnh còn bảo rằng, nếu chúng ta đồng ý đầu tư vào dự án này, thì tỉnh sẽ có chính sách ưu đãi lớn cho siêu thị Carrefour...
Tôn Chiếu Luân tiếp tục nói.
- Ha ha ha ha...
Phương Minh Viễn không nén nổi nữa lớn tiếng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.