Quyển 3 - Chương 309: Đường lui
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Đối mặt với Thứ trưởng bộ nội vụ, bản thân y là một phó tổng của công ty Alrosa, tuy người ta bỏ qua chuyện này, nhưng dù sao phó trưởng ban Wald Zeff còn phải sắp xếp một chút. Nếu như, bản thân mình đắc tội với Mikhail, gây ra sự bất mãn của cộng hòa Yakutsk, mất cả chức phó tổng công ty Alrosa, đó là điều thật là chua xót, không cần Wald Zeff sắp xếp, tự nhiên cũng sẽ có người đến hỏi thăm để trút giận cho con trai Wald Zeff.
Sau khi Nicholas Laski suy nghĩ mất nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định ở lại, tiếp đãi Mikhail xong và sau đó quay trở lại Moscow. Tin tức về Asohon Kagetsu, y cũng đã nghe đến. Có gần ba tỷ đồng Rúp đầu tư vào Amur, chưa kể đến cái lạnh buốt của Siberia, nơi này là một phần lãnh thổ của Liên Xô ở Châu Âu, đầu tư một khoản tiền khổng lồ vào đây là một chấn động lớn. Có thể xuất ra một khoản tiền lớn như vậy để đầu tư, đương nhiên có thể tưởng tượng ra được sức mạnh kinh tế của nó.
Ngày nay, Liên Xô đã không còn giống Liên Xô trước kia, sau khi Mikhail Gorbachev lên nắm quyền, nước Mĩ dẫn đầu các nước phương tây và làm cho mối quan hệ cũng dịu đi, vốn nước ngoài bắt đầu đầu tư vào Liên Xô, với sự xuất hiện của các nhà tư bản nước ngoài, chính phủ cũng không còn giữ ánh mắt “kỳ thị”, mặc dù trong mắt của nhiều doanh nhân nước ngoài, các quan chức của chính phủ Liên Xô, không cần phải đầu tư vào một cái gì đó rủi ro, cũng không phải vất vả chạy ngược chạy xuôi, mà lại có thể tận hưởng một cuộc sống thoải mái hơn những nhà tư bản nước ngoài như bọn họ. Các nhà tư bản ngoại quốc này, các nhóm chuyên gia và các học giả, hiện giờ là các thượng khách của chính phủ Liên Xô. Ngay cả bên cạnh Gorbachev cũng có một số chuyên gia tư vấn từ Châu Âu và Mĩ, bọn họ có một ảnh hưởng to lớn, nhiều hơn so với bất kì một thời kì nào của Liên Xô. Cho nên, khi Asohon Kagetsu đến thăm, Nicholas Laski không bao giờ dám chậm trễ.
Nicholas Laski gọi thư kí các quản lý quan trọng của công ty tới, thông báo sắp xếp việc tiếp khách ngày mai, lập tức mọi người trở nên bận rộn.
Sau khi đã thu xếp xong mọi chuyện, Nicholas Laski thở phào nhẹ nhõm kéo ngăn kéo bàn lấy ra một điếu xì gà, theo giá cả thị trường quốc tế mà nói, hộp xì gà này, cũng tương đương với mấy tháng tiền lương của y. Nhưng chỉ cần y là phó tổng của công ty Alrosa, hộp xì gà này đối với y mà nói, cơ bản, không thành vấn đề, các bộ phận hậu cần sẽ bảo đảm không ngừng cung cấp cho y. Nicholas Laski đốt điếu xì gà trong tay, mặc dù đã có quyết định ở lại, nhưng bóng ma Wald Zeff lúc nào cũng lẩn khuất trong đầu của y, y không biết, vị thứ trưởng bộ nội vụ, đối với chuyện này, chỉ sẽ cười bỏ qua, hay sẽ xem nó như là một sự khiêu khích quyền lực. Nicholas hy vọng là vế trước, nhưng y cũng thừa hiểu rằng 99% là ảo tưởng. Nếu như mình là Wald Zeff ở nơi đất khách, bản thân y cũng không có chút do dự mà lựa chọn cách đàn áp đối thủ một cách không thương tiếc.
Nghĩ tới đây, Nicholas Laski không khỏi rùng minh, vừa nghĩ tới trong tương lai bản thân y người nhà phải từ bỏ cuộc sống thoải mái như hiện tại, thậm chí có khả năng phải ngồi tù, Nicholas Laski cảm thấy bất an vô cùng.
- Nếu như….
Nicholas Laski do dự một lúc, sau đó mới tiếp tục nhủ thầm trong bụng:
- Wald Zeff nhất định sẽ truy cứu chuyện này, hay là bỏ trốn khỏi Liên Xô, có lẽ đó là sự lựa chọn tốt nhất của mình trong lúc này.
Trong lòng Nicholas Laski hiểu rất rõ, chỉ cần Wald Zeff muốn trừng trị mình, thì mình và người nhà mình đều xong đời. Là một người cán bộ đảm nhiệm công ty Alrosa nhiều năm như vậy, bản chất Nicholas Laski không được thanh liêm, trung thực, tham nhũng của cải của công ty không phải là ít, nếu bộ nội vụ làm ngơ cho thì bản thân mình mới được yên, bằng không bộ nội vụ quyết định điều tra cho rõ chuyện, bản thân mình sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Nhưng trốn khỏi Liên Xô, nói thì có vẻ dễ, nhưng trên thực tế thì nó không dễ như vậy, đặc biệt là bản thân mình đã bị bộ nội vụ chú ý đến. Hơn nữa trốn đi đâu bây giờ? Các nước Đông Âu thì khỏi phải nghĩ tới, chắc chắn là họ sẽ không che chở cho mình, chỉ cần bộ nội vụ của Liên Xô phát ra lệnh, thì cảnh sát của nhóm các nước này sẽ lập tức bắt giữ mình và các thành viên trong nhà của mình tống cổ về Liên Xô.
Như thế cũng chỉ có thể trốn đến Tây Âu hoặc Mĩ. Lúc đó Nicholas Laski không hề suy xét đến đất nước Trung Quốc, nếu tám hoặc mười năm trước đó, mối quan hệ của hai nước chưa dịu đi, nhưng hiện tại cũng có thể suy xét đến đất nước Trung Quốc, quan hệ của hai nước đã dịu xuống, Nicholas Laski không phải là một nhân vật chính trị cấp cao cũng không phải là người có ảnh hưởng kinh tế lớn, vì thế cũng không vì y mà mối quan hệ của Trung Quốc và Liên Xô trở nên căng thẳng hơn.
Tây Âu hay Mĩ hay là Nhật Bản…Ánh mắt Nicholas Laski đột nhiên sáng lên, ngày mai Asohon Kagetsu đến thăm công ty, không phải là người Nhật Bản sao?
Asohon Kagetsu cũng không biết, vào thời điểm này, trong công ty Alrosa, không ngờ còn có một vị phó tổng hết sức quan trọng, đang vắt hết óc ra để tính toán, làm thế nào để mối quan hệ giữa y và cô trở nên gần hơn, để y có con đường thoát thân.
Vào lúc này, cô đang cùng với Phương Minh Viễn làm việc với một số người ở Mikhail bố trí các nhân viên đi cùng, cùng đi bộ trên các đường phố của thành phố Yakutsk, cảm nhận được cái lạnh cũng như những phong cảnh khác nhau. Mặc dù tuyết càng ngày càng dày lên, nhưng ít gió, nhiệt độ bên ngoài cũng không khiến bọn người Phương Minh Viễn không thể chịu đựng được. Đi bộ trên đường phố, nhìn hai bên đường kiến trúc mang phong cách Nga đặc trưng, cũng như các phương tiện giao thông và người đi bộ, trong lòng bọn họ cảm thấy có chút lạ lẫm.
Phương Mĩnh Viễn tùy ý chỉ vào các kiến trúc ở hai bên đường phố, hỏi về mục đích sử dụng chúng, các nhân viên trong đoàn trả lời cho hắn biết, hắn cảm thấy có phần ngạc nhiên:
- Chúng ta đi còn chưa đến 200m? Mà có đến bốn thư viện, hai trường học?
Khodorkovsky nhẹ giọng nói:
- Phương tiên sinh, điều này không có gì là ngạc nhiên, thành phố Yakutsk một năm có chín tháng là mùa đông, mọi người ít hoạt động ngoài trời, cho nên học tập và đọc sách cũng là một hoạt động để bọn họ giải trí. Theo tôi được biết, thành phố Yakutsk có đến hơn 600 thư viện, tuy nhiên, cũng không phải là các thư viện lớn, thư viện lớn nhất có tên là Pushkin, có lưu trữ trên một triệu bộ sách. Mọi người ở đây còn có các rạp chiếu phim điện ảnh lớn và các câu lạc bộ.
- Làm sao mà anh biết được rõ ràng như vậy?
Phương Minh Viễn dừng lại nói:
- Anh đã ở đây bao lâu?
Khodorkovsky cười khúc khích nói:
- Thực ra trước đó tôi cũng chưa có đến, nhưng đã sớm được nghe nói đến. Khi đi bộ dọc theo con đường này, tôi và cấp dưới của bộ trưởng Mikhail có nói chuyện phiếm với nhau, được biết, cậu Phương muốn bỏ tiền ra thuê tôi, vì thế tôi phải làm thế nào để cho ngài cảm thấy tiền mà ngài bỏ ra có giá trị.
Hiện tại Khodorkovsky ước gì Phương Minh Viễn để y ở bên cạnh, cho dù có phải chạy ngược chạy xuôi khắp Liên Xô cũng không có vấn đề gì. Từ lúc biết Phương Minh Viễn đến thời điểm hiện tại, không đến mười ngày lao động, mà tiền thù lao trả cho y không kém một năm làm việc.
Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười, tên Khodorkovsky này, thực ra cũng là người có lòng.
- A? Cậu Phương, cậu hãy nhìn những người này mà xem, toàn bộ bọn họ đều mặc áo da?
Asohon Kagetsu vừa chú ý tới, trên đường phố, bất kể là nam nữ hay già trẻ, hầu như đều mặc áo da, có một vài người mặc áo lông, trông có vẻ sặc sỡ.
- Đây là những điều có thể ngài không biết.
Bước theo sau Phương Minh Viễn, Khodorkovsky cười nói:
- Nước cộng hòa Yakutsk nằm gần Bắc cực, thời tiết lạnh, nếu chiếu theo những lời nói của người Châu Âu, bảo vệ động vật, từ chối những loài động vật có lông, người dân ở đây không có cách nào sinh tồn. Mặc dù áo lông giữ ấm rất tốt, nhưng những người dân ở nơi này phải chịu một kiểu thời tiết lạnh khắc nghiệt nhiệt độ có khi xuống tới -700C, ngoại trừ áo da bên ngoài, không có mặc bất kì loại áo nào để có thể giữ ấm. Hơn nữa ở đây bọn họ cũng có nguồn tài nguyên động vật rất phong phú ở dưới biển thì có hải tượng, hải báo và bạch hung, ở trên đất liền thì có gấu, ngựa, lang, lộc, tuyết dương, tuần lộc hầu như loại nào cũng có. Ngoài ra nơi này còn sản xuất ra loại áo da cáo lông đỏ quý báu, cáo bắc cực, cáo Bắc cực, hắc điêu và chồn Châu Mĩ. Người dân địa phương có truyền thống sử dụng các sản phẩm từ lông động vật để chống lại cái lạnh.
Thành phố Amur tiếp giáp với nước cộng hòa Yakutia, cho nên đối với một số ít phong tục tập quán nơi này, Khodorkovsky đều biết đến.
- Chất lượng áo da ở nơi đó như thế nào?
Trên mặt Asohon Kagetsu có vài phần vui mừng. Cô cũng không phải là thành viên của các tổ chức bảo vệ động vật, vì vậy cũng không ghét bỏ gì áo da.
- Đương nhiên là không thể chê vào đâu được, ở đây, không ai dám ăn bớt nguyên vật liệu trong việc sản xuất áo da, làm điều đó có thể hại chết người khác.
Khodorkovsky nhìn quanh, lấy tay chỉ về phía bên kia đường:
- Ngài xem, bên kia chính là chỗ bán các loại sản phẩm lông thú.
Tất cả đoàn nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên thấy rất nhiều ngoài trừ một số nhà cửa ra thì hầu như tất cả đều là các sản phẩm được làm từ lông thú như mũ, găng tay.
Asohon Kagetsu và Lâm Liên lập tức đi tới đó, bọn người Phương Minh Viễn tự nhiên bước theo sau.
Khi thấy bọn họ đến, chủ cửa hàng vội vàng đi ra đón, đoàn người phải đến mười người, đối với bọn họ mà nói, đó chính là một lượng khách hàng lớn.
Asohon Kagetsu và Lâm Liên lấy xuống từ cái giá phía trên hai chiếc mũ lông màu trắng, đội vào đầu, chủ cửa hàng đứng ở một bên nói vài câu tiếng Nga.
- Y nói đây là chiếc mũ lông được làm từ Cáo bắc cực, vào mùa đông, lông của cáo Bắc cực ấm hơn so với lông gấu bắc cực.
Khodorkovsky phiên dịch lại những lời nói của chủ cửa hàng, hai người phụ nữ lấy hai chiếc mũ đó, quả thực là rất đẹp và ấm.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, chủ cửa hàng nói quả đúng là sự thật, tính năng giữ ấm của lông cáo bắc cực quả thực là rất xuất sắc. Hơn nữa cái đầu của cáo bắc cực lớn hơn so với những con cáo thông thường, thân thể cũng dài, lông da có màu nhung tuyệt đẹp, cho lên trên thị trường lông da quốc tế, từ trước tới nay luôn luôn là một mặt hàng bán chạy nhất. Y nhìn lên những chiếc mũ lông ở phía trên, nói với Khodorkovsky:
- Anh hỏi giúp anh ta, có sản phẩm da cáo bắc cực nào có màu sắc sặc sỡ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.