Quyển 1 - Chương 11: Gặp Chu Viên Triều
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Thị trấn Hải Trang tuy chỉ là một thị trấn nhỏ của huyện Bình Xuyên, dân số hơn mười vạn người, do nhà máy cán thép Tần Tây năm đó từ Đông bắc chuyển đến. Thu nhập bình quân đầu người của thị trấn, trừ nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây ra thì thuộc loại cực thấp. Toàn bộ Thị trấn Hải Trang có hai con phố, nhưng có một phố nằm sau nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, rồi mới đến con phố chính của thị trấn Hải Trang. Bưu điện Hải Trang nằm ở con phố nằm phía sau này. Chỉ là một căn phòng vỏn vẹn hơn mười mét vuông, với ba ô cửa sổ giao dịch thảm hại tạo thành mặt trước của bưu điện.
Đang là tháng bảy nên rất nóng bức, dù không nóng bằng sau này vì hiện tượng nóng lên toàn cầu mà làm người ta khó chịu, nhưng thời kỳ này lại không có điều hòa, chỉ có mỗi chiếc quạt đơn sơ, không thể xua đi không khí nóng bức trong phòng. Chu Viên Triều ngồi một lát trong văn phòng, mồ hôi đã túa ra như mưa, càng trở nên buồn ngủ, chỉ còn cách buông quyển sách trên tay, chậm rãi đi ra cửa bưu điện. Ngoài một nhân viên ngồi quầy đang ngủ gà ngủ gật thì đại sảnh trống rỗng chẳng còn ai. Chu Viên Triều khẽ thở dài, thị trấn Hải Trang vốn dĩ không phải là một thị trấn công nghiệp, cơ sở hạ tầng công nghiệp rất lạc hậu, dù sau này có nhà máy cán ép Tần Tây cũng được xếp vào loại lớn trong cả nước, nhưng lại không thuộc quyền quản lý của chính quyền thị trấn, công nhân nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây và người ngoài thường xuyên thư từ qua lại, số lượng rất lớn nhưng hầu hết đều do bưu điện huyện Bình Xuyên trực tiếp giao gửi, chỉ để lại cho bưu điện Hải Trang một ít cơm thừa canh cặn mà thôi. Còn nông dân thì thu nhập chẳng đáng là bao, cộng với hoàn cảnh bế tắc làm giới hạn hiệu suất công việc hàng năm của bưu điện Hải Trang. Chu Viên Triều có muốn lập nên thành tích gì ở nơi này, thật khó càng thêm khó.
Chu Viên Triều, nghe cái tên này cũng đủ để biết thời đại y được sinh ra. Vào thời đó những cái tên như Viên Triều, Viên Việt, Ủng Quân, những cái tên đầy sắc thái chính trị có thể nói là thấy ở khắp nơi. Y năm nay 29 tuổi là người huyện Bình Xuyên, là một trong số ít người có bằng trung học ở đây. Đầu năm tám mươi ba, y đến thị trấn Hải Trang này nhận chức bưu cục phó để rèn luyện một năm. Y chính là tiêu biểu cho lớp thanh niên trẻ cầu tiến, muốn trong lúc tạm giữ chức vụ ở đây có thể đạt được thành tích gì lớn lao, để trong lý lịch của mình tăng thêm vẻ vang, nên khi mới đến trấn Hải Trang y rất vui mừng, nhưng nửa năm trôi qua, chẳng có gì mới mẻ, công việc không có gì đặc biệt khiến cho kế hoạch của y coi như đổ sông đổ biển, tinh thần cũng bị giảm sút. Bây giờ, y chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nửa năm còn lại để quay lại Bình Xuyên.
Y đứng tựa cửa nhìn ra dòng người thưa thớt ngoài kia, chợt nghĩ bây giờ đang là kỳ nghỉ hè với lại thời tiết nóng bức thế này ai đi ra đường làm gì. Y bỗng chú ý tới hai người đi đường, đó là một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi đang túm tay người thanh niên độ khoảng hai mươi tuổi kéo đi.
- Tiểu Viễn, cháu rốt cuộc muốn làm gì, trời nắng như vậy sao không đợi một hai ngày rồi hãy đi, với lại cháu muốn đến bưu điện để làm gì? Hay cháu cũng muốn sưu tập tem?
Giọng người thanh niên vọng lại đã kích thích trí tò mò của Chu Viên Triều.
- Nhất định hôm nay cháu phải đi, nếu chú không đi thì cháu đi một mình vậy!
Thái độ của Phương Minh Viễn rất kiên quyết, hắn nhớ rõ làn sóng thị trường đầu tiên của tem khỉ hình như là ngay vài năm sau, hắn nghĩ bây giờ đi sưu tập cũng đã muộn mất mấy năm nên không thể dây dưa thêm được nữa.
- Cháu tự đi? Nói nghe hay nhỉ!
Phương Bân khẽ thở dài, bây giờ quay về, nếu để ông Phương biết được mình để Viễn Nhi một mình trên đường như vậy chắc chắn sẽ bị mắng té tát.
Không chú ý đến Chu Viên Triều đang đứng đó, hai người đi thẳng vào bưu điện, Phương Minh Viễn nói to:
- Dì ơi, bán cho cháu ít tem!
Một đứa trẻ đáng yêu với giọng nói ngọt ngào, cô nhân viên bưu điện lập tức cảm thấy thích hắn. Một cô nhân viên khoảng chừng bốn mươi tuổi liền cười và hỏi hắn rằng:
- Cháu muốn mua loại tem bao nhiêu tiền?
Phương Bân liền bế hắn lên, Phương Minh Viễn còn rất thấp, đầu hắn còn chưa với tới mặt quầy.
- Cháu muốn mua tem khỉ, ở đây có bán không ạ?
- Tem khỉ?
Cô nhân viên sững người không nói gì. Những người đến đây mua tem hầu hết là cần gửi thư, rất ít khi yêu cầu mua một loại tem cụ thể nào.
Ở bên trong có người nói vọng ra, giọng cười cười:
- Chị Đổng, thằng bé nói là loại tem đã ra cách đây hai năm ấy, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như ở trong kho còn một ít.
Phương Bân mừng rỡ, cảm ơn trời phật, xem ra trời còn thương ta, hắn vội vàng hỏi:
- Ở đây còn tem khỉ bốn miếng và hoàn chỉnh không ạ?
Câu hỏi này càng làm cho nhân viên bưu điện cảm thấy kỳ lạ, thằng bé này xem ra rất chuyên nghiệp, lại còn biết bốn miếng và hoàn chỉnh nữa. Chu Viên Triều cũng cảm thấy thích thú, liền nói:
- Này cậu nhóc, ở đây chúng tôi có tất cả các loại cậu muốn, cậu định mua bao nhiêu?
Phương Minh Viễn và Phương Bân cùng quay đầu lại nhìn Chu Viên Triều, có người giới thiệu:
- Đây là anh Chu, bưu cục phó của chúng tôi.
Mắt Phương Minh Viễn chợt sáng lên, tốt quá, có người có chức cao ở đây dễ làm việc hơn, hắn liền hỏi:
- Chú Chu, ở đây các chú còn bao nhiêu tem ạ?
Chu Viên Triều càng nhìn hắn càng cảm thấy thích thú, y cũng có một đứa con sáu tuổi đang cùng vợ hắn ở trong thành, mỗi tuần y đều về thăm nó. Nhìn thấy đứa bé trạc tuổi con, tự nhiên y cũng cảm thấy có cảm tình. Y bèn xoa xoa đầu Phương Minh Viễn, cười cười hỏi Phương Bân:
- Đây là cháu trai anh hả? Bao nhiêu tuổi rồi? Đã đi học chưa? Thằng nhóc đáng yêu quá!
- Đừng sờ vào đầu cháu, con nít cũng có lòng tự trọng chứ!
Phương Minh Viễn rúc vào lòng Phương Bân tránh cái sờ đầu của Chu Viên Triều. Hắn ra vẻ không hài lòng:
- Chú lớn như vậy không biết rằng không được tùy tiện đụng vào đầu của con trai và thắt lưng của con gái sao!
Cả bưu điện lặng im trong chốc lát rồi đột nhiên vỡ òa vì tiếng cười.
- Đứa nhỏ này, nói năng như người lớn! Nghe xem, trẻ con cũng cần có lòng tự trọng, đây đâu phải lời nói của một đứa trẻ.
Chị Đổng cười ngặt ngẽo, những người trong bưu điện cũng cười theo.
Chu Viên Triều không cảm thấy tức giận, lời của trẻ con mà, với lại ở nhà con y cũng có lúc làm y dở khóc dở cười nên y cũng quen rồi. Có điều con mình chỉ là nói theo kiểu ngây thơ con trẻ, nhưng đứa trẻ này nói cũng rất có lý lẽ làm cho người nghe cảm thấy thích thú mới mẻ.
- Ha ha, phó cục Chu đừng để bụng, thằng cháu này của tôi thường xuyên làm cho cha nó dở khóc dở cười như vậy đấy ạ!
Phương Bân cố nén cười giải thích.
- Không sao, con nít mà.
Chu Viên Triều nắn nắn ống tay nói:
- Tôi cũng có một đứa con trai sáu tuổi nên quen với những chuyện thế này rồi. Các anh đến đây định mua bao nhiêu tem?
- Cháu muốn mua hết ba mươi tệ!
Phương Minh Viễn nói to, lai một lần nữa làm cho bưu điện trở nên im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.