Quyển 5 - Chương 237: Hậu quả nghiêm trọng
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
So sánh HongKong và XYZ, bên nào quan trọng hơn?
Cùng vấn đề giống nhau, trong biệt thự nhà họ Phương ở Phụng Nguyên, Phương Minh Viễn cũng đang hỏi.
Người đang ngồi có Tô Ái Quân, Dương Quân Nghĩa, Mã Dũng Phúc, Cổ Vũ Thành, Lý Đông Tinh..v..v.., hầu hết chính là những người buổi trưa ăn cơm lại tụ tập lại với nhau.
Đám người Tô Ái Quân từng người sắc mặt trịnh trọng, bọn họ ai cũng không ngờ được, chỉ có một buổi chiều, không ngờ đãxảy ra việc lớn như vậy. Ẩu đã với nhân viên ngoại giao nước khác, điều này lại không phải một chuyện nhỏ, đây là việc lớn phải thông đến Trung ương!
Khi biết được tin tức này, mấy người đều sợ ngây người! Tuy nói, bọn họ cũng hiểu, chỉ dựa vào một việc này thì muốn khiến Phương Minh Viễn có tai ương vào lao ngục, đó là điều không thể, nhưng, khiến nhà họ Phương về việc này ngã đến xám mặt mày lại là có khả năng lớn!
Hơn nữa điều càng phiền toái hơn là, việc này rất có khả năng sẽ lưu lại một ấn tượng vô cùng ác liệt cho Trung ương, điều này đối với những gia tộc liên minh nhà họ Phương, và nhà họ Tô, đều tuyệt đối không phải một việc tốt. Cho nên, bọn họ sau khi kết thúc công việc hôm nay không hẹn mà cùng chạy đến biết thự nhà họ Phương, muốn chính diện nghe thử Phương Minh Viễn có chính sách ứng phó không.
Điều khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc là, Phương Minh Viễn dường như hoàn toàn không để tâm vào chuyện này.
-So sánh HongKong và XYZ, bên nào quan trọng hơn?
Tô Ái Quân đã trầm ngâm một lát nói.
-Trước mắt mà nói, cam đoan sự thuận lợi của HongKong trở về đương nhiên là quan trọng nhất!
Đám người Dương Quân Nghĩa gật gật đầu, đồng ý quan điểm này của Tô Ái Quân.
HongKong, thuận lợi trở về của “Đông phương minh chủ” này, là việc lớn trước mắt mà chính phủ trung ương đã chú ý. Nguyên nhân rất đơn giản, HongKong trở lại chiếm một vị trí dẫn đường vô cùng quan trọng trong tiến trình tổng thể thống nhất nước Hoa Hạ, là bước đầu Hoa Hạ thống nhất đại nghiệp! Trong lịch sử phát triển của dân tộc Hoa Hạ nhất định sinh ra những ảnh hưởng sâu xa.
Hoa Hạ từ trước là một quốc gia thống nhất, tuy nói, lịch sử nói cho chúng ta biết, Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, nhưng trong lịch sử Hoa Hạ, thống nhất từ đầu đến cuối là quy luật.
Tuy có thời gian ngắn phân liệt, nhưng cuối cùng là quy về một quốc gia thống nhất. Sự phân liệt của Hoa Hạ từ cận đại tới nay, là bởi vì chủ nghĩa đế quốc xâm lấn vào Hoa Hạ mà tạo thành. Mà HongKong thuận lợi trở về.
Ý nghĩa của nó không chỉ nằm ở HongKong trở lại vòng tay của Tổ quốc, điều quan trọng hơn là vì Macao, đặc biệt là vì sự trở lại của Đài Loan đã cho thấy sự thành công, vì đại nghiệp thống nhất Tổ quốc cuối cùng đã hoàn thành mở một con đường mới. Hơn nữa, HongKong có thể trở về một cách thuận lợi và tiếp tục suy trì phồn vinh ổn định không, càng liên quan đến Macao và Đài Loan tương lai có thể thành công trở về vòng tay của tổ quốc không. Cho nên, chính phủ trung ương không dễ có sự mất mát về việc này!
Hong Kong thuận lợi trở về, không chỉ liên quan đến việc tổ quốc thống nhất trong tương lai, còn cực kỳ suy xét hiện thực đó là HongKong lại thuộc về Hoa Hạ, sẽ làm tăng mạnh thực lực kinh tế của tổng thể quốc gia, nâng cao địa vị kinh tế trong thương mại trên thế giới của Hoa Hạ, tăng mạnh địa vị chính trị của Hoa Hạ ở Khu vực Đông Nam Á, tiến thêm một bước cải thiện hoàn cảnh ngoại bộ của Hoa Hạ, đạt được sự hợp tác kinh tế, phát triển chính trị và an toàn đối thoại của Hoa Hạ ở Đông Nam Á, có càng nhiều, càng tốt, hơn nữa cơ hội cũng càng thêm linh hoạt.
XYZ, tuy cũng liên quan đến mối quan hệ ngoại giao của quốc gia ở Đông Nam Á, quan hệ đến sự kết giao của Hoa Hạ và các nước Đông Nam Á, nhưng so với HongKong, còn lâu mới bằng. Vì HongKong, năm đó các nhà lãnh đạo không tiếc đánh một trận với nước Anh!
-Chú Tô, năm sau HongKong thì sẽ trở về rồi, hiện trạng của HongKong bây giờ, chú hiểu rõ không?
Phương Minh Viễn cười cười nói.
-Nhất là mâu thuẫn giữa chính trị của Cảng đốc Bành Định Khang và chính phủ Trung ương, còn có phong trào di dân quy mô lớn của HongKong, chú Tô chú có bao nhiêu vốn hiểu biết?
Đám người Tô Ái Quân không khỏi có chút khó hiểu, điều này lại có quan hệ gì với việc hắn ẩu đã với Nguyễn Mộng Đắc.
Cổ Vũ Thành vẫn trầm lặng không nói đột nhiên mắt sáng lên, vỗ đùi nói:
-Cậu Phương, cậu đưa ra chủ ý hay!
-Mắt nhìn HongKong trở về, HongKong tuy trật tự xã hội vẫn là ngay ngắn, nhưng trên thực tế lại bắt đầu có mạch nước ngầm chảy. Cuối cùng một Thống đốc Bành Định Khang thực hiện chỉnh sửa chế độ tuyển cử phương án cải cách lập pháp ở HongKong, ngoài việc hủy tất cả các ghế nghị sĩ, tăng thêm chín ghế nghị sĩ công năng mới. Tất cả những hành động này của ông ta đã làm cho quan hệ với chính phủ trung ương ngày càng đi xuống. Chính quyền Trung ương tuyên bố rõ ràng là sẽ không cho những nghị viên trúng cử năm ngoái tham gia cuộc họp về việc lập pháp của đặc khu, và Bành Định Khang sau khi tự tuyên bố những chuyện vừa rồi thì cũng không hề được gặp bất cứ một lãnh đạo của chính quyền Trung ương nào nữa.
Sài Yên chậm rãi nói.
Mọi người đang ngồi ở đây tất nhiên đều biết việc này, vì thế không ít cán bộ Trung ương chỉ trích Bành Định Khang là “Độc đà”, “Tên trộm”, “ Kỹ nữ” và vì Phái dân chủ nhảy “ điệu cuối cùng”. Lúc đó Chủ nhiệm văn phòng HongKong càng trách cứ Bành Định Khang là “Tội nhân thiên cổ”
-Hơn nữa, từ sau khi chính phủ Trung ương nước ta và chính phủ nước Anh đạt được hiệp nghị của HongKong trở về Hoa Hạ vào năm 97, người dân HongKong vẫn đang di dân đến các nước trên thế giới.
Sau sự kiện năm **, số lượng di dân càng đạt đến một Con số khủng khiếp! Theo thống kê chưa hoàn chỉnh, từ năm 1980 đến năm 1995, sơ lượng cư dân HongKong di dân đến các quốc gia khác đã vượt quá 60 vạn người! tương đương với 10% tổng nhân khẩu ở HongKong! Có thể người HongKong di dân đến nước khác, đương nhiên đều là những người trung kiên và cao tầng của HongKong. Bọn họ có nhiều tiền của hoặc bản thân chính là nhân tài có tố chất cao, lúc này sẽ được sự tiếp nhận của nước đó. Di dân quy mô lớn như vậy, một mặt là của cải nhiều du nhập vào quốc gia khác, mặt khác cũng là chảy chất xám nhân tài, đối với việc phát triển của kinh tế HongKong đưa đến sự ảnh hưởng rất xấu…
-Chủ nhiệm Sài, cô nói những lời này chúng tôi đều biết, nhưng tôi không hiểu, những việc này và việc Nguyễn Mộng Đắc bị ẩu đả rốt cuộc có quan hệ gì?
Lưu Đông Sơn đã cắt ngang lời nói của Sài Yên, có chút không kiên nhẫn nói.
-Nếu nói chủ nhiệm Sài Yên đối với sự vụ HongKong có cách nghĩ mới gì, cách nghĩ mới, chúng tôi hoàn toàn có thể thảo luận đẩy đủ sự việc này trong hội nghị tiếp theo.
Hiện tại đã là hơn 10h, mọi người chúng tôi sở dĩ đều ở lại, ngồi ở đây, là để thảo luận như thế nào giải quyết việc ngoại giao mang tính chất ác liệt Nguyễn Mộng Đắc bị ẩu đả, mà không phải để thảo luận HongKong!
-Bí thư Lưu nói rất có lí! Chủ nhiệm Sài, lời nói của cô đừng nhảy đề tài!
Lý Thiên Khải cũng mở miệng nói.
-Bí thư Lưu, Trợ lý Lý, sở dĩ tôi nói đến đề tài này, tất nhiên là có liên quan đến việc Nguyễn Mộng Đắc bị đánh! Hai vị tốt nhất là có chút kiên nhẫn, nghe tôi nói xong!
Sài Yên lộ ra vẻ bất mãn nói.
…Hừ!
Lưu Đông Sơn và Lý Thiên Khải đã nhìn Ngô Giang Hùng đang trầm ngân không nói, nên cũng không nói thêm gì nữa.
-Số lượng lớn di dân của cư dân HongKong đã ảnh hưởng đến sự ổn định và phát triển của HongKong, điểm này là không phải hoài nghi. Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn chưa có cách gì tốt để ngăn hiện tượng này xảy ra, nhưng, chúng ta ít nhất không thể để tình hình tiếp tục đi xuống!
Sài Yên lấy ra mấy tấm hình từ trong túi công văn bên cạnh, phân phát cho mọi người đang ngồi.
Mọi người cầm lấy xem, mặt trên là một thiếu nữ thanh thoát xinh đẹp, từng người không dấu nổi đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
-Thiếu nữ này gọi là Trịnh Gia Nghi, là cháu gái mà ngài Trịnh Ngu Đồng người sở hữu ngân hàng vàng bạc châu báu Chu Đại Phúc yêu thương nhất! Mà hôm nay, cô bé cũng ở đây, và thấy toàn bộ sự việc!
Sài Yên thản nhiên nói.
Giọng nói của Sài Yên tuy không lớn, nhưng mọi người ở đây, người nào không làm việc nhiều năm trong vòng giao chiến ngoại giao, lập tức thì ý thức được hàm ý trong lời nói của Sài Yên.
Đám người Lưu Đông Sơn, Mã Dũng Phúc, Lý Thiên Khải không dấu nổi sự thay đổi sắc mặt, điều này là điều mà bọn họ không biết!
-Việc Trịnh Gia Nghi ở đây, tôi đã xác minh qua với Phương Minh Viễn, hơn nữa không ít người ở đây đều có thể làm chứng, cô ta thực sự có mặt ở đây.
Sài Yên dùng tay chỉ vào tấm hình nói.
-Trịnh Gia Nghi hiện tại học Đại học ở nước Anh, trong thời gian nghỉ đông, ông nội cô Trịnh Ngu Đồng đem cô đến Đại Lục, lại phó thác cho Phương Minh Viễn chăm sóc. Hôm nay Phương Minh Viễn cơ bản cũng cô ta đi tham quan bảo tang các tượng binh mã Tần Thủy Hoàng.
Sài Yên nói đến thế, kế tiếp cô ta không nói gì thêm, chỉ là hai tay ôm lấy trước ngực, tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn mấy người Lưu Đông Sơn, nhưng không khí trong hội nghị lại thay đổi đến rất yên ắng.
Tất cả mọi người đều hiểu, hiện giờ HongKong còn có thời gian hơn một năm thì phải quay về. Lúc này, Trung ương tuyệt đối không cho phép một việc gì sơ suất trong chuyện này, nếu nói HongKong không thể thuận lời trở về, vậy thì Macao năm 99, còn có Đài Loan tương lai, có thể hòa bình thống nhất không.
Thì sẽ đánh vào một dấu hỏi lớn, mà cái chính phủ Hoa Hạ đã chỉ ra “Một quốc gia hai chế độ” cũng sẽ trở thành trò cười của người nước ngoài! Ngay cả người HongKong là đồng bào cũng không tán thành, còn có tư cách gì để thuyết phục người nước ngoài!
Trịnh Gia Nghi, nhân vật này dường như không quan trọng, nhưng có thể đem tin tức một mạch trở về nhân vật cốt lõi của HongKong, mà thái độ của cô ta, thì đã quyết định cảm quan của Trịnh Ngu Đồng đối với việc này, mà cảm quan của Trịnh Ngu Đồng thì có thể ảnh hưởng đến dường như tất cả các nhân vật cao cấp trong giới buôn bán HongKong, mà sức ảnh hưởng của những nhân vật cao cấp này, lại đủ để bao trùm toàn bộ HongKong!
Chính phủ có thể phong tỏa tin tức ở tỉnh Tần Tây, thậm chí còn cả Hoa Hạ, nhưng truyền thông HongKong lại không phải cái mà chính phủ có thể trói buộc. một khi lan truyền sự việc ở HongKong ra, nhân dân HongKong sẽ cư xử với chính phủ nước mình như thế nào? Cơ bản là những người dân HongKong đã xáo động trong lòng, sẽ dẫn phát trào lưu di dân càng lớn không? Nhất là giống gia tộc quyền quý thương nghiệp HongKong như Trịnh Ngu Đồng, liệu có thất vọng hơn với chính phủ trong nước không?
Nếu nói giống gia tộc quyền quý thương nghiệp HongKong như Trịnh Ngu Đồng, ông cụ Qúach, cũng bởi vậy mà quyết định di dân ra hải ngoại, vậy thì trong số thị dân HongKong, phản ứng dây chuyền sẽ phát ra không thể ước lượng!
Hậu quả cuối cùng…không ít người đều thầm rùng mình một cái!
-Bộ trưởng, chư vị, tôi nghĩ là người HongKong chắc chắn sẽ không thích một người XYZvô lễ sinh chuyện mà chính phủ trừng phạt vô tội người của dân nước họ!
Lý Trường Khánh hai tay để trên bàn, nhìn Lưu Đông Sơn và Mã Dũng Phúc, cười như không cười nói.
Cùng vấn đề giống nhau, trong biệt thự nhà họ Phương ở Phụng Nguyên, Phương Minh Viễn cũng đang hỏi.
Người đang ngồi có Tô Ái Quân, Dương Quân Nghĩa, Mã Dũng Phúc, Cổ Vũ Thành, Lý Đông Tinh..v..v.., hầu hết chính là những người buổi trưa ăn cơm lại tụ tập lại với nhau.
Đám người Tô Ái Quân từng người sắc mặt trịnh trọng, bọn họ ai cũng không ngờ được, chỉ có một buổi chiều, không ngờ đãxảy ra việc lớn như vậy. Ẩu đã với nhân viên ngoại giao nước khác, điều này lại không phải một chuyện nhỏ, đây là việc lớn phải thông đến Trung ương!
Khi biết được tin tức này, mấy người đều sợ ngây người! Tuy nói, bọn họ cũng hiểu, chỉ dựa vào một việc này thì muốn khiến Phương Minh Viễn có tai ương vào lao ngục, đó là điều không thể, nhưng, khiến nhà họ Phương về việc này ngã đến xám mặt mày lại là có khả năng lớn!
Hơn nữa điều càng phiền toái hơn là, việc này rất có khả năng sẽ lưu lại một ấn tượng vô cùng ác liệt cho Trung ương, điều này đối với những gia tộc liên minh nhà họ Phương, và nhà họ Tô, đều tuyệt đối không phải một việc tốt. Cho nên, bọn họ sau khi kết thúc công việc hôm nay không hẹn mà cùng chạy đến biết thự nhà họ Phương, muốn chính diện nghe thử Phương Minh Viễn có chính sách ứng phó không.
Điều khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc là, Phương Minh Viễn dường như hoàn toàn không để tâm vào chuyện này.
-So sánh HongKong và XYZ, bên nào quan trọng hơn?
Tô Ái Quân đã trầm ngâm một lát nói.
-Trước mắt mà nói, cam đoan sự thuận lợi của HongKong trở về đương nhiên là quan trọng nhất!
Đám người Dương Quân Nghĩa gật gật đầu, đồng ý quan điểm này của Tô Ái Quân.
HongKong, thuận lợi trở về của “Đông phương minh chủ” này, là việc lớn trước mắt mà chính phủ trung ương đã chú ý. Nguyên nhân rất đơn giản, HongKong trở lại chiếm một vị trí dẫn đường vô cùng quan trọng trong tiến trình tổng thể thống nhất nước Hoa Hạ, là bước đầu Hoa Hạ thống nhất đại nghiệp! Trong lịch sử phát triển của dân tộc Hoa Hạ nhất định sinh ra những ảnh hưởng sâu xa.
Hoa Hạ từ trước là một quốc gia thống nhất, tuy nói, lịch sử nói cho chúng ta biết, Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, nhưng trong lịch sử Hoa Hạ, thống nhất từ đầu đến cuối là quy luật.
Tuy có thời gian ngắn phân liệt, nhưng cuối cùng là quy về một quốc gia thống nhất. Sự phân liệt của Hoa Hạ từ cận đại tới nay, là bởi vì chủ nghĩa đế quốc xâm lấn vào Hoa Hạ mà tạo thành. Mà HongKong thuận lợi trở về.
Ý nghĩa của nó không chỉ nằm ở HongKong trở lại vòng tay của Tổ quốc, điều quan trọng hơn là vì Macao, đặc biệt là vì sự trở lại của Đài Loan đã cho thấy sự thành công, vì đại nghiệp thống nhất Tổ quốc cuối cùng đã hoàn thành mở một con đường mới. Hơn nữa, HongKong có thể trở về một cách thuận lợi và tiếp tục suy trì phồn vinh ổn định không, càng liên quan đến Macao và Đài Loan tương lai có thể thành công trở về vòng tay của tổ quốc không. Cho nên, chính phủ trung ương không dễ có sự mất mát về việc này!
Hong Kong thuận lợi trở về, không chỉ liên quan đến việc tổ quốc thống nhất trong tương lai, còn cực kỳ suy xét hiện thực đó là HongKong lại thuộc về Hoa Hạ, sẽ làm tăng mạnh thực lực kinh tế của tổng thể quốc gia, nâng cao địa vị kinh tế trong thương mại trên thế giới của Hoa Hạ, tăng mạnh địa vị chính trị của Hoa Hạ ở Khu vực Đông Nam Á, tiến thêm một bước cải thiện hoàn cảnh ngoại bộ của Hoa Hạ, đạt được sự hợp tác kinh tế, phát triển chính trị và an toàn đối thoại của Hoa Hạ ở Đông Nam Á, có càng nhiều, càng tốt, hơn nữa cơ hội cũng càng thêm linh hoạt.
XYZ, tuy cũng liên quan đến mối quan hệ ngoại giao của quốc gia ở Đông Nam Á, quan hệ đến sự kết giao của Hoa Hạ và các nước Đông Nam Á, nhưng so với HongKong, còn lâu mới bằng. Vì HongKong, năm đó các nhà lãnh đạo không tiếc đánh một trận với nước Anh!
-Chú Tô, năm sau HongKong thì sẽ trở về rồi, hiện trạng của HongKong bây giờ, chú hiểu rõ không?
Phương Minh Viễn cười cười nói.
-Nhất là mâu thuẫn giữa chính trị của Cảng đốc Bành Định Khang và chính phủ Trung ương, còn có phong trào di dân quy mô lớn của HongKong, chú Tô chú có bao nhiêu vốn hiểu biết?
Đám người Tô Ái Quân không khỏi có chút khó hiểu, điều này lại có quan hệ gì với việc hắn ẩu đã với Nguyễn Mộng Đắc.
Cổ Vũ Thành vẫn trầm lặng không nói đột nhiên mắt sáng lên, vỗ đùi nói:
-Cậu Phương, cậu đưa ra chủ ý hay!
-Mắt nhìn HongKong trở về, HongKong tuy trật tự xã hội vẫn là ngay ngắn, nhưng trên thực tế lại bắt đầu có mạch nước ngầm chảy. Cuối cùng một Thống đốc Bành Định Khang thực hiện chỉnh sửa chế độ tuyển cử phương án cải cách lập pháp ở HongKong, ngoài việc hủy tất cả các ghế nghị sĩ, tăng thêm chín ghế nghị sĩ công năng mới. Tất cả những hành động này của ông ta đã làm cho quan hệ với chính phủ trung ương ngày càng đi xuống. Chính quyền Trung ương tuyên bố rõ ràng là sẽ không cho những nghị viên trúng cử năm ngoái tham gia cuộc họp về việc lập pháp của đặc khu, và Bành Định Khang sau khi tự tuyên bố những chuyện vừa rồi thì cũng không hề được gặp bất cứ một lãnh đạo của chính quyền Trung ương nào nữa.
Sài Yên chậm rãi nói.
Mọi người đang ngồi ở đây tất nhiên đều biết việc này, vì thế không ít cán bộ Trung ương chỉ trích Bành Định Khang là “Độc đà”, “Tên trộm”, “ Kỹ nữ” và vì Phái dân chủ nhảy “ điệu cuối cùng”. Lúc đó Chủ nhiệm văn phòng HongKong càng trách cứ Bành Định Khang là “Tội nhân thiên cổ”
-Hơn nữa, từ sau khi chính phủ Trung ương nước ta và chính phủ nước Anh đạt được hiệp nghị của HongKong trở về Hoa Hạ vào năm 97, người dân HongKong vẫn đang di dân đến các nước trên thế giới.
Sau sự kiện năm **, số lượng di dân càng đạt đến một Con số khủng khiếp! Theo thống kê chưa hoàn chỉnh, từ năm 1980 đến năm 1995, sơ lượng cư dân HongKong di dân đến các quốc gia khác đã vượt quá 60 vạn người! tương đương với 10% tổng nhân khẩu ở HongKong! Có thể người HongKong di dân đến nước khác, đương nhiên đều là những người trung kiên và cao tầng của HongKong. Bọn họ có nhiều tiền của hoặc bản thân chính là nhân tài có tố chất cao, lúc này sẽ được sự tiếp nhận của nước đó. Di dân quy mô lớn như vậy, một mặt là của cải nhiều du nhập vào quốc gia khác, mặt khác cũng là chảy chất xám nhân tài, đối với việc phát triển của kinh tế HongKong đưa đến sự ảnh hưởng rất xấu…
-Chủ nhiệm Sài, cô nói những lời này chúng tôi đều biết, nhưng tôi không hiểu, những việc này và việc Nguyễn Mộng Đắc bị ẩu đả rốt cuộc có quan hệ gì?
Lưu Đông Sơn đã cắt ngang lời nói của Sài Yên, có chút không kiên nhẫn nói.
-Nếu nói chủ nhiệm Sài Yên đối với sự vụ HongKong có cách nghĩ mới gì, cách nghĩ mới, chúng tôi hoàn toàn có thể thảo luận đẩy đủ sự việc này trong hội nghị tiếp theo.
Hiện tại đã là hơn 10h, mọi người chúng tôi sở dĩ đều ở lại, ngồi ở đây, là để thảo luận như thế nào giải quyết việc ngoại giao mang tính chất ác liệt Nguyễn Mộng Đắc bị ẩu đả, mà không phải để thảo luận HongKong!
-Bí thư Lưu nói rất có lí! Chủ nhiệm Sài, lời nói của cô đừng nhảy đề tài!
Lý Thiên Khải cũng mở miệng nói.
-Bí thư Lưu, Trợ lý Lý, sở dĩ tôi nói đến đề tài này, tất nhiên là có liên quan đến việc Nguyễn Mộng Đắc bị đánh! Hai vị tốt nhất là có chút kiên nhẫn, nghe tôi nói xong!
Sài Yên lộ ra vẻ bất mãn nói.
…Hừ!
Lưu Đông Sơn và Lý Thiên Khải đã nhìn Ngô Giang Hùng đang trầm ngân không nói, nên cũng không nói thêm gì nữa.
-Số lượng lớn di dân của cư dân HongKong đã ảnh hưởng đến sự ổn định và phát triển của HongKong, điểm này là không phải hoài nghi. Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn chưa có cách gì tốt để ngăn hiện tượng này xảy ra, nhưng, chúng ta ít nhất không thể để tình hình tiếp tục đi xuống!
Sài Yên lấy ra mấy tấm hình từ trong túi công văn bên cạnh, phân phát cho mọi người đang ngồi.
Mọi người cầm lấy xem, mặt trên là một thiếu nữ thanh thoát xinh đẹp, từng người không dấu nổi đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
-Thiếu nữ này gọi là Trịnh Gia Nghi, là cháu gái mà ngài Trịnh Ngu Đồng người sở hữu ngân hàng vàng bạc châu báu Chu Đại Phúc yêu thương nhất! Mà hôm nay, cô bé cũng ở đây, và thấy toàn bộ sự việc!
Sài Yên thản nhiên nói.
Giọng nói của Sài Yên tuy không lớn, nhưng mọi người ở đây, người nào không làm việc nhiều năm trong vòng giao chiến ngoại giao, lập tức thì ý thức được hàm ý trong lời nói của Sài Yên.
Đám người Lưu Đông Sơn, Mã Dũng Phúc, Lý Thiên Khải không dấu nổi sự thay đổi sắc mặt, điều này là điều mà bọn họ không biết!
-Việc Trịnh Gia Nghi ở đây, tôi đã xác minh qua với Phương Minh Viễn, hơn nữa không ít người ở đây đều có thể làm chứng, cô ta thực sự có mặt ở đây.
Sài Yên dùng tay chỉ vào tấm hình nói.
-Trịnh Gia Nghi hiện tại học Đại học ở nước Anh, trong thời gian nghỉ đông, ông nội cô Trịnh Ngu Đồng đem cô đến Đại Lục, lại phó thác cho Phương Minh Viễn chăm sóc. Hôm nay Phương Minh Viễn cơ bản cũng cô ta đi tham quan bảo tang các tượng binh mã Tần Thủy Hoàng.
Sài Yên nói đến thế, kế tiếp cô ta không nói gì thêm, chỉ là hai tay ôm lấy trước ngực, tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn mấy người Lưu Đông Sơn, nhưng không khí trong hội nghị lại thay đổi đến rất yên ắng.
Tất cả mọi người đều hiểu, hiện giờ HongKong còn có thời gian hơn một năm thì phải quay về. Lúc này, Trung ương tuyệt đối không cho phép một việc gì sơ suất trong chuyện này, nếu nói HongKong không thể thuận lời trở về, vậy thì Macao năm 99, còn có Đài Loan tương lai, có thể hòa bình thống nhất không.
Thì sẽ đánh vào một dấu hỏi lớn, mà cái chính phủ Hoa Hạ đã chỉ ra “Một quốc gia hai chế độ” cũng sẽ trở thành trò cười của người nước ngoài! Ngay cả người HongKong là đồng bào cũng không tán thành, còn có tư cách gì để thuyết phục người nước ngoài!
Trịnh Gia Nghi, nhân vật này dường như không quan trọng, nhưng có thể đem tin tức một mạch trở về nhân vật cốt lõi của HongKong, mà thái độ của cô ta, thì đã quyết định cảm quan của Trịnh Ngu Đồng đối với việc này, mà cảm quan của Trịnh Ngu Đồng thì có thể ảnh hưởng đến dường như tất cả các nhân vật cao cấp trong giới buôn bán HongKong, mà sức ảnh hưởng của những nhân vật cao cấp này, lại đủ để bao trùm toàn bộ HongKong!
Chính phủ có thể phong tỏa tin tức ở tỉnh Tần Tây, thậm chí còn cả Hoa Hạ, nhưng truyền thông HongKong lại không phải cái mà chính phủ có thể trói buộc. một khi lan truyền sự việc ở HongKong ra, nhân dân HongKong sẽ cư xử với chính phủ nước mình như thế nào? Cơ bản là những người dân HongKong đã xáo động trong lòng, sẽ dẫn phát trào lưu di dân càng lớn không? Nhất là giống gia tộc quyền quý thương nghiệp HongKong như Trịnh Ngu Đồng, liệu có thất vọng hơn với chính phủ trong nước không?
Nếu nói giống gia tộc quyền quý thương nghiệp HongKong như Trịnh Ngu Đồng, ông cụ Qúach, cũng bởi vậy mà quyết định di dân ra hải ngoại, vậy thì trong số thị dân HongKong, phản ứng dây chuyền sẽ phát ra không thể ước lượng!
Hậu quả cuối cùng…không ít người đều thầm rùng mình một cái!
-Bộ trưởng, chư vị, tôi nghĩ là người HongKong chắc chắn sẽ không thích một người XYZvô lễ sinh chuyện mà chính phủ trừng phạt vô tội người của dân nước họ!
Lý Trường Khánh hai tay để trên bàn, nhìn Lưu Đông Sơn và Mã Dũng Phúc, cười như không cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.