Quyển 5 - Chương 318: Hình phạt tương ứng
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
22/06/2013
-A!
cùng với tiếng kêu, phương nhai đang nằm trên giường ngồi bật dậy.
-phương tổng? Phương tổng, ngài làm sao thế?
Cửa phòng lập tức bị đẩy vào. thư kí phương nhai gương mặt hốt hoảng chạy vào, theo sau cô ấy còn có 2 bảo vệ trẻ tuổi bảnh trai và 1 bác sĩ.
phương Nhai hơi hốt hoảng nhìn xung quanh..đây là một căn phòng với diên tích 30m2,trừ giường ra , còn có sa long, bàn trà, tủ lạnh, một nhà vệ sinh. Bên ngoài phòng bệnh còn có 1 gian phòng và nhân viên có thể nghỉ ngỏi ở đó. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua cánh cửa sổ chiếu vào trong phòng, từ đó có thể thấy thời tiết hôm nay thật đẹp.
-Hơ…..
phương nhai lúc này thở phào 1 cái, vỗ vỗ trước ngực thì ra chỉ là một cơn ác mộng. anh ta lại tiếp tục nằm xuống,mơ mơ màng màng mà khoát tay nói:
-không sao!không sao! Chỉ là ác mộng thôi!
Mặc dù nói như thế,nhưng 2 y tá vá 1 bác sĩ vẫn kiểm tra cho phương Nhai, thật sự là chấn thương trên người không có chuyển biến xấu. lúc này các thư kí của phương Nhai mới đồng loại lui xuống.
Trong nháy mắt hôm nay đã là ngày thứ 5 phương Nhai được đưa ra khỏi bệnh viện tâm thần của huyên Đường Âm. buổi tối hôm đó,phương Nhai đã được xe cấp cứu chở đến bệnh viện nhân dân tốt nhất của huyên Khang An, và được ở trong phòng bệnh tốt nhất-căn phòng mà chỉ có những lãnh đạo cấp thường ủy của tỉnh Khang An mới được ở. Bệnh viện sau khi tiến hành kiểm tra tỉ mỉ cho phương Nhai, thì cử 2 người y tá xinh đẹp và 24/24h đều có người túc trực bên cạnh anh ta.
Chấn thương của phương Nhai, nhẹ thì cũng không phai nhẹ, mà nặng thì cũng không phải nặng. Cuộc sống giam cầm nữa tháng nay mặc dù không có gây ra bất kì vết thương nào trên người của anh ta nhưng cũng đã hình thành nhưng tổn hại không nhỏ. Ngoài việc toàn thân đều là những vết sẹo ra, phương Nhai bây giờ suy nhược hẳn ra, hơn nữa tiêu hóa rối loạn, tinh thần có chút bất loạn, luôn cảm thấy mệt mỏi và gặp ác mộng.
Mấy ngày hôm nay các lãnh đạo của ủy ban nhân dân và thành ủy tỉnh Khang An hầu như là từng người từng người một đều đến thăm phương Nhai, Phương Thắng , Phương Bân và Thì Văn Sinh sau khi biết được tin này mặc kệ đem tối từ Phụng Nguyên chạy tới, ngay cả bố mẹ của phương Nhai không màng đến chuyện mình đang bị bệnh,nhất quyết phải đến thăm phương Nhai.
Nếu như cuối cùng không nhờ Phương Minh Viễn đứng ra nói 1 tiếng, đồng thời bảo đảm với 2 ông bà nội, chú hai sẽ ổn, mấy ngày nữa sẽ đưa về Phụng Nguyên điều trị thì ông bà nôị nhất định sẽ ngồi ô tô mấy trăm cây số mà tới thăm phương Nhai.
Tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Carrefour tỉnh Tần Tây, cũng chính là trợ thủ đắc lực ban đầu của phương Nhai và là người phụ trách chi nhánh ở tỉnh Khang An sau khi hay tin cũng vội vàng chạy tới, còn mang theo rất nhiều quà thăm bệnh.
Có người thì đích thân đến thăm, thậm chí những người ở xa không đến thăm được thì tới tấp gọi điện thoại hỏi thăm.Thư kí của phương Nhai hai ngày nay nhận biết bao nhiêu là cuộc điện thoại! Trả lời đến khan cả cổ họng, mỏi cả miệng.
phương Nhai biết mình vẫn còn nằm trong bệnh viên nhân dân tốt nhất của tỉnh Khang An mà không phải đưa về Phụng Nguyên điều trị,căn bản là có lí do,và lí do đó là gia đình họ Phương và tỉnh ủy tỉnh Tần Tây có liên quan trong việc làm thế nào giải quyết mối tranh chấp giữa các nhân viên.
Ngay trong đêm phương Nhai được cứu, Nhân viên viện kiểm sát tỉnh Tần Tây- dưới sự chỉ đạo của một tổng bí thư đã lập tức tới huyện Đường Âm , chính thức tiếp nhận vụ án này, trải qua 1 ngày 1 đêm thẩm vấn. Theo lời khai của bọn Lư Đông Sinh và những người ở Đường Âm thì vụ việc này cơ bản đã được sáng tỏ.
Cái người mà đem phương Nhai từ Phụng Nguyên về đến Đường Âm là nhân viên công tác tại Phụng Nguyên. Và Đương nhiên còn có sự trợ giúp của 1 vài người ở huyện đường Âm..Mấy năm nay số người ở huyện đường Âm bị oan ngày càng nhiều, phái viên huyện Đường Âm ở Phụng Nguyên không có cách nào ngăn chặn nạn buôn bán hàng lậu bất đắc dĩ , phải nhờ sự hỗ trợ của bọn nhàn rỗi suốt ngày đâm thuê chém mướn của huyện, thủ đoạn ư?Đương nhiên là có rất nhiều, ngoài việc dùng vũ lực uy hiếp ra, thậm chí còn phải vận dụng những loại thuốc tê bị cấm.Phương Nhai chính là bị loại thuốc này làm ngất đi và bị cưỡng ép đem về.
Trái ngược với bầu không khí yên lặng của phòng bệnh, lúc này trong phòng hội nghị của tỉnh ủy tỉnh Phụng Nguyên cứ rầm rầm cả lên.
Lư Đông Sinh, Mã Vân Long những gì họ nói mặc dù chỉ là ngụy biện, nhưng những thứ đó điều không thể thay đổi được sự thật việc Phương Nhai là được cứu thoát từ bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm. Cho nên, việc Lư Đông Sinh, Mã Vân Long bị hạ gục là việc chính xác..Nhưng mà việc xử trí như thế nào những người liên quan tới vụ án này thì những người tham gia cuộc họp ý kiến trái lại không thống nhất.
-Bí thư Dương, Lư Đông Sinh, Mã Vân Long bọn ngườu họ đều đảm nhận chức Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện trong thời gian này của huyện Đường Âm bày mưu tính kế đối với tất cả những nhân viên bị oan mà bất mãn với chính sách của huyện Đường Âm đưa vào bệnh viện tâm thần tiến hành những vụ giam cầm phi pháp. và cơ bản có thể xác định được sự thật này.
Nhân viên điều tra còn xác minh cụ thể số người liên quan tới vụ viêc này. tin tưởng rằng trong thời gian ngắn có thể đưa ra kết luận chính xác!
Bí thư viện kiếm sát tỉnh Vương Hãn trả lời :
- Thưa ông Quân Nghĩa tình trạng của giám đốc phương Nhai như thế nào?
Chủ tịch tỉnh Trịnh Uy quay đầu nói với Dương Quân Nghĩa.
-Rất không tốt,mình đầy thương tích,tinh thần hoảng loạn,cơ thể suy nhược,tiêu hóa rối loạn. có thể xác định trong thời gian tương đối dài, ông ấy khó có thể quay về đảm nhận vị trí của ông ấy. Dương Quân Nghĩa trầm giọng nói:
-Trong thời gian nửa tháng ở bệnh viên tâm thần huyện Đường Âm,đối với anh ta mà nói không khác gì là cơn ác mộng khi ở trong địa ngục.
Phần lớn nhũng người lãnh đạo ngồi phía dưới đều chau mày.
Về việc Huyện Đường Âm giam cầm bất hợp pháp và việc xử lí những người bị oan tại tỉnh. các lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều không đưa ra được ý kiến thống nhất.
Lư Đông Sinh và Mã Vân Long sau khi gây ra sự việc này đã không còn thích hợp đảm nhận chức Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện của huyện Đường Âm, việc nên làm bây giờ là tước đi chúc vụ vủa họ và đợi ngày điều tra rõ ràng. Nếu như hành vi của họ là lạm dụng hình phạt thì phải giao cho bộ Tư pháp xử lí . Đến nỗi ở trong thời gian này mốt số nhân viên có hành động cụ thể mà đảm nhận những sự viêc quan trọng cũng bị truy tố trách nhiệm hình sự. Trong thời gian này, khoảng cách giữa hai bên không có sự khác biệt gì lớn.
Nhưng mà đối với mối liên quan giữa những cán bộ khác của huyện Đường Âm và Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tỉnh Khang An giải quyết như thế , căn cứ theo số đông cách nghĩ của các lãnh đạo, nếu như nói không có gì khác chứng minh rõ sự bất chánh , hoặc là nói bệnh viên tâm thần giam cầm phi pháp , nói như thế thì không thuyết phục lắm. Chỉ là cung cấp cho nội bộ Đảng loại hình thức xử phạt thôi. Và cuối cùng là các cấp lãnh đạo ở huyện Đường Âm không thể tiêu điệt triệt để. Vì sự việc này mà gây chiến với cán bộ lãnh đạo tỉnh Khang An thì cũng không tốt mấy, nhưng mà Dương Quân Nghĩa biểu thị sự phản đối ra mặt.
Trong vụ án này, sự chống đối với Dương Quân Nghĩa đồng nghĩa với việc chống lại Phương gia. Dương Quân Nghĩa là người phát ngôn của Phương gia, ở điểm này cán bộ lãnh đạo đều hiểu rõ.
-Mặc dù đây không phải là lần đầu nói đến, nhưng ở đây tôi vẫn muốn nói việc huyện Đường Âm giam cầm phi pháp công dân, do tính chất của vụ án rất ác liệt, ảnh hưởng rất xấu. Có lẽ những người ngồi đây có người cảm thấy không đúng,trong cả vụ án, tất nhiên không có người tử vong, do đó không ảnh hưởng gì lớn tới xã hội. Nhưng đến cả cảnh sát vũ trang vốn không cần kinh động đến mà cũng phải tham gia phá án, thì có ảnh hưởng gì lớn chứ?
Dương Quân Nghĩa nhìn xung quanh nói.
Hội trường không ai lên tiếng, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ.
-vụ án này đến bây giờ vẫn chưa công khai với giới truyền thông, suy nghĩ của những người ngồi đây tôi hiếu rất rõ. Đây chỉ là một vụ scandal nhằm bôi nhọ Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây và Ủy ban nhân dân tỉnh. Cho nên thay vì tiếp tục gây áp lực chi bằng tốt nhất là người không biết , quỷ không hay, âm thầm xử lý đúng không?
Dương Quân Nghĩa hướng ánh mắt về phía phó bí thư Lưu Viễn Hàng-người mới năm ngoái được Trung ương cử xuông. Thái độ của ông ta là rõ ràng nhất.
-Khụ,anh Quân Nghĩa, theo như anh nói thì tính chất của vụ án này là tương đối nghiêm trọng, mặc dù không ảnh hưởng nghiêm trong tới xã hội, cũng không có gây tổn hại khách quan tới nền kinh tế , nhưng mà nó là 1 vụ scandal-nó đã bôi nhọ hình ảnh của Đảng và Chính phủ. Việc này mà tuyên truyền rộng rãi sẽ chỉ khiến chủ đầu tư sẽ lưỡng lự ,ngập ngừng trong viêc đầu tư của tỉnh ta, cho nên tôi cho rằng tốt nhất vẫn xử lí việc này một các âm thầm.
Lưu Viễn Hàng nói
-Vấn đề ở chỗ, chúng ta muốn giải quyết âm thầm là có thể giải quyết âm thầm được sao? Được,đối với giới truyền thông tỉnh Tần Tây, tôi tin rằng những thành viên trong bộ phận truyền thông biết mình nên viết gì, nhưng mà tôi muốn hỏi thư kí Lưu, giới truyền thông của Bắc Kinh, Thượng Hải, giới truyền thông của các tỉnh khác, Hongkong, Macao, còn có giới truyền thông của Nhật Bản, Mĩ, ai sbảo đảm họ biết dè chừng, sẽ biết mình nên viết như thế nào?
Dương Quân Nghĩa đưa tay gạt một đường dài:
-thay vì sau cùng các tỉnh khác cũng sẽ truyền thông tin này ra, truyền một cách loạn xị bát nháo. Chi bằng chúng ta chủ động đưa tin.
Lưu Viễn Hàng chớp mắt, Dương Quân Nghĩa đây là kế trước mắt của anh đó a:
-Anh Quân Nghĩa nếu như nói không có người có ý định truyền thông tin này ra, Bắc Kinh cũng thế, Thượng Hải cũng thế, giới truyền thông của các tỉnh khác làm sao có thể biết được chứ? Tôi biết, Phương gia lần này cảm thấy bị khuất ức,cho nên yêu cầu nhân viên đảm nhận vụ án phải công khai đầy đủ viêc xử lý vụ án. Nhưng mà họ không nghĩ Tỉnhtần Tây không phải là của chúng ta hoàn toàn,cũng không phải là của họ. Nếu như nhất quyết làm rõ sự việc này ra đối với họ cũng không có lợi gì.
Mặc dù lời nói không mấy thyết phục, nhưng những người ngồi đấy đều hiểu, họ mà Lưu Viễn Hàng nói đén là chỉ Phương gia. Chỉ cần Phương gia không đem sự việc này truyền ra ngoài thì vụ việc này sẽ tự nhiên sẽ được nội bộ tỉnh Tần Tây giải quyết một cách ổn thỏa.
Dương Quân Nghĩa lãnh đạm nói:
-làm thế sẽ không có lợi gì , ít nhất họ không cần lo lắng rằng phải chính mình hoặc những người cùng quê sau này gặp những người làm trong chính phủ - những người mà tùy tiện xử giam giữ người khác sẽ không phải chịu cản trừng phạt như thế.
-thư kí Dương, anh nói như thế có hơi quá đáng không vậy. Cái gì mà không phải chịu cảnh trừng phạt? Những người liên quan tới vụ án, hôm nay không bị cơ quan cảnh sát bắt, ban kỷ luật đang tiến hành điều tra.
Có người ngắt lời nói.
-Điều lệ của Đảng không đại diện cho pháp luật của một quốc gia, hình phạt phải thích đáng.
Dương Quân Nghĩa nhấn mạnh
cùng với tiếng kêu, phương nhai đang nằm trên giường ngồi bật dậy.
-phương tổng? Phương tổng, ngài làm sao thế?
Cửa phòng lập tức bị đẩy vào. thư kí phương nhai gương mặt hốt hoảng chạy vào, theo sau cô ấy còn có 2 bảo vệ trẻ tuổi bảnh trai và 1 bác sĩ.
phương Nhai hơi hốt hoảng nhìn xung quanh..đây là một căn phòng với diên tích 30m2,trừ giường ra , còn có sa long, bàn trà, tủ lạnh, một nhà vệ sinh. Bên ngoài phòng bệnh còn có 1 gian phòng và nhân viên có thể nghỉ ngỏi ở đó. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua cánh cửa sổ chiếu vào trong phòng, từ đó có thể thấy thời tiết hôm nay thật đẹp.
-Hơ…..
phương nhai lúc này thở phào 1 cái, vỗ vỗ trước ngực thì ra chỉ là một cơn ác mộng. anh ta lại tiếp tục nằm xuống,mơ mơ màng màng mà khoát tay nói:
-không sao!không sao! Chỉ là ác mộng thôi!
Mặc dù nói như thế,nhưng 2 y tá vá 1 bác sĩ vẫn kiểm tra cho phương Nhai, thật sự là chấn thương trên người không có chuyển biến xấu. lúc này các thư kí của phương Nhai mới đồng loại lui xuống.
Trong nháy mắt hôm nay đã là ngày thứ 5 phương Nhai được đưa ra khỏi bệnh viện tâm thần của huyên Đường Âm. buổi tối hôm đó,phương Nhai đã được xe cấp cứu chở đến bệnh viện nhân dân tốt nhất của huyên Khang An, và được ở trong phòng bệnh tốt nhất-căn phòng mà chỉ có những lãnh đạo cấp thường ủy của tỉnh Khang An mới được ở. Bệnh viện sau khi tiến hành kiểm tra tỉ mỉ cho phương Nhai, thì cử 2 người y tá xinh đẹp và 24/24h đều có người túc trực bên cạnh anh ta.
Chấn thương của phương Nhai, nhẹ thì cũng không phai nhẹ, mà nặng thì cũng không phải nặng. Cuộc sống giam cầm nữa tháng nay mặc dù không có gây ra bất kì vết thương nào trên người của anh ta nhưng cũng đã hình thành nhưng tổn hại không nhỏ. Ngoài việc toàn thân đều là những vết sẹo ra, phương Nhai bây giờ suy nhược hẳn ra, hơn nữa tiêu hóa rối loạn, tinh thần có chút bất loạn, luôn cảm thấy mệt mỏi và gặp ác mộng.
Mấy ngày hôm nay các lãnh đạo của ủy ban nhân dân và thành ủy tỉnh Khang An hầu như là từng người từng người một đều đến thăm phương Nhai, Phương Thắng , Phương Bân và Thì Văn Sinh sau khi biết được tin này mặc kệ đem tối từ Phụng Nguyên chạy tới, ngay cả bố mẹ của phương Nhai không màng đến chuyện mình đang bị bệnh,nhất quyết phải đến thăm phương Nhai.
Nếu như cuối cùng không nhờ Phương Minh Viễn đứng ra nói 1 tiếng, đồng thời bảo đảm với 2 ông bà nội, chú hai sẽ ổn, mấy ngày nữa sẽ đưa về Phụng Nguyên điều trị thì ông bà nôị nhất định sẽ ngồi ô tô mấy trăm cây số mà tới thăm phương Nhai.
Tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Carrefour tỉnh Tần Tây, cũng chính là trợ thủ đắc lực ban đầu của phương Nhai và là người phụ trách chi nhánh ở tỉnh Khang An sau khi hay tin cũng vội vàng chạy tới, còn mang theo rất nhiều quà thăm bệnh.
Có người thì đích thân đến thăm, thậm chí những người ở xa không đến thăm được thì tới tấp gọi điện thoại hỏi thăm.Thư kí của phương Nhai hai ngày nay nhận biết bao nhiêu là cuộc điện thoại! Trả lời đến khan cả cổ họng, mỏi cả miệng.
phương Nhai biết mình vẫn còn nằm trong bệnh viên nhân dân tốt nhất của tỉnh Khang An mà không phải đưa về Phụng Nguyên điều trị,căn bản là có lí do,và lí do đó là gia đình họ Phương và tỉnh ủy tỉnh Tần Tây có liên quan trong việc làm thế nào giải quyết mối tranh chấp giữa các nhân viên.
Ngay trong đêm phương Nhai được cứu, Nhân viên viện kiểm sát tỉnh Tần Tây- dưới sự chỉ đạo của một tổng bí thư đã lập tức tới huyện Đường Âm , chính thức tiếp nhận vụ án này, trải qua 1 ngày 1 đêm thẩm vấn. Theo lời khai của bọn Lư Đông Sinh và những người ở Đường Âm thì vụ việc này cơ bản đã được sáng tỏ.
Cái người mà đem phương Nhai từ Phụng Nguyên về đến Đường Âm là nhân viên công tác tại Phụng Nguyên. Và Đương nhiên còn có sự trợ giúp của 1 vài người ở huyện đường Âm..Mấy năm nay số người ở huyện đường Âm bị oan ngày càng nhiều, phái viên huyện Đường Âm ở Phụng Nguyên không có cách nào ngăn chặn nạn buôn bán hàng lậu bất đắc dĩ , phải nhờ sự hỗ trợ của bọn nhàn rỗi suốt ngày đâm thuê chém mướn của huyện, thủ đoạn ư?Đương nhiên là có rất nhiều, ngoài việc dùng vũ lực uy hiếp ra, thậm chí còn phải vận dụng những loại thuốc tê bị cấm.Phương Nhai chính là bị loại thuốc này làm ngất đi và bị cưỡng ép đem về.
Trái ngược với bầu không khí yên lặng của phòng bệnh, lúc này trong phòng hội nghị của tỉnh ủy tỉnh Phụng Nguyên cứ rầm rầm cả lên.
Lư Đông Sinh, Mã Vân Long những gì họ nói mặc dù chỉ là ngụy biện, nhưng những thứ đó điều không thể thay đổi được sự thật việc Phương Nhai là được cứu thoát từ bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm. Cho nên, việc Lư Đông Sinh, Mã Vân Long bị hạ gục là việc chính xác..Nhưng mà việc xử trí như thế nào những người liên quan tới vụ án này thì những người tham gia cuộc họp ý kiến trái lại không thống nhất.
-Bí thư Dương, Lư Đông Sinh, Mã Vân Long bọn ngườu họ đều đảm nhận chức Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện trong thời gian này của huyện Đường Âm bày mưu tính kế đối với tất cả những nhân viên bị oan mà bất mãn với chính sách của huyện Đường Âm đưa vào bệnh viện tâm thần tiến hành những vụ giam cầm phi pháp. và cơ bản có thể xác định được sự thật này.
Nhân viên điều tra còn xác minh cụ thể số người liên quan tới vụ viêc này. tin tưởng rằng trong thời gian ngắn có thể đưa ra kết luận chính xác!
Bí thư viện kiếm sát tỉnh Vương Hãn trả lời :
- Thưa ông Quân Nghĩa tình trạng của giám đốc phương Nhai như thế nào?
Chủ tịch tỉnh Trịnh Uy quay đầu nói với Dương Quân Nghĩa.
-Rất không tốt,mình đầy thương tích,tinh thần hoảng loạn,cơ thể suy nhược,tiêu hóa rối loạn. có thể xác định trong thời gian tương đối dài, ông ấy khó có thể quay về đảm nhận vị trí của ông ấy. Dương Quân Nghĩa trầm giọng nói:
-Trong thời gian nửa tháng ở bệnh viên tâm thần huyện Đường Âm,đối với anh ta mà nói không khác gì là cơn ác mộng khi ở trong địa ngục.
Phần lớn nhũng người lãnh đạo ngồi phía dưới đều chau mày.
Về việc Huyện Đường Âm giam cầm bất hợp pháp và việc xử lí những người bị oan tại tỉnh. các lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều không đưa ra được ý kiến thống nhất.
Lư Đông Sinh và Mã Vân Long sau khi gây ra sự việc này đã không còn thích hợp đảm nhận chức Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện của huyện Đường Âm, việc nên làm bây giờ là tước đi chúc vụ vủa họ và đợi ngày điều tra rõ ràng. Nếu như hành vi của họ là lạm dụng hình phạt thì phải giao cho bộ Tư pháp xử lí . Đến nỗi ở trong thời gian này mốt số nhân viên có hành động cụ thể mà đảm nhận những sự viêc quan trọng cũng bị truy tố trách nhiệm hình sự. Trong thời gian này, khoảng cách giữa hai bên không có sự khác biệt gì lớn.
Nhưng mà đối với mối liên quan giữa những cán bộ khác của huyện Đường Âm và Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tỉnh Khang An giải quyết như thế , căn cứ theo số đông cách nghĩ của các lãnh đạo, nếu như nói không có gì khác chứng minh rõ sự bất chánh , hoặc là nói bệnh viên tâm thần giam cầm phi pháp , nói như thế thì không thuyết phục lắm. Chỉ là cung cấp cho nội bộ Đảng loại hình thức xử phạt thôi. Và cuối cùng là các cấp lãnh đạo ở huyện Đường Âm không thể tiêu điệt triệt để. Vì sự việc này mà gây chiến với cán bộ lãnh đạo tỉnh Khang An thì cũng không tốt mấy, nhưng mà Dương Quân Nghĩa biểu thị sự phản đối ra mặt.
Trong vụ án này, sự chống đối với Dương Quân Nghĩa đồng nghĩa với việc chống lại Phương gia. Dương Quân Nghĩa là người phát ngôn của Phương gia, ở điểm này cán bộ lãnh đạo đều hiểu rõ.
-Mặc dù đây không phải là lần đầu nói đến, nhưng ở đây tôi vẫn muốn nói việc huyện Đường Âm giam cầm phi pháp công dân, do tính chất của vụ án rất ác liệt, ảnh hưởng rất xấu. Có lẽ những người ngồi đây có người cảm thấy không đúng,trong cả vụ án, tất nhiên không có người tử vong, do đó không ảnh hưởng gì lớn tới xã hội. Nhưng đến cả cảnh sát vũ trang vốn không cần kinh động đến mà cũng phải tham gia phá án, thì có ảnh hưởng gì lớn chứ?
Dương Quân Nghĩa nhìn xung quanh nói.
Hội trường không ai lên tiếng, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ.
-vụ án này đến bây giờ vẫn chưa công khai với giới truyền thông, suy nghĩ của những người ngồi đây tôi hiếu rất rõ. Đây chỉ là một vụ scandal nhằm bôi nhọ Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây và Ủy ban nhân dân tỉnh. Cho nên thay vì tiếp tục gây áp lực chi bằng tốt nhất là người không biết , quỷ không hay, âm thầm xử lý đúng không?
Dương Quân Nghĩa hướng ánh mắt về phía phó bí thư Lưu Viễn Hàng-người mới năm ngoái được Trung ương cử xuông. Thái độ của ông ta là rõ ràng nhất.
-Khụ,anh Quân Nghĩa, theo như anh nói thì tính chất của vụ án này là tương đối nghiêm trọng, mặc dù không ảnh hưởng nghiêm trong tới xã hội, cũng không có gây tổn hại khách quan tới nền kinh tế , nhưng mà nó là 1 vụ scandal-nó đã bôi nhọ hình ảnh của Đảng và Chính phủ. Việc này mà tuyên truyền rộng rãi sẽ chỉ khiến chủ đầu tư sẽ lưỡng lự ,ngập ngừng trong viêc đầu tư của tỉnh ta, cho nên tôi cho rằng tốt nhất vẫn xử lí việc này một các âm thầm.
Lưu Viễn Hàng nói
-Vấn đề ở chỗ, chúng ta muốn giải quyết âm thầm là có thể giải quyết âm thầm được sao? Được,đối với giới truyền thông tỉnh Tần Tây, tôi tin rằng những thành viên trong bộ phận truyền thông biết mình nên viết gì, nhưng mà tôi muốn hỏi thư kí Lưu, giới truyền thông của Bắc Kinh, Thượng Hải, giới truyền thông của các tỉnh khác, Hongkong, Macao, còn có giới truyền thông của Nhật Bản, Mĩ, ai sbảo đảm họ biết dè chừng, sẽ biết mình nên viết như thế nào?
Dương Quân Nghĩa đưa tay gạt một đường dài:
-thay vì sau cùng các tỉnh khác cũng sẽ truyền thông tin này ra, truyền một cách loạn xị bát nháo. Chi bằng chúng ta chủ động đưa tin.
Lưu Viễn Hàng chớp mắt, Dương Quân Nghĩa đây là kế trước mắt của anh đó a:
-Anh Quân Nghĩa nếu như nói không có người có ý định truyền thông tin này ra, Bắc Kinh cũng thế, Thượng Hải cũng thế, giới truyền thông của các tỉnh khác làm sao có thể biết được chứ? Tôi biết, Phương gia lần này cảm thấy bị khuất ức,cho nên yêu cầu nhân viên đảm nhận vụ án phải công khai đầy đủ viêc xử lý vụ án. Nhưng mà họ không nghĩ Tỉnhtần Tây không phải là của chúng ta hoàn toàn,cũng không phải là của họ. Nếu như nhất quyết làm rõ sự việc này ra đối với họ cũng không có lợi gì.
Mặc dù lời nói không mấy thyết phục, nhưng những người ngồi đấy đều hiểu, họ mà Lưu Viễn Hàng nói đén là chỉ Phương gia. Chỉ cần Phương gia không đem sự việc này truyền ra ngoài thì vụ việc này sẽ tự nhiên sẽ được nội bộ tỉnh Tần Tây giải quyết một cách ổn thỏa.
Dương Quân Nghĩa lãnh đạm nói:
-làm thế sẽ không có lợi gì , ít nhất họ không cần lo lắng rằng phải chính mình hoặc những người cùng quê sau này gặp những người làm trong chính phủ - những người mà tùy tiện xử giam giữ người khác sẽ không phải chịu cản trừng phạt như thế.
-thư kí Dương, anh nói như thế có hơi quá đáng không vậy. Cái gì mà không phải chịu cảnh trừng phạt? Những người liên quan tới vụ án, hôm nay không bị cơ quan cảnh sát bắt, ban kỷ luật đang tiến hành điều tra.
Có người ngắt lời nói.
-Điều lệ của Đảng không đại diện cho pháp luật của một quốc gia, hình phạt phải thích đáng.
Dương Quân Nghĩa nhấn mạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.