Quyển 5 - Chương 288: Huynh đệ tương tàn
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Lục Thiên Hữu, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường không hẹn mà cùng âm thầm mắng trong lòng một tiếng “Quỷ hút máu”!
Joesph rất rõ ràng là đang thuận thế mặc cả.
-Joesph, tôi bỏ tám nghìn bảng Anh!
Lục Thiên Hữu không hề do dự nói.
-Tám nghìn bảng Anh, giá này đã rất cao rồi! nếu nói không phải chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ, tôi nghĩ sẽ có người khác vui vẻ tiếp nhận!
Sắc mặt Joesph lộ ra nụ cười dữ tợn, chậm rãi lắc lắc đầu nói:
-Anh Lục thân mến, đây không phải là vấn đề tiền bạc! Nếu nói anh không tin, có thể truyền tin tức ra ngoài, xem thử ở Endinburgh, sẽ có ai vì tám nghìn bảng Anh mà trở mặt với James Bleyer. Tôi nhớ người Hoa Hạ các anh có câu, tiền cũng là thứ phải có mệnh đến tiêu mới thành!
Ba người Lục Thiên Hữu lúc này giật mình nhìn nhau ngơ ngác, bọn họ thật sự không biết, ông chủ của khách sạn này không ngờ lại là nhân vật có máu mặt như vậy.
Một ông chủ nhà máy rượu Whisky, thì cho là gia tài bạc triệu đi, cũng không đến mức khiến Joesph kênh kiệu như vậy. Hơn nữa nghe khẩu khí của anh ta, lão James Bleyer này, ở Endinburgh cho dù là nhân vật trong xã hộ đen, cũng không muốn trêu chọc.
Joesph đánh ra tín hiệu, mấy người của khách sạn bước nhanh lại, anh ta chọn hai bình rượu, lại muốn hai món ăn, còn cho những đệ tử của anh ta một số đồ nhậu, những thứ này tất nhiên đều tính cho Lục Thiên Hữu. Lúc này, Lục Thiên Hữu cũng không hề để ý, dù sao số tiền nhỏ này, đối với người tiêu tiền như nước như anh ta, cơ bản không đáng gì.
-Trên con đường xã hội đen ở Endinburgh này, không có bí mật gì, rất nhiều người đều biết. Cho nên nói cho các anh cũng không sao. Lão James Bleyer, bản thân ông ta không phải nhân vật trong con đường xã hội đen, nhưng vùng Scotland, bang xã hội đen lớn nhất, thủ lĩnh thứ hai của huynh đệ Scotland, có thâm tình với lão James Bleyer, nội tình cụ thể, người bình thường không thể biết được. Nhưng trong xã hội đen những người có chút đẳng cấp đều biết, lão James Bleyer là người không thể đụng đến được!
Joesph uống hai ngụm Whisky, lúc này nói:
-Đương nhiển rồi, cũng có người không tin điều này, năm 90, thì có một nhóm người XYZ, không biết nội tình, muốn dọa dẫm lão James Bleyer, kết quả chính là trong một đêm, tất cả bọn họ đều mất tích. Lại cũng không thấy xuất hiện nữa, có lẽ là bị đắp bờ làm nguyên vật liệu rồi!
Joesph nói miêu tả sơ lược, ba người Lục Thiên Hữu đều nổi da gà.
Bọn họ học ở Endinburgh cũng đã hai năm rồi, có qua lại với những người có máu mặt, đối với khu Scotland, bang xã hội đen lớn nhất bản địa, huynh đệ Scotland, tất nhiên cũng biết một phần nào. Đây là một bang thuộc gianh giới Scotland, có nhiều thành viên nhất, trang bị rất hoàn mỹ, hơn nữa là bang nhóm có tính tổ chức và tính kỷ luật nhất! Hơn nữa, huynh đệ Scotland tương đối bài xích người Anh, điều này rất có tiếng.
Lục Thiên Hữu bọn họ tất nhiên không biết, kỳ thực nội bộ nước Anh không phải vững chắc, rất nhiều người Anh canh cánh trong lòng việc nước Anh và Scotland xác nhập, cho nên thế kỷ sau, còn đã từng hô lên khẩu hiệu tách Scotland ra khỏi. Chính phủ địa phương Scotland khi đó còn tìm cách…muốn toàn dân Scotland cùng quyết định!
Nếu nói những lời Joesph đã nói là thật, vậy thì sinh sự trong khách sạn của lão James Bleyer quả thực không phải một chủ ý hay!
-Đương nhiên rồi, nếu anh Lục đã nêu giá đến tám nghìn bảng Anh, Joesph tôi khẳng định cũng sẽ làm việc này khiến anh hài lòng. Như vậy đi, anh có hình gì không? Tôi có thể cử người ở đó theo dõi bọn họ. Đợi cơ hội thích hợp, lại xả giận cho anh Lục, anh thấy thế nào?
Joesph cười nói:
-Nếu anh Lục không tin, cũng có thể mời người khác!
Lục Thiên hữu chú ý đến ánh mắt sáng lên khi Joesph cười, trong lòng không khỏi rùng mình, nếu nói tự mình giao việc này cho người khác, sợ rằng phải đắc tội với Joesph này rồi. Tuy nói, Lục Thiên Hữu tự nhận thấy không sợ Joesph, nhưng ở Endinburgh đắc tội với Joesph, y mặc dù không thể làm gì mình, nhưng ngáng chân mình, làm ra số chuyện bôi nhọ mình, vậy còn khổ hơn.
-Được rồi, nếu Joesph nói như vậy, vậy thì chúng ta lập tức tìm cơ hội.
Lục Thiên Hữu rút chi phiếu ra, tiện tay viết một chi phiếu giao cho Joesph
-Đây là ba nghìn bảng Anh, coi như đặt cọc, sau khi xong việc, tôi sẽ trả hết số tiền còn lại! Tôi tin các cậu sẽ làm việc này thật êm đẹp, đúng không?
Joesph mặt mày hớn hở nhận chi phiếu nói:
-Đó là điều đương nhiên, anh nhất định phải tin vào khả năng của Joesph tôi! Tuy nhiên, tôi phải nói trước với anh, nếu thế lực đối phương mạnh, nhiều người giúp đỡ thì..
-Tôi sẽ xem xét tình hình rồi thêm tiền.
Lục Thiên Hữu trong lòng tức đến ngứa răng ngứa lợi, con quỷ hút máu này, thực sự lòng tham không đáy! Tám nghìn bảng Anh, chỉ để làm khó bọn người Phương Minh Viễn thì đã đủ rồi, nếu là trong nước, mua kẻ giết người cũng đủ rồi! anh ta không phải đau lòng vì khoản tiền, mà là điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng không đáng!
Joesph hài lòng gật gật đầu, theo sự kết giao trước giờ giữa anh ta với Lục Thiên Hữu, khoản mua bán này,
Cuối cùng anh ta ít nhất cũng có thể thu được một trăm hai, ba nghìn bảng Anh!
Tuy nhiên ức hiếp mấy người nước ngoài, hay là người Hoa Hạ, điều này đối với Joesph mà nói, quả thực là chuyện nhỏ!
Bởi vì người Hoa Hạ dễ ức hiếp, bọn họ có tiếng ở trong nước chỉ cần không bị bức bách đến đường cùng, thì khẳng định sẽ nén giận, không có một chút tính háo thắng! Hơn nữa thiếu đoàn kết, về điểm này bọn họ ngay cả người da đen cũng không bằng!
Chính là người XYZ, còn có tính háo thắng hơn bọn họ. người Việt Nam đó trêu chọc anh em Scotland, tuy nói cuối cùng vẫn bị kéo đi đi xây dựng đê chắn sóng, nhưng bọn họ cũng đã gây nên thương vong nghiêm trọng cho anh em Scotland. Hơn nữa những người XYZ này cho đến cuối cùng, cũng không có ai xin khoan dung! Cho nên, toàn bộ bang nhóm xã hội đen nước Anh đều biết, nếu không chắc chắn, tuyệt đối không nảy sinh xung đột với người XYZ, mà nếu chắc chắn khai chiến với người XYZ, vậy cũng tuyệt đối không cần chính diện chiến đấu với bọn họ, bởi vì như vậy thực sự là không đáng! Mạng người đương nhiên là quý hơn những người XYZ đó rồi!
Nhưng người Hoa Hạ mặc dù là nước láng giềng với người XYZ, nhưng thiếu nhân tính của người XYZ!
Hơn nữa, ở nước xa xôi khác, bị người nước ngoài uy hiếp, rất nhiều người Hoa Hạ không ngững không đoàn kết, ngược lại người một nhà đấu đá lẫn nhau, điều này so với những người XYZ khi có mâu thuẫn nội bộ lại thống nhất lại , đương nhiên khiến rất nhiều người Anh càng xem thường người Hoa Hạ. Lục Thiên Hữu chắc chắn chính là một người như vậy, Joesph đã nhận được không ít chi phiếu từ trong tay anh ta, có đến chín phần là giúp anh ta đối phó với người da vàng, mà lại có chín phần trong đó lại là đối phó với người Hoa Hạ!
Nhưng, Joesph mặc dù trong lòng xem thường Lục Thiên Hữu, nhưng ai lại mặt lạnh với thần tài chứ? Anh ta còn mong muốn có thêm mấy người Hoa Hạ giống như mấy như Lục Thiên Hữu!
Còn bên Phương Minh Viễn, Joesph cũng không lo lắng, tuy Vương Đông Cường cũng đã nhắc đến những vệ sĩ bên cạnh Phương Minh Viễn, nhưng có vệ sĩ có thể như thế nào được chứ? Joesph sợ những vệ sĩ da trắng có tiền có thế. Bởi vì một khi xảy ra chuyện, chính phủ đối phương sẽ ra mặt gây áp lực cho chính phủ nước Anh. Nếu nói không thể có căn cứ, chính phủ nước Anh cũng tuyệt đối sẽ không che chở cho bọn họ.
Nhưng người Hoa Hạ không đồng nhất, năm đó khi Đông Nam Á bài trừ Hoa Hạ, Mỹ bài trừ Hoa Hạ, Anh bài trừ Hoa Hạ, chính quyền nhà Thanh và chính quyền quốc dân cũng chẳng qua là kháng cự một cách bất lực mà thôi, có khi nào chính phủ Hoa Hạ thực sự đụng đến vũ khí? Sau chiến tranh thế giới 2, chính phủ Hoa Hạ đã là một trong năm nước thường trực của Liên hiệp quốc, ban đầu khi Indonesia bài trừ Hoa Hạ, chính phủ Hoa Hạ chỉ lên tiếng kháng nghị một cách hời hợt mà thôi! Lưu học sinh Hoa Hạ ở nước Anh đã nhận lấy sự đãi ngộ không công bằng từ lâu, cũng không thấy chính phủ Hoa Hạ có hành động gì, càng không thấy đại sứ quán Anh có biện pháp thực hiện có hiệu quả gì.
Cho nên, những vệ sĩ đối như những gì Vương Đông Cường đã nói, Joesph căn bản không để trong lòng!
Nhiều nhất nhiều nhất những người mình cử đi bị đánh thôi, chứ chẳng nhẽ nói bọn họ dám hạ độc thủ làm đả thương người sao? Một trận đau đớn da thịt, thì có thể cầm được tám nghìn bảng Anh, vẫn là rất đáng! Dù sao nước Anh cũng có cách điều trị hoàn hảo.
Phương Minh Viễn bọn họ tất nhiên không biết tất cả những điều này, nhìn thấy bọn người Lục Thiên Hữu có vẻ không vui đi ra ngoài, Dịch Trữ Hinh không khỏi thở dài một hơi, khó chịu trong lòng.
-Hôm nay thật sự là quá cảm ơn mọi người rồi!
Dịch Trữ Hinh nói một cách thành khẩn:
-Nếu không, tôi thật sự không biết phải làm thế nào để thoát khỏi bọn họ.
-Cô một mình đến Scotland phải không?
Trịnh Gia Nghi hỏi:
-Tôi luôn cảm thấy ba người đó sợ rằng sẽ không dễ bỏ qua như vậy, mấy ngày này cô vẫn nên cẩn thận một chút.
Cô ta đã chú ý đến, khi Lục Thiên Hữu bọn họ rời khỏi, ánh mắt đó thật sự không can tâm.
-Vậy
Dịch Trữ Hinh có chút nghi vấn, tuy cô ta có ý lập tức rời khỏi Endinburgh, nhưng lại cảm thấy mình mới đến hôm qua, hôm nay cũng chẳng qua mới ngắm cảnh Endinburgh, thì không thể không rời khỏi, thực sự có chút tiếc nuối, năm 96, người Hoa Hạ ra nước ngoài là một chuyện rất phiền toái.
-Minh Viễn, mọi người cùng đồng bào, ở nước ngoài tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Tôi thấy, chi bằng mấy ngày này để cô Dịch cùng đi với chúng ta đi?
Trịnh Gia Nghi nhìn ra sự khó xử của Dịch Trữ Hinh, chủ động nói. Với Dịch Trữ Hinh, cô ta vẫn rất có thiện cảm.
Phương Minh Viễn không vấn đề gì gật gật đầu, mục đích đến Endinburgh đã đạt được, thời gian tiếp theo cũng không quan tâm nữa, dù sao đã có Lâm Liên và Trịnh Gia Nghi, trong đội lại nhiều người, cũng không có gì to tát.
Dịch Trữ Hinh nhìn Phương Minh Viễn một cái có vẻ kinh ngạc, đến lúc này, cô ta mới xác định, trong nhóm người này, không ngờ chàng thanh niên rất trẻ trung này cầm đầu.
-Anh ta là ai?
Dịch Trữ Hinh quay đầu nhìn hai người người đàn ông trung niên buồn rầu uống rượu ngồi lại chỗ cũ, như chưa có chuyện gì xảy ra, , trong lòng không khỏi hỏi!
Joesph rất rõ ràng là đang thuận thế mặc cả.
-Joesph, tôi bỏ tám nghìn bảng Anh!
Lục Thiên Hữu không hề do dự nói.
-Tám nghìn bảng Anh, giá này đã rất cao rồi! nếu nói không phải chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ, tôi nghĩ sẽ có người khác vui vẻ tiếp nhận!
Sắc mặt Joesph lộ ra nụ cười dữ tợn, chậm rãi lắc lắc đầu nói:
-Anh Lục thân mến, đây không phải là vấn đề tiền bạc! Nếu nói anh không tin, có thể truyền tin tức ra ngoài, xem thử ở Endinburgh, sẽ có ai vì tám nghìn bảng Anh mà trở mặt với James Bleyer. Tôi nhớ người Hoa Hạ các anh có câu, tiền cũng là thứ phải có mệnh đến tiêu mới thành!
Ba người Lục Thiên Hữu lúc này giật mình nhìn nhau ngơ ngác, bọn họ thật sự không biết, ông chủ của khách sạn này không ngờ lại là nhân vật có máu mặt như vậy.
Một ông chủ nhà máy rượu Whisky, thì cho là gia tài bạc triệu đi, cũng không đến mức khiến Joesph kênh kiệu như vậy. Hơn nữa nghe khẩu khí của anh ta, lão James Bleyer này, ở Endinburgh cho dù là nhân vật trong xã hộ đen, cũng không muốn trêu chọc.
Joesph đánh ra tín hiệu, mấy người của khách sạn bước nhanh lại, anh ta chọn hai bình rượu, lại muốn hai món ăn, còn cho những đệ tử của anh ta một số đồ nhậu, những thứ này tất nhiên đều tính cho Lục Thiên Hữu. Lúc này, Lục Thiên Hữu cũng không hề để ý, dù sao số tiền nhỏ này, đối với người tiêu tiền như nước như anh ta, cơ bản không đáng gì.
-Trên con đường xã hội đen ở Endinburgh này, không có bí mật gì, rất nhiều người đều biết. Cho nên nói cho các anh cũng không sao. Lão James Bleyer, bản thân ông ta không phải nhân vật trong con đường xã hội đen, nhưng vùng Scotland, bang xã hội đen lớn nhất, thủ lĩnh thứ hai của huynh đệ Scotland, có thâm tình với lão James Bleyer, nội tình cụ thể, người bình thường không thể biết được. Nhưng trong xã hội đen những người có chút đẳng cấp đều biết, lão James Bleyer là người không thể đụng đến được!
Joesph uống hai ngụm Whisky, lúc này nói:
-Đương nhiển rồi, cũng có người không tin điều này, năm 90, thì có một nhóm người XYZ, không biết nội tình, muốn dọa dẫm lão James Bleyer, kết quả chính là trong một đêm, tất cả bọn họ đều mất tích. Lại cũng không thấy xuất hiện nữa, có lẽ là bị đắp bờ làm nguyên vật liệu rồi!
Joesph nói miêu tả sơ lược, ba người Lục Thiên Hữu đều nổi da gà.
Bọn họ học ở Endinburgh cũng đã hai năm rồi, có qua lại với những người có máu mặt, đối với khu Scotland, bang xã hội đen lớn nhất bản địa, huynh đệ Scotland, tất nhiên cũng biết một phần nào. Đây là một bang thuộc gianh giới Scotland, có nhiều thành viên nhất, trang bị rất hoàn mỹ, hơn nữa là bang nhóm có tính tổ chức và tính kỷ luật nhất! Hơn nữa, huynh đệ Scotland tương đối bài xích người Anh, điều này rất có tiếng.
Lục Thiên Hữu bọn họ tất nhiên không biết, kỳ thực nội bộ nước Anh không phải vững chắc, rất nhiều người Anh canh cánh trong lòng việc nước Anh và Scotland xác nhập, cho nên thế kỷ sau, còn đã từng hô lên khẩu hiệu tách Scotland ra khỏi. Chính phủ địa phương Scotland khi đó còn tìm cách…muốn toàn dân Scotland cùng quyết định!
Nếu nói những lời Joesph đã nói là thật, vậy thì sinh sự trong khách sạn của lão James Bleyer quả thực không phải một chủ ý hay!
-Đương nhiên rồi, nếu anh Lục đã nêu giá đến tám nghìn bảng Anh, Joesph tôi khẳng định cũng sẽ làm việc này khiến anh hài lòng. Như vậy đi, anh có hình gì không? Tôi có thể cử người ở đó theo dõi bọn họ. Đợi cơ hội thích hợp, lại xả giận cho anh Lục, anh thấy thế nào?
Joesph cười nói:
-Nếu anh Lục không tin, cũng có thể mời người khác!
Lục Thiên hữu chú ý đến ánh mắt sáng lên khi Joesph cười, trong lòng không khỏi rùng mình, nếu nói tự mình giao việc này cho người khác, sợ rằng phải đắc tội với Joesph này rồi. Tuy nói, Lục Thiên Hữu tự nhận thấy không sợ Joesph, nhưng ở Endinburgh đắc tội với Joesph, y mặc dù không thể làm gì mình, nhưng ngáng chân mình, làm ra số chuyện bôi nhọ mình, vậy còn khổ hơn.
-Được rồi, nếu Joesph nói như vậy, vậy thì chúng ta lập tức tìm cơ hội.
Lục Thiên Hữu rút chi phiếu ra, tiện tay viết một chi phiếu giao cho Joesph
-Đây là ba nghìn bảng Anh, coi như đặt cọc, sau khi xong việc, tôi sẽ trả hết số tiền còn lại! Tôi tin các cậu sẽ làm việc này thật êm đẹp, đúng không?
Joesph mặt mày hớn hở nhận chi phiếu nói:
-Đó là điều đương nhiên, anh nhất định phải tin vào khả năng của Joesph tôi! Tuy nhiên, tôi phải nói trước với anh, nếu thế lực đối phương mạnh, nhiều người giúp đỡ thì..
-Tôi sẽ xem xét tình hình rồi thêm tiền.
Lục Thiên Hữu trong lòng tức đến ngứa răng ngứa lợi, con quỷ hút máu này, thực sự lòng tham không đáy! Tám nghìn bảng Anh, chỉ để làm khó bọn người Phương Minh Viễn thì đã đủ rồi, nếu là trong nước, mua kẻ giết người cũng đủ rồi! anh ta không phải đau lòng vì khoản tiền, mà là điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng không đáng!
Joesph hài lòng gật gật đầu, theo sự kết giao trước giờ giữa anh ta với Lục Thiên Hữu, khoản mua bán này,
Cuối cùng anh ta ít nhất cũng có thể thu được một trăm hai, ba nghìn bảng Anh!
Tuy nhiên ức hiếp mấy người nước ngoài, hay là người Hoa Hạ, điều này đối với Joesph mà nói, quả thực là chuyện nhỏ!
Bởi vì người Hoa Hạ dễ ức hiếp, bọn họ có tiếng ở trong nước chỉ cần không bị bức bách đến đường cùng, thì khẳng định sẽ nén giận, không có một chút tính háo thắng! Hơn nữa thiếu đoàn kết, về điểm này bọn họ ngay cả người da đen cũng không bằng!
Chính là người XYZ, còn có tính háo thắng hơn bọn họ. người Việt Nam đó trêu chọc anh em Scotland, tuy nói cuối cùng vẫn bị kéo đi đi xây dựng đê chắn sóng, nhưng bọn họ cũng đã gây nên thương vong nghiêm trọng cho anh em Scotland. Hơn nữa những người XYZ này cho đến cuối cùng, cũng không có ai xin khoan dung! Cho nên, toàn bộ bang nhóm xã hội đen nước Anh đều biết, nếu không chắc chắn, tuyệt đối không nảy sinh xung đột với người XYZ, mà nếu chắc chắn khai chiến với người XYZ, vậy cũng tuyệt đối không cần chính diện chiến đấu với bọn họ, bởi vì như vậy thực sự là không đáng! Mạng người đương nhiên là quý hơn những người XYZ đó rồi!
Nhưng người Hoa Hạ mặc dù là nước láng giềng với người XYZ, nhưng thiếu nhân tính của người XYZ!
Hơn nữa, ở nước xa xôi khác, bị người nước ngoài uy hiếp, rất nhiều người Hoa Hạ không ngững không đoàn kết, ngược lại người một nhà đấu đá lẫn nhau, điều này so với những người XYZ khi có mâu thuẫn nội bộ lại thống nhất lại , đương nhiên khiến rất nhiều người Anh càng xem thường người Hoa Hạ. Lục Thiên Hữu chắc chắn chính là một người như vậy, Joesph đã nhận được không ít chi phiếu từ trong tay anh ta, có đến chín phần là giúp anh ta đối phó với người da vàng, mà lại có chín phần trong đó lại là đối phó với người Hoa Hạ!
Nhưng, Joesph mặc dù trong lòng xem thường Lục Thiên Hữu, nhưng ai lại mặt lạnh với thần tài chứ? Anh ta còn mong muốn có thêm mấy người Hoa Hạ giống như mấy như Lục Thiên Hữu!
Còn bên Phương Minh Viễn, Joesph cũng không lo lắng, tuy Vương Đông Cường cũng đã nhắc đến những vệ sĩ bên cạnh Phương Minh Viễn, nhưng có vệ sĩ có thể như thế nào được chứ? Joesph sợ những vệ sĩ da trắng có tiền có thế. Bởi vì một khi xảy ra chuyện, chính phủ đối phương sẽ ra mặt gây áp lực cho chính phủ nước Anh. Nếu nói không thể có căn cứ, chính phủ nước Anh cũng tuyệt đối sẽ không che chở cho bọn họ.
Nhưng người Hoa Hạ không đồng nhất, năm đó khi Đông Nam Á bài trừ Hoa Hạ, Mỹ bài trừ Hoa Hạ, Anh bài trừ Hoa Hạ, chính quyền nhà Thanh và chính quyền quốc dân cũng chẳng qua là kháng cự một cách bất lực mà thôi, có khi nào chính phủ Hoa Hạ thực sự đụng đến vũ khí? Sau chiến tranh thế giới 2, chính phủ Hoa Hạ đã là một trong năm nước thường trực của Liên hiệp quốc, ban đầu khi Indonesia bài trừ Hoa Hạ, chính phủ Hoa Hạ chỉ lên tiếng kháng nghị một cách hời hợt mà thôi! Lưu học sinh Hoa Hạ ở nước Anh đã nhận lấy sự đãi ngộ không công bằng từ lâu, cũng không thấy chính phủ Hoa Hạ có hành động gì, càng không thấy đại sứ quán Anh có biện pháp thực hiện có hiệu quả gì.
Cho nên, những vệ sĩ đối như những gì Vương Đông Cường đã nói, Joesph căn bản không để trong lòng!
Nhiều nhất nhiều nhất những người mình cử đi bị đánh thôi, chứ chẳng nhẽ nói bọn họ dám hạ độc thủ làm đả thương người sao? Một trận đau đớn da thịt, thì có thể cầm được tám nghìn bảng Anh, vẫn là rất đáng! Dù sao nước Anh cũng có cách điều trị hoàn hảo.
Phương Minh Viễn bọn họ tất nhiên không biết tất cả những điều này, nhìn thấy bọn người Lục Thiên Hữu có vẻ không vui đi ra ngoài, Dịch Trữ Hinh không khỏi thở dài một hơi, khó chịu trong lòng.
-Hôm nay thật sự là quá cảm ơn mọi người rồi!
Dịch Trữ Hinh nói một cách thành khẩn:
-Nếu không, tôi thật sự không biết phải làm thế nào để thoát khỏi bọn họ.
-Cô một mình đến Scotland phải không?
Trịnh Gia Nghi hỏi:
-Tôi luôn cảm thấy ba người đó sợ rằng sẽ không dễ bỏ qua như vậy, mấy ngày này cô vẫn nên cẩn thận một chút.
Cô ta đã chú ý đến, khi Lục Thiên Hữu bọn họ rời khỏi, ánh mắt đó thật sự không can tâm.
-Vậy
Dịch Trữ Hinh có chút nghi vấn, tuy cô ta có ý lập tức rời khỏi Endinburgh, nhưng lại cảm thấy mình mới đến hôm qua, hôm nay cũng chẳng qua mới ngắm cảnh Endinburgh, thì không thể không rời khỏi, thực sự có chút tiếc nuối, năm 96, người Hoa Hạ ra nước ngoài là một chuyện rất phiền toái.
-Minh Viễn, mọi người cùng đồng bào, ở nước ngoài tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Tôi thấy, chi bằng mấy ngày này để cô Dịch cùng đi với chúng ta đi?
Trịnh Gia Nghi nhìn ra sự khó xử của Dịch Trữ Hinh, chủ động nói. Với Dịch Trữ Hinh, cô ta vẫn rất có thiện cảm.
Phương Minh Viễn không vấn đề gì gật gật đầu, mục đích đến Endinburgh đã đạt được, thời gian tiếp theo cũng không quan tâm nữa, dù sao đã có Lâm Liên và Trịnh Gia Nghi, trong đội lại nhiều người, cũng không có gì to tát.
Dịch Trữ Hinh nhìn Phương Minh Viễn một cái có vẻ kinh ngạc, đến lúc này, cô ta mới xác định, trong nhóm người này, không ngờ chàng thanh niên rất trẻ trung này cầm đầu.
-Anh ta là ai?
Dịch Trữ Hinh quay đầu nhìn hai người người đàn ông trung niên buồn rầu uống rượu ngồi lại chỗ cũ, như chưa có chuyện gì xảy ra, , trong lòng không khỏi hỏi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.