Quyển 3 - Chương 231: Hy vọng và thăm dò
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
-Thật là một suy nghĩ tuyệt diệu!
Hoàng tử Maktoum lật đi lật lại mô hình khách sạn Burj Al Arab nhìn không dứt, trong miệng thì không ngừng khen. Tuy chỉ là một bức vẽ phác thảo nhưng vốn là một người biết rất rõ về bãi biển của Dubai nên ông ta có thể tưởng tượng được ra nó trong đầu mình.
Có một tòa nhà có vẻ ngoài độc nhất vô nhị như thế này ngự ở bãi biển của Dubai, thì đúng là như cảnh tượng nữ thần tự do ở cảng NewYork của Mỹ, nhận được sự chú ý của tất cả mọi người, bất cứ một người nước ngoài nào đến với Dubai đều không thể không chú ý đến sự tồn tại của nó và nó sẽ từ những người này mà nổi danh khắp thế giới. Hơn nữa những cách thức phục vụ của nó cũng khiến Maktoum rất hài lòng, mua bán những sản phẩm xa xỉ đều mang lại lợi nhuận lớn, và điều này cũng phù hợp với thân phận hoàng tử Dubai của ông ta.
Đặc biệt là trong cái cách nghĩ về khách sạn đó, triệt để bố trí các bể thủy sinh, không ai có thể biết nước quý giá như thế nào hơn người Ả rập!
-Abdullah, kế hoạch này của Phương Minh Viễn chẳng qua chỉ là mở đầu, sao cậu lại cho hắn đi nghỉ ngơi chứ?
Maktoum bất mãn hỏi.
Hoàng tử Abdullah ngầm bĩu môi, rõ ràng là Maktoum biết rồi còn cứ cố hỏi, cứ cho là lúc ấy không có phản ứng gì, đến bây giờ nếu không có gì rõ ràng thì ông ta cũng chẳng xứng làm hoàng tử nữa. Tuy rằng Maktoum không phải là hoàng tử thứ nhất có quyền tiếp quản ngai vàng, nhưng cũng là người có quyền thừa kế, có một chút đầu óc cũng không có thì làm sao mà có thể tiếp quản được vương vị chứ? Nhưng nghĩ là nghĩ vậy chứ bây giờ ông ta cũng không còn như trước đây nữa, đối với người anh họ tương đối có tầm ảnh hưởng ở Dubai này thì một người đang cần nhờ người khác giúp đỡ như ông ta vẫn còn phải có chừng mực một chút.
-Anh họ, người Hoa Hạ có một câu cổ ngữ, không có điều lợi thì một người không bao giờ dậy sớm.
Từ việc đến đây của Phương Minh Viễn, hoàng tử Abdullah cũng đã có ý muốn tìm hiểu về văn hóa của Hoa Hạ nên bây giờ thực hành luôn. Một kế hoạch lớn như thế, có thể giúp anh thực hiện nguyện vọng muốn làm cho đất nước vang danh thiên hạ, lại có thể làm cho kinh tế Dubai phát triển như vũ bão, hai người bọn họ hôm nay mới vừa gặp mặt, thì làm sao hắn có thể đưa toàn bộ kế hoạch ra cho anh chứ? Chưa nói đến cái khác, chỉ nói đến mình chuyện khách sạn với một thiết kế độc nhất vô nhị, lại còn một phương thức phục vụ như thế thì e là hắn cũng phải nghĩ rất lâu mới có thể có được.
Những lời của hoàng tử Abdullah tuy chưa nói xong nhưng Maktoum đã hoàn toàn hiểu được ý của ông ta, mình và Phương Minh Viễn là lần đầu gặp mặt, người ta đã đưa ra một ân tình lớn như vậy cũng đã là rất nể mặt rồi. Nếu như Phương Minh Viễn để lộ ra toàn bộ kế hoạch thì chắc chắn phải có báo đáp thích đáng mới phải lẽ. Đúng như những gì hoàng tử Abdullah nói, hoàng tử Maktoum cũng cho rằng cái khách sạn Burj Al Arab rõ ràng là một suy nghĩ tốn rất nhiều thời gian của Phương Minh Viễn, chỉ có điều là chưa có cơ hội để biến nó thành sự thực. Ông ta cũng tuyệt đối không tin rằng đây là sản phẩm trong một phút ngẫu hứng của Phương Minh Viễn.
Maktoum gật đầu, cách nghĩ của Abdullah rất giống với ông ta.
-Abdullah, lần này đúng là anh phải cảm ơn em, nếu như không phải là em kiên quyết muốn đi cảm ơn hắn, cũng sẽ không có cơ hội mời hắn lên thuyền, tất nhiên cũng sẽ không có những niềm vui bất ngờ tiếp theo đó.
-Đúng là quý nhân! Đây đúng là phúc tinh mà Thánh A La ban cho chúng ta!
Hoàng tử Abdullah kiềm chế niềm vui trong lòng nói. Trong lòng ông ta vui như mở hội, lần này ông ta đến Dubai cùng với Maktoum cũng là vì công việc, nếu như có thể nhận được sự phối hợp của Maktoum vậy thì ông ta đã nắm chắc đến bảy phần thành công.
-Abdullah, cậu và Phương tương đối thân quen, có thể giúp anh dò hỏi thử xem hắn cần gì không?
Hoàng tử Maktoum nói tiếp:
-Chỉ cần là yêu cầu không quá đáng thì sẽ chấp nhận hết. Đối với bạn bè thì anh rất rộng rãi.
Chỉ cần có thể thực hiện được nguyện vọng của mình và lại có tác dụng thúc đẩy kinh tế của Dubai phát triển thì cho Phương Minh Viễn một chút lợi ích về kinh tế cũng không ngại!
Trong lòng Maktoum biết rất rõ, nguồn dầu của Dubai rất có hạn, căn cứ vào dự đoán của các cơ quan liên quan, nếu như trong thời gian tới không thể phát hiện thêm giếng dầu nào trong địa phận Dubai thì vào hai mươi năm đầu của thế kỷ sau nguồn dầu của Dubai sẽ không thể khai thác được, nguồn dầu bất tận ấy sẽ cạn kiệt. Nếu như trước lúc ấy không thể tìm ra được một ngành mới làm tăng GDP trong nước thì Dubai sẽ lâm vào tình trạng khó khăn, thu nhập quốc dân cũng theo đó sụt giảm.
Một kết quả như vậy tất nhiên là điều mà hoàng thất Dubai không thể chấp nhận được. Vì vậy ai có thể tìm ra được một hướng đi mới, tìm ra một con đường phát triển mới cho Dubai thì người đó sẽ là một anh hùng của đất nước! Hoàng tử Maktoum dù không có ý tranh đua vương vị, nhưng là một thành viên trong hoàng thất, cống hiến cho đất nước cũng là trách nhiệm của ông ta! Bây giờ đã nhìn thấy hy vọng từ Phương Minh Viễn nên tất nhiên là ông ta sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cơ hội này.
Khi du thuyền đến cảng Dubai, hoàng tử Abdullah cũng đã nhận được một thông tin xác thực từ đại sứ quán của Kuwait đóng tại Hoa Hạ, Ủy ban Olympic đã chính thức ra quyết định hủy bỏ tư cách tham gia Á vận hội tại Hoa Hạ của đoàn đại biểu Iraq, đã ra quyết định cấm vận chính thức và cũng đã tuyên bố với toàn thế giới. Kết quả này làm cho hoàng tử Abdullah vốn cũng đã liệu trước được tình hình cũng vui đến nỗi cười không khép nổi miệng. Từ lúc ông ta thừa kế chức vụ của thân vương Fahd đến nhận chức đại diện ở ủy ban Olympic thì đã hoàn thành được hai nhiệm vụ lớn! Khi tin tức được truyền về Ả rập, ông ta sẽ là một ngôi sao sáng chói nhất trong vương thất Kuwait!
Đoàn xe đến nghênh tiếp hoàng tử Maktoum làm cho Phương Minh Viễn và Trần Trung xem đến no mắt, hai chiếc xe Rolls-Royce màu đen dưới ánh mặt trời càng làm cho người ta lóa mắt, theo sau là sáu chiếc BMW loại mới nhất.
-Thật là không có cái gì so sánh nổi, đến cả xe của vệ sĩ cũng là Limousine!
Trần Trung khẽ than thở. Xa hoa như vậy ở Hoa Hạ đúng là không dám tưởng tượng, đừng nói đến loại nổi tiếng như Rolls-Royce, mà đến cả loại như BMW khi nhập vào Hoa Hạ cũng là loại xe phổ thông loại cũ, điều này thật sự làm cho một đất nước đâu đâu cũng là Santana như Hoa Hạ phải ngưỡng mộ. Những người Ả rập này đúng là giàu có đến mức làm người ta phát ghen. Phương Minh Viễn mỉm cười gật nhẹ, có thể dùng Mercedes-Benz làm taxi ngoài Đức ra thì cũng chỉ có những nước Ả rập mà nước quý hơn dầu này mới có thể làm được.
Theo lời mời của hoàng tử Maktoum, Phương Minh Viễn và hoàng tử Abdullah cùng ngồi vào chiếc xe Rolls-Royce thứ nhất còn Trần Trung và tùy tùng của Abdullah thì ngồi vào chiếc Rolls-Royce thứ hai, đoàn xe hướng về phía thành phố Dubai.
Phương Minh Viễn dựa người vào cửa xe nhìn khung cảnh bên ngoài, Dubai lúc này vẫn chưa có cái cảnh làm cả thế giới sửng sốt như kiếp trước, không biết rút cuộc nên gọi đây là mốt thời thượng gì, vẫn là cái kiểu kiến trúc quái dị so với những nước Trung Đông khác thì bản chất không có gì khác biệt. Nhưng Phương Minh Viễn biết rằng trong tương lai không xa, cũng chỉ trong vòng mười mấy năm sau thành phố này sẽ trở thành kinh đô xa hoa của thế giới, trở thành thiên đường mà tất cả những người giàu có theo đuổi. Để tạo ra một huyền thoại làm cả thế giới phải giật mình kinh ngạc như vậy, nếu như không vì bị khủng hoảng tài chính làm cho trùng lại thì huyền thoại này chắc chắn sẽ không thể nào tan biến được.
-Phương, cậu nhìn gì thế?
Hoàng tử Abdullah tò mò hỏi.
-Hoàng tử điện hạ, tôi để ý thấy ở đây người phương tây còn nhiều hơn người Jeddah.
Phương Minh Viễn thôi suy nghĩ tiện miệng trả lời.
Hoàng tử Maktoum bật cười nói:
-Phương, Dubai chúng tôi rất khác biệt so với các nước Ả rập khác thường nói người phương tây là dị giáo tín đồ, môi trường ở đây của chúng tôi thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng người Ả rập chúng tôi phải nghiêm khắc thuận theo giáo lý nhưng đối với những người không theo đạo Hồi kia, nếu như không phải là bọn họ phạm tội nghiêm trọng thì có đôi lúc chúng tôi còn mắt nhắm mắt mở mà cho qua nữa.
Đúng vậy, đúng như những lời hoàng tử Maktoum nói, so với các quốc gia Ả rập khác về cách ăn mặc Dubai quả đúng là thiên đường của phụ nữ, tuy rằng phụ nữ bản địa vẫn phải mặc một chiếc váy đen đơn giản trùm kín toàn thân chỉ được để lộ hai con mắt, vẻ đẹp không thể lộ ra ngoài. Nhưng những người không theo đạo Hồi khác thì lại rất thoải mái, thậm chí rất nhiều người Âu Mỹ đến đây du lịch còn mặc cả quần đùi váy ngắn, lộ rốn lộ ngực cũng không có người can thiệp. Cũng chính vì như vậy mà rất nhiều du khách đến từ các nước khác càng muốn chọn Dubai là nơi để tham quan.
Đó là bởi vì tuy đạo Hồi là quốc giáo do đó trong thành phố đâu đâu cũng là nhà thờ Hồi giáo, nhưng các tôn giáo khác cũng rất được tôn trọng.
Phương Minh Viễn cười cười nhưng không nói gì, những lời nói liên quan đến tôn giáo và hai nước trước mặt người Ả rập, Phương Minh Viễn cảm thấy mình nên ít lời thì vẫn hơn, nếu như vì chuyện này mà dẫn đến rắc rối gì vậy thì thật là không đáng.
Hoàng tử Maktoum đã nhận ra hình như Phương Minh Viễn không muốn bàn tiếp về chủ đề này nữa nên đã lái sang chủ đề về cái khách sạn vẫn còn nằm trên giấy kia. Phương Minh Viễn cũng dùng hết khả năng nhớ lại những gì mình biết ở kiếp trước về những cái bên trong khách sạn Burj Al Arab nói với ông ta.
-Mỗi phòng khách sạn đều có một vị quản gia? Phụ trách việc giải thích các tính năng của các vật dụng công nghệ cao có ở trong phòng?
Hoàng tử Abdullah ngạc nhiên hỏi. Trang bị như vậy có phải là quá cao cấp không, một khách sạn như vậy chỉ tính đến phục vụ thôi thì cần phải bao nhiêu người đây?
-Không chỉ có thế, tất cả các trang thiết bị trong phòng đều luôn phải thay đổi cho kịp với trào lưu phát triển của thế giới. Nói trắng ra thì tất cả đồ dùng đều phải là những thứ tốt nhất và cũng là những thứ đắt nhất! Nếu như không biết cái nào là tốt nhất thì phải dùng thứ đắt nhất! Đến cả những ống dẫn có thể thấy được ở trong phòng, thậm chí đến cả giấy ghi chép ở trên bàn đều phải là những thứ hạng nhất, không thể để du khách tìm ra nửa điểm khiếm khuyết. Tất nhiên nếu như là vì du khách có ác cảm với một loại sản phẩm nào đó thì lại là một chuyện khác.
Phương Minh Viễn giải thích:
-Không cần để ý đến chuyện chi phí vì phí phòng khách trả sẽ bù lại vào những thứ ấy!
Hoàng tử Maktoum như có chút hiểu ý gật gật đầu, rõ ràng là Phương Minh Viễn có ý dùng cái mác khách sạn xa hoa và đắt nhất thế giới để thu hút sự chú ý của thế giới.
-Phương, nếu như tôi có ý định biến nó thành hiện thực, cậu có ý định đầu tư không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.