Quyển 3 - Chương 277: Không cần hỏi đầu cua tai nheo
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Vương Lão Hổ cau mặt. Thật ra Võ Uy nói cũng có phần đúng, tối qua gã uống rượu hơi nhiều, chiến đấu trên giường ả tình nhân lâu năm không ngừng, kết quả là ngủ không thẳng giấc, mơ mơ màng màng, sau khi xe chở dầu đến bèn bỏ quá nhiều nước vào trong. Ngày thường tuy gã bỏ thêm nước vào dầu nhưng vẫn còn biết chừng mực, nên khi thấy xe của bọn Trương Hiển Lập chết máy, Vương Lão Hổ đã biết mọi chuyện hỏng bét rồi.
Nhưng vì thấy mấy người Trương Hiển Lập là người lạ nên Vương Lão Hổ không để ý trên hai chiếc xe ấy có thể làm chết người. Ở thị trấn này, gã chỉ cần kêu lên một tiếng, ít nhất cũng có thể kéo đến bốn năm mươi người, còn sợ vài người sao? Nhưng sau khi mấy người Phương Minh Viễn xuất hiện, Vương Lão Hổ mới phát hiện đối phương cũng không ít người. Nhưng ương ngạnh trong thị trấn đã lâu nên gã cũng không sợ hãi, người cũng nhiều, gặp cảnh sát cũng không tốt, mà cảnh sát trong thị trấn cũng không phải tự mình gọi điện thoại là xong.
- Tiên sư mày! Đây là trạm xăng của ông mày, trạm xăng dầu Hoa Hạ.
Vương Lão Hổ chửi mắng ầm ĩ.
Mặt Võ Uy tối sầm, Vương Lão Hổ này thật không biết chừng mực, câu trước ông mày, câu sau cũng ông mày. Vừa rồi y còn e dè Phương Minh Viễn, nên vờ như không nghe thấy, không ngờ giờ còn mắng cả mình. Y nhìn mấy người thuộc hạ của mình, lại nhìn thấy Phương Minh Viễn mặt không đổi sắc, lúc này mới khoát tay chặn lại.
Sáu người đó lập tức nhảy đến, Vương Lão Hổ lập tức biến sắc, vừa lui về phía sau vừa hét lớn:
- Lão Hoàng, họ muốn đánh người, người bên ngoài ức hiếp người.
Gã mau chóng lui xuống, sáu người kia cũng nhanh chóng đuổi theo, sau khi xô ngã vài người trong trạm xăng đã nhanh chóng dồn gã vào một góc. Tuy Vương Lão Hổ được xưng như thế, nhưng công phu thì không cần phải nói, nhanh chóng bị đè ngã xuống đất, bị áp giải đến trước mặt Võ Uy.
- Lão Hoàng, bọn nó cố ý đả thương người, anh muốn chết hay sao mà đứng đó nhìn tôi bị người ta đánh?
Vương Lão Hổ vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng mắng Hoàng Quý.
Hoàng Quý vốn đang định nói giúp gã vài lời, nhưng đã như thế thì anh ta cứ đơn giản như không nghe thấy. Hai cảnh sát trẻ kia thấy Hoàng Quý bất động nên cũng không nhúc nhích.
“Bốp bốp…”
Võ Uy tát Vương Lão Hổ bảy tám cái tát, khiến mặt gã đỏ như đầu heo mới cười lạnh nói:
- Vương Lão Hổ, tôi mặc kệ ông là hổ thật hay hổ giả, nếu ông còn dám phun ra nửa lời thô tục, tôi nhất định cho ông hối hận vì đã làm người. Ông nội ư? Ông muốn làm ông nội của ai? Cho bí thư huyện ủy của các người ra đây, xem y có dám xưng là ông của tôi không!
Nếu không có Phương Minh Viễn bên cạnh, mà y cũng chưa hiểu rõ tính Phương Minh Viễn lắm, thì có thể đánh gãy chân Vương Lão Hổ rồi.
Câu nói của Võ Uy khiến Vương Lão Hổ há hốc mồm. Tuy gã kiêu ngạo, ngông cuồng nhưng cũng không kiêu ngạo ngông cuồn đến nỗi lấy bí thư huyện ủy ra nói. Người trung niên trước mặt này lại nói đến như chuyện ấy là đương nhiên vậy.
- Vị tiên sinh này có thể buông gã ra trước để tôi với gã nói chuyện một chút không?
Hoàng Quý cười nói. Anh ta hiện giờ đã khẳng định, những người này từ Bắc Kinh tới, có bối cảnh như rồng qua sông, không nghe y nói sao, cả bí thư huyện ủy cũng không coi ra gì.
Võ Uy đương nhiên không xem một cán bộ cấp cục ra gì, đừng nói cha y là cán bộ phó giám đốc sở trở thành giám đốc sở, ở Bắc Kinh, cán bộ cấp cục quả thật là quá nhiều, trừ một vài trưởng phòng các ban đặc biệt, không ai quan tâm đến cán bộ cấp cục. Nói hơi khó nghe, người ở Bắc Kinh lâu một chút, biết giao tế một chút, ai mà không quen biết một trưởng phòng. Càng không cần phải nói tới, bên cạnh y, còn có Phương Minh Viễn quen biết cán bộ cấp tỉnh, một bí thư huyện ủy sao có thể dọa được y chứ!
- Hừ!
Võ Uy tung chân đá thêm một phát trên mông Vương Lão Hổ, bỏ tay khỏi người gã. Vương Lão Hổ thất thểu suýt nữa ngã ập xuống.
Hoàng Quý bước đến nâng gã dậy, nhỏ nhẹ nói:
- Vương Lão Hổ, xin khuyên ông một câu, không phải Hoàng Quý tôi không giúp ông, nhưng đừng nói tôi chỉ là một đồn phó một đồn công an nho nhỏ, e là cục trưởng đến đây người ta cũng không cần quan tâm. Nhìn thấy hai chiếc xe kia không? Mỗi một chiếc thôi cũng đủ cho tôi tránh cả đời. Hơn nữa, lúc ông la lối người ta cũng không nhìn bảng số xe sao?
Được anh ta nhắc nhở, lúc này Vương Lão Hổ mới chú ý đến bảng số hai chiếc xe đã được lau sạch, không kìm nổi thốt lên:
- Trời!
Vương Lão Hổ tuy kiêu ngạo ngông cuồng nhưng không ngu ngốc. Từ Bắc Kinh tới, lại cuồng ngạo thế này, chắc chắn đối phương phải có bối cảnh rất mạnh. Gã mơ mơ màng màng thế nào lại không chú ý, còn bán xăng pha nước cho người ta.
- Anh rể, em đã hỏi được!
Trương Hiển Lập cầm điện thoại di động, nhảy từ trong xe ra.
- Haizz…
Phương Minh Viễn ngáp một cái. Việc đã như thế này, không còn phải trì hoãn gì nữa, nói cách khác, chơi hết vui rồi, cho dù là chốc nữa Bí thư huyện ủy có tới cũng phải khách sáo xin lỗi Võ Uy, ai bảo làm cho Võ Uy chú ý chứ. Trừng trị một gã bại hoại như Võ Uy vậy, chủ tịch một huyện như ông ấy chắc không thể lẩn tránh trách nhiệm.
Xe không nổ máy, nhưng Phương Minh Viễn không có hứng thú đi dạo khắp cả thị trấn. Hắn suy nghĩ, hay là mình mang Lâm Liên, Trần Trung và Võ Hưng Quốc đi trước, đến thị trấn kế tiếp thì dừng lại chờ họ.
- Vương Lão Hổ, chúng ta không thể trêu vào người này, khẩn trương xin lỗi người ta, bồi thường tổn thất, có lẽ họ sẽ cho qua. Nói cách khác, việc này ông nhất định phải làm.
Hoàng Quý chân thành nói. Tuy trong lòng hận không thể giam Vương Lão Hổ vào tù ba mươi, năm mươi hay tám mươi năm, tốt nhất cả đời cũng không cho ra. Nhưng người ta không chỉ có người nhà trên thị trấn, trên huyện hay thành phố, mà trong quân khu cũng có, có vào tù thì cũng không bao lâu sẽ được ra, nếu vì vậy mà ghét mình thì mình không thể nào thoát chết.
- Sợ cái gì! Họ Vương tôi ở thành phố cũng có người. Nó muốn đánh là đánh sao?
Vương Lão Hổ gân cổ nói. Trước mặt nhiều người mà bị Võ Uy đánh như vậy, cuối cùng còn đạp một cái, Vương Lão Hổ vì thể diện không thể bỏ qua.
- Tôi hỏi ông, dù người nhà của ông làm đến bí thư thành ủy, ông thử nghĩ xem họ có che chở cho ông việc pha nước vào xăng không? Ông đừng quên, chủ tịch thành phố chính là cán bộ cấp giám đốc sở. Ông có biết là trong nhà người ta có người là cán bộ cấp tỉnh hay không? Ở Bắc Kinh, cán bộ cấp tỉnh có cả khối ấy.
Hoàng Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Dù sao những gì cần nhắc nhở ông tôi đã nói hết. Giờ phải làm sao thì ông tự quyết định đi. Đồn phó nhỏ nhoi như tôi không dám trêu vào người ta. Nhìn trong tay người ta có cái gì như cục gạch, dường như là điện thoại di động, mua ít nhất cũng mấy mươi ngàn.
Võ Uy cầm điện thoại, liếc nhìn Vương Lão Hổ, đưa tay khẽ quay số điện thoại.
- Đợi một chút!
Vương Lão Hổ thốt lên.
- Đợi hả?
Võ Uy cười gằn hai tiếng.
- Muộn rồi.
Võ Uy gọi không bao lâu, còn đang đợi tín hiệu.
- Võ Uy, các anh ở đây xử ý việc này đi, chúng tôi đi đến thị trấn kế tiếp chờ các anh. Chỗ này, ăn cơm trưa cũng không nổi.
Phương Minh Viễn nói với Võ Uy.
- Hai chiếc xe của tôi, tôi để lại cho anh một chiếc, giải quyết xong rồi thì đến đấy.
Võ Uy hơi chần chừ, trong lòng y muốn cùng đi với Phương Minh Viễn, nhưng y quả thật không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Ngay lúc này, từ đầu kia của thị trấn, có hai chiếc xe jeep quân đội chạy đến. Tốc độ xe rất nhanh, làm bắn bùn trên đường lên tung tóe, làm người hai bên đường phải né tránh.
Xe chạy đến bên ngoài trạm xăng, cửa xe vừa mở ra, mười mấy quân nhân có mang súng từ trên xe nhảy xuống, hét lên bao vây toàn bộ trạm xăng.
Vương Lão Hổ vốn sắc mặt như màu đất lập tức hưng phấn lên, hoa tay múa chân hét lớn:
- Anh, sao anh lại đến đây?
Chỉ thấy từ trên xe bước một quan nhân khoảng ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, sầm mặt đi về phía mọi người.
- Vương Võ, em xảy ra chuyện gì vậy?
Nhờ thế mọi người mới biết Vương Lão Hổ tên là Vương Võ. Đáng tiếc gã hữu danh vô thực, võ nghệ chẳng ra gì.
- Anh, là do nó đánh em.
Vương Võ nhìn thấy anh ta, dường như nhìn thấy người đáng tin cậy, chỉ vào Võ Uy hét lớn:
- Nó không chỉ đánh em, mà còn đá em một đá, còn đe dọa em nữa!
Quân nhân kia chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn về mấy người Võ Uy nói:
- Bọn bây không biết cố ý đả thương người, ẩu đả với gia đình quân nhân là phạm pháp sao? Bắt hết bọn nó lại cho tôi, mang về thẩm vấn cho kỹ. Chúng ta bên ngoài tham gia quân ngũ bảo vệ quốc giam người trong nhà phải chịu ức hiếp còn ra thể thống gì nữa!
Lập tức mười người lính giương súng bắt mấy người Phương Minh Viễn. Cho dù là Trần Trung hay bảo vệ của Võ uy đếu nhất định không khoanh tay chịu chết, bèn quay thành một vòng tròn, giữ mấy người Phương Minh Viễn bên trong. Bọn lính đó nhất thời không làm gì được họ.
- Dám chống cự trói lại cho tôi!
Quân nhân kia thấy tình hình như vậy lại càng căm tức, hét lớn:
- Không cho nổ súng, ngay cả quyền cước cũng không dám dùng sao? Bắn, đánh cho tôi, đánh không chết là được.
- Dừng tay!
Trần Trung cao giọng nói:
- Nếu không dừng tay, tôi nổ súng!
Anh nói xong, đưa tay về phía sau rút súng ra, chỉ về phía người trung niên.
- Dừng tay!
Người trung niên vội quát thuộc hạ, nhìn Trần Trung nói:
- Anh là ai? Có giấy phép dùng súng không?
Trần Trung lấy từ trong ngực áo ra giấy phép dùng súng, vẫy cho người trung niên xem, cười lạnh nói:
- Chuyện các anh gây ra hôm nay, tôi sẽ báo cáo chi tiết với cấp trên. Thật là làm mất mặt quân nhân.
Quân nhân trung niên vừa nhìn thoáng qua lập tức thay đổi sắc mặt.
Cục Cảnh vệ bộ Cảnh sát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.