Quyển 5 - Chương 294: Không cần nổ súng
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Cũng không mất nhiều thời gian, những người còn có thể đứng bằng đôi chân của mình cũng chỉ có 6 người Joseph, Lục Thiên Hữu, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường, anh Tăng, anh Lã, còn lại bao gồm cả những người trong kia đều nằm trên đường phố lạnh như băng. Xa xa đã nghe thấy từng tiếng còi, hiển nhiên, đã có người báo cảnh sát.
Joseph miễn cưỡng đứng dựa vào khung cửa, trong lòng đầy sợ hãi. Tuy hai mươi mấy tên thủ hạ này đang nằm trên đường, tuy y không phải là số một nhưng cũng có chút danh tiếng, đến giờ y vẫn không ngờ mình sẽ có mặt ngay trong trận đấu đó, bị đánh cho thê thảm mà không có cơ hội nổ súng.
Trong trận “chiến đấu” vừa rồi, Joseph rất muốn gọi là “chiến đấu”, nhưng bất kể xem thế nào đây vẫn là “một trận chiến không cân sức”, đều có chút hàm ý, Joseph không phải là không định rút súng, nhưng đối phương mạnh như hổ xuống núi, bảy tên ngã ở đường phố, lại không thể phát ra một phát súng.
Tuy rằng bên người Joseph cũng có một khẩu m1911 của Mỹ nhưng lúc này mọi ánh mắt đều tập trung vào y, cơ bản là y không dám đụng tới, vì sợ đưa ra sẽ bị đối phương tấn công mạnh hơn.
Lục Thiên Hữu được anh Tăng và anh Lã đứng phía sau, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường đương nhiên là không có một phần tốt, bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi tới run rẩy, còn có thể đứng ở đây là một kì tích.
-Anh Tăng!
Lục Thiên Hữu run nói. Y tuy là con ông cháu cha, lại không phải là tên ngốc, theo trường hợp mà có hai người như vậy, lúc này, chắc chắn đã trêu chọc tới nhân vật nào đó.
–CậuLục! cảnh sát đến rồi!
Anh tăng đè thấp giọng nói. Theo tình hình thì hiện tại là cơ hội thoát thân duy nhất của bọn chúng. Đối phương dù là vô lễ bướng bỉnh cũng không thể có khả năng đánh đập tàn nhẫn những người của mình trước mặt cảnh sát Scotland. Mặc dù cuối cùng mấy người bên mình vẫn bị mang vào đồn cảnh sát, vẫn là bị cưỡng ép tách ra, nhưng ít nhất Lục Thiên Hữu được bảo vệ.
Trong lòng anh Tăng âm thầm có một quyết định, chỉ cần từ từ hành động, có cơ hội mang Lục Thiên hữu về nước. Chỉ có ở trong địa bàn của mình, Lục Thiên hữu mới được an toàn, mới có thể đủ để đảm bảo tài năng. Đối phương không chỉ có quân đội Hoa Hạ đi theo bảo vệ mà còn có cả bộ đội đặc chủng Mỹ đi theo bảo vệ. Như vậy thế lực của họ có đủ khả năng đối kháng. Lục Thiên Hữu muốn ở lại Anh quốc, mạng nhỏ cũng đều không có.
-Cảnh sát đến rồi?
Lục Thiên Hữu không hiểu tại sao lại nói cảnh sát đến và tình hình hiện tại có liên quan gì. Những người vẫn đang đứng đây chắc chắn sẽ bị đưa vào đồn, sau này chính mình sẽ bị ghi lại tiếng xấu này ở trong ghi chép của trường, thật là phiền toái.
Anh Tăng cũng không có thời gian mà giải thích cho y, bởi vì mọi người đều tập trung nhìn vào anh ta và anh Lã, trong những người này sức chiến đâu không thể so với 2 người họ. Giống như là bọn họ nhìn ra xuất thân của nhau, mọi người cũng nhìn ra xuất thân của bọn họ.
Ba người xuất thân từ bộ đội đặc chủng của Mỹ kia cũng muốn thử, có thể được nhân vật xưng là mạnh nhất Hoa Hạ đấu tại chỗ, đối với họ mà nói, cũng là một điều hấp dẫn.
Tên cầm đầu của bộ đội đặc chủng George nói với Vũ Điền Quang Ly:
-Cô chủHai kẻ thù này giao cho chúng tôi đi!
Vũ Điền Quang Ly còn chưa nói gì, Asohon Kagetsu đã lắc đầu nói :
Không cần đánh, chỉ cần coi chừng bọn chúng là được rồi, bọn họ mà dám làm gì thì hãy động tới.
“bùm !”
“bùm!” Vương Hoa lập và Vương Đông Cường sợ tới mức ngồi luôn xuống mặt đất, giữa hai chân có chút ướt ướt, tiếp theo ẩm ướt nhiều hơn, tiếp theo nữa là một cỗ xui xẻo theo ra từ 2 người họ, trên sàn nhà xuất hiên vũng nước nhỏ.
“ Phi!” ở đây không ít người phì một tiếng khinh miệt, nhìn họ với ánh mắt khinh miệt, như vậy mà đã sợ tới mức đái ra quần, đúng là một đôi rác rưởi.
Theo sau tiếng còi cảnh sát chói tai là 6 xe cảnh sát đỗ trước cửa hàng quần áo. Có đến mười cảnh sát từ trong xe nhảy ra, một bên mang súng, một bên mang vật chắn như nhau, đứng một chỗ lớn tiếng kêu:
- Tất cả nằm úp xuống, hai tay ôm đầu, nếu không chúng tôi nổ súng!
George vẻ mặt bất đắc dĩ nhún vai, hai tay giơ lên cao nói :
-Không cần nổ súng! Ai là người phụ trách các anh? Chúng tôi là người Mỹ, là nhân viên bảo vệ, không phải cướp, có điều chúng tôi đang lúc phòng vệ. trên mặt đất đều là súng của họ.
Hai chữ người Mỹ, ở Anh quốc vẫn có vài phần tác dụng, cảnh sát vẫn để ý thấy George và mấy người đều tay trần, chưa mang vũ khí, lúc này mới giơ tay ngăn lại mặt khác hét lên chỉ vào George :
Đem căn cứ chính xác (thẻ căn cứ) của anh qua đây.
George thong thả để đối phương không hiểu lầm cho hành động đưa thẻ của mình…
Lúc này, lại có một chiếc xe cảnh sát khác đang vội vàng đi tới, xe còn chưa dừng hẳn, cảnh sát Rooney đã nhảy xuống, vội vàng kêu lên:
Mọi người không cần nổ súng, đây là một hiểu lầm, là một hiểu lầm.
Cảnh sát Rooney trong lòng bất an không yên cùng Phương Minh Viễn và Trần Trung trên xe cảnh sát, cảm giác này theo ông ta suốt dường đi, cũng không dám chậm đãi hai người họ.
Rất nhanh, chiếc radio của xe truyền tới cục cảnh sát rằng chiếc xe của họ đã tới cửa hàng quần áo, nơi mà đã xảy ra vụ xô xát vừa rôi, cục cảnh sát yêu cầu nhân viên điều tra xem có bao nhiêu người bị thương.
Trong lòng Rooney rõ ràng biết, có thể khẳng định rằng Joseph đã nhìn thấy mình mang Phương Minh Viễn và Trần Trung đi rồi mới hành động. Tuy nhiên, thông báo đến từ radio có vẻ như bọn Joseph tiến hành không thuận lợi. Rooney không kìm nổi nhìn kỹ Phương Minh Viễn và Trần Trung, họ cũng nghe được thông báo từ radio. Chỉ có điều hai người thần thái vẫn bình thường, như không có chuyện gì.
Trong lòng Rooney càng thêm bồn chồn, lại liên tưởng tới trước đó, cuộc điện thoại không rõ người nhận của Phương Minh Viễn, Rooney trong lòng có chút hối hận, thấy mình thực sự không nên vì mấy trăm bảng mà lăn lộn như vậy. Do vì tưởng rằng là việc này chỉ cần chỉ tay, nhưng xem ra giờ lại là tiếp nhận phiền toái.
Điện rung bên cạnh làm đứt mạch suy nghĩ của Rooney, ông ta vội nhận, trong điện thoại là cục trưởng cục cảnh sát Endinburgh Howard.
-Rooney, có phải anh không muốn làm việc nữa không? Nếu không muốn làm có thể viết đơn xin nghỉ việc, tôi sẽ là người đầu tiên chấp nhận!
Trong điện truyền tới làm đinh tai nhức óc, mang theo giọng giận dữ của người Scotland.
Rooney trong lòng run lên, Howard làm sao vậy? Tuy rằng mình không phải là tâm phúc của ông ta nhưng cũng vẫn làm theo mệnh lệnh của ông ta, tại sao ông ta không biết tốt xấu mắng chửi mình như vậy.
-Tôi hỏi anh, anh có phải là cùng người thanh niên Hoa Hạ đang trên đường Hoàng gia Anh không?
Điện bên kia Howard không biết thái độ của Rooney lại hỏi tiếp. Phương Minh Viễn để ý thấy mặt Rooney lập tức trở nên xanh biếc.
– Dạ đúng! Chúng tôi đang đi kiểm tra trên đường Hoàng Gia Anh…
Rooney một bên đáp trả, một bên nhanh chóng suy nghĩ tại sao Howard lại có thể bít nhanh như vậy, chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, Rooney không kìm nổi thoáng nhìn ra phía sau, có Phương Minh Viễn và Trần Trung.
-Tôi mặc kệ anh kiểm tra cái gì, ông Phương đó là khách hàng lớn của công ty dầu mỏ Anh quốc, là khách quan trọng. Nếu không có gì xác thực, không có lí do thuyết phục. Làm theo ý cậu, có hậu quả gì mình cậu xử lý đi.
Howard giận dữ hét. Không chờ Rooney trả lời đã cắt điện. Rooney mặt ngây ra như phỗng, tuy Howard đã cắt điện nhưng vẫn giữ tư thế nghe điện.
Làm một người Anh, không ai không biết công ty dầu mỏ Anh quốc nổi tiếng lẫy lừng. Đó là công ty đứng đầu đất nước. Nó có ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng tới các quyết định của chính phủ Anh quốc. Không ngờ người thanh niên Hoa Hạ này lại là khách hàng lớn của công ty, lại là khách quý.
Tuy đang là mùa đông nhưng người Rooney đầy mồ hôi.
Ông ta là một cảnh sát nhỏ, ở trụ sở có thể ghê ghớm hơn một số người nhưng trước mặt công ty dầu mỏ Anh quốc, cũng chỉ giống như một con kiến. Chỉ cần công ty dầu mỏ Anh quốc quyết tâm chỉnh ông ta thì coi như tiền đồ của ông ta coi như xong.
Quan trọng là, lần này ông ta làm việc lại là vì việc tư. Chỉ cần có người để tâm điều tra một chút thì sẽ rõ ràng ngay.
Cái gọi là danh bất chính ngôn bất thuận này cũng không phải là của mình Hoa Hạ, nếu nói đây là nhiệm vụ của cục cảnh sát, vậy thì còn dễ nói chuyện, dù sao cũng là nhiệm vụ của anh ta, công ty dầu mỏ Anh quốc dù có không bằng lòng cũng phải suy xét tới phản ứng của giới truyền thông. Nhưng hiện tại anh ta đang thấy khó xử việc khác. Một khi sự việc lộ ra, không cần công ty dầu mỏ Anh quốc ra tay, dư luận sẽ buộc cục cảnh sát sa thải mình, thậm chí còn truy cứu trách nhiệm của mình nữa.
Vừa nghĩ tới sẽ phải vứt bỏ mười mấy năm phấn đấu để ổn định địa vị của mình, mất đi số lương cũng cao, còn các loại biếu xén ngầm, toàn bộ gia đình lâm vào cảnh khó khăn về tài chính, trong lòng Rooney hoảng sợ không chịu nổi.
Lúc này, giọng nói của Howard không chỉ làm cho Rooney luống cuống tay chân, mà đã khiến cho lái xe cạnh ông ta cũng sợ hãi, xe cảnh sát trên đường cái lung lay hai lần rồi ngừng lại ở ven đường.
Xe cảnh sát bất ngờ sảy ra lay động và dừng lại nhưng thực ra Rooney đã bừng tỉnh, lần này ông ta cũng chẳng buồn khiển trách của thuộc hạ, lớn tiếng quát:
Trở về! lập tức lái xe trở về.
Joseph miễn cưỡng đứng dựa vào khung cửa, trong lòng đầy sợ hãi. Tuy hai mươi mấy tên thủ hạ này đang nằm trên đường, tuy y không phải là số một nhưng cũng có chút danh tiếng, đến giờ y vẫn không ngờ mình sẽ có mặt ngay trong trận đấu đó, bị đánh cho thê thảm mà không có cơ hội nổ súng.
Trong trận “chiến đấu” vừa rồi, Joseph rất muốn gọi là “chiến đấu”, nhưng bất kể xem thế nào đây vẫn là “một trận chiến không cân sức”, đều có chút hàm ý, Joseph không phải là không định rút súng, nhưng đối phương mạnh như hổ xuống núi, bảy tên ngã ở đường phố, lại không thể phát ra một phát súng.
Tuy rằng bên người Joseph cũng có một khẩu m1911 của Mỹ nhưng lúc này mọi ánh mắt đều tập trung vào y, cơ bản là y không dám đụng tới, vì sợ đưa ra sẽ bị đối phương tấn công mạnh hơn.
Lục Thiên Hữu được anh Tăng và anh Lã đứng phía sau, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường đương nhiên là không có một phần tốt, bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi tới run rẩy, còn có thể đứng ở đây là một kì tích.
-Anh Tăng!
Lục Thiên Hữu run nói. Y tuy là con ông cháu cha, lại không phải là tên ngốc, theo trường hợp mà có hai người như vậy, lúc này, chắc chắn đã trêu chọc tới nhân vật nào đó.
–CậuLục! cảnh sát đến rồi!
Anh tăng đè thấp giọng nói. Theo tình hình thì hiện tại là cơ hội thoát thân duy nhất của bọn chúng. Đối phương dù là vô lễ bướng bỉnh cũng không thể có khả năng đánh đập tàn nhẫn những người của mình trước mặt cảnh sát Scotland. Mặc dù cuối cùng mấy người bên mình vẫn bị mang vào đồn cảnh sát, vẫn là bị cưỡng ép tách ra, nhưng ít nhất Lục Thiên Hữu được bảo vệ.
Trong lòng anh Tăng âm thầm có một quyết định, chỉ cần từ từ hành động, có cơ hội mang Lục Thiên hữu về nước. Chỉ có ở trong địa bàn của mình, Lục Thiên hữu mới được an toàn, mới có thể đủ để đảm bảo tài năng. Đối phương không chỉ có quân đội Hoa Hạ đi theo bảo vệ mà còn có cả bộ đội đặc chủng Mỹ đi theo bảo vệ. Như vậy thế lực của họ có đủ khả năng đối kháng. Lục Thiên Hữu muốn ở lại Anh quốc, mạng nhỏ cũng đều không có.
-Cảnh sát đến rồi?
Lục Thiên Hữu không hiểu tại sao lại nói cảnh sát đến và tình hình hiện tại có liên quan gì. Những người vẫn đang đứng đây chắc chắn sẽ bị đưa vào đồn, sau này chính mình sẽ bị ghi lại tiếng xấu này ở trong ghi chép của trường, thật là phiền toái.
Anh Tăng cũng không có thời gian mà giải thích cho y, bởi vì mọi người đều tập trung nhìn vào anh ta và anh Lã, trong những người này sức chiến đâu không thể so với 2 người họ. Giống như là bọn họ nhìn ra xuất thân của nhau, mọi người cũng nhìn ra xuất thân của bọn họ.
Ba người xuất thân từ bộ đội đặc chủng của Mỹ kia cũng muốn thử, có thể được nhân vật xưng là mạnh nhất Hoa Hạ đấu tại chỗ, đối với họ mà nói, cũng là một điều hấp dẫn.
Tên cầm đầu của bộ đội đặc chủng George nói với Vũ Điền Quang Ly:
-Cô chủHai kẻ thù này giao cho chúng tôi đi!
Vũ Điền Quang Ly còn chưa nói gì, Asohon Kagetsu đã lắc đầu nói :
Không cần đánh, chỉ cần coi chừng bọn chúng là được rồi, bọn họ mà dám làm gì thì hãy động tới.
“bùm !”
“bùm!” Vương Hoa lập và Vương Đông Cường sợ tới mức ngồi luôn xuống mặt đất, giữa hai chân có chút ướt ướt, tiếp theo ẩm ướt nhiều hơn, tiếp theo nữa là một cỗ xui xẻo theo ra từ 2 người họ, trên sàn nhà xuất hiên vũng nước nhỏ.
“ Phi!” ở đây không ít người phì một tiếng khinh miệt, nhìn họ với ánh mắt khinh miệt, như vậy mà đã sợ tới mức đái ra quần, đúng là một đôi rác rưởi.
Theo sau tiếng còi cảnh sát chói tai là 6 xe cảnh sát đỗ trước cửa hàng quần áo. Có đến mười cảnh sát từ trong xe nhảy ra, một bên mang súng, một bên mang vật chắn như nhau, đứng một chỗ lớn tiếng kêu:
- Tất cả nằm úp xuống, hai tay ôm đầu, nếu không chúng tôi nổ súng!
George vẻ mặt bất đắc dĩ nhún vai, hai tay giơ lên cao nói :
-Không cần nổ súng! Ai là người phụ trách các anh? Chúng tôi là người Mỹ, là nhân viên bảo vệ, không phải cướp, có điều chúng tôi đang lúc phòng vệ. trên mặt đất đều là súng của họ.
Hai chữ người Mỹ, ở Anh quốc vẫn có vài phần tác dụng, cảnh sát vẫn để ý thấy George và mấy người đều tay trần, chưa mang vũ khí, lúc này mới giơ tay ngăn lại mặt khác hét lên chỉ vào George :
Đem căn cứ chính xác (thẻ căn cứ) của anh qua đây.
George thong thả để đối phương không hiểu lầm cho hành động đưa thẻ của mình…
Lúc này, lại có một chiếc xe cảnh sát khác đang vội vàng đi tới, xe còn chưa dừng hẳn, cảnh sát Rooney đã nhảy xuống, vội vàng kêu lên:
Mọi người không cần nổ súng, đây là một hiểu lầm, là một hiểu lầm.
Cảnh sát Rooney trong lòng bất an không yên cùng Phương Minh Viễn và Trần Trung trên xe cảnh sát, cảm giác này theo ông ta suốt dường đi, cũng không dám chậm đãi hai người họ.
Rất nhanh, chiếc radio của xe truyền tới cục cảnh sát rằng chiếc xe của họ đã tới cửa hàng quần áo, nơi mà đã xảy ra vụ xô xát vừa rôi, cục cảnh sát yêu cầu nhân viên điều tra xem có bao nhiêu người bị thương.
Trong lòng Rooney rõ ràng biết, có thể khẳng định rằng Joseph đã nhìn thấy mình mang Phương Minh Viễn và Trần Trung đi rồi mới hành động. Tuy nhiên, thông báo đến từ radio có vẻ như bọn Joseph tiến hành không thuận lợi. Rooney không kìm nổi nhìn kỹ Phương Minh Viễn và Trần Trung, họ cũng nghe được thông báo từ radio. Chỉ có điều hai người thần thái vẫn bình thường, như không có chuyện gì.
Trong lòng Rooney càng thêm bồn chồn, lại liên tưởng tới trước đó, cuộc điện thoại không rõ người nhận của Phương Minh Viễn, Rooney trong lòng có chút hối hận, thấy mình thực sự không nên vì mấy trăm bảng mà lăn lộn như vậy. Do vì tưởng rằng là việc này chỉ cần chỉ tay, nhưng xem ra giờ lại là tiếp nhận phiền toái.
Điện rung bên cạnh làm đứt mạch suy nghĩ của Rooney, ông ta vội nhận, trong điện thoại là cục trưởng cục cảnh sát Endinburgh Howard.
-Rooney, có phải anh không muốn làm việc nữa không? Nếu không muốn làm có thể viết đơn xin nghỉ việc, tôi sẽ là người đầu tiên chấp nhận!
Trong điện truyền tới làm đinh tai nhức óc, mang theo giọng giận dữ của người Scotland.
Rooney trong lòng run lên, Howard làm sao vậy? Tuy rằng mình không phải là tâm phúc của ông ta nhưng cũng vẫn làm theo mệnh lệnh của ông ta, tại sao ông ta không biết tốt xấu mắng chửi mình như vậy.
-Tôi hỏi anh, anh có phải là cùng người thanh niên Hoa Hạ đang trên đường Hoàng gia Anh không?
Điện bên kia Howard không biết thái độ của Rooney lại hỏi tiếp. Phương Minh Viễn để ý thấy mặt Rooney lập tức trở nên xanh biếc.
– Dạ đúng! Chúng tôi đang đi kiểm tra trên đường Hoàng Gia Anh…
Rooney một bên đáp trả, một bên nhanh chóng suy nghĩ tại sao Howard lại có thể bít nhanh như vậy, chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, Rooney không kìm nổi thoáng nhìn ra phía sau, có Phương Minh Viễn và Trần Trung.
-Tôi mặc kệ anh kiểm tra cái gì, ông Phương đó là khách hàng lớn của công ty dầu mỏ Anh quốc, là khách quan trọng. Nếu không có gì xác thực, không có lí do thuyết phục. Làm theo ý cậu, có hậu quả gì mình cậu xử lý đi.
Howard giận dữ hét. Không chờ Rooney trả lời đã cắt điện. Rooney mặt ngây ra như phỗng, tuy Howard đã cắt điện nhưng vẫn giữ tư thế nghe điện.
Làm một người Anh, không ai không biết công ty dầu mỏ Anh quốc nổi tiếng lẫy lừng. Đó là công ty đứng đầu đất nước. Nó có ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng tới các quyết định của chính phủ Anh quốc. Không ngờ người thanh niên Hoa Hạ này lại là khách hàng lớn của công ty, lại là khách quý.
Tuy đang là mùa đông nhưng người Rooney đầy mồ hôi.
Ông ta là một cảnh sát nhỏ, ở trụ sở có thể ghê ghớm hơn một số người nhưng trước mặt công ty dầu mỏ Anh quốc, cũng chỉ giống như một con kiến. Chỉ cần công ty dầu mỏ Anh quốc quyết tâm chỉnh ông ta thì coi như tiền đồ của ông ta coi như xong.
Quan trọng là, lần này ông ta làm việc lại là vì việc tư. Chỉ cần có người để tâm điều tra một chút thì sẽ rõ ràng ngay.
Cái gọi là danh bất chính ngôn bất thuận này cũng không phải là của mình Hoa Hạ, nếu nói đây là nhiệm vụ của cục cảnh sát, vậy thì còn dễ nói chuyện, dù sao cũng là nhiệm vụ của anh ta, công ty dầu mỏ Anh quốc dù có không bằng lòng cũng phải suy xét tới phản ứng của giới truyền thông. Nhưng hiện tại anh ta đang thấy khó xử việc khác. Một khi sự việc lộ ra, không cần công ty dầu mỏ Anh quốc ra tay, dư luận sẽ buộc cục cảnh sát sa thải mình, thậm chí còn truy cứu trách nhiệm của mình nữa.
Vừa nghĩ tới sẽ phải vứt bỏ mười mấy năm phấn đấu để ổn định địa vị của mình, mất đi số lương cũng cao, còn các loại biếu xén ngầm, toàn bộ gia đình lâm vào cảnh khó khăn về tài chính, trong lòng Rooney hoảng sợ không chịu nổi.
Lúc này, giọng nói của Howard không chỉ làm cho Rooney luống cuống tay chân, mà đã khiến cho lái xe cạnh ông ta cũng sợ hãi, xe cảnh sát trên đường cái lung lay hai lần rồi ngừng lại ở ven đường.
Xe cảnh sát bất ngờ sảy ra lay động và dừng lại nhưng thực ra Rooney đã bừng tỉnh, lần này ông ta cũng chẳng buồn khiển trách của thuộc hạ, lớn tiếng quát:
Trở về! lập tức lái xe trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.