Quyển 5 - Chương 153: Không hy vọng làm to chuyện
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Tên Tiền Hâm này kỳ thật cũng không giống như Triệu Nhã suy nghĩ, không phải là loại đàn ông có tâm lý biến thái lấy nội y của phụ nữa làm những chuyện kỳ quái giống như Asō từng nhắc tới, chẳng qua là khi nhìn Triệu Nhã và Phùng Thiện thanh xuân xinh đẹp như vậy, lại nhìn đến quần áo trong phòng này, nhất thời nổi hứng, lúc này mới thuận tay cầm lấy một chiếc nội y thoạt nhìn rất có hứng thú. Tuy rằng không đến mức nói lấy nó đi làm cái gì, nhưng ngày sau cầm ở trong tay, cũng là cái kỷ niệm. Nhưng y lại thật không ngờ, bởi vì ba người bọn họ mới vừa rồi thỉnh thoảng lại nhìn lén Triệu Nhã, đã khiến Triệu Nhã đối với bọn họ nổi lên cảnh giác, kết quả động tác bí mật nhỏ của y vẫn là bị Triệu Nhã phát hiện !
La Trung Hoa đem ánh mắt chuyển hướng về phía Triệu Nhã, trầm giọng nói:
- Cô gái này vì sao mắng hắn ta là lưu manh? cô cũng là người trưởng thành rồi, phải hiểu được, phải chịu trách nhiệm về lời nói và việc làm của chính mình!
- Mắng hắn ta lưu manh còn nhẹ đó!
Một bên Phùng Thiện đột nhiên nói
- Ai bảo hắn ta vụng trộm lấy nội y chúng tôi!
Phùng Thiện vừa nói ra những lời này, lập tức ở trong phòng nổi lên một mảnh kinh ngạc, ba người Mai Đình Đình, Mạnh Diễm Diễm, Ngô Kính Hồng nhìn mấy người trong ánh mắt lập tức liền có vài phần khinh miệt! Sắc mặt La Trung Hoa lập tức từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh biến thành đen! Ngay cả hai gã cảnh sát còn lại, cũng không tự chủ được lui hai bước, giữ khoảng cách với Tiền Hâm.
- Tiền Hâm!
La Trung Hoa trong lòng căm tức không cần phải nói . Phải biết rằng nơi này là đại học Thân Hoa, tuy rằng không phải một hệ thống với cảnh sát, mọi người không ai xen vào việc của ai, luận bàn về quyền lực, cảnh sát còn cao hơn mấy phân. Nhưng các giáo viên tại trường học này cũng không phải quả hồng nhũn muốn nắn bóp thế nào thì nắn! Trong bọn họ có rất nhiều người, đều là cố vấn bộ môn trọng yếu chính phủ, hiệu trưởng đại học Thân Hoa cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng! Nếu ngày sau đại học Thân Hoa hướng cục cảnh sát phản ánh thủ hạ của mình khi đang làm nhiệm vụ lại lấy trộm nội y của phụ nữ, thì khuôn mặt già nua của mình biết chui vào đâu!
Dương Vĩnh Xương trong lòng cũng rất giận dữ, vốn vì sự kiện này đã lo lắng tập đoàn Carrefour sẽ bởi vậy mà có điều bất mãn với y, lúc này phải đứng về phía Triệu Nhã.
- Sở trưởng La, thuộc hạ của ông cũng là người trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm về lời nói và việc làm của chính mình!
La Trung Hoa ánh mắt ngưng lại, trên mặt không khỏi có chút cảm giác nóng bỏng , Dương Vĩnh Xương đã dùng lời nói mà chính mình mới vừa mới nói để đánh mặt mình a!
- Đồn trưởng La, bọn họ là nói bậy! Tôi chỉ là.. ...
Tiền Hâm lời nói còn chưa có nói xong, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, cái nắm cửa chạm vào sau thắt lưng La Trung Hoa một chút, tiếp đó có hai người một trước một sau đi đến.
- Mời các ngươi đi ra ngoài, nơi này đang kiểm tra hiện trường, không cho phép ai đi ra đi vào!
La Trung Hoa đầu cũng không thèm quay lại nhìn, đang nổi nóng lại bị cái nắm cửa đập vào thắt lưng, giọng điệu tự nhiên sẽ không sẽ dễ nghe.
- Minh Viễn!
- Anh Viễn, sao anh lại tới đây?
Triệu Nhã và Phùng Thiện kích động kêu lên. Một tả một hữu lao thẳng tới, ôm cánh tay Phương Minh Viễn, vui sướng bộc lộ trong lời nói!
- Anh lo lắng cho các em, đến xem sao!
Phương Minh Viễn cười cười nói
- Các em ở đây đã có chuyện gì? Ở ngoài hành lang anh đều nghe thấy được, lại xảy ra chuyện gì?
- Cậu Phương xin chào!
Nhìn đến Phương Minh Viễn và Trần Trung xuất hiện, Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình trong lòng chính là lo lắng một chút, cảnh tượng hai tháng trước đến bây giờ bọn họ còn khó quên.
- Chủ nhiệm Dương, chủ nhiệm Mai lúc này đây lại phiền đến hai vị rồi!
Phương Minh Viễn giơ tay bắt tay hai người, lại hướng Mạnh Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng gật gật đầu, xem như chào hỏi qua.
- Minh Viễn, cậu xem, một căn phòng bình thường bị người ta đảo lộn thành bộ dạng này!
Triệu Nhã thở phì phì chỉ vào căn phòng lung tung lộn xộn nói
- Điện thoại di động mà cậu tặng cũng đã bị trộm mất!
Phương Minh Viễn vỗ vỗ tay cô cười nói:
- Thôi bỏ qua đi, sự tình đã như vậy , đừng tức giận, là hai chiếc di động, qua vài ngày anh sẽ bảo bọn họ đưa lại đây.
La Trung Hoa lúc này trong lòng cũng có chút không yên, có thể lên làm Phó đồn trưởng đồn cảnh sát tại đại học Thân Hoa đương nhiên là có chút bản lĩnh, có thị lực. Thượng Hải này tuy rằng không thể so với thủ đô quan nhiều, nhưng nơi này người phú quý cũng là không ít. Người thanh niên này vừa tiến đến, cái nhìn đầu tiên, đã khiến ông ta trong lòng có chút hối hận vì chính mình vừa rồi đã nói câu đó. Nhìn khí chất thì người thanh niên này không phải là người bình thường , nhìn lại Trần Trung phía sau hắn, cùng với phản ứng của bọn Dương Vĩnh Xương, La Trung Hoa trong lòng liền càng thêm bất an .
- Tôi là La Bình Hoa, xin hỏi…?
La Trung Hoa tiến lên hỏi.
- Tôi họ Phương, là người nhà hai cô này! Nghe nói ký túc xá các cô mất trộm nên đến xem.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
- Không biết cảnh sát La hiện tại đã tìm ra được manh mối gì chưa?
- Trước mắt vẫn không có, người gây án hiển nhiên là một tay già đời! Không để lại cho chúng ta một manh mối gì có thể sử dụng!
La Trung Hoa cười làm lành nói.
Trả lời này cũng không khiến Phương Minh Viễn cảm thấy bất ngờ, loại sự việc này ở kiếp trước hắn biết rất nhiều ! Đôi khi, chỉ trông cậy vào cảnh sát là không nên. Ngay cả bị đâm hơn mười đao, toàn là đao trí mạng, kết luận khó có thể tượng tượng nhất là tự tử mà họ đều dám công bố, bạn còn có thể trông cậy vào bọn họ cái gì? Tuy nhiên không trông cậy vào cũng không có nghĩa là có thể để cho bọn họ mặc kệ rút lui .
- Cảnh sát La, tôi đề nghị anh tốt nhất đem chuyện này đ báo lên cục….. thành phố, vụ án này liên quan tới số tiền thật lớn, đã không phải vụ án bình thường!
Phương Minh Viễn nói.
- A?
La Trung Hoa nháy mắt mấy cái, có chút khó hiểu. Đối với vụ án hai mươi nghìn nhân dân tệ, hiện giờ ở thành phố Thượng Hải cũng có thể coi là vụ án có số tiền thật lớn sao?
- Hai bộ di động kia không phải di động bình thường, là loại phiên bản di động số lượng có hạn của tổng bộ tập đoàn Nokia mà tôi mang về từ Phần Lan, thị trường quốc nội căn bản không có. Nếu nói nhất định phải định giá cả thì một chiếc là tám ngàn đô la Mỹ.
Phương Minh Viễn này kỳ thật vẫn là nói ít đi, số lượng loại di động này tổng cộng sản xuất mười bộ. Hơn nữa mỗi một bộ đều có điểm khác nhau, có thể nói không có hai bộ di động nào là hoàn toàn giống nhau. Sau đó kiểu dáng loại di động này đã được tập đoàn Nokia niêm phong cất vào kho , trừ phi được Phương Minh Viễn gật đầu, nếu không sẽ không được sản xuất tiếp.
Nếu không phải mối quan hệ sâu sắc giữa Phương Minh Viễn và Tập đoàn Nokia, chiêc di động nhu thế này nếu tính đúng giá thì một bộ lên đến mấy chục nghìn đô la Mỹ, Tập đoàn Nokia cũng sẽ không tiếp nhận.
Chỉ có điều Phương Minh Viễn suy xét đến, nếu nói thật, chỉ sợ sẽ dọa đến không ít người, cho nên mới báo cái giá tám ngàn đô la Mỹ.
Tuy nhiên mặc dù là như vậy, cũng đã khiến những người khác ở đây hoảng sợ. Phải biết rằng, chiếu theo tỉ giá hối đoái đô la Mỹ ở Hoa Hạ, phía chính phủ là một đổi tám phẩy năm, giá chợ đen là một đổi mười đến mười hai, nói cách khác, một chiếc điện thoại di động này, giá cả thấp nhất cũng lên tới gần bảy mươi nghìn nhân dân tệ, nếu dựa theo giá cả chợ đen thì khoảng gần một trăm nghìn! Đó vẫn chưa tính thuế nộp cho hải quan nữa, nếu tính thêm thuế hải quan, thì loại điện thoại này được xem như xa xỉ phẩm, bình thường thuế suất từ 50% trở lên, một chiếc điện thoại di động khoảng mười lăm mười sáu vạn tệ.
Hơn nữa đây là di động với số lượng hạn chế, nghĩa là số lượng rất ít, giá trị lại khó có thể tính ra!
Ở đây mọi người không hổ là người sinh sống trong trung tâm kinh tế Thượng Hải , gần như là trong nháy mắt đã đem giá trị hai bộ di động này tính toán chính xác. Nếu tính như vậy thì giá trị hai bộ di động phải lên đến ba trăm ngàn nhân dân tệ, đó có thể là vụ án liên quan tới số tiền thật lớn !
-Thật thật thực... ... Thật sự quý như vậy ư?
La Trung Hoa vẻ mặt khó có thể tin.
- Quý cục đến lúc đó có thể hướng tổng bộ Tập đoàn Nokia tại Phần Lan phát hàm chứng thực.
Phương Minh Viễn vẻ mặt không sao cả đáp.
La Trung Hoa trong lòng lập tức nổi lên một trận hàn khí , bình thường dùng di động đều giá trị hơn mười vạn tệ, hai nữ sinh viên này rốt cuộc lai lịch như thế nào? Người thanh niên này lai lịch như thế nào?
Không chỉ La Trung Hoa trong lòng run rẩy, những người khác ở đây ai cũng cảm thấy lạnh người. Dương Vĩnh Xương bọn họ dù sao trải qua sự kiện trước còn đỡ một chút, bọ Tiền Hâm ba tên tuổi trẻ này trong lòng áp lực đã không còn nhỏ nữa .
Thời điểm năm chín lăm, bọn quan viên quốc nội này , còn không có đầy đủ ý thức được quyền lực trong tay chính mình có thể vì mang đến nhiều của cải, cho nên ở rất nhiều thời điểm, cán bộ chạy đuổi theo thương nhân, đợi sau năm 2000 , khi đó thương nhân lại chạy đuổi theo bọn quan viên, bởi vì bọn quan viên phát hiện, quyền lực trong tay mình có thể kìm kẹp những thương nhân , thật sự là rất dễ điều khiển.
Tiền Hâm trong lòng lúc này đã hối hận tới nhà bà ngoại rồi, chính mình như thế nào lại nhiều chuyện như vậy, không có việc gì thì cầm nội y của người ta làm cái gì! Không phải chính mình tìm đến tai họa sao?
Cánh tay giấu trong túi quần chợt dao động, Triệu Nhã đã chỉ vào hắn âm thanh trách mắng:
- Minh Viễn, hắn trộm nội y của tôi!
Phương Minh Viễn và Trần Trung ánh mắt lập tức chuyển tới trên người Tiền Hâm, Tiền Hâm lập tức liền trở nên cứng ngắc, cầm trong tay nội y chất tơ mà như cầm một chiếc bàn ủi , khiến hắn ta lấy ra cũng không được , bỏ vào cũng không xong! Trên trán đã nhỏ giọt mồ hôi!
- Tôi tôi không phải trộm nội y của cô, đây là định mang về kiểm tra dấu vân tay !
Tiền Hâm cãi chày cãi cối nói.
- Kiểm tra dấu vân tay? Ngươi tưởng chúng tôi đều là đồ ngốc sao? Ngươi không mang găng tay vào sao? Ngươi dùng túi bóng gói lại sao? Ngươi như vậy đặt ở trong tay, nhét ở trong quần, nếu trên đó có vân tay, tất cả đều là dấu vân tay của ngươi!
Triệu Nhã hầm hầm nói.
La Trung Hoa thật sự là không kìm nổi , một tiếng quát lên:
- Tiền Hâm, đưa tay lấy ra ngay!
Một đầu đổ mồ hôi Tiền Hâm chần chừ một lát, cuối cùng là dưới ánh mắt bén nhọn của mọi người, đưa tay theo chiếc nội y ra, một chiếc nội y chất tơ tằm màu đen rõ ràng bày ra trước mắt!
- Tiền Hâm, ngươi bị tạm thời cách chức, sau khi xin lỗi vị sinh viên này, lập tức về sở viết kiểm điểm đi!
La Trung Hoa giận dữ hét.
- Cảnh sát La!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
- Mời ngài nói!
La Trung Hoa lập tức thay đổi vẻ mặt tươi cười nói, khiến Phương Minh Viễn không thể không hoài nghi ông ta học qua tuyệt chiêu biến sắc mặt kia.
- Sự tình hôm nay, bao gồm những lời nói vừa rồi, tôi không hy vọng truyền ra bên ngoài! Ngài Tôn Chiếu Luân Tập đoàn Carrefour cũng không hy vọng!
La Trung Hoa đem ánh mắt chuyển hướng về phía Triệu Nhã, trầm giọng nói:
- Cô gái này vì sao mắng hắn ta là lưu manh? cô cũng là người trưởng thành rồi, phải hiểu được, phải chịu trách nhiệm về lời nói và việc làm của chính mình!
- Mắng hắn ta lưu manh còn nhẹ đó!
Một bên Phùng Thiện đột nhiên nói
- Ai bảo hắn ta vụng trộm lấy nội y chúng tôi!
Phùng Thiện vừa nói ra những lời này, lập tức ở trong phòng nổi lên một mảnh kinh ngạc, ba người Mai Đình Đình, Mạnh Diễm Diễm, Ngô Kính Hồng nhìn mấy người trong ánh mắt lập tức liền có vài phần khinh miệt! Sắc mặt La Trung Hoa lập tức từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh biến thành đen! Ngay cả hai gã cảnh sát còn lại, cũng không tự chủ được lui hai bước, giữ khoảng cách với Tiền Hâm.
- Tiền Hâm!
La Trung Hoa trong lòng căm tức không cần phải nói . Phải biết rằng nơi này là đại học Thân Hoa, tuy rằng không phải một hệ thống với cảnh sát, mọi người không ai xen vào việc của ai, luận bàn về quyền lực, cảnh sát còn cao hơn mấy phân. Nhưng các giáo viên tại trường học này cũng không phải quả hồng nhũn muốn nắn bóp thế nào thì nắn! Trong bọn họ có rất nhiều người, đều là cố vấn bộ môn trọng yếu chính phủ, hiệu trưởng đại học Thân Hoa cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng! Nếu ngày sau đại học Thân Hoa hướng cục cảnh sát phản ánh thủ hạ của mình khi đang làm nhiệm vụ lại lấy trộm nội y của phụ nữ, thì khuôn mặt già nua của mình biết chui vào đâu!
Dương Vĩnh Xương trong lòng cũng rất giận dữ, vốn vì sự kiện này đã lo lắng tập đoàn Carrefour sẽ bởi vậy mà có điều bất mãn với y, lúc này phải đứng về phía Triệu Nhã.
- Sở trưởng La, thuộc hạ của ông cũng là người trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm về lời nói và việc làm của chính mình!
La Trung Hoa ánh mắt ngưng lại, trên mặt không khỏi có chút cảm giác nóng bỏng , Dương Vĩnh Xương đã dùng lời nói mà chính mình mới vừa mới nói để đánh mặt mình a!
- Đồn trưởng La, bọn họ là nói bậy! Tôi chỉ là.. ...
Tiền Hâm lời nói còn chưa có nói xong, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, cái nắm cửa chạm vào sau thắt lưng La Trung Hoa một chút, tiếp đó có hai người một trước một sau đi đến.
- Mời các ngươi đi ra ngoài, nơi này đang kiểm tra hiện trường, không cho phép ai đi ra đi vào!
La Trung Hoa đầu cũng không thèm quay lại nhìn, đang nổi nóng lại bị cái nắm cửa đập vào thắt lưng, giọng điệu tự nhiên sẽ không sẽ dễ nghe.
- Minh Viễn!
- Anh Viễn, sao anh lại tới đây?
Triệu Nhã và Phùng Thiện kích động kêu lên. Một tả một hữu lao thẳng tới, ôm cánh tay Phương Minh Viễn, vui sướng bộc lộ trong lời nói!
- Anh lo lắng cho các em, đến xem sao!
Phương Minh Viễn cười cười nói
- Các em ở đây đã có chuyện gì? Ở ngoài hành lang anh đều nghe thấy được, lại xảy ra chuyện gì?
- Cậu Phương xin chào!
Nhìn đến Phương Minh Viễn và Trần Trung xuất hiện, Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình trong lòng chính là lo lắng một chút, cảnh tượng hai tháng trước đến bây giờ bọn họ còn khó quên.
- Chủ nhiệm Dương, chủ nhiệm Mai lúc này đây lại phiền đến hai vị rồi!
Phương Minh Viễn giơ tay bắt tay hai người, lại hướng Mạnh Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng gật gật đầu, xem như chào hỏi qua.
- Minh Viễn, cậu xem, một căn phòng bình thường bị người ta đảo lộn thành bộ dạng này!
Triệu Nhã thở phì phì chỉ vào căn phòng lung tung lộn xộn nói
- Điện thoại di động mà cậu tặng cũng đã bị trộm mất!
Phương Minh Viễn vỗ vỗ tay cô cười nói:
- Thôi bỏ qua đi, sự tình đã như vậy , đừng tức giận, là hai chiếc di động, qua vài ngày anh sẽ bảo bọn họ đưa lại đây.
La Trung Hoa lúc này trong lòng cũng có chút không yên, có thể lên làm Phó đồn trưởng đồn cảnh sát tại đại học Thân Hoa đương nhiên là có chút bản lĩnh, có thị lực. Thượng Hải này tuy rằng không thể so với thủ đô quan nhiều, nhưng nơi này người phú quý cũng là không ít. Người thanh niên này vừa tiến đến, cái nhìn đầu tiên, đã khiến ông ta trong lòng có chút hối hận vì chính mình vừa rồi đã nói câu đó. Nhìn khí chất thì người thanh niên này không phải là người bình thường , nhìn lại Trần Trung phía sau hắn, cùng với phản ứng của bọn Dương Vĩnh Xương, La Trung Hoa trong lòng liền càng thêm bất an .
- Tôi là La Bình Hoa, xin hỏi…?
La Trung Hoa tiến lên hỏi.
- Tôi họ Phương, là người nhà hai cô này! Nghe nói ký túc xá các cô mất trộm nên đến xem.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
- Không biết cảnh sát La hiện tại đã tìm ra được manh mối gì chưa?
- Trước mắt vẫn không có, người gây án hiển nhiên là một tay già đời! Không để lại cho chúng ta một manh mối gì có thể sử dụng!
La Trung Hoa cười làm lành nói.
Trả lời này cũng không khiến Phương Minh Viễn cảm thấy bất ngờ, loại sự việc này ở kiếp trước hắn biết rất nhiều ! Đôi khi, chỉ trông cậy vào cảnh sát là không nên. Ngay cả bị đâm hơn mười đao, toàn là đao trí mạng, kết luận khó có thể tượng tượng nhất là tự tử mà họ đều dám công bố, bạn còn có thể trông cậy vào bọn họ cái gì? Tuy nhiên không trông cậy vào cũng không có nghĩa là có thể để cho bọn họ mặc kệ rút lui .
- Cảnh sát La, tôi đề nghị anh tốt nhất đem chuyện này đ báo lên cục….. thành phố, vụ án này liên quan tới số tiền thật lớn, đã không phải vụ án bình thường!
Phương Minh Viễn nói.
- A?
La Trung Hoa nháy mắt mấy cái, có chút khó hiểu. Đối với vụ án hai mươi nghìn nhân dân tệ, hiện giờ ở thành phố Thượng Hải cũng có thể coi là vụ án có số tiền thật lớn sao?
- Hai bộ di động kia không phải di động bình thường, là loại phiên bản di động số lượng có hạn của tổng bộ tập đoàn Nokia mà tôi mang về từ Phần Lan, thị trường quốc nội căn bản không có. Nếu nói nhất định phải định giá cả thì một chiếc là tám ngàn đô la Mỹ.
Phương Minh Viễn này kỳ thật vẫn là nói ít đi, số lượng loại di động này tổng cộng sản xuất mười bộ. Hơn nữa mỗi một bộ đều có điểm khác nhau, có thể nói không có hai bộ di động nào là hoàn toàn giống nhau. Sau đó kiểu dáng loại di động này đã được tập đoàn Nokia niêm phong cất vào kho , trừ phi được Phương Minh Viễn gật đầu, nếu không sẽ không được sản xuất tiếp.
Nếu không phải mối quan hệ sâu sắc giữa Phương Minh Viễn và Tập đoàn Nokia, chiêc di động nhu thế này nếu tính đúng giá thì một bộ lên đến mấy chục nghìn đô la Mỹ, Tập đoàn Nokia cũng sẽ không tiếp nhận.
Chỉ có điều Phương Minh Viễn suy xét đến, nếu nói thật, chỉ sợ sẽ dọa đến không ít người, cho nên mới báo cái giá tám ngàn đô la Mỹ.
Tuy nhiên mặc dù là như vậy, cũng đã khiến những người khác ở đây hoảng sợ. Phải biết rằng, chiếu theo tỉ giá hối đoái đô la Mỹ ở Hoa Hạ, phía chính phủ là một đổi tám phẩy năm, giá chợ đen là một đổi mười đến mười hai, nói cách khác, một chiếc điện thoại di động này, giá cả thấp nhất cũng lên tới gần bảy mươi nghìn nhân dân tệ, nếu dựa theo giá cả chợ đen thì khoảng gần một trăm nghìn! Đó vẫn chưa tính thuế nộp cho hải quan nữa, nếu tính thêm thuế hải quan, thì loại điện thoại này được xem như xa xỉ phẩm, bình thường thuế suất từ 50% trở lên, một chiếc điện thoại di động khoảng mười lăm mười sáu vạn tệ.
Hơn nữa đây là di động với số lượng hạn chế, nghĩa là số lượng rất ít, giá trị lại khó có thể tính ra!
Ở đây mọi người không hổ là người sinh sống trong trung tâm kinh tế Thượng Hải , gần như là trong nháy mắt đã đem giá trị hai bộ di động này tính toán chính xác. Nếu tính như vậy thì giá trị hai bộ di động phải lên đến ba trăm ngàn nhân dân tệ, đó có thể là vụ án liên quan tới số tiền thật lớn !
-Thật thật thực... ... Thật sự quý như vậy ư?
La Trung Hoa vẻ mặt khó có thể tin.
- Quý cục đến lúc đó có thể hướng tổng bộ Tập đoàn Nokia tại Phần Lan phát hàm chứng thực.
Phương Minh Viễn vẻ mặt không sao cả đáp.
La Trung Hoa trong lòng lập tức nổi lên một trận hàn khí , bình thường dùng di động đều giá trị hơn mười vạn tệ, hai nữ sinh viên này rốt cuộc lai lịch như thế nào? Người thanh niên này lai lịch như thế nào?
Không chỉ La Trung Hoa trong lòng run rẩy, những người khác ở đây ai cũng cảm thấy lạnh người. Dương Vĩnh Xương bọn họ dù sao trải qua sự kiện trước còn đỡ một chút, bọ Tiền Hâm ba tên tuổi trẻ này trong lòng áp lực đã không còn nhỏ nữa .
Thời điểm năm chín lăm, bọn quan viên quốc nội này , còn không có đầy đủ ý thức được quyền lực trong tay chính mình có thể vì mang đến nhiều của cải, cho nên ở rất nhiều thời điểm, cán bộ chạy đuổi theo thương nhân, đợi sau năm 2000 , khi đó thương nhân lại chạy đuổi theo bọn quan viên, bởi vì bọn quan viên phát hiện, quyền lực trong tay mình có thể kìm kẹp những thương nhân , thật sự là rất dễ điều khiển.
Tiền Hâm trong lòng lúc này đã hối hận tới nhà bà ngoại rồi, chính mình như thế nào lại nhiều chuyện như vậy, không có việc gì thì cầm nội y của người ta làm cái gì! Không phải chính mình tìm đến tai họa sao?
Cánh tay giấu trong túi quần chợt dao động, Triệu Nhã đã chỉ vào hắn âm thanh trách mắng:
- Minh Viễn, hắn trộm nội y của tôi!
Phương Minh Viễn và Trần Trung ánh mắt lập tức chuyển tới trên người Tiền Hâm, Tiền Hâm lập tức liền trở nên cứng ngắc, cầm trong tay nội y chất tơ mà như cầm một chiếc bàn ủi , khiến hắn ta lấy ra cũng không được , bỏ vào cũng không xong! Trên trán đã nhỏ giọt mồ hôi!
- Tôi tôi không phải trộm nội y của cô, đây là định mang về kiểm tra dấu vân tay !
Tiền Hâm cãi chày cãi cối nói.
- Kiểm tra dấu vân tay? Ngươi tưởng chúng tôi đều là đồ ngốc sao? Ngươi không mang găng tay vào sao? Ngươi dùng túi bóng gói lại sao? Ngươi như vậy đặt ở trong tay, nhét ở trong quần, nếu trên đó có vân tay, tất cả đều là dấu vân tay của ngươi!
Triệu Nhã hầm hầm nói.
La Trung Hoa thật sự là không kìm nổi , một tiếng quát lên:
- Tiền Hâm, đưa tay lấy ra ngay!
Một đầu đổ mồ hôi Tiền Hâm chần chừ một lát, cuối cùng là dưới ánh mắt bén nhọn của mọi người, đưa tay theo chiếc nội y ra, một chiếc nội y chất tơ tằm màu đen rõ ràng bày ra trước mắt!
- Tiền Hâm, ngươi bị tạm thời cách chức, sau khi xin lỗi vị sinh viên này, lập tức về sở viết kiểm điểm đi!
La Trung Hoa giận dữ hét.
- Cảnh sát La!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
- Mời ngài nói!
La Trung Hoa lập tức thay đổi vẻ mặt tươi cười nói, khiến Phương Minh Viễn không thể không hoài nghi ông ta học qua tuyệt chiêu biến sắc mặt kia.
- Sự tình hôm nay, bao gồm những lời nói vừa rồi, tôi không hy vọng truyền ra bên ngoài! Ngài Tôn Chiếu Luân Tập đoàn Carrefour cũng không hy vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.