Quyển 5 - Chương 586: Không người lãnh đạo
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
30/09/2013
Viên cảnh sát nói chuyện cùng Vương Quốc Hưng khoát tay chặn những người khác lại nói:
-Đưa tất cả bọn họ mang về cục!
Sato giật mình kinh hãi, vốn bọn họ thấy Vương Quốc Hưng, còn tưởng rằng sự tình có bước chuyển ngoặt, thật không ngờ, đám cảnh sát này, không ngờ chẳng giữ cho họ một chút thể diện nào, còn đưa tất cả về cục cảnh sát!
Đường đường chính chính là cán bộ cấp cao công ty sản vật Mitsui Nhật Bản, nếu như bị sở cảnh sát Trung Quốc mang đi trước mặt mọi người, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, thì đúng là mất hết cả danh dự! Mặc dù ở Nhật Bản, đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng đây là ở Trung Quốc! Quan trọng hơn là, theo kế hoạch dự định, ngày mai mười giờ sáng, Sato sẽ đại diện cho công ty sản vật Mitsui và công ty khai thác mỏ Hoa Tân ký hợp đồng thu mua đất hiếm. Vì phải đến Cục Cảnh Sát, mà làm chậm trễ chính sự, thì có hối hận cũng đã muộn!
-Anh cảnh sát, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại!
Sato cao giọng nói:
-Đây là hiểu lầm! Hiểu lầm!
-Đúng vậy, đây là một hiểu lầm!
Vương Quốc Hưng cũng vội vàng nói:
-Anh cảnh sát, ngài Sato là khách của Lưu Chủ tịch quận, mấy ngày qua, đang bàn bạc việc đầu tư vào quận ta, nếu anh cứ như vậy mà mang bọn họ đi, chỉ sợ ảnh hưởng đến thu hút đầu tư năm nay của quận! Tôi cũng không có cách nào giải thích cho chủ tịch Lưu quận đâu!
Đến lúc này, hắn cũng chỉ có thể đem Lưu Trì ra!
- Chủ tịch quận Lưu?
Viên cảnh quan lông mi giương lên, chỉ vào bọn người Sato nói:
-Anh chắc chắn bọn họ đều là khách của Chủ tịch quận Lưu? Khách của Lưu Chủ tịch quận mà lại ngang nhiên mua dâm trong nhà khách sao? Như thế có còn coi pháp luật nước ta ra gì? Chúng ta ai cũng phải tuân thủ pháp luật, chẳng lẽ bọn họ lại không? Ai cho bọn họ đặc quyền như vậy? Người Nhật Bản sao? Người Nhật Bản tới Trung Quốc cũng phải tôn thủ luật pháp của chúng ta? Chúng ta tới Nhật Bản còn phải tôn thủ luật pháp của bọn hắn!
Những lời này thật sự là rất bén nhọn, tới nỗi Vương Quốc Hưng không thể nói được gì thêm nữa! Kể cả cho hắn ba lá gan, hắn cũng không dám nói người Nhật Bản ở Trung Quốc không phải chịu sự trói buộc của pháp luật Trung Quốc! Chẳng khác gì bọn quan liêu tham nhũng, trên đài thì ra vẻ đạo mạo xướng lên bài ca chống tham nhũng!
Kể cả có Lưu Trì ở đây, cũng tuyệt đối không dám công khai làm trái lại!
Lúc này, từ cửa tân quán có hai người bước nhanh tới, một người là Ngụy Bá Đạt, còn người kia là một thiếu phụ trẻ, là nữ thư ký riêng của Sato Sano Akiko!
-Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi là ai? Cơ quan nào?
Ngụy Bá Đạt nổi giận đùng đùng đứng trước mặt viên cảnh sát.
Viên cảnh quan nhìn nhìn Ngụy Bá Đạt, trầm giọng nói:
-Ngươi là ai, cản lại công vụ là hành vi trái với pháp luật!
Ngụy Bá Đạt trong lòng nhảy dựng lên. Hắn đã từng là thư ký của Lưu Trì, hiện giờ lại là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hải Trang, cảnh sát Bình Xuyên hắn có thể không biết người ta, nhưng người ta nếu không biết hắn, thì quả là có chút quái dị!
-Tôi là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hải Trang Ngụy Bá Đạt!
Ngụy Bá Đạt nói.
-Thư ký Ngụy!
Viên cảnh sát kia gật gật đầu, vươn tay nói:
-Giấy chứng nhận!
Ngụy Bá Đạt trong lòng có chút chột dạ, người cảnh sát này rốt cuộc là của cơ quan nào? Nhìn tuổi cũng không nhỏ, không thể là đám loai choai mới vào nghề! Ở Bình Xuyên chẳng lẽ còn có người nào dám giả mạo hắn Ngụy Bá Đạt sao?
Ngụy Bá Đạt sờ sờ trên người, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng —— hắn và Sano Akiko đang điên loan đảo phượng trên giường thì nhận được điện thoại của Vương Tuyết Kiều, vội vàng chạy tới, không ngờ còn không mang theo giấy chứng nhận. Kỳ thật ngày bình thường, hắn cũng sẽ chẳng mang đi làm gì, ở từng mẫu đất mẫu ruộng Bình Xuyên này, còn ai không biết hắn Ngụy Bá Đạt!
-Anh cảnh sát, tôi có thể làm chứng, anh ấy đúng là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hải Trang Ngụy Bá Đạt!
Vương Quốc Hưng nhìn ra là Ngụy Bá Đạt dường như đã quên mang giấy chứng nhận rồi, vội vàng ở một bên nói.
-Ngươi có thể chứng minh? Xin hỏi giám đốc Vương vẫn là cán bộ cấp sở?
Viên cảnh sát lạnh lùng thốt:
-Nếu như các người không thể chứng minh thân phận của mình, xin tránh ra, đừng quấy nhiễu chúng ta chấp hành công vụ!
Vương Quốc Hưng bị hắn nói cho xấu hổ, đành phải lui xuống.
Ngụy Bá Đạt lập tức nổi trận lôi đình, từ khi Lưu Trì lên làm Chủ tịch quận, địa vị của hắn ở quận đương nhiên là nước lên thì thuyền lên, đừng nói là cảnh sát, ngay cả cục trưởng Cục Cảnh Sát Chu Đại Quân ở đây, cũng phải nể hắn vài phần! CHưa bao giờ có chuyện như thế này! Hơn nữa, hắn hiện tại nếu ngoan ngoãn tránh ra, ngày sau sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác? Hơn nữa, bọn người Sato nếu như bị dẫn tới cục cảnh sát, hắn biết ăn nói thế nào với Lưu Trì? Bọn người Sato có thể bởi giận dữ mà rút lại những gì đã hứa hẹn? Nếu nói vậy, lửa giận của Lưu Trì ai sẽ gánh vác?
Nhà khách này là do tình nhân của hắn Vương Tuyết Kiều nhận thầu, hắn lại chạy tới hiện trường, thế nào cũng không tránh khỏi liên quan!
-Nếu ta không tránh ra thì sao?
Ngụy Bá Đạt đứng chặn trước mặt viên cảnh sát, chỉ vào mặt hắn nói:
-Ngươi có biết hay không, những người Nhật Bản này đều là khách của Lưu Chủ tịch quận, liên quan đến công tác thu hút đầu tư của quận chúng ta, nếu như bởi vì các ngươi mà việc này bị lỡ dở, trách nhiệm này ngươi gánh được không?
-Đừng nói là khách của Lưu Chủ tịch quận, kể cả là khách của Chủ tịch thành phố, vi phạm quốc pháp, chúng ta cũng sẽ theo nếp phá án! Pháp luật quốc gia cho tới bây giờ cũng không có quy định, đầu tư tiền là có thể tha tội! Ngươi còn muốn gây trở ngại chúng ta chấp hành công vụ, thì cũng mau theo về cục!
Viên cảnh sát lạnh lùng thốt.
-Ngươi! Ta không nói chuyện với ngươi, ta sẽ tìm lãnh đạo của các ngươi là Chu Đại Quân!
Ngụy Bá Đạt tức tối rút điện thoại di động của mình ra nói.
-Ai muốn tìm ta à?
Lúc này, từ cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm hùng hậu, tiếp theo có vài người đi tới, cầm đầu đúng là Chu Đại Quân, làm Ngụy Bá Đạt được phen hoảng sợ!
Ngụy Bá Đạt lập tức tiếp đón, nổi giận đùng đùng nói:
-Cục trưởng Chu! Xem xem người của ông thật là tốt! Một đám quả thực đều là trong mắt không còn lãnh đạo! Còn ra cái thể thống gì nữa! Khách của Lưu Trì Chủ tịch quận, bạn bè Nhật Bản, bọn họ không ngờ cũng muốn mang về cục? Tôi nói cho ông biết, các ông động vào rắc rối, chính các ông...
Chu Đại Quân căn bản vốn không để ý đến hắn, giơ tay đẩy mạnh Ngụy Bá Đạt sang một bên, còn mình bước nhanh tới, vươn tay nắm lấy tay viên cảnh sát kia nói:
-Tiêu cục trưởng, ngài đã tới ư!
-Ông...
Ngụy Bá Đạt chỉ cảm thấy đầu dường như bị búa tạ đập vào, Chu Đại Quân kêu người này là gì? Cục cục cục... Cục trưởng!
Tiêu cục trưởng, Tiêu Đông Lượng, Ủy viên Đảng ủy Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên, Phó cục trưởng, chịu trách nhiệm xã hội trị an, càn quét tệ nạn, hoạt động bảo vệ an toàn, quản lý nhân khẩu hộ tịch, cộng đồng và nông thôn của thành phố Phụng Nguyên. Chu Đại Quân và hắn cũng không xa lạ gì, lại nói tiếp, Tiêu Đông Lượng cũng là người dưới trướng Dương Quân Nghĩa, Chu Đại Quân vốn giao hảo với Phương Minh Viễn, đương nhiên cũng được coi là người của Dương gia. Chu Đại Quân ở cục, cũng là có phần chịu sự chiếu cố của hắn!
-Đại quân, hành động lần này, không đến cùng các người chào hỏi! Chính là lo lắng, sẽ có người nhảy ra cản trở, hoặc mật báo! Chúng ta được quần chúng tố cáo, ở nhà khách thành cổ Bình Xuyên xuất hiện tụ điểm mua bán dâm! Chẳng những nhân số phần đông, hơn nữa đã xảy ra nhiều lần, đương sự làm việc không kiêng nể gì, không xem trọng quốc pháp! Mà Cục Cảnh Sát Bình Xuyên trong chuyện này, để cho tôi rất thất vọng, cho nên tôi quyết định tự mình dẫn đội tiến đến!
Tiêu Đông Lượng thần sắc nghiêm túc, nhưng chỉ có Chu Đại Quân mới nhìn ra được, trong mắt hắn mang theo một chút ý cười.
Chu Đại Quân cúi đầu nói:
-Tiêu cục trưởng, là chúng tôi công tác bất lực, không thể kịp thời phát hiện và xoá sạch tệ nạn này, còn làm phiền đến lãnh đạo tự mình tiến đến, là do chúng tôi chưa làm tròn bổn phận! Tại đây, tôi xin được tự kiểm điểm nghiêm khắc! Về sau, cục chúng tôi, nhất định nghiêm khắc phê bình những người có tương quan trách nhiệm! Nên ghi tội thì ghi tội, nên xử phạt thì xử phạt! Quyết không nương tay! Quyết không khiến những chuyện tương tự phát sinh ở quận!
Tiêu Đông Lượng khẽ vuốt cằm nói:
-Ừ, cậu có thể nhận thức được sai lầm của mình là tốt rồi! Tuy nhiên, tôi cũng hiểu được, chuyện này không thể hoàn toàn trách các cậu! Hừ!
Tiêu Đông Lượng nhìn lướt qua, đứng ở một bên Ngụy Bá Đạt với vẻ mặt kinh hoàng, ở lại cũng không xong, mà ra đi cũng không được.
Ngụy Bá Đạt chân tay mềm nhũn! Hóa ra người này không phải là người của Cục Cảnh Sát Bình Xuyên, mà là cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên! Trách không được, Chu Đại Quân đến ở ngay trước mặt Lưu Trì cũng không ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh như vậy, ở trước mặt hắn lại ngoan như em bé vậy! Mình là một Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ, không ngờ trước mặt mọi người lại dám chỉ tay vào mặt cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố, nói hắn gây trở ngại công tác ở quận! Ngay cả Lưu Trì, cũng không dám làm như vậy!
Nhưng... Ngụy Bá Đạt cũng là khóc không ra nước mắt, đường đường là cục trưởng một thành phố, sao có thể mặc một bộ chế phục của một cảnh sát bình thường? Có phải là cố ý lừa người không? Hơn nữa, ngươi nói rõ một chút thân phận của mình thì sẽ có người chết sao? Chính mình nếu biết hắn là cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố, khẳng định nửa chữ cũng không dám nói, nhưng lần này... lần này đã tự gài bẫy cho chính mình rồi!
Chu Đại Quân cũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngụy Bá Đạt, lại quay đầu cười nói:
-Tiêu cục trưởng, ngài có thể hiểu được nỗi khó xử trong công tác của chúng tôi, thật tốt quá!
-Hừ! Hiểu thì vẫn hiểu, nhưng sự không xứng đáng của các người, vẫn phải chịu sự nghiêm khắc phê bình của cục! Đối với điểm này, cậu phải chuẩn bị sẵn tư tưởng cho Cục Cảnh Sát Bình Xuyên!
Tiêu Đông Lượng sa sầm mặt, vung tay lên nói:
-Tốt lắm, giờ đem bọn họ mang lên xe về cục!
-Đưa tất cả bọn họ mang về cục!
Sato giật mình kinh hãi, vốn bọn họ thấy Vương Quốc Hưng, còn tưởng rằng sự tình có bước chuyển ngoặt, thật không ngờ, đám cảnh sát này, không ngờ chẳng giữ cho họ một chút thể diện nào, còn đưa tất cả về cục cảnh sát!
Đường đường chính chính là cán bộ cấp cao công ty sản vật Mitsui Nhật Bản, nếu như bị sở cảnh sát Trung Quốc mang đi trước mặt mọi người, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, thì đúng là mất hết cả danh dự! Mặc dù ở Nhật Bản, đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng đây là ở Trung Quốc! Quan trọng hơn là, theo kế hoạch dự định, ngày mai mười giờ sáng, Sato sẽ đại diện cho công ty sản vật Mitsui và công ty khai thác mỏ Hoa Tân ký hợp đồng thu mua đất hiếm. Vì phải đến Cục Cảnh Sát, mà làm chậm trễ chính sự, thì có hối hận cũng đã muộn!
-Anh cảnh sát, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại!
Sato cao giọng nói:
-Đây là hiểu lầm! Hiểu lầm!
-Đúng vậy, đây là một hiểu lầm!
Vương Quốc Hưng cũng vội vàng nói:
-Anh cảnh sát, ngài Sato là khách của Lưu Chủ tịch quận, mấy ngày qua, đang bàn bạc việc đầu tư vào quận ta, nếu anh cứ như vậy mà mang bọn họ đi, chỉ sợ ảnh hưởng đến thu hút đầu tư năm nay của quận! Tôi cũng không có cách nào giải thích cho chủ tịch Lưu quận đâu!
Đến lúc này, hắn cũng chỉ có thể đem Lưu Trì ra!
- Chủ tịch quận Lưu?
Viên cảnh quan lông mi giương lên, chỉ vào bọn người Sato nói:
-Anh chắc chắn bọn họ đều là khách của Chủ tịch quận Lưu? Khách của Lưu Chủ tịch quận mà lại ngang nhiên mua dâm trong nhà khách sao? Như thế có còn coi pháp luật nước ta ra gì? Chúng ta ai cũng phải tuân thủ pháp luật, chẳng lẽ bọn họ lại không? Ai cho bọn họ đặc quyền như vậy? Người Nhật Bản sao? Người Nhật Bản tới Trung Quốc cũng phải tôn thủ luật pháp của chúng ta? Chúng ta tới Nhật Bản còn phải tôn thủ luật pháp của bọn hắn!
Những lời này thật sự là rất bén nhọn, tới nỗi Vương Quốc Hưng không thể nói được gì thêm nữa! Kể cả cho hắn ba lá gan, hắn cũng không dám nói người Nhật Bản ở Trung Quốc không phải chịu sự trói buộc của pháp luật Trung Quốc! Chẳng khác gì bọn quan liêu tham nhũng, trên đài thì ra vẻ đạo mạo xướng lên bài ca chống tham nhũng!
Kể cả có Lưu Trì ở đây, cũng tuyệt đối không dám công khai làm trái lại!
Lúc này, từ cửa tân quán có hai người bước nhanh tới, một người là Ngụy Bá Đạt, còn người kia là một thiếu phụ trẻ, là nữ thư ký riêng của Sato Sano Akiko!
-Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi là ai? Cơ quan nào?
Ngụy Bá Đạt nổi giận đùng đùng đứng trước mặt viên cảnh sát.
Viên cảnh quan nhìn nhìn Ngụy Bá Đạt, trầm giọng nói:
-Ngươi là ai, cản lại công vụ là hành vi trái với pháp luật!
Ngụy Bá Đạt trong lòng nhảy dựng lên. Hắn đã từng là thư ký của Lưu Trì, hiện giờ lại là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hải Trang, cảnh sát Bình Xuyên hắn có thể không biết người ta, nhưng người ta nếu không biết hắn, thì quả là có chút quái dị!
-Tôi là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hải Trang Ngụy Bá Đạt!
Ngụy Bá Đạt nói.
-Thư ký Ngụy!
Viên cảnh sát kia gật gật đầu, vươn tay nói:
-Giấy chứng nhận!
Ngụy Bá Đạt trong lòng có chút chột dạ, người cảnh sát này rốt cuộc là của cơ quan nào? Nhìn tuổi cũng không nhỏ, không thể là đám loai choai mới vào nghề! Ở Bình Xuyên chẳng lẽ còn có người nào dám giả mạo hắn Ngụy Bá Đạt sao?
Ngụy Bá Đạt sờ sờ trên người, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng —— hắn và Sano Akiko đang điên loan đảo phượng trên giường thì nhận được điện thoại của Vương Tuyết Kiều, vội vàng chạy tới, không ngờ còn không mang theo giấy chứng nhận. Kỳ thật ngày bình thường, hắn cũng sẽ chẳng mang đi làm gì, ở từng mẫu đất mẫu ruộng Bình Xuyên này, còn ai không biết hắn Ngụy Bá Đạt!
-Anh cảnh sát, tôi có thể làm chứng, anh ấy đúng là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hải Trang Ngụy Bá Đạt!
Vương Quốc Hưng nhìn ra là Ngụy Bá Đạt dường như đã quên mang giấy chứng nhận rồi, vội vàng ở một bên nói.
-Ngươi có thể chứng minh? Xin hỏi giám đốc Vương vẫn là cán bộ cấp sở?
Viên cảnh sát lạnh lùng thốt:
-Nếu như các người không thể chứng minh thân phận của mình, xin tránh ra, đừng quấy nhiễu chúng ta chấp hành công vụ!
Vương Quốc Hưng bị hắn nói cho xấu hổ, đành phải lui xuống.
Ngụy Bá Đạt lập tức nổi trận lôi đình, từ khi Lưu Trì lên làm Chủ tịch quận, địa vị của hắn ở quận đương nhiên là nước lên thì thuyền lên, đừng nói là cảnh sát, ngay cả cục trưởng Cục Cảnh Sát Chu Đại Quân ở đây, cũng phải nể hắn vài phần! CHưa bao giờ có chuyện như thế này! Hơn nữa, hắn hiện tại nếu ngoan ngoãn tránh ra, ngày sau sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác? Hơn nữa, bọn người Sato nếu như bị dẫn tới cục cảnh sát, hắn biết ăn nói thế nào với Lưu Trì? Bọn người Sato có thể bởi giận dữ mà rút lại những gì đã hứa hẹn? Nếu nói vậy, lửa giận của Lưu Trì ai sẽ gánh vác?
Nhà khách này là do tình nhân của hắn Vương Tuyết Kiều nhận thầu, hắn lại chạy tới hiện trường, thế nào cũng không tránh khỏi liên quan!
-Nếu ta không tránh ra thì sao?
Ngụy Bá Đạt đứng chặn trước mặt viên cảnh sát, chỉ vào mặt hắn nói:
-Ngươi có biết hay không, những người Nhật Bản này đều là khách của Lưu Chủ tịch quận, liên quan đến công tác thu hút đầu tư của quận chúng ta, nếu như bởi vì các ngươi mà việc này bị lỡ dở, trách nhiệm này ngươi gánh được không?
-Đừng nói là khách của Lưu Chủ tịch quận, kể cả là khách của Chủ tịch thành phố, vi phạm quốc pháp, chúng ta cũng sẽ theo nếp phá án! Pháp luật quốc gia cho tới bây giờ cũng không có quy định, đầu tư tiền là có thể tha tội! Ngươi còn muốn gây trở ngại chúng ta chấp hành công vụ, thì cũng mau theo về cục!
Viên cảnh sát lạnh lùng thốt.
-Ngươi! Ta không nói chuyện với ngươi, ta sẽ tìm lãnh đạo của các ngươi là Chu Đại Quân!
Ngụy Bá Đạt tức tối rút điện thoại di động của mình ra nói.
-Ai muốn tìm ta à?
Lúc này, từ cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm hùng hậu, tiếp theo có vài người đi tới, cầm đầu đúng là Chu Đại Quân, làm Ngụy Bá Đạt được phen hoảng sợ!
Ngụy Bá Đạt lập tức tiếp đón, nổi giận đùng đùng nói:
-Cục trưởng Chu! Xem xem người của ông thật là tốt! Một đám quả thực đều là trong mắt không còn lãnh đạo! Còn ra cái thể thống gì nữa! Khách của Lưu Trì Chủ tịch quận, bạn bè Nhật Bản, bọn họ không ngờ cũng muốn mang về cục? Tôi nói cho ông biết, các ông động vào rắc rối, chính các ông...
Chu Đại Quân căn bản vốn không để ý đến hắn, giơ tay đẩy mạnh Ngụy Bá Đạt sang một bên, còn mình bước nhanh tới, vươn tay nắm lấy tay viên cảnh sát kia nói:
-Tiêu cục trưởng, ngài đã tới ư!
-Ông...
Ngụy Bá Đạt chỉ cảm thấy đầu dường như bị búa tạ đập vào, Chu Đại Quân kêu người này là gì? Cục cục cục... Cục trưởng!
Tiêu cục trưởng, Tiêu Đông Lượng, Ủy viên Đảng ủy Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên, Phó cục trưởng, chịu trách nhiệm xã hội trị an, càn quét tệ nạn, hoạt động bảo vệ an toàn, quản lý nhân khẩu hộ tịch, cộng đồng và nông thôn của thành phố Phụng Nguyên. Chu Đại Quân và hắn cũng không xa lạ gì, lại nói tiếp, Tiêu Đông Lượng cũng là người dưới trướng Dương Quân Nghĩa, Chu Đại Quân vốn giao hảo với Phương Minh Viễn, đương nhiên cũng được coi là người của Dương gia. Chu Đại Quân ở cục, cũng là có phần chịu sự chiếu cố của hắn!
-Đại quân, hành động lần này, không đến cùng các người chào hỏi! Chính là lo lắng, sẽ có người nhảy ra cản trở, hoặc mật báo! Chúng ta được quần chúng tố cáo, ở nhà khách thành cổ Bình Xuyên xuất hiện tụ điểm mua bán dâm! Chẳng những nhân số phần đông, hơn nữa đã xảy ra nhiều lần, đương sự làm việc không kiêng nể gì, không xem trọng quốc pháp! Mà Cục Cảnh Sát Bình Xuyên trong chuyện này, để cho tôi rất thất vọng, cho nên tôi quyết định tự mình dẫn đội tiến đến!
Tiêu Đông Lượng thần sắc nghiêm túc, nhưng chỉ có Chu Đại Quân mới nhìn ra được, trong mắt hắn mang theo một chút ý cười.
Chu Đại Quân cúi đầu nói:
-Tiêu cục trưởng, là chúng tôi công tác bất lực, không thể kịp thời phát hiện và xoá sạch tệ nạn này, còn làm phiền đến lãnh đạo tự mình tiến đến, là do chúng tôi chưa làm tròn bổn phận! Tại đây, tôi xin được tự kiểm điểm nghiêm khắc! Về sau, cục chúng tôi, nhất định nghiêm khắc phê bình những người có tương quan trách nhiệm! Nên ghi tội thì ghi tội, nên xử phạt thì xử phạt! Quyết không nương tay! Quyết không khiến những chuyện tương tự phát sinh ở quận!
Tiêu Đông Lượng khẽ vuốt cằm nói:
-Ừ, cậu có thể nhận thức được sai lầm của mình là tốt rồi! Tuy nhiên, tôi cũng hiểu được, chuyện này không thể hoàn toàn trách các cậu! Hừ!
Tiêu Đông Lượng nhìn lướt qua, đứng ở một bên Ngụy Bá Đạt với vẻ mặt kinh hoàng, ở lại cũng không xong, mà ra đi cũng không được.
Ngụy Bá Đạt chân tay mềm nhũn! Hóa ra người này không phải là người của Cục Cảnh Sát Bình Xuyên, mà là cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên! Trách không được, Chu Đại Quân đến ở ngay trước mặt Lưu Trì cũng không ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh như vậy, ở trước mặt hắn lại ngoan như em bé vậy! Mình là một Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ, không ngờ trước mặt mọi người lại dám chỉ tay vào mặt cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố, nói hắn gây trở ngại công tác ở quận! Ngay cả Lưu Trì, cũng không dám làm như vậy!
Nhưng... Ngụy Bá Đạt cũng là khóc không ra nước mắt, đường đường là cục trưởng một thành phố, sao có thể mặc một bộ chế phục của một cảnh sát bình thường? Có phải là cố ý lừa người không? Hơn nữa, ngươi nói rõ một chút thân phận của mình thì sẽ có người chết sao? Chính mình nếu biết hắn là cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố, khẳng định nửa chữ cũng không dám nói, nhưng lần này... lần này đã tự gài bẫy cho chính mình rồi!
Chu Đại Quân cũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngụy Bá Đạt, lại quay đầu cười nói:
-Tiêu cục trưởng, ngài có thể hiểu được nỗi khó xử trong công tác của chúng tôi, thật tốt quá!
-Hừ! Hiểu thì vẫn hiểu, nhưng sự không xứng đáng của các người, vẫn phải chịu sự nghiêm khắc phê bình của cục! Đối với điểm này, cậu phải chuẩn bị sẵn tư tưởng cho Cục Cảnh Sát Bình Xuyên!
Tiêu Đông Lượng sa sầm mặt, vung tay lên nói:
-Tốt lắm, giờ đem bọn họ mang lên xe về cục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.