Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 176: Không thử làm sao biết.

Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

13/04/2013



- Sao nơi nào cậu cũng có người quen thế?

Vũ Điền Quang Ly nhỏ giọng than thở. Người này hiển nhiên là người trong đoàn quay phim, lời nói khẳng định sẽ có trọng lượng hơn Dương Hải Đông kia.

- Này, này, đồng chí cảnh sát, để mấy người bọn họ tiến vào đi, đây là bạn của tôi.

Thi Chí Huy khách khí nói với cảnh sát một câu, mấy người Phương Minh Viễn liền lách người tiến vào.

- Ái chà, Phương lão đệ, thật sự là không nghĩ tới, không ngờ gặp được cậu ở chỗ này, cậu thế nào lại ở nơi này?

Thi Chí Huy tràn đầy nhiệt tình cầm tay Phương Minh Viễn nói.

- Tôi vốn chính là người Tần Tây, nhà của tôi ở ngay gần Ly Sơn.

Phương Minh Viễn không khỏi bật cười nói.

Thi Chí Huy vỗ trán, nếu Phương Minh Viễn không nói, gã thật đúng là quên mất việc này, hắn nói tiếng Bắc Kinh quá lưu loát, căn bản làm cho người ta không để ý hắn kỳ thật là người Tần Tây.

- Nhưng cậu không phải... Không cần phải nói, khẳng định là trốn học rồi. Cũng bình thường, nếu đổi lại tôi có bản lĩnh như cậu, khẳng định cũng sẽ không ngồi trong phòng học nhàm chán kia.

- Đừng nói tôi, ngược lại anh Thi thế nào lại chạy tới Phụng Nguyên này?

Phương Minh Viễn vẫn có chút ấn tượng tốt đối với gã.

- Còn có thể làm gì, đương nhiên là tới quay phim.

Thi Chí Huy nhìn Lâm Liên và Vũ Điền Quang Ly, gã có ấn tượng với Lâm Liên, nhưng Vũ Điền Quang Ly lại khiến gã ngẩn người, quay đầu lại như cười như không nói:

- Ông em cậu thật là có phúc, ngay cả người ngoại quốc cũng giữ được.

- Thôi đi, đây là khách của tôi, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, nghe nói tiếng Trung với cô ấy không thành vấn đề.

Phương Minh Viễn đè thấp thanh âm nói:

- Nếu không phải cô ấy muốn xem quay phim, chúng tôi cũng sẽ không tới đây.

Thi Chí Huy lập tức lè lưỡi, không nghĩ tới người ngoại quốc xinh đẹp khiến người ta đỏ mắt này, không ngờ còn hiểu được Hán ngữ, may mắn mình vừa rồi không nói thêm lời gì quá mức, nếu không đây chính là một phiền toái. Người như gã, cũng không muốn không có việc gì đi trêu chọc người ngoại quốc, mặc dù không sợ cái gì, nhưng không chịu nổi phiền toái nha.

- Tôi nghe nói, xí nghiệp của cậu lúc này chính là làm náo động lớn nha, siêu thị Carrefour, hiện tại trong thành thị cấp một cấp hai không có bao nhiêu người trưởng thành không biết, đây chính là một cơ hội tốt không có được! Tôi nói với cậu, tốt nhất trong thời gian sắp tới thừa nhiệt rèn sắt, tích cực khuếch trương ra ngoài, cho dù nhất thời tài chính không đủ không thể khuếch trương, cũng nhất định phải nghĩ biện pháp duy trì nhiệt độ hiện tại. Tôi quen biết một số người trong giới truyền thông Bắc Kinh, đến lúc đó tìm mấy phóng viên, làm cho cậu mấy chuyên đề, cậu lại lấy chút tiền quảng cáo liên tục trên báo chí và TV, luôn luôn bảo trì nhiệt độ này.

Thi Chí Huy kéo Phương Minh Viễn sang một bên, thấp giọng nói, giống như lời nói của Giang Hạo, duy trì quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, đối với gã tuyệt đối là có ích vô hại, huống chi mọi người coi như là cùng một hệ thống.



- Vậy cảm ơn anh Thi, tài chính không là vấn đề, sắp tới siêu thị Carrefour rất có khả năng sẽ đổ bộ Bắc Kinh.

Phương Minh Viễn cười ha hả nói, thời gian chuẩn bị của Tôn Chiếu Luân đã không ngắn, bất kể là nhân viên hay là địa điểm đều đã chuẩn bị tốt, có thể nói hiện giờ mọi việc đã chuẩn bị xong chỉ thiếu một tiếng hạ lệnh.

- Trạm thứ nhất chính là Bắc Kinh?

Thi Chí Huy ngây người ngẩn ngơ, hỏi lại.

- Đúng, chi nhánh Bắc Kinh là chi nhánh đầu tiên của siêu thị Carrefour bước ra tỉnh Tần Tây!

Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột.

- Không dễ dàng, muốn mở ra thị trường Bắc Kinh vậy cũng không phải là chuyện đơn giản, tuyệt đối là xương cứng.

Thi Chí Huy liên tục lắc đầu nói, mặc dù thực lực của siêu thị Carrefour rất mạnh, nhưng ở Bắc Kinh, quốc hữu thương trường quần anh hội, tài chính hùng hậu hơn siêu thị Carrefour có khối người. Hơn nữa càng quan trọng hơn chính là, nơi đó không phải chỉ có tiền là có thể làm được, không có quan hệ, không có quyền lực, muốn chen một chân vào sao có thể dễ dàng như vậy!

- Xương cứng chúng tôi cũng gặm xuống, thị trường của các thành phố khác liền càng không thành vấn đề. Đến lúc đó bọn họ cho dù muốn cản chúng tôi tiến vào cũng phải suy nghĩ kỹ rồi sau đó làm.

Phương Minh Viễn tự tin nói. Băn khoăn của Thi Chí Huy kỳ thật bọn họ đã sớm nghĩ tới, không phải không ai đề xuất qua, trước tiên bắt đầu từ mấy tỉnh lân cận tỉnh Tần Tây, sau đó hướng Bắc hướng Đông hướng Nam từng bức khuếch trương, đến khi các tỉnh trong khắp cả nước đều nở đầy chi nhánh của siêu thị Carrefour. Nhưng Tôn Chiếu Luân lại đề xuất, nhất định đầu tiên phải bắt đầu từ Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Đông, sau khi siêu thị bán lẻ của ba thành thị này đứng vững, lại lấy ba thành thị này làm trung tâm phát triển ra bốn phương tám hướng, mà trong ba tòa thành thị này, lại lấy Bắc Kinh làm đầu.

Ý kiến nào tốt hơn, Phương Minh Viễn cũng không biết, nhưng hắn tin tưởng ánh mắt của Tôn Chiếu Luân đã phát triển siêu thị Carrefour tới tình trạng này. Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng tin tưởng, với tài lực, lực ảnh hưởng ngày sau của nhà họ Phương, cho dù đến lúc đó có suy sụp cái gì, cũng tuyệt đối không đến mức tổn thương nguyên khí. Hơn nữa trong kiếp trước, hắn cũng nghe nói qua cùng loại quan điểm buôn bán này, người được Bắc Kinh được thiên hạ, bởi vì nó là trung tâm kinh tế, trung tâm truyền thông của cả nước, biển hiện ở trên thị trường này, trực tiếp quan hệ tới cách nhìn của giới truyền thông thậm chí tin tưởng của dân chúng, đương nhiên, còn có tác dụng ám chỉ đối với thị trường khu vực khác. Còn có cách nói người được Thượng Hải được Hoa Đông (Hoa Đông bao gồm: Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến, Đài Loan, Thượng Hải), người được Quảng Đông được Hoa Nam (Hoa Nam gồm Quảng Đông, Quảng Tây).

Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, Phương Minh Viễn cảm thấy, ở trong hệ thống siêu thị bán lẻ trong nước, từ sự nổi tiếng trước mắt mà nói, bất kể là doanh nghiệp nhà nước hay là xí nghiệp tư nhân, siêu thị Carrefour đều hoàn toàn xứng đáng lão đại, mà theo thanh danh siêu thị Carrefour bất kể là ở trong lòng người dân hay là cán bộ chính phủ đều có hình tượng tương đối tích cực; theo tài chính mà nói, thu hồi ở kỳ hạn giao hàng dầu mỏ đưa vào siêu thị Carrefour, mặc dù không thể so sánh với những doanh nghiệp nhà nước lớn có quốc khố chống đỡ, nhưng ở trong xí nghiệp tư nhân, cũng tuyệt đối là mấy cái xếp đầu. Lại thêm mình sớm biết trước, nếu còn không đứng vững được ở Bắc Kinh, vậy rõ ràng tìm khối đậu hũ đâm đầu chết đi thôi.

Thi Chí Huy ngây người chỉ chốc lát, giơ ngón tay cái lên nói:

- Được, Phương lão đệ, chỉ bằng phần quyết tâm này của cậu, tôi tin tưởng tương lai của siêu thị Carrefour sẽ càng tốt! Khi nào khai trương nhất định phải báo ông anh tôi một tiếng, đến lúc đó nhất định kéo người đến cổ động cho cậu, đại minh tinh tôi chưa có bản lĩnh, minh tinh hạng hai hạng ba khẳng định có thể kéo tới mấy người giữ thể diện cho cậu.

Phương Minh Viễn tự nhiên là cười mà đáp ứng.

- Ài, tôi nói, người bạn kia của cậu là người nước nào? Làm sao hơi giống người da trắng, lại có chút giống người da vàng.

Thi Chí Huy nhìn Vũ Điền Quang Ly đang hứng trí bừng bừng lôi kéo Lâm Liên đi quanh tổ quay phim, nói:

- Thật là xinh đẹp, làm cho người ta trước mắt sáng ngời. Cô có hứng thú... Thôi đi, đoán chừng người ta cũng chướng mắt chút tiền của tôi.

- Con lai Mỹ Nhật, lúc trước chắc anh đã nghe nói, Công ty cổ phần Sega của Nhật Bản đầu tư xây dựng nhà máy ở Phụng Nguyên, chính là công ty Nhật Bản sản xuất máy chơi game kia, cháu gái của đổng sự Vũ Điền Trọng, cùng có công ty của mình, hiện tại ở huyện Bình Xuyên chúng tôi thu mua mứt hồng đưa tới Nhật Bản, nghe nói mỗi năm kiếm một trăm triệu tệ không khó.

Phương Minh Viễn tùy ý nói.

- Mỗi năm một trăm triệu!

Thi Chí Huy lúc này có chút mê muội, mứt hồng này đáng giá như vậy từ khi nào? Hơn nữa vị này quả thực chính là phú bà nha! Mình vất vả lăn lộn mấy năm nay, của cải còn chưa tới một trăm triệu, nhưng cô gái thoạt nhìn yểu điệu như vậy, không ngờ công ty của cô mỗi năm liền có một trăm triệu lợi nhuận, đây thật sự khiến người ta trong lòng có chút bất bình.

- Đừng động tâm, đừng động tâm, cô ta có thể kiếm một trăm triệu này, đổi lại là anh có thể kiếm được một phần mười đã là không tồi, đừng nói đến lúc đó khiến tiểu Nhật Bản bán hàng cho anh, anh còn giúp người ta kiếm tiền ấy chứ.



Phương Minh Viễn như cười như không nói. Loại nhập khẩu nông sản này, chính phủ Nhật Bản vẫn quản lý tương đối nghiêm ngặt, Vũ Điền Quang Ly có bối cảnh gia tộc ở đó, dường như còn có chút thế lực ở bên Mỹ, tự nhiên là dễ làm, nhưng người Hoa Hạ nếu muốn từ trong đó kiếm nhiều tiền, vậy trước tiên vẫn là tỉnh lại đi. Việc buôn bán với người Nhật Bản, dường như thời điểm xí nghiệp Hoa Hạ có thể chiếm thượng phong không nhiều lắm, ngược lại thời điểm chịu thiệt thòi càng nhiều hơn một chút.

- Ôi...

Thi Chí Huy cũng không phải thằng ngốc, rất nhanh đã nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó, không khỏi có chút suy sụp.

Lúc này, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc quần áo văn phòng, vội vàng từ trong tổ quay phim chạy thẳng về phía Thi Chí Huy.

- Đó là thư ký của tôi, thế nào, mặc dù so ra kém của cậu, nhưng cũng không tồi chứ.

Thi Chí Huy đắc ý nói:

- Tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh.

- Giám đốc, có rắc rối rồi.

Vẻ đắc ý của Thi Chí Huy còn chưa rút đi, cô gái kia đã vọt tới trước mắt gã, thở hồng hộc nói.

- Xảy ra chuyện gì?

Thi Chí Huy trầm giọng hỏi.

- Giám đốc, tin tức vừa mới nhận được, diễn viên Tần Ảnh đóng vai phóng viên Nhật Bản kia hôm nay không đến được, nói là trong nhà xảy ra chuyện, nhất định phải về nhà. Nếu cô ta không đến, mấy cảnh quay hôm nay sẽ không có biện pháp quay rồi.

Cô gái lo âu nói:

- Đạo diễn để tôi hỏi anh phải làm bây giờ? Là tuyển người khác, hay là hôm nay không quay những cảnh đó?

- Nói nhảm, tuyển người khác cũng phải có người!

Thi Chí Huy nhíu chặt mày, hôm nay quay chụp vốn đều khá thuận lợi, làm sao lại xảy ra chuyện này? Hơn nữa càng phiền toái chính là, một phần tư công tác quay chụp hôm nay đều tiến hành xoay quanh diễn viên Tần Ảnh này, cũng không chuẩn bị cảnh quay khác. Tuy nhiên cũng may, hôm nay là lần đầu tiên quay nhân vật này, nếu tuyển người khác, ngược lại không phải lo lắng quay lại những cảnh trước kia. Nhưng trong chốc lát này, đi đâu tìm diễn viên chứ?

Thi Chí Huy đau đầu mà đi tới đi lui, Phương Minh Viễn vỗ hắn nói:

- Tôi đề cử cho anh một người đi, đến hỏi Vũ Điền Quang Ly xem cô có nguyện ý diễn xuất nhân vật này không.

Vũ Điền Quang Ly nếu dám đòi Cameron cho diễn xuất, mà Cameron lại có thể đáp ứng cô, mặc dù chỉ là nhân vật nhỏ có mấy cảnh quay, không đến một ngày có thể quay xong, nhưng điều này cũng chứng minh Vũ Điền Quang Ly khẳng định có năng lực diễn xuất nhất định, nếu không, Cameron tuyệt đối sẽ không vì một chút tiền mà liều lĩnh mạo hiểm, đó chính là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

- Cô ta? Nhưng tôi không trả nổi chi phí của cô ta!

Thi Chí Huy ngạc nhiên nói, con gái nhà giàu gia sản lấy đơn vị trăm triệu để tính, còn có thể có yêu thích này?

- Anh không thử làm sao biết không được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùm Tài Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook