Quyển 3 - Chương 118: Lần đầu tiên thân mật
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
13/04/2013
Sáng hôm sau khi Phương Minh Viễn tỉnh giấc, còn chưa mở mắt, liền nghe mùi thơm nhàn nhạt, không nói ra được mùi gì, nhưng lại khá quen thuộc, và cảm giác rất dễ chịu, hơn nữa bên mình dường như có thêm vật gì, và bên tay trái, nắm giữ một vật thể tròn trĩnh đầy tính đàn hồi và mịn màng, tựa như có điểm nhỏ hơi cứng trên đầu mút. Phương Minh Viễn lấy tay nhéo theo bản năng, đầy tính đàn hồi và mịn, xúc cảm thật tốt! Hắn lại nhéo thêm vài cái, tiếp theo chỗ cứng trong lòng bàn tay cũng giãn nở dần, khiến tay hắn có cảm giác tê tê, thoải mái đến nổi không tả được.
Phương Minh Viễn vẫn có chút nửa mê nửa tỉnh mà xoay người nhích gần bên kia theo bản năng, tay phải cũng ôm qua theo, chỗ để tay, thật mịn và non, như đang vuốt lên tơ lụa cao cấp, khiến người vui tươi thoải mái. Hơn nữa em nhỏ mình hình như chạm vào thứ gì đó.
Cho đến lúc này, Phương Minh Viễn cứ mơ hồ chợt nhận ra trong lòng mình dường như là con người.
Giật mình một cái hắn liền mở mắt ra, một mái tóc đen dày lọt vào mắt, mùi thơm nhàn nhạt ấy, được phát ra từ người trong lòng mình, hắn liền tỉnh táo nhận ra người đó chính là Lâm Liên. Chỉ có điều bộ dáng Lâm Liên lúc này thật khác với mọi thường xuất hiện trước mặt hắn, mà lại đang mặc một bộ đồ ngủ trắng có hình gấu nhỏ, co quắp mình nằm ở bên cạnh hắn. Từ góc độ này nhìn xuống, có thể thấy được vòng eo trắng mảnh và vòng hông hở lên dưới bộ đồ ngủ ấy, dường như mình vừa đụng chỗ đó thì phải.
Và tay trái mình, từ dưới vùng cổ của Lâm Liên để qua… Phương Minh Viễn không cần xem, cũng biết tay mình đặt ở đâu rồi.
“- Chuyện gì đã xảy ra?” Một lát sau Phương Minh Viễn mới tỉnh lại trong sự kinh ngạc, nhớ lại mọi việc đã xảy ra ngày hôm qua.
Bản thân mình đã ngủ say trong xe, sau đó lại mơ thấy tình cảnh cuối cùng trong kiếp trước, một lần nữa đối mặt với sự sợ hãi của cái chết, khiến hắn la to lên và tỉnh lại… Kế tiếp, hình như đã về tới nhà, vẫn cảm thấy mọi việc xảy ra rành rành trước mắt mà khiếp sợ, Lâm Liên lúc ấy dường như thay đồ ngủ xong qua đây, nói chuyện với mình… Sâu hơn nữa hắn không thể nghĩ ra được.
Phương Minh Viễn nhìn lại mình, rồi nhìn Lâm Liên, hai người đều thay hết đồ ngủ, hình như không có gì xảy ra, Phương Minh Viễn lúc này mới hơi yên lòng. Sự trong trắng của mình trong đời này, nếu như mất đi một cách ngớ ngẩn như vậy, thì quá mất mặt, hơn nữa như vậy thì thật có lỗi với Lâm Liên
Lúc này hắn mới nhận ra, tay trái mình vẫn để trên ngực Lâm Liên, tay phải lại còn ôm chặt eo của cô ấy, đã lâu không thật sự gần phụ nữ , lúc này càng tỏa ra sức thu hút vô cùng, khiến hắn không nỡ buông tay.
Tuy rằng thân thể này chỉ là một người thiếu niên, nhưng linh hồn bên trong sớm đã đọc và xem phim tình ái của Nhật Bản và Mỹ, lại còn sưu tầm vô số hình ảnh tuyệt đẹp, cũng là người lớn đã nếm thử quả cấm, trong thân thể này ức chế bao lâu nay, mới có được cơ hội gần gũi phụ nữ, bản năng đàn ông khiến hắn không kìm chế được cứ vuốt ve ngực của Lâm Liên, tuy động tác rất nhẹ, mức độ cũng không lớn.
Phương Minh Viễn chỉ say mê vào xúc cảm tuyệt vời từ trên tay mà không hề để ý, chỗ cứng trong lòng bàn tay càng cứng hơn nữa, đã chạm đến lòng bàn tay của hắn, càng không thấy rõ dưới mái tóc dài sắc mặt của Lâm Liên lúc này đã nóng đỏ lên. Lông mi dài cũng run rẩy không ngừng, dưới mí mặt, con mắt càng di chuyển nhanh, thở nhanh hơn nữa.
Thật ra trong lúc Phương Minh Viễn xoay người lại và ôm chặt lấy cô, Lâm Liên đã tỉnh lại, liền phát hiện, không biết Phương Minh Viễn mở nút ve áo ngủ của mình khi nào, còn thọt tay vào, nắm giữ ngực của cô, và tay kia của Phương Minh Viễn thì ôm lấy cô, dường như có thứ gì đã chạm vào mông của cô. Dù sao Lâm Liên cũng là phụ nữ trưởng thành, đi làm mấy năm rổi, tuy rằng vẫn còn trong trắng, nhưng đối với tình cảm giữa trai gái, không phải là hoàn toàn không biết gì cả, liền hiểu ra tỉnh cảnh của mình.
Hôm qua, Phương Minh Viễn đang ngủ yên trong xe đột nhiên hét to và tỉnh lại, cô và Trần Trung đứng ngoài xe nghe vậy liền vọt vào xe, thấy được, Phương Minh Viễn ôm lấy đầu và sắc mặt tái nhợt, hai mắt đăm đăm, toàn thân còn hơi run run, hai người hoảng hốt lo sợ liền quay đầu đi bệnh viện, lúc này Phương Minh Viễn mới nói là vừa gặp một ác mộng rất chân thực, hai người bán tín bán nghi mới chịu trở về nhà.
Vừa thay xong đồ ngủ, lại lo lắng cho Phương Minh Viễn, nên đến đây trò chuyện với hắn. Cô biết rằng, tuy bề mặt Phương Minh Viễn tỏ vẻ rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt không được tốt, hơn nữa cái ly cầm trên tay, có khi còn hơi run run, chứng tỏ cơn ác mộng vẫn còn. Cũng không biết hắn rốt cuộc mơ thấy cái gì, không ngờ làm hắn đến giờ vẫn còn sợ hãi.
Lúc đó kim đồng hồ hướng về mười hai giờ đêm, cô chuẩn bị sẵn đồ ngủ cho Phương Minh Viễn, để hắn nghỉ ngơi sớm, Phương Minh Viễn yêu cầu có thể nắm chặt tay cô đến khi ngủ yên rồi mới cho cô đi được không, Lâm Liên đương nhiên không từ chối. Dù sao đi nữa, Phương Minh Viễn trước mắt vẫn là một cậu thiếu niên.
Phương Minh Viễn ngủ cũng mau thật, nhưng khi Lâm Liên muốn rời khỏi, mới phát hiện, tay Phương Minh Viễn nắm thật chặt, cô lại không dám mạnh tay giãy giụa, e rằng sẽ đánh thức Phương Minh Viễn. Cuối cùng cô đành dựa vào bên giường ngủ một chút. Sau một ngày làm, Lâm Liên cũng khá mệt mỏi, không biết ngủ hồi nào, càng không biết sao lại nằm trên giường, còn nằm bên cạnh Phương Minh Viễn, và để hắn ôm vào lòng!
Lúc này Lâm Liên tim đập thình thịch, trái tim cứ đập không ngừng, nhất thời không biết nên thế nào. Muốn đứng dậy, nhưng ngại thật, sau đó sao đối mặt đây? Có thể sẽ nảy sinh ngăn cách với Phương Minh Viễn không? Tiếp tục giả bộ ngủ đi, nhưng cảm giác khác thường truyền từ trên người, khiến cô mềm cả người, nhất là bên tay trái Phương Minh Viễn, dường như có sức mạnh kỳ lạ, làm cô thở thật nhanh. Cô đã mất nhiều công sức mới ức chế được bản thân, không phát ra tiếng nào. Nhưng cảm giác kỳ dị ấy, lại giống như nước triềumà đến, khiến cô không thể ức chế nổi mà lâm vào trong tình trạng đó, lại loáng thoáng, mong thời khắc này được lâu dài như trời đất,
Phương Minh Viễn lúc này đã hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác tuyệt vời dưới lòng bàn tay mình, da cô nở nang đầy tính co dãn, khiến hắn quyến luyến không rời. Hơi thở cũng trở nên nặng nề, tay phải vốn ôm chặt eo cô cũng từ từ hướng lên trên…
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng va chạm nặng nề từ bên ngoài, khiến hai người đang say mê đột nhiên giật tỉnh lại.
Sau đó, chợt nghe tiếng có người mở cánh cửa trong nhà.
“- Hỏng rồi!” Lâm Liên chợt nhớ lại, bọn Triệu Nhã đến lúc phải đi học rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.